Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thật uất hận mà 🙀

"Ha..." Khi Jin Yi Han đang đòi chính nghĩa, trong góc chuyền ra một tiếng cười nhẹ.

Jin Yi Han lập tức bực bội nhìn về phía Jeon Ba Ra : " Bo Ra, cô có gì thì nói thẳng ra, không cần phải dở trò kì quái !"

"Nếu chị dâu đã nói như vậy, thế để tôi nói thẳng nhé."

Jeon Ba Ra ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Jin Yi Han : "Chị dâu, chị nói bác trai làm chị chạnh lòng, nhưng theo tôi thấy chị mới là người khiến người ta chạnh lòng đấy !"

"Cô có ý gì ?" Jin Yi Han nhíu mày.

"Người ngoài không biết thì thôi không nói, nhưng mọi người ở đây đều rõ Jeon Hyo Cho chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, còn Jung Kook mới là con trai chị, mới là máu mủ ruột già của Jeon gia chúng tôi, bác trai chia cổ phần cho Jung Kook có gì là sai ?".

"Tôi không nói ba chia cổ phần cho Jung Kook là sai, đấy là quyền của ba, ý tôi là dựa vào cái gì mà Hyo Cho không có !" Jin Yi Han trầm giọng nói.

Jeon Bo Ra hừ một tiếng : "Vậy được, chúng ta lại nói tới việc tại sao lại không chia cổ phần cho Hyo Cho nhé ! Jeon Hyo Cho chỉ là một đứa con nuôi bị bế nhầm từ bệnh viện về, đã được hưởng mười tám năm vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp đáng ra phải thuộc về Jung Kook . Sau khi sự thật bung bét ra, nó không về nhà nó mà lại cứ ở lại Jeon gia chúng ta, chiếm lấy danh phận đại tiểu thư nhà họ Jeon , còn lấy thân phận này tìm được Do Heol , có được cuộc hôn nhân trọn vẹn !"

"Còn Jung Kook máu mủ cốt nhục của Jeon gia chúng tôi thì sao, lưu lạc ở ngoài mười tám năm, sống mười tám năm khốn khó, khó khăn lắm mới được Jeon gia tìm về, lại chỉ được nhận danh nghĩa là con nuôi . Những thứ thuộc về nó đều bị tu hú chiếm tổ, ngay đến đám hạ nhân cũng bắt nạt nó, mắng nó là gà rừng ! Thế mà vào lúc này, anh chị thân là cha mẹ đẻ của nó lại đang làm gì đây ?"

"Cùng người ngoài hùa vào trách nó thô tục không ra hồn người ! Các người có tư cách gì mà trách cứ mắng nỏ nó ? Các người có nuôi hay dạy nó được ngày nào không ? Các người cảm thấy việc đón nó về nhà, cho nó cái ăn cái mặc đã là làm tròn nghĩa vụ làm cha làm mẹ rồi à ? Có cha mẹ nào nhẫn tâm như các người không, thế thà để nó tiếp tục ở dưới quê không biết gì, còn tốt hơn thấy hết tình người ấm lạnh, bị cha mẹ đâm dao lên tim mình thế này !!!"

Nghe tới đây, cả căn phòng im phăng phắc, không có bất cứ ai dám ho he lên tiếng .

Jeon Hyo Cho cứng đờ cả người, ngay đến Jeon Pan Ro và Jin Yi Han cũng đen mặt không dám mở miệng nói nữa, lão gia tử nhìn Kook đầy vẻ áy náy và hổ thẹn, Seol Do Heol không chút biến sắc siết chặt lòng bàn tay...

Kook lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Jeon Ba Ra, lòng cậu vốn đã tê dại, cũng quen với việc bị lạnh nhạt trong gia đình này, nhưng không ngờ... một người từ trước đến giờ luôn thờ ơ với mọi việc như Jeon Bo Ra lại nói ra những lời này vì cậu ...

Đây là những lời... chưa từng có ai đứng ra nói giúp cậu cả...

Jeon Bo Ra dừng lại một chút, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Jeon Hyo Cho : " Đống tài sản bác trai cho Jeon Hyo Cho cũng đủ cho nó nở mày nở mặt gả cho người ta, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp cả đời rồi, một con nhỏ đáng lẽ ở phải thôn quê như nó, ăn của Jeon gia, ở nhà Jeon gia, cướp lấy danh nghĩa đại tiểu thư nhà họ Jeon , giờ còn bất mãn cái gì nữa ? Chang Hyo Cho , tôi hỏi cô một câu , cô còn gì mà bất mãn nữa, cô có tư cách gì mà muốn cổ phần của Jeon gia ?!"

Từng câu từng chữ của Jeon Bo Ra , đặc biệt một tiếng Chang Hyo Cho khiến vai cô ta run lên kịch liệt, móng tay âm thầm găm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cúi gằm mặt xuống, sau đó, đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa...

Seol Do Heol thấy vậy lo lắng vội vàng đuổi theo.

" Jeon Bo Ra , cô thật quá đáng ! Kể cả cô là người của Jeon gia, nhưng đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, từ bao giờ tới lượt cô chỉ trỏ ! Cô không biết gì thì đừng có mà đứng đấy mà lớn giọng !" Jin Yi Han thấy con gái đau lòng chạy đi, nhất thời bùng giận.

Jeon Bo Ra liên tục cười lạnh : "Hừ, tôi không biết gì ? Cũng không biết là ai mới bị mờ mắt, tôi khuyên chị nên nhìn cho rõ người ngày nào cũng ở bên chị rốt cuộc là cái thứ gì đi ! Tới lúc đó dẫn sói vào nhà bị cắn chết còn không tự biết là vì sao !"

Hai bên cãi nhau ầm ỹ, cả căn phòng trở nên hỗn loạn...

Lão gia tử xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi của mình, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới bọn họ nữa, ông được luật sư đỡ về phòng làm việc...

Cùng lúc đó, trong sân sau của Jeon gia.

Jeon Hyo Cho chạy thẳng vào rừng cây, sấp mặt vào một thân cây thương tâm khóc lớn.

Do Heol đứng phía sau, khẽ ôm cô ta vào lòng : "Đừng đau lòng nữa, cô Bo Ra nói hơi nặng lời, nhưng tính cách con người cô ấy như vậy, em đừng để bụng..."

"Sao em có thể không để bụng được ! Cô ấy nói em khó nghe như vậy, nói như thể em cướp hết mọi thứ của Jung Kook ấy ! Em cũng là con gái của mẹ mà ! Từ lúc mới sinh ra em đã sống tại Jeon gia, là Jeon Hyo Cho mười tám năm, rồi mọi người bỗng nói với em, tất cả những thứ này đều không phải của em, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ em nữa, chẳng lẽ em không buồn sao ?"

"Tại sao lại nói em cướp đồ của Jung Kook ! Chẳng lẽ không phải anh ấy tự dưng xuất hiện cướp mất mọi thứ của em à ? Ông luôn miệng nói em cũng là cháu gái ông, cuối cùng lại đối xử như thế với em, chẳng lẽ ông không hoàn toàn coi em là người nhà họ Jeon sao ?" Jeon Hyo Cho kích động nói một tràng.

Do Heol nghe những lời Jeon Hyo Cho nói, nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu là trước đây, Hyo Cho khóc lóc nói những lời này với gã ta, gã ta chắc chắn sẽ đứng ra ủng hộ, đứng về phía cô ta.

Nhưng giờ... có lẽ vì dạo này có cảm giác không rõ ràng với Kook ... cũng có thể vì những lời vừa rồi Jeon Bo Ra mới nói... gã ta bỗng cảm thấy, Jeon Bo Ra nói cũng không có chỗ nào sai cả... Tất cả những thứ này, vốn nên thuộc về Jung Kook ! Kook sinh ra vốn là đại thiếu gia nhà họ Jeon , nhưng vì bị bế nhầm mà sống nhầm cuộc sống của người khác...

Do Heol vỗ vai Jeon Hyo Cho , dịu dàng nói : " Hyo Cho , chẳng phải trước đây em từng nói em không cần thứ gì của Jeon gia sao, chúng ta có thể dựa vào chính mình mà, hơn nữa giờ em cũng xuất sắc lắm rồi, hà tất phải để ý tới những vật ngoài thân này chứ ?"

"Chuyện đó đâu có giống nhau ! Những thứ vốn thuộc về em, sao em phải nhường !" Jeon Hyo Cho kích động buột mồm nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Seol Do Heol chợt biến : " Hyo Cho , sao em có thể nói như vậy... đó vốn là của Jung Kook ... chẳng lẽ em thật sự muốn tranh tài sản của Jeon gia ?"

Jeon Hyo Cho nghe câu trước suýt nữa thì bùng nổ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Do Heol cô ta bỗng tỉnh táo lại !

Chết tiệt, cô ta kích động quá rồi, cư nhiên lại nói toạc ra, bất luận là trước mặt Do Heol , hay Jin Yi Han và Jeon Pan Ro , cái họ thích chính là việc cô ta không tranh không đoạt, cô ta tuyệt đối không thể thể hiện ra việc cô ta muốn gì đó của Jeon gia được...

Vậy nên Jeon Hyo Cho liền tỏ ra tủi nhục vạn phần vội sửa lời nói : " Do Heol , sao anh có thể nói em như vậy ? Nếu như em muốn thứ gì của Jeon gia, em có cần phải cố gắng làm việc đến thế không ? Chỉ là em cảm thấy đau lòng thôi mà, em vẫn luôn coi mình là một phần của nhà , chuyện gì cũng đặt Jeon gia lên hàng đầu, nhưng mọi người lại luôn coi em là người ngoài ! Cả anh nữa, em muốn nở mày nở mặt gả cho anh, em muốn mọi người đều nói anh cưới được một người vợ tốt !"

Nghe đến đây, thần sắc Do Heol mới dịu xuống .

Trước cổng nhà họ Jeon .

"Chuyện đó... cô à..." Kook chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn gọi Jeon Bo Ra lại.

"Hửm ?" Jeon Bo Ra đang mở cửa xe liền dừng chân lại, nhìn về phía Kook .

Kook tiến lại gần : "Chuyện hôm nay, con cảm ơn cô."

Jeon Bo Ra không bận tâm nói : "Đều là người một nhà cả, có gì đâu mà phải cảm ơn."

Một câu là "người một nhà" này khiến lòng Kook tràn ngập ngổn ngang, cậu khom lưng cúi gập xuống : "Con vẫn muốn cảm ơn cô !"

Thấy hành động chàng trai trước mắt, Jeon Bo Ra thở dài : "Tiếc là năm ấy cô ở nước ngoài, rất nhiều chuyện cô đều không biết, lúc biết thì cũng đã muộn . Không ngờ anh Pan Ro lại hồ đồ đến vậy, nếu cứ để anh ấy tiếp tục hồ đồ nữa, sớm muộn gì sự nghiệp mà lão gia tử gây dựng mấy chục năm sẽ rơi vào tay người khác mất !"

Jeon Bo Ra nói, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

...

Buổi tối, tại Jeon gia, trong phòng ngủ Jeon Hyo Cho .

Jin Yi Han đang đắp chăn tử tế cho Hyo Cho , xong đâu vào đấy mới ra ngoài khép chặt cửa lại.

Trên giường, Jeon Hyo Cho giả vờ ngủ giờ lập tức bật dậy.

Cô ta lấy một chiếc điện thoại trong két ra, sạc pin, sau đó gọi đi : "Alo, là tôi ! Giúp tôi chuyện này !"

"Lần này lại là ai ?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn.

"Jin Dong Won " Jeon Hyo Cho nói ra một cái tên.

"Con trai của Jin Won ?" Âm thanh đầu kia hơi trầm xuống.

" Không sai " Jeon Hyo Cho nói.

"Ha, cô gái, khẩu khí ngày càng lớn rồi đấy ! " Âm thanh đầu bên kia có chút u ám.

Sau khi về đến nhà, Kook đang nghĩ chuyện lúc ban ngày thì chuông cửa vang lên.

Kook lập tức đứng dậy ra mở cửa : "Boss đại nhân ! Muộn thế này rồi sao anh lại tới đây ?"

"Không yên tâm em."

Kook nước trên khay đưa cho V , rồi ngồi xuống sofa cạnh anh.

V nhận lấy cốc nước : "Hôm nay thế nào ? Người bên đó có làm khó em không ?"

"Có ông nội ở đấy, ai dám gây khó dễ cho em chứ , hôm nay còn một chuyện nữa khiến em rất bất ngờ, anh có biết cô em không ? Cô Jeon Bo Ra ấy ? Lần này cô ấy cũng về !"

"Anh cũng có nghe tiếng, cũng là một nhân vật tầm cỡ. Sao thế ?"

"Lần này lúc lập di chúc, suýt nữa thì cãi nhau ầm lên, cô ấy còn nói giúp em nữa !"

Ngón tay thon dài của V khẽ chạm lên cốc thủy tinh, anh phân tích : "Ông nội em chia cổ phần cho mọi người, chắc là... Jeon Pan Ro 15%, Jeon Bo Ra 10%, Jeon Da Reum 6%, Jeon Yu Na 10%, em 10% đúng không."

Kook nghe vậy trợn tròn mắt : "Hửm ! V , sao anh lại biết rõ thế ? Chắc không phải anh mua chuộc luôn cả luật sư rồi đấy chứ ?"

V khẽ liếc cậu một cái : "Người đàn ông của em ngay đến phán đoán cơ bản như vậy cũng không có sao ?"

Kook nhất thời đổ mồ hôi : "Khụ ... được rồi được rồi ! Anh giỏi ! Anh giỏi nhất ! Dù sao thì ông nội em quả thật chia y hệt như anh đoán đấy !"

"Với tình hình trước mắt, chia như vậy quả thật là cách chia tốt nhất, có thể cản được lẫn nhau."

"Nhưng cũng phiền lắm, Jeon Pan Ro và Jeon Da Reum sắp tới kiểu gì cũng sẽ tới làm phiền em !" Kook nhức đầu thở dài nói.

"Em có muốn Jeon thị không ?" V bỗng nhìn cậu hỏi.

"Ơ..." Sao đại ma vương lại hỏi cậu với giọng điệu cứ như thể là hỏi : "Em có muốn uống nước không ? Muốn uống thì anh rót cho em nhé" như vậy chứ.

Kook nghĩ một hồi rồi nói : "Nói thật, em không thèm."

Với tình hình và sức lực của cậu lúc này, thật sự cũng không dễ để đi tranh đoạt vũng nước đục ấy.

"Nhưng tất nhiên em cũng tuyệt đối sẽ không để công ty của ông nội rơi vào tay Hyo Cho đâu !"

"Vậy, anh có ý kiến thế này, tạm thời em hãy chuyển 10% cổ phần của em cho cô em đi." V mở lời đề xuất.

"Chuyển cho cô Bo Ra ?" Kook nghe vậy nghĩ một hồi, sau đó hai mắt sáng lên.

"Đây cũng là một ý hay ! Vừa hay Jeon Pan Ro và Jeon Da Reum em đều không muốn cho, mà cầm thì lại sợ họ quấn lấy làm phiền ! Nhưng đưa cho cô thì tốt rồi, với tính cách của cô ấy, tuyệt đối sẽ không cho hai người họ ăn hời đâu. Hơn nữa, với tài năng kinh doanh của cô ấy, cũng sẽ không để mất công ty của ông nội ! Boss, anh thông minh quá đi mất !"

Kook lại thương lượng với V thêm một lát, thấy trời cũng muộn rồi, cậu mới nói : "Anh có muốn ngủ lại chỗ em không ?"

V nghe vậy liền nhìn cậu một cái : " Thôi."

"Hả ? Tại sao ? Cũng muộn lắm rồi mà ! Về giờ cũng phiền phức lắm ? Chẳng lẽ lát nữa anh còn chuyện gì sao ?" Kook khó hiểu.

V miết tâm mi, bất đắc dĩ nói : "Vì trong phòng cưới tương lai của bọn mình, anh sẽ đặc biệt dễ mất không chế. Hiểu không ?"

Kook : "Ặc..."

V xoa đầu cậu : "Anh nhất định sẽ chờ tới sau khi kết hôn, anh muốn làm như vậy, vì em là người quan trọng nhất của anh, anh bằng lòng đợi, cũng là muốn dành cho em sự tôn trọng lớn nhất."

Kook khẽ thở dài, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay anh, miệng lẩm bẩm : "Em cả đời này thua ở trong tay anh... thật không oán hận nửa lời... anh được sinh ra là để khắc chế em đúng không ?"

Thân mật một hồi lâu , Kook mới tiễn người ra cửa.

Trước khi đi, V bỗng nhớ tới chuyện gì đó, móc trong túi ra một tấm thiếp mời màu đỏ mạ vàng đưa cho cậu .

Kook mở ra xem, khó hiểu hỏi : "A... Là thiếp mời sinh nhật ? Ji Rim Suk là ai ? Sao lại mời em ?"

"Là cha Ji Hoon, thiếp mời là Ji Hoon đưa, tối mai nếu em rảnh thì đi nếu không rảnh thì cũng không cần lo lắng làm gì."

Ji Hoon muốn mời V và Kook nhưng vì cậu và V không tiện xuất hiện dưới vai trò bạn cặp thế nên Ji Hoon cố ý đưa thêm một tấm thiệp mời riêng dành cho Kook , xem như là coi trọng cậu.

Kook nghĩ một hồi : "Dù sao tối mai cũng không có chuyện gì, ban ngày em ở văn phòng, tối em sẽ đến thẳng đấy !"

Trong giới, người mà V thừa nhận coi là bạn không nhiều lắm, thêm việc đối phương nghĩ chu đáo đến thế cậu cũng không muốn làm phật ý người ta.

V : "Ừ."

Kook nhón chân lên, hôn một cái lên môi anh, giở giọng bá đạo như tổng tài : "Bảo bối, sẽ có một ngày, em sẽ để anh quang minh chính đại xuất hiện cùng em ! Để phụ nữ trong cả thành phố này biết, anh là người của em !"

V : "..."

Rõ ràng là lời hay đấy... nhưng có phải có chỗ nào đấy không hợp lý rồi không?

...

Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật của Ji Rim Suk được tổ chức ngoài hoa viên của Ji gia, bầu không khí lúc này vui vẻ náo nhiệt vô cùng.

V đã đến trước, biết Kook đang bận việc nên anh cũng không giục cậu.

Ji Hoon đứng bên cạnh tay cầm ly chân cao, bất an đi theo V hỏi : "Này, Taehyung , tiểu bạch thỏ nhà chú liệu có tới không ? Chắc không phải cậu ấy còn giận tôi đấy chứ ? Lần trước sau khi suýt nữa bị rơi xuống vực về có khỏe không ? Có bị dọa sợ không ?"

V nghe vậy, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn ông bạn mình.

Dọa sợ ? Em ấy rõ ràng còn kêu chơi rất vui, rất kích thích nữa kìa !Ngược lại anh còn hi vọng cậu có thể biết sợ một chút, thế mới sống yên được.

Ji Hoon cũng không biết ánh mắt này của V rốt cuộc là có ý gì, đang nói chuyện với v , anh ta liền thấy một bóng dáng quen thuộc trước cổng.

Kook đưa thiệp mời cho bảo vệ, rồi từ từ bước vào.

Dưới ánh đèn pha lê hoa lệ trước cổng, chàng trai mặc một bộ vest màu trắng , ngược ánh sáng bước từng bước tới, như bước từ u cốc tiến vào hồng trần, phía sau như một bức tranh thủy mặc dần tan biến...

Ji Hoon khoác vai V , chậc chậc mấy cái : "Tiểu bạch thỏ lanh lợi này, cao thủ bắn súng này, người yêu dễ thương này, đại hiệp võ công cao cường này, giờ lại còn cả khuê tú dân quốc... Trời ạ ! Tiểu bạch thỏ nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu thân phận thế hả ? Cuối cùng tôi cũng biết sao cậu lại mê mẩn cậu nhóc này đến vậy rồi. Mỗi lần cậu ấy đổi cách ăn mặc là như lại thay người khác... này, cậu có sung sướng khi được "đổi" người yêu liên tục không thế ?"

V : "Bất kể em ấy có vẻ ngoài thế nào thì tôi cũng đều thích."

"..."

Kết quả, sau đó liền có không ít người nghe ngóng về Kook từ anh ta, thậm chí cha của anh ta cũng chú ý tới cậu .

"Ji Hoon , chàng trai kia là bạn của con à ?" Ji Rim Suk hỏi.

"Đúng thế ạ, sao thế ba ?"

"Chỉ là không ngờ con lại có thể kết được người bạn ra dáng người như thế." Ji Rim Suk tỏ vẻ bất mãn với con trai.

"Khụ, ba, có ai nói con ruột như ba không !"

"Bao giờ thì phát triển thành người yêu ?" Ji Rim Suk bất chợt quăng bom.

"Phụt !!! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..." Ji Hoon suýt thì bị sặc chết : "Ba ! Ba đừng có mà dọa con !"

Anh ta khốn khổ nói : "Ba à... chúng ta có chuyện gì thì để sau nói được không ! Hôm nay là ngày tốt của ba mà, chúng ta nói chuyện gì khác vui vẻ hơn được không ?"

"Vậy con có thể làm ba vui được không ?... Chàng trai kia là con cái nhà ai ? Nếu con không tiện nói thì ba đi cầu hôn giúp con !!"

"Ba của con ơi ! Ba đừng làm loạn nữa ! Người ta sắp làm vợ của Kim Taehyung đó ! " Ji Hoon không nhịn được nữa bèn nói thẳng.

Ji Rim Suk nghe vậy liền sững sờ : "Cái gì ? Cậu đó... là người yêu của Kim Taehyung ?"

V day day trán : "Vâng...! Thế nên xin ba không cần manh động ! Với lại trong lòng con đã có người rồi."

Ji Rim Suk "hừ" lạnh một tiếng : "À, cái người mắt cao hơn đầu ấy hả, người ta có để ý con không ?"

"Ba, rốt cuộc con có phải là con ruột của ba không thế? Mắt người ta cao nhưng con cũng đâu có kém ?" Gần đây anh đã rất cố gắng phấn đấu rồi.

Ji Rim Suk nhìn về phía Kook , vẻ mặt đầy tiếc hận than thở : "Con là cái đồ vô dụng ! Ngần ấy tuổi đầu rồi mà vợ còn không có !"

Ji Hoon : "..."

Thật uất hận mà...

Nếu không phải là V chạy đi yêu đương trước vứt bỏ anh lại thì anh cũng chẳng đến nỗi thảm thế này. Trước kia tốt xấu gì cũng còn có kẻ chết cùng giờ chỉ còn lại mình anh với nước mắt !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro