Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thêm thạch tín 🍶

"Cám ơn." V nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cậu .

Kook nghệt mặt ra chẳng hiểu gì : "Hả ? cám ơn cái gì ?"

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Kook , sắc mặt V đen xì, anh cắn răng nói : "Cám ơn em đã nói mấy chuyện này, mà không phải là nói lời chia tay với anh ! cảm ơn em... đã tha mạng !"

Khụ... tha mạng !!!

Kook nghe xong thì sửng sốt : "Ô... thật ra thì vừa nãy em đã muốn hỏi, tại sao... anh lại nghĩ rằng em muốn chia tay với anh ? Cái ý này của anh cũng ngốc quá... ấy !"

Thấy sắc mặt V không ổn, Kook lập tức vòng vo nói : "Khụ khụ... ý em là, sao em có thể ngu thế chứ, tự dưng đi chia tay một người tốt như anh..."

V đen mặt nhéo mi tâm một cái, thật ra thì chính anh cũng cảm thấy mình ngu lắm, tự dưng bị J Hope kéo xuống hố.

Cho tới bây giờ Kook mới hiểu tại sao thái độ lúc trước của V lại kì lạ như vậy, nhìn cô như thể đang nhìn một thằng bội tình bạc nghĩa, chỉ hận không thể nhào đến bóp chết cậu.

Đồng thời trong mắt anh cũng ẩn chưa nỗi sợ hãi và khẩn trương như thể đang sợ sẽ mất đi tất cả mọi thứ...

Anh thật sự sợ cậu sẽ chia tay với anh sao ?

Kook nhớ lại thái độ gần đây của mình đối với V , không chỉ ưu tư bất thường mà còn liên tục trốn tránh anh, hết lần này tới lần khác đều nói có chuyện muốn nói rõ với anh...

Haizz, thật đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm...

Trong biệt thự, lẫn theo gió lạnh trong màn đêm là từng đợt tiếng hát thê thảm thê lương của Hope : "Em trai được ăn mì còn ta thi chỉ uống canh, bưng bát lên mà lệ tràn khóe mi..."

Tiếng động cơ xe hơi tới gần, J Hope lập tức dựng đứng lồ tai nhìn về phía phát ra tiếng động.

Sau đó anh thấy chiếc xe quen thuộc của anh hai mình từ từ tiên vào cổng.

Trái tim J Hope dâng đến tận cổ họng, anh thấy anh trai mình mỏ cửa xe rồi bưốc xuống, sau đó lại nhanh chóng đi vòng qua phía ghế phó lái rồi ôm một người ra...

J Hope trợn to hai con mắt, chẳng lẽ anh hai tức quá đánh ngất Kook luôn hả ?

Cơ mà, xét từ giá trị vũ lực của Kook thì điều này dường như không khả thi lắm ?

"Anh hai... chuyện gì vậy... hai người..."

J Hope liên tục truy hỏi, cho đến tận lúc V ôm Kook lên lầu rồi cẩn thận đặt cậu lên giường.

Chắc chắn Kook đã có chỗ ngủ ngon xong,V cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Suốt mấy ngày nay Kook chẳng được ngon giấc đêm nào, sau khi nói rõ mọi chuyện với V , áp lực đều biết mất thì không nhịn được mà ngủ luôn trên đường về.

Đột nhiên, Kook lại mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt : "Ô... về nhà rồi à ?"

"ừ." V gật đầu : " Về nhà rồi.”

Kook đưa hai tay ôm lấy cổ V : "Em... buồn ngủ..."

V : "Em ngủ tiếp đi."

Kook lập tức nhíu mày lại : "Anh không ngủ lại với em sao ?"

Suýt nữa thì V đồng ý với đề xuất của cậu , anh ổn định tinh thần rồi mới nói : "Anh có chút chuyện cần xử lý ".

Kook lập tức ngoan ngoãn gật đầu một cái : "ừm."

V hôn vợ một cái rồi mới ra khỏi phòng.

J Hope đứng một bên đã hoàn toàn chết não : "Này... em vẫn đang đứng đây đấy... hai người... có thể giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra có được không hả ?"

Còn nữa, cái cảm giác bị nhồi thức ăn cho cún quen thuộc này là thế nào ?

Một nhà hai người cùng nhồi !

Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của anh.

Thu xếp ổn thỏa cho Kook xong, V tỏ ý muốn Hope đi cùng tới thư phòng, tất nhiên là cậu chàng lại sung sướng bám theo rồi .

"Anh hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Anh có chia tay với Kook không ?"

Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của V bắn qua.

"Chuyện lúc trước tra xét thế nào ?" V hỏi.

J Hope nhất thời không theo kịp : "Hả ? Chuyện gì ạ ?"

V : "Chuyện em nghe được từ miệng Jeon Hyo Cho ".

J Hope vừa nghe thì sắc mặt có chút không tốt lắm : "Kết quả điều tra bước đầu thì... chuyện này là thật...  còn cụ thể tình huống thế nào thì em vẫn lo lắng chuyện của anh với Kook nên chưa điều tra..."

V : "Đi tra đi, càng cặn kẽ càng tốt."

J Hope nghe vậy thì nổi lòng nghi ngờ, trước đây thái độ của anh hai rõ rành rành là chẳng thèm quan tâm, nhưng mà mới đi có một chuyến đã lại đích thân dặn anh phải điều tra cặn kẽ ?

Đôi mắt J Hope chuyển chuyển, chỉ số thông minh cuối cùng cũng tăng rồi : "Hì... anh hai... anh đừng nói với em... Kook hẹn anh ra... là để nói chuyện này...?"

V không nói gì, coi như là đúng là như thế.

J Hope khóc ra máu : "Có lầm hay không vậy... chỉ vì chuyện này thôi ?"

Thế này chẳng phải anh ta tự mình dọa mình à ?

Sau đó V với J Hope trao đổi một ít tin tức.

J Hope nghe xong thì cực kì tức giận : "Mẹ kiếp ! Rốt cuộc là thằng nào vô sỉ như thế ! Nhất định là thằng cầm thú! Anh yên tâm đi, em nhất định tóm cổ tên cầm thú đó về !"

Sáng hôm sau , tại phim trường.

Sau khi Kook ngủ dậy , trang điểm, thay đồ xong cũng kịp đến trước thời gian bấm máy nửa tiếng.

Ngày bấm máy đều phải là ngày đẹp đã xem trước, nếu lỡ thời gian sẽ bị cho là không may mắn.

Các diễn viên chính , đạo diễn, nhà sản xuất, giám chế, vân vân và mây mây lũ lượt kéo tới.

Ngoài ra còn vài nhà đầu tư quan trọng khác, tất nhiên nhiều nhất vẫn là người của phía truyền thông, nơi tổ chức buổi lễ trở nên náo nhiệt vô cùng.

Sau khi ứng phó với truyền thông xong, Kook nhân lúc buổi lễ chưa bắt đầu, tìm một nơi để nghỉ tạm.

Kết quả, vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra thì trông thấy...

Jimin , Seol Do Heol ...

Hai người đang chiếm mỗi người một góc để ngồi, bầu không khí quỷ dị hết nói.

Jimin thì thôi không nói nhưng tại sao Do Heol cũng ở trong phòng nghỉ của diễn viên ?

Phải qua chỗ khác nghỉ thôi !

Nhưng rõ ràng đâu có dễ như vậy, Kook vừa mới xoay chân Do Heol đang ngồi trên sofa cách đó không xa đã đứng dậy đi tới chỗ cậu : "Jung Kook ..."

"Có thể nói chuyện được không? Anh có chút chuyện muốn nói với em."

...

Một lát sau, Kook và Seol Do Heol đi tới vườn hoa phía sau khách sạn.

"Có chuyện gì thì nói mau đi, buổi lễ bấm máy sắp bắt đầu rồi !" Kook liếc mắt nhìn đồng hồ.

Do Heol phức tạp nhìn chàng trai trước mắt, sau một hồi, anh ta mới từ từ lấy một chiếc thiệp mời đỏ sẫm từ trong túi ra đưa tới trước mặt cậu : "Anh với Hyo Cho định ngày tổ chức hôn lễ rồi, là mùng 8 tháng sau."

Kook nhận thiệp mời, thờ ơ nhìn một cái : "Chúc mừng !"

Thấy thái độ này của Kook , Do Heol không biết tại sao lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Nếu cậu cười nhạo anh ta như trước kia, có nghĩa là cậu vẫn còn để ý, nhưng hiện tại...

Thấy Kook nhận tấm thiệp mời, nói lời "chúc mừng" hờ hững rồi đi thẳng, Seol Do Heol siết nắm chặt tay, đột nhiên đuổi theo kéo lấy tay cậu : " Kook ! Em không có gì muốn nói với anh sao ?"

Kook còn chưa kịp mở miệng, ở phía sau đã có người kéo lấy Kook giật khỏi tay Do Heol .

Kook quay lại, nhíu mày nhìn Jimin ở đâu chạy tới : " Jimin ?"

Jimin không vui trừng mắt với cậu : "Có chuyện quái gì để nói với nhà đầu tư ? Lỡ bị chụp được thì làm thế nào !"

Nói xong anh lạnh lùng nhìn Do Heol  : "  Seol đại thiếu gia, anh là người sắp kết hôn rồi, cảm phiền anh chú ý tới tay chân một chút, anh không sợ bọn nhiều chuyện nhưng đàn em nhà chúng tôi vẫn biết sợ scandal !"

Seol Do Heol cau mày nhìn hai người rời đi.

Chẳng lẽ tin đồn đó là thật... Kook thật sự đang qua lại với Jimin ?

Sau khi đưa Kook đi, Jimin mất hứng nói : "Cậu phí lời với cái thằng khốn đó làm gì ?"

Kook nhún vai : "Hôm nay rõ ràng anh ta tới là để nói chuyện với tôi, giải quyết dứt khoát một lần cho đỡ phiền phức cũng được !"

Jimin nhìn chàng trai ngọt ngào trước mặt lầm bầm : " Cậu làm lành với Kim Taehyung rồi à ? Trông cái bộ dạng đắc ý của cậu kìa !"

Khoảng thời gian trước như mắc bệnh, anh còn không dám lại gần cậu trong phạm vi ba bước.

Kook nhớ lại chuyện tối qua...

Cậu hoàn toàn lờ đi câu hỏi của Jimin , lộ ra vẻ mặt dịu dàng vô cùng, lẩm bẩm như chìm đắm trong thế giới riêng của mình : "Haiz... Tự dưng lại muốn được cục cưng của tôi cầu hôn ghê... Tôi phải nhanh chóng tích góp của hồi môn mới được..."

Jimin :"..."

Coi như tôi chưa hỏi đi.

Ngay sau đó, liền tới nghi thức tổ chức lễ bấm máy.

Các nhân vật chính lần lượt lên dâng hương, cuối cùng đến là đạo diễn vén tấm vải đỏ che máy ra, tuyên bố bấm máy.

Tất cả mọi người cùng hoan hô và vỗ tay.

Oh Na Ra đứng cạnh Kook từ lúc bắt đầu làm lễ đến giờ vẫn luôn ở trong trạng thái mất tập trung, lúc này cô ta đi tới chỗ đạo diễn hỏi, "Đạo diễn , hôm nay Min tổng không đến sao ?"

"Bên phía Min tổng tôi đã thông báo rồi, nhưng nhân vật lớn như vậy chắc sẽ không tới buổi lễ bấm máy nhỏ này của chúng ta đâu !" Đạo diễn đáp.

"Tôi biết rồi." Oh Na Ra tỏ ra thất vọng .

...

Thời gian sắp tới là tới thời gian tổ chức "cuộc họp gia tộc" một năm một lần của Kim gia rồi, lần này tất cả những nhân viên quản lí sự vụ của dòng họ Kim bao gồm cả ở nước ngoài đều tề tựu về Seoul , tiến hành họp một tuần.

Thế nên phải bảo đảm trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.

Cuộc họp hội đồng công ty vừa mới kết thúc, mọi người lục đục rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại V và J Hope .

V mệt mỏi tựa người vào lưng ghế, trông như bị bòn rút hết sức lực : "Mẹ nó lại tới thời gian một năm một lần đáng sự nhất rồi !"

Mỗi năm vào cuộc họp gia tộc, mấy người kia ngoài việc bàn chính sự ra thì đều chỉ muốn giới thiệu con gái cho hai anh em họ.

Người bị nhồi nhét nhiều nhất là anh trai, tất nhiên anh cũng không ít . Ngay đến một người thích gái như anh còn không chống đỡ được chứ đừng nói đến ông anh trai không gần nữ sắc của anh.

Năm nay, tuy anh trai anh đã hết FA, nhưng mối quan hệ giữa anh và Kook không thể công khai được, kể cả có công khai nếu thân phận gia thế của Kook không đủ để mấy người kia từ bỏ ý định, cũng chỉ càng khiến họ điên cuồng giới thiệu con gái hơn thôi.

Dù sao đây cũng là vị trí bà chủ gia đình, phía sau kéo theo rất nhiều lợi ích, ai lại không muốn đưa người của mình lên vị trí này chứ.

V hoàng hôn ngoài cửa sổ : "Chuyện của Kook tra thế nào rồi ?"

J Hope túm tóc : "Thân phận của tên đó quả thật rất khó tìm, khách sạn lớn như vậy, có bao nhiêu là phòng, muốn biết người đàn ông đêm đó là ai thật sự quá khó , anh cũng biết đấy, khách sạn là nơi bảo vệ riêng tư có tiêng, cả khách sạn trong phạm vi mười dặm đều không lắp camera . Nhưng anh cứ yên tâm đi, em sẽ tra ra hết người đã ở khách sạn đêm đó, em không tin là không tóm được tên cầm thú đấy !"

"Cho em nghỉ bảy ngày."

"Không thành vấn đề ! Em sẽ cố gắng xử lí xong !"

Phim trường, đoàn làm phim Cửu Chiến .

Trong biển trúc xanh biếc , hai bóng người một xanh một đỏ đang so chiêu kịch liệt, hai người diễn xuất ăn ý, chiêu nào cũng như nước chảy mây trôi khiến người đứng ngoài xem hoa cả mặt, nhưng nếu đến gần xem thì sẽ thấy vẻ mặt nam diễn viên có chút như không tập trung.

Mẩy phút sau.

"Cắt ! Jung Kook , vừa rồi diễn không tệ, nhưng với trình độ của cậu thì còn có thể tốt hơn chút nữa ! Chúng ta nghỉ 10 phút rồi quay lại !" Đạo diễn nói.

"Vâng ạ !" Kook gật đầu, lau mồ hôi trở về chỗ nghỉ ngơi.

Jimin ném thanh kiếm đạo cụ trong tay cho trợ lý rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Kook , quăng cho cậu một ánh mắt bất mãn : " Jung Kook , cậu có ý gì thế ! Xem thường tôi hay sao vậy, có thể dụng tâm chút được không ? Hồn cậu sắp bay ra đường vành đai 6 rồi đấy ! Rốt cuộc sao thế hả ? "

Kook  nhận nước chai nước ngửa đầu uống một hớp : "Nghĩ đến chuyện bây giờ tôi chạy làng bỏ diễn còn kịp không..

"Cậu lại bị thần kinh gì đó ? "

Kook mở kịch bản ra xem xem những cảnh diễn hôm nay, cuối cùng dán mắt vào một phân cảnh.

"Tôi có cảm giác tôi sẽ chết trong bộ phim này..." Kook than thở.

"Thì đến cuối, nhân vật của cậu cũng sẽ chết mà !" Jimin khó hiểu.

"Đừng nói gì với tôi lúc này, cảm ơn, tôi muốn yên lặng một chút..."

Jimin theo ánh mắt cậu nhìn vào quyển kịch bản : "Cảnh quay cuối hôm nay của cậu là diễn với nhà đầu tư đúng không ?"

Nói đến đây, chẳng biết Jimin nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt bỗng thừ ra, anh nhìn cậu chăm chăm rồi nói : "Tôi nói này... nhà đầu tư này... không phải là có gì gì đó với cậu chứ ?"

Sắc mặt Kook lập tức đen như đáy nồi :"... cậu trai à ! Chẳng phải tôi bảo cậu đừng nói chuyện với tôi rồi à ?"

Jimin : "Ôi !!!!! Có gì gì đó thật à ?"

Jimin bị sét đánh hơn nửa ngày, cuối cùng mới kịp phản ứng, gân xanh trên trán nhảy nhót vô cùng vui vẻ : " Jeon Jung Kook ! Xem như tôi đây phục cậu rồi ! Cho cậu sống buông thả nè ! Bây giờ thì chết chưa! Tự chơi chết mình rồi đó !"

Kook không thèm trả lời ... cậu luôn mơ về một ngày sẽ được diễn một bộ phim thật kích thích, nhưng giờ thì hay chưa, kích thích bay cả óc luôn !!!

Sau khi cảnh quay này quay lại thêm vài lần nữa thì cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.

Kook ngồi lại trên ghế bắt đầu chờ đợi "cảnh quay chết chóc" cuối cùng của mình.

Bên tai đã vang lên giọng nói kích động của đạo diễn .

" Min tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi !"

Sau đó, đạo diễn, nhà chế tác, nhà sản xuất và tất cả những người chủ chốt của đoàn làm phim đều bước tới chỗ cửa ra vào.

Nhìn cái mái tóc bạch kim chói lòa quen thuộc kia...

Kook lập tức đen cả mặt.

Thê mà đến thật, rốt cuộc là tên này nhàm chán đến mức độ nào đây ?

"Anh Suga !"

Trông thấy người tới, Oh Na Ra lập tức nâng váy chạy qua, một giây trước vẫn còn là dáng vẻ đoan trang chín chắn, bây giờ dáng vẻ lại trông như cô bé nhà bên .

Cô ta tính bổ nhào qua chỗ Suga , nhưng kết quả là vừa mới tới gần đã bị hai người vệ sĩ mặc đồ đen, mặt mày nghiêm túc đứng chặn lại.

"Anh Suga …" Khuôn mặt Oh Na Ra đầy vẻ tủi thân, giậm chân.

Đôi đông tử màu xám của Suga quét qua mặt Oh Na Ra , sau đó nghiêng đầu hỏi đạo diễn ở bên cạnh : "Đạo diễn , vai diễn của tôi là anh của cô ta à ?"

Đạo diễn lập tức sửng sốt sau đó liền tỏ vẻ xấu hổ : "Không phải , nhân vật của Min tổng vẫn không thay đổi, vẫn là nhân vật mà ngài chọn lúc trước, là cha của nam chính , không phải là anh…"

Vừa nghe đoạn đối thoại này, trong đám người đứng hóng hớt liền có tiếng cười phì.

Hóa ra người ta chẳng quen biết gì cô ta...

Oh Na Ra lập tức mở to mắt, dường như không ngờ được trước mặt bao nhiêu người như thế mà Suga lại chẳng nể mặt mình chút nào.

Chết tiệt... hắn biết rõ cô ta là ai, vậy mà còn dám như thế với cô ta…

"Đã bắt đầu được chưa ?"

Suga nhất đôi chân dài không vội vã cũng chẳng chậm chạp của mình theo sát đạo diễn , lúc đi ngang qua Kook , đôi mắt của anh ta liếc qua cậu như cười mà lại như không, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nói bằng khẩu hình : "Con trai ngoan, chờ ta."

Kook : "..."

Chờ chờ cái đầu, ông đây mới là bố anh nhé !!!

Rất nhanh, sau khi Suga thay xong trang phục diễn bước ra ngoài thì toàn bộ đoàn phim đều lập tức sôi trào.

Tạo hình nhân vật trong phim của Suga cũng có một mái tóc bạc, thế nên hình ảnh hiện giờ mọi người đang thấy là một người đàn ông đầu bạc mặc một bộ đồ cổ trang đen tuyền, bên hông thắt đai lưng hoa văn hình rồng. Khuôn mặt dưới mái tóc bạch kim được trang điểm lại càng thêm phần mê hoặc, đôi đồng tử màu xám chuyển động lại khiến cho lòng người càng rung động.

"Ôi ngất, tôi yêu phụ thân của nam chính mất rồi !"

"Đây chắc chắn là ông bố đẹp trai nhất lịch sử luôn !"

Tất cả đã chuẩn bị xong, cảnh quay bắt đầu.

Cảnh này vô cùng đơn giản, gần đây nữ chính qua lại khá thân thiết với nam chính, bị phụ thân nam chính phát hiện ra nên nổi trận lôi đình.

"3, 2, 1—— bắt đầu !"

Trong đại điện u ám, một người đàn ông yêu dị tuấn lãng đang lười biếng ngả người trên ghế tựa, hai bên tay cầm của chiếc ghế được chạm trổ thành hai con cự mãng, bàn tay trắng nõn thon thon của gã khoát lên đầu con rắn, một khung cảnh đẹp đến quỷ dị đập vào mắt người xem.

Lúc này, một tràng bước chân vọng tới từ ngoài điện, Kook mặc bộ đồ đỏ như lửa xuất hiện.

Trông thấy người tới, gã đàn ông ngồi trên đại điện tà tà híp mắt lại, trông hệt như một con dã thú đang nghỉ ngơi, lười biếng nói : "Cuối cùng cũng cam lòng trở về ?"

Kook gạt áo "xoạt" một tiếng, nửa quỳ hành lễ, sau đó thấp đầu cung kính gọi :

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Kook cúi gằm xuống, cái tiếng "phụ thân" kẹt cứng trong cổ, làm thế nào cũng không nói nổi thành lời.

"Cắt !" Cuối cùng, đạo diễn thấy tình hình không ổn, bèn kêu dừng.

"Xin lỗi, là tôi thất thần." Kook day day trán.

"Không sao không sao ha ha, làm lại một lần nữa !" Đạo diễn có hơi ngoài ý muốn, không ngờ người NG đầu tiên lại là Jung Kook .

Trên đại điện, ánh mắt của ngươi đàn ông tóc trắng rơi xuống người cậu nhóc đang đứng trong góc cố lấy lại tinh thần kia, đôi đồng tử của anh ta chợt lóe lên sự vui vẻ.

" Thật xin lỗi, thật là ngại quá, nhất định là Jung Kook thấy ngài nên kích động quá !" Đạo diễn vội vàng bước qua xin lỗi Suga .

Còn Suga thì lại chẳng có chút tức giận nào, ngược lại vẻ mặt còn rất hiền hòa, trông có vẻ đang rất vui vẻ nhìn nhìn Kook rồi nói : "Không có gì đáng ngại cả ! Đạo diễn, nghỉ 10 phút đi, để tôi nói đôi câu với Jung Kook giúp cậu ấy luyện thêm chút nữa !"

Kook nghe vậy thì suýt bị cái vẻ đạo mạo của Suga làm cho tức đến nỗi hộc máu.

Mà Suga cũng thật sự nghiêm chỉnh cầm kịch bản chạy tới tìm cậu thật.

Kik mắt đầy sát khí cố đè giọng thấp xuống : "Tên họ Min kia ! Rốt cuộc là anh muốn thế nào hả ?"

Suga chống cằm nhìn cậu : "Bánh quy của tôi đâu ? Sao cho Eunhyuk mà không cho tôi ?"

Kook trợn mắt : "Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới bằng lòng rời khỏi đoàn làm phim?"

Suga nghe vậy thì tỏ vẻ trầm ngâm suy tư, Kook thì khẩn trương chờ câu trả lời của gã.

Tên này ngâm hơn nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng : "À... Tôi thích ăn ngọt một chút, cho nên cho thêm đường vào nhé !"

Kook dùng hết tất cả lý trí mà mình có mới khắc chế xúc động muốn tóm lấy cổ gã mà xiết chết gã.

Ông đây sẽ thêm thạch tín cho anh !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro