Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Ngay lúc này đây , Taehyung một lần nữa bực tức lao đi thật nhanh trên các dãy hành lang trường . Hòng tìm kiếm được thân hình vốn quen thuộc . Lòng anh như đang ngồi trên đống lửa , thực sự cơn giận muốn phun trào , khi nghĩ về  Minji , anh biết nó thực nực cười , nhưng anh muốn đấm cho cậu một trận nhớ đời .

Hôm nay là kỉ niệm tròn 7 tháng anh và cô hẹn hò . Hai người đã lên kế hoạch cho nhiều điều , nó đáng ra sẽ bắt đầu ngay lúc này . Ấy thế mà , chỉ vì con người lần nữa trốn tiết và đạt điểm 0 trong giờ kiểm tra mà thầy nổi nóng , quyết anh đi tìm cậu cho bằng được , nếu không cậu sẽ bị đá bay khỏi ngôi trường cấp hai này .

Bực chứ sao không ? Mọi người làm như anh và cậu thân thiết đến nỗi ngày nào cũng ở cạnh nhau không  bằng . Tại sao cái gì cứ liên quan đến cậu thì phải có anh góp mặt ? Thật quá sức ... phiền phức . Làm như cả cuộc sống của anh có nghĩa vụ phải xoay quanh cậu vậy .

Đã thế , lần thứ hai , chỉ vì cậu mà anh cho cô leo cây . Minji chắc chắn phải hụt hẫng , thất vọng lắm khi một lần nữa lại phải đợi chờ anh , trong một buổi chiều mùa thu buốt giá .

Sau lời " nhắc nhở hết sức thân thiện " kia , anh đã chính thức bước cách xa cậu hàng nghìn bước . Hai người đã thực sự trở thành kẻ dưng , bước qua nhau như hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao . Anh đã nghĩ chỉ nhắc nhở vậy thôi ,không quan tâm nữa , dù thấy có hơi bứt rứt vì khi ấy anh đang tức nhưng đến lúc thầy giáo nổi nóng dọa sẽ đuổi học cậu thì anh lại nhanh nhảu chạy khắp nơi tìm người .

Vẫn là anh trọng ân tình . Tuy không chỉ bực vì Minji , anh còn bực vì sự ích kỉ ấu trĩ của một Park Jimin anh chưa bao giờ trông thấy .

Sân trường rộng lớn , anh có thể tìm ra cậu tại đâu ? Rốt cuộc cậu đang trốn ở nơi nào ? Anh nắm chặt đôi tay đến mức gân xanh nổi lên , cơn bực tức đã xóa nhòa đi năm tháng mang tên kỉ niệm . Xóa sạch tất cả .

Anh đứng lại thở dốc , cố nhớ những nơi cậu hay đến . Dẫu có cố gắng kiếm  tìm thì đầu óc anh vẫn hoàn trống rỗng . Ra thế , xa nhau đủ lâu để anh dần quên đi tất cả . Một thằng bạn khốn nạn .

Đành vậy , Taehyung tặc lưỡi , cứ chạy thôi , chạy theo cảm tính , đến đâu thì đến . May mắn , sau 30 phút , anh tìm thấy cậu .

Gió lồng lộng thổi bay mái tóc đen khiến chúng rối lại . Mi mắt , tà áo cũng rung động vì cơn gió lạnh kia , cảnh vật thật đẹp biết bao . Cậu đứng giữa những khóm hoa , anh chả thể nhớ nổi tên chúng . Nơi này là lồng kính , " vườn sinh quyển " của  cô công nghệ với câu lạc bộ chuyên về cây cảnh . Một thế giới xanh tươi ngào ngạt mùi hoa thơm bao trùm lấy thân người mảnh khảnh của cậu . Ôm trọn như cách anh đã từng .

-  Tớ muốn có một vườn cây cảnh giống như thế này !

- Vậy đợi lớn lên , cậu ra ở với tớ , tớ cho cậu ngắm thỏa thích vườn nguyên sinh nhà nội tớ luôn !

Là những lời đường mật quá đỗi ngọt ngào và trẻ con khi hai ta còn thơ bé  . Cậu còn nhớ rõ không ? 

- Park Jimin !

Anh gằn giọng , trừng trừng đôi mắt nhìn cậu . Có dịu dàng thế nào thì ngọn lửa này vẫn đang bốc cháy . Anh tiến lại gần cậu , Jimin có thể thấy rõ sự giận dữ hằn sâu trong từng hơi thở và lời nói của anh . Có chút chột dạ xen lẫn sợ hãi , cậu lùi về phía sau .

- Cậu đúng là ích kỉ Park Jimin ! Cậu thấy việc này vui lắm sao ? Khi cứ luôn khiến người khác phải phiền hà vì cậu , phải tốn thời gian vào mấy   cuộc vui vớ vẩn của cậu ?! Cậu tỉnh lại đi Park Jimin ! Cậu đúng là khiến kẻ khác phải thất vọng vì cậu ! Ngay cả tôi , tôi cũng thật không ngờ cậu lại ích kỉ đến vậy !

Anh như đang rít từng từ qua kẽ răng . Thực sự đang rất bực , vậy nên  mới có thể nói ra những lời làm tổn thương cậu như thế . Anh mắng một trận thấy cậu cúi đầu sa sầm mặt mày liền nghĩ bản thân nạt nộ xong xuôi , lập tức nắm cổ tay cậu định kéo về phòng hiệu trưởng . Nào ngờ ngón tay vừa chạm tới nơi cổ tay trắng nõn liền bị cậu hất ra không thương tiếc . Cậu không vừa , ngẩng đầu nhìn anh , trong đôi ngươi đen láy là sự buồn bực không sao tả xiết .

- Nếu vậy , tại sao cậu lại chạy tới đây ? Tôi không còn là Park Jimin cậu từng biết nữa , tôi là loại người đó đấy , rồi sao ?! Cậu thất vọng về tôi lắm mà ! Vậy tại sao cậu lại chạy tới đây ?! Vì lí gì ?! Cậu thật buồn cười đấy Kim Taehyung ! Tránh xa tôi ra , vậy là cậu sẽ không phải thất vọng , không cảm thấy phiền hà hay bị tôi cướp đi thời gian bên chị Minji của cậu nữa !!

Anh cứng người . Tròng mắt mở to . Đây là lần đâu tiên anh thấy cậu như vậy . Sự ngơ ngác hiện rõ trên nét mặt anh . Nhưng , câu nói nóng giận của cậu chính như đang tiếp thêm dầu cho lửa cháy to hơn . Taehyung nghiến răng , nắm chặt đôi bàn tay đến mức run rẩy .

- Cậu thấy như thế này là mình đang đúng sao ? Cậu rốt cuộc ngốc đến nỗi nào mà ngay cả lỗi lầm của bản thân cũng nhận không ra ?! Và giờ cậu đang trách tôi ? Cậu nghĩ tôi không muốn tránh xa cậu sao ?! Tôi ước gì bản thân chưa từng hay biết cậu , để giờ đây sau bao lâu mới có thể nhận ra cậu rốt cuộc là kẻ như thế nào ! Tôi cũng không nhận lại sự thất vọng đến nỗi này !

Jimin không thể thở . Ngòi lửa nơi anh không thể dập tắt . Cậu đau đớn cõi lòng . Gió lạnh lùa vào tim , tâm can rỉ máu đau xót . Cậu thấy sống mũi mình cay cay , nước mắt đang chực trào khỏi khóe mắt đã sớm hoen đỏ . Jimin cúi gằm đầu , đôi vai vì tổn thương nén ngăn nước mắt mà run  rẩy . Thực sự trông rất đáng thương . Taehyung có hơi chạnh lòng . Nhưng rồi nghĩ về Minji , thì cảm xúc của anh liền tan biến theo hạt bụi đường , để gió cuốn bay đến miền trời xa vời vợi .

Taehyung lại lần nữa nắm cổ tay cậu muốn kéo đi , và lại một lần nữa bị cậu hất ra không thương tiếc .

- Tránh xa tôi ra ! Cậu là đồ ngốc !

Đúng thế , Taehyung mãi mãi ngây ngô như thế . Tại sao , anh không hề cảm nhận lấy một sự yêu thương đặc biệt mà cậu luôn dành cho anh sao ? Tại sao anh lại can tâm không nhìn ra tình cảm đó ? Tại sao lại có thể ngốc đến mức này ? Tại sao , cậu lại ngốc nghếch như thế này ?

Nước mắt kìm không được , bắt đầu rơi . Cậu cố cúi sâu hơn , mong anh không nhìn thấy . Quả thật , Taehyung chỉ biết nóng giận , tuyệt nhiên không để tâm đến những giọt nước mắt thầm lặng .

- Ha ! Tôi ngốc ?! Vậy cậu nghĩ cậu hơn ai đây ?

Ít nhất tớ còn nhận ra được tình cảm mà tớ dành cho cậu . 

- Cậu đúng là không biết xấu hổ ! Kẻ ngốc đi nói người khác ngốc nghếch , rốt cuộc là đang tự bêu rếu chính bản thân ?!

Jimin chịu không nổi nữa . Nắm tay thật chặt , ngay khi câu nói của anh vừa dứt liền ngẩng đầu , nước mắt không còn che giấu được nữa , ồ ạt chảy thẫm đẫm khuôn mặt .

- Phải là tớ ngốc ! Ngốc đến độ rối trí rồi ! Tại sao chỉ vì một kẻ như cậu mà tớ lại phải đau khổ đến thế ? Tại sao tớ lại thích cậu nhiều đến thế để rồi bây giờ chỉ nhận lại được đau thương ?! Rốt cuộc là tớ đã ngốc đến  hết thuốc chữa mất rồi , quá đủ để ngốc nghếch ! Tớ chán , tớ mệt mỏi , tớ đau lắm , tớ không muốn cứ mãi ngốc nghếch thích cậu mà chỉ có thể dõi theo cậu từ xa được nữa ! Thà cậu cứ mặc xác tớ cho rồi , đến một khi nào đó tớ có thể ngưng thích cậu , có thể buông bỏ cái thứ tình cảm đáng ra không nên có ! Nhưng , ...  nhưng , tớ ngốc , mãi mãi vẫn không thể buông được ...

Taehyung đờ người, hai con ngươi trố ra nhìn cậu không chớp mắt . Điều này quá sức đường đột . Anh thở đứt quãng , nhìn cậu với sự bối rối in hằn trong đôi mắt sâu .

Cuối cùng thì , anh không hay biết lí do , chỉ biết rằng bản thân không thể chấp nhận nổi sự đường đột này , liền chạy bay biến , chạy thật nhanh , rời bỏ cậu , giống như muốn tìm nơi bình yên . Anh quyết định chạy về phía Minji , vừa nhìn thấy cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm , dang rộng hai tay ôm cô vào lòng , hít hà mùi hương sữa tắm thoang thoảng pha chút lạnh lẽo của cô vào hai buồng phổi . Trái tim trong lồng ngực đập lên xuống , gây đau , anh chưa thể bình tĩnh được . Trong tâm trí ghi rõ lời nói , gương mặt đẫm nước của ai kia , cảm tưởng sẽ bị ám ảnh mãi mãi .

Từ nhà kính , cậu chứng kiến tất cả . Trái tim hụt hẫng rơi xuống , chết rồi , trái tim cậu , không thể cứu vãn được nữa .
-----------------------------------------
Dài quá xá TvT hai cậu chính thức xa nhau =")))) tui có ác với Chimchim quá hông ? =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro