Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thực tế tàn khốc 😢

Rời khỏi tầng hầm khách sạn, cơn gió lạnh sáng sớm dần dần thổi tan mùi máu tanh quanh quẩn trên cơ thể hai người.

Giằng co suốt một ngày một đêm, J Hope duỗi người xua tan cơn bồn ngủ, anh không nhịn được mà phỉ nhổ : "Anh hai, nói thế nào thì cũng quá kỳ lạ ! Nhiều thông tin cơ mật đã moi ra được... nhưng chuyện về người phụ nữ tên Min Young kia... lại chẳng hé răng lấy một chữ... ba cũng giống thế, chẳng nói cái gì cho chúng ta cả !"

"Thật ra thì, em vẫn xoắn xuýt chuyện này này lắm, lấy quan niệm về gia tộc cũng như gia đình và cái tính khí ấy của ông già thì dẫu có gặp được người phụ nào mà ông già thích điên cuồng cũng không thể có ý cưới bà ta đâu ! Nhưng cái bia mộ khắc chữ "vợ tôi" kia đúng là do ông già viết... tò mò chết em mất thôi ! Chúng ta có cần thẩm vấn một lần nữa không ?"

V : "Không cần."

Ji Sang muốn sống cho nên mới khai nhanh như vậy nhưng với ông ta mà nói thì có thứ còn quan trọng hơn cả mạng ông ta.

V nhìn sắc trời dần sáng lên, một lúc lâu sau mới nhìn về phía J Hope với vẻ mặt dịu dàng hơn trước nhiều : "Đi về nghỉ ngơi thôi."

J Hope xoa xoa cặp mắt sắp không mở lên được gật đầu một cái : "Dạ, còn anh thì sao ?"

V : "Anh có chuyện cần xử lý."

J Hope nghe vậy thì trợn tròn hai mắt rồi vội vàng la lên : "Còn xử lý cái gì nữa ! Có chuyện động trời cỡ nào thì cũng phải ngủ một giấc rồi nói sau ! Từ lúc đi cứu Kook về đến giờ em chưa thấy anh ngủ đâu !"

"Không sao."

"Cái gì mà không sao, anh..."

Lúc này tiếng chuông của V đột nhiên vang lên, vì thế anh giơ tay cắt lời J Hope rồi bắt đầu nghe điện thoại : "Alo ? Ừ, ngay hôm nay đi ! Đặt một chiếc máy bay gần đây ! Được."

J Hope không cách nào tin nổi : "Anh còn định bay đi đâu ? Anh không muốn sống nữa à ! Nếu anh xảy ra chuyện gì thì Kook với em phải làm thế nào !"

"Anh tự có chừng mực."

"Anh có chừng mực cái rắm ý ! Anh quên rằng anh chỉ là một con người sao ! Không được, nhất định hôm nay anh phải đi ngủ ! Lập tức ! Nếu không anh đừng hòng đi đâu được..."

Lời còn chưa dứt thì J Hope đã cảm thấy gáy mình đau xót, sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm lại rồi dần dần mất đi ý thức, anh có cảm giác cơ thể mình được một cánh tay rộng lớn đỡ vào trong xe.

"Anh hai..."

"Nghe lời."

J Hope không cam lòng mà nhắm mắt lại, lâm vào giấc ngủ mê man.

Đù ! Một lời không hợp đã đánh mình ngất xỉu luôn !!!

Em có phải em trai thân yêu nhất của anh không !

Chuyện mà J Hope lo lắng nhất đã xảy ra, không có Kook ở đây... tức là không có bất cứ ai có thể khuyên nổi anh hai...

...

Lúc J Hope tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối đen rồi.

Đầu tiên là nên đi tìm anh hai nhà mình nhưng vừa mới mở di động ra thì đã thấy Ji Hoon gọi tới.

Người này gọi cho mình làm gì ? J Hope có chút hoài nghi: "Alo, anh Ji Hoon ! Tìm em có chuyện gì thế ?"

Giọng điệu Ji Hoon nghe rất nghiêm túc : "J Hope , anh của em xảy ra chuyện gì ? Sao đột nhiên lại trở mặt với Yang gia ?"

"Hả ? Đúng là trở mặt ! Trở mặt từ sớm rồi ! Nhưng mà sao anh lại biết ?" J Hope hỏi.

" Bây giờ tất cả mọi người trong giới đều biết cả rồi ! Cái hợp đồng của Yang gia với chính phủ gần đây bị lật ra là do có hối lộ một khoảng kếch xù, cạnh tranh bất chính nên Yang Chul đã bị bắt để điều tra rồi ! Mà công ty ở nước ngoài của Yang gia trong một đêm đã đến bờ phá sản ! Hiện giờ Yanh gia đang chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ nhưng Taehyung lại trực tiếp thả lời là, ai mà giúp Yang gia tức là đối nghịch với cậu ấy !" Ji Hoon nhanh chóng tóm tắt tình hình.

J Hope trố mắt nghẹn họng : " Em chỉ ngủ một giấc dậy thôi mà... anh em đã muốn cả nhà người ta phá sản à ?"

"Bây giờ anh gọi điện cho anh của em không được cho nên chỉ biết tìm em thôi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra ?" Ji Hoon trầm giọng truy hỏi.

J Hope bĩu môi : "Hừ, có phải Yang Yujin lại nhờ anh giúp đỡ đúng không ? Anh , đừng trách em không nhắc nhở anh ! Chuyện này tốt nhất là anh đừng có dính vào, nếu không thì không xứng là bạn với anh em đâu !"

"Anh cũng phải biết lí do chứ !"

Giọng điệu  J Hope có chút giễu cợt : "Trước khi em nói lí do thì em muốn hỏi anh một câu, Yang Yujin nói cái gì với anh."

"Cô ấy nói anh em làm thế là vì Jung Kook! Lý do này... hợp lý nhưng không quá thích hợp, nếu không phải xảy ra chuyện gì đặc biệt thì chắc chắn cậu ấy đã không làm đến mức này."

Nghe thấy J Hoon cũng coi như là có chút lý trí thì thái độ của J Hope mới coi như hòa hoãn một chút : "May là anh tìm em đó, nếu mà tìm anh em thì với cái tính của anh ấy chắc chả thèm giải thích cho đâu ! Đến lúc đó, anh lại bị người ta dùng mỹ nhân kế vừa khóc vừa nói thì chắc chắn lại bị lừa ! Chờ em gửi cho anh hai đoạn ghi âm rất đặc sắc, tự anh nghe đi !"

J Hope nói xong liền thở dài : "Anh Ji Hoon, em khâm phục anh qua nhiều năm mà vẫn có thể giữ vững tình cảm với một người, kính phục cái sự cố chấp của anh ! Nhưng mà có vài người chẳng giống cái mã ngoài của bọn họ đâu, anh vẫn là tự nghĩ sâu xa chút đi !"

Ji Hoon cúp máy rồi im lặng thật lâu.

Rất nhanh, email báo có thư mới đến.

Ji Hoon châm một điếu thuốc, do dự một chút rồi cũng mở ra hai đoạn ghi âm kia lên, theo những âm thanh phát ra thì sắc mặt của Ji Hoon càng thêm khó coi...

Không biết qua bao lâu, Ji Hoon cuối cùng cũng quay trở lại.

Trong phòng, Yang Yujin vừa thấy anh ta quay lại thì lập tức khẩn trương truy hỏi : "Ji Hoon , Taehyung nói thế nào ?"

Ji Hoon nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp, sau đó mở miệng nói : "Di động của Taehyung không gọi được, anh gọi cho J Hope rồi cậu ấy gửi cho anh hai đoạn ghi âm."

Yang Yujin nghe được hai chữ "ghi âm" thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Ji Hoon nhìn chằm chằm cô gái trước mắt : "Yujin, có phải em có chuyện gạt anh đúng không ?"

Yang Yujin ngã ngồi xuống băng ghế sau lưng, biết đã không lừa được nên cô ta chỉ có thể cười thảm : "Đúng... cha mẹ với anh của em... làm chút chuyện hồ đồ... nhưng bọn họ cũng là vì em... vì muốn em có thể hạnh phúc... nhưng vì sự cố chấp của em mà phải trả giá đắt... nhưng bọn họ đều vô tội..."

"Vô tội ? Yujin , em thật sự cho rằng... bọn họ vô tội ?" Ji Hoon dứt khoát mở ra đoạn ghi âm thứ hai, những lời nói lộ liễu của đám người nhà họ Yang vang lên quanh quẩn trong khắp căn phòng.

Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

Yang Yujin đau khổ nhìn chằm chằm người trước mặt : "Bất kể bọn họ làm cái gì thì đấy cũng là cha của em, anh của em ! Anh bảo em phải làm thế nào ? Chẳng lẽ em phải trơ mắt nhìn Yang gia bị hủy mà không làm cái gì sao ?"

Sống lưng Ji Hoon cứng ngắc, hai mắt đỏ thẫm. Trong đôi mắt ấy là sự thất vọng cùng lạnh lùng mà Yang Yujin chưa từng thấy bao giờ : "Yujin , những chuyện mà người nhà em làm thì em đều biết đúng không ? Nhưng em lại chưa bao giờ ngăn cản bọn họ !"

Đối mặt với sự chất vấn của Ji Hoon thì Yang Yujin chỉ cười lạnh một tiếng, cô ta giương mắt nhìn chằm chằm anh ta rồi gằn từng chữ nói : "Tại sao em phải ngăn cản ? Jung Kook kia không xứng với Taehyung ! Nếu không phải Taehyung bị cậu ta làm cho mê muội đầu óc thì hai nhà bọn em đã sớm làm đám cưới rồi ! Dựa vào thực lực của Yang gia, hai nhà mà liên thủ lại thì thằng con riêng đó đâu đủ để gây ra sợ hãi ! Tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, J Hope cũng không bị bắt cóc ! Nhưng hiện giờ, Taehyung lại bất chấp tất cả cũng phải phá hủy Yang gia ! Tất cả đều là do tên kia gây ra !"

Ji Hoon nhìn Yang Yujin , bỗng nhiên cảm thấy sự vô lực dâng lên từ tận sâu trong lòng.

Anh cực kì căm ghét sự cố chấp của Yang Yujin , nhưng lại chẳng thể chỉ trích cô ta lấy một chữ, bởi vì... ngay bản thân anh đối với cô ta cũng có khác gì đâu ?

Biết rõ là chuyện không có khả năng, biết rõ người ta đã thích người khác những vẫn chẳng thể buông tay...

Cô gái khiến trái tim anh đập thình thình hóa ra lại cách xa anh đến vậy, càng ngày càng mơ hồ. Anh dường như đã không nhớ nổi hình dáng cô gái anh thích lúc trước, người đó và người đang đứng trước mặt anh liệu có phải cùng là một người ?

Trái tim Ji Hoon đau đớn không chịu nổi.

Ji Hoon hít sâu một hơi : " Yujin , chỗ ba của em thì anh sẽ cố gắng tìm người giúp ba em để giảm bớt hình phạt ! Nhưng chuyện của công ty thì... xin lỗi, anh không thể nhúng tay."

Nghe Ji Hoon nói không thể nhúng tay, sắc mặt Yang Yujin lập tức đổi thành vẻ kinh hoàng, không thể tin nổi.

Người đàn ông này đã từng vì cô ta mà nguyện ý làm tất cả mọi chuyện cơ mà, huống hồ đây còn là lúc mà cô ta cần giúp đỡ nhất.

"Ji Hoon , Taehyung đã thả lời như vậy nên người em có thể xin giúp đỡ chỉ có mình anh thôi, người có thể nói với Taehyung cũng chỉ có anh ! Nếu em không đến đường cùng thì tuyệt đối không phiền tới anh..."

Vẻ mặt Ji Hoon đã chết lặng : "Yujin , ba người chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, em là bạn của anh mà Taehyung lại là anh em của anh ! Chuyện này lỗi là ở Yang gia, đây cũng là những gì anh có thể làm cho em, cũng là... chuyện cuối cùng anh làm vì em."

Ji Hoon nói xong thì đứng lên rồi đẩy cửa rời đi.

Yang Yujin ngơ ngác ngồi một chỗ, cô ta nhìn hướng Ji Hoon , dường như đến lúc này cô ta mới phản ứng được rằng bản thân đã mất đi cái gì...

Một giấy kế tiếp, Yang Yujin vội vàng đứng lên đuổi theo rồi kéo tay anh lại, cô ta run rẩy nói : "Ji Hoon ... thật xin lỗi... Em biết em khiến anh thất vọng... Em biết em lừa gạt anh... Em chưa bao giờ buông tay với anh ấy cả... nhưng em... thật sự là không không chế được... Em không có cách nào khống chế được bản thân mình... Em yêu anh ấy..."

Ji Hoon im lặng nhìn cánh tay đang túm lấy mình, mãi một lát sau, anh chậm rãi kéo bàn tay đang túm chặt lấy cánh tay mình ra rồi nói : "Yujin , lòng anh đã nguội lạnh rồi."

Sắc mặt Yang Yujin trắng bệch.

"Vì em mà anh đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, làm tổn thương quá nhiều người ! Cho nên, anh xin lỗi."

Một tuần sau.

Quanh miệng J Hope mọc đầy mụn nước, mấy ngày nay anh liên tục bám theo anh trai nhà mình khuyên nhủ anh ấy nghỉ ngơi, nói đến toác mồm rách miệng mà vẫn chẳng có tác dụng gì.

Thật nhớ quãng thời gian có Kook ở đây, chỉ cần một câu của cậu ấy thôi cũng giải quyết xong rồi, ngoan ngoãn biết bao nhiêu...

Nghĩ đến đây J Hope lại muốn khóc.

Jeon gia.

"Phu nhân, đại tiểu thư về rồi !"

Nghe được người hầu thông báo thì Jin Yi Han đang ngồi trên ghế salon sung sướng đứng dậy nghêng đón.

Jeon Hyo Cho đem túi lớn túi bé trong tay giao cho người hầu rồi ngọt miệng gọi một tiếng : "Mẹ !"

"Mau vào đi ! Nhìn con toát hết cả mồ hôi rồi này ! Con hết phải chạy qua công ty nhà mình lại lo chuyện công ty mới sắp đưa ra thị trường, bận rộn thế còn qua đây làm gì ! "

"Mẹ, con nhớ mẹ mà ! Đây là tổ yến với vi cá con nhờ người mua được đấy, hàng chất lượng đó mẹ ! Bình thường mẹ rảnh thì ăn một ít để bồi bổ sức khỏe !"

Jin Yi Han ân cần nắm lấy tay Jeon Hyo Cho : "Thế nào ? Ở Seol gia có tốt không ? Thái độ của mẹ chồng với con thế nào ?"

Jeon Hyo Cho gượng gạo cười một tiếng : "Dù không so được với trước kia... nhưng mà đã tốt hơn nhiều rồi..."

Nhìn vẻ mặt của cô ta thì rõ ràng ở đang nói cô ta ở Seol gia đã chịu không ít thiệt thòi, thế nên sắc mặt của Jin Yi Han có chút khó coi.

....

Đêm khuya tại nhà V , trong phòng làm việc vẫn sáng ánh đèn.

J Hope nhìn đống tài liệu trong tay mà hận không thể cầm tăm chống mí mắt của mình lên cho rồi. Nhưng mà, vẫn có một kẻ không phải nhân loại còn đang xử lý mấy thứ văn kiện phức tạp kia.

Những ngày này, J Hope một mực trông nom, không rời nửa bước mà vẫn chẳng khuyên nổi V , cho nên cũng chỉ có thể căng mắt chừng chừng đề phòng anh hai mình xảy ra chuyện gì.

"Anh hai ... em biết... biết anh muốn để sau khi chị dâu tỉnh lại... sẽ có một giang sơn thái bình... đến lúc đó thì nói một câu : Nàng nhìn xem, đây chính là thiên hạ mà trẫm giành cho nàng ! Cả giang sơn này chính là sính lễ ! Lãng mạng biết bao nhiêu ! Nhưng anh cũng phải tính đến chuyện còn mạng mà sống đến ngày cậu ấy tỉnh lại chứ ?"

V ngước mắt nhìn J Hope đang tê liệt nằm như con cá chết trên ghế salon.

J Hope lập tức che gáy mình lại theo bản năng : "Làm gì ? Anh lại muốn đánh em à ? Được... được ... em biết rồi... em im miệng ! Em còn phải giữ mạng giúp Kook canh chừng anh chứ !"

Đột nhiên có một người vội vã tông cửa xông vào, RM thở hồng hộc khom người nói : "Mẹ nó ! Ji Sang bị cứu đi rồi ! Đã đưa ông ta vào tù rồi cơ mà ! Thế mà còn có thể cứu ra ! Cái tên kia là nhân loại à ?"

"Cái gì ? Cướp ngục á ! Trâu thế ! Là người lần trước cứu Hắc Long sao ?" J Hope lập tức lên tinh thần.

RM thở lấy hơi : "Cách gây án này tôi thấy hẳn là cùng một người ! Hình như Ji Sang vẫn nghĩ Hắc Long là do chúng ta thả ra nhưng nào có biết thực chất lại là bị cướp đi chứ ? Hừ, bây giờ con hàng này lại xuất hiện rồi !"

J Hope không hiểu : "Người nọ có lai lịch gì ? Chẳng lẽ Ji Sang cũng không biết ? Xem ra bọn họ cũng không phải cùng một nhóm người ".

RM phiền não vò đầu tóc rối tung rối mù : "Cái này thật ra cũng không xác định được, nhưng tôi ở trong tổ chức nhiều năm như vậy căn bản là không biết có người nào như vậy ! Nếu như có mà tôi không biết thì cái tên cuồng đánh nhau như Jin có thể không biết sao?"

RM gật đầu tỏ ý "Anh nói cũng có lý".

RM nói xong liền nhức đầu không thôi nhìn người đàn ông vẫn giữ lạnh lùng ngồi trước bàn : "Boss, làm thế nào bây giờ ?"

V dựa nghiêng người vào cái ghế, đôi mắt u ám giống như một cái động đen ngòm sâu không thấy đáy : "Chờ."

J Hope cười hì hì chạy qua bóp vai RM , nhỏ giọng nịnh bợ như cô vợ nhỏ : "Anh tôi để tôi nhân lúc ông ta hôn mê thì... nhét vào người ông ta chút đồ nhỏ ~"

RM kinh ngạc nhướng mày : "Các cậu nhét thiết bị theo dõi lên người Ji Sang ?"

"Bây giờ có thể biết bọn họ đi chỗ nào chưa ?" RM không kịp nghĩ nhiều hỏi luôn.

J Hope đắc ý nói : "Đừng vội thế mà, dù sao đối phương cũng không phải người bình thường nên cũng chưa chắc là không nghĩ tới chiêu này đâu ! Nhỡ đâu thiết bị theo dõi bị phát hiện thì chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao ? Cho nên cái đồ chơi kia chúng tôi vẫn chưa đụng tới, phải chờ lúc bên kia buông lỏng cảnh giác mới có thể xác định vị trí !"

"Hơn nữa, cái thứ kia còn có chức năng quay phim nữa đó nha ! Trong nháy mắt khởi động là có thể đem tất cả tư liệu truyền qua chỗ chúng ta, nếu bị ngoại lực phá hủy cũng tự động chuyển dữ liệu !"

Khóe miệng RM giật giật, không hổ danh là anh em với tên kia... đều biến thái y như nhau...

Dưới tình huống Ji Sang đã hoàn toàn không phải một mối uy hiếp mà bọn họ vẫn chuẩn bị phương án thứ hai. Chẳng lẽ đã sớm đoán được người kia sẽ xuất hiện ?

...

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã qua ba tháng.

Kỳ tích mà mọi người mong đợi cũng không xuất hiện.

Chàng trai tự do ngạo nghễ năm xưa vẫn lẳng lặng nằm trong phòng bệnh được canh phòng nghiêm ngặt, không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.

Tệ hơn nữa là khi bộ phim của Kook ra mắt lại còn nhận được giải cho nam chính xuất sắc nhất, cộng thêm giải lần lần trước thì Kook chính là người một tay thâu tóm hai giải ảnh đế quyền uy nhất. Chưa kể những giải thưởng lớn nhỏ khác thì xem ra những giải lớn trong nước Kook cũng sắp ôm đủ.

Nhân khí của Kook ngày càng lên cao nhưng lúc này tại phòng làm việc của Jang Ha Na trong cao ốc Big Hit lại là một mảnh xám xịt.

Những sự kiện mà Kook cần tự mình tham dự gần đây thật sự quá nhiều, có vài cái có thể từ chối nhưng những sự kiện tuyên truyền và các giải thưởng lớn tuyệt đối không thể vắng mặt.

Trong ba tháng này, dẫu cho cô lấy thân phận người quản lý nghĩ ra đủ lí do vô cùng hoàn hảo đến mức nào đi nữa thì trong tình huống suốt ba tháng không xuất hiện lấy một lần thì còn gì có thể nói nữa đây... ...

Sáng sớm.

Viện Điều dưỡng Quân y ở ngoại ô vẫn vô cùng yên tĩnh.

Hiếm khi mới thấy V an tĩnh ngồi cạnh giường bệnh của Kook , anh đã ngồi suốt một đêm.

Ba tháng này đủ để anh đem những chuyện có thể làm đều làm xong hết, đến nỗi giờ anh chẳng thể tìm nổi chuyện gì để làm mình quên đi...

Thời gian tích tắc trôi qua, cuối cùng đã tới sáu giờ.

Tính thời gian Kook hôn mê tới giờ đã là ba tháng.

Thật ra thì trước đó tình trạng của Kook vẫn không thể khẳng định là người thực vật, nhưng nếu trong ba tháng vẫn chưa thể tỉnh lại...

Ba tháng là quãng thời gian bệnh nhân có khả năng tỉnh lại lớn nhất, qua khoảng thời gian này thì dường như đã không còn khả năng tỉnh lại nữa.

Trên giường, chàng trai ấy vẫn lẳng lặng nằm đó như thể chỉ đang chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà thực tế lại tàn khốc vô cùng, cậu nhóc mà anh yêu nhất có thể không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa, sẽ không trả lời anh, cũng không còn mở mắt ra được...

V nhẹ nhàng cầm tay của Kook lên rồi vùi đầu mình vào đó, những lời lẩm bẩm nhỏ đến không thể nghe rõ : "Jung Kook ... xin lỗi... anh cũng... cũng không giống như em tưởng tượng, không mạnh mẽ đến vậy..."

Không có em bên cạnh anh mới biết, anh chẳng là cái gì cả... anh mới biết anh yếu đuối đến nhường nào...

"Cạch !!!" Tiếng mở cửa vang lên.

J Hope thò đầu vào : "Biết ngay là anh ở đây mà... anh lại thức trắng đêm không ngủ sao ? Em mua đồ ăn sáng này, mau qua ăn chút đi !"

V buông tay Kook ra, đứng lên, nhưng ngay lúc anh đứng dậy thì thân thể đột nhiên ngã ngửa về phía sau...

"Anh hai !!!" J Hope sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng vọt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro