Thật thì sao ...?
Mới nãy, Kook điên cuồng như rồng như hổ, ấy thế mà, sau khi bị V mang đi thì toàn bộ sức lực đều bị hút sạch, đến một ngón tay cũng không muốn động.
V ôm Kook xuống xe rồi lại ôm lên lầu, anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, giúp cậu cởi áo khoác ra rồi lập tức kiểm tra trên người cậu xem có chỗ nào khác bị thương không.
Cũng may là lần này Kook cũng khá là nghe lời "dạy bảo" của V , trên người cậu chẳng có lấy một vết thương.
Vì vậy, V chẳng có lấy nổi một cái cớ để tức giận.
Ừ, ngoan lắm.
V nghiêm túc nói : "Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra."
Mặc dù tính tình Kook có chút nóng nảy dễ xúc động nhưng là người rất có nguyên tắc. Cậu biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, hơn nữa rất để tâm công việc của mình. Nếu như không có chuyện gì thì chắc chắn tối nay cậu sẽ không làm loạn lên như thế...
Chuyện gì đã khiến cậu trở nên mất khống chế như vậy ?
Kook vùi đầu vào lồng ngực anh, không biết là vì muốn anh ôm hay muốn trốn ánh mắt của anh : "Tâm trạng không tốt..."
"Vì cái gì mà không tốt ? "
...
Thấy cậu không muốn nói anh cũng không hỏi nữa ...
"Cạch !" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, J Hope đứng ở cửa thấy "hiện trường" trong phòng thì ngẩn người : "Ồ, Kook đã bị anh bắt về rồi à! Nhanh thế !"
Kook nằm trong lòng V nhưng vì do mệt mỏi quá mức nên đã chìm vào giấc ngủ.
V tỏ ý bảo em trai yên lặng, sau đó đỡ cậu nằm xuống, cẩn thận kéo rèm lại rồi mới đi ra ngoài.
Mặt trời chậm rãi lên cao, chớp mắt một cái đã đến sáng ngày hôm sau.
Hôm nay đã định sẵn không phải là một ngày bình thường...
Jeon gia cả đêm qua đã liên hệ phóng viên mở họp báo, Jeon Pan Ro với Jin Yi Han cũng tham dự.
Bọn họ kiên định phủ nhận tin đồn Jeon Hyo Cho là con nuôi, đồng thời còn lên tiếng muốn tìm ra người tung tin đồn để chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Đồng thời để dời đi sự chú ý của dư luận thì ở cuối buổi họp báo Jeon gia cũng thông báo rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ tuyên bố một tin tức cực kỳ trọng đại !
Trong thư phòng của Jeon gia, Jeon Pan Ro đã mất ngủ cả một đêm.
Ông nhìn Jeon Hyo Cho rồi thở dài một tiếng : "Hyo Cho à, lần này ba đem tất cả mọi thứ đều đè lên vai con, con nhất định không được chịu thua kém có biết không ?"
Jeon Pan Ro nói xong thì rút một tờ "giấy chuyển nhượng cổ phần" từ trong ngăn kéo ra : " Hyo Cho , con ký tên vào đầy đi, ký xong thì 15% cổ phần của Jeon thị chính là của con."
Jeon Hyo Cho nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào giấy chuyển nhượng kia, cô ta cố gắng đè xuống sự vui sướng trong mắt và tỏ vẻ kinh ngạc : "Ba, ba làm cái gì vậy ?"
Jin Yi Han vỗ bả vai cô ả một cái : " Hyo Cho, ký tên đi."
Nhất thời vẻ mặt Jeon Hyo Cho trở nên nghiêm trọng : "Con không ký ! Ba mẹ, hai người coi con thành loại người nào vậy ? "
"Chẳng lẽ con muốn từ bỏ Do Heol thật sao ? Cổ phần này cho con thì có khác gì vẫn nằm trong tay ba con đâu ! Tương lai ba mẹ còn phải trông cậy vào con ! Con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy, chỉ được ở cạnh ba mẹ thôi, không được phép đi đâu cả !"
Nước mắt Jeon Hyo Cho rơi lộp bộp xuống đấy, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào: "Ba... mẹ... cám ơn... cám ơn ba mẹ... con nhất định không để hai người thất vọng đâu! Nhất định con sẽ giúp hai người giữ lấy Jeon gia!"
Jeon Pan Ro với Jin Yi Han vui mừng gật đầu : "Con ngoan..."
Trong bóng tối, Jeon Hyo Cho từ từ nghếch cằm lên lộ ra vẻ mặt đắc ý, thỏa mãn cùng với một nụ cười giễu cợt.
Jung Kook , mày nghĩ là bám vào Jeon Bo Ra thì có thể cản được bước tao sao ?
Chẳng qua đây mới là bước đầu tiên mà thôi... rất nhanh, nhanh thôi... toàn bộ Jeon gia này sẽ là của tao !
Buổi sáng, Kook bị giật mình tỉnh dậy.
Cậu có một giấc mơ, trong mơ cậu thấy mình uống say lướt khướt ở trong một quán bar hết ca hát ... rồi còn cưỡi motor phi nhanh như gió, rồi còn đánh nhau...
Trí nhớ về buổi tối hôm qua liền ùa về trong đầu , Kook lập tức ôm mặt rên lên một tiếng, a a a a xong đời rồi !
"Tỉnh."
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiêng một người đàn ông.
Kook lập tức nhanh trí mà giương đôi mắt lưng tròng lên nhìn người nọ : "Boss đại nhân..."
Trong tay V đang bê một bát canh giải rượu : "Không sao, chuyện tối qua đã đè xuống rồi . Uống cái này đi."
Kook ngoan ngoãn bưng bát canh lên uống, cái miệng nhỏ thì uống rất ngoan ngoãn nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn về phía V .
Uống xong, cậu cẩn thận đặt bát xuống : "Anh... sao anh không mắng em ? "
V : "Em không bị thương thì sao anh phải mắng ?"
Kook : "À..."
Cái bộ dạng chỉ cần cậu không bị thương thì cậu muốn lật trời cũng được chứ gì.
Hừ, không muốn vừa mới sáng sớm ra đã ăn thính ngất ngây ra thế này đâu đại ma vương à !
Đừng đối tốt với em như vậy được không...
Đôi mắt Kook nhanh chóng ảm đạm xuống, giống như viên thủy tinh bị võ vụn mà mất đi độ sáng bóng.
Cảm xúc đau đớn còn chưa kịp tràn ra đã bị chính cậu chặn lại, cố gắng giấu kín trong đáy mắt.
Kook vòng hai tay ôm lấy cổ V , đầu gục trên bả vai anh : " Taehyung ..."
"ừ ?" Anh rất thích những động tác gần gũi quyên luyến như thê này của cậu , mùi thơm từ những lọn tóc mềm mại rơi trên má anh hơi ngưa ngứa nhưng lại khiến trái tim anh mềm nhũn, làm anh có cảm giác muốn đem cả thê giới này dâng lên trước mặt cậu .
Kook nhẹ nhàng thở dài bên tai anh : "Haizzz, sao em lại thích anh như như vậy chứ... lúc đầu khi quyết định ở bên anh, em đã cảm thấy em quá quá thích anh rồi..."
"Nhưng mà hiện giờ em mới biết, so với bây giờ thì cái thích của lúc đó chỉ là một góc của núi băng, là hạt muối trong biển khơi..."
Lúc Kook quyết định ăn cả ngã vể không với V , quyết định ở cùng một chỗ với anh thì thực chất tận sâu trong thâm tâm cậu vẫn giữ lại một chút gì đó để tự bảo vệ mình . Để sau này nhỡ có bất ngờ chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu cũng có thể an toàn lui thân.
Nhưng mà, đến hiện tại Kook mới phát hiện ra tuy cậu quen biết người trước mắt này bao lâu ấy thế mà dường như anh đã xâm nhập vào trong máu thịt của cậu mất rồi .
Nêu phải rời khỏi anh thì có khác nào nạo xương rút máu cậu đâu.
Nghe lời tỏ tình kích động của Kook , trái tim V trở nên nóng dần, nhưng thần kinh nhạy bén lại vẫn cảm giác ra một chút gì đó bất an vẫn quanh quẩn đâu đây.
Kook nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau một lúc thì hít sâu một hơi rồi nói : " Taehyung , lâu lắm rồi chúng ta không hẹn hò nhỉ... lúc nào anh rảnh thì chúng ta đi ra ngoài chơi đi, chỉ có hai chúng ta thôi ".
"Lúc nào cũng rảnh." Chỉ cần là cùng em thì anh luôn có thời gian.
"Được, vậy chờ em xác nhận lịch trình sắp tới với chị Ha Na rồi báo cho anh biết sau nhé ! Đến lúc đó... em có chuyện muốn nói với anh !" Kook cố gắng để giọng mình nghe thật bình thường.
" Ừ ." Trong đôi mắt V lóe lên một tia u ám ...
Sau khi nói xong, Kook lăn một vòng rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh rồi vén chăn bò dậy : "A a a ! Không cẩn thận lại bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi, hôm nay em phải tới đoàn làm phim, sắp trễ rồi ~"
Kook vội vội vàng vàng thay quần áo rồi hôn tạm biệt V mấy cái mới chịu chạy tới trường quay.
Lúc này ở trường quay Do Heol chào hỏi từng nguời một, ánh mắt của gã ta dừng lại trên nguời Kook nhiều hơn một giây nhưng rất nhanh thu lại, không để lộ chút dấu vết nào : "Đạo diễn , tôi còn có một bữa tiệc phải tham gia nên cũng chẳng ở lâu đuợc."
"Tất nhiên rồi, Seol tổng có việc thì cậu cứ đi làm đi ! Để tôi tiễn cậu..."
Đạo diễn tiễn Seol Do Heol xong quay lại, Kook lập tức bạch bạch chạy tới túm ông ta vào một góc hỏi thăm : "Đạo diễn à, bộ phim này có những nhà đầu tư nào vậy ?"
"Nhiểu lắm, mười mấy nhà ấy ! Seol gia chỉ xếp thứ 3 thôi." Đạo diễn nói.
"Mười mấy nhà..." Kook vò đầu một cái : "Vậy nhà nào đầu tư nhiều nhất thế ? Là Big Hit sao ?"
Đạo diễn lắc đầu : "Không phải, công ty của cậu xếp thứ hai, xếp thứ nhất thì chắc cậu cũng nghe nói rồi ! Chính là cái công ty Đầu tư Mạo hiểm ST nổi tiếng gần đây đó, quả nhiên tiển nhiều như nước, đã đầu tư 200 triệu !"
What ? Đầu tư Mạo hiểm ST ? Đó chẳng phải là công ty của tên họ Min kia sao ?
Nghe được mấy chữ ST , Kook giống như bị sét đánh cho ngu người luôn.
Đạo diễn vẫn tiếp tục nói : "Hình như là ông chủ của bọn họ thấy hứng thú với chuyện đóng phim ! Đúng rồi, ông chủ của bọn họ cũng có một vai nhỏ trong phim đấy !"
Nghe đến đây khuôn mặt Kook đã đen như đít nồi : "Sặc... đóng phim ? Anh ta diễn nhân vật nào vậy ?"
Đạo diễn nhìn Kook rồi cười nói : "Vai của anh ta cũng có chút quan hệ với vai của cậu đấy !"
Kook ôm lấy trái tim nhỏ bé đang sợ muốn bắn ra khỏi lồng ngực : "Anh ta... anh ta diễn vai gì hả đạo diễn, ngài đừng thừa nước đục thả câu nữa mà, nói đi để tôi còn chuẩn bị tinh thần !"
Đạo diễn rrả lời : "Anh ta đóng vai cha của cậu."
Kook :"..."
Suga, con bà nó chứ !!!
Cái tên đó diễn vai cha của cậu...
Được, đồ vênh váo, anh có tiền anh làm cha tôi !
Hiện giờ trái tim nhỏ bé của Kook đã nát vụn...
Đạo diễn à, tôi có thể không diễn nữa không ?
Đạo diễn mới đi không bao lâu, Jimin đã cà lơ cà phất đi tới nhướng mày nhìn vẻ mặt hỗn độn trong gió của Kook : "Sao thế ? Đạo diễn nói với cậu cái gì mà bộ dạng cậu y như muốn nhảy vào Vong Xuyên Hà thế này ?"
Kook bi thảm vịn tường bước đi, trong miệng còn lầm bầm : "Trời giáng sứ mệnh cho người nên trước hết phải để tâm trí người chịu khổ, mệt nhọc về thể xác, đau gân thương cốt, cả đời nghèo khó, loạn lạc liên miên..."
Sau khi về đến nhà, Kook vừa cởi giày vừa xả nước tắm rồi chuyện tiếp theo mà cậu làm là chìm cả người vào làn nước ấm áp.
Khi cơ thể được bao bọc trong dòng nước ấm, thần kinh căng thăng đến sắp nổ tung của Kook mới thả lỏng được một chút.
Cảm giác điên cuồng đang sôi trào trong cơ thể muốn thoát khỏi sự khống chế của lý trí, hiển nhiên là... chút chuyện nhỏ tối qua chẳng đủ để cậu xả áp lực.
Kook mở bảng lịch trình trong email ra thì phát hiện lịch trình gần đây vô cùng dày đặc, nhất là trong hai ngày gần nhất .
Quảng cáo đã quay xong, cậu phải bắt đầu tham dự các hoạt động tuyên truyền phối hợp với quảng cáo này.
Bận thì bận nhưng hai ngày cuối tuần Jang Ha Na vẫn xếp lịch để cho Kook được nghỉ ngơi. Mà nghỉ ngơi xong thì phía bên đoàn làm phim cũng bắt đầu quay.
Cho nên chỉ có hai ngày cuối tuần là tương đối phù hợp...
Kook nhìn chằm chằm vào hai ngày trống trên lịch trình, nhìn mãi một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn nhịn không được gửi cho V một cái tin nhắn : [ Anh yêu, cuối tuần hẹn hò nhé !]
Nếu có thể, cậu hy vọng thời gian nghỉ có thể dài hơn một chút, cái cậu lo lắng nhất là nhỡ đâu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cậu mất khống chế sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Nhưng, phim mới sắp quay rồi nên chỉ có thể nhanh chóng đem chuyện này giải quyết trước khi bấm máy . Cứ kéo dài mãi thì cậu cũng chẳng có biện pháp tập trung làm những việc khác.
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, V đã lập tức gọi điện qua : "Đã nhận được tin nhắn, anh sẽ sắp xếp."
"Được, vậy cứ quyết định thế đi !" Kook vui sướng trả lời lại, nhưng trên thực tế, khi nghe được giọng của V thì cậu lại định đánh trống thu quân, giọng nói ấm áp của anh khiến cậu muốn trốn tránh rồi quên đi.
"Em xong việc chưa ? Anh vừa mới họp xong, anh qua tìm em nhé ?" V hỏi.
Trái tim Kook run lên một cái : "Hả... đừng... em... em vẫn chưa xong việc đâu, có thể tới khuya mới xong..."
" Vậy à, đừng làm mình mệt mỏi quá, bận xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi đi."
"Ừ ừ, em cúp máy đây, muah ~" Kook cúp máy mà vẻ mặt như thể vừa trút bỏ được gánh nặng.
Hazz, mới chỉ nghe giọng của V thôi mà đã dao động thế này rồi, nếu mà thấy người thật thì quyết tâm của cậu sẽ bị ném tới rãnh biển Mariana quá !
Không được, trước cuối tuần cậu phải làm sao cho lòng dạ mình trở nên sắt đá mới được, nhất định phải tranh thủ thời cơ nói hết toàn bộ.
...
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Kook vừa thức dậy liền chạy tới tập đoàn Bang Tan để đi tuyên truyền quảng cáo .
Vừa mới đậu xe xong đã thấy một chiếc xe Maybach quen thuộc đang đậu lại ở phía đối diện, cửa kính nhanh chóng hạ xuống lộ ra khuôn mặt hưng phấn của J Hope : "Ai cha cha, Kook , khéo quá nha ! Cậu tới..."
Lời còn chưa dứt, Kook đã chạy biến không thấy bóng dáng.
"Ớ..." J Hope gãi đầu một cái, vẻ mặt mê mang nhìn anh trai mình : "Kook không thấy chúng ta à ? Không đúng nha ! Rõ ràng là trông thấy mà ! Mắt đối mắt luôn... nhưng sao vừa thấy chúng ta lại chạy nhanh hơn thỏ thế nhỉ... xung quanh cũng chẳng có ai khác mà..."
V nhìn hướng Kook chạy đi, mi tâm bằng phẳng bỗng nhăn lại một chút, thật không dễ để phát hiện .
J Hope sờ cằm rồi trầm ngâm nói : "Em có cảm thấy Kook có chỗ nào sai sai... không được bình thường rồi... em thấy cậu ấy rất sợ anh, trốn tránh anh, vừa thấy anh đã có cảm giác chột dạ..."
Theo một cách nào đó thì cảm giác của J Hope thật sự quá sâu sắc.
Bị Hope nói thẳng ra như vậy thì sắc mặt của V càng thêm khó coi.
J Hope thấy mặt mũi anh trai mình không ổn liền lò dò hỏi : "Anh, chẳng lẽ anh với Kook cãi nhau à ?"
Câu trả lời của V chính là cái liếc mắt sắc lẻm.
J Hope lập tức ho "khụ" một cái : "Thật là thật là, em sai rồi, hai cái máy sản xuất thức ăn cho chó như hai người thì sao mà cãi nhau được ! Nhưng mà không cãi nhau thì là có chuyện gì ? Anh hai, anh phải nói rõ cho em biết ! Nếu không thì em không phân tích tình hình giúp anh được đâu ! Không phải em nói linh tinh đâu nhé, trong tình yêu mấy loại chuyện nho nhỏ cũng có thể là chuyện động trời đó ! Em thật sự cảm thấy Kook có cái gì đó không đúng lắm..."
Yên lặng một lúc xong, V nói : "Tâm trạng gần đây của em ấy... quả thật không bình thường... bắt đầu từ hôm uống say ở quán bar..."
Trạng thái gần đây của cậu quả thật khiến anh vô cùng lo lắng.
J Hope sờ sờ cằm: "Ồ, tổng kết lại thì như sau, đầu tiên là Kook uống rượu mua say, sau đó phóng xe như điên rồi đánh nhau với RM ... Này, tâm trạng quả nhiên không tốt. Sau đó thì bắt đầu có dấu hiệu trốn tránh anh... quan trọng nhất là cậu ấy đột nhiên rất trịnh trọng hẹn gặp anh vào cuối tuần, còn bảo là có chuyện muốn nói với anh..."
Nói tới đây không biết J Hope nghĩ tới cái gì mà sắc mặt đại biến, biểu tình như sắp sụp đổ nhìn về phía ông anh ruột của mình rồi thốt lên : "Thôi toi rồi !!!! Toi rồi ! Anh hai, chắc không phải là... là... là Jung Kook muốn chia tay anh đấy chứ ?"
Vừa dứt lời thì nhiệt độ đột ngột giảm mạnh xuống...
J Hope nhận ra mình vừa lỡ lời nói ra lời "đại nghịch bất đạo" thì vội vàng lấy tay bịt miệng lại .
Ôi mẹ ơi ! Sợ quá đi...
Chỉ đoán bừa thôi mà anh hai đã như muốn đồ sát chúng sinh thê này, nếu Kook đòi chia tay thật thì còn ai sống nổi không !
...
Trong thang máy.
Kook vỗ ngực thở hồng hộc như thể vừa sống sót sau tai nạn.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá...
Hu hu hu... trời ơi ! Thật muốn chạy ngay tới lao vào lòng ngực anh yêu quá đi ~
Không được, phải nhịn xuống ! Cậu không muốn phải kiếm cớ che dấu anh bất cứ chuyện gì nữa, cho dù hậu quả sau khi nói có thể chính cậu cũng không thể tiếp nhận nổi...
Ngày hôm sau.
Toàn bộ từ trên xuống dưới tập đoàn Bang Tan lại được cảm nhận nỗi sợ run chân từ đại ma vương, và J Hope lại bị một đám người vây lấy.
"Nhị thiếu ! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế ? Sao hôm nay Kim tổng lại có chút đáng sợ thế kia ?"
"Cái gì mà có chút chứ ! Là sợ chết đi được ! Tôi không dám liếc nhìn một cái đây này ! Lúc đối diện với ánh mắt của ngài ấy tôi cứ nghĩ tôi sẽ rơi xuống địa ngục ngay lập tức ý !"
"Nhị thiếu à ! Có phải Boss cãi nhau với vợ không ! Sao anh không khuyên giải họ chứ !"
"Đúng đúng đúng, tuyệt đối phải dỗ vợ của boss vui vẻ mới được !"
"Bà chủ có vui vẻ thì ông chủ mới vui vẻ, mà ông chủ vui vẻ thì chúng ta mới có cuộc sống tốt..."
...
Trong công ty toàn là người ăn mặn, đến ngày hôm nay bọn họ đã nắm rõ con đường biến hóa cảm xúc của boss nhà họ rồi.
Tóm lại là, nhất định có liên quan đến bà chủ.
Hope bị một đám người mồm năm miệng mười vây quanh khiến cho sứt đầu mẻ trán .
Gì thế, một con chó độc thân như ông mà cả ngày đều phải bận tâm tới tình hình tình cảm của hai người kia, nghĩ dễ lắm à ?
Sau khi tan làm, J Hope lấy được lịch trình của Kook từ chỗ quản lý , sau đó lại chạy đến khách sạn hôm nay Kook phải tham gia một bữa tiệc.
Anh phải đến đó há miệng chờ sung mới được, chứ nếu không thì Kook sẽ tìm mọi cách để trốn tránh mất.
Nhưng mà, lúc đi tới khúc quanh của hành lang thì J Hope bất ngờ nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, hình như là Jeon Hyo Cho lại còn nhắc tới Kook ...
Vì thế J Hope lập tức lùi lại một bước theo bản năng rồi trốn vào cái phòng trống sau lưng.
" Hyo Cho , em không sao chứ ! Em uống nhiều rượu quá !"
"Ha... không sao... tôi sắp kết hôn... tôi vui mà..."
" Hyo Cho, cẩn thận một chút !"
"Tôi nói cho chị biết... Jung Kook... tên tiện nhân Jung Kook kia... cả đời này cậu ta cũng đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay cùa tôi... Cậu ta có leo cao hơn nữa... tôi cũng có thể kéo cậu ta xuống... chị có tin không ?"
"Vâng vâng , tôi tin !" Giọng của quản lý rõ ràng đang qua loa lấy lệ.
Dường như Jeon Hyo Cho rất bất mãn cái giọng qua loa của Oh Bo Eun , vì vậy cô ta hớn hở nói : "Chị không tin ? Để tôi nói cho chị biết... tên kia ý mà... năm mới về nước đã bị đàn ông làm rồi ... bị kéo lên giường đấy chị biết không ha ha ha ha..."
"Cái... cái gì !!!" Bấy giờ quản lý mới cả kinh .
Sau khi Jeon Hyo Cho với quản lý rời đi, J Hope mới bước ra từ chỗ tối, trên mặt anh ta vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng.
Lần này anh ta không chạy đi tìm Kook nữa mà vội vàng trở lại biệt thự .
"Anh hai ! Em vừa mới vô tình lấy được một tin tức lớn này !" J Hope tìm nửa ngày rốt cuộc cũng thấy được anh trai yêu quý trong thư phòng.
Trong thư phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mờ mờ tối, V đang ngồi đưa lưng về phía anh ta, hướng mắt về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Cho dù không nhìn rõ mặt anh trai mình, nhưng khi J Hope vừa mới bước chân vào lãnh địa của thư phòng đã cảm giác được hơi thở phiền muộn đậm đặc tới độ muốn hóa thành thực thể của anh trai. Hơi thở đó đặc quánh đến nỗi khiến người ta khó thở, là bằng chứng tố cáo chủ nhân của nó đang ở trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm...
Tình trạng của anh hai còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng.
J Hope cố chống lại cảm giác sợ hãi vội vàng báo cáo : "Anh, vừa nãy em chạy đi tìm Kook thì lại bất ngờ đụng phải Jeon Hyo Cho với trợ lý của cô ta ! Em đã nghe lén hai bọn họ nói chuyện thì Hyo Cho bất ngờ nói với trợ lý của cô ta rằng.... rằng lúc Kook mới về nước đã từng bị cưỡng bức... Em thấy cô ta uống đến say khướt rồi... không biết chuyện này là thật hay giả..."
J Hope vừa nói xong, trong thư phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu, không có bất cứ âm thanh nào được phát ra.
Không biết qua bao lâu thì thanh âm của V mới cất lên : "Thật thì sao ? Giả thì sao ?"
Đối với một thằng đàn ông bình thường thì khi biết người yêu mình có chuyện như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ phát điên, nhưng V lại chẳng có chút phản ứng nào, kể cả ngạc nhiên cũng không có.
Chỉ có sự hờ hững.
"Ơ..." Câu hỏi của V như thế thì J Hope cũng không cách nào trả lời được.
Được rồi, thật hay giả thì với anh hai mà nói cũng chẳng khác nhau cho lắm, dù sao thì anh ấy cũng chẳng để ý.
"Ý của em là, cho dù nói điêu đi nữa thì em sợ Jeon Hyo Cho lại chuẩn bị làm cái gì đó để hãm hại Kook , em có nên đi điều tra một chút để đề phòng hay không ?" J Hope đề nghị.
Đại khái là nghe được chuyện liên quan đến an nguy của vợ thì V mới khôi phục lại một chút hơi thở của con người, anh nhấc nhấc tay coi như là đồng ý.
"À à được, vậy em đi điều tra ngay đây !" J Hope vừa nói vừa lo lắng nhìn anh trai của mình : "Anh hai đừng lo lắng quá, đều do cái miệng của em cả, chỉ biết nói bậy ! Kook thích anh như thế thì chắc chắn không chia tay với anh đâu..."
"Nếu... là thật thì sao ?" Ánh mắt của V chậm rãi nhìn thẳng vào Hope rồi hỏi.
Nếu như cậu thật sự không cần anh... thì anh nên làm cái gì... nên dùng cái gì để níu chân cậu lại ?
Anh không thể không thừa nhận rằng, lần suy đoán này của J Hope có khả năng chính xác là rất lớn, tất cả những biểu hiện của Kook càng ngày càng chứng thực kết quả đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro