Sự thật không bằng quên lãng 💫
Lee Pil Mo quả thật xứng với cái chức hướng dẫn viên, anh giới thiệu mọi thứ về khu nghỉ dưỡng, từ cấu tạo, nguồn gốc cái tên cho đến những danh nhân từng qua lại đây, cuối cùng lại thành ra giảng giải lịch sử của cả Seoul. Đúng là còn chuyên nghiệp hơn cả hướng dẫn viên du lịch thực thụ.
Kook nghe rất chăm chú, cậu ở Seoul cũng đã vài năm, nhưng nghe Lee Pil Mo nói mới phát hiện những thứ mình biết về nơi đây thật sự quá ít.
Lee Pil Mo thấy con mắt chăm chú của Kook , trong mắt có hình ảnh phản chiếu của bầu trời và những hàng cây cùng với... bóng dáng anh...
Ngoài mặt thì anh ta vẫn duy trì dáng vẻ lịch sự để nói chuyện, nhưng thực chất lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tim anh đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi.
Thật ra anh ta đâu có phải đang nghiêm túc làm hướng dẫn viên đâu, chẳng qua anh ta chỉ có thể nói không ngừng để cố gắng giữ vẻ bình tĩnh của mình mà thôi.
Chắc do từ nhỏ Lee Pil Mo đã theo cha vào nam ra bắc, lại được ông bà ngoại chiều chuộng nên tất cả những gì anh dùng đều là thứ tốt nhất.
Những người phụ nữ anh ta từng tiếp xúc cũng có đủ kiểu từ thiên kim tiểu thư nhà quan cho đến công chúa hay Vương phi...
Cũng chính vì thế anh ta dần trở nên kén chọn, đối xử với con gái rất đúng mực nhưng lại chẳng có hứng thú gì.
Người bạn đời mà anh ta theo đuổi phải là người có thể khiến anh ta rung động cả linh hồn, chứ không phải mấy người được gia tộc dạy dỗ cẩn thận kia. Cả đám cứ giống như những con rối chẳng có linh hồn.
Cho tới bây giờ chưa có một người nào mà chỉ dùng một liếc mắt đã có thể hấp dẫn được anh ta như Kook . Thậm chí anh ta còn chẳng biết Kook là ai mà đã bị khí chất trên người cậu hấp dẫn.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, bữa tiệc của các phu nhân cũng đến hồi kết thúc.
Kook theo Jin Eun Ye chào tạm biệt rồi rời đi.
Nước suối chảy róc rách, phía sau là một rừng cây trăm hoa đua nở. Lee Pil Mo cứ đứng ở cổng khu nghỉ dưỡng nhìn chiếc xe dần dần mất bóng...
Làm một nhân viên ngoại giao thì cái cần nhất chính là lý trí .
Bất kể là đối với chuyện quốc gia đại sự, hay là với bạn đời của mình đều phải nghiêm khắc giữ vững quy tắc cùng tiêu chuẩn của bản thân.
Nhưng cho đến khi gặp được người ấy anh ta mới biết, hóa ra cũng có một ngày anh ta biết cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đây là cảm giác mà không một loại đạo lí hay lí trí nào có thể mô tả cả...
Lee Pil Mo miết mi tâm, trong đôi mắt vốn yên lặng như giếng cổ chưa từng để đối thủ nhìn ra bất cứ sơ hở nào lúc này lại có thêm một ánh sáng lấp lánh.
Cái cảm giác này khiến anh ta thấy hốt hoảng và luống cuống, nhưng anh ta lại có một cảm giác mới lạ thoát khỏi những quan niệm đã trói chặt mình bao năm qua.
"Pil Mo ?" Lee Ji-ah có chút suy ngẫm nhìn con trai.
"Mẹ." Lee Pil Mo ngoảnh lại trả lời.
"Con đối với Jung Kook...." Lee Ji-ah chần chừ một hồi mới nói : "Có cần mẹ nghe ngóng chuyện Jung Kook cho con không ?"
Lee Ji-ah đang định nói gì đó nữa thì Lee Pil Mo đã cắt lời mẹ mình : "Mẹ, không cần đâu ! Con không muốn làm theo thủ tục coi mắt ! Cứ để mọi thứ tự nhiên là tốt rồi."
Lee Ji-ah cũng chỉ muốn thăm dò, bây giờ nghe con trai nói vậy thì lập tức kinh ngạc : "Con thật sự có ý với Jung Kook ?"
Lúc này trái tim đang cuộn sóng của Lee Pil Mo vẫn chưa êm đềm lại, anh ta nói với mẹ mình : "Mẹ, con chưa bao giờ có cảm giác như thế này với bất kỳ người nào."
Lee Ji -ah thấy cuối cùng con trai mình cũng thích một người thì bà cũng mừng lắm, huống chi cả điều kiện và gia thế của đối phương cũng không tệ, Jin Eun Ye lại là bạn thân của bà.
Cùng lúc đó, trong xe .
"Kook, nói chuyện với Pil Mo con thấy thế nào ?" Jin Eun Ye làm như lơ đãng hỏi.
Kook gật đầu một cái : "Rất tốt ạ, anh Pil Mo có kiến thức rất uyên bác, cũng là người hiền lành."
Jin Eun Ye nhìn Kook , xác định không có gì khác thường, thiết nghĩ cùng lắm thằng bé cũng chỉ có chút hảo cảm thôi, chắc là bà nghĩ nhiều rồi. ...
Đêm khuya, tại Seol gia.
Ye Ju Won vừa về đến nhà đã nhốt mình trong phòng ngủ, tâm trí bà ta trở nên hỗn loạn.
Seol Jin Meok vừa mới đẩy cửa bước vào đã thấy Ye Ji Won cứ đi loanh quanh, ông ta không kìm được nhíu mày : "Đã muộn thế này rồi mà bà còn không ngủ cứ loanh qua loanh quanh trong phòng làm gì đấy ? Hôm nay qua chỗ Lee phu nhân thế nào ?"
Seol Jin Meok rất coi trọng chuyện này nên cố tình hỏi một câu.
Vừa nhắc tới chuyện này, Ye Ji Won lập tức kích động nhìn về phía chồng : "Jin Meok , ông về rồi đấy à !"
"Xảy ra chuyện gì thế ?" Thấy Ye Ji Won khác thường, Seol Jin Meok nhíu chặt chân mày hỏi.
Ye Ji Won bực bội nói : "Hôm nay trong buổi tụ họp của Lee phu nhân tôi có thấy Jung Kook !"
"Jung Kook ? Chẳng phải thằng bé đó đã biến mất hơn một năm rồi sao ? Nghe nói là bị tên nhà giàu nào đó bao nuôi mà ?" Seol Jin Meok tuy không chú tâm tìm hiểu chuyện này , nhưng cũng có biết qua.
"Jin Meok , ông không biết đấy thôi ! Jung Kook đi cùng Jin Eun Ye đến Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền, Jin Eun Ye còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng Jung Kook là cháu của bà ta ! E là nhà họ Jin đã nhận Jung Kook từ lâu rồi !"
Nghe vợ mình nói vậy, Seol Jin Meok cũng lập tức biến sắc...
"Những gì bà nói đều là thật ?" Seok Jin Meok khiếp sợ.
"Giả thế nào được ! Tận mắt tôi trông thấy mà ! Hơn nữa lúc ấy có mấy vị phu nhân cũng tỏ ra có hứng thú với Jung Kook nữa !" Ye Ji Won gấp đến độ xoay vòng vòng : "Thật ra thì năm đó chúng ta nên phát hiện ra sớm mới phải, chỉ tại chúng ta quá sơ xuất !"
Sắc mặt Seol Jin Meok có chút nghiêm trọng, ông ta yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng : "Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa ! Hôm nay Jung Kook thế nào đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa rồi."
...
Hôm sau.
Kook vô ưu vô lo nghỉ ngơi cả một ngày dài, còn truyền thông, các fan, tất cả các công ty giải trí và thậm chí là cả giới giải trí đã nổ tung chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Nơi nơi đều là chuyện Kook biến mất hơn một năm lại đột nhiên xuất hiện trong buổi tuyên truyền của bộ phim Thiên Hạ.
Ở sân bay.
Seol Do Heol mệt mỏi đi công tác về, vừa xuống máy bay đang định gọi điện cho tài xế thì gã vô tình ngẩng đầu lên, thấy chính giữa màn hình lớn trong sân bay là hình ảnh chàng trai ấy hốc mắt ửng đỏ đang hát. Cả người gã như bị sét đánh...
Seol Do Heol chẳng nghe được đầu bên kia tài xế đang nói gì nữa, tiếng ồn ào trong sân bay cũng đột nhiên trở nên im lặng.
Trong mắt gã, trong tâm trí gã chỉ còn lại hình ảnh chàng trai mặc chiếc áo thuần trắng đang nhẹ nhàng hát lên.
Hình ảnh trên màn hình lớn kết thúc, hình ảnh Kook cũng biến mất nhưng trái tim của gã cứ như bị một bàn tay bóp chặt lấy, đập rất nhanh.
Jung Kook !
"Seol tổng... Seol tổng... Alo ?" Tài xế bên kia đợi mãi không thấy ông chủ trả lời liền vội vàng thúc giục.
Seol Do Heol không thèm để ý đến tài xế nữa mà cúp máy luôn, sau đó mở ra chức năng tìm kiếm trên điện thoại.
Căn bản không cần gã tốn công tìm làm gì, chỉ cần vài từ mấu chốt là có thể thấy hàng đống bài báo viết về sự xuất hiện của Kook ...
Cho đến khi nhìn hàng loạt bài báo thế này gã mới có cảm giác đây là sự thật.
Chàng trai cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian đã quay trở về...
Gã siết chặt di động trong tay, tình cảm ngủ sâu trong trái tim giống như ngọn núi lửa đang ngủ đột nhiên phun trào...
...
Công ty giải trí INTRO.
Trong phòng làm việc của Lee Sang Woo .
Ji Ahn Na đã bắt đầu điều động thủy quân, cô ta ra vẻ tất cả mọi chuyện đều trong dự liệu, đắc ý nói : "Sang Woo , em cứ yên tâm đi ! Lần này Jung Kook trở về chỉ tự rước lấy nhục thôi !"
Lúc đầu những ý kiến trên mạng còn là kích động cùng nhiệt tình vì sự tái xuất của của Kook , nhưng dưới sự cố gắng dắt mũi dư luận của Ji Ahn Na thì càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nghi ngờ về nguyên nhân Kook biến mất một năm nay.
"Hôm đó trong hoạt động tuyên truyền, Jung Kook giảo hoạt dời đi sự chú ý của các fan ! Muốn cứ thế rồi bỏ qua sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy ! Một nghệ sĩ hết thời muốn giải nghệ để được bao nuôi, bị kim chủ vứt bỏ nên không cách nào kiếm được tiền nữa, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết cậu ta rồi !"
[Tôi nói thật, fan não tàn của Jung Kook đừng có mà chửi tôi ! Tôi cũng từng là fan trung thành của anh ta, cho nên tôi biết rõ cái đoạn Jung Kook múa thương trong buổi tuyên truyền kia hoàn toàn không bằng trước đây đâu . Tôi thấy một năm nay anh ta căn bản không cần phải làm gì cả chỉ biết ăn ngon mặc đẹp thôi !]
[Đúng ! Chúng ta muốn anh Kook tốt nhất, chứ không phải cái loại hàng thứ phẩm này !]
...
Lúc đầu còn có người đi đường nghi ngờ, nhưng rất nhiều người cũng bắt đầu xuôi theo hướng gió trên mạng. Dần dà bắt đầu có fan dao động, trừ một bộ phận fan trung thành và fan của Jimin vẫn giữ yên lặng .
"Chỉ là một tàn hoa bại liễu mà còn muốn comeback ? Muốn áp chế em sao ? Đúng là mơ mộng hão huyền ! Cậu ta cứ ngoan ngoãn làm đá lót đường đi ! Chúng ta đã cướp được một lần thì chắc chắn sẽ cướp được lần thứ hai ! Cứ yên tâm đi, các fan sẽ trở lại vòng tay em thôi ! Hơn nữa sau lần này bọn họ sẽ càng trung thành hơn !" Ji Ahn Na ra vẻ nhiều kinh nghiệm, sắc mặt cũng vô cùng ung dung.
Lee Sang Woo vốn không để Kook trong mắt, cậu ta thấy hướng gió trên mạng đã hoàn toàn thổi theo ý bọn họ nên vẻ mặt cũng thả lỏng hơn : "Sau đó để các fan có chút phúc lợi đi !"
"Yên tâm, chị đã chuẩn bị từ lâu rồi ! Vừa vặn bảng bình chọn ngôi sao được yêu thích nhất trong giới giải trí cũng sắp bắt đầu ! Chúng ta nhân cơ hội này chộp lấy nó để cho Jung Kook trắng mắt ra, xem bây giờ giới giải trí này là địa bàn của ai !"
Lee Sang Woo nghe vậy cũng lộ vẻ xem thường : "Có cái gì mà phải chuẩn bị, tôi cần phải tranh với cậu ta sao ?"
"Tất nhiên là không cần, kết quả chẳng có gì đáng hồi hộp cả ! Chúng ta hoàn toàn áp đảo rồi !"
...
Thị trấn .
Nhìn những lời bình luận ngày càng khó nghe trên mạng cùng với các loại nước bẩn điên cuồng hắt vào Kook , Ahn Suk Hwan gấp đến độ quay vòng vòng.
Nếu không thể cho các fan một câu trả lời rõ ràng thì sợ rằng mọi thứ sẽ đều uổng phí mất, mỗi bước sau này của Kook cũng khó hơn lên trời.
Chỉ cần cái mũ "giải nghệ để được bao nuôi" này chụp xuống đầu thì Kook không còn đường mà vùng dậy được nữa.
Trong vườn hoa nhỏ, Ahn Suk Hwan gấp đến độ đi qua đi lại không ngừng : "Trầm cảm ? Du học ? Đổi nghề ? Hay là lập gia đình... bất kể lí do gì cũng không thể giải thích tại sao bà chủ lại bốc hơi như thế, không thể đem ra giải thích với các fan được !"
Anh ta rất rõ, nếu không có một lí do đủ hợp lí để chặn lại miệng những người kia lại thì hậu quả tuyệt đối khó lường.
Ahn Suk Hwan vừa than thở, vừa len lén nhìn Kook vẫn đang ngồi trên ghế.
Thực tế thì lí do mà Kook giải nghệ suốt một năm này là gì ngay cả anh ta cũng không biết.
Trên mạng bây giờ đều nói là do Kook chột dạ nên chẳng nói chẳng rằng rời đi, thậm chí còn có người nghi ngờ cậu vô tình, chẳng thèm để ý đến các fan. Nếu không tại sao lại trơ mắt nhìn nhiều người lo lắng cho mình như vậy mà cũng không xuất hiện...
Trừ Kook ra thì hôm nay Jimin cũng ở đây. Con hàng này trừ việc tắm rửa sạch sẽ ra thì đầu tóc vẫn như lão ăn mày, chẳng thèm để ý hình tượng của mình gì cả. Do Shik bất lực, chỉ cầu vị tổ tông này không tiếp tục phát điên là được.
Jimin nghiêng đầu nhìn Kook một cái, dường như cậu đang nghĩ cái gì đó, vẻ mặt có chút khó xử.
Jimin thấy thế chống cằm lầu bầu : "Xoắn xuýt làm cái gì ? Cứ nói thẳng với các fan là được chứ sao ! Cậu làm người thực vật, nghiêm chỉnh nằm một năm trên giường thì làm sao mà xuất hiện, làm sao mà lộ mặt, sao nào ?"
"Hả... cái gì ?!" Ahn Suk Hwan vừa nghe thì khiếp sợ đến suýt nữa thì nhảy dựng lên : "Jung Kook , cậu thành người thực vật nằm trên giường suốt một năm trời á ?"
Mặc dù Ahn Suk Hwan đoán được nguyên nhân có lẽ là do vấn đề sức khỏe, nhưng hoàn toàn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa với quan hệ của Kook với boss đại nhân thì nội tình e là liên quan đến rất nhiều thứ...
Cái này xem chừng cũng là nguyên nhân thực sự của việc không công bố tin Kook giải nghệ.
Ngay lúc Ahn Suk Hwan còn đang nghĩ nghĩ thì sau lưng vang lên một tràng tiếng bước chân trầm ổn.
Ahn Suk Hwan lập tức nghiêm mặt xoay người lại : "Boss"
V đưa một tập tài liệu cho anh ta rồi chỉ mở miệng nói đúng một câu : "Đi phân phát."
"Đây là..." Ahn Suk Hwan chần chừ nhận lấy.
Anh vừa mở ra một cái thì lập tức vui mừng : "Là tài liệu theo dõi bệnh tình cùng giấy chuẩn đoán của viện Quân y Seoul ! Có cái này thì xong hết mọi chuyện rồi !"
Kook liếc tập tài liệu mà Ahn Suk Hwan cầm trên tay, chắc đã đoán được đó là cái gì nên cậu không kìm được mà nhăn mày lại.
V biết cậu lo lắng cái gì, anh bước tới gần rồi từ từ ngồi xuống cầm tay cậu lên : "Xin lỗi, lúc đầu anh không công bố nguyên nhân vì sợ truyền thông sẽ điên cuồng đào bới tìm tin ảnh hưởng đến việc điều trị của em. Trừ cái này ra, những chuyện khác em không cần phải lo, bất kể là nhà họ Kim hay là nhà họ Jin ".
Ahn Suk Hwan nghe mà gật đầu liên tục, đúng đúng ! Dù sao cũng có đại boss siêu nhân che chở cho cơ mà !
Chỉ cần có thứ này để chứng minh là đủ rồi, còn lí do tại sao lại thành người thực vật thì cứ nói là tai nạn giao thông đi... anh ta có thể bịa ra một lý do hoàn hảo không chê vào đâu được.
Kook khe khẽ thở dài : "Sao anh lại xin lỗi chứ... thật ra nếu là em thì em cũng sẽ làm vậy, em sẽ chọn không nói sự thật cho các fan biết..."
Kook nói tới đây liền nghĩ đến chuyện mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây V đều phải chịu đựng cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng khiến trái tim cậu đau đớn.
Ahn Suk Hwan với Jimin đúng một bên nhìn hai người kia đang anh anh em em : "..."
Ahn Suk Hwan : "Khụ, sao tự dưng thấy mình sáng quá nha !"
Jimin bình tĩnh lắc lắc chân : "Sáng quen là được rồi !"
Ahn Suk Hwan : "..."
...
Sau khi bàn bạc và sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Ahn Suk Hwan quyết định các kế hoạch bàn giao sau này.
Bây giờ cứ để trên mạng nóng thêm một chút, tối mai tổ chức họp báo vừa chính thức tuyên bố Kook hoạt động trở lại, cũng vừa công bố lí do Kook biến mất suốt một năm nay.
Lee Wan đang ở nhà nghĩ nát óc xem phải đối phó chuyện này thế nào thì nhận được điện thoại của Ahn Suk Hwan . Sau khi biết nguyên nhân thực sự đến anh ta cũng thấy khiếp sợ.
"Không ngờ... nguyên nhân thật sự lại như vậy ? Đến lúc đó thì nói thế nào ?"
"Nguyên nhân thật sự có ảnh hưởng rất lớn nên không dùng được ! Bên này nhị thiếu sẽ xử lý phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để tin tức lộ ra ngoài ! Chúng ta cứ dùng nguyên nhân là tai nạn giao thông đi, mặc dù đơn giản nhưng mọi người cũng dễ chấp nhận."
"Vậy bây giờ tôi đi thông báo cho giới truyền thông là mai tổ chức họp báo nhé ?"
"Được."
Nói chuyện xong, Lee Wan đốt điếu thuốc nghĩ nghĩ một hồi rồi đăng một status lên twitter : [8 giờ tối mai, tại khách sạn Conrad Seoul, Jung Kook sẽ tổ chức họp báo.]
Đơn giản lại rõ ràng.
Cái twitter này vừa đặng lên, cơ hồ toàn bộ twitter đều chấn động.
Rốt cuộc Jung Kook cũng chính thức mở họp báo rồi !
Phía dưới bình luận của twitter đều là những câu hỏi...
[Vậy nguyên nhân Jung Kook biến mất thì sao ? Thật sự là do cậu ta tự nguyện sa đọa giống những nghệ sĩ khác, lăn lộn được chút danh tiếng thì liền tìm một kim chủ sao ?]
[Chúng tôi chỉ quan tâm lí do Jung Kook biến mất ! Tại sao cậu ta không nói tiếng nào đã rời đi ! Cậu ta coi fan của mình là cái gì ? Lợi dụng xong rồi thì quẳng đi chắc ?]
[Mấy người sốt ruột cái gì ? Người ta đã công bố sẽ tổ chức họp báo rồi cơ mà, dĩ nhiên sẽ cho chúng ta một câu trả lời thôi ! Chuyện còn chưa làm rõ đã há mồm ngậm miệng đều là tìm kim chủ bao nuôi, ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng không có ! Thì ra đây là cái gọi tình yêu và sự ủng hộ của mấy người sao ?]
...
Thủy quân cùng những người bị thủy quân dắt mũi, thêm cả những fan trung thành của Kook nhìn không nổi nữa liền lao ra đại chiến.
Lee Wan nhìn mọi chuyện phát triển như trong dự tính, anh ta lập tức đăng cái twitter thứ hai : [Có đôi lúc, sự thật còn không bằng quên lãng.]
A ha ha, con ngốc Ji Ahn Na kia, lúc ông mày còn đang lăn lộn thì không biết mày còn đang nghịch bùn ở đâu nữa đấy ! Muốn chơi kích động dư luận với tao sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro