Rừng tre 🌿
Đêm Hội Ngôi Sao kết thúc một cách viên mãn, lần này Big Hit đánh một trận quá đẹp. Đương nhiên là, cũng có một số người không nghĩ như vậy.
Trong phòng trang điểm sau sân khấu.
"Đồ trọng sắc khinh bạn ! Đồ vô nhân tính ! Jung Kook , tình bạn của chúng ta tới đây là hết !" Jimin vẫn tức giận.
Con hàng này chắc chắn là cố ý ! Chỉ vì muốn show ân ái mà có thể bán đứng cả anh như vậy !
Lúc này, tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên.
"Mời vào." Kook vừa nói vừa nhìn ra cửa theo phản xạ, trông thấy người vừa tới, cậu có chút bất ngờ.
Anh ta mặc một bộ vest đen, ôm một bó hoa rất đặc biệt, phơn phớt hồng, trông giống loại hoa của quý tộc châu Âu thời Trung cổ , số lượng rất khan hiếm.
"Chúc mừng em." Lee Pil Mo lịch lãm đưa bó hoa qua.
Kook vội đứng dậy đón lấy bó hoa : "Anh Lee... cảm ơn anh..."
"Tối nay lúc anh đang ở gần đây hẹn gặp đại sứ thì vô tình thấy chương trình trực tiếp, vì thế mới biết hôm nay em có hoạt động quan trọng. Mạo muội tới đây, hi vọng không làm phiền tới em." Lee Pil Mo giải thích ngắn gọn lý do vì sao anh ta có mặt ở đây.
Kook mỉm cười nói : "Tất nhiên là không rồi, anh khách khí quá ! Em rất thích hoa này, cảm ơn anh !"
Hoa này có mùi thơm rất đặc biệt, khiến cậu có cảm giác đoàn tụ và thanh mát nhưnhững ngày đầu hạ vậy.
Lúc này, Jimin ở bên cạnh bỗng dưng thấy một tên đàn ông lạ mặt ở đâu chui ra thì biến luôn thành sư tử, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
"Phải rồi, đây là tiền bối trong công ty em, anh Park Jimin " Kook giới thiệu.
"Tôi là Lee Pil Mo" anh ta đưa tay ra, tự giới thiệu về mình : "Đã nghe tiếng anh Park từ lâu, anh rất nổi tiếng trong nước, em gái tôi cũng là fan của anh đấy."
Biết nói chuyện ghê... Jimin đưa tay ra bắt tay qua loa với đối phương : "Khách khí rồi."
Lee Pil Mo không ở lại lâu, anh ta chỉ hỏi han vài câu rồi ra về.
Người vừa mới đi, Jimin đã lập tức chạy tới trước mặt Kook hỏi : "Anh ta là ai thế ?"
"Con trai của bạn thân mợ tôi, là nhân viên quan hệ ngoại giao, sao thế ?" Kook đáp .
Jimin lẩm bẩm : "Không có gì, chỉ cảm thấy hơi kì thôi... có phải anh ta có ý gì với cậu không ?"
"Tôi đâu phải tiền tệ ! Trên thế giới có mỹ nữ nào mà người ta chưa từng gặp, có nhất thiết phải không có kiến thức thế không..." Kook đang vui vẻ, ngọt ngào nhắn tin cho V nên cũng chẳng thèm ngẩng lên mà nói luôn.
Jimin vẫn cảm thấy kì kì ở đâu đó.
Người này nói năng trôi chảy, ánh mắt nhìn Kook cũng rất đỗi bình thường, nhưng chính vì quá bình thường nên anh lại càng cảm thấy bất thường ?
Jimin vốn định hỏi tiếp cho rõ, kết quả lại thấy tin nhắn Kook vừa gửi cho V : [Anh yêu , khi còn sống, tên của chúng ta vẫn sẽ mãi đồng hành với nhau !]
Bận lòng làm cái quái gì ! Bị ngược như chó rồi còn phiền lòng cái này làm chi nữa ! Trong mắt têb nhóc này giờ chỉ còn anh yêu của cậu ta thôi, dù cho tròng mắt giống loài khác có bám dính lấy cậu ta chắc có lẽ cậu ta cũng chẳng biết đâu !
...
Thị trấn .
V đọc được tin nhắn xong, ánh mắt lập tức tràn ngập dịu dàng, anh đứng dậy đi lên lầu.
Tới lúc V xuống lầu, cốc nước chanh trong tay J Hope nghiêng một cái đổ hết ra quần, tròng mắt anh chàng suýt thì rớt cả ra.
Áu ! Đẹp trai quá, đẹp quá !!!
Anh hai mặc bộ vest mà Kook mua cho, kiểu dáng đặc biệt, màu sắc cũng rất dễ chịu. Thẩm mỹ của Kook trước giờ đều rất bá đạo, nhưng khi mặc lên người anh hai lại mang vẻ mê người khác hẳn lúc bình thường.
"Ấy, anh ơi ! Tối thế này rồi anh còn mặc vậy đi đâu thế ?" J Hope kích động truy hỏi.
V nhấc tay, chỉnh lại ống tay áo nói : "Trông nhà hộ anh, sáng mai anh về sớm."
J Hope khóc ròng, cắn cắn ngón tay : "Anh đi hẹn hò với chị dâu à hu hu ..."
"Ừm." V thẳng thắn thừa nhận.
J Hope : "..."
Cuộc sống bi thảm trong dự liệu của anh quả nhiên đã bắt đầu rồi !
J Hope ôm con tim thủng lỗ chỗ của mình : "Hai người đi đâu thế, đi bao lâu, bao giờ mới về, lúc về còn yêu thương em nữa không ?"
V liếc mắt nhìn thằng em mê diễn của mình : "Trong tủ lạnh có sườn chua ngọt đấy."
Thịt sườn của anh hai !!!
Phải biết là, tay nghề của ông anh cuồng vợ nhà anh càng ngày càng tốt, sắp vượt qua cả chị dâu rồi !
Hi hi ! Anh hai quả nhiên vẫn yêu anh lắm mà !
J Hope thành công bị một đĩa sườn chua ngọt vỗ về, lúc này vui vẻ sửa miệng : "Em biết rồi ! Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà , anh đi đi ! Chơi vui vào nhé ! Về sớm hay muộn cũng hổng có sao hết á !!!"
Hơn nữa, anh cảm thấy... với năng lực của anh trai anh... chắc chắn sáng mai về không nổi rồi ....
Anh hai tìm đâu được đứa trai tuyệt vời như mình thế này chứ !
...
Phía sau hậu trường.
Kook : "Cháu trai, cháu tự về đi ! Tối nay mợ có hẹn rồi ! "
Jimin có cảm giác mắt cũng sùi bong bóng tới nơi vì chua xót, anh "hừ" một tiếng : "Ai thèm đi với cậu, ông đây cũng có hẹn nhé !"
"Ồ, vậy đi chơi vui nha ! Bái bai ~"
Thấy bóng lưng xa dần, vẻ xù lông trên người Jimin nhanh chóng rút về như cơn thủy triều, anh cúi đầu, ủ rũ trông như một chú chó to cô đơn, lạc lõng.
Ông đây đẹp trai như vậy... chẳng lẽ không trông thấy à ?
Tình yêu mà, trước giờ nào có công bằng đâu.
...
"Ui ! Anh yêu của em đẹp trai quá !!"
Kook vừa lên xe, thấy V một cái liền bổ nhào tới.
Người đàn ông được cậu nhào vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, ánh mắt tràn ngập yêu thương : "Chắc hơi xa, trên đường em cứ ngủ một chút đi, tới nơi anh sẽ gọi."
Kook háo hức : "Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu thế ?"
V không đáp lại, chỉ hắng hắng giọng, ánh mắt trông có vẻ... không được tự nhiên lắm.
Hiếm lắm mới thấy V lộ ra vẻ mặt như vậy, Kook đảo đảo mắt, càng cảm thấy tò mò hơn.
Ôi, bất ngờ của đại ma vương... rốt cuộc là gì nhỉ ?
Kook vốn muốn thức để đi với V, nhưng vì bận rộn cả tối cuối cùng cậu vẫn mê man thiếp đi.
Tới lúc tỉnh lại, xe cũng vừa đỗ lại.
"Ưm, đến rồi à ?" Kook dụi mắt.
Đang định mở mắt thì bỗng một bàn tay ấm áp bịt mắt cậu lại : "Em cứ nhắm mắt lại trước đã nhé."
Kook lập tức tỉnh táo hơn vài phần, cậu ngoan ngoãn gật đầu, tim cũng đập nhanh hơn.
Cửa xe bật mở, cậu được một bàn tay đỡ lấy eo, cẩn thận dắt cậu đi từng bước tới phía trước. Chân Kook có cảm giác đang tiếp xúc với thứ gì đó mềm mềm, có lẽ là đất. Trong không khí xen lẫn mùi cỏ thơm ngát, trời về đêm hơi se lạnh, bên tai vọng tiếng xào xạc, nghe rất đỗi quen thuộc...
Tuy trước mắt là một mảng đen xì, nhưng vì có hơi thở và độ ấm quen thuộc bên cạnh, cậu hoàn toàn tin tưởng mà ủy thác cả cơ thể và trái tim cho anh, thoải mái cảm nhận mọi thứ xung quanh mình.
Không biết đi bao lâu, mảng đất dưới chân dần trở thành từng ván gỗ chắc chắn, phía dưới hơi lắc, có lẽ đang đi trên cầu.
"Mở mắt được rồi." Bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp của anh.
Kook dừng bước, từ từ mở mắt ra, thoáng cái đồng tử đang chìm vào u tối của cậu bỗng dãn ra thật to...
Đập vào mắt là một rừng tre rậm rạp, tiếng xào xạc ban nãy là tiếng gió thổi vào rừng tre.
Trong rừng tre , khắp nơi đều là đom đom, khung cảnh đẹp như mơ vậy... Hồ nước phía dưới phản chiếu muôn vàn ánh sao và bóng dáng hai người đang tựa vào nhau...
Sâu trong rừng có một căn nhà nhỏ xây dựng theo phong cách cổ, lúc này đang bật đèn sáng trưng, dịu dàng ấm áp.
Càng khiến Kook kinh ngạc hơn là... đây chính là rừng tre Damyang, Juknokwon.
Nơi này vốn không có bất cứ công trình kiến trúc gì, trước đây chắc chắn cũng không có căn nhà kia, thậm chí đom đóm trong rừng trúc lúc trước dù có nhưng cũng rất ít, tuyệt đối không thể nhiều như vậy.
Rốt cuộc anh đã bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ ?
Kook hoàn toàn không thể hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này. Một người đàn ông luôn nghiêm túc, cứng nhắc và vô vị như anh lại vì cậu mà làm ra chuyện hoàn toàn không phải sở trường của mình như vậy.
"Thích không ?" Giọng V rõ ràng là có chút căng thẳng.
Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại như cánh hoa đầu xuân liền phủ lên bờ môi lạnh của anh.
V bỗng cứng cả người, tay ôm cậu lại càng chặt hơn, đồng thời cũng đáp trả lại bằng một nụ hôn sâu.
"Anh bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ thế ?" Kook hỏi.
"Không nhớ nữa, từ lúc em hôn mê." V đáp.
Lòng Kook xen lẫn chua xót cùng ngọt ngào : "Cảm ơn anh, em thích lắm... em rất thích..."
V khẽ ho một tiếng : "Vốn định là..."
Tuy anh chưa nói hết, nhưng Kook thoáng cái liền hiểu ngay.
Anh yêu của cậu dự là lần đầu tiên sau khi cưới sẽ là ở đây nhưng lại bị cậu bất ngờ nhào tới mà phá vỡ phòng tuyến ngay tại văn phòng...
Kook bật cười thành tiếng : "Chỉ cần là với anh, thật ra ở đâu cũng vậy mà ! Chúng ta còn cả đời này, sau này có thể thử rất nhiều nơi nữa..."
Anh ôm chặt cậu vào lòng: "Ừm."
Kook ngẩng lên, chớp chớp đôi mắt không ngừng phản chiếu ánh sao của mình : "Anh yêu, hôm nay bọn mình có thử ở đây không ?"
Giọng V có chút căng thẳng, anh đè nén giọng mình xuống : "Để lần sau, hôm nay muộn quá rồi, em nghỉ ngơi đi."
"..."
Kook không biết nên nói gì nữa, hóa ra nửa đêm nửa hôm anh đưa cậu đi xa như vậy, thật sự chỉ đơn thuần là muốn gây bất ngờ cho cậu thôi sao ?
Kook đảo mắt rồi kéo tay V đi vào căn nhà trong rừng trúc phía đối diện : "Ôi, được rồi ! Đi nghỉ thôi ! Bọn mình cùng nghỉ với nhau ! Anh lái xe lâu như thế chắc cũng mệt lắm rồi !"
Sau khi hai người vào nhà, Kook lại tròn mắt cảm thán thêm lần nữa.
Nóc phòng ngủ được lắp kính trong suốt, nằm trên giường có thể trông thấy cả bầu trời đầy sao bên ngoài, ngoài cửa sổ có thể nghe được tiếng gió xào xạc, chiếc giường lớn hình tổ chim với đệm trắng mềm mại cứ như là mây vậy...
Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ này đều không so được với người bên cạnh cậu.
V đứng trước giường, đang cởi từng cúc áo.
Kook chống chằm say mê nhìn.
Quả nhiên không có so sánh sẽ chẳng có đau thương ! Cậu thì tính là cái gì chứ ? Nếu để đám người kia trông thấy dáng vẻ cởi cúc áo của đại ma vương, thế chẳng phải sẽ điên hết cả sao ?
Còn nữa, nếu để họ biết No.1 và No.2 của đội Ông chồng quốc dân thật ra sớm đã ăn nhau rồi...
V vừa thay đồ xong thì thấy Kook đã nằm sẵn trên giường chờ anh.
Thấy anh quay lại, cậu còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình sang bên cạnh, trưng ra vẻ mặt "mọi người mau ngoan ngoãn đi ngủ thôi nào". Nhưng mà, ánh sáng trong đáy mắt đã hoàn toàn bán đứng cậu mất rồi...
Trong mắt V tràn ngập ý cười, anh cúi xuống dùng ngón tay khẽ vuốt cằm cậu : "Không mệt à ?"
Kook lắc đầu như trống bỏi : "Xin anh đấy, anh quyến rũ em như thế, em có mệt cũng phải hồi máu sống lại thôi !"
V nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh có quyến rũ cậu sao ?
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu : "Anh lớn tuổi hơn em, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ không còn sức hấp dẫn với em nữa."
Cái gì cơ ! Không ngờ đại ma vương mà cũng có lúc không có cảm giác an toàn thế này !
Kook nhướng nhướng mày : "Thế thì sao nào ? Trai đẹp hay tiểu thịt tươi trong làng giải trí đầy rẫy ra đấy ! Nhưng đẹp trai thì có mài ra mà ăn được không ? Dù họ có đẹp mấy, đẹp trai nữa thì cũng chẳng đẹp được bằng em !"
Cậu chính là No.1 được mọi người chứng nhận đó nha ?
V : "..."
Lí do này...
Người bình thường sẽ an ủi nói rằng em cũng có ngày già đi, nhưng câu "dù có đẹp trai nữa cũng không đẹp bằng em" của Kook đúng là không ai có thể phản bác lại được.
V chính là yêu muốn chết cái dáng vẻ phách lối này của cậu...
"Ừm, vợ nói phải, rất có lí."
V khẽ cười rồi cúi xuống, ngón tay thon dài đặt lên cổ áo cậu .
Chiếc áo này của Kook được thiết kế một hàng mười chiếc cúc, hơn nữa cúc nào cũng rất nhỏ, rất khó cởi.
V vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cậu vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Kook trở nên tê dại...
Từ tốn đến dằn vặt.
Lần đầu tiên mang đến cho cậu quá nhiều đau khổ, lần thứ hai lại quá vội vàng hấp tấp, nhưng lần này, anh muốn dành cho cậu sự trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Cho dù là chuyện không phải là sở trường của anh, nhưng chỉ cần anh muốn thì cũng có thể làm đến mức tốt nhất.
Tựa như đêm nay chẳng hạn.
...
Chết mất thôi, anh đừng nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén như xẹt điện đó. Bàn tay đang ở trong quần cậu ngày càng bạo dạn...
Ngón tay dài linh loạt vuốt ve bên ngoài lớp vải mỏng, khiến Kook rùng mình. Nhưng đây mới chỉ là sự bắt đầu ...
V liền vạch lớp vải mỏng, ngón tay tiến vào bên trong. Toàn thân Kook run rẩy, cậu thở hắt ra, mỗi tế bào trên cơ thể dường như đều bị ngón tay của anh chi phối.
Đầu tiên, ngón giữ của anh day day ở một điểm mềm mại nào đó, làm hai chân Kook mềm nhũn. Sau đó, cả ngón giữa cũng tiến vào nơi bí ẩn .Anh ngoáy đầu ngón tay, Kook thở dốc.
Mặt Kook gần như nhỏ ra máu. Cậu chỉ có thể túm chặt cánh tay anh. Phát hiện ra phản ứng kịch liệt của cậu , V mỉm cười : "Đừng căng thẳng quá, em cứ hưởng thụ là được."
Anh cúi xuống hôn cậu, thân hình cao lớn nằm đè trên người cậu , khiến Kook không thể nhúc nhích. Trong khi đó, bàn tay ấm nóng ngày càng thành thạo, như cá gặp nước.
V không ngừng vuốt ve, đùa nghịch. Động tác của anh lúc nhanh và mạnh, lúc lại chậm rãi xoay một vòng... vô cùng dứt khoát và trôi chảy, không cho Kook cơ hội thở hắt ra.
Cả người cậu cong lên như con tôm bị luộc chín dưới thân anh. Một cảm giác cầu mà không được vô cùng xa lạ và mãnh liệt nhấn chìm cậu .
Dưới đầu ngón tay của anh, ở nơi sâu thẳm trong thân thể cậu xuất hiện một sự run rẩy kỳ lạ, như từng đợt sóng dâng tràn. Nhịp tim của cậu đã trở nên không ổn định.
Thân hình cao lớn của V vẫn ở trên người Kook, đôi mắt tối sẫm của anh nhìn cậu chăm chú, động tác tay ngày càng linh hoạt thành thục...
"A..." Kook bật ra tiếng kêu khẽ, toàn thân run rẩy kịch liệt.
V cúi đầu ngắm người dưới thân , nội tâm của anh không bình tĩnh như Kook tưởng. Từng dòng khí nóng cuộn trào trong thân thể anh.
Cậu quá gợi cảm, cậu nhóc của anh vô cùng cuốn hút. Lúc đạt đến cao trào, hai chân cậu hơi co lại, chống vào bắp chân anh . Làn da trắng nõn của cậu ánh lên sắc hồng rực rỡ. Có trời mới biết anh muốn lập tức chiếm hữu cậu đến nhường nào.
Bộ phận nào đó cương cứng nóng bỏng đến mức sắp nổ tung. Thân thể cậu là thứ duy nhất có thể vỗ về xoa dịu.
" Kook , sờ anh đi." V cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực Kook . Anh túm tay cậu đưa xuống dưới.
Toàn thân Kook mềm nhũn, bắp chân tê liệt, nơi sâu thẳm trong thân thể khó diễn tả. Đầu óc cậu mê man. Khi cậu ngẩng đầu đối mắt V, tay cậu đã bị anh đặt vào bộ phận đặc biệt của anh.
Chỉ trong mấy giây, cổ họng V trở nên khô rát, bộ phận nhạy cảm ngày càng cương cứng. Tuy động tác của cậu không thành thạo, cũng không theo quy luật hay tốc độ, mà chỉ giống đang sờ mó... một động tác nhỏ, nhưng cũng đủ khiến máu amh không thể tiếp tục nhẫn nhịn, anh nắm tay cậu ấn xuống giường. Sau đó anh nhấn người, tiến vào thân thể cậu .
Ừm... nơi mềm mại ấm áp đó bao quanh bộ phận đàn ông của anh, chẳng khác nào dùng thuốc mê dụ dỗ anh. Anh không thể đè nén ham muốn xuyên qua người cậu . Cảm giác của anh bây giờ vừa khó chịu vừa khoan khoái.
Lúc V hoàn toàn chôn sâu trong người Kook , cả hai đều im lặng. Cảm giác này vừa xa lạ vừa kích thích. Hai thân thể nối liền, không khí xung quanh mùi hương của họ. Hai trái tim đập nhanh như trống trận, bởi vì tiếp theo sẽ là cuộc ái ân cuồng nhiệt nhất.
...
Ngày kế.
Bên trong rừng tre gió xuân vẫn thổi đến ngọt ngào thì thế giới bên ngoài đã đảo lộn. Những tin tức liên quan đến việc Kook lấy chiến thắng áp đảo trước Lee Sang Woo đầy rẫy trên các phương tiện thông tin đại chúng.
"Đêm Hội Ngôi Sao, Jung Kook tàn sát tất cả bảng bình chọn ! Nam nữ đều bị giết sạch !"
"Vương tử đích thực đã trở lại, nam thần giả mạo phải sống thế nào ?"
...
Những bài báo có tựa đề kích động lòng người như vậy xuất hiện liên tục trên các tạp chí và tuần san của giới giải trí. Kook lấy một tình thế không thua gì năm đó mà nhanh chóng trở lại tầm mắt của công chúng.
Sau tiết mục diễn cùng Kook và Jimin trong Đêm Hội Ngôi Sao thì nữ chính - So-min cũng nổi sau một đêm nhờ vào sự chuyên nghiệp cùng biểu hiện xuất sắc của mình !
...
Công ty giải trí INTRO thì bị mây đen bao phủ.
Chuyện này không phải chỉ là thất bại của một mình Lee Sang Woo, mà còn là một cú đả kích lớn với toàn bộ INTRO.
Vất vả lắm mới có thể đem Big Hit dẫm dưới chân, ấy thế mà, lại cho bên đó có cơ hội tái sinh !!!
Trong cuộc họp.
Sắc mặt Ji Ahn Na cực kì âm trầm : "Tôi mới nhận được tin, bộ phim kia của Sang Woo hợp tác với đạo diễn Park đã bị bên trên cấm rồi."
Ý tứ là bộ phim kia coi như là vứt đi, cả kế hoạch giành lấy một giải thưởng quốc tế cũng coi như là ngâm nước nóng.
Dứt lời, Ji Ahn Na không thèm nể mặt mà nhìn về phía giám đốc PR bắt đầu mắng chửi : " Rốt cuộc là anh làm ăn cái kiểu gì vậy ! Chẳng phải tôi đã bảo anh phải chạy trọt bên trên cho ổn thỏa rồi cơ mà ! Nếu như thế thì bộ phim này chắc chắn không xảy ra vấn đề gì hết ! Cái chức giám đốc phòng PR của anh chỉ để bày cho đẹp thôi à ! Đồ bị thịt !"
Giám đốc cười lạnh rồi đập thẳng thư từ chức xuống bàn : "Xin lỗi nhé, ông đây không thèm làm nữa ! Quản lí Ji có giỏi thì từ nay về sau phiền cô tự đi mà lau cái mông của mình đi !"
"Anh..." Ji Ahn Na tức ói máu .
...
Jeon Hyo Cho không có mặt tại buổi họp sáng nay là vì mới sáng sớm Do Heol đã gọi cho cô ta, hẹn cô ta cùng nhau ăn tối, lại còn bảo có chuyện cần nói .
Bọn họ quen biết nhau lâu như thế nên đương nhiên cô ta chỉ cần dựa vào ngữ khí của Do Heol là biết, những gì cô ta làm để lấy lòng gã mấy ngày qua chẳng có tác dụng gì hết, gã vẫn quyết tâm muốn li dị ! Chỉ sợ là tối nay gã sẽ nói thẳng với cô ta mà thôi .
Dưới lầu.
"Sao Hyo Cho còn chưa xuống ? Chẳng phải tối nay Do Heol hẹn nó nói chuyện kia sao ?"
Ye Ji Won nhấp nhổm liên tục ngước nhìn trên lầu, hiển nhiên bà ta đã biết chuyện tối nay gã con trai của bà ta sẽ ngửa bài với Jeon Hyo Cho .
Cứ nghĩ đến chuyện sau này sẽ thành thông gia với Jin gia thì mấy ngày nay bà ta đều cảm thấy thân phận mình cao hơn mấy phu nhân khác mấy cái đầu, vì thế nên tất nhiên là bà ta mong mọi chuyện tối nay thuận lợi. ...
Seol Jin Meok với Ye Ji Won đang nói chuyện thì đột nhiên trên lầu vang lên tiếng thét thất thanh của người giúp việc.
"A !Thiếu phu nhân ! Làm sao thế này ! Cô tỉnh lại đi ! Không xong rồi... người đâu ! Người đâu ! Thiếu phu nhân ngất xỉu rồi !"
Tiếng thét chói tai của người nữ giúp việc kia cũng kinh động tới hai người đang ngồi dưới lầu.
"Sao thế ? Hyo Cho ngất xỉu ?" Ye Ji Won lập tức nhíu chặt lông mày.
Hai người họ vội vàng chạy lên quả thực thấy Jeon Hyo Cho đang nằm bất tỉnh nhân sự cạnh bàn trang điểm, mà người giúp việc kia đã hoảng đến bật khóc.
"Còn không mau gọi tài xế chuẩn bị xe đi, mau đưa người đến bệnh viện !" Seol Jin Meok trầm giọng nói, vừa dứt lời lại bổ sung thêm một câu : "Gọi Do Heol về đi !"
Lúc này sắc mặt của Ye Ji Won cực kì khó coi, bà ta nhìn Jeon Hyo Cho đang nằm chình ình ở đó muốn nói cái gì nhưng lại thôi. Trong lòng bà ta âm thầm nghĩ, ngất xỉu ? Sao lại nhằm vào lúc này ?
Bệnh viện.
Trừ người của Seol gia thì Jeon Pan Ro và Jin Yi Han cũng chạy đến.
Nét mặt của Jin Yi Han vô cùng bất mãn : "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra ? Một người đang khỏe mạnh thì sao có thể nói ngất là ngất đi như vậy ?"
Ye Ji Won thấy người của Jeon gia cũng tới, lại thêm thái độ chất vấn này của Jin Yi Han thì cực kì mất hứng.
Chỉ là ngất xỉu thôi chứ có cái quái gì mà phải ngạc nhiên như vậy ? Nhìn vẻ mặt kia của Jin Yi Han , chã nhẽ bà ta cho rằng Seol gia họ ngược đãi cô ta chắc. Không có mệnh làm thiên kim tiểu thư mà cứ làm như mình cũng mong manh dễ vỡ giống người ta !
Bên kia Do Heol đã theo chân bác sĩ đi lấy kết quả khám.
"Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào ? Có nghiêm trọng không ?" Do Heol hỏi.
Bác sĩ cầm kết quả khám bệnh đi ra hớn hở nói : "Không sao , đây còn là chuyện tốt đấy! Chúc mừng anh , cô Jeon đã mang thai rồi !"
Bác sĩ vừa dứt lời thì sắc mặt Do Heol lập tức trắng bệch, gã dường như không tin nổi vào tai mình.
"Bác sĩ... vừa nói cái gì ? Mang thai ?"
Bác sĩ kia chỉ nghĩ rằng Do Heol đang rất cao hứng cho nên vội vàng cười nói : "Đúng thế, cái thai đã được tám tuần tuổi rồi, sắp được ba tháng rồi !"
Do Heol lập tức trắng bệch mặt đứng ngây ra ở đó.
Gã bận rộn nhiều ngày như thế, nào là mời luật sư chuyên nghiệp, nào là soạn thỏa thuận ly hôn, cũng chỉ chờ ngày hôm nay để mở miệng nói với cô ta.
Gã vẫn mong ngóng sau hôm nay là gã lại là kẻ tự do để đi tìm Kook. Nhưng gã lại không thể ngờ rằng, gã còn chưa kịp há mồm ra nói thì đã nghe được tin Hyo Cho mang thai.
Do Heol không biết gã cầm kết quả đi ra như thế nào. Gã chỉ cảm thấy cả người gã cứ như bị dìm xuống hầm băng lạnh đến thấu xương.
"Do Heol ... Hyo Cho thế nào ? Con nói chuyện đi chứ !"
Mãi cho đến lúc tiếng thúc giục của Jin Yi Han vang lên bên cạnh thì gã mới phục hồi tinh thần lại.
Gã hít sâu một hơi cưỡng chế đầu óc của mình tỉnh táo lại : "Hyo Cho không sao, cô ấy... có thai..."
"Cái gì ? Con nói Hyo Cho có thai !" Khuôn mặt Jin Yi Han lập tức tràn đầy sung sướng : "Tốt quá ! Chuyện này thật sự tốt quá !"
Jeon Pan Ro nghe vậy cũng rất kích động : "Các con đã kết hôn hơn một năm rồi, cuối cùng cũng có tin vui !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro