
Xả giận cho vợ 😌
...
Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Seoul .
Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn Bang Tan , để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, V đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên Kook vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Trong hành lang, ngoài V , Kim Nari , Kim Doo Kang đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Ji Hoon và cha con Yang Chul nữa.
Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.
Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bắt tay chào Ji Rim Suk : "Bộ trưởng Ji !"
Ji Hoon liền lập tức trao đổi với họ.
Yang Chul thấy còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống : "Bộ trưởng Ji , chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến các đồng chí cảnh sát ?"
Yang Yujin cũng mở miệng hỗ trợ : "Hôm nay là sinh nhật của chú, làm to chuyện thế này chỉ e là không hay lắm... Chuyện này, chúng ta lén giải quyết với nhau là được rồi ! Cháu sẽ nói chuyện với Lee Chung để em ấy đi xin lỗi Jung Kook ạ !"
Yang Yujin nói xong còn quay sang nhìn Ji Hoon xin giúp đỡ.
Thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Yang Yujin , Ji Hoon hơi chau mày lại, anh đưa mắt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ đang chớp lóe kia, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài : "Ai là người nhà của bệnh nhân ? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro !"
Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.
Yang Yujin và Yang Chul nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó V đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được !
"Là tôi." V nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.
Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua chỗ Yang Chul và Yang Yujin : "Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao ?"
Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Ji Rim Suk cũng biết không thể đè ép được chuyện này nữa, vì vậy bèn nói với đồng chí cảnh sát : "Cậu dẫn người đi đi."
Vẻ mặt Yang Lee Chung tràn đầy hoảng sợ nhìn Yang Chul và Yang Yujin : " Yujin… Chú … cứu cháu với… Cháu không đẩy cậu ta ! Là cậu ta tự ngã ! Cháu không có đẩy cậu ta !"
Kim Nari cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui, sao nhà họ Yang lại có người họ hàng như thế này ?
Mặt mũi Yang Chul sầm sì lại, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này ? Rõ ràng là kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, vậy tại sao người rơi xuống nước lại là Jung Kook ?
Chẳng lẽ là lúc Lee Chung thực hiện kế hoạch, không cẩn thận đẩy phải đối phương ?
Đúng là chẳng được cái tích sự hết.
"Lee Chung không thù không oán gì với Jung Kook , sao có thể cố ý hại cậu ấy được !" Yang Yujin gấp gáp nói.
"Quả thật là không có, thế cho nên ắt có người đứng sau sai bảo, tin rằng phía cảnh sát sẽ tra ra được hung thủ thật sự." V lạnh lẽo nói.
Chỉ một câu nói đơn giản thôi ấy thế mà lại trực tiếp chĩa mũi dùi về phía người nhà họ Yang .
Đèn phòng cấp cứu vẫn cứ lóe sáng, trong hành lang, mỗi người mang một tâm tư khác nhau.
Điện thoại trong túi áo V rung lên, một tin nhắn được gửi tới : [Cục cưng à ! Anh nhất định phải thể hiện đau buồn một chút ! Để em chỉ cho này, anh cứ thử tưởng tượng xem vợ sắp chết thì sẽ có cảm giác gì ?]
Đọc xong, khuôn mặt của V lập tức đen hoàn toàn. Cái tên nhóc này ! Lời này mà cũng dám đem ra nói đùa được à ?
Diễn xuất của V vốn không tệ, sau khi đọc được tin nhắn này của Kook thì sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, thoáng chốc đã chẳng khác gì vợ sắp chết thật…
Yang Yujin vốn đang nghi ngờ chuyện này có "cứt mèo", nhưng mà trông thấy vẻ mặt này của V thì cũng dẹp nghi ngờ của mình sang một bên.
Chỉ e là có đánh chết bọn họ cũng không đoán được rằng bọn họ tính vu oan giá họa cho người ta, kết quả lại bị người ta vu oan lại.
Mà từ đầu tới cuối V còn phối hợp diễn với Kook …
Toàn thân Ji Hoon run lên, dường như đã không còn đứng vững được nữa...
Lần thứ hai rồi, đây đã là lần thứ hai rồi...
Thiệp mời của cô ả kia là do anh tận tay đưa cho Yujin ! Là chính anh đưa !
....
Lúc này bác sĩ mở miệng nói : "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi." Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thở phào một hơi !
Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện.
Khuôn mặt Ji Hoon đầy vẻ giằng xé nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi : " Yujin , chuyện hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao ?"
Yang Yujin lúc này đang phiền não gần chết, nghe Ji Hoon nói vậy, sắc mặt cô ta lại càng thêm khó coi : " Ji Hoon, ý anh là gì ? Trước mắt bao nhiêu người như thế, Lee Chung lại là bà con xa của em, chẳng nhẽ em lại ngu xuẩn đến nỗi ra lệnh cho em ấy giết người trước mặt bao nhiêu người ?"
Ji Hoon cũng biết rằng chuyện này từ đầu đến đuôi lại có nhiều chỗ trùng hợp đến kì lạ...
Anh nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt rũ xuống đầy vẻ giằng co… Yujin … Anh thật sự có thể tiếp tục tin tưởng em được sao ?
Mấy ngày sau, ở một nơi những nhân vật nổi tiếng trong thành phố hay tụ hội .
"Ê , nghe nói mấy ngày trước, trong tiệc sinh nhật của bố anh Ji Hoon xảy ra việc có liên quan đến mạng người đó, mọi người có biết chuyện này không ?" Có người thấp giọng hỏi.
"Thật hay giả thế ? Chẳng trách tâm tình anh ấy mấy ngày nay không tốt, phải trốn một mình trong góc uống rượu giải sầu !"
"Vậy về sau như nào ?"
"Sau đó nghe nói cái người đẩy người xuống nước chết trong trại tạm giam rồi !"
Ji Hoon lái xe không có mục đích trên con đường cái không có lấy một bóng người.
Đúng vậy...
Yang Lee Chung chết rồi...
Yujin đã giải thích với anh ta rằng sức khỏe của Lee Chung vốn không tốt mà hoàn cảnh trong trại tạm giam kém quá, không chịu được mới đột tử.
Theo kết quả từ phía pháp y thì đúng là thế thật, không nhìn ra được điều gì bất thường.
Nhưng tại sao lại đúng thời điểm này, làm sao anh có thể tin rằng từ đầu tới cuối chỉ là trùng hợp thôi đây ?
Ji Hoon cảm thấy dường như linh hồn của mình sắp bị cắt làm đôi rồi, một nửa lựa chon tin tưởng, một nửa lại nghi ngờ cô ta…
Tập đoàn Bang Tan , văn phòng Tổng giám đốc.
"Chủ tịch Yang , ngài không thể vào được, hiện giờ tổng giám đốc của chúng tôi không tiếp khách ! Chủ tịch Yang … Chủ…"
Yang Chul bỏ qua sự ngăn cản của thư kí, đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra : " Kim Taehyung !!!"
Trước bàn làm việc rộng lớn, người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, liếc nhìn thư kí một cái.
Thư kí nơm nớp lo sợ lui ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
" Kim Taehyung , cậu có ý gì đây ?" Yang Chul ném mạnh một tờ báo vào mặt V .
Trên tít tờ báo có nội dung liên quan đến dự án hợp tác phát triển mới nhất giữa Bang Tan và Cho thị, dự án hợp tác này vốn dĩ là phải hợp tác với nhà họ Yang !
"Cái dự án này tôi với bố cậu đã bàn bạc xong từ sớm rồi, thế mà cậu lại tự ý kí hợp đồng với với nhà họ Cho , chẳng lẽ cậu không cần cho tôi một lời giải thích à ?" Yang Chul kịch liệt chất vấn.
V thản nhiên nhìn ông ta một cái : "Chủ tịch Yang hình như không biết ai mới là người đứng đầu nhà họ Kim nhỉ ?."
"Cậu..." Yang Chul cứng họng.
Seoul là địa bàn của nhà họ Kim , bọn họ muốn đứng vững ở đây nhất định phải thông qua nhà họ Kim , mà bây giờ người đứng đầu lại là Kim Taehyung !
Yang Chul đành phải cắn răng nhịn cơn tức xuống, dùng thái độ hòa hoãn nói : " Taehyung , bác không biết có phải đứa con trai đó nói gì với cháu hay không . Nhưng, sự thực ở ngay trước mắt, chuyện lần trước đã điều tra rất rõ ràng rồi, đó quả thực chỉ là chuyện ngoài ý muốn do to tiếng với nhau mà thôi... Không chỉ như thế, Lee Chung ... nó cũng đã trả giá bằng cả mạng sống rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao ?"
Yang Chul vừa mới dứt lời, trong đôi mắt lạnh lùng của V lóe lên sự tăm tối.
Không lâu trước đó, anh nhận được điện thoại từ cục cảnh sát báo rằng Yang Lee Chung đã chết, nguyên nhân là do bệnh tim đột ngột tái phát nên đột tử.
Lần này Yang Chul đúng là may mắn, anh đã phái người canh phòng 24/24, bọn họ căn bản không có chỗ nào để xuống tay. Nhưng, đại khái là vì Yang Lee Chung có áp lực tâm lý quá lớn, thế nên mới đột tử trong trại giam.
Không có chứng cứ nên nhà họ Yang muốn nói gì cũng được. Yang Chul cũng ỷ vào điểm này nên mới không biết sợ mà chạy đến chất vấn anh.
"Ý đồ mưu sát gì chứ, căn bản đều là những lời nói vô căn cứ, nếu chỉ dựa vào tội danh mơ hồ này mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng ta... Taehyung , cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ !" Trong giọng nói của Yang Chul ẩn chứa sự uy hiếp.
V lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt, từ tốn nói : "Ai bảo tôi cần chứng cứ ? Ai nói tôi cần đến chứng cứ mới có thể bóp chết dự án hợp tác đó ? Xả giận cho vợ cũng cần lý do sao ? "
Yang Chul lúc đến đã tức giận đùng đùng, lúc đi lại giận đến điên rồ cả người.
Tối đến tại nhà V ...
Cửa đằng sau bật mở, V bước vào, đi cùng anh còn có cả Kook , hai người tay xách nách mang một đống thức ăn.
Nhìn thấy Kim Nari và Kim Doo Kang đều có mặt, Kook lập tức sững ra, sau đó liền nói thầm vào tai V : "Bố mẹ anh cũng có ở đây, sao anh không nói cho em biết ? "
Vẻ mặt của V cũng đầy vô tội : "Anh cũng vừa mới biết."
"A ! Chị dâu ! Cậu đang định nấu cơm à ? Có đúng không, có đúng không ? Thảo nào sáng sớm nay đầu giường tôi lại có chim khách kêu ! Mau vào đi !" J Hope ba chân bốn cẳng chạy đến xách đỡ đồ cho Kook .
Kim Nari chủ động bước đến hỏi han : " V , hôm nay các con định tự làm bữa tối à ?"
" Kook mới khỏi bệnh ăn ngoài không tốt " V trả lời.
Kim Nari gật đầu : "Hóa ra là như thế ! Thế... ba mẹ không làm phiền đến các con chứ ?"
V nghe thế thì trong đôi mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, ngay đến cả Kook ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vốn dĩ hôm nay cậu định đến nấu cơm nhưng không ngờ Kim Nari và Kim Doo Kang đều có mặt ở đây, vừa nãy cậu đã nghĩ nếu hôm nay không được thì ngày mai lại đến.
Có điều, không ngờ rằng họ không những không có bất mãn với việc cậu đến đây mà thái độ tựa hồ còn…ôn hòa hơn.
V nhìn Kook một cái sau đó mới nói : "Không sao ạ, ba mẹ cứ ngồi xem ti vi, bữa tối một lúc là xong thôi."
"Được, được, hai đứa cứ bận đi ha ! Có cần mẹ giúp thì cứ gọi nhé ! " Kim Nari vui vẻ đáp lời, Kim Doo Kang vẫn ngồi im ở đó, từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bất kì biểu hiện phản đối nào.
V : "Vâng"
Kook chào hỏi hai ông bà rồi nhỏ theo chân V vào bếp.
J Hope thấy thề liền vui vẻ quay về nhà mình hái rau, mấy bé rau anh tự trồng vẫn là ngon nhất.
Kim Nari và Kim Doo Kang ngồi trên sofa phòng khách, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn ba người trong bếp.
Phòng bếp thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói của J Hope ...
Đã từng có những lúc, đây là cảnh tượng mà bọn họ thiết tha mong chờ…
Trong phòng bếp, Kook chỉ huy hai người giúp đỡ mình, rất nhanh đã hoàn thành một bữa tối rất phong phú.
Bữa cơm tối nay bầu không khí vô vùng tốt, ai ai cũng đều rất vui vẻ.
Kim Doo Kang và Kim Nari cả buổi đều cười toe tóe, thái độ đối với Kook cũng khách khí hơn rất nhiều.
Sau bữa tối, lúc Kook chuẩn bị đi, mẹ V mới nói : "Muộn thế này rồi hay là cháu cứ ở lại đây đi ?"
Tối nay, Kook quả thực đã bị Kim Nari và Kim Doo Kang làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cậu nghe vậy liền từ chối khéo : "Cám ơn bác, nhưng sáng sớm ngày mai cháu phải đến thành phố Pyeong-chang làm việc , cháu còn có một vài tài liệu cần điều chỉnh tối nay nữa nên cần về gấp ạ !"
"Ồ ra là vậy…" Kim Nari gật gật đầu sau đó mới hỏi : "Là chuyện của TL đúng không ?"
Kook gật đầu : "Dạ, đúng ạ."
Bà Nari còn trò chuyện với Kook thêm một lúc lâu nữa, nhưng cuối cùng bị V lấy lý do đã muộn để tiễn cậu ra cửa .
Hôm sau ....
Tại sòng bạc dưới lòng đất nào đó.
Jin Dong Won đang đỏ ngầu hai mắt, nhìn chằm chằm vào lá bài trên tay, lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi, mọi người xung quanh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lá bài từng chút từng chút lộ ra, lúc nhìn thấy toàn bộ lá bài, hai tên bạn lưu manh ngồi bên cạnh đã kích động đến mức nhảy chồm lên, Jin Dong Won quăng lá bài trên tay xuống : " Đưa tiền, đưa tiền đây !!!"
Một đống thẻ bạc được đẩy tới, Jin Dong Won mừng đến đỏ hây hây cả hai má.
Trong một góc cách đó không xa, một tên tóc vàng xăm trổ đầy tay đang lộ ra một nụ cười bỉ ổi, gã nhấc điện thoại lên gọi một cú : "Cá đã cắn câu, thu lưới !"
Một lát sau, một tên đeo chiếc dây chuyền vàng to đùng trên cổ ung dung chen vào đám người, đứng trước mặt Jin Dong Won : "Này người anh em ! Tôi nhìn cậu nửa ngày, ai cũng nói hôm nay cậu đỏ lắm, tôi lại không tin, có dám chơi với tôi một ván lớn không ?"
"Chơi thì chơi, tôi sợ anh chắc !"
Một tiếng sau, tất cả số thẻ bạc Jin Dong Won thắng được đều thua sạch.
Jin Dong Won ngồi đần độn trên ghế : "Không thể nào... không thể nào ! Chơi lại !"
Gã kia nghe thấy vậy thì hung tợn nói : "Chơi cũng được, cậu trả tôi năm trăm triệu won cậu nợ tôi trước đi !"
"Tôi... Lát tôi trả hết cho anh một lượt !" Vừa nghe thấy mình nợ tới tận năm trăm triệu Jin Dong Won không nhịn được biến sắc mặt.
"Đệch ! Thằng oắt con, mày chơi tao đấy à ! Đã để mày nợ rồi ! Còn nợ thêm nữa ! Mày nghĩ bố mày là ai ? Dám giở trò này với tao à ! Lập tức bảo người mang tiền đến đây cho tao ! Nếu không..."
Jin Dong Won vốn còn muốn nói, kết quả lũ đồng bọn của gã đeo dây chuyền lại vây tới, tên nào tên nấy đều trông cũng như lũ đầu trâu mặt ngựa.
Lúc này, hai tên bạn đưa mắt nhìn nhau, sau đó một tên nói : " Dong Won này, hay thế này mày xem được không, tao với nó ra ngoài gom tiền cho mày trước, nếu cứ ở đây chửi nhau mãi cũng không có cách gì !"
"Đúng đấy ! Bọn tao sẽ nhanh chóng gom tiền mang tới cho mày !" Hai tên kia chạy như bay ra ngoài.
Tiếp đó, Jin Dong Won bị đưa tới một cái kho hàng bỏ hoang cách đó không xa.
"Này, thằng nhóc ! Sao bạn mày vẫn chưa tới! Chắc không phải chạy mất rồi đấy chứ ?" Tên đeo vòng vàng đạp Jin Dong Won một cái hỏi.
"Không thể nào ! Để tôi gọi điện thoại cho bọn nó ! Nói không chừng chắc đang trên đường tới rồi cùng nên !" Jin Dong Won cuống cuồng gọi điện.
Kết quả, đầu dây bên kia reo mười mấy tiếng vẫn không có ai nhấc máy, sau khi tự động ngắt kết nối, Jin Dong Won lại gọi tiếp, lần này thì tắt máy hẳn luôn.
Có hỗn hào thế nào thì dù sao cậu ta cũng chỉ mới mười tám tuổi, Jin Dong Won sợ đến nỗi run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, liều mạng vùng vẫy : "Đợi đã ! Chờ chút ! Cho tôi một cơ hội nữa ! Tôi sẽ lập tức gọi điện bảo người mang tiền tới ! Lần này nhất định sẽ mang tới ! Tôi hứa !"
Jin Dong Won run rẩy bấm điện thoại cho Jin Han Yi.
"Alo, Dong Won à ? Muộn thế này rồi em còn ở đâu đấy ? Sao còn chưa về?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh có chút lo lắng cùng trách cứ.
"Chị ! Cứu em ! Mau mang năm trăm triệu đến đường số 7 , ở đây có một cái nhà kho bị bỏ hoang ! Mau lên !" Jin Dong Won không dám nhiều lời, hét ầm lên.
"Đã xảy ra chuyện gì ! Em nói rõ xem nào !!!" Giọng Jin Han Yi cũng thay đổi.
Thấy đám người kia đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, Jin Dong Won đành nhắm mắt nói : "Em đánh bạc... nợ người ta năm trăm triệu won."
"Đánh bạc ? Jin Dong Won em điên rồi sao !!! Thứ đó mà em cũng dám động vào à ! " Bên kia truyền tới tiếng hét tức giận .
Dâm ô ! Cờ bạc ! Ma túy ! Đó là những thứ mà người nhà Jin gia không được phép dính vào, chỉ cần dính vào một chút thôi, ba thật sự có thể bắn chết nó !!!
Càng không thể báo cảnh sát, nếu báo, tương lai của Dong Won sẽ bị hủy hoại mất...
May mà tối nay ba không ở nhà...
Jin Han Yi hết cách, đành gom góp lo tiền cả đêm rồi chạy thẳng tới chỗ đối phương nói để chuộc người.
"Dừng tay !!!" Vang lên tiếng thét của một cô gái ở cửa kho hàng.
Gã tóc vàng nhìn cô gái kia một cái, sau đó gã dùng sống dao vỗ vỗ lên mặt Jin Dong Won : "Gào cái gì, tao đã cắt đâu ! Còn chưa chạm vào nữa là !"
Jin Dong Won ôm hy vọng nhìn về người ở phía cửa như nhìn cái phao cứu mạng cuối cùng : "Chị... chị... cứu em !!!"
Cậu ta luôn nói mình có bạn khắp thiên hạ, cả ngày xưng anh gọi em với bọn họ . Nhưng đến những lúc thế này thì sao... Người cậu ta có thể xin giúp đỡ, có thể bất chấp tất cả mà đưa tay về phía cậu ta, lại chỉ có một mình bà chị mà cậu ta luôn chê phiền phức này .
Ánh mắt thô tục của tên tóc vàng quét khắp người Jin Han Yi sau đó đểu giả mở miệng : "Mang tiền tới chưa ?"
"Đã mang tới ! Đúng như mấy người yêu cầu, năm trăm vạn ! Không thiếu một xu !" Jin Han Yi ném một cái vali về phía bọn họ.
"Chị !" Khuôn mặt Jin Dong Won tèm lem nước mắt nước mũi vội vàng chạy về phía chị mình.
Jin Han Yi nhịn cơn giận trong lòng xuống, cô biết đây không phải là nơi để nói chuyện, việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà ngay lúc hai người định rời đi thì cánh cửa đột nhiên bị mấy tên khốn kia đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro