Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thành công viên mãn 😄

Kook mặc bộ suit thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển với 2 khuy, 2 đường xẻ tà, độn vai vừa phải mang đến vẻ lịch lãm truyền thống nhưng vẫn trẻ trung . Ngoài ra không hề đeo thêm bất kì phụ kiện đắc tiền nào khác .

Lee Sang Woo ngồi dưới khán đài, khuôn mặt lập tức đen như đít nồi. Cái cảm giác này thật giống như cậu ta tốn hết tâm tư nghĩ ra đủ mọi loại thủ đoạn để đánh bại đối phương, thậm chí còn buộc cả thuốc nổ lâm trận mà đối phương lại tay không tấc sắt ra trận...

Dường như... cậu ta chỉ là loài giun dế không đáng được để nhắc tới. Bộ trang phục rực rỡ hoa lệ vốn cho cậu ta thêm sức mạnh giờ đây lại giống như dây thừng cuốn chặt lấy người cậu ta, khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

Hiện trường sau một hồi im lặng vì kinh ngạc thì liền liên tiếp vang lên những tiếng cười nhạo.

"Này cũng quá chất chơi rồi... Lee Sang Woo mặc thành như vậy, thế mà Jung Kook người ta lại chỉ mặc đơn giản là xong !"

"Người ta căn bản là chẳng thèm để cậu ta vào mắt !"

"Vốn có cùng một đẳng cấp đâu !"

...

Sau khi ngồi xuống, Jimin liếc Kook một cái, vẻ mặt rất chi là khó mà hình dung nổi : "Ai nêu cái ý kiến này cho cậu ?"

"Làm sao ?" Kook nhíu mày.

"Quá hèn hạ !" Jimin ăn ngay nói thật.

Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên có một cái đầu thò ra, Lee Wan đầy mất hứng nói : "Hừm, sao nào ! Cậu không thấy quá được à ? Làm Lee Sang Woo tức chết, lại còn có thể tiết kiệm được tiền."

Khóe miệng Jimin hơi méo : "Điểm mấu chốt nhất của anh là tiết kiệm tiền đúng không ?"

Lee Wan nghiêm trang nói : "Không thể nói như thế được, tất cả đều là vì công ty mà."

Jimin câm nín.

Kook nghiêng đầu, không để tâm nói: "Cuống cái gì chứ ? Lát nữa còn có lễ trao giải mà, đến lúc đó thay bộ khác sau."

Jimin : "..."

Cái điệu "đợi ông cầm giải thưởng rồi trang điểm cũng chưa muộn" này… Có cần phách lối vậy không ?

Lúc này, camera bỗng lia về phía bọn họ, Kook lập tức mỉm cười, chào hỏi fans qua ống kính.

Nhất tiếu khuynh thành... cũng chỉ thế mà thôi !

Trên màn hình lớn, số phiếu của Kook lập tức tăng lên vù vù.

Nhưng mà số phiếu hiện tại của Lee Sang Woo đang là gấp đôi Kook , nên với lượng tăng đó căn bản là muối bỏ bể.

Jimin vô thức liếc qua bên cạnh, bộ trang phục thoải mái dễ chịu , lại thêm nụ cười như gió xuân này… còn khiến tim người ta đập thình thịch hơn dáng vẻ đẹp trai rực rỡ thường ngày của Kook . Có loại cảm giác rất bình thường nhưng lại rất đi vào lòng người, khiến cho người ta có cảm giác người trước mặt như đang bừng sáng sức sống, như đang được hơi ấm của tình yêu bao quanh, thậm chí người nhìn Kook còn bị thứ cảm giác này lây nhiễm.

"Tiết mục của chúng ta xếp thứ mấy ?" Jimin hỏi Lee Wan ở phía sau lưng.

"Mau lắm, vị trí thứ tư, lát nữa hai người có thể vào hậu trường chuẩn bị luôn." Lee Wan trả lời.

"Cái gì ! Diễn sớm như thế làm gì ! Phải để gần cuối mới đúng chứ !" Jimin lập tức bất mãn.

Bình thường thì người càng nổi tiếng thì càng ra sân khấu muộn hơn.

Lee Wan nguýt cho anh chàng một cái : "Cậu quên là chúng ta cần phải kéo phiếu sao ? Mấu chốt nhất là phải tranh thủ thời gian, càng sớm thì càng có lợi cho chúng ta !"

Phía Lee Sang Wookhông lo gì về số phiếu nên đương nhiên là sẽ chọn diễn cuối cùng rồi.

Sau lời dạo đầu của MC, tiết mục của nhóm khách quý nhanh chóng được bắt đầu.

Bình thường những trường hợp này, nếu không hát thì cũng sẽ nhảy, cơ bản là chẳng có tiết mục gì đa dạng. Sau khi ba tiết mục liên tiếp kết thúc, bầu không khí dưới khán đài đã có phần trầm xuống.

MC bắt đầu tuyên bố tiết mục thứ tư : "Tiếp theo, xin mời anh Park Jimin và Jeon Jung Kook , đêm nay họ sẽ đem đến cho chúng ta vở nhạc kịch kinh điển - Bóng Ma trong nhà hát ! Tác phẩm kinh điển của nhà nhạc kịch Andrew Lloyd Webber, với những giai điệu tuyệt vời, nội dung lãng mạng và những vũ đạo tuyệt mỹ, không biết cặp đôi có nhiều fan CP nhất sẽ mang đến cho chúng ta những trải nhiệm mới mẻ như thế nào !"

...

Khán giả dưới đài lập tức kêu to tên của Jimin và Kook , đám fans đang canh giữ bên màn hình cũng không ngừng điên cuồng spam bình luận. Mặc dù phần lớn bọn họ không hiểu nhạc kịch nhưng trước đó cũng đã xem danh sách tiết mục nên cố ý đi bổ sung kiến thức còn thiếu rồi.

[Tôi đã đặc biệt đi hiểu tìm rồi, khí chất của Jimin quá hợp với nhân vật Raoul này ! Vừa đẹp trai lại vừa thâm tình !]

...

Một lát sau, MC rời khỏi sân khấu.

Cả sân khấu rơi vào khoảng tối, khán giả cũng dần yên tĩnh lại chờ đợi Kook ra sân khấu.

"Nhớ đến em

Hãy nhớ em đến sâu đậm"

Cô gái mặc bộ váy bồng hoa lệ thời Trung cổ đang ca hát chính giữa sân khấu ...

Một giọng ca nam lại vang lên...

"Có thể sao ? Christine, là em sao ?

Trước kia rất lâu rồi, tựa hồ rất lâu rồi trước đây

Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn khờ dại

Có lẽ em không nhớ được anh, nhưng anh vẫn còn nhớ em…"

Jimin ra sân.

Vì tiếng ca của Christine vang lên nên khiến Raoul đang ở gần đó bỗng nhớ lại cô bé trước mắt đúng là người bạn thanh mai trúc mã thuở nhỏ của anh.

Lúc này, So-min đương nhiên thấy được ánh mắt khác thường của khán giả, cô cố nén nỗi bất an trong lòng, tiếp tục cất tiếng hát cùng với Jimin !

Bộ trang phục hoa lệ, tuyệt đẹp này của So-min góp phần tôn nên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, giọng hát lại càng khiến lòng người say mê.

Trong lòng khán giả đầy hồ nghi nhưng cũng không nhịn được mà tiếp tục xem tiếp…

Trên sân khấu, một đôi tình nhân đẫm lệ nhận ra nhau, thắm thiết nắm lấy tay nhau mà trút bầu tâm sự. Raoul khó che giấu nổi tình yêu trong lòng mình, anh đưa ra đề nghị hẹn hò với Christine và Christine vui vẻ đồng ý. Trên sân khấu, lập tức tràn đầy sự ngọt ngào.

Nhưng ngay thời khắc Christine trở về phòng ngủ …

Trong không trung bỗng vang lên tiếng ca trầm lắng mà xa xôi :

"Đêm dần tới, mọi giác quan dần trở nên rõ rệt .

Bóng tối trỗi dậy, đánh thức mọi sức tưởng tượng

Chỉ vì... đây là đêm nhạc của bóng tối..."

Tiếng ca khàn khàn khiến lòng người phiêu đãng này không chỉ hấp dẫn Christine trên đài mà cũng lập tức khiến đám fans vốn đang bất an vì đổi người nín thở, chăm chú theo dõi theo bản năng…

Chẳng hiểu sao… giọng ca này lại có chút quen thuộc ?

Ở chỗ dành cho khách quý, Lee Sang Woo cau mày, còn Ji Ahn Na thì khẽ "xì" một tiếng : "Cái đám giả thần giả quỷ này, tính chơi trò gì đây ? Để một diễn viên hạng ba như So-min làm nữ chính, có phải là đầu óc bị bệnh rồi không ?"

Lee Sang Woo không nói gì, cậu ta luôn có cảm giác dường như mình đã để sót mất chuyện gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đó là gì.

"Yên nào, dịu dàng nào, hãy để cho âm nhạc nhẹ nhàng vuốt ve em

Lắng nghe nó, chạm vào nó, lặng yên giao mình cho nó…"

Christine bị thứ âm thanh này mê hoặc, quên mất ước hẹn giữa mình và Raoul, cô đi về hướng có tiếng hát rồi mở cửa mật thất đi vào lòng đất bí mật…

Lúc này đây, tất cả fan hâm mộ và người xem đã bị kịch bản hấp dẫn, chăm chú theo dõi và chờ đợi không biết rốt cuộc Christine sẽ tìm thấy gì…

Cuối cùng, Christine được tiếng ca dẫn dắt mà đẩy cánh cửa dẫn tới vương quốc bóng tối kia ra !

Cùng lúc đó, sự tò mò của người xem cũng đã được đẩy lên đỉnh điểm. Nhưng đúng vào lúc này, Christine lại đột nhiên ngất đi trong tiếng ca tuyệt diệu.

Trong nháy mắt khán giả đang chờ đợi, một bóng ma màu đen hiện lên, Christine đã rơi vào một lồng ngực...

Áo đuôi tôm phong cách Trung cổ, áo choàng lông đen, mặt nạ trắng, nửa gương mặt lộ ra ngoài đẹp đến nỗi khiến người ta lỡ mất một nhịp đập của trái tim, rõ ràng là hình tượng tao nhã kiêu ngạo như thế, mà lại tỏa ra một hơi thở u ám và quỷ quái.

Bóng Ma chăm chú nhìn người phụ nữ đang mê man trong lòng mình, ánh mắt ngập tràn ham muốn chiếm hữu và đố kị như muốn thiêu đốt tất cả…

Cả toàn trường, thời gian như ngừng lại.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, tất cả người xem lập tức thét lên những tiếng thét kinh thiên động địa.

"Aaaaaaaaaa......"

"Anh Kook !!!"

Trên màn hình lớn bên trái, số phiếu của Kook đang tăng lên như điên, nhanh tới nỗi mắt của Jimin cũng muốn rút gân luôn.

Có cần khoa trương như vậy không ? Chẳng phải là chỉ thay một bộ đồ thôi à ? Lại còn chỉ để lộ nửa gương mặt nữa ! Một cục đen sì sì như thế thì có gì đẹp mắt ! Các cô nhìn tôi đây này, nhìn bộ cánh xịn của tôi đây này, rõ là ông đây đẹp trai hơn có được không hả ?

Nhưng, Jimin - Raoul đang tìm nữ chính mất tích trên sân khấu cơ bản đã bị khán giả coi như người tàng hình rồi…

Không chỉ có người phụ nữ bị cướp mà khán giả cũng coi thường anh ta luôn…

Kook vẫn không bị quấy nhiễu chút nào, hoàn toàn đắm chìm vào trong vở kịch.

Bóng ma khẽ đặt Christine lên giường, ngón tay thon dài trắng nõn không khắc chế nổi mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.

"Vứt bỏ mọi ý nghĩa thế tục của em trước kia

Nhắm hai mắt lại, để âm nhạc giải thoát sự trói buộc của em

Mãi đến lúc đó, mãi đến lúc đó em mới... thuộc về tôi…"

Khoảng khắc ba chữ thuộc về tôi được thốt ra, tiếng thét ở hiện trường dường như đã sắp phá trời rồi.

Một giây sau, bóng ma cầm tay cô gái lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình rồi rũ mắt xuống, từ từ tới gần môi cô gái.

"Sự ngọt ngào đến say mê này, chạm vào tôi, tin tưởng tôi, tận hưởng cảm giác này một chút một…"

"Aaaaa ............. "

Lúc này nóc nhà cũng sắp bay rồi, tất cả các cô gái ở dưới khán đài đều bị quyến rũ tới nỗi tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng bừng, cứ như người đang hôn mê trên giường, sắp được hôn kia chính là mình vậy.

Thậm chí, ngay cả đàn ông cũng không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn, cả đám đều đỏ bừng mặt, hơn nữa bọn họ cũng không nhập mình vào bóng ma kia mà lại nhập mình vào nữ chính…

Đáng thương cho đám đàn ông chỉ có thể không ngừng niệm "mình là trai thẳng", "mình chỉ bị nam thần của mình tẩy não"… Kết quả lại phát hiện ra nam thần quá đẹp mắt ...

Thảm rồi , cong cong cmn rồi…

Giọng hát khàn khàn động lòng người cộng với nửa khuôn mặt yêu nghiệt không phân giới tính kia cũng đã đủ khiến người ta điên cuồng.

Ngay lúc nhóm khán giả đang như si như say, đèn trên sân khấu chợt tối dần.

Đến lúc ánh đèn sáng lên lần nữa thì bóng ma kia đã biến mất, Christine tỉnh lại trong phòng mình, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng.

Vốn phần lớn mọi người ít ai cảm thụ được nhạc kịch, lúc này đều đã bị hấp dẫn, ai nấy cũng đều chăm chú chờ đợi cảnh tiếp theo.

Sau đó, Christine và bóng ma trải qua thời gian vừa là thầy vừa là bạn, bóng ma âm thầm truyền thụ kỹ năng ca hát cho Christine, đồng thời loại trừ hết chướng ngại cho cô, thậm chí còn không tiếc mà hại đến mạng người, đưa cô lên vị trí nữ diễn viên chính của nhà hát…

Nhưng mà, tất cả chỉ khiến Christine thêm sợ hãi, mà tình cảm giữa cô và Raoul lại càng lúc càng khắng khít không thể tách rời. Cô nói ra tình cảm của mình dành cho Raoul, Raoul cũng bày tỏ tình yêu thương dành cho cô chôn dấu đã lâu, hai người cùng cất tiếng hát khúc ca "All I ask of you" để tỏ rõ tâm ý của nhau.

Bóng ma kia thấy hết tất cả, đau khổ vì Raoul mê hoặc Christine và sự phản bội của Christine , vì thế bóng ma quyết định nguyền rủa bọn họ.

...

Sau nửa năm trôi qua, bóng ma khiến người ta bàng hoàng sợ hãi không còn xuất hiện nữa. Christine và Raoul đã bí mật đính hôn trong thời gian này, hai người nắm tay nhau nhảy múa trong đám người.

Ngay lúc cuộc vui đến cao trào, chợt có người khách đeo mặt nạ tử thần màu đỏ xuất hiện, mọi người đều bị người kì quái này dọa cho hốt hoảng.

Người đến chính là bóng ma mai danh ẩn tích đã lâu.

Khi Kook xuất hiện trước mắt khán giả với bộ cánh đỏ chói tà mị, kênh phát sóng trực tiếp trên mạng ầm ầm dậy lên một đống spam đòi liếm màn hình, gần như là phủ đầy màn hình luôn .

Cùng với tiếng hát đầy mê hoặc của bóng ma dành cho Christine, các fan dưới khán đài cũng điên cuồng theo…

"Aaaaa.....! Anh Kook là của tôi ! Người của mị, tim của tôi , linh hồn của tôi , tất cả đều cho anh hết !"

"Trò chơi kích tình của chúng ta cuối cùng cũng bắt đầu rồi

Không cần nghĩ ngợi đúng hay sai

Sau cùng chỉ còn lại một vấn đề

Chúng ta phải đợi bao lâu nữa để có thể... hai trở thành một

Lúc nào thì máu của chúng ta mới bắt đầu sôi trào ?

Lúc nào thì ngọn lửa tình mãnh liệt mới nuốt trọn chúng ta ?"

"Bây giờ !!! Anh Kook , xin anh hãy nuốt chửng em đi! Em nằm sẵn rồi này !" Kênh trực tiếp trên mạng bắt đầu ào ào spam bình luận.

"Nói rằng em sẽ chia sẻ tất cả với tôi,

Là tình yêu duy nhất của cuộc đời em

Hãy dẫn dắt tôi, giải cứu tôi khỏi sự cô độc này

Cho dù em đi đâu, hãy mang tôi theo..."

Khúc hát kết thúc, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được tình yêu vô vọng của bóng ma với nữ chính, dù hắn ta có cố chấp, có bất chấp mọi thủ đoạn nhưng vẫn khiến người ta đau lòng đến mức không thể tự kiềm chế.

Đối với bóng ma mà nói, nữ chính là tất cả của hắn ta, là sự cứu rỗi duy nhất của hắn ta.

Trên thực tế thì, Christine yêu Raoul và cũng yêu cả bóng ma . Giữa thiên sứ và ác ma, cô vẫn luôn do dự, không biết chọn ai. Cô biết là hắn ta nguy hiểm, hắn ta thuộc về bóng tối nhưng lại không thể kiềm chế bản thân tiến về phía hắn.

Ngay khi nữ chính tháo chiếc mặt nạ của bóng ma xuống, khám phá ra thân phận của hắn ta, tâm trạng của tất cả mọi người không phải là thở dài một hơi mà là lo lắng.

Trên sân khấu, bóng ma chật vật tránh khỏi ánh mắt của nữ chính, vết tích xấu xí tàn khốc nửa bên mặt cứ như thế hoàn toàn bại lộ trước mặt người con gái mà hắn ta yêu nhất...

Tất cả người xem và fan đều đau lòng vô cùng.

Bởi vì giờ phút này, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung hết lên sân khấu, cho nên tất cả mọi người đều không chú ý đến, không biết từ lúc nào số phiếu trên bảng xếp hạng của Kook đã càng ngày càng đuổi sát Lee Sang Woo…

Cuối cùng...

Bóng ma đã hoàn toàn đánh mất lý trí, giam cầm Christine trong mật thất dưới lòng đất của mình.

Tất cả người xem đều vô thức ngồi thẳng lên, trái tim đau nhói, thần kinh căng thẳng đến tột cùng.

Đúng vào lúc này, Raoul xuất hiện.

Jimin cũng rất chuyên nghiệp, hét vang một tiếng : "Xin anh, xin hãy thả Christine ra, tôi nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì !"

Nhìn thấy tên đàn ông đã cướp đi trái tim người con gái mà hắn yêu, bóng ma lại một lần nữa mất kiểm soát, hắn lập tức dùng một đạo cụ đặc biệt siết chặt lấy cổ của Raoul.

"A… không…" Christine kinh hoàng hét lên một tiếng,

Bóng ma quay sang nhìn Christine đang kinh hoàng căng thẳng ở bên cạnh, ép cô phải đưa ra lựa chọn cuối cùng :"Bây giờ, tôi cho em hai lựa chọn, dùng mạng sống của Raoul để đổi lấy tự do cho em, hắn ta chết tôi sẽ thả em đi. Hai là, khoác váy cưới lên trở thành cô dâu của tôi, đổi lấy mạng sống của Raoul !"

Mà giờ khắc này, người xem dưới sân khấu cùng các fan đang ngồi xem trực tiếp dường như đều muốn gào lên một câu "Còn đợi cái gì nữa ! Đương nhiên là lấy bóng ma rồi !"

"Lấy anh ấy đi ! Lấy anh ấy !"

"Nữ chính, cô không muốn lấy thì buông tay ra để tôi lấy hộ cho !"

Jimin nghe thấy khán giả có mặt đang nhao nhao thúc giục, quả thật tức muốn hộc máu, dạo này đám con gái toàn thích thần kinh với biến thái hả ? Các người trơ mắt nhìn ông đây đi chết hả ? Nhân tính đi đâu hết rồi ?

Đối diện với lựa chọn mà bóng ma đưa ra, Christine rơi vào sự vùng vẫy đầy đau khổ.

Cuối cùng, cô vẫn không đành lòng nhìn Raoul - người mình yêu hy sinh vì mình.

Ánh mắt bàng hoàng vô vọng của cô đột nhiên trở nên kiên quyết.

Cuối cùng, cô dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng ma, nói với "Bóng Ma" rằng, sức mạnh của tình yêu mạnh mẽ như thế nào, Thượng Đế cuối cùng rồi cũng sẽ cứu rỗi linh hồn điên cuồng của hắn.

Ngay sau đó, Christine hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ bước lên phía trước tặng cho bóng ma một nụ hôn dài....

Tuy chỉ là mượn góc thôi, nhưng tim So-min vẫn đập thình thịch như sắp nổ tung, dường như cô đã phải dùng hết tất cả sự chuyên nghiệp của mình để khiến bản thân không mất kiềm chế ngay vào lúc này.

Mà cái khoảnh khắc Kook bị hôn đó, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường như thể sắp phát cuồng, bầu không khí tăng vọt lên đến đỉnh điểm, một mức độ mới từ trước đến nay chưa từng có. Chỉ trong chốc lát ratting của đài truyền hình vệ tinh, lượt xem kênh trực tiếp trên mạng đã vượt qua tất cả kỉ lục đã được ghi lại từ trước đến nay.

Bóng ma đột nhiên được người con gái mình yêu chủ động hôn, mọi biểu cảm điên cuồng bất kham của hắn đột nhiên trở nên trống rỗng.

Gương mặt vốn dĩ âm trầm đáng sợ đó giờ phút này lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Cuối cùng, bóng ma hoàn toàn bị thuyết phục bởi sức mạnh tình yêu kiên định của Christine …

Vào khoảnh khắc cuối cùng đó, bởi vì một nụ hôn, bóng ma cuối cùng cũng đã hiểu ra rằng tình yêu thật sự không phải là giam cầm cũng không phải là cướp đoạt…

Bóng ma vội vàng lùi về phía sau một bước, quay người tránh khỏi tầm mắt của cô gái, đồng thời cũng buông lỏng sợi dây đang siết cổ của Raoul ra.

Không biết đã qua bao lâu cuối cùng thì bóng ma khó khăn giơ tay lên, xua tay với Christine và Raoul để bọn họ rời khỏi đây. Christine và Raoul không thể nào tin nổi chạy đến ôm nhau.

Cuối cùng, Christine quay về bên cạnh bóng ma , tháo chiếc nhẫn trước đó mà bóng ma đã đeo lên cho cô ra trả lại cho hắn ta.

Bóng ma nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình rồi từ từ nắm chặt lại, từng bước từng bước chầm chậm cô đơn bước về phía ngai vàng ở một góc sân khấu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng hai người dần dần đi xa, đơn độc hát một mình…

"Không có em tôi cảm thấy thật là trống rỗng

Chuyện gì đã xảy ra khiến em rời xa tôi

Xin lỗi, tôi không biết phải làm gì nữa

Tôi chỉ muốn em quay lại, tôi chỉ cần em quay về

Nhưng tôi lại buông tay để em đi

Bây giờ tất cả đều đã kết thúc rồi..."

Tiếng nhạc càng lúc càng xa xôi, sân khấu một lần nữa trở về với bóng tối. Trong lòng tất cả mọi người đều như có một tảng đá lớn đang đè nặng, không thể thở nổi.

Cảnh cuối cùng.

Rất nhiều năm về sau, Christine đã qua đời, khi Raoul đến thăm mộ cô liền phát hiện trên mộ có một cành hồng bằng lụa đen.

Vở kịch kết thúc, tất cả mọi người dưới sân khấu vẫn còn đang chìm đắm trong vở kịch, một lúc sau mới phản ứng lại được. Qua một lúc rất lâu sau, dưới sân khấu mới vang lên một tràng vỗ tay như sấm dậy.

Tiếng vỗ tay kéo dài mãi vẫn chưa kết thúc.

Người dẫn chương trình đúng lúc bước lên sân khấu : "Thật không thể ngờ được, Jung Kook và Jimin lại mang đến cho chúng ta một màn biểu diễn tuyệt vời đến thế. Khả năng biểu diễn cùng bản lĩnh ca hát của nữ chính So-min đã khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt, mang đến cho chúng ta một bữa tiệc âm thanh hình ảnh vô cùng tuyệt vời ! Bây giờ xin mới ba vị diễn viên chính lên sân khấu".

Cùng với giọng nói đầy kích động của người dẫn chương trình, Jimin và So-min lần lượt lên sân khấu. Hai người vẫn đang mặc trang phục biểu diễn.

Vai diễn này của Jimin và So-min cũng đã thu hút được một lượng fan lớn. Mà Kook lại càng pro hơn, chỉ để lộ ra nửa gương mặt mà đã khiến tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.

Lần này coi như là cục diện tam thắng.

Bởi vì nửa bên mặt của Kook phải tạo hiệu ứng đặc biệt bị hủy hoại nên khá là mất thời gian để hóa trang, cho nên khi tẩy trang cũng khá là phiền phức, đợi khi So-min và Jimin đã lên sân khấu thì cậu mới chậm rãi đi ra từ sau cánh gà.

Vẫn là bộ trang phục diễn ưu nhã cao quý, nhưng giờ phút này đã được cởi bỏ lớp áo choàng và mặt nạ ra. Sau khi tẩy lớp hóa trang đặc thù đi, gương mặt đẹp đến cực độ đã hoàn toàn hiện ra trước mắt khán giả.

Kook nhận lấy mic từ tay người dẫn chương trình nói một câu : "Cảm ơn mọi người, đã lâu không gặp."

Chỉ cần bốn chữ "đã lâu không gặp" này thoáng cái đã khơi dậy sự nhiệt tình của tất cả mọi người.

"Anh Kook ! Đã lâu không gặp !"

"Đã lâu không gặp ! Anh Kook , em nhớ anh lắm !"

"Chồng ơi, em yêu anh ! Những năm nay em vẫn luôn thủ thân như ngọc đợi anh trở về, anh có biết không ?"

...

Kook ở trên sân khấu nói ra câu "đã lâu không gặp", bảng xếp hạng ở màn hình lớn bên trái vốn dĩ đang đứng yên ấy thế mà trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi lớn.

Số phiếu của bảng xếp hạng đều vượt lên trên Lee Sang Woo .

"Các người làm cái trò gì thế ! Số phiếu bầu cao như thế mà còn có thể để cậu ta vượt qua được à ! Bên công ty không có biện pháp ứng phó khẩn cấp sao ?" Lee Sang Woo dù có bình tĩnh đến đâu giờ phút này cũng không khỏi đánh mất bình tĩnh.

Ji Ahn Na lau mồ hôi : "Ngay từ lúc bắt đầu có thể đập phiếu vào đều đã đập, bây giờ trong tay gần như chẳng còn được bao nhiêu phiếu nữa, lúc này mới đi kiếm phiếu căn bản là không kịp nữa rồi !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro