Quậy tới bến !!!
"Cha, sao cha không hỏi xem cô cháu gái tốt của cha đã làm gì ! Cô ta quả nhiên là khinh người quá đáng ! Không bàn bạc gì với chúng con đã tự ý dẫn Jung Kook đến bữa tiệc …"
Jeon Bo Ra cười lạnh : "Tự ý ? Chị dâu , chị chú ý ngôn từ của mình, tôi muốn dẫn ai tới đâu là tự do của tôi, chả có lí gì phải báo cáo với chị cả."
"Cô câm miệng ! Jung Kook là…"
"Hửm ? Nó là gì của chị ?"
Jin Yi Han hít sâu một hơi : "Cô đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."
Nói xong, bà ta lại nhìn lão gia tử kể lể : "Cha, cô ta dẫn Jung Kook tới tiệc rượu thì thôi, lại còn công bố chuyện nó mới là con ruột của con ra, nói năm đó Jung Kook và Hyo Cho bị ôm nhầm !"
Jeon Pan Ro cũng mở miệng nói : "Cha, lần này Bo Ra đúng là hơi quá đáng quá rồi !"
Lão gia tử đưa mắt nhìn từng người, sau đó trầm giọng nói : "Quá đáng cái gì ? Những lời Bo Ra nói có câu nào sai à !"
"Cha..." Jin Yi Han lập tức kêu thành tiếng.
Mắt Jeon Hyo Cho lập tức tối sầm...
Jin Yi Han cả giận nói : "Cha, sao cha lại bất công như thế, bây giờ bị Bo Ra nói toạc ra như vậy, cha bảo Hyo Cho của chúng con sống thế nào nữa đây ? Mọi người sẽ nhìn nó thế nào đây ?"
Jeon Bo Ra hừ lạnh một tiếng : "Vậy sao chị không nghĩ đến Jung Kook mang cái tiếng con nuôi thì sống thế nào, người ta nhìn nó thế nào ! Thế nào hả ? Jung Kook có thể chịu uất ức được mà nó không thể chịu được à ? Nó thì cao quý hơn ai ?"
"Dừng lại hết cho ta ! Còn ra cái thể thống gì nữa !" Jeon lão gia tử tức giận không nhẹ.
Con mắt Jeon Pan Ro nhìn Kook không khác gì như nhìn kẻ thù vậy : "Đồ bất hiếu, đừng cho rằng tao không biết lòng dạ của mày, mày trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận cô mày như thế chẳng phải vì chút cổ phần công ty à ? Mày cho rằng lừa được cổ phần của cô mày thì mày có thể thừa kế công ty à ! Mày cho rằng mấy lão già trong công ty dễ đối phó sao , không có tao che chở thì lúc đó mày sẽ bị ăn sạch chẳng còn cái xương nào đâu !"
Trong cảnh cãi cọ ầm ỹ, Kook đột nhiên lên tiếng : "Chuyện liên quan đến cổ phần công ty, tôi vốn định ngày mai sẽ nói rõ mọi người. Nhưng, nếu như bây giờ hai vị đã không chờ được nữa thì giải quyết luôn vậy, vừa hay có ông nội ở đây."
Lão gia tử chau mày : " Jung Kook , cháu…"
Kook cho ông nội một ánh mắt trấn an, sau đó lấy một tập văn bản ra.
Trong thoáng chốc, Jeon Pan Ro , Jin Yi Han , Jeon Hyo Cho đều nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Kook .
Bởi vì, ngay trang đầu của tập tài liệu đã viết mấy chữ : Văn kiện chuyển nhượng cổ phần vô cùng nổi bật .
Kook mở tập văn kiện kia ra, để trên mặt bàn.
Nội dung văn kiện lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Công ty Quốc tế Hữu hạn Jeon thị .
Bên chuyển nhượng : Jeon Jung Kook (bên A)
Bên nhận : Jeon Bo Ra (bên B)
...
Jeon Bo Ra !!!
Vừa nhìn thấy cái tên này xong, đám người Jeon Pan Ro chết sững.
Nhưng, sau đó còn có chuyện khiến cho bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa.
Trong văn kiện chuyển nhượng ghi rõ 10% cổ phần của bên A sẽ được chuyển nhượng mà không cần bất cứ chi phí gì từ bên B.
Không chi phí ...
Nó thà đưa miễn phí cho Jeon Bo Ra cũng không thèm bán lại cho bọn họ ?
Jeon Bo Ra nhìn văn kiện kia mà lòng vô cùng ngổn ngang, hiển nhiên là bà cũng không thể ngờ được Kook sẽ làm như thế !
Chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà cậu đã có thể tin tưởng giao hết cổ phần của mình cho bà…
Lão gia tử nhìn thoáng qua Jeon Hyo Cho : "Rốt cuộc ai mới là người ngoài, mấy đứa tự hiểu rõ . Vốn ta không muốn nói lời làm tổn thương người khác . Hai đứa bé này, một đứa là cháu ruột thịt, một đứa thì ta chứng kiến nó lớn lên , đối với ta mà nói thì đứa nào cũng như đứa nào. Nhưng, chuyện hai đứa làm với Jung Kook quả thật là quá đáng !"
Ông nói xong liền đưa ánh mắt sắc bén nhìn Jeon Hyo Cho : " Hyo Cho , cháu cũng thấy đấy, cái nhà này vì cháu mà thành như thế này, nếu cháu còn mang chút lòng cảm kích đối với ơn nuôi dưỡng của Jeon gia, ôm một chút áy náy với anh cháu thì tốt nhất là nên khuyên bố mẹ cháu đi !"
Nếu như Jeon Hyo Cho thật sự không tranh giành cái gì như biểu hiện bên ngoài, không cần cái gì cả thì Jeon Pan Ro và Jin Yi Han cũng chẳng đến mức này.
Tâm tư con bé này sâu như thế, ông không thể không phòng...
Jeon Hyo Cho cố gắng áp chế tâm tình của mình lại, ra vẻ lo lắng nhìn Kook nói : " Kook , anh nghĩ kĩ lại đi mà, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, không liên quan gì đến bố mẹ hết . Dù sao bố mẹ cũng là bố mẹ ruột của anh , chắc chắn sẽ không hại anh ! Jung Kook , anh đừng để bị cô Bo Ra lừa !"
Lúc này, lão gia tử đã đi rồi, chỉ còn mình Jeon Bo Ra ở lại.
Cho nên, Jin Yi Han không cần kiêng dè ai hết nữa, trong cơn kích động bà ta không giữ được cái miệng của mình : "Nó vẫn còn hận chúng ta chuyện năm đó đây mà ! Nó đi ăn tiệc để người ta cưỡng hiếp , sau đó bị Hyo Cho phát hiện . Lúc đó, chúng ta hết cách mới đưa nó ra nước ngoài . Cả quyết định không công bố thân phận nó ra bên ngoài cũng là vì thế, sợ chuyện đó bị đào bới ra làm mất mặt cả nhà chúng ta !"
"Lo lão gia tử bị kích thích mà chúng ta không dám nói chuyện này với ông . Nói gì thì nói chúng ta cũng đã hết tình hết nghĩa với nó rồi ! Tất cả những thứ này đều là do nó gieo gió gặt bão, giờ còn tư cách gì để oán trách chúng ta ?"
" Yi Han , em bớt cái mồm đi được không !" Jeon Pan Ro thấy Jin Yi Han thế nhưng lại dám lôi chuyện năm đó ra nói, vẻ mặt không tự chủ được mà trở nên méo mó khó coi.
Dù sao đây cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta…
Jeon Hyo Cho đứng bên "khéo léo" khuyên bảo : " Mẹ, mẹ đừng nói nữa "
Đoạn đối thoại này khiến Jeon Bo Ra kinh ngạc cực kì.
Cái gì…
Năm đó thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như thế ?
Dù gì Kook cũng không giống với cái loại có thể làm những chuyện như thế. Vì vậy bà lập tức lên tiếng ngắt lời : "Các người dám khẳng định sự việc đúng như những gì các người vừa nói mà không phải là vẫn còn có ẩn tình khác ? "
"Còn có thể có ẩn tình gì nữa ? "
Jeon Pan Ro trầm giọng nói : " Bo Ra, em luôn trách anh và Yi Han ác, nhưng thực ra bọn anh cũng có nỗi khổ tâm, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, những chuyện này bọn anh căn bản là không muốn nói…."
"Nói đủ chưa ?" Trong căn phòng trống trải, giọng nói lạnh lẽo của một chàng trai vang lên.
Vẻ mặt của Jin Yi Han đầy chán ghét nhìn về Kook : "Chọc phải vết sẹo của mày rồi chứ gì ? Bây giờ biết xấu hổ rồi à, sớm biết thế sao còn làm ?"
Kook ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu trong suốt đến sáng ngời : "Mấy người có biết chuyện ngu xuẩn nhất năm đó tôi từng làm là gì không ?"
"Không phải thương ba mẹ ruột đến mức đào tim móc phổi cho các người , cũng không phải là đối đãi Jeon Hyo Cho như em ruột mà chẳng có chút phòng bị nào..."
"Mà là, sau khi sự việc đã xảy ra rồi, tôi vẫn còn khóc lóc giải thích với bà như một tên ngốc , cầu xin bà tin rằng tôi không làm những việc đó ! Bây giờ thì xin lỗi, các người muốn nghĩ thế nào thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi."
Kook nói xong, quay người đi thẳng.
Jeon Bo Ra cũng lập tức đuổi theo, lúc ra đến cửa không nhịn nổi mà quay lại nhìn Jin Yi Han và Jeon Pan Ro nói một câu : "Thà tin một người ngoài cũng không chịu tin con ruột của mình, anh chị thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt ! Cố mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái đứa bên cạnh anh chị rốt cuộc là cái loại hàng gì nhé !"
Sau khi Jeon Bo Ra và Kook đi rồi, sắc mặt của Jeon Pan Ro và Jin Yi Han đều khó coi vô cùng.
Lúc này, điện thoại của Jeon Pan Ro đột nhiên reo vang.
Là cha của Do Heol gọi đến.
Nhà họ Seol gọi điện thoại đến !
Nét mặt của Jeon Pan Ro lập tức thay đổi, ông ta cố gắng làm tâm trạng dịu lại rồi mới nhấc máy lên nghe trong ánh mắt căng thẳng của Jin Yi Han và Jeon Hyo Cho : "Alo, ông thông gia à…."
Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức vang lên tiếng "hừ" lạnh : " Câu thông gia này của ông tôi thật không dám nhận . Jeon đổng này, tôi tìm ông là vì chuyện gì ắt hẳn là ông cũng rõ, chuyện này tôi hy vọng ông có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng ! Nhà họ Seol chúng tôi tốt xấu gì ở Seoul này cũng là nhân vật có tiếng, bây giờ chuyện lại ầm lên như thế này, ông bảo chúng tôi sau này biết làm người thế nào đây ! Cứ tưởng rằng lấy được một thiên kim tiểu thư về nhà, kết quả lại là một món hàng giả ?"
Jeon Pan Ro nghe mà trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể nín nhịn mà trả lời : "Ông thông gia nói vậy là nặng quá rồi , Hyo Cho là đứa bé mà chúng tôi yêu thương cưng chiều từ nhỏ đến lớn, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay chúng tôi, vốn dĩ đã là thiên kim tiểu thư, tại sao lại có thể gọi là hàng giả được ? Nhân phẩm và năng lực của con bé như thế nào, không phải ông bà cũng biết rõ sao ?"
" Jeon Pan Ro , ông đừng có đánh trống lảng với tôi, chẳng lẽ những thứ đó có thể biến thành lý do để ông lừa gạt nhà họ Seol chúng tôi sao ?" Giọng của đầu bên kia càng lộ rõ sự phẫn nộ.
Jeon Pan Ro cũng trầm giọng nói : "Về chuyện này thì xin ông thông gia cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ông một đáp án hài lòng !"
"Được, vậy tôi sẽ cho ông thời gian ba ngày !" Cạnh một tiếng, đầu bên kia đã cúp máy
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Jeon Pan Rl liền đen kịt lại.
Khó khăn lắm mới liên hôn được với nhà họ Seol , nếu như cuộc hôn nhân này thất bại, đối với ông ta mà nói đây sẽ là một tổn thất cực kì lớn !
Mà bây giờ cách duy nhất có thể chứng minh thành ý của nhà họ Jeon , nâng cao địa vị của Hyo Cho lên cũng chỉ có một.
Đó chính là, chuyển hết cổ phần dưới danh nghĩa của ông sang cho Jeon Hyo Cho .
Như thế nhà họ Seol sẽ không còn nói được gì nữa !
Mãi một lúc lâu sau, Jeon Pan Ro mới thở dài rồi nói : " Hyo Cho con đừng lo nữa, để ba tính kỹ xem xem, còn về phía Do Heol con cũng đừng có xúc động, ba sẽ giúp con giải quyết ổn thỏa."
Jeon Hyo Cho nghe thế, trong mắt lại lóe lóe lên nhưng vẫn cứ tiếp tục giả bộ đau đớn, không có bất cứ phản ứng gì, cô ta muốn ép cho Jeon Pan Ro phải mau chóng đưa ra quyết định.
Ngoài cửa lớn nhà họ Jeon .
Kook nhìn Jeon Bo Ra với ánh mắt cực kỳ cảm kích, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi : "Cô không hỏi cháu về chuyện năm đó sao ?"
Jeon Bo Ra cười cười : "Có gì đâu mà phải hỏi, cô dùng đầu gối cũng đoán được tình hình lúc đó đại khái như thế nào . Chẳng qua là, với cái tính mưu mô xảo trá kia của Jeon Hyo Cho , chắc chắn giờ đã chẳng còn lại chút chứng cứ gì của năm đó. Bây giờ, con nhỏ đó vẫn một mực đổ tội lên đầu cháu, dù cháu có một trăm cái mồm cũng không giải thích rõ được !"
"Kẻ đã không tin cháu thì có nói thế nói nữa cũng vô dụng, những người tin cháu thì cháu chẳng cần nói một chữ họ vẫn tin ! Cháu yên tâm đi, cô tin cháu."
Được người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng này ôm lấy, trong lòng Kook bỗng dưng dâng lên một nỗi cảm xúc khó nói : "Cô …"
Tuy Kook không nói gì nhưng Jeon Bo Ra lại có thể cảm nhận được tâm tình của cậu , bà đau lòng không thôi vuốt vuốt mái tóc của cậu : "Con trai ngoan, con đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi ! Con yên tâm, cái đuôi cáo của Jeon Hyo Cho không giấu được bao lâu nữa đâu ! Còn cả đôi cha mẹ hồ đồ của con nữa, sớm muộn gì họ cũng sẽ phải hối hận…"
Jeon Bo Ra vừa nói trong lòng vừa âm thầm thở dài, đứa bé này nhẫn nhịn bao nhiêu năm như thế thật đúng là không dễ dàng gì !
Cho dù có trong lòng có bao nhiêu oán hận đi chăng nữa, thằng bé có thể làm gì được đây ? Bởi vì đối phương là cha mẹ ruột của thằng bé, cho dù nó có làm bất cứ cái gì với bọn họ thì cuối cùng người sai vẫn sẽ là nó .
Cũng thật khó cho nó , có thể kiên trì đến ngày hôm nay, không bị thù hận làm mờ mắt mà lầm đường lạc lối.
Nghĩ đến đây, Jeon Bo Ra lại cảm thấy vui mừng.
Đứa bé này quả thật là khiến người ta thương yêu !
...
Đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên rung lên bần bật.
Nhìn thấy tên của V hiện trên màn hình, Kook lập tức bò dậy : "Alo ?"
"Mở cửa đi." V đột nhiên nói.
"Hả ?" Kook ngẩn ra một lát : "Anh… anh đến đây đó hả ?"
V : "Ừ."
Kook chẳng kịp nghĩ gì nữa mà lập tức đi ra khỏi phòng .
Mở cửa ra, quả nhiên là đập vào mắt hình ảnh của V với vẻ phong trần mệt mỏi đang đứng ngoài cửa.
" Có chuyện gì mai nói cũng không muộn mà !"
V dang rộng hai tay, mặt không biểu cảm nói : "Cho em ôm một cái."
Kook nhất thời ngẩn ra rồi nháy mắt mắt đã đỏ bừng, lập tức nhảy bổ vào trong lòng anh : " Kim Taehyung … sao anh lại đáng yêu thế chứ !"
Là vì sợ cậu buồn thế nên dù đã bận cả ngày trời cũng vẫn cố ý chạy đến đây một chuyến để tặng cho cậu cái ôm an ủi sao ?
Đêm khuya lành lạnh, hai người yên lặng ôm nhau.
V vuốt vuốt mái tóc cậu : "Đừng nghĩ lung tung, chuyện giữa anh và cái tên đó không liên quan đến em, tất cả đều là ân oán riêng giữa anh và hắn."
Nghe đến đó, tim Kook giật thót, nghe giọng của V thì hình như đã tra ra lai lịch của Suga rồi ?
Chẳng lẽ hai người bọn họ biết nhau thật ?
"Anh quen anh ta à ?" Kook không kìm được hỏi.
"Biết." Ánh mắt V hơi tối lại nhìn gương mặt lo lắng của cậu nhóc nhỏ : "Em đang lo cho anh… hay là đang lo cho hắn ?"
Thấy V tự dưng đổ nguyên một thùng dấm , khóe miệng Kook khẽ giật một cái : "Đương nhiên là em lo cho người đàn ông của em rồi ! Chẳng lẽ em lại đi lo cho người dưng ?"
Người đàn ông của em và người dưng.
Lúc này, vẻ mặt của V mới lộ ra vẻ hài lòng, y như con mèo đang trong cơn giận dữ thì được chủ nhân vuốt lông : "Không cần lo cho anh, trên thế giới này, người có thể khiến anh để vào trong mắt chỉ có em."
Thấy vẻ đã tính trước hết mọi thứ của anh, Kook mới yên tâm phần nào, tuy rằng những lời ngọt ngào này khiến Kook cảm thấy thư thái cực kỳ nhưng vẫn phồng má giả vờ giận nói : "Anh ghen cũng vô lý quá đấy !"
Anh vuốt tóc cậu , dừng đề tài này lại : "Muộn quá rồi, em đi ngủ đi."
Kook ôm chầm lấy V không chịu buông tay : "Em không nỡ để anh đi."
V : "Vậy anh ở đây với em thêm một lát nữa."
"Một lát không đủ, người ta muốn làm đồ trang trí treo lên chân anh cơ, anh đi đâu người ta theo đấy…" Kook vùi đầu vào ngực V , giấu khuôn mặt đang vô cùng ủ rũ của mình đi : "Haizz, bảo bối à… anh tốt như thế này… tốt như thế này cơ mà… nên lấy một cô tiên hoàn mỹ mới phải chứ… em luôn cảm thấy... anh ở bên cạnh em là anh chịu thiệt, thiệt vô cùng... làm thế nào bây giờ ?"
V : "Em chính là tốt nhất ."
"Hì hì… Tự dưng anh lại thẳng thắn thế làm gì !"
Hai người lại quấn quýt thêm một lúc lâu nữa, Kook mới luyến tiếc không thôi nói : "Không quấy anh nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi !"
"Em cũng thế." Anh nhìn cậu nhóc nhỏ thêm một lát nữa rồi mới quay đi.
Lúc mở cửa lên xe, Kook đột nhiên gọi anh lại : " V…"
V quay lại nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi.
Những ngón tay của Kook siết chặt thành nắm đấm...
Nhưng, cuối cùng cậu chỉ vẫy vẫy tay với anh : "Lái xe cẩn thận."
"Ừm"
…
Sau khi V đi rồi, Kook vẫn đứng tại chỗ đó một lúc lâu… rất lâu... mãi cho đến khi cả người tê cứng mới lê từng bước từng bước một vào trong nhà.
Có vài chuyện năm đó … cậu nhất định phải nói cho anh biết.
Cho dù có khó khăn mấy đi chăng nữa… cũng phải lôi nó ra từ trong cái góc tối tăm kia ra, diệt trừ tận gốc.
Kook không nhớ đã bao lâu cậu không có cảm giác này rồi, thứ bị cô vùi sâu vào lãng quên, vào tăm tối giờ như y con thú lớn đang thức dậy muốn phá lồng chui ra, như một ngọn núi lớn đang đổ lên người cậu , hành hạ cậu không thể thở nổi...
Kook dùng giọng điệu vô cùng thoải mái, không hề có chút dị thường nào gọi điện cho RM : "Nhị sư huynh ! Quẩy tới bến không !"
"Xì, không đi ! Có đi cũng không đi với đệ ! Từ lúc đệ yêu đương tới giờ, ra ngoài với đệ chẳng thú vị chút nào !" Bên đầu kia truyền tới giọng điệu ghét bỏ của RM.
"Đi đi mà ~ Đợi huynh đó ~"
...
Tại quán bar số 8.
Vì Kook nhõng nhẽo hết nước hết cái nên cuối cùng RM vẫn tới.
Nhưng lần này, chưa được bao lâu RM đã hối hận rồi.
Không phải vì Kook chỉ ngồi không nói chuyện giống như trước đây, mà là vì...
Con mẹ nó, nhóc này chơi quá đà rồi !!
Sau khi uống hết chai thứ năm, Kook chạy về phía ca sĩ đang hát trên đài, cướp lấy mic của người đó...
Người trong quán ngày càng đông, cuối cùng chẳng còn chỗ mà chen chân nữa, rất nhiều người đứng thẳng lên bàn, có người thì cố gắng chen được vào trong.
Phía dưới, RM bị chen cho bẹp dí, vẻ mặt "cái quỷ gì thế này ": " Tên nhóc này lại điên rồi sao ? "
Kể cả nó không sợ Kim Taehyung, chẳng lẽ không sợ bị người ta phát hiện ra à ?
RM càng nghĩ càng thấy kì quái...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
RM nhanh chen qua đám người , chen vào được tầng trong cùng, sau đó nhảy lên sân khấu, kéo Kook chạy ra khỏi cửa...
Kook : "Ba... hai..."
"Hả ? Ba hai cái gì, nói linh tinh cái gì đấy ?" RM không hiểu cậu đang nói gì cả.
"Một !" Kook vừa nói xong chữ "một", liền lập tức lủi tới chỗ đám người đang lái xe máy cách đó không xa, đạp thẳng cái tên trên xe xuống, sau đó phóng xe chạy mất.
RM : "..."
Mẹ nó, "Ba hai một" là đang đếm ngược cho anh chuẩn bị đấy hả ?
Ông đây thật sự cảm ơn bà cô tổ cậu lắm !
RM hết cách, đành tiếp tục chạy theo thu dọn tàn cuộc, anh cũng nhanh chóng cướp xe của một tên trong số đó rồi tăng tốc đuổi theo người đang trong cơn điên.
Ai bảo anh còn lấy lương làm vệ sĩ của người ta chứ !
Nghề này đúng là không phải để người làm mà !
RM dựa vào những phán đoán trực giác sắc bén của mình, tối nay nếu chỉ dựa vào mình anh chắc chắn không thể giải quyết được Kook , thế nên anh vừa lái xe bám sát Kook đang ngày càng tăng tốc độ phía trước, vừa gọi điện cho V : "Alo ! Boss à, Kook nhà anh điên rồi, tiểu ma đầu này giờ đang như con chó hoang thoát khỏi xích đây này ! Anh không mau trói lại, tôi thật không thể giữ nổi nữa đâu !!"
"Ở đâu ?" Đầu bên kia, V không nói nhiều lời, giọng lạnh như băng trực tiếp hỏi.
"Ở... Tôi chỉ biết giây này tôi đang ở đâu thôi, nhưng không biết giây tiếp theo tôi sẽ ở đâu nữa ! Chúng tôi đang trên đường cao tốc ... Không nói với anh nữa, tôi sắp mất dấu rồi ! Đại gia ơi anh mau tới đi đấy !" RM vội vàng dập máy, tức tốc đuổi theo bóng dáng ngày càng nhỏ kia .
Sau khi xuống xe , RM lao vào đánh nhau với Kook .
Trong khoảng thời gian này, dưới sự dạy dỗ của RM , thân thủ của Kook tiến bộ không ít, nháy mắt thôi hai người đã đánh tới mười mấy chiêu...
Đúng lúc này, một chiếc Maybach đen xa hoa yên lặng đỗ lại cách đó không xa.
Cửa xe mở ra, một người mặc âu phục đen có khuôn mặt lạnh lùng bước xuống, anh ta bước thẳng về đám hỗn loạn cách đó không xa.
Khóe mắt RM liếc thấy V thì mừng đến chảy nước mắt : "Ôi giời ơi ! Boss của tôi ơi, cuối cùng anh cũng đến..."
Kook hiển nhiên cũng phát hiện ra V ... nắm đấm chuẩn bị tiếp xúc vào mặt tên nào đó đột nhiên ngừng lại, ngẩn người ra nhìn phía trước.
Cộp cộp cộp... tiếng bước chân trầm ổn vô cùng quen thuộc, người đàn ông ngược sáng bước từng bước đi về phía cậu ...
Thời gian giống như thể bị đóng băng, Kook đứng im không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bóng người đang tới gần, cho đến khi anh dừng trước mũi chân của cậu , hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Kook nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sau đó đặt đầu lên lồng ngực anh cọ cọ .
Kook đáng thương giơ một ngón tay đang run run lên, trên đó có một vết máu to cỡ đầu... mũi kim : "Tay đau..."
V nhăn mày cầm lấy ngón tay của cậu : "Lên xe, anh băng bó cho em."
Kook vẫn không nhúc nhích, xụt xịt cái mũi rồi giơ hai tay lên : "Chân đau."
V lập tức khom người, cẩn thận bế cậu lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên xe như thể công chúa .
RM bị bỏ quên sau lưng : "Ê... này này ... Boss này... có phải hơi sai sai rồi không ? Tôi kêu anh đến là để dạy dỗ tên nhóc này ! Có ai dạy dỗ như cậu không hả ? Ah ?"
Câu trả lời là một tiếng "Ầm" vang dội do cửa xe được đóng sầm lại.
RM bị vứt qua một bên : "..."
Ông cạn lời ! Sa mạc lời ! Khô héo lời !
Ông đây đã hiểu tại sao tên nhóc này lại vô pháp vô thiên thế rồi !
Đồng thời, RM cũng phát hiện ra, khi có Kim Taehyung bên cạnh thì Kook bất giác sẽ tự ngoan hơn, mà sự biến hóa này là do cậu tự nguyện chứ không phải là bị người ta ép buộc.
Hay nói cách khác, khi ở cạnh Taehyung thì cậu vĩnh viễn là chính bản thân mình.
RM nhìn bóng đêm mờ mịt rồi lắc đầu thầm than một tiếng : "Xét về điểm này thì Satan à... anh thua rồi... thua chẳng oan chút nào !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro