Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tỏ tình ~

Phòng tiệc yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Nhưng, hai chữ "ông xã" lại nổ đinh tai nhức óc trong tai V .

"Vị này là... Kim phu nhân ?" Một lát sau , cuối cùng cũng có một người trên bàn ăn chần chừ hỏi.

Lúc này V đã đứng dậy sải bước tiến về phía Kook , ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống chân cậu : "Sao em không đi dép vào ?"

Kook bị ánh mắt nghiêm khắc đâm tới nên rụt rụt ngón chân lại : "Có đi mà... nhưng trên đường rơi mất..."

"..." V đanh mặt lại, bế cậu lên.

Kook theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ vững cơ thể, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn đám người tai to mặt lớn trong phòng khách, yếu ớt nói : "Có phải... Có phải em lại gây họa rồi không...? Ông xã... ông xã, sao anh không nói gì vậy ?"

Kook đúng là có khả năng thích ứng vô cùng nhanh chóng , giờ mở miệng ra gọi ông xã cũng khá là thuận miệng .

Nhưng cậu hoàn toàn không hề biết hai chữ đó đối với V lại có ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Lưng anh cứng ngắc, mấy giây sau mới cử động lại được, anh quay lại nói với mọi người : "Xin lỗi các vị, hiện tại vợ tôi không được khỏe, tôi xin phép về trước."

Mọi người nghe vậy cũng cười nói : "Kim tổng khách khí rồi ! Ngài mau đi đi ! Cứ mặc kệ chúng tôi !"

"Chuyện nên làm, chuyện nên làm mà ! Tất nhiên phu nhân quan trọng hơn rồi !"

"Ai cũng nói đàn ông thương vợ là người đáng tin, quả nhiên là vậy !"

...

Chờ V bế Kook đi rồi, mọi người trong phòng lại bắt đầu thổn thức : "Ban đầu tôi còn không tin akim Taehyung có thể vì một người mà dám huy động lực lượng lớn đến vậy, giờ xem ra đúng là cưng chiều cực độ rồi ! May mà không sao, nếu xảy ra chuyện gì, khụ khụ..."

"Kì lạ, Kim Taehyung chẳng phải vẫn còn độc thân sao ? Vợ ở đâu ra thế này! Tôi định hỏi lúc nãy cơ !"

"Cũng có gì kì lạ đâu, người lén kết hôn đầy ra đấy! Huống hồ thân phận của Kim Taehyung như thế..."

"Haiz, con gái nhà tôi lần trước sau khi gặp ngài Kim xong ngày đêm đều mong nhớ, tôi còn đang định tìm hiểu xem thế nào, không ngờ giờ đã có chủ rồi !"

"Ông thôi đi, đến con gái nước người ta còn không giành được, đến lượt nhà ông chắc ?"

...

Trong phòng ngủ.

" Phu nhân ! Phu nhân đi đâu vậy ? Làm tôi sợ chết khiếp rồi !" Một y tá vốn được cử chăm sóc Kook , vừa mới ra ngoài một tí, ai ngờ quay lại đã không thấy người đâu nữa, đi tìm khắp nơi cũng không thấy, sợ đến bay hết cả hồn vía.

"Không sao, để tôi trông em ấy."

"À à, vâng vâng !" Viên y tá xấu hổ nhìn V, sau đó lui ra ngoài.

Anh vén chăn lên, cẩn thận đặt Kook lên giường.

Kook lập tức tranh công : "Boss đại nhân, vừa xong tôi có cơ trí không ?"

V liếc nhìn cậu : "Công lao lớn đấy."

Kook vội cúi đầu: "Tôi thật sự không cố ý xông vào trong đó mà..."

"Cơ thể còn chưa khỏe lại, sao lại chạy lung tung thế ?" Anh đúng là không biết nói gì với cậu nhóc này, chân đã bị thương thành ra như vậy rồi, còn chạy nhảy khắp nơi, chỉ một chân mà cũng chạy đến là vui vẻ .

"Tại... tôi mơ thấy ác mộng..."

V thở dài, vẻ mặt có chút không tự nhiên giải thích: "Lần này để tiện việc cứu em, tôi mới nói với họ em là vợ tôi. Cho nên trong khoảng thời gian này, có lẽ em phải phối hợp với tôi một chút. Có điều cũng sẽ không lâu đâu, đợi em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ về nước."

" Không thành vấn đề ! Diễn xuất là sở trường của tôi mà !" Kook nghe vậy lập tức vỗ ngực bảo đảm :"Anh thích kiểu vợ nào tôi cũng có thể diễn được kiểu vợ đó cho anh !"

Kook nói xong con ngươi lập tức xoay tròn : "Boss đại nhân, anh thích kiểu vợ thế nào ? Hiền lành ? Mạnh mẽ ? Hài hước ? Đáng yêu ? Hay ngốc nghếch ?"

V khẽ liếc cậu một cái : "Thích hết."

Khóe miệng Kook cứng đờ : "Hựm... Boss đại nhân, anh cũng quá... bác ái rồi đấy..."

C : "Vì đó là em." Vì là em, nên mới thích hết.

Kook : "..." Giờ tôi yếu đuối lắm, không chịu nổi đòn này của anh đâu, cẩn thận tim không chịu được lên cơn đột quỵ giờ.

Tại khách sạn năm sao nào đó ở thành phố DiBu.

Đã ba ngày không có tin tức gì của Jung Kook , đạo diễn sắp sốt ruột phát điên : " Jimin à, người tối qua cậu tìm là ai thế ? Rốt cuộc có đáng tin không?"

Jimin đen mặt, không nói gì.

Không đáng tin ?

Nếu người này không đáng tin thì chẳng còn ai đáng tin nữa đâu.

Thật ra, lúc gọi điện cho Kim Taehyung anh thật sự cũng phải đấu tranh rất nhiều, lần đầu tiên anh cảm thấy căm hận sự vô dụng và bất lực của mình đến thế.

Người mình thích, chính mình lại không bảo vệ được còn phải nhờ sự cứu trợ của người khác, có tên đàn ông nào chịu được chuyện này không...

Trước đó, anh có gọi cho trợ ký của V để hỏi tình hình, kết quả biết được vấn đề rất khó giải quyết, thế nên cũng không dám tùy tiện gọi điện thúc giục.

Nhưng giờ đã qua thời gian lâu vậy rồi, nói không chừng chắc cũng phải có tin gì rồi chứ?

Jimin nghĩ rồi gọi điện thoại.

Nếu ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, anh tuyệt đối... sẽ không gọi cuộc điện thoại ngược anh đau cả gan này nữa !!!

"Alo, cậu à, cậu tìm được người chưa ?"

"Rồi." Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.

"Cậu ấy thế nào rồi ? Không sao chứ ? Cháu có thể nói chuyện với cậu ấy không ?"

V cau mày, anh không muốn Kook bị làm phiền vào lúc này.

Được rồi, chỉ là anh nhỏ nhen không muốn bà xã nhà mình nói chuyện với người đàn ông khác thôi!

Đặc biệt là người vẫn còn luôn nhung nhớ tới bà xã của anh.

Vì quá để tâm nên cho dù người khác chỉ chạm thử chút thôi cũng nghĩ là đang cướp mất của mình.

Lúc này, Kook đang đo nhiệt độ, nghe thấy tiếng giống giọng Jimin , cậu sợ hãi biến sắc: "Aaaa !!! Chết rồi ! Tự dưng em mất tích! Bên phía đoàn làm phim chắc giờ đang sốt ruột lắm ! Ông xã, mau đưa điện thoại cho em nào!"

Ừm, từ góc độ này mà nói, Kook đúng là một diễn viên hiếm thấy...

Tốc độ nhập vai đúng là đẳng cấp thượng thừa luôn...

Tuyệt đối sẽ không bị lộ !

V : "Ừm!" Anh liền đưa điện thoại cho cậu .

Kook vội nghe máy :"Alo, Park Jimin !"

" Jung Kook ! Rốt cuộc cậu bay đi đâu vậy hả! Cậu làm tôi sợ chết khiếp rồi đấy! Cậu hết chuyện rồi chạy tới Philadelphia chơi trứng à! Đã thế... vừa xong sao tôi nghe thấy một tiếng ông xã... cậu gọi ai đấy ?" Jimin ngập ngừng nói.

"Chắc ông nghe nhầm đấy !" Kook nói dối không đỏ mặt, sau đó lại bịa ra một lí do lấp liếm cho qua : "Ông cũng biết đấy, bên này trị an kém, tôi bị một đám người bắt cóc nhưng may có cậu ông kịp thời tới nên không có chuyện gì nữa rồi !"

" Cậu thế nào rồi ? Không sao chứ? Có bị thương không?" Jimin sốt sắng hỏi.

"Chỉ bị thương chút thôi, không đáng ngại, phải rồi phải rồi... Đừng nói chuyện này nữa, giờ tôi có một chuyện rất quan trọng cần phải bàn với ông đây !" Kook vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nói.

"Chuyện gì thế ?" Jimin nghi ngờ hỏi.

Kook lén đảo mắt nhìn khắp phòng, thấy V đã đi tìm bác sĩ không còn ở đây nữa, cậu vội nói: "Ông dạy tôi với , dạy tôi xem làm thế nào để tỏ tình với một người đàn ông ấy!!!"

Đầu bên kia di động trầm mặc tầm mười giây.

Cuối cùng Kook cũng không đợi nổi : "Alo... alo ? Jimin ! Park Jimin ! Ông vẫn còn đó chứ ?Mất tín hiệu à ! Lúc mấu chốt lại mất hút là sao ! Alo alo alo ?"

Kook vô cùng lo lắng, còn đang chuẩn bị cúp máy thì di động truyền đến hơi thở mong manh của Jimin : "Tôi..."

"A! Ông vẫn còn đó à ! Nhanh nhanh nhanh! Mau dạy tôi nhanh !" Kook thúc giục.

"Tôi... dạy cái đầu cậu ý ! Ông đây đã bao giờ tỏ tình với đàn ông bao giờ đâu, làm sao ông đây biết phải tỏ tình kiểu gì !" Kook thở hổn hển nói.

"Ai nói ông không có, lúc còn đi học tôi từng nghe có một em trai tươi ngon mơn mởn được ông tỏ tình cơ mà, lúc ấy người ta còn đồng ý đấy!" Kook cực lực phản bác.

"Jeon Jung Kook ! Nói cái đầu cậu ý! Lúc đó tôi chỉ đùa thôi!"

Không được không được...

Anh có cảm giác mình sắp bị tức chết rồi!

''Chờ một chút, tôi còn chưa hỏi cậu đâu, mới nãy cậu nói cần phải tỏ tình với một người đàn ông, là ai hả ? Cậu lại chuẩn bị tiêu diệt mầm non nhà ai hả?" Jimin cảnh giác hỏi.

"Cậu của ông đó.''

''...''

Jimin cảm thấy mình hoàn toàn không theo kịp Kook ...

''Sao tự dưng cậu lại đổi ý hả ???''

''Có gì lạ đâu, lần này là cậu của ông cứu tôi nha, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp thôi!'' Kook nói như đúng rồi.

Nghe được câu này, Jimin hoàn toàn không hình dung nổi tâm tình của mình bây giờ, yên lặng hồi lâu mới hỏi tiếp : ''Chỉ vì như vậy ?''

Nếu như ban đầu người đi cứu cậu... là mình chứ không phải là Kim Taehyung thì sao? Vậy có phải cậu cũng sẽ...

Vậy mà anh lại chắp tay dâng cơ hội cho người ngoài hưởng ! Thế là lại nhường cho Kim Taehyung !

Kook : "Không thế thì là gì ?''

Cái suy nghĩ này không ngừng xoay chuyển trong đầu Jimin , cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được hỏi ra miệng : '' Nếu lúc ấy người cứu cậu là tôi thì sao ? Liệu cậu có lấy thân báo đáp tôi không ?''

Đầu bên kia Kook trả lời không chút do dự: ''Làm sao có thể ! Tôi có bị ngốc đâu!''

Park Jimin : ''...............''

" Jeon Jung Kook ! Cậu muốn đi hỏi ai thì hỏi ! Dù sao ông đây cũng không biết !''

"Này này này... sao tự dưng lại trở mặt chứ hả !? Sao tự dưng nóng nảy như vậy ?''

"Cúp !''

''Thôi mà! Giúp tôi nghĩ đi mà! Người tôi có thể bàn bạc cũng chỉ có mình ông thôi mà! Tôi đây không dễ gì mới động lòng được một lần!'' Kook đau khổ nói.

''...'' Jimin hoàn toàn không muốn tự tìm ngược nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cậu đi : '' Cậu tôi vốn thích cậu rồi còn phải tỏ tình cái gì ? Nói thẳng không phải là xong rồi sao!''

''Cái đồ không có tí tế bào lãng mạn nhà ông, sao có thể làm vậy được ! Tôi nhất định phải cho người tôi yêu một trải nghiệm lãng mạn khó quên! Bước tỏ tình này tuyệt đối không thể thiếu!''

''Bye !!!'' Jimin thẳng thắn cúp máy.

Thấy Kook với Jimin nói chuyện lâu như vậy, V có hơi để ý : ''Tới giờ uống thuốc rồi."

''À à... tới ngay !'' Kook cúp máy.

Kook nhìn mười mấy viên thuốc lớn nhỏ kia, đầu như bị phình to ra : ''Sao mà nhiều thế vậy ? Phải uống hết sao ?''

Y tá đứng một bên bưng khay vội vàng giải thích : '' Kim phu nhân, phải uống hết đó, ngài vẫn còn sốt nhẹ, hơn nữa vết thương còn bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, trừ cái này ra, ngài...''

Y tá lèm bèm nói một đống thứ, cơ mà đại ý vẫn là không thể thiếu bất cứ một viên nào.

Kook chỉ có thể nhìn về phía V xin giúp đỡ.

Nhưng mà sắc mặt V không cho Kook bất kì đường sống nào, thậm chí còn nghiêm nghị nói : ''Không muốn uống thuốc thì lần sau đừng có nghịch ngu.''

Kook chớp mắt một cái : ''Chồng à~!''

V : ''... Uống xong sẽ cho em ra ngoài chơi , trong vườn có nuôi hươu sao.''

Hai mắt Kook sáng lên, lập tức ngoan ngoãn uống hết thuốc.

Mặc dù cậu thật sự sợ uống thuốc nhưng không đến nỗi nhất định không chịu uống, chẳng qua là... cậu muốn tranh thủ sự ấm áp của anh mà thôi...

Chỉ có trước mặt anh, cậu mới có thể buông thả cho sự yếu đuối và tự do của bản thân...

Y tá đứng cạnh nhìn hai người mà hâm mộ đến lệ rơi đầy mặt, yêu chiều quá rồi !

Hoàn toàn là coi thành con nít mà dỗ rồi !

Ngài Kim trời sinh đã lạnh lùng như vậy mà.... thật bất ngờ !

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia, Kook liền bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để tỏ tình.

Uổng công cậu còn tự nhận mình là người sát gái như thần, kết quả chỉ một cái vấn đề nhỏ xíu này thôi đã có thể làm khó cậu rồi !

Thật ra thì chuyện này cũng không quá khó khăn, chủ yếu là đối tượng ở đây là đại ma vương. Anh vì cậu mà làm nhiều thứ như vậy nên cậu cũng không thể làm quá mức qua loa, khó trách vì sao cậu phải cẩn thận từng ly từng tí.

Vì vậy, tối hôm đó Kook tự dùng cái đầu tối dạ của mình tìm quân sư khắp nơi.

Mà quân sư lần này tất nhiên là có cấp bậc cao hơn Jimin .

"Alo... ai vậy..." Đầu bên kia di động truyền đến giọng ngái ngủ, xem ra là đang ngủ mà bị đánh thức.

"Alo, nhị thiếu à, là tôi đây !''

" Jeon Jung Kook !!! Cậu không sao chứ ? Tôi nghe anh hai nói cậu bị bắt cóc ? Còn trúng đạn ? Sao muộn thế này rồi cậu còn gọi cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?''

"Đúng! Là chuyện hết sức khẩn cấp! Nhị thiếu, cầu cứu viện ! Phải tỏ tình thế nào để đối phương có ấn tượng mà khắc cốt ghi tâm cả đời, đến chết cũng không quên ?'' Kook nói một hơi.

Đầu kia di động,,J-Hope im lặng thật lâu mới đập đầu bôm bốp nói : "Tỏ tỏ ... tỏ tình... Jung Kook cậu muốn tỏ tình với ai ?''

Con ngươi Kook khẽ đảo vài lần mới trả lời : "Không phải tôi, là tôi hỏi giúp một người bạn !"

Nếu nói là cậu tỏ tình thì lấy trình độ bảo vệ anh trai của tên J- Hope này chắc chắn sẽ không dạy cho cậu.

Nhưng mà không ngờ J-Hope lúc này thông minh đột xuất, căm phẫn nói : "Nói dối, chắc chắn là chính câuh thì có ! Cậu muốn tỏ tình với tên trời đánh nào hả ! Tôi phải đi giết nó!''

Kook nghe vậy nhướng mày : "Anh chắc chứ ?"

"Dĩ nhiên là chắc ! Đại đao của tôi đang khát máu đây !!!"

Kook bật cười, con hàng này quả nhiên trung thành với anh của mình mà!

Nếu J-Hope đã biết thì nhất định sẽ không chịu giúp cậu, như vậy Kook không thể làm gì khác hơn là dùng vài phương pháp đặc biệt.

Vì thế Kook cố ý dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Anh không cần biết là ai, dù sao thì sau này anh cũng biết thôi! Sao ? Có dạy hay không ? Nếu không dạy thì tôi nhờ anh trai của anh dạy !"

Kook muốn cho V một bất ngờ thì tất nhiên không thể nói cho Hope biết người cậu muốn tỏ tình là ai, nếu không lấy tính tình của con hàng này thì nhất định sẽ không nhịn được mà đi nói ngay cho V. Vậy còn ngạc nhiên cái gì nữa!

"Jeon Jung Kook ! Sao cậu có thể như vậy hả! Bảo anh tôi dạy cậu thì anh tôi còn không đau lòng đến chết à ! Jung Kook , bắt đầu từ hôm nay tôi quyết định không thích cậu nữa! Cậu làm cho tôi quá thất vọng!'' Hộ anh cuồng ma - J-Hope bắt đầu đốt cháy tiểu vũ trụ.

Kook cố nén cười : "Hừ hừ, thế cho nên cá vàng nhỏ, anh có định dạy hay không ? Không dạy tôi sẽ phải đi hỏi anh hai của anh thật đấy!'

"Cậu ..." J-Hope đau khổ muốn chết nói : "Được... Tôi dạy ! Còn nữa tôi không phải cá vàng ! Tôi là cá chép !"

Đau khổ đến vậy vẫn không quên vấn đề này...

Rõ ràng là cá chép mà sao lại thảm hại đến vậy!

Thật đau lòng mà!

" Vậy thì nói nhanh lên !" Kook một bên thấp giọng, một bên cẩn thận nhìn về phía phòng tắm một cái. V đang tắm, cũng sắp xong rồi.

J-Hope không yên lòng nói: "Cậu đắp bùn lên mặt rồi ngồi trên cái xe cút kít dắt theo một con lừa đi tới trước mặt người cậu thích..."

Kook đầu đầy hắc tuyết cắt lời anh ta, tức giận nói: "J-Hope !!!!! Anh mà không nghiêm túc tôi sẽ đi hỏi anh của anh !"

J-Hope khóc lóc sướt mướt nói : "Nếu hắn ta mới biết yêu thì cậu cởi áo tháo thắt lưng, nếu hắn ta đã chơi qua vô số người thì cậu phải cơm bưng nước rót tọng vào mồm hắn ! Tôi chỉ có thể dạy cậu như vậy thôi ! Đây là tinh hoa tôi đúc kết cả đời đấy ! Cụ thể thế nào thì cậu đi mà tự hiểu! Muốn tin hay không thì tùy, bye!"

J-Hope đã trọng thương...

Đây là biện pháp an toàn nhất Hope có thể nghĩ ra, cũng không khiến Kook tiếp tục quấy nhiễu anh nữa...

Kook nhìn di động đen ngòm thì câm nín.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ những gì J-Hope nói cũng quả thật có đạo lý.

Đạo lý này cậu cũng hiểu, chẳng qua là nhất thời đầu óc rối loạn nên không nghĩ ra thôi.

Cậu muốn làm một cảnh tượng hoành tráng!

Thật ra thì... đổi cách khác cũng không tệ!

Mới biết yêu thì dùng mĩ nhân kế...

Tay chơi thì dùng mỹ thực kế...

Mấy chục năm sống trên đời của V đều chưa hẹn hò với ai, khẳng định anh là dân mới biết yêu!

Chậc chậc, J-Hope này dưới tình huống không biết cái gì mà cũng có thể hiến kế như thần, quá tuyệt !



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro