Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu sư đệ , đã lâu không gặp 😉

Cùng lúc đó , một chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đỗ lại trong một góc khuất dưới tòa nhà của Kook , cách đó không xa là một lực lượng vũ trang nhỏ đang sẵn sàng chờ lệnh .

Trời đêm dần dần trở lạnh , không khí như ngưng đọng lại khiến thần kinh của mọi người đều căng cứng .

Lúc này, trong xe của V .

Màn hình ở chính giữa đang phát tình hình trên tầng cao nhất .

Vì là giám sát bằng tia hồng ngoại nên vẫn có thể nhìn được cảnh ban đêm , ngoại trừ ánh sáng hơi lờ mờ ra thì vẫn có thể nhìn thấy Kook đang mang vẻ mặt căng cứng dựa người trên lan can sân thượng ,  tóc mái bay tán loạn trong gió đêm , khuôn mặt biểu lộ vẻ ác liệt trước nay chưa từng có , nhất thời mang lại cho người khác cảm giác lạ lẫm .

Lại hai giờ nữa qua đi , chỉ còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ đêm .

Trên sân thượng , Kook thì đợi đến phát rồ rồi .

Điều thảm nhất là đại sư huynh có thể liên hệ với cậu nhưng cậu lại không thể liên hệ với huynh ấy thế nên muốn hỏi huynh ấy còn khó ngang lên trời .

Thời gian từng phút từng giây trôi qua , Kook không biết mình đã xem đồng hồ đến lần thứ mấy nữa .

Cúi đầu xem tiếp , 23 giờ 59 phút 53 giây...
Đại sư huynh là người rất đúng giờ cơ mà ?

Tích tắc…

Bảy , sáu , năm , bốn , ba , hai…

Ngay lúc số giây nhảy đến 00:00 , trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm , cùng lúc đó thì bầu trời bỗng nổi gió , bụi bay mù mịt .

Chỉ thấy một chiếc trực thăng đột nhiên hạ xuống từ trên trời , sau đó đáp thẳng xuống đối diện , cách chỗ cậu đứng khoảng mười bước chân…

Kook : "..."

Ha ha ha , không hổ là đại sư huynh... Thật sự rất đúng giờ !

Dưới tòa nhà .

J Hope trợn tròn mắt nhìn : " Chúng ta canh dưới lầu , người ta thì đáp từ trên trời xuống !"

V không nói gì cầm lấy bộ đàm , hạ lệnh để người chung quanh chuẩn bị sẵn sàng .

Trên tầng thượng .

Đèn trên đỉnh trực thăng lóe sáng , sáng đến nỗi không mở nổi mắt ra , Kook chỉ có thể lờ mờ trông thấy một bóng người đứng ngược sáng đang đi từng bước tới chỗ mình…

Tuy chỉ cách khoảng mười bước , thế nhưng mỗi bước lại như đang dẫm lên trái tim cậu  vậy , khiến cậu sợ run lên .

Cậu hoàn toàn không đoán được ý đồ của đại sư huynh .

Chính vì không biết cho nên mới sợ hãi .

Cậu chỉ biết rằng cứ chuyện gì mà khiến Jin phải tự ra tay thì đó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng và khó giải quyết !

Cả người Kook căng lên , cố gắng chuẩn bị nghênh đón , thậm chí cậu còn nghĩ đến tình huống xấu nhất .

Cuối cùng , khi người kia chỉ còn cách Kook khoảng năm bước , cậu cũng thấy rõ được khuôn mặt của người đó . Người đó đeo một chiếc mắt kính gọng vàng , thoạt nhìn rất nhã nhặn , hào hoa phong nhã , thế nhưng nếu chỉ như thế mà cho rằng anh là dạng thư sinh trói gà không chặt thì cái giá phải trả tuyệt đối không hề nhẹ .

Kook chỉ cần nhìn thấy mắt kính kia là đã sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy .

Xong đời rồi … sẽ không phải... đến để thanh lý môn hộ đấy chứ …

Một năm nay cậu chỉ bận rộn quay phim không có luyện tập thân thủ cho tử tế .

Ơ mà , cũng không đúng , thân thủ của cậu vốn yếu nhất trong sư môn , cho dù có có chăm chỉ luyện thì cũng chẳng đấu lại một đầu ngón tay của đại sư huynh .

Năm bước , bốn bước , ba bước...

Kook đang nghĩ nên chạy trốn ngay lập tức hay quỳ xuống xin tha thứ , xem xem cái nào có khả năng giữ lại cái mạng nhỏ cho cậu hơn !

Cuối cùng , trong lúc Kook đang do dự , Jin đã đứng trước mặt cậu rồi .

Cậu đã mất đi cơ hội chạy trốn ...

Mắt kính của Jin lóe sáng phản xạ ánh đèn : " Tiểu sư đệ , đã lâu không gặp ! "

Giọng nói của Jin trong trẻo như hạt châu rơi vào khay ngọc , nhưng không hiểu sao vào tai của Kook lại chẳng khác gì như âm thanh từ địa ngục vọng lên vậy .

Kook hít sâu một hơi , lúc này , trong lòng cậu không tài nào bình tĩnh nổi , bèn dùng kĩ năng diễn xuất của thân làm ra vẻ bình tĩnh nhất : " Đúng là đã lâu không gặp , không biết là lần này đại sư huynh tự mình " thân chinh " đến đây là vì việc gì ?"

Jin nghe xong , không biết nghĩ đến điều gì sắc mặt lại âm u thêm mấy phần .

Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi , Jin u ám gằn từng chữ một : " Nhiệm vụ cấp S ".

Vẻ mặt Kook lập tức lại càng trắng hơn .

Quả nhiên...

Chỉ e là hôm nay cậu thật sự khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi .

Nếu như là một năm trước , chuyện sống chết đối với cậu quả thật không sao cả , nhưng bây giờ cậu có giấc mơ của mình , có sự nghiệp , có bạn bè , còn... còn có… V .

" Đại sư huynh , dù gì cũng đã từng là đồng môn , huynh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt đệ ư ? " Kook dùng câu chữ đả động lòng người .

Jin nghe vậy , đuôi lông mày khẽ nhướng lên nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lẽo , không nói gì cả mà chỉ giơ tay lên .

Thần kinh khắp người Kook lập tức căng thẳng , chỉ thấy sau khi Jin giơ tay lên thì có hai người đi xuống từ trực thăng .

Lông mày của Kook cau chặt hơn , trò gì vậy ? Tên cầm thú kia có phải đã đánh giá cậu cao quá không ? Chỉ xử lí loại củi mục như cậu mà còn sợ mình đại sư huynh không xử lí được nên phái thêm trợ thủ ?

Mồ hôi lạnh trên trán Kook chảy ròng ròng , cậu biết rằng phần tình cảm với Jin ngày xưa cũng vô dụng rồi , bèn ngay lập tức bắt đầu tính toán đường ra khác .

Cho dù khoảng cách này rất dễ thất bại nhưng ít nhất thì cũng phải thử một lần xem sao .

Thừa dịp Jin nghiêng đầu nhìn hai người đằng sau , cơ thể Kook nhanh chóng chuyển động ,  nhanh như chớp tháo chạy về phía cửa ra vào .

Nhưng còn chưa chạy được ba bước thì bên hông đã bị xiết chặt .

Một sợi dây thừng xiết lấy eo cậu , chỉ thoáng dùng sức thôi , cả người cậu đã bị giật trở về chỗ cũ , hơn nữa người kia còn lợi dụng lực kéo của dây thừng xoay cậu mấy vòng , trói chặt cậu lại .

Thủ đoạn trói người của đại sư huynh đúng là càng ngày càng thuần thục !

Cùng lúc đó , dưới lầu , V nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi xem cảnh Kook đang bị trói chặt , ngón tay anh đã đặt lên bộ đàm chuẩn bị hạ lệnh ra tay .

Vẻ mặt J Hope cũng lạnh xuống , người đàn ông này...

Thoạt nhìn nhã nhặn nhưng tuyệt đối không phải loại lương thiện gì !

Hai người bên cạnh Jin , một người thì cầm một chiếc hộp hình chữ nhật , một người thì cầm một chiếc hộp hình vuông nhỏ cỡ bằng bàn tay .

Jin sửa sang tay áo , sau đó mở hai chiếc hộp kia ra như là để kiểm tra lại một chút .

Vì ánh sáng sau lưng họ quá chói nên Kook không nhìn rõ được trong hai chiếc hộp kia đựng cái gì . Dao , súng , gậy , thuốc độc , dải lụa trắng... lướt qua suy nghĩ của Kook .

Cuối cùng Jin cũng kiểm tra xong, cầm lấy chiếc hộp nhỏ , sau đó lấy thứ gì đó ra từ trong chiếc hộp lớn hơn đi về phía Kook .

Bỗng nhiên Kook lại đần thối ra .

Bởi vì cậu thấy rõ , thứ mà Jin ôm trong lòng không phải đao to búa lớn , súng ống đạn dược gì cả…

Mà đó là.... một bó hoa hồng đỏ rực như lửa .

Những đóa hoa xinh đẹp ướp hơi sương như vừa được hái lìa cành .

Kook trợn tròn hai mắt , lập tức cho rằng mình bị đèn làm cho quáng cả mắt nên chớp chớp mắt hơn chục lần .

Chẳng lẽ đây là vũ khí mới nhất của đại sư huynh ?

" Đại ... Đại ... Đại sư huynh ... võ công huynh đã luyện đến mức phi hoa phóng lá từ bao giờ thế ? "  Lúc này , Kook liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng .

Trước mặt kẻ mạnh thì kỹ xảo mánh khóe gì gì đó thì đều chỉ là mây bay mà thôi .

Cậu chỉ còn một con đường , chờ chết .

Cuối cùng , Jin từ từ cúi người , sau đó , quỳ một bên gối xuống .

Cái cảnh Jin đột nhiên quỳ một chân trước mặt Kook , đã thế trong lòng còn ôm một đóa hồng to tướng nhìn thế nào cũng thấy dị dị .

Kook nghệt mặtb: " Đại sư huynh … đây là … đây là chiêu thức mới sáng tạo ra của huynh à… thật... thật mới lạ nha " .

" Đại sư huynh , huynh tỉnh táo một chút , chúng ta thương lượng được không ? Huynh muốn thế nào thì mới bằng lòng tha cho muội một mạng ? "

Jij quét mắt nhìn cậu , trong lúc cậu đang lải nhải , ngón tay thon dài của anh đã mở chiếc hộp nhỏ kia ra .

Ngay lập tức , một chiếc nhẫn kim cương cực lớn xuất hiện , ánh sáng phản xạ ra chút nữa thì khiến cô bị mù .

Kook nhắm tịt mắt lại:  " Khốn kiếp ! Đây là vũ khí kiểu mới gì thế ?"

Jin : " Gả cho tôi " .

Kook : "... "

Một giây này , ngay cả không khí dường như cũng ngừng lưu động .

Thế giới nội tâm của Kook lập tức rơi rụng thành những mảnh nhỏ .

* Tam quan * của cậu sắp hỏng mất rồi…

* Tam quan * : gồm thế giới quan , nhân sinh quan , nhận thức quan trong triết học .

Đương nhiên , cậu cũng không phải là người duy nhất .

Khi tay V đã ấn lên nút truyền tin liền nhìn thấy cảnh người đàn ông kia quỳ một chân xuống trước mặt Kook , từ khẩu hình của anh ta cho thấy rõ anh ta đang nói ba chữ : Gả cho tôi .

V : "..."

Hope : "..."

J Hope ngây ngẩn : " Từ khi quen biết chị dâu , em có cảm giác * thế giới quan * của em đúng là không đủ dùng... "

* Thế giới quan * : là hệ thống những nguyên tắc , quan điểm , niềm tin , khái niệm , biểu tượng về toàn bộ thế giới.

Đùa gì thế, đại sư huynh ... thế mà ... thế mà cầu hôn cậu .

Việc này còn đáng sợ hơn cả việc huynh ấy muốn giết cậu !

Jin lại như thể không trông thấy vẻ mặt kinh sợ của Kook , vẫn trưng ra vẻ vô cảm trước sau như một .

Nói xong ba chữ giết người không thấy máu kia xong , lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy , dùng âm thanh không có lấy nổi một biến điệu từ từ đọc hết nội dung trên đó .

" Trái tim của tôi , tất cả mọi thứ của tôi đều nguyện để em mang đi , chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt , để tôi có thể trông thấy em . Tôi chẳng có thứ gì mà em chưa chinh phục được , em đã cướp đi sinh mệnh của tôi , đẩy nó vào con đường diệt vong . Nếu như trên người tôi có thứ gì em muốn hãy mang nó đi , chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt , để tôi có thể trông thấy em ".

Kook : ".__."

" Đại sư huynh , xin hỏi một chút… huynh đây là , huynh đang cầu hôn đệ ư ? "

Jin : " Đúng vậy !!"

Kook : "..."

Ngay sau đó , Jin lại bổ sung : " Thay cho Satan ".

Kook : " !!! "

Biết ngay mà !!!

Kook hít sâu một hơi , nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ : "Đừng nói với đệ rằng nhiệm vụ cấp S mà huynh nói là giúp tên kia tới cầu hôn đấy nhé ?"

Jin : " Đúng thế !"

Kook : "…" Mẹ nó ! Đao của ông đâu ! Thanh Long Yển Nguyệt đao của ông đây đâu ! Ông muốn chém chết hắn !

Jin : " Câu trả lời của đệ là..."

Ông bị dọa sắp chết ngất đây rồi mà còn đòi bà trả lời à !!!

" Đệ ! Từ ! Chối !"

" Lý do." Jin hỏi .

Kook nhẫn nhịn cả đêm , lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bùng nổ : " Dọa ông đây hồn bay phách lạc cả tối , còn trói lại… Cầu hôn à ? Cả đời này tôi chưa thấy màn cầu hôn nào mới lạ thế này đâu ! Còn đòi hỏi lí do cơ đấy ?"

Kook nói xong mới thấy trên tay Jin đang cầm một cây bút , ngay lúc cậu nói xong , anh ta liền ấn vào một nút trên cây bút đó .

Lại còn mang theo cả bút ghi âm nữa…

Jin cởi trói cho Kook .

Cuối cùng cũng an toàn rồi !

" Đại sư huynh , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Nhị sư huynh đâu ?"

" Mất tích rồi " Jin nói ra ba chữ , bộ mặt Poker vô cảm nhưng lúc nói ra ba chữ này... rõ ràng hiện ra một tia buồn buồn .

" Gì cơ ?  Mất tích rồi ? " Kook kinh hãi .

Trong đám đồng môn, người duy nhất có đủ thực lực để phân cao thấp với huynh ấy chỉ có nhị sư huynh.

Thế nên , một tên cuồng ma thích đánh nhau như đại sư huynh , mỗi lần muốn luyện tập đều sẽ tới tìm nhị sư huynh . Mà , nhị sư huynh rõ ràng có thiên phú nhưng lúc nào cũng cà lơ phất phơ không bao giờ chịu học hành tử tế cả , không học đàng hoàng mà vẫn có thể bì được với thành tích khổ luyện của người ta , vậy nên , mỗi lần hai người đánh nhau là tối tăm cả trời đất !

Quan hệ của hai người này , nếu nhất định phải cho một định nghĩa , vậy chính là càng yêu càng muốn cho nhau ăn đòn !

" Nhưng mà với tính cách của nhị sư huynh , chạy lung tung dăm ba ngày chẳng phải là chuyện bình thường sao ? Kể cả mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu cũng là chuyện thường mà ?" Kook nghĩ nghĩ rồi nói .

" Nửa năm " Jin đáp , sắc mặt trông rất kém .

" Gì cơ ? Nửa năm ? Lâu như vậy á ?" Kook kinh hãi : " Ờ... Lần này chơi có vẻ hơi lâu quá rồi... không có chút tin tức nào sao ?"

" Không " .

Trước đó không lâu , trong chiếc xe màu đen dưới tòa nhà .

Trên mặt V không thể nhìn ra bất cứ phản ứng nào , như thể tất cả cảm xúc đều đang bị đóng băng tận sâu trong ánh mắt kia .

" Anh... Anh không sao chứ ?" J Hope bất an hỏi.

" Em tránh đi một chút đi ".

" Tại sao ? Em không đi , không ngờ giờ anh còn giữ bí mật với em nữa ! " Gương mặt đẹp trai của Hope cau lại , trưng ra vẻ mặt em trai anh đang không vui đây .

V nhìn cậu em trai : " Ngoan."

Hope thành công bị một chữ của anh trai đá đi , vui mừng phấn khởi xuống xe , nhưng khoảnh khắc xuống xe lại lướt qua vẻ buồn bã không dễ phát giác , bất an ngoảnh lại nhìn anh trai đang ở trong xe một chút...

Sau khi J Hope đi khỏi , V lấy điện thoại gọi vào một số điện thoại .

Đầu dây bên kia một lúc lâu sau mới có người nhận : " alo ~ moshi moshi~ "

V : " Động thủ luôn đi " .

Đầu dây bên kia yên lặng một hồi sau đó mới dùng giọng điệu đau khổ không muốn sống nữa nói : " Boss đại nhân , thời gian dự kiến của chúng ta đã sắp tới rồi , giờ anh lại muốn lập tức ra tay ? Anh như vậy là làm khó tôi quá , tôi sắp bị anh ngược đãi đến nỗi rối loạn cả nội tiết luôn rồi đây này..."

" Seok Jin không ở đó ".

Đầu bên kia lại ngẩn ra , sau đó là giọng điệu chắc nịch : " Jin không bao giờ rời tổ chức ".

V mở chức năng gọi video call lên , quay thẳng về phía màn hình giám sát trong xe .

Trên màn hình lúc này vừa hay lại đúng cảnh Jin đang nâng một bó hoa hồng quỳ xuống trước mặt Kook...

Sau khi thấy một màn trong camera , giọng người kia như thể gặp phải ma : " What ? Jin cái tên biến thái này... bị tẩu hỏa nhập ma à ? "

"Căn cứ vào lộ trình đi lại , ít nhất cậu còn sáu tiếng đồng hồ nữa " V không chút do dự trực tiếp ngắt video...

Sau khi dập điện thoại lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình .

Vì camera ở khoảng cách xa nên không nghe thấy tiếng, vậy nên không có cách nào biết họ đang nói gì , chỉ là , từ thần thái của Kook có thể thấy , hình như cậu cự tuyệt rồi .

" Nếu nó có liên hệ với đệ thì phải nói cho huynh biết ngay đấy " . Cuối cùng Jin vẫn nói một câu .

Khụ , biết ngay nhị sư huynh là chân ái của huynh mà ...

" Vâng " Kook gật đầu , sau đó không biết nói gì nữa : " Nhưng phải liên lạc với huynh thế nào ? Số điện thoại của huynh không gọi cũng không nhắn tin được !"

Jin : " Huynh sẽ cấp quyền cho đệ nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhắn được một tin thôi."

"..." Kook đúng là cạn lời , liên lạc với huynh còn khó hơn cả liên lạc với thủ tướng đấy .

Nói xong , Jin mang trợ thủ rời đi .

Vừa bước một bước , không biết nghĩ gì lại quay lại : " Không suy nghĩ thêm một chút sao ? "

Dù sao cũng nhiệm vụ cấp S nên tận tâm chút vậy .

Kook còn tưởng Jin muốn nói cái gì cơ ai ngờ vẫn là câu đó , cậu lảo đảo suýt ngã , cảm thấy thật sa mạc lời : " Khỏi , cảm ơn , đệ vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa !"

Jin gật đầu , cảm thấy cậu nói có vẻ cũng có lí .

Thấy Jin cuối cùng cũng chịu đi , Kook mới thở phào một hơi , ai ngờ Jin lại nói : "Satan cho huynh chuyển lời tới đệ ".

Tim Kook chạy thẳng lên cuống họng , cả người dựng hết cả lông lên : " Gì ? "

" Một tháng sau , Philadelphi , gặp nhau chỗ cũ ". Jin nói xong lên trực thăng rời đi .

Trực thăng từ từ cất cánh , gió lớn cuồn cuộn...

Kook đứng giữa gió cát , mặt đầy bi thương .

Còn tưởng thoát được kiếp nạn này ! Kết quả vẫn còn nghiệp chướng chờ phía sau...

Chuyến này đi có quá nhiều ẩn số nhưng cậu lại không thể không đi .

Bắt đầu từ ngày Jin đến, Kook , dồn hết tâm sức của mình vào của Studio và tuyên truyền cho phim Thiên Hạ, thỉnh thoảng còn phải rút thời gian đi thăm ông nội vài lần nữa .

Sau khi chế tác hậu kì của Thiên Hạ hoàn thành , hàng ngày cậu phải bay tới khắp các thành phố để tuyên truyền .

Ai cũng biết , tuyên truyền là việc còn mệt hơn quay phim tới cả trăm lần .

Thấm thoát thời hạn 1 tháng đã tới . Ngày mai cậu phải bắt đầu chuyến hành trình bay ra nước ngoài tuyên truyền , vừa hay một địa điểm tuyên truyền nằm ở nước X , cậu định thừa dịp này tới Philadelphia để gặp SG .

Thế nên trước khi đi , cậu muốn đi chơi một chuyến thật vui : " Boss đại nhân , anh không đi với em à ? "

V nghe vậy thì vẻ mặt có chút giật mình, ngẩng đầu khỏi tài liệu : " Em … Muốn tôi đi cùng ?"

Kook thành thật gật đầu : " Ừm ! "

Nói xong lại chần chờ nói : "Chỉ là nơi đó nhiều người lắm , hơn nữa còn rất ấu trĩ , nếu Boss đại nhân không thích thì…"

" Thích " V buông văn kiện trong tay xuống, đứng lên , cầm lấy mũ và áo khoác trên kệ .

Kook thấy thế thì liền sáng mắt lên , cậu còn sợ V sẽ không đi cơ , không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như thế .

Hai người nhanh chóng lái xe đến công viên trò chơi .

Vì tối nay sẽ có lễ hội bắn pháo hoa nên lúc này ở đây đông nghịt người , đa số đều là đi cùng cả gia đình hoặc là những cặp đôi tình nhân cùng đi với nhau .

" Nhanh lên ! V , chúng ta tới khán đài đi ! Đại hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi ! "

Những đóa pháo hoa rực rỡ sáng ngời bay lên từ phía đường chân trời nổ tung giữa trời không , chiếu sáng rực cả vùng trời .

Chẳng bao lâu sau , tiếng pháo hoa đùng đoàng vang lên liên tục , trong ánh sáng chớp lòa , Kook kinh ngạc quay sang nhìn khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh .

Dường như V nhận ra ánh mắt của cậu , quay đầu nhìn cậu .

Kook há to miệng , đột nhiên nói với anh mấy chữ .

Lúc này âm thanh pháo hoa lại vang lên , V không nghe rõ được cậu nói gì , chỉ nhìn cậu với ánh mắt thắc mắc .

Kook quay người lại nhìn lên bầy trời , đáy mắt cậu phản chiếu ánh pháo hoa , biết rõ lúc này căn bản anh sẽ không nghe được nên cậu lại nói lại câu nói kia một lần nữa : " Kim Taehyung , em thích anh ! "

Ban đêm .

Sau khi đưa Kook về , V không lập tức về biệt thự mà lại gọi điện hẹn J Hope tới quán bar .

" Anh , anh mà cũng hẹn em đi bar cơ đấy ! Em còn tưởng em nghe nhầm ấy chứ !"

Dưới ánh đèn mờ ảo , khuôn mặt V ẩn trong bóng tối , sau một hồi im lặng thì bất chợt mở miệng : " Có thể có một khả năng " .

" Khả năng gì ?" J Hope chẳng hiểu đầu đuôi ra sao .

" Kook ... em ấy đã thích anh rồi ! "

" Phì..." J Hope suýt chút nữa là phun hết rượu trong miệng ra : " Khụ khụ , sao anh lại nghĩ như thế ? "

V : " Cảm giác " .

Giữa hai chân mày của V như có làn sương mù dày đặc không tài nào xua nổi : " Hình như cậu ấy nói… thích anh ".

" Cái gì !!!!!! Kook nói thích anh ??? " J Hope kích động được một nửa thì ngừng lại : " Không đúng , tại sao anh lại nói là hình như ?"

" Ở công viên trò chơi , lúc bắn pháo hoa , dường như cậu ấy nói gì đó với anh nhưng lúc đó ầm ĩ quá nên anh không nghe được " V chau mày .

Quan trọng nhất là , việc này quá không có khả năng .

Lần đầu tiên anh không chú ý tới , lần thứ hai cậu lại nghiêng người lại , anh không nhìn thấy được , chỉ một cái liếc vội làm sao mà dám khẳng định được .

Thế nên điều khiến anh hoài nghi nhất thật ra cũng không phải là lúc đó cậu nói gì mà là ánh mắt của cậu lúc đó .

Lúc ấy, ánh mắt cậu nhìn anh quá động lòng người , dường như đang biết nói vậy .

Từ trong đôi mắt đó , anh nhìn thấy được thứ mà mình ngay đến cả nghĩ cũng không dám .

Từ sau khi tới công viên trò chơi về , sáng sớm hôm sau Kook đã an vị trên chuyến bay ra nước ngoài .

Sau mấy ngày bôn ba liên tụ c, cuối cùng đoàn phim cũng tới địa điểm tuyên truyền cuối cùng , thành phố Dibu .

Ngủ một giấc đã gần tới lúc xuống máy bay , Jimin  tháo bịt mắt , vừa nghiêng đầu liền thấy Kook đang xem kịch bản dưới ánh đèn , bèn nói : " Jung Kook , sao dạo nay hăng thế ! "

Kook thấy sắp hạ cánh bèn khép kịch bản , liếc Jimin , nhướn mày nói : " Không liều mạng làm việc thì sau này làm sao bao nuôi V được ? "

Jimin : "..."

Bao nuôi V …

Có phải mục tiêu này hơi lớn quá rồi không ?

" Cậu nói muốn bao nuôi tôi thì còn có chút khả năng…"

Kook hừ một tiếng : " Tôi thích khiêu chiến những việc không thể đấy !"

Jimin nhìn cậu , trái tim khec nhói đau, anh biết cậu đang rất nghiêm túc .

Anh còn tưởng rằng cậu đã chấp nhận buông tay rồi , không ngờ là vẫn đánh giá thấp cậu , từ quyết định lui bước đến quyết tâm thay đổi bản thân chỉ vì để xứng đôi với người ấy…

Lúc trước anh vẫn cứ nghĩ rằng cậu căn bản là không có trái tim nhưng bây giờ mới biết , thì ra là cậu có, chỉ là nó không phải dành cho anh mà thôi .

Jimin thu lại sự chua xót trong lòng , vỗ vai cậu , nhẹ giọng nói : " Xong việc có muốn đi uống rượu không ? Dibu được mệnh danh là thành phố có cuộc sống về đêm sôi động nhất thế giới đấy !"

" Không đi , tôi muốn ngủ ".

Ngày mai đã là ngày hẹn rồi , cậu phải nghỉ ngơi dưỡng sức .

Chiều mai đoàn phim mới rời nơi này thế nên tối nay cậu phải nghỉ sớm để sáng sớm mai tới Philadelphia gặp người kia rồi cố quay về gấp là vừa .

Rạng sáng năm giờ , đồng hồ báo thức vang lên .

Kook thức dậy , khoác hai ba lô đã chuẩn bị từ hôm qua , đi ra khỏi khách sạn tiến về phía thành phố Philadelphia .

Khi cậu vừa bước vào địa phận thành phố , xung quanh bỗng truyền tới những tiếng bước chân dồn dập .

Ngay sau đó, xuất hiện hơn trăm người vây lấy cậu , hơn nữa ai cũng vũ trang đầy đủ .

Gã cầm đầu có làn da trắng , sống mũi cao , mắt màu xanh lục , mái tóc dài tới vai , vàng óng nhưng chỗ tai nhìn có chút kì lạ .

Một trận gió thổi tới , Kook vô tình trông thấy rõ ràng , hóa ra kẻ đó không có tai...

Gã ngẩng lên dùng một gương mặt âm trầm nhìn về phía Kook , kéo dài giọng : " Chạy đi chứ ? Ha ha , có một câu nói thế nào ấy nhỉ ? À , đúng rồi , thiên đường có lối không đi , địa ngục không cửa lại cứ đâm đầu vào ! "

Rốt cuộc thì cậu có thù oán gì với cái tên này nhỉ ?

Đang mải nghĩ ngợi , tên cụt tai kia từ từ bước tới trước mặt cậu , dùng ánh mắt như muốn lột sạch cậu , phóng túng mà đánh giá : " Mày là người của Satan ? "

" Không phải ! " Kook đáp không chút do dự .

Gã cụt tai cười lạnh , ngón tay lạnh lẽo bóp mạnh cằm cậu : " Hừ , không phải ? Nó vì mày mà đoạn tuyệt quan hệ đồng minh với tao , hai cái tai của tao thành ra thế này cũng là nhờ tên tay sai của nó - Seok Jin ban tặng đấy !"

Kook cau mày .

Tai của gã bị đại sư huynh cắt sao ?

" Hừ , tao thật muốn nếm thử xem xem người của Satan rốt cuộc có mùi vị như thế nào..."

Ngón tay của tên cụt tai từng chút từng chút lướt trên cổ cậu một cách mờ ám, kinh tởm đến mức Kook nổi hết cả da gà .

Bỗng một tia sáng lóe lên , con dao găm sắc bén trong tay gã rạch một đường từ cổ áo Kook xuống chiếc áo khoác da và chiếc áo bên trong bị rách một lỗ dài , để lộ làn da trắng nõn của cậu ...

Nhân lúc gã cụt tai đang dùng ánh mắt dung tục đánh giá cậu , Kook nhấc thẳng chân lên đạp mạnh vào bụng của gã .

Ngay lập tức , "pằng" một tiếng , một viên đạn bắn "phập" vào đùi cậu , cơn đau thấu tim truyền tới .

Không phải cậu phản ứng kịp thời tránh được vài cm , phát súng đó đã bắn trúng động mạch trên chân cậu rồi .

Gã cụt tai ôm chặt lấy chỗ vừa bị đá vào , vẻ mặt dữ tợn : " Mày muốn chết..."

Lúc này hơn trăm khẩu súng đều chĩa thẳng vào cậu , chỉ cần gã hạ lệnh một tiếng thôi sẽ bắn cậu thành tổ ong vò vẽ .

Bỗng Kook không biết lấy đâu ra sức , thoát khỏi sự ràng buộc của gã , cậu dùng hết sức mình , đẩy gã ra sau đó không thèm ngoảnh lại , khập khiễng chạy về phía trước .

Kook bị trúng đạn nên chạy rất chậm , máu tươi nhỏ từng giọt trên mặt đất , trông chật vật vô cùng .

" Pằng !"

Đúng lúc này , một tiếng súng ở phía sau vang lên bắn thẳng vào mặt đất phía trước Kook, đá vỡ tung tóe , còn có khói bốc lên .

Kook nghiến răng không hề có ý định dừng bước , giống như cậu không hề sợ hãi trước cái chết vậy. ...

Không biết qua bao lâu , chân phải của Kook đã tê rần , tốc độ càng chậm chạp , cậu ngoảnh lại xem xét , mấy người đó đã biến mất khỏi tầm mắt cậu .

Màn đêm lạnh buông xuống , sao sáng đầy trời , ánh trăng xuyên thấu tầng mây chiếu sáng mặt đất .

Chỗ chân bị thương của Kook đã được băng bó sơ qua , cậu cũng đã lấy đạn ra , tuy vẫn thấy đau đớn nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều , ít nhất cái chân này cũng không bị phế mất .

Kook hít sâu một hơi , hai cánh tay chậm rãi ôm chặt lấy thân mình .

Đêm mùa đông ở Philadelphia lạnh đến thấu xương , trông từ phía sau bóng lưng của cậu có chút cô độc cùng bất lực nhưng mà vẻ mặt của cậu lại vô cùng kiên định .

Tên cụt tai kia đã nắm toàn quyền ở Philadelphia , giờ dù cậu có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã , gã để cho cậu chạy là bởi vì gã muốn chơi trò mèo vờn chuột...

Kook biết lúc này coi như cậu tạm thời an toàn nhưng thực tế thì cậu vẫn an vị trên lằn ranh sinh tử .

Cậu không thể dừng lại .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♡~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thanks tất cả các readers 💕 nhờ sự ủng hộ của mọi người mà mình đã có động lực up tới chap 51 như hôm nay 😍 . Mong các readers sẽ tiếp tục ủng hộ mình nữa nha 😆 , vote và cmt góp ý cho mình nhaaa 👇 . Thanks và yêu các bạn nhiều nà 💕















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro