Chap 4 _ SPRING
Kết quả tốt hơn những gì anh lo sợ, nhưng vẫn tệ hơn nhiều so với những điều anh hy vọng. Trong khi hai gia tộc vẫn chưa thực sự đạt đến mối giao hảo thân thiện nhất, các trận chiến ít xảy ra hơn hẳn trước đây. Senju Hashirama giờ đã hai mươi sáu, bốn năm đã trôi qua. Những bông hoa trong khu vườn được chăm sóc cẩn thận của anh đang nở rộ như mọi mùa xuân trước. Anh luôn chăm sóc chúng mọi lúc có thể, nhưng với lịch làm việc của anh, thật khó để có thời gian thư giãn và khắc gỗ dưới trời nắng đẹp như anh vẫn thích.
Tuy vậy, anh vẫn tạo dựng liên minh với tộc Uchiha đến cùng, và sẽ không ngừng lại cho đến khi đạt được mục đích. Đây là giải pháp tốt nhất cho mọi người, và anh chắc rằng Uchiha Madara biết phải trái đủ để cân nhắc đề nghị của mình. Bởi Hashirama thực sự có thể nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt gã. Gã đang đau đớn, dù không hề nhận ra. Hashirama luôn có khả năng đặc biệt để nhìn thấu ngay cả những người khắc kỉ nhất, và dẫu cho Madara có thực sự là người khắc kỉ nhất anh từng gặp chăng nữa, thì dưới lớp mặt nạ lạnh lùng ấy (cùng một thứ mặt nạ Hashirama thường đeo vào khi cần thiết) gã vẫn là người đa cảm nhất anh từng gặp. Mỗi biểu cảm gã truyền tải trong suốt các trận đấu đều có sức mạnh của một ngọn núi lửa đang phun trào, và chưa bao giờ thôi khiến người thủ lĩnh Senju kinh ngạc.
Đó cũng là lí do của mối liên kết sâu sắc, bởi Hashirama hiểu rõ từng cơn bùng nổ cảm xúc của người kia. Anh hoàn toàn có thể đồng cảm, và anh chia sẻ cơn phẫn nộ, dù cơn phẫn nộ của Madara hướng về anh, và cơn phẫn nộ của Hashirama hướng về cuộc chiến dai dẳng quanh mình, họ phẫn nộ vì những lí do giống nhau. Nhưng không chỉ là phẫn nộ, đó còn là nỗi đau. Nỗi đau sâu sắc, quặn thắt tâm can, gây nên bởi sự mất mát đồng đội và người thân, nhìn thấy họ bị thương hay thậm chí là chết.
Dẫu rằng Uchiha Madara có mang chiếc mặt nạ ấy – chiếc mặt nạ của một tên sát nhân không đọng chút lòng trắc ẩn, một ác quỷ xấu xa – và không ai khác bận tâm để phá vỡ nó, Senju Hashirama có thể nhìn thấu tất cả; bản thân anh mang cùng một chiếc mặt nạ, và anh biết sức nặng của nó. Rõ ràng là những người trong tộc Senju dưới trướng anh không nghĩ vậy, nhưng anh chắc chắn rằng cậu trai Uchiha có cùng ấn tượng về anh trong vô số những trận chiến anh đối đầu với họ.
Hashirama vẫn nhớ rõ từng chi tiết về một trận chiến đặc biệt, bởi trận chiến ấy, anh sẽ không bao giờ quên. Nó diễn ra vào năm ngoái, đầu Đông. Tiết trời lạnh thấu xương, nhưng anh chỉ lờ đi, bởi bản thân đang trong một trận chiến sống còn như thường lệ, và đối thủ của anh sẽ không bỏ qua bất kì sơ hở nào. Nhưng trận chiến ấy rất khác, không chỉ vì đôi mắt của đối thủ anh. Đôi mắt rực đỏ, đỏ đến sửng sốt, bao giờ cũng khiến người con trai Senju bị mê hoặc không cách gì chống cự. Đôi mắt ấy đã thay đổi. Hashirama nhận ra điều đó tức thì. Đó là lần đầu tiên anh đấu với Mangekyo Sharingan của Madara; kết cuộc là Madara chảy máu từ hai mắt, không thể tiếp tục, và Hashirama dính Tsukuyomi – trải niệm đau đớn nhất trong cả cuộc đời anh.
Nhưng lúc ấy, không chỉ hoa văn màu đen trong mắt gã khác hẳn, mà thái độ của gã cũng hoàn toàn thay đổi. Thường thì họ sẽ dành thời gian quan sát đối phương, đôi khi môi Madara sẽ cong lên thành một nụ cười nhạo báng và gã giản đơn đưa ra vài nhận xét lãnh đạm về người của Hashirama, như một kiểu đâm chọt mơ hồ vào khả năng lãnh đạo của anh. Hashirama sẽ đáp lại tử tế, dù không xúc phạm đến mức nói toạc ra sự thật. Tuy nhiên, lần ấy, khoảnh khắc Madara nhìn sâu vào mắt anh, chiếc mặt nạ lạnh lùng của gã tan vỡ trong phút chốc, và gã ngay lập tức tấn công anh với chiếc lưỡi hái trong tay như thể đó là mạng sống, quật về phía Hashirama như trước đây chưa từng, quá nhiều sự cuồng nộ và giận dữ toát ra từ gã, nhưng tận sâu bên dưới, chỉ có thêm đau thương. Quá nhiều so với trước đây.
Hashirama bị kinh ngạc. Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến bằng ấy phẫn nộ và đau đớn hòa trộn, những tiếng gầm gừ và càu nhàu như thể loài thú dữ, tiếng thét, sự giận dữ và những đòn tấn công không chút khoan nhượng – người con trai Senju thậm chí không có thời gian để chống trả và chỉ có thể phòng thủ trước ngọn lửa đang toan thiêu đốt anh và gió lăm le cắt anh thành triệu mảnh. Không có thời gian để phân tâm, nhưng gương mặt ấy, biểu cảm ngập tràn oán ghét, những tiếng thét vô thanh – nó không hề câm lặng, và điều này khiến anh lo lắng. Suốt trận chiến gay gắt, Hashirama cứ tự hỏi, không thể làm gì khác ngoài tự hỏi, 'Chuyện gì đã xảy ra?'
Không có thứ gì giống như Uchiha Madara, không hề. Phải thừa nhận là họ hiếm khi nói chuyện bình thường với nhau, nhưng Hashirama cảm thấy anh dường như hiểu Madara, thực sự hiểu gã, và lúc đó, người kia đang quá điên cuồng, quá phẫn nộ, và chìm trong quá nhiều đớn đau.
"Ngươi đang mất tập trung!" Madara quát, Hashirama vừa kịp tránh lưỡi hái nhắm thẳng vào cổ anh. Anh giữ khoảng cách một lúc, nheo mắt quan sát cậu trai Uchiha. Madara có vẻ không hài lòng với sự gián đoạn bất ngờ này. Phải làm gì với sự thay đổi đột ngột của hoa văn đen trong mắt gã? Cách nào cũng không xong. "Ngươi đang làm cái quái gì vậy, Senju?! Đấu với ta!"
'Cậu ta nói đúng. Mình đang làm cái quái gì vậy?' Hashirama tự hỏi, có phần không đồng tình với bản thân vì sự do dự đột ngột của mình, nhưng rồi anh lắc đầu. "Tôi có thiện ý với cậu thôi."
"Ta không cần thiện ý của ngươi!" Madara hằn học đáp lại.
"Tôi sẽ giết cậu mất nếu cậu cứ tiếp tục chiến đấu trong tình trạng đó." Người thủ lĩnh Senju nhìn khắp lượt những vết thương anh gây ra trên thân thể gã, và Madara dù đang chảy máu ròng ròng, dường như vẫn lờ đi vì trận chiến. "Cậu hoàn toàn không phòng thủ. Cậu đang quá liều lĩnh." Madra phá ra cười, một thanh âm rỗng không và đầy xung động.
"Vậy sao ngươi còn do dự? Sao ngươi lại tự hủy đi cơ hội?" cậu trai Uchiha liền chế nhạo anh, gần như lời buộc tội, song, rõ ràng là nổi giận vì Hashirama không chịu đánh hết sức như những lần trước.
"Vì tôi không muốn giết cậu." Madara đột nhiên rơi vào im lặng trước những lời lẽ chân thành ấy, nhìn chằm chằm vào Hashirama tựa hồ mới trông thấy anh lần đầu. Gã hơi cau mày, một biểu cảm gần như bối rối hiện ra trên mặt.
"Ngươi là một tên ngốc." gã cuối cùng cũng quát lên.
"Cậu đang bị dao động." Hashirama điềm tĩnh đáp lời. "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi sẽ không đấu với cậu khi cậu đang thế này." Người kia nheo mắt nghi ngờ.
"Điều gì khiến ngươi nói vậy?"
"Không gì cả. Chuyện tôi không thích giết người khó tin đến thế sao?" Madara giữ im lặng một lúc lâu, và rồi càu nhàu gì đó với anh. Ánh nhìn dò xét gay gắt của gã khiến anh có phần không thoải mái. Anh tự hỏi điều gì đang diễn ra trong đầu người con trai bí ẩn đó, đôi mắt đỏ trông như sắp mổ xẻ anh ra thành từng mảnh, trông chờ điều gì đó, tìm kiếm một sự chắc chắn... chà, có lẽ là phản ứng từ phía Hashirama chăng? Sự yên lặng gần như tra tấn.
"Cậu không ở trạng thái tốt nhất. Đó sẽ là một sự xúc phạm đối với tôi nếu phải đánh với cậu ngay lúc này." Mắt Madara hơi mở to, dường như đấy không phải điều gã chờ nghe.
Rồi Madara hơi nhếch mép với anh, và trong một khắc giản đơn, Hashirama quên mất mình đang ở đâu.
"Ngươi là một điều gì đó khác, Senju Hashirama."
Câu nói ấy ám ảnh anh suốt những ngày sau đó, bởi anh tự hỏi liệu đó là lời khen hay một lối mỉa mai. Nhưng mặt khác, anh cũng suy nghĩ về chuyện đã xảy ra khiến Madara suy sụp đến vậy; Hashirama chưa từng thấy gã thực sự liều lĩnh trong các trận chiến trước đây. Anh cuối cùng đã nói thẳng với gã, nhưng chắc rằng vài câu nói vụn vặt chẳng thể giải quyết được vấn đề.
Anh lẽ ra không nên lo lắng cho kẻ thù của mình thế này, thủ lĩnh của gia tộc đối địch, không hơn – nhưng anh không thể làm khác được. Có điều gì đó không ổn xảy ra với Madara, và nó tác động đến Hashirama hơn cả mức mà bản thân anh có thể nhận thức được. Trận chiến đó xảy ra cách đây đã tháng ròng, cũng là trận cuối giữa họ, và anh vẫn còn nghĩ về nó mãi.
Nên anh quyết định đưa tay ra. Đưa tay về phía người con trai có quá nhiều điểm giống anh, người con trai mang ánh nhìn đau thương trong mắt bất cứ khi nào một người phe gã ngã xuống, người con trai không hề mong muốn những cái chết này hơn Hashirama. Đưa tay ra, và để gã biết rằng gã không hề đơn độc, dù cho thật lẻ loi khi đứng trên đỉnh cao, và gánh nặng của vai trò thủ lĩnh thậm chí còn đáng sợ hơn chiếc mặt nạ họ đeo. Hashirama muốn gã biết điều đó, phải, anh hiểu, và anh muốn kết thúc tất cả.
--->><<---
"Em thực sự hy vọng anh biết mình đang làm gì." Tobirama thì thầm bên tai anh khi họ đứng ở một thung lũng rộng; nơi thỏa thuận, được vây quanh bởi các doanh trại tạm thời của hai bên. Hashirama hoàn toàn phớt lờ em trai mình. Chuyện này rất quan trọng, quan trọng hơn bất kì thứ gì. Hòa bình. Cuối cùng, cuối cùng, hòa bình cũng đến. Anh biết chuyện này sẽ kéo dài một thời gian, nhưng ít ra sẽ không còn chiến tranh nữa, không còn giết chóc vô nghĩa, và hai bên cuối cùng cũng có thể hạnh phúc.
Song, chặng đường đã qua cũng thật gian nan. Người đưa tin của anh suýt bị giết vào lần đầu họ cố chứng tỏ rằng phe anh muốn đàm phán, và trời sinh Madara là một kẻ rất khó khăn để đàm phán cùng. Nhưng gã đã bị thuyết phục, Tobirama sẽ cho là vì "sức hút phi thường" của Hashirama. Người thủ lĩnh Senju cũng tận hưởng chuyện này, theo cách nào đó. Suốt cuộc đàm phán là lần đầu tiên anh có một cuộc nói chuyện thân thiện với Madara, và dù người thủ lĩnh Uchiha trông có vẻ chẳng muốn mở miệng chút nào, gã vẫn đáp lại anh, và Hashirama thích thú với điều này. Có lẽ hơi nhiều hơn mức mà anh nên.
Bắt tay. Bắt tay để xác nhận thỏa thuận. Hashirama chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa của cử chỉ giản đơn này, cũng như tác động của nó đến tâm lí một người, cho đến khi anh thử bắt tay với Uchiha Madara. Anh thấy... hồi hộp, dù không biểu lộ ra mặt. Anh cũng chẳng hiểu tại sao. 'Chỉ cần bắt tay cậu ta thôi. Chỉ vậy thôi. Đâu phải chuyện gì to tát.' Mặt anh không hề phản lại chủ, vì anh tự tin (hoặc trong mắt những người đang hiện diện thì có vẻ thế) đưa tay về phía Madara với một nụ cười thân thiện trên mặt. Vậy đó, anh cố hướng về phía Madara, với một cái bắt tay đơn giản. Muốn gã hiểu rằng, từ lúc này trở đi, anh sẽ là bạn gã.
Hashirama cố hướng đến gã.
Đôi mắt Madara lạnh băng, chiếc mặt nạ của gã vào vị trí hoàn hảo, nhưng không hề có dấu hiệu nào của sự miễn cưỡng. Những lo lắng của Hashirama như nỗi ngờ vực, bắt đầu tràn ngập trong tâm trí anh, phút chốc tan biến khi anh thấy người con trai Uchiha cuối cùng cũng chìa tay về phía mình. Sau đó, anh thề tim mình đã ngừng đập, khi mà trong một khắc, chỉ một khắc đơn thuần, bàn tay nhợt nhạt của cậu trai Uchiha trông như đang muốn thu về, quên hẳn thỏa thuận, rút lại tất cả và cự tuyệt anh.
Song, bất ngờ thay, bàn tay ấy nắm lấy tay anh (Hashirama nhận ra gã có một nắm tay khá vững vàng, chắc chắn, và bàn tay gã còn ấm áp thật dễ chịu) và bắt tay. Hashirama cố không để thoát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, bởi nhận thức lạnh lùng giáng vào anh một cú mạnh hơn bất cứ thứ gì, đập nát ảo tưởng về tình bạn thân thiết mà anh muốn có với người thủ lĩnh Uchiha.
Madara không muốn ai hướng về phía mình.
--- End chap 4 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro