
Vô Đầu Long 💀
RM bị Ji Sang đánh lui từng bước, nhiều lần rơi vào nguy hiểm, lúc này Jin không thể giương mắt nhìn tiếp nữa.
Quả nhiên, RM đến mười chiêu cũng không đỡ nổi, mắt thấy Ji Sang lại đánh về RM , mặt Jin lập tức biến sắc đang muốn ra tay thì không ngờ RM lại y như một con cá trạch trơn trượt lẩn tránh được đòn hiểm này.
Sau đó, RM đứng cách Ji Sang ba bước, ung dung cười nói : "Sư phụ, con đã nhường người mười chiêu, tiếp đây người phải cẩn thận đó nha ~"
"Ngông cuồng !" Ji Sang nghe vậy thì giận tím mặt, đòn tấn công càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng lần này, RM lại không giữ phòng thủ như vừa rồi nữa mà ra tay tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén.
Tất cả những gì RM biết đều do Ji Sang tự tay dạy, Ji Sang hiểu rõ anh ta, nhưng đổi lại RM cũng biết không ít về Ji Sang…
Jin nói thân thủ của RM tiến bộ cũng không phải là hoàn toàn lừa gạt Ji Sang, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà thân thủ của RM đã khiến Ji Sang phải kinh ngạc.
Cuối cùng, hai người đánh ngang tay nhau, sau trăm chiêu vì RM còn trẻ, sức lực dồi dào nên dần dần chiếm thế thượng phong…
Cuối cùng, khi năm ngón tay của RM như móng vuốt chim ưng lao về phía cổ họng của Ji Sang …
" RM !!!" Jin bỗng nhiên ra tay, hiểm hóc đỡ lấy chiêu này của RM .
Còn Ji Sang thì lộ rõ vẻ khiếp sợ, dường như còn chưa tỉnh táo lại từ chuyện mình bị đồ đệ đánh bại…
Thấy Jin ra tay, RM cũng không tiếp tục nữa mà dùng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy nhìn Ji Sang nói : "Sư phụ, lần này xem như là để trả ơn dưỡng dục của người, lần tới con sẽ không nương tay nữa."
Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Các đốt ngón tay của Ji Sang siết chặt lại : "Tên nghiệt chướng này !!!"
Ông ta đã sớm biết thiên phú của RM rất cao, chỉ là tính tình lười nhác, nếu như nó dụng tâm được bằng một phần mười của Jin thì chuyện nó trở nên siêu việt hơn ông ta cũng chỉ là sớm hay muộn.
Mặc dù đã sớm biết điều này nhưng hiện tại, khi chứng kiến tốc độ tiến bộ kinh khủng của RM vẫn khiến ông ta phải khiếp sợ, đồng thời đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta lại phải vội vã diệt trừ RM .
...
Văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Bang Tan .
J Hope điều tra rõ ràng rồi liền chạy tới báo cáo với V : "Anh, em đã điều tra rồi… Chuyện camera rơi đúng là ngoài ý muốn !"
V nghe vậy cũng không bảo J Hope ra ngoài mà nói : "Video."
Lúc quay không chỉ có một chiếc camera treo trên cao bị rơi xuống mà còn có camera quay lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra nữa, chắc chắn J Hope đã xem rồi.
"Ấy…" J Hope tỏ vẻ khó xử, khẽ ho một tiếng nói : "Anh, em đã điều tra rồi, không sai đâu, không cần phải xem đâu ?"
V không nói gì mà chỉ ngẩng đầu nhìn J Hope .
J Hope bị ánh mắt sắc bén của ông anh nhìn chằm chằm mà sợ đến nỗi run một cái, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không giao ra : "Anh, anh thật là, chẳng nhẽ anh còn không tin vào năng lực làm việc của em à ?"
J Hope lại từ chối giao video lần nữa thì V chẳng nói gì mà quay đầu nhìn về phía máy tính để bàn.
J Hope cứ nghĩ là trót lọt rồi không ngờ lại lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ cái máy tính V đang ngồi...
"A a a a Jung Kook !!!" Đây là tiếng hét của nhân viên trong đoàn làm phim.
" Suga !!!" Kook kinh hoảng hét lên.
Con ngươi J Hope cũng sắp rớt ra ngoài rồi, anh chàng xoắn xuýt chạy đến gần màn hình của V , quả nhiên đã thấy cái đoạn video vốn nên nằm trong email của anh ta đang được bật trên màn hình.
"Sao anh lại hack máy tính của em ! Sao anh có thể phũ phàng thế hả !"
V liếc em trai mình một cái, ánh mắt kia tựa như đang nói rằng "đối phó với chú mà anh đây cần phải hack máy tính ?".
Vì thế một giây sau, J Hope đau thương phát hiện ra anh trai mình đang quang minh chính đại đăng nhập vào email của mình : "Cái gì thế này ! Sao anh biết mật khẩu email của em !"
Đoạn video vẫn còn đang chạy tiếp, lúc này J Hope muốn ngăn cũng đã không ngăn nổi. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình xem được thái độ vô cùng lo lắng của Kook đối với Suga...
"Khụ, anh hai nè, thật ra thì cũng chẳng có gì đâu, dù sao tên kia cũng là vì Kook nên mới bị thương ! Cậu ấy khẩn trương như thế cũng là chuyện bình thường..." Câu an ủi này của J Hope quả thật có chút tự vả vào miệng mình.
V lẳng lặng xem đoạn video, sắc mặt bình thản không biểu lộ chút suy nghĩ nào.
Kook lo lắng như vậy là vì chuyện này do cậu mà ra, là vì Suga là người có nhóm máu hiếm, là vì Suga là người ở cạnh cậu lúc cuộc đời cậu tăm tối nhất...
Cho dù có nói nhiều lí do như thế nào đi nữa thì V cũng không thể không thừa nhận rằng, địa vị của Suga trong lòng Kook là không thể thay thế.
...
Ngày hôm sau, Kook vẫn đi tới đoàn làm phim như bình thường.
Sự cố ngày hôm qua phát sinh sau khi quay xong cho nên cảnh của Suga cũng đã qua, không cần quay lại.
Kook cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đỗ xe, cô do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định đi đến bệnh viện thăm tên nào đó một chút . Chờ buổi tối lại chạy qua chỗ V làm ít món ngon bổ dưỡng cho anh...
"Đứng im !!!"
Kook đang lên kế hoạch những chuyện phải làm hôm nay thì bên tai vang lên một tiếng cảnh cáo, đồng thời bên hông cũng bị một vật gì đó cứng ngắc, lạnh lẽo dí sát vào.
"Xoay người, giơ tay lên !" Tên đàn ông kia lạnh lùng ra lệnh.
Kook rất phối hợp giơ hai tay lên rồi quay người lại, sau đó cậu thấy một gã đàn ông mặc áo may ô màu đen bó sát, tạng người cao lớn, mặt mũi hưng tợn đang hằm hè cầm súng đe dọa.
Bên cạnh gã cũng có một người đàn ông đang cảnh giác y như thế chĩa súng vào Kook , gã thấp giọng giục : "Lên xe !"
Kook nhìn về chiếc xe Vans màu trắng bên cạnh, trong xe còn hai gã đàn ông nữa mà cả hai gã này đều có súng, đây tuyệt đối không phải bọn bắt cóc thông thường.
Sau khi cân nhắc, Kook xác định cậu có chạy cũng không thoát nên ngoan ngoãn phối hợp, đợi tìm được cơ hội rồi thoát thân sau...
Kook vừa mới bước lên xe thì đã bị trói lại, nhưng chúng không che mắt cậu .
Điểm này khiến Kook khẽ cau mày một chút, không bịt mắt... tức là không để người sống ?
Chiếc xe lắc lư đi không biết bao lâu rốt cuộc cũng ngừng lại.
Trước mặt cậu là một ngôi nhà có kiến trúc hơi giống đạo quán, trước cửa có dựng một lá cờ, kí hiệu trên là cờ chỉ có một chữ " Long ".
Chân mày Kook hơi nhướng lên, chậc, Vô Đầu Long ?
Thì ra là thế...
Hàn Quốc có vô số bang phái lớn nhỏ, thế lực ngầm nổi danh nhất chính là Vô Đầu Long .
Số người của bang này không tính là nhiều nhất nhưng lực ảnh hưởng lại là lớn nhất, dẫu sao Vô Đầu Long này cũng nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Seouk cùng các tỉnh lân cận xung quanh...
Kook vừa âm thầm suy đoán vừa theo mấy người kia đi xuyên qua đạo quán đến một chỗ khá sâu.
"Lão đại, người đại tiểu thư muốn đã đưa tới !" Gã đàn ông hung dữ dùng sức kéo Kook đến trước một người.
Tên vừa nãy gọi là đại tiểu thư, chẳng lẽ Oh Na Ra là con gái của bang chủ Vô Đầu Long - Oh Chang Hee ?
Kook lặng lẽ quan sát xung quanh ...
Muốn chơi đúng không ! Ông chơi chết chúng mày luôn !
Cái khoảnh khắc gã đàn ông kia mất cảnh giác cởi trói cho cậu , Kook túm lấy eo gã rồi mò được khẩu súng , sau đó cậu lật tay chĩa thẳng họng súng lên trán gã.
Trước khi đám người kịp phản ứng thì Kook đã kéo gã cầm đầu đến cái rương mà cậu chú ý hồi nãy rồi nhanh chóng lấy một một món dụng cụ nhỏ ra nhét thẳng vào mồm ép gã nuốt xuống…
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong ba giây ngắn ngủi.
Kook đem cái món đồ nhỏ kia nhét vào bụng gã cầm đầu thì chẳng thèm để tâm đến gã nữa.
Cậu quăng gã ra y như quăng một bao rác rồi chậm rãi bước tới ngồi lên cái ghế da hổ mà gã vừa ngồi khi nãy, tùy ý gác chân lên rồi lười biếng quét mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới.
Lúc này đám đàn em kia cũng tỉnh táo lại, bọn chúng hô hào chạy tới vây bắt Kook .
Kook nhàn nhã nhìn đám người nhào vể phía mình, khi chúng tối gần sát thì ngón tay trắng nõn của cậu giơ lên, trong ngón tay kẹp một thiết bị nho nhỏ màu đỏ tươi trông giống như một cái kíp kích nổ.
"Trở về cho tao !!! Trở về !!!" Sau lưng, gã đại ca gào lên, sau đó lết mông quỳ xuống bám lấy chân Kook : "Đừng ! Nguy hiểm... nguy hiểm..."
Lúc này, những kẻ khác thấy cái kíp trong tay Kook đều lộ vẻ sợ hãi rồi lui về sau theo bản năng.
Cái mà gã đại ca kia nuốt vào chính là một quả lựu đạn bỏ túi, sau khi nuốt vào nó sẽ tự động bám chặt lấy thành dạ dày. Cái đồ chơi này nhìn thì nhỏ nhưng chỉ cần bấm công tắc một cái thì dễ dàng đem cơ thể người ta nổ thành một đống thịt nát.
Rốt cuộc bọn họ đã chọc tới người nào đây...
Vào giờ phút này, Kook không biết rằng thế giới bên ngoài đã lộn tùng phèo hết cả lên lên rồi…
Bệnh viện số một Seoul .
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Jin bước vào : "Tiểu sư đệ bị người của bang Vô Đầu Long bắt đi rồi."
Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Suga liền biến.
Suga dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường khoác áo, Jin nhíu mày ngăn anh ta lại : "Satan, miệng vết thương của anh còn chưa liền đâu, không được phép xuống giường."
Nhưng Jin biết mình có khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ đành trơ mắt nhìn Suga xuống giường tập trung một nhóm tinh nhuệ hai mươi người, tự mình dẫn người đến phân bộ của bang Vô Đầu Long ở ngoại ô.
Khi đoàn người ùn ùn kéo đến địa điểm mà Kook bị bắt cóc, liền đụng phải đoàn người của V .
Eunhyuk nhìn cái núi băng dẫn đầu phía đối diện rồi lại liếc sang lão đại nhà mình, tặc lưỡi : "Đây đúng là một kì quan trăm năm khó gặp mà… Cái bang này cũng có mặt mũi thật, có thế khiến cho hai người cùng đích thân dẫn người đến tận cửa thế này, đúng là đáng được ghi chép vào sử sách bang phái rồi đấy…"
V ở phía đối diện nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt đó, đôi mắt lạnh lẽo âm trầm đến mức khiến mọi người câm như hến.
Jin đứng bên cạnh Suga nhíu mày nói : "Chỉ sợ là có biến, bảo mọi người cẩn thận một chút."
...
Phòng khách lớn sâu trong đạo quán.
Một tên tiểu lâu la thở hồng hộc chạy đến trước mặt đại ca nhà mình : "Đại ca ! Bên ngoài… bên ngoài…"
"Bên ngoài làm sao ?" Gã đại ca mất kiên nhẫn quát lên.
"Có người đến ! Rất nhiều người… nhiều lắm lắm luôn… em thấy hình như họ đến để cứu tên này hay sao ấy…"
"Có thật không ?" Hai mắt gã đại ca lập tức sáng rực như hai cái đèn pha ô tô .
Ngoài cửa, lúc tất cả mọi người còn đang vì tình hình quỷ dị này mà bất an, đang tính toán bàn bạc kế sách thì "két" một tiếng, cánh cửa lớn của đạo quán đột nhiên bị ai đó đẩy ra từ bên trong.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả người của V và Suga đều chĩa súng về phía cửa.
Tên đại ca dẫn đầu vội giơ cao hai tay đầu hàng : "Đừng … đừng kích động !!! Xin hỏi các vị có phải đến cứu … là đến cứu cậu Jeon đúng không ?"
Bọn họ chỉ dám đứng ở ngưỡng cửa không dám bước ra ngoài, bởi vì nếu vượt quá khoảng cách nhất định, thiết bị dẫn nổ ở chỗ Kook sẽ phát ra tiếng cảnh báo.
Đám lâu la đằng sau gã ta cùng vui mừng khôn xiết, lập tức kích động mở rộng cửa lớn hân hoan chào đón bọn họ vào trong : "Mời vào, mời vào ! Các vị mau vào đi !"
V : "…"
Suga : "…"
Jin : "…"
Eunhyuk : "…"
Khóe miệng Eunhyuk giật giật : "Có phải tôi nhầm không vậy ? Vì cái mông gì mà tôi cảm thấy cái đám này trông vui như mẹ đẻ em bé thế nhỉ ?"
Chẳng lẽ có âm mưu mới gì đó mà cậu không biết à ?
Gã đại ca kích động gào khóc nửa ngày mới coi như là bò dậy được, vẻ mặt đầy mong chờ chỉ sợ bọn họ đi mất : "Các vị khách quý, xin thứ lỗi cho tôi đã không tiếp đón từ xa, xin mời vào, các vị nhanh vào đi ạ…"
Không tiếp đón từ xa là có ý gì ?
"Xin mời đi bên này !" Gã đại ca đích thân đi trước dẫn đường, khóe mắt mang theo nước mắt kích động, mấy tên đàn em bên cạnh cũng vui vẻ đi vào trong phòng khách.
Sau đó, trong đại sảnh vang lên tiếng bước chân rầm rầm, rất nhiều người chạy ra, khi nhìn thấy bọn họ thì y như thể nhìn thấy thiên sứ, biểu cảm vui mừng phấn khởi, thậm chí, còn có người không ngừng lẩm bẩm : "Tốt quá rồi, … cuối cùng cũng có người đến cứu chúng ta rồi…"
Sau đó, V và Suga đứng từ xa nhìn thấy cái người chết tiệt nào đó khiến bọn họ lo sốt vó đang bắt chéo hai chân ngồi trên một cái ghế trải da hổ rộng rãi.
V , Suga và tất cả mọi người đứng ở cửa : "…"
Gã đại ca thấy bọn họ đứng im không động đậy liền sốt ruột : "Các vị đại ca, làm phiền các anh mau đưa cậu Jeon đi hộ em với ! Bọn em thật sự không hề tổn thương đến một sợi lông chân của cậu ấy…" Tên này làm tổn thương chúng tôi thì có !
Trong phòng, những người khác cũng phát hiện ra sự khác thường ở cửa vì vậy mà quay ra nhìn, Kook cũng ngẩng đầu lên, vừa mới liếc một cái thì ngụm rượu trong mồm đã phọt ra ngoài…
Anh yêu của cậu…
Còn có cả tên họ Min nữa…
Tại sao bọn họ lại đến đây, lại đi cùng nhau nữa ???
Còn cả cái đội hình cấp cao đằng sau là như thế nào ?
Kook nuốt nước bọt … chậc… hình như…cậu chơi hơi quá rồi thì phải ?
"Tự tại quá ha ~ hửm ?" Suga ngoài cười nhưng trong thì không nhìn kẻ nào đó chiếm núi xưng vương ngồi chễm chệ trên ghế, ánh mắt đó như sắp giết người được đến nơi.
Kook chẳng thèm để ý đến Suga, cậu lập tức quẳng cái chén trong tay đi sau đó lao về phía V với tốc độ ánh sáng.
Gã đại ca run lẩy bẩy bổ nhào đến đỡ cái chén, ôi má ơi ! Cái chén này là đồ cổ đấy ! Đắt xắt ra miếng đấy !
"Anh yêu ~" Kook như con chim non bổ nhào vào lồng ngực của V , biểu cảm trên mặt như thể phải chịu thiệt thòi rất lớn : "Hu hu hu… bọn họ bắt nạt em…"
"Choang" một tiếng, cái chén trên tay gã đại ca rơi xuống đất vỡ tan tành…
Không chỉ hắn ta, cái đám tiểu lâu la bên cạnh cũng nhìn về phía Kook như thể nhìn thấy quỷ.
Fuck ! Không thể như thế được ! Làm người không thể vô sỉ như thế được…
"Không có ! Chúng em không làm thế mà !"
"Oan uổng quá…"
Suga : "…"
V : "…"
Rốt cuộc ai mới là kẻ hung dữ, tàn bạo ! So với cậu ta bọn họ mái đúng là bé ngoan ấy !
Suga tiếp tục châm chọc : "Chúng tôi ở bên ngoài nghĩ cách cứu em, em thì lại ở trong này trêu hoa ghẹo nguyệt, em nói xem có được không ? Đến muộn thêm tí nữa thì ngay cả áp trại phu nhân em cũng có luôn rồi đúng không ?"
V khẽ ho một tiếng, chặn ngang cuộc cãi vã của hai người : "Đi ra ngoài trước đã."
Đám người trong bang kia gật đầu lia lịa, đúng thế, đúng thế... các vị mau đi đi thôi !
Đoàn người ào ào rút lui, đằng sau là đám người của bang Vô Đầu Long nước mắt nước mũi lưng tròng vui vẻ đưa tiễn, chỉ thiếu mỗi nước khua chiêng gõ trống nữa thôi...
Đến cửa, Kook nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thâm tái trắng, thi thoảng lại ôm miệng vết thương thì nhíu mày lại : "Vết thương vẫn còn chưa lành mò đến đây làm gì !"
Suga lập tức sầm mặt luôn : "Làm sao, đau lòng cho tình nhân của em à, sợ tôi vắt kiệt anh ta ? "
Jin đứng bên cạnh bất lực lắc đầu .... Ôi, cái chỉ số EQ của lão đại nhà này... vừa nãy tiểu sư đệ rõ ràng là đang quan tâm đến anh đó...
Đêm khuya.
Sugabngồi quay lưng về phía cửa sổ : "Trước khi trời sáng, tiếp nhận bang Vô Đầu Long ".
Chẳng qua chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng lại đủ khiến cả thế giới ngầm của Seoul này dậy lên một tràng máu tanh trước nay chưa từng có...
Jin gật đầu nhận lệnh : "Vâng"
Trong căn phòng VIP của một Club cao cấp , bên trong đang ngợp trong vàng son, tất cả mọi người đều tận sức hưởng lạc , đúng vào lúc này, rầm một cái cánh cửa đột nhiên bị ai đó đạp bay.
Một đoàn người mặc đồ đen được huấn luyện nghiêm chỉnh bao vây toàn bộ căn phòng...
"Đám chết tiệt chúng mày muốn chết có phải không !!! Dám phá hỏng nhã hứng của ông !" Gã cầm đầu say khưỏt líu lưỡi gào lên.
Vừa mới dứt lời thì trên trán gã đã bị một họng súng chĩa thẳng vào : "Đầu hàng hoặc là chết."
"Các... các ngươi rốt cuộc là ai ? Chúng mày biết tao là ai không ? Tao chính là lão đại của Bạch Hổ trong bang Vô Đầu Long... tao..."
Tiếng súng khô khốc vang lên, trên trán gã lão đại lập tức xuất hiện một lỗ máu rồi ngã xuống nền đất .
Có giảm thanh nên tiếng súng không lớn nhưng cũng đủ để khiến đám người trong căn phòng này tái hết cả mặt mũi...
"Còn ai có ý kiến ?" Người đàn ông mặc áo đen vừa nổ súng khi nãy dùng ánh mắt lạnh như băng quét về phía đám người trong phòng.
Tất cả mọi người đều câm như hến.
Người đàn ông áo đen khác dùng bút vạch một đường lên tờ giấy, hai chữ : Bạch Hổ trên giấy đã bị gạch bỏ...
"Tiếp theo..."
Cùng lúc đó, tình huống giống như thế cũng xảy ra tại mọi ngóc ngách của các tụ điểm của thể giới ngầm, cả Seoul như thể bị bao trùm trong một lớp sương mù đen tối dày đặc...
Trang viên xa hoa nằm giữa sườn núi.
Bên trong thư phòng.
Một người lảo đảo xông vào bên trong : "Lão đại... không xong rồi... không xong rồi !"
"Hấp ta hấp tấp ra cái thể thống gì nữa không ?"
"Vừa nãy... các phân đường khác của chúng ta ở Seoul bị một đám người lạ mặt tập kích... trong vòng một tiếng ngắn ngủi, hơn mười phân đường của chúng ta đã bị khống chế rồi..."
"Mày nói cái gì ?" Oh Chang Hee đứng bật dậy : "Người nào ! Đúng là to gan !!!"
"Tốc độ của đối phương quá nhanh, bên chúng ta vẫn chưa tra ra được ! Nhưng có một điểm chú ý là trên quần áo của bọn họ có một biểu tượng hình chữ S..."
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể làm được đến nưốc này và dám làm chuyện như thê này, trừ người đó ra, anh ta thực sự không nghĩ ra được người thứ hai.
"Không thể nào." Oh Chang Hee trực tiếp phủ định luôn phán đoán của tên thuộc hạ.
Khi người đó vừa mới bước chân vào Seoul , ông ta đã gặp qua đối phương một lần để thăm dò xem thái độ bên đó như thế nào.
Xem chừng thì đối phương hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào thế lực ngầm của Seoul , thậm chí còn bảo bọn họ không cần căng thẳng, nên làm gì thì cứ làm , sao có thể đột nhiên ra tay mà không hề báo trước ?
"Vậy... có lẽ nào là gần đây chúng ta đã đắc tội với ai đó không ?" Tên thuộc hạ không tài nào hiểu nổi.
"Đợi đã, để ta gọi một cuộc điện thoại..." Oh Chang Hee trầm mặc, sau đó cầm điện thoại lên tìm một số điện thoại gọi đi.
Mà, đầu bên kia lại rất lâu không có ai nhấc máy...
Oh Chang Hee trong bụng đầy bất an, chỉ có thể không ngừng gọi lại.
Cuối cùng lần này cũng có người bắt máy.
"Alo , đêm khuya quấy rầy ngài quả thật rất xin lỗi, bởi vì vừa nãy tôi vừa được thuộc hạ báo tin là rất nhiều cứ điểm của chúng tôi bị tấn công. Mà, người tấn công chúng tôi hình như lại là có biểu tượng của tổ chức các vị thì phải..."
"Là mệnh lệnh của Satan." Đầu bên kia Jin nói xong liền dập máy luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro