Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap5 Bạn Trai Tồi

"Sowon-aaa... Sowon-aaa.....," giọng husky dễ thương gọi lên một cách thiếu kiên nhẫn, tiếng cô ấy dường như vọng ra từ phòng tắm.
"Ara...ara...Tôi tới đây," Sowon hét lớn đáp lại từ phòng bếp ở tầng một. Sau đó cô cầm lên miếng sandwich cuối cùng, nhai, rồi nuốt mà thậm chí không nếm vị của nó, trong khi vội vàng chạy lên tầng.
"Nhanh lên-aaaa," Giọng nói quen được nuông chiều lại vang lên. Sowon vừa chạy vừa lắc đầu không tin nổi.
'Cô ấy vừa bảo mình ăn sáng chưa đầy năm phút trước và rồi gọi mình lên gấp giữa bữa sáng của mình. Cô ấy đúng là một "công chúa" '.
Nhưng vì cô đã gần gũi và biết nhiều hơn về Eunha, nên lúc này cô cảm thấy thích thú hơn là bực bội bởi cách cư xử của cô ấy.
"Tôi có thể làm gì cho cô, thưa Công chúa?" Sowon hỏi một cách trịnh trọng. Eunha ló đầu ra từ cửa phòng tắm, trong khi cơ thể khuất đằng sau cánh cửa. Cô cười khúc khích khi nghe thấy câu nói kia. Eunha nhìn chằm chằm vào mặt Sowon một hồi rồi bật cười.
"Mianhae, mianhae," Eunha nói.
"Huh?" Sowon khó hiểu.
Eunha không đáp lại, mà vươn tay về phía Sowon, lau đi vụn bánh mì còn sót lại trên khóe môi cô ấy. Sowon có chút ngượng ngùng, vì cô có thể hình dung khuôn mặt của mình lúc này khá lộn xộn.
"Tôi làm gián đoạn bữa sáng của cậu à?" cô ấy lại khúc khích.
"Oh," cuối cùng Sowon cũng hiểu ra. "Không sao.. Tôi phải làm gì bây giờ?"
"Chọn cho tôi một chiếc váy. Nude hoặc pastel, okay? Tôi không có thời gian để lựa... Tôi phải chuẩn bị nhanh, vì anh ấy đang trên đường tới rồi!" Cô ấy yêu cầu và đóng cửa lại, không cho Sowon bất cứ cơ hội nào để phản ứng.
"Duh... Làm thế nào mà mình biết được gu thời trang của cô ấy chứ? Và...anh ấy..anh ấy là ai?" Sowon nhíu mày, có chút tò mò. Nhưng cô không bị cuốn vào chuyện đó, vì cô nhận ra là Eunha cần cô thực hiện yêu cầu của cô ấy. Cô đi về phía chiếc tủ quần áo lớn của Eunha và tìm thấy ở đó hàng trăm bộ váy tuyệt đẹp, mà Sowon không chắc là cô có thể mua một trong số chúng với toàn bộ 12 tháng lương của mình. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy nude và treo nó lên móc áo căng ngang phòng tắm. Cô nhún vai, tự thuyết phục bản thân, "Sẽ không quan trọng đâu, mình đoán là trông cô ấy luôn đẹp với bất cứ thứ gì mặc trên người!".
RING... RING...
       Tiếng chuông cửa kéo Sowon khỏi sự mơ màng. Cô lại nghe thấy tiếng Eunha, "Chắc là anh ấy đó, Sowon... Làm ơn mở cửa và nói với anh ấy tôi sắp xong rồi!"
"Okay, okay!" Sowon đáp lại trong khi đi xuống cầu thang. Cô mở cửa và thấy một chàng trai cao lớn đứng trước mặt. Một anh chàng ưa nhìn với gu thời trang tốt, khá cuốn hút, nhưng Sowon lại không thấy có điểm gì ở anh ta thu hút cô. Ngược lại, cô có chút khó chịu khi bắt gặp anh ta nhìn chằm chằm vào người mình từ đầu đến chân. Cô vờ ho một tiếng để phá vỡ ánh nhìn đó.

    
"Anh tìm Eunha?" cô hỏi.
Thay vì trả lời câu hỏi của Sowon, anh ta vẫn tiếp tục nhìn cô chằm chằm. "Em chắc hẳn là Sowon. Ummm, em cũng xinh đấy," anh ta nói và... nháy mắt?? Sowon kinh ngạc, nhưng không thể hiện ra ngoài và thay vào đó, cô tỏ vẻ bình thản. "Tôi là Park Hyung," anh ta tiếp tục khi không thấy Sowon phản ứng gì và chìa tay về phía cô. Trong một thoáng, Sowon cảm thấy buồn nôn bởi hành động của anh ta. Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy, đánh giá tôi rồi buông lời tán tỉnh buồn nôn như vậy. Coi chừng con mắt của anh đó!
Vì phép lịch sự, Sowon cũng đưa tay ra, cười gượng gạo.
"Bé cưng của tôi đâu rồi?" Hyung hỏi trong khi đút tay vào túi áo.
Sowon vừa định mở miệng trả lời thì đột nhiên Eunha bước ra và reo lên hào hứng với Hyung, "Hi baby...Mianhae...Em hơi trễ chút xíu!"
"Không sao, em yêu... Với một người như em, anh có thể đợi cả đời cũng được," anh ta nói và mỉm cười.
Sowon gần như muốn ói ra toàn bộ bữa sáng của mình khi nghe thấy lời đường mật thái quá đó, nhưng cô cố gắng tự trấn tĩnh bản thân.
Lúc này Sowon cảm thấy đầu mình quay mòng mòng, thực sự không hiểu nổi, sao Eunha lại có thể quen với một tên... tay chơi? Huff... có lẽ tại cô ấy không thể thấy rõ điều đó – Sowon bắt đầu những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.
"Sowon...," Eunha gọi. Giọng cô ấy êm ái như một khúc nhạc vào buổi sáng.
"Có lẽ tôi sẽ ra ngoài cả ngày, vậy nên cậu được nghỉ hôm nay," Eunha nói và vẫy tay tạm biệt.
"Uh, được rồi, đi cẩn thận nha!" Sowon đáp và mỉm cười, nhưng nhanh chóng nhìn sang hướng khác vì cô không muốn chạm mắt với anh chàng ghê tởm kia thêm nữa.
Sowon dựa lưng vào cánh cửa sau khi đóng nó lại, thở dài, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được lí do vì sao họ có thể là một cặp. "Mình cá rằng anh ta là một tay chơi!" Sowon lầm bầm một mình. Sau đó cô nhận ra di động của mình rung lên, đánh thức cô khỏi những suy nghĩ miên man; cô mỉm cười khi thấy đó là Yerin.
"Hi, Yerin? Có chuyện gì vậy?" Sowon hào hứng.
"Cậu đang làm gì thế? Không quá khó khăn chứ?" Cô ấy đề cập đến công việc của cô. Sowon khẽ cười.
"Không đâu. Cô ấy cũng có mặt tốt và ấm áp," Sowon đáp.
"Hahaha, vậy thì tốt rồi. Dù sao thì, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Ah ya... Tôi không có việc gì để làm vì Eunha đã ra ngoài rồi. Cô ấy nói hôm nay tôi được nghỉ."
"Ra ngoài? Với ai?" Yerin hỏi, nhưng không đợi Sowon trả lời, cô nói tiếp, "Ah chắc hẳn là bạn trai của cô ấy, Park Hyung, đúng không?"
"Hu-uh," Sowon trả lời không chút hứng thú.
"Anh ta không làm phiền cậu chứ?" Yerin dò hỏi.
"Không hẳn, nhưng tôi lo cho Eunha," Sowon thừa nhận.
Yerin khúc khích. "Nhẹ cả người, có vẻ cậu rất quan tâm tới cô ấy. Dù sao thì, vì cậu được nghỉ cả ngày..um...muốn ra ngoài chứ?"

Sowon cười tươi. "Chắc chắn rồi! Tôi cũng nhớ cậu, Yerin. Nhưng...tôi phải xin phép Eunha đã, dù sao tôi cũng làm việc cho cô ấy. Đợi chút nhé, tôi sẽ nói chuyện cậu sau," Sowon đáp.
"Okay, tôi cũng đi thay đồ đây. Bye!"
Sowon nhắn tin cho Eunha.
YERIN RỦ TÔI RA NGOÀI. NHƯ VẬY ĐƯỢC CHỨ?
Không lâu sau, Sowon nhận được tin nhắn trả lời.
CHẮC CHẮN RỒI... CỨ DÙNG XE CỦA TÔI ĐƯA CẬU ẤY ĐI. LÁI XE CẨN THẬN NHA! XD XD
Sowon nhắn lại. Cô nhíu mày.
Chắc hẳn tâm trạng của cô ấy rất tốt. Sao có thể như thế? Cô ấy thích những lời khen có cánh của anh ta sao?Ugh, nó thật sự chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi –Sowon POV.
CẢM ƠN. ĐI CHƠI VUI VẺ... Cô ngập ngừng, vì thật sự không muốn gõ tiếp đoạn cuối, nhưng cuối cùng cô cũng gõ nó, miễn cưỡng.
CẢM ƠN. ĐI CHƠI VUI VẺ. ~với anh ta? Ugh, mình thật sự không mong cô ấy sẽ đi chơi vui vẻ với một tên player như hắn ta.
Sau đó cô nhắn cho Yerin. TÔI SẼ ĐẾN ĐÓN CẬU TRONG VÒNG 20 PHÚT NỮA. KAY?
Yerin trả lời. OK. KHÔNG PHẢI VỘI ĐÂU :D
"Hi, Sowon! Lâu rồi không gặp!" Yerin vui vẻ chào với gương mặt sáng ngời, cô vào trong xe.
"Hi, Yerin... Cậu nói cứ như chưa gặp tôi cả năm rồi ấy," Sowon đáp lại với một nụ cười. Yerin thắt dây an toàn, sau đó Sowon bắt đầu lái xe đi.
"Chúng ta đi đâu bây giờ? Cậu có ý tưởng gì không?"
"Bất cứ nơi nào, trừ trung tâm thương mại. Tôi chán ngấy nơi đó rồi!" Yerin nói.
"Ummm, ah tôi nghĩ tới một nơi. Lên núi thì thế nào? Tôi nhớ thấy bầu không khí trong lành," Sowon buột miệng.
"Tôi cũng vậy," Yerin hào hứng. "Tới đó nào. Phổi của tôi cần không khí trong lành!"
"Cậu hiếm khi ra ngoài cùng gia đình à?" Sowon hỏi.
    Yerin gật đầu. "Cha mẹ tôi luôn bận rộn. Em gái tôi, con bé dành nhiều thời gian với bạn bè của nó...Chúng tôi thực ra rất gắn bó, nhưng chúng tôi có công việc và những mối quan hệ xã hội riêng," cô giải thích. 
"Oh ya, trở lại chủ đề lúc trước. Có gì không ổn với Hyung? Tôi nghĩ cậu đã tức giận, phải vậy không?"
"Tôi không thích anh ta..."
"Cậu biết anh ta sao?" Yerin thắc mắc.
"Không.. Tôi chỉ mới gặp anh ta sáng nay, nhưng tôi hoàn toàn không thích anh ta."
"WOW!" Yerin thốt lên. "Tại sao?"
"Uhm...," Sowon suy nghĩ trong chốc lát. "Tôi biết là không khôn ngoan lắm khi kết luận về một người mà mình không biết rõ, nhưng tôi khá chắc rằng, trường hợp này suy nghĩ của tôi không sai. Anh ta thuộc loại tay chơi. Tôi cũng không thể thấy sự chân thành từ anh ta. Anh ta mới gặp tôi lần đầu vào sáng nay, thế nhưng anh ta nói 'Umm..em cũng xinh đấy'...Như vậy hợp lí sao?"

"Và hơn nữa, anh ta còn nháy mắt với tôi," Sowon làm mặt ghê tởm.
"Thật ra tôi cũng không thích anh ta. Nhưng vì anh ta là bạn trai của Eunha, tôi có thể làm gì khác được?"
"Ít nhất cậu cũng phải nói hoặc cảnh báo cô ấy."
"Về chuyện gì? Tôi chẳng có bằng chứng nào cả."
"Là Eunha mù quáng hay...," Sowon thở dài. "Xin lỗi, tôi không có ý bất lịch sự. Nhưng tôi chỉ không thể hiểu nổi lí do đằng sau nó là gì."
"Đừng hiểu lầm," Yerin mỉm cười. "Có lẽ Hyunh có điều gì đó có thể làm cho Eunha cảm thấy thoải mái."
"Tôi không chắc về việc đó. Như những gì tôi thấy, anh ta chỉ là một tên dẻo miệng với lối nói cường điệu của mình. Nó không gì hơn một lời xu nịnh kệch cỡm đối với tôi."
"Có một điều tôi biết là... Hyung không bao giờ nói "KHÔNG" với Eunha," Yerin nói.
"GÌ CƠ?" Sowon kinh ngạc. "Không phải cậu nghĩ điều đó là đúng chứ?"
"Không, tôi chưa bao giờ nghĩ điều đó là đúng. Tôi yêu quý Eunha và quan tâm tới cô ấy rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ bao che cho hành động của cô ấy khi nhận thấy nó sai trái. Nhưng Hyung... Hyung dường như có hẳn một lời trích dẫn..."Eunha không làm gì sai cả." "
"Và nó hiệu quả với Eunha???" Mắt Sowon như rớt ra, không thể tin nổi điều này.
"Thật không may, đúng là vậy," Yerin cười gượng gạo.
"Aigoo...hẳn là cô ấy mất trí rồi. Đứa trẻ đó," Sowon càu nhàu. "Nhưng họ là một cặp được bao lâu rồi?"
"Um.. như tôi nhớ thì...mới...khoảng một tháng."
Đột nhiên Sowon cười vui vẻ. Yerin nhận thấy điều đó, nhưng không hiểu tại sao.
"Đừng lo, họ sẽ không kéo dài lâu đâu."
"Ý cậu là sao?" Yerin nhướng mày.
"Tôi không hi vọng điều tồi tệ đến với Eunha, chắc chắn đó. Vậy nên đừng hiểu lầm."
Yerin mỉm cười. "Tôi hiểu mà. Đừng lo."
"Tôi dám chắc Hyung là một tay chơi. Mới chỉ có một tháng trôi qua. Anh ta vẫn có thể che đậy bộ mặt thật của mình sau lớp mặt nạ. Nhưng anh ta có thể làm thế tới khi nào? Một ngày hắn sẽ để lộ ra bộ mặt thật. Một player sẽ không thể duy trì nó tới vài tháng, tôi dám chắc là vậy. Tôi nghĩ tôi có thể đoán được lí do đằng sau hành động của anh ta – anh ta lúc nào cũng biện hộ cho những hành động của Eunha, không bao giờ nói không với cô ấy, luôn làm bất cứ điều gì cô ấy muốn..."
"Lí do đó là gì?" Yerin tò mò hỏi.
"Anh ta muốn có được lòng tin từ Eunha. Rồi Eunha sẽ rất phụ thuộc vào anh ta. Sau khi một người đàn ông có được điều đó, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn," Sowon giải thích. Sau đó cô ấy tiếp tục với ánh mắt đầy quan tâm, "Tôi không thực sự hiểu rõ cô ấy, nhưng dù nó là gì đi nữa, tôi cũng không muốn điều đó xảy ra với cô ấy."
Yerin nhìn Sowon đầy ngạc nhiên. "Cậu thật sâu sắc," cô thừa nhận một cách tự nhiên. "Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ xa như vậy trước đây. Làm thế nào cậu biết được?"
"Tôi không biết," Sowon nói. "Có lẽ là bản năng," cô mỉm cười. Cô nhận thấy Yerin đang vỗ vai mình. Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Chúng tôi thật sự không lầm khi nhận cậu!"
"Ugh, đừng khiến tôi tự mãn. Cậu biết là tôi không quen với điều đó mà." Sowon ngượng ngùng, nhưng không giấu nổi nụ cười.

Sowon cau mày khi nhận thấy có 9 cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình điện thoại. Cô đặt di động ở chế độ im lặng, vì hôm nay là ngày nghỉ của cô và cô không muốn bị quấy nhiễu bởi bất cứ điều gì trong lúc tận hưởng khoảng thời gian thư giãn của mình. Cô chỉ vừa kiểm tra điện thoại trên đường về nhà, trong lúc dừng đèn đỏ. Cô liếc nhìn Yerin đã ngủ thiếp đi bên cạnh. Đầu cô ấy dựa vào cửa kính xe. Sowon lắc đầu, chợt nhìn thấy tên người gọi.
Mình nghĩ cô ấy đã nói sẽ ra ngoài cả ngày và mình được nghỉ hôm nay chứ? – Sowon nghĩ –
Cuộc gọi nhỡ bắt đầu từ tầm 7 giờ tối cho đến 15 phút trước, khoảng 9 giờ, khoảng thời gian giữa các cuộc gọi không đều nhau.
Sowon biết, cô đang gặp phải rắc rối. Eunha sẽ không hài lòng với chuyện này. Cô thở dài, mặc dù biết Eunha không nên đổ toàn bộ lỗi cho mình. Không muốn Eunha giận hơn, Sowon gọi lại cho cô ấy.
"Cậu đang ở đâu?" Eunha nói với giọng không mấy hài lòng.
"Tôi ra ngoài với Yerin."
"Về nhà ngay!" Cô ấy ra lệnh.
Sowon kiên nhẫn, vì cô thực sự không muốn khiến chuyện này thêm căng thẳng.
"Tôi đang đi trên đường. Tôi sẽ đưa Yerin về nhà trước..."
"Cậu không nghe tôi nói sao? Tôi nói VỀ NHÀ NGAY," Eunha gằn giọng.
Sowon ngẩn người một hồi, sau đó mới có thể trấn tĩnh lại bản thân.
Cô ấy là người đa nhân cách sao? – Sowon bắt đầu đưa ra một suy nghĩ ngớ ngẩn khác.
"Oh, thôi nào," Sowon thuyết phục, vẫn giữ giọng bình tĩnh. " Sẽ không lâu đâu. Tôi cần đưa Yerin về nhà trước."
"Tôi không thích tranh cãi. Hơn nữa là bị từ chối những gì tôi yêu cầu!" Eunha nói với giọng đe dọa. Vì Sowon là kiểu người không thích bị đe dọa và bắt đầu cảm thấy khó chịu với hành động vô lí của Eunha nên cô hơi lớn giọng.
"VÌ CHÚA, Eunha. Đó là Yerin, bạn thân của cậu! Cậu đang mất trí sao? Tôi nên bỏ lại cô ấy ở đâu? Tùy tiện đâu đó, bên lề đường? Làm ơn đừng cư xử như con nít. Tôi sẽ về nhà sớm!" Sowon thất vọng hét lên, sau đó cúp máy, không đợi Eunha trả lời.
Cô nghiêng đầu khi nghe thấy tiếng Yerin. "Là Eunha à?" Yerin vừa hỏi vừa dụi mắt.
Sowon gật đầu, mắt vẫn tập trung nhìn đường phía trước. Cô nhấn ga tăng tốc.
"Cô ấy nổi giận với cậu?" Yerin hỏi tiếp.
Sowon nhún vai, vì cô thực sự không hiểu được. "Cô ấy thật kì lạ. Tôi không thể hiểu nổi cô ấy," Sowon nói.
"Tôi nghe thấy...cô ấy muốn cậu thả tôi xuống đâu đó?"
Sowon nuốt nước bọt, không biết là Yerin nhận ra đoạn đó. Hẳn là nó làm cô ấy rất đau lòng. Nhưng Sowon cố gắng giấu Yerin. Cô gượng cười với cô ấy.
"Không đâu... Đừng bận tâm. Không có gì đâu. Có lẽ tâm trạng của cô ấy không tốt vì tôi không nghe điện của cô ấy," Sowon nói.

    
Ngoài dự liệu của cô, Yerin đang mỉm cười. "Đừng giấu tôi. Tôi biết cô ấy đã nói thế. Đây không phải là lần đầu cô ấy cư xử như vậy. Tôi quen rồi," Yerin bình tĩnh nói. Sowon ngạc nhiên. "Tôi biết cô ấy không cố ý."
Sowon lắc đầu khó tin. "Cậu là thiên thần hay gì thế? Vậy nên cậu lúc nào cũng tha thứ cho sự khiếm nhã của cô ấy?"
"Như tôi đã nói, tôi rất hiểu cô ấy. Và tôi yêu quý cô ấy như em gái của mình. Tôi có thể chấp nhận điều đó, vì tôi biết cô ấy đang bị tổn thương. Thật ra cô ấy là người yếu đuối, dễ tổn thương..."
"Với tôi, đó vẫn không phải lời giải thích thỏa đáng," Sowon khịt mũi. Mặt cô tối sầm.
"Bất cứ khi nào tôi sắp nổi cáu với cô ấy, tôi chợt nhận ra, cô ấy hành động như vậy là vì cô ấy bị tổn thương. Eunha mất mẹ từ khi còn nhỏ, và cha cô ấy...nuôi lớn cô ấy theo cách sai lầm – đáp ứng mọi thứ cô ấy muốn - chỉ để che giấu cảm giác tội lỗi của ông ấy vì không thể dành nhiều thời gian với con gái mình. Cha cô ấy khá bận rộn," Yerin cố gắng đưa ra một lời giải thích thuyết phục. Nhưng cô vẫn thấy được vẻ mặt u ám của Sowon.
Sowon dừng xe trước một ngôi nhà lớn, nhưng không lớn như biệt thự của Eunha, đó chắc hẳn là nhà của Yerin. Yerin ra khỏi xe và vẫy tay với Sowon.
"Đừng giận cô ấy, được chứ? Cảm ơn và chúc cậu ngủ ngon!"
"Tôi không thể hứa với cậu," Sowon nhún vai nhưng cũng vẫy tay lại với Yerin. "Ngủ ngon,Yerin!"

Sowon sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Những mảnh thủy tinh vỡ vung vãi khắp trên sàn. Cô chớp mắt một hồi để chắc rằng điều mình nhìn thấy là thật. Cô quăng túi xách lên sofa trong phòng khách và vội vàng chạy lên tầng, để tìm người nên chịu trách nhiệm với toàn bộ đống lộn xộn này. Không quá khó để tìm thấy Eunha, cô ấy đang ngồi thẫn thờ trên giường, thậm chí không nhận ra sự xuất hiện của Sowon. Sowon đang nhăn nhó thì bỗng bắt gặp... nước mắt? Eunha đang khẽ nấc.
Cơn giận của cô đột nhiên biến mất.
"Eunha? Có chuyện gì vậy?"
"CẬU KHÔNG NGHE LỜI TÔI!" Eunha hét lên. Nhưng ngạc nhiên là Sowon không bị ảnh hưởng bởi nó. Cô vẫn giữ bình tĩnh.
"Sao cậu lại khóc?"  Sowon dè dặt hỏi. Cô lấy khăn giấy và bắt đầu nhẹ nhàng lau nước mắt cho Eunha. Eunha chỉ ngồi yên đó, không ngoảnh mặt đi.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết là cậu gọi. Tôi xin lỗi vì không kiểm tra điện thoại," Sowon chân thành nói, cô không muốn đưa ra một lời biện hộ kiểu như "Nhưng cậu nói hôm nay tôi được nghỉ."
"Cậu khóc vì giận tôi sao? Tôi thật sự xin lỗi," Sowon hỏi lại, vì cô chưa nhận được câu trả lời nào từ Eunha.
Cuối cùng Eunha cũng ngẩng đầu lên, đối mặt với Sowon. Lúc này Sowon có thể thấy rõ, mắt Eunha đã sưng húp lên. Ugh, chắc hẳn cô ấy đã khóc suốt trong lúc mình không ở nhà. Sowon cảm thấy áy náy về điều đó.
"Sao mọi người ai cũng bắtđầu không nghe lời tôi?" Eunha hỏi, vẫn nức nở, nhưng không còn lớn tiếng như trước. Giọng nói có vẻ buồn bã nhiều hơn.

Sowon không hiểu lắm, nhưng nhích lại gần Eunha và để cô ấy tựa đầu vào ngực mình. Cô ôm Eunha và xoa xoa lưng cô ấy vỗ về. Có vẻ như nó có chút hiệu quả. Eunha không còn nức nở nữa.
"Muốn nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?" Sowon hỏi lại.
"Sowon... Cậu nghĩ gì.. về Hyung?" Eunha đột ngột hỏi.
Sowon nheo mắt ngờ vực, không ngờ tới câu hỏi như vậy. "Cậu muốn tôi nói thật?" Sowon hỏi như một tên ngốc.
"Ý tôi là, cậu sẽ không khó chịu hay đau lòng nếu tôi nói với cậu những gì tôi nghĩ chứ, vì anh ta là bạn trai của cậu...," Sowon giải thích.
"Giờ không phải nữa," Eunha đáp ngắn gọn.
GÌ CƠ????? Một cách vô thức, Sowon suýt chút nữa cười toe sung sướng, nhưng cô nhanh chóng kìm lại, vì cô không muốn chứng kiến vẻ mặt xám xịt của Eunha lúc này.
"Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không thích anh ta. Anh ta giống như một tay chơi vậy," Sowon  thẳng thừng nói. Cô suy nghĩ trong chốc lát, cân nhắc có cần thiết nói ra phần "tán tỉnh" lúc sáng không, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định không nói.
"Thật sao?" Eunha ngạc nhiên hỏi. Mắt cô mở to nhìn Sowon.
"Đúng vậy, tôi có thể thấy rõ điều đó...Nhưng...," Sowon ngập ngừng.
"Nhưng sao?" Eunha tò mò hỏi.
"Nhưng vì anh ta là bạn trai của cậu và tôi không muốn gây rối, nên tôi giữ lại những suy nghĩ đó trong đầu. Và...ehm, thật ra thì, tôi cũng thắc mắc sao cậu có thể...quen với loại đàn ông như vậy," Sowon lắc đầu. Eunha há hốc miệng, rồi đột nhiên  đánh vào người Sowon.
"GÌ??? VẬY LÀ SAO? Cậu không thích những gì tôi nói? Cậu bảo tôi nói sự thật mà..." Sowon la lên.
"Lần sau đừng có giữ lại mọi thứ trong đầu như thế. HÃY NÓI VỚI TÔI!" Eunha nói và nhấn mạnh "nói với tôi" với giọng cương quyết. "Tôi tin cậu, Sowon..."
Sowon ngại ngùng vì lời nói đó nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản. "Uhm, anh ta đã làm gì cậu? Có phải anh ta là lí do khiến cậu khóc? Eunha-ahhh...anh ta không xứng chút nào," Sowon nói với đôi mắt rực lửa.
Eunha chợt mỉm cười khi nhìn thấy hành động của Sowon. Cô có cảm giác được che chở khi thấy Sowon tỏ ra bực bội như vậy.
"Sao cậu lại cười?" Sowon hỏi.
"Ugh, cô ấy thật khó hiểu... Mình nghĩ là mình sẽ không thể hiểu hết được cô ấy," Sowon tự nhủ.
Eunha lắc đầu, khoe đôi mắt cười của mình. Gương mặt cô ấy dần sáng trở lại. "Không có gì... Tôi mừng vì có cậu ở đây."
"Hey, dù sao thì, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi," Sowon nhớ ra là cô chưa biết được lí do vì sao Eunha khóc.
"Anh ta tán tỉnh cô gái khác," cô ấy trả lời ngắn gọn.
"Sao có thể như thế? Anh ta đi cùng với cậu, đúng chứ?"
"Uhm.. Anh ta muốn tôi...," Eunha cố gắng giải thích. Nhưng Sowon phát hiện thấy mặt cô ấy đột nhiên đỏ lựng.
"Đừng nói với tôi là anh ta đòi làm chuyện đó?" Sowon ngắt lời Eunha và đưa mắt xuống phần phía dưới của cô ấy. Eunha đỏ mặt vì hiện giờ cô thực sự xấu hổ nhưng cũng gật đầu. Cô cúi gằm xuống, tránh chạm mắt với Sowon.
"Hắn ta thật sự mất trí rồi," Sowon giận run người. "Nhưng đúng là tin tốt khi cậu không còn qua lại với hắn ta..."
"Cậu vui với mối quan hệ đổ vỡ của tôi sao???" Eunha hỏi.
"Tôi không muốn thấy cậu buồn, nhưng đúng vậy, tôi vui vì cậu không còn quan hệ gì với tên khốn đó!"
"Tại sao?" Eunha hỏi, có ý trêu chọc.
"Um, vì tôi nghĩ cậu xứng đáng với một ai đó tốt hơn," Sowon thành thật.
"Jongmal??" Eunha hỏi lại với giọng ngạc nhiên.
"Nhưng cậu biết là tôi nóng tính thế nào mà...," Eunha thật sự cảm thấy hổ thẹn khi nói ra điều đó. "Chắc hẳn phải rất khó để trở thành người đàn ông của tôi; anh ấy phải đủ mạnh mẽ," cô lầm bầm.
"Đừng lo... Đúng là cậu nóng tính, nhưng tôi nghĩ... Eunha là người tốt," Sowon cam đoan với một nụ cười. Và điều đó cũng làm Eunha mỉm cười.
"Bây giờ... đừng khóc nữa. Cậu vào rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi. Dù sao tôi cũng cần dọn dẹp đống lộn xộn cậu gây ra đã," Sowon định ra khỏi giường thì bị Eunha kéo tay lại.
"Đừng đi lâu quá... Tôi vẫn cần cậu giúp tôi khuây khỏa..."
"Arasso... arasso," Sowon gật đầu và mỉm cười.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro