Thăm bệnh ^o^
Buổi tối , ở chung cư cao cấp Hanwha Galleria Foret .
Chung cư sang trọng này nằm ở phía đông Seoul , cạnh rừng Seoul và nó bao gồm hai tòa nhà cao 45 tầng .
Từ chung cư nhìn ra xa , sẽ thấy sông Hàn , tháp Namsan và ngay cả World Lotte Tower được xây với view cực đẹp ...
Chung cư này đẹp và sang trọng đến mức không chê vào đâu được . Nó được thiết kế bởi bàn tay tài năng của kiến trúc sư người Pháp nổi tiếng thế giới Jean Nouvel .
Có tổng cộng 230 căn hộ giữa hai tòa nhà và hầu hết các căn hộ đều có chi phí ít nhất là 1 triệu đô la (22 tỷ VNĐ) .
Trong căn hộ số 230 và cũng là căn cao cấp nhất của khu chung cư ...
Một lớn một nhỏ ngồi đối diện diện nhau trên bàn ăn , sắc mặt ai cũng lạnh như tảng băng , chẳng ai chịu thua kém ai .
V lạnh lùng nói : "Mau ăn cơm ".
J Hope cố tình bịt tai làm ngơ :" Em không ăn "
V kiềm chế cơn tức giận : " Anh nói lần cuối cùng ".
J Hope vẫn không thèm nhúc nhích một chút nào . Hờn dỗi nói :" Nếu anh không nói rõ ràng cho em biết rốt cuộc anh đối với Jung Kook là tình cảm gì thì em đây không ăn ! ".
V mất kiên nhẫn : " Em nghĩ cái loại uy hiếp ngây thơ như tuyệt thực này có tác dụng với anh sao ?" .
J Hope làm bộ giống như vị sư già đang ngồi thiền , hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng, không có tí hứng thú phản ứng với thế giới bên ngoài cũng như những lời nói tức giận của V .
Hai anh em tiếp tục giằng co .
Một tiếng sau ...
V nhất máy lên gọi điện cho thư kí : "Gửi địa chỉ của Jeon Jung Kook trong tờ giấy cho tôi ".
Được rồi , thực tế đã chứng minh , tuyệt thực vẫn có hiệu quả a ~
Hiệu suất làm việc của thư kí rất nhanh, ngay lập tức đã gửi tin nhắn địa chỉ của Kook tới cho anh .
Không cần V phải mở miệng , J Hope vừa thấy anh trai cầm áo khoác với chìa khóa xe lên đã lập tức lẽo đẽo chạy theo sau .
V khẽ liếc nhìn đứa em trai đang chạy theo đằng sau , bất đắc dĩ nói : " Tự nhìn mà hiểu . Không có lần sau ".
Sau khi trở về từ bệnh viện , Kook phải đi tham gia một buổi thử giọng cho đợt debut sắp tới ...
Và cậu đã được chọn sẽ là một trong những tân binh sắp được debut .
Vì ba mẹ thường xuyên bận bịu công việc nên Kook đã xin ba mẹ cho dọn ra ở riêng ...
Hoàn tất buổi thử giọng ,việc đầu tiên là ngủ bù một giấc sau đó chạy ra siêu thị mua đồ ăn nấu lẩu , đồ ăn kèm và bia nữa ...
Trận đầu toàn thắng , tự nấu một nồi lẩu coi như là tự chúc mừng bản thân đi !
Ăn tiệc một mình ... cảnh giới tối cao của sự cô đơn .....
Cũng may trước nay khi du học bên Pháp , không có Jimin cậu luôn lủi thủi một mình , lâu dần cũng thành thói quen .
Mới vừa chuẩn bị xong nước lẩu với đồ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa :" Cộc ! cộc ! cộc ! ".
" Giờ này lại có ai tới vậy ?" .
Jung Kook hiếu kì mở cửa ra , sau đó liền ngây người ...
Ngoài cửa , V mặc một thân âu phục nghiêm chỉnh , bên ngoài khoác thêm một cái áo đen dài , đứng kế bên anh là J Hope mặc áo thun với quần jean , trên tay J Hope thì đang cầm một giỏ sặc sỡ đủ các loại trái cây , mỉm cười với cậu .
" Đây... đây là cái tổ hợp kì dị gì thế này ? ". Kook thầm nghĩ ...
"Anh V , J Hope ?" . Kook hoang mang hỏi : "Sao hai người lại tới đây... muộn thế này rồi mà , có chuyện gì vậy ?".
" Thăm bệnh ". V nói .
" Thăm bệnh ???? " .
Trời tối còn tự mình chạy đến , thậm chí còn vác theo em trai đến thăm bệnh ?
Cậu chỉ bị sốt một tí thôi ma ̀, anh đùa cũng vui quá nha ...
" À ùm .... Các anh khách khí qua ́, mời vào ! Mời vào ! Thật ngại quá , trong phòng tôi hơi bừa bộn ...".
Hope thoải mái nói :" Không sao , con trai với nhau cả mà ".
Kook cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng thu dọn phòng một chút , ném mấy cái đồ lặt vặt trên ghế bành , quần áo mới thay ra cũng nhét vội xuống gầm giường ...
"Hai người ngồi đi , có uống chút gì không ? Trà với coffee nhé ?" .
Kook một bên bận rộn lấy đồ uống , một bên vắt óc nghĩ xem rốt cuộc anh V tới đây làm gì ? Nhưng đáng tiếc , đạo hạnh của anh ấy quá cao thâm , người trần mắt thịt như cậu không cách nào nhìn ra .
" Cũng được ". Anh gật đầu , biểu cảm không khác gì khi nghe đám nhân viên dưới trướng báo cáo .
Ninh Tịch chỉ có thể ngoan ngoãn rót trà cho anh , rồi pha coffee cho J Hope .
Tay chân V và Hope vốn rất dài , hai người ngồi ở trên ghế salon càng làm khiến phòng khách thêm nhỏ hẹp .
J Hope ngồi bên cạnh anh , hai anh em tướng mạo rất giống nhau , ngay cả biểu tình cũng y như đúc - Đều là dân mặt đơ ...
Hai người cũng không lên tiếng nói chuyện , bầu không khí nặng nề đến đáng sợ .
Kook ngồi đối diện mà khóc không ra nước mắt.
Cậu khổ sở nghĩ :" Hai người này tới đây để làm cái gì vậy ?".
Đúng lúc này, trong nồi lẩu truyền tới tiếng nước sôi , trong không khí nhất thời tràn ngập mùi cay mê người .
Kook cũng vì muốn phá vỡ sự im lặng này mà thuận miệng hỏi : " Thế ... hai người đã ăn tối chưa ? Tôi đang định ăn lẩu , có muốn ăn cùng không ? ".
V : " Được ".
J Hope cũng vui vẻ gật gật đầu :" Đúng lúc tôi và anh trai chưa ăn tối ".
Kook không biết nói gì hơn : "..."
Cậu chỉ khách sáo một tí thôi mà , hai người kia đồng ý ngay tắp lự là thế nào ?
Một người là đại tổng tài , một người là nhị thiếu gia của tập đoàn Bang Tan , sơn hào hải vị nào mà hai vị chưa từng ăn qua , chạy tới nhà người bình dân như cậu ăn ké một nồi lẩu rẻ tiền ?
Kook cảm thấy bó tay toàn tập ...
Nhưng lời đã nói ra ngoài thì sao có thể rút lại , chỉ có thể nhắm mắt mời hai người bọn họ lên bàn ăn , sắp thêm 2 bộ bát đũa .
" Tôi mua gia vị lẩu cay , hai người ăn cay được không ?" . Kook không yên tâm hỏi lại.
V gật đầu : " Được ".
J Hopen:" Không vấn đề gì , ngon là được " .
Được rồi .....
Kook đem mấy món đồ ăn kèm đã chuẩn bị xong bưng tới bàn .
V thật sự không ăn được bao nhiêu , phần lớn thời gian là giúp hai người còn lại nhúng đồ ăn , trái lại J Hope với Kook thật sự thích ăn cay, bị cay đến lè lưỡi cũng không chịu dừng ăn .
Cuối cùng , ngay cả Kook cũng có chút lo lắng : " Cái này thật sự rất cay , J Hope cậu mà ăn cay nhiều như thế hình như không tốt lắm a ?".
Nếu vị nhị công tử này xảy ra chuyện gì ở chỗ cậu thì sao cậu có thể chịu trách nhiệm nổi đây ...
" Không yếu ớt như thế " . J Hope chưa kịp trả lời , V đã lên tiếng , lại không cho ý kiến của cậu là đúng . Vì thế, Kook cũng không tiện nói thêm gì nữa.
"Buổi thử giọng thế nào rồi ?" . V bỗng dưng chủ động mở miệng nói chuyện .
Kook đang ăn thì ngẩn người một chút mới phản ứng được , nói : "Cũng coi như thuận lợi , cho nên hôm nay mới làm nồi lẩu coi như chúc mừng ".
V liền lấy một lon bia , khui ra , anh nâng lon bia lên : "Chúc mừng ".
Kook sững sờ ...
Thật không ngờ lời chúc mừng đầu tiên nhận được lại là từ anh ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro