Vạch trần 😏
Nửa tiếng đồng hồ sau, người nhà họ Yang đã có mặt.
"Chú , dì, J Hope …" Yang Yujin lần lượt chào mọi người, sau đó do dự nhìn sang người đàn ông đối diện đã rất lâu rồi không gặp : "Taehyung…"
Bà Yang nhìn thấy thái độ lạnh lùng của V thì rất bất mãn : "Được rồi Yujin , con có tốt với nó thế nào thì cũng thế cả thôi ? Còn không phải là bị đám người bên ngoài làm cho mê muội đầu óc, mới dùng tí thủ đoạn thôi đã không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa rồi !"
Bà Yang vừa mới nói xong, liền cảm thấy hơi thở lạnh lùng xa cách của người đàn ông phía đối diện đột nhiên thay đổi, tuy rằng không rõ ràng, nhưng áp lực vô hình lại như thể khí thế của ngàn quân phủ chụp xuống, khiến người ta không thể thở nổi.
Bà ta khẽ ho một cái rồi dịu giọng đi, nói bằng ngữ điệu vô cùng chân thành tha thiết : "Taehyung à, không phải dì nói con đâu, dì cũng lớn tuổi rồi, trải qua cũng nhiều rồi, cho nên dì rõ hơn con rất nhiều. Con nhìn đứa mà con coi trọng đó, rồi lại quay sang nhìn Yujin nhà dì mà xem. Yujin nhà dì là tiểu thư khuê cát , bất kể là nhân phẩm hay tài năng đều không cần phải bàn, tính cách lại hiền lành đơn thuần, ba mẹ con cũng nhìn thấy quá trình trưởng thành của nó, cũng biết rõ nhất…"
Yang Chul liền ngay lập tức tiếp lời : "Đứa con trai đó lần này đánh bậy đánh bạ cứu được J Hope , mọi người muốn bồi thường cho cậu ta hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được. Trước đó trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, có rất nhiều cách để bồi thưởng nhưng để Taehyung lấy một đứa như thế này thì…"
Đúng lúc này, Yang Ahn Jin lên tiếng : "Dì Kim à . Có thể là do bình thường dì không chú ý đến chuyện trong giới giải trí lắm, chứ thực ra danh tiếng trên mạng cũng như trong giới giải trí của cậu ta đều cực kì tệ hại, hai ba ngày lại có scandal, chỗ nào cũng có người ném đá !"
"Loại người như thế này, đối với đàn ông có địa vị, có thân phận như chúng ta mà nói có thể vui chơi qua đường nhưng tuyệt đối không thể lấy về nhà. Phải biết rằng lấy cái loại như thế này về nhà, nhẹ thì bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào, nặng thì còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cổ phiếu của công ty !"
Kim Doo Kang và Kim Nari nghe vậy thì sắc mặt có chút nặng nề, tuy rằng những gì Yang Ahn Jin vừa nói rất khó nghe nhưng tất cả đều là sự thật. Nhưng mà lần này Jung Kook đã cứu J Hope vì vậy những thứ này bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần để thừa nhận rồi.
"Bây giờ ngay đến cả anh chị cũng làm tổn thương tấm lòng của chúng tôi… tôi thật sự là…" Bà Yang thao thao bất tuyệt nói không ngừng, luôn miệng nói mình chịu thiệt thòi, tấm lòng chân thành bị phụ bạc, J Hope ngồi một bên chán muốn chết, ngoáy ngoáy tai liên hồi, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.
V từ đầu đến cuối không hề ngắt lời đám người nhà họ Yang , mãi cho đến lúc này anh mới vô cảm lên tiếng : "Nói xong chưa ?"
Yang Chul bất mãn "hừ" lạnh một tiếng : "Làm sao? Lẽ nào những gì chúng tôi nói có chữ nào không đúng à ? Bây giờ chúng tôi đã đến đủ cả rồi đây, cái gọi là câu trả lời thích đáng của cậu đâu ?"
V nhìn về phía J Hope ,Hope nhận được tín hiệu của anh trai liền lấy điện thoại ra sau đó mở một đoạn ghi âm lên : "Đoạn ghi âm tiếp sau dây có thể có chút không phù hợp với thiếu nhi… nhưng mà cũng may, ở đây chúng ta không có ai là trẻ vị thành niên cả…"
Khoảnh khắc J Hope vừa ấn mở đoạn ghi âm đó thì cả căn phòng lập tức tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của cả hai người xen lẫn cùng tiếng thân thể va vào nhau.
Dù chỉ có tiếng động nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người trưởng thành, thoáng cái đã nghe ra hai người nọ đang làm cái gì.
"Thằng nhóc đáng chết này, con bật cái gì đó hả !" Kim Nari tức giận lườm J Hope .
Yang Ahn Jin ngồi phía đối diện lúc ban đầu còn coi như đang xem kịch vui, nhưng nghe một hồi thì sắc mặt liền đột ngột thay đổi
Đúng lúc Kim Nari đang định ngăn J Hope không cho anh bật tiếp cái đoạn ghi âm đó nữa thì trong điện thoại bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc…
"Chậc, không yên lòng đến thế à… làm sao ? Dụ dỗ được Kim Taehyung rồi thì không thèm để ý đến tôi nữa hả ? Cô nên nhớ cho kỹ, cô chỉ là một thứ hàng dởm thôi, thế mà lại còn tự coi mình là "chính chủ" thật ? Cái dáng vẻ này của cô, ngoại trừ bản mặt này ra thì đúng là xách giày cho Jung Kook cũng không xứng !"
"Những việc mà anh bảo tôi làm tôi đều làm cả rồi, để giá họa cho Jung Kook , tôi ngủ với bao nhiêu người như thế, tại sao anh còn không buông tha cho tôi ? Tôi không muốn làm việc cho anh nữa !"
"Chà ! Lần này không hành chết mày, mày còn cho là có thể dùng cái bản mặt này bò lên thật đấy à ? Vội đến mức muốn đá rớt tao rồi đấy à ? Nói cho mày biết ! Còn lâu mới có chuyện đó ! Ông đây bỏ ra bao nhiêu tiền để mày phẫu thuật ra cái bản mặt này ! Muốn chạy dễ thế à !"
"Bây giờ Kim Taehyung đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tất cả mọi người đều biết tôi phẫu thuật trở thành dáng vẻ của Jung Kook, tôi đã bị lộ rồi ! Không có cách nào làm việc thay anh được nữa rồi ! Còn nữa tốt nhất là anh đừng đến tìm tôi, nhỡ bị Kim Taehyung phát hiện ra thì đừng có trách tôi không nhắc anh trước…"
Tiếp đó là tiếng thở hổn hển nhưng nghe đến đây cũng đã đủ rồi.
Giọng nói trong đoạn ghi âm này chính là Yang Ahn Jin .
Bầu không khí trong phòng im ắng không tả nổi.
Kim Doo Kang và Kim Nark cũng không thể ngờ được, tất cả những thứ này, chuyện Jung Kook bị hãm hại đổ vạ thế nhưng lại là do một tay Yang Ahn Jin làm ra.
Hai người nhìn chằm chằm vào người đối diện - người thanh niên tài cao trong ấn tượng của họ rồi lại quay ra nhìn người nhà họ Yang, mãi vẫn không thể tin được chuyện này là thật…
Yang Yujin kinh hoảng, những ngón tay cô ta vặn vẹo đan vào nhau, đồng thời nhìn anh trai mình với ánh mắt không thể nào tin nổi.
Cậu ta đã dặn đi dặn lại anh mình nhất định phải làm tốt chuyện này, thế mà anh ta lại làm thế này đây ? Làm tốt đến mức lôi luôn cả So Na Mi lên giường ? Còn để lại một nhược điểm lớn như thế nữa !!!
Xong rồi… tất cả đều xong rồi…
J Hope nhướng mày nói : "Yang thiếu gia, bây giờ anh còn gì muốn nói nữa không ?"
Những ngón tay của Kim Doo Kang run lên bần bật : "Yang Ahn Jin ! Cậu thế nhưng…"
Không đợi Kim Doo Kang lên tiếng, Yang Chul đột nhiên đẩy ghế đứng bật dậy giáng cho Yang Ahn Jin một cái tát : "Súc sinh ! Tại sao mày có thể làm ra những chuyện như vậy !"
Yang Chul đánh xong liền quay sang nói với Kim Doo Kang và Kim Nari : "Anh Kim , chị Kim , chuyện này tôi và mẹ nó hoàn toàn không biết ! Yujin lại càng không biết ! Tôi cũng không ngờ được thế nhưng nó lại lén lút làm những việc này đằng sau lưng tôi ! Ahn Jin dù sao cũng vẫn còn trẻ, bồng bột và nông nổi... Nó chỉ là... chỉ là nhìn thấy Yujin phải chịu thiệt thòi quá nên mới tức giận mà làm ra những chuyện như thế này, nhưng vốn dĩ nó không có ý như vậy…"
Chuyện đã phát triển đến nước này, V lại chẳng nói một câu nào, anh đứng dậy rời khỏi nơi này.
Mà, J Hope cười ha ha cầm điện thoại lên tìm mở một đoạn ghi âm khác : "Đừng có đóng kịch nữa, tôi thấy các người có thể đi tranh giải Oscar được rồi đấy !"
Giọng nói truyền ra từ đoạn ghi âm là của bà Yang ...
"Chết tiệt ! Uổng cho Kim Nari kia xuất thân thiên kim nhà cao cửa rộng ! Thế này mà là phu nhân thế gia à ? Là bà bán cá ngoài chợ thì có ! Ông xem bà ta đánh Yujin nhà chúng ta ra nông nỗi nào này ? Ra tay thật ác !"
"Con trai của người ta chết rồi, phát điên chút cũng là chuyện thường." Ngay sau đó lập tức vang lên giọng nói của Yang Chul .
Nghe những lời nói đó, thoắt một cái mặt mũi của cả Yang Chul lẫn bà Yang đêuc tái nhợt.
Cơ mà, khiến người ta càng kinh ngạc hơn đó là, nội dung tiếp sau đó…
"Con bé ngốc này, bây giờ bà ta cũng chỉ nhất thời đau lòng vì mất con thôi, chờ con sinh cho bà ta một đứa cháu thì bà ta vẫn còn không thích được à ? .... "
"Mẹ nói chí phải, em đừng lo nữa, tối nay chúng ta về nhà ăn mừng chút đi ! Chắc là mai sẽ nghe được tin tốt của thằng nhãi con kia thôi !"
Kim Nari không thể tin nổi vào tai mình, những người từ trước đến nay bà vẫn coi là thân nhân, đối xử như người trong nhà, thế mà tâm tư của họ lại ác độc đến thế, cả một nhà đều ác độc nham hiểm đến mức không ngờ !
"Yang Chul ! Ông… bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn coi ông là anh em tốt… ông thế nhưng…" Kim Doo Kang đưa tay ôm lấy trái tim đang quặn lên từng cơn, ngay đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Cũng may đây là bệnh viện, dường như V đã sớm có chuẩn bị, lập tức gọi bác sĩ vào làm cấp cứu, ổn định lại tình hình của Kim Doo Kang .
Sự thật chứng minh, bọn họ đã sai rồi, sai một cách nghiêm trọng.
Thế mà bọn họ còn cảm thấy áy náy mãi vì cuộc hôn nhân này không thành, nghĩ mọi cách để bồi thường, để rồi khi nhà bọn họ gặp nạn thì đám người đó lại nghĩ xem nên ăn mừng như thế nào…
Yang Chul thấy tất cả đã bại lộ trong đáy mắt liền hiện lên ác độc, ông ta lạnh giọng nói : "Anh Kim , anh đừng có trách tôi, có trách thì phải trách con trai anh mắt mù, con gái tôi ưu tú như thế lại vứt sang một bên không cần, cứ khăng khăng yêu một tên đê tiện !"
"Mày… mày im miệng cho tao…" Kim Doo Kang đang tức giận thở hồng hộc mắng chửi thì trợ lý hoảng loạn xông vào.
"Lão gia, lão phu nhân, nhị thiếu gia ! Mọi người mau tới đây ! Không hay rồi ! không hay rồi ! Đột nhiên có rất nhiều người đến, tất cả đều mặc quân phục nói rằng muốn đưa cậu Jung Kook đi !!!"
"Ai ? Ai dám cả gan công khai đến địa bàn của nhà họ Kim cướp người !" Sắc mặt của Kim Doo Kang thoáng cái cũng sa sầm xuống.
Kim Nari và Kim Doo Kang cũng chẳng thèm quan tâm đến nhà họ Yang nữa, cả hai vội vàng chạy ra ngoài xem xét tình huống.
Đằng sau lưng, đám người nhà họ Yang cũng quay ra nhìn nhau rồi im ỉm mà bám theo sau…
J Hope nhăn mày lẩm bẩm : "Mặc quân phục ? Lẽ nào lại là…"
Chết tiệt… nếu như là người của bên kia… thật đúng là hỏng bét…
Vừa mới ra khỏi phòng tiếp khách, liền nhìn thấy một đoàn quân nhân mặc quân phục vẻ mặt nghiêm nghị đứng thành hai hàng dọc hành lang.
Trước cửa phòng bệnh của Kook, cả viện trưởng lẫn phó viện trưởng đều đang toát mồ hôi hột mà đứng ở đó.
"Kim tiên sinh… phu nhân… các vị xem… những người này đột nhiên xông vào... còn nói là có lệnh đưa cậu Jung Kook đi nữa… chúng tôi cũng không cản nổi…" Viện trưởng vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn đám người vừa ập đến với ý định hình như chẳng tốt lành gì.
Bọn họ làm nghề này gặp nhiều người, đương nhiên nhìn ra được những người này không phải là người bình thường, tuyệt đối không phải là hạng dễ chọc.
"Các người là ai ? Nghe lệnh của ai ?" Kim Doo Kang nhìn đám người đó bằng ánh mắt lạnh băng băng, nghiêm giọng hỏi.
Người dẫn đầu là một sĩ quan trẻ, anh ta bước đi đến trước mặt Kim Doo Kang và Kim Nari, khuôn mặt không biểu cảm lên tiếng : "Tôi nhận lệnh của Thiếu tướng Jin đến trước đón thiếu gia nhà chúng tôi về !"
Vị sĩ quan trẻ vừa mới dứt lời, cả Kim Doo Kang lẫn Kim Nari đều ngây ra.
"Thiếu tướng Jin…?" Kim Nari ngạc nhiên nhìn về phía chồng mình.
Thoắt một cái vẻ mặt của Kim Doo Kang trở nên cực kỳ phức tạp, xem ra ông ta đoán không sai, thế nhưng lại thực sự là người của nhà họ Jin … Nếu không thì còn có ai có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, dám quang minh chính đại phái quân đội đến bệnh viện cướp người với nhà họ Kim ?
J Hope hậm hực dậm chân, âm thầm nguyền rủa một tiếng, thôi xong, mẹ nó chứ ! Thế mà lại là người nhà họ Jin thật…
Trong góc khuất, người nhà họ Yang núp sau cánh cửa nhìn thấy cảnh tượng này đều nghệt mặt quay ra nhìn nhau.
" Thiếu tướng Jin nào cơ ?" Bà Yang nhỏ giọng hỏi.
"Cả cái Seoul này, trừ Jin Won ra thì còn có thể là Thiếu tướng Jin nào nữa ?" Vẻ mặt của Yang Chul đen kịt.
Yang Yujin nhíu mày thật chặt : "Vậy ý của vị sĩ quan đó là gì ? Cái gì mà đến đón thiếu gia nhà chúng tôi ? Không lẽ ý của anh ta là chỉ Jung Kook ? Jung Kook làm sao mà có liên quan gì đến nhà họ Jin được ? Ba, chẳng phải lúc đầu ba đã điều tra rồi hay sao, ba bảo là thân phận thật sự của Jung Kook là người nhà họ Jeon mà, là con trai của Jeon Pan Ro cơ mà ?"
…
Giờ phút này, sau khi nghe đối phương trả lời biết được họ là người của nhà họ Jin, Kim Doo Kang trầm giọng nói : "Đồng chí này, làm phiền đồng chí chuyển lời với Thiếu tướng Jin , bên nhà họ Kim chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về những gì liên quan đến cậu Jeon !"
Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua nhưng lại trầm nặng như tiếng chuông đồng vang lên đằng sau lưng tất cả mọi người…
"Hừ ! Nhà họ Kim các người sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm ? Dám hỏi nhà họ Kim các người một câu, các người dựa vào thân phận gì, lại lấy tư cách gì mà chịu trách nhiệm về cháu ngoại của Jin Hee tôi đây !"
Chỉ thấy đầu bên kia hành lang, một ông lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần lại cực kì minh mẫn, được Jin Won đỡ một bên chống gậy đi đến.
Đi cạnh ông lão còn có một cậu thiếu niên cao lớn, đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời đang bừng bừng lửa giận nhìn về phía người nhà họ Kim .
Nhìn thấy không chỉ có Jin Won , ngay cả Jin Hee cũng đích thân đến đây, biểu cảm lạnh lùng của Kim Doo Kang bỗng chốc biến mất mấy phần : "Lão thủ trưởng, tại sao ngài lại đích thân đến đây…"
Cùng lúc này, đám người nhà họ Yang nấp trong góc tường đều đang chết sững vì câu nói "cháu ngoại của tôi" của Jin Hee.
"Cháu ngoại… cái gì cơ ? Jung Kook… là cháu ngoại của Jin Hee !" Bà Yang ngây ngẩn lầm bầm, trên gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Sắc mặt Yang Yujin trắng bệch : "Không thể nào ! Jung Kook làm sao có thể là cháu ngoại của Jin Hee được…"
Nói ra câu này rồi không biết cô ta nghĩ ra đến điều gì đột nhiên im bặt, dáng vẻ cứng ngắc nghiêng đầu sang nhìn ba mình : "Ba, trước đây trong tư liệu mà ba điều tra được… Mẹ của Jung Kook… tên là gì ? Có phải là… có phải là họ…"
Vẻ mặt của Yang Chul lúc này cũng khó coi đến cùng cực : "Không sai, họ Jin , Jin Yi Han !"
Dù sao thì bây giờ lão tướng quân nhà người ta cũng đã đích thân đến tận cửa nói rằng Jung Kook là cháu ngoại của mình, đây tuyệt đối không thể là giả được !
Yang Yujin nghe xong lời của cha mình thì ngẩn người, trong đáy mắt cô ta hiện lên sự tuyệt vọng, cứ đứng chôn chân tại đó nhìn chằm chằm về phía cảnh tượng trước mắt…
Không thể nào…
Chuyện này không thể nào được…
Vốn dĩ cô ta còn ôm chút hy vọng, Kook đã biến thành người thực vật rồi, nhà họ Kim dù có áy náy, dù V có thích cậu ta đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không đợi được cậu ta cả một đời. Huống hồ, tình huống của nhà họ Kim bây giờ không phải là đã hết nguy hiểm, cho nên nhà họ Yang vẫn còn cơ hội trở mình.
Cô ta nghĩ rồi cũng sẽ có một ngày Kim Taehyung sẽ phát hiện ra chỉ có mình cô ta mới là người thích hợp với anh ấy nhất, rồi sẽ có một ngày nhà họ Kim sẽ nhìn rõ sự thật, cuối cũng sẽ chọn lấy lợi ích…
Nhưng cô ta không thể ngờ rằng, ông ngoại của Jung Kook lại là Jin Hee !
"Tôi mà còn không đến thì cái mạng này của cháu tôi cũng mất luôn rồi !
Đối mặt với sự trách móc của Jin Hee, Kim Doo Kang không dám ho he lấy một chữ, cũng biết mình đuối lý đành nhẹ nhàng giải thích : "Lão thủ trưởng, lần này cậu Jung Kook bị thương quả đúng là vì nhà họ Kim chúng tôi, cả nhà chúng tôi đều vô cùng cảm kích cậu ấy. Hiện tại, chúng tôi đã mời những chuyên gia hàng đầu thế giới để hội chẩn rồi, sẽ cố gắng hết sức để cứu cậu Jung Kook ! Tóm lại, nhà họ Kim chúng tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này ! Xin ngài cứ yên tâm !"
Không đợi Jin Hee lên tiếng, Jin Dong Won đứng bên cạnh đã nhịn hết nổi lập tức phẫn nộ lên tiếng mắng chửi…
Trong đôi mắt của cậu thiếu niên tràn đầy lửa giận : "Chịu trách nhiệm cái beep ! Anh họ tôi bị nhà họ Kim các người hại thành ra thế này ! Các người thế nhưng còn giữ khư khư không chịu trả anh ấy về ! Các người nghĩ anh họ tôi một mình một người không có ai chống lưng phải không ? Tôi nói cho các người hay, hôm nay tôi nhất định phải đưa anh họ tôi đi ! Bằng không cứ tiếp tục ở lại chỗ này của các người không biết còn bị hại thành ra như thế nào nữa ! Nhà họ Kim các người không một ai là người tốt !"
Hôm nay bên bộ đội ra ngoài mua đồ, Jin Dong Won nhân cơ hội này lén lút về nhà một chuyến. Không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại của ba và ông nội mình, thế mới biết anh Kook đã xảy ra chuyện lớn, càng bất ngờ hơn là Kook thực sự là anh họ của cậu ta !
Nghe thấy con trai phẫn nộ mắng mỏ, Jin Won cũng chỉ lườm cậu ta một cái cảnh cáo mà thôi, hiển nhiên là ông cũng rất bất mãn với nhà họ Kim .
Jin Won từ đầu đến giờ không nói câu nào mới lên tiếng : "Chủ tịch Kim , đền bù không cần thiết, thằng bé vốn hiền lành lương thiện, tôi tin rằng nó cứu người cũng là xuất phát từ ý muốn của nó, không có liên quan đến người khác nên cũng không cần đền bù gì hết. Bây giờ với thân phận là người nhà , tôi chỉ muốn đưa Jung Kook đi mà không phải làm phiền đến người ngoài chăm sóc nó, tôi tin rằng yêu cầu này, chủ tịch Kim chắc hẳn cảm thấy không có vấn đề gì đúng không ? "
Jin Won ăn nói kín kẽ vô cùng, một câu thôi đã chặn lại tất cả những giải thích của Kim Doo Kang.
Người ta không cần ông bồi thường, hơn nữa người ta là người nhà , người ta đến đưa nó đi là chuyện đương nhiên, chẳng có vấn đề gì hết.
Thế nên Kim Doo Kang và Kim Nari quay ra nhìn nhau, thoáng chốc đã lâm vào tình thế khó xử.
Con trai mình một lòng một dạ yêu người này, lại càng không muốn rời khỏi cậu ấy dù chỉ một phút một giây… nếu như thực sự để bọn họ đưa Jung Kook đi thì làm thế nào đây…
"Ai đó ! Lén lén lút lút cái gì ! Ra đây !" Jin Dong Won trừng mắt, đột nhiên nhảy về phía sau túm lấy một người trong số đó lôi xềnh xệch ra khỏi phòng tiếp khách.
"A… đau… bỏ ra ! Bỏ tay ra…" Yang Ahn Jin đau đớn kêu oai oái, ông bà Yang và Yang Yujin cũng vội chạy ra theo muốn cướp người lại từ trong tay Jin Dong Won.
Nhìn thấy nhà họ Yang vẫn chưa đi mà còn bị nhà họ Jin bắt được, vẻ mặt của Jin Dong Won quả thật càng khó nhìn.
Vốn dĩ nhà họ Jin đã bất mãn với bọn họ lắm rồi giờ thì sợ là sẽ càng hiểu nhầm…
Quả nhiên, Jin Won ánh mắt lạnh căm căm liếc đám người đó một cái : "Jung Kook giờ phút này vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường thế mà các người lại đưa cái đám này đến tận chỗ của thằng bé, thật đúng là chân thành quá…"
Jin Dong Won quăng Yang Ahn Jin ngã lăn ra đất : "Nào là nói cảm ơn ! Nào là muốn thành tâm bù đắp ! Anh họ tôi còn chưa chết, các người đã vội đi tìm người khác cho con trai ! Có phải sau này còn muốn bái đường thành thân trước cửa phòng bệnh của anh tôi nữa luôn không !"
"A !!!" Tay Yang Ahn Jin như bị gãy, gã ta đau đớn gào ầm lên : "Không có ! Không liên quan tới chúng tôi ! Là nhà họ Kim lật lọng, gọi chúng tôi tới để giải trừ hôn ước !"
Cái gì ?
Hủy bỏ hôn ước ?
Yang Chul cố tình liếc nhìn người nhà họ Jin một cái, sau đó liền tỏ ra thất vọng, trào phúng nói : "Lúc đầu tôi còn không hiểu tại sao anh Kim lại muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng giờ... hóa ra là vậy..."
Kim Doo Kang thấy Yang gia mở miệng nói bậy, đổi trắng thay đen và Yang Yujin vẫn tỏ ra tủi nhục đứng đó cứ như thể là nhà bọn họ phụ lòng bên đó thật thì suýt nữa lên cơn đau tim, giờ ông ta thật sự đã nhìn rõ được bộ mặt thật của cái gia đình này rồi.
Lúc này Kim Nari đột nhiên đứng dậy tát thẳng một cái lên mặt bà Yang : "Cái tát này, tôi đánh thay cho con trai nhà tôi !"
Vừa dứt lời, bà lại tát thêm một cái nữa : "Cái tát này tôi tát thay cho thằng bé Kook ! Uổng công tôi và Doo Kang luôn xem nhà họ Yang nhà các người thân thiết với gia đình chúng tôi, tin tưởng vào phẩm hạnh và giáo dục của nhà các người như vậy, thậm chí còn mặc kệ việc Taehyung đã có người mình thích mà hết lần này tới lần khác muốn tác hợp nó với con gái nhà các người ! Nhưng các người thì sao... Không ngờ tới tận hôm nay, mãi tới khi Taehyung lấy ra chứng cứ vạch trần mọi chuyện, tôi mới biết hóa ra cái gia đình mà tôi luôn tin tưởng bao năm nay, xem như người thân trong gia đình lại là một lũ lòng lang dạ sói ! Tôi nói cho các người hay ! Đừng nói thằng bé giờ hôn mê bất tỉnh, kể cả cả đời này không tỉnh lại đi chẳng nữa, Kim Nari tôi cũng chỉ nhận mình thằng bé là con dâu nhà này thôi !!!"
Lời này của Kim Nari vang vọng khắp hành lang…
J Hope trợn mắt há mồm đứng bên cạnh, đù ! Sao sức chiến đấu của mẹ hôm nay bùng phát ghê vậy !
Quả nhiên, phụ nữ vốn yếu đuối nhưng một khi đã thành mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ vì con mình...
"Có phải giờ các người còn muốn tôi đưa những chứng cứ xấu xa của các người ra cho Thiếu tướng Jin và lão tướng quân xem nữa đúng không ?" Kim Nari lạnh lùng lên án rồi nhìn về phía thằng con thứ nhà mình : "J Hope !"
J Hope nhận lệnh, lập tức mở đoạn ghi âm lên.
Đoạn ghi âm vừa vang lên, người nhà họ Yang liền biến sắc, trước lúc Jin gia kịp phản ứng lại bọn họ đã vội chạy mất dép.
Sau khi Jin Dong Won nghe đoạn thu âm xong liền giận tím mặt : "Lũ khốn nạn này !!!"
Chuyện Kook bị hãm hại hồi trước không ngờ kẻ chủ mưu lại chính là bọn họ ?
Jin Dong Won định đuổi theo nhưng nghĩ tới hôm nay còn chuyện quan trọng hơn phải làm nên mới cố nhịn xuống, kệ đi, không gấp ! Sau này có thời gian sẽ xử lí đám người đó sau !
"Hừ, giờ thì biết ai tốt ai xấu rồi, sớm biết thế thì đừng có làm !" Jin Dong Won lầm bầm hừ lạnh một tiếng : "Tôi thấy Kim gia các người... may mà cái tên anh tôi để mắt tới cũng có mắt nhìn người đấy..."
J Hope vội nhếch mắt chỉ vào mình : "Đây, đây còn một người nữa cũng có mắt nhìn người nè ! Tôi là người lúc nào cũng ủng hộ anh trai với chị dâu đấy ! Xin hãy gọi tôi là thần trợ công !"
Sau khi người nhà họ Yang chuồn mất, Kim Nari đi tới trước mặt Jin Won và Jin Hee thành khẩn nói : "Lão thủ trưởng, Thiếu tướng Jin, ngàn sai vạn sai đều là do sai lầm của người làm cha mẹ chúng tôi, là chúng tôi nhìn lầm người, không rõ bộ mặt thật của bọn họ, lại luôn hiểu lầm Kook , hết lần này tới lần khác ngăn cản không cho Taehyung và thằng bé ở bên nhau ! Nhưng Taehyung nhà chúng tôi vẫn luôn thật lòng thật dạ với thằng bé ! Bất kể chúng tôi có khuyên bảo thế nào, tình cảm của nó đối với Kook cũng chưa từng dao động. Buổi tiệc xem mắt lúc trước hay là chuyện muốn làm thông gia với nhà họ Yang , tất cả những chuyện đó đều là tôi với ba nó tự quyết định và đi ngược lại với ý muốn của nó..."
Nghe thấy vậy, đáy mắt Jin Won khẽ thay đổi, Jin Hee cũng cảm khái vài phần.
Thật ra, bình tĩnh mà nghĩ lại, họ cũng đã gặp Kim Taehyung mấy lần, cậu ta còn tới nhà họ ăn cơm nữa, nhìn cách cậu ta và Kook ở bên nhau cũng có thể thấy được chàng trai này thật sự rất thật lòng .
Jin Won trầm ngâm một hồi, lại đưa mắt nhìn cha mình, ông chần chừ một hồi mới nói : "Quan trọng là giờ mọi chuyện đã thành thế này rồi, có nói gì đi nữa Kook cũng không tỉnh lại được, giờ chúng tôi chỉ muốn đưa thằng bé về thôi."
"Người đâu , đi đón thiếu gia đi." Không đợi Kim Doo Kang và Kim Nari lên tiếng, Jin Won đã giơ tay ra hiệu, tỏ rõ ý nhất định trong hôm nay phải đưa được người đi.
"Vâng !"
Sau khi viên sĩ quan trẻ tuổi kia nhận được chỉ thị lập tức mang một đội bao gồm cả bác sĩ chuyên nghiệp đã chuẩn bị sẵn từ trước đi vào phòng bệnh, những bác sĩ và y tá khác bị sự nghiêm nghị của đám quân nhân này làm kinh sợ, cả đám người co rúm vào một góc, không ai dám bước tới cản lại cả...
Bỗng cửa phòng bệnh lại được đẩy từ trong ra.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen, dáng người cao lớn lạnh lùng đứng trước cửa, anh đảo mắt nhìn, bắn ra sát khí chỉ những người đã ở trên cương vị cao và từng trải qua ngàn vạn trận chiến mới có được.
Jin Won thấy V xuất hiện, bất giác hơi thở quanh người cũng lạnh xuống.
Hai người đàn ông đứng dối diện nhau, khí thế không phân cao thấp khiến bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng cực độ.
Jin Hee nhìn V hỏi : " Ý cậu thế nào ?"
V hơi ngập ngừng rồi mới đưa ra ý kiến : "Với quen biết của ông hẳn là có thể tranh thủ được điều kiện chữa trị tốt hơn lớp trẻ như cháu, cháu tán thành việc ông đón Kook đi."
Jin Hee thấy V không hề có ý muốn giữ Kook lại như cha mẹ anh, chút giận giữ cuối cùng còn sót lại trong lòng giờ cũng tiêu tán, ông tỏ vẻ hài lòng nói : "Xem như cậu cũng còn biết tốt xấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro