
Quá lợi hại 😎
Gã cascader kia nhận được ánh mắt tàn nhẫn của Ji Ahn Na thì run lên một cái, ngay lập tức trong mắt gã thoáng lướt qua một tia sáng tàn độc, gã đột nhiên duỗi tay nhặt cây trường thương bên chân mình lên rồi bất ngờ tấn công về phía Kook ...
Ngay lập tức cây trường thương trong tay Kook thấy thế đánh xoẹt qua cổ gã cascader kia.
Một tiếng "rầm" lớn vang lên, mũi thương đã cắm sâu vào vách tường phía sau lưng đối phương.
Trên màn hình lớn thể hiện rõ lúc mũi thương kia xẹt qua đã cắt mất vài sợi tóc của gã cascader kia rồi thẳng tắp cắm sâu vào bức tường, còn cái gã kia vẫn cứ cứng ngắc đứng đó. Vẻ kinh hoàng trên mặt gã cứ thế được phóng đại trên màn hình lớn được khán giả xem rõ rành rành...
"Aaaaaa...", toàn trường yên lặng mất ba giây, sau đó là từng tráng tiếng hét chói tai cơ hồ muốn thổi bay cả nóc nhà vang lên.
Không có bộ đồ đỏ rực , không có lớp trang điểm anh khí , Kook chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhưng lại chẳng một ai hoài nghi rằng một khắc kia, linh hồn trong Kook chính là Choi Ha Gun !
"Jung Kook , vẫn ổn chứ !" Kook vừa mới ngồi xuống, Lee Wan đã lập tức hóa thân thành gà mẹ vội vàng hỏi han.
"Không sao." Kook lắc đầu một cái, trên trán cậu thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cổ tay cũng hơi sưng đau nhưng may mà lúc nãy đánh không lâu nên cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này, JiAhn Na nhìn phản ứng của toàn trường mà ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay...
Xong rồi...
Không cách nào cứu được nữa rồi...
Vốn còn muốn phá hủy hình tượng của Jung Kook trong lòng fan, nhưng kết quả lại chứng minh cho cô ta thấy rằng đây là chuyện không thể...
Đúng là tự đào hố chôn mình !
"Tiền bối không hổ là tiền bối, quả nhiên bảo đao chưa lão ! Sang Woo của chúng ta tuổi còn trẻ nên xem ra vẫn còn quá non nớt !" Ji Ahn Na vẫn trơ tráo cười nói, nhưng trong lời nói của cô ta lại cố tình tăng thêm một chữ "lão" nhằm nêu bật sự trẻ trung của Sang Woo.
Mà trên thực tế thì tuổi tác của Lee Sang Woo cũng chẳng chênh lệch với Kook là bao nhiêu.
Ji Ahn Na nói tới đây thì như cười như không nhìn lướt qua đám fan hâm mộ đang kích động phía dưới, sau đó chậm rãi nói : "Hôm nay tiền bối Jung Kook có thể tới tham dự với chúng ta quả thật khiến người ta thấy vui mừng, nhưng mà nhiều hơn vẫn là ngoài ý muốn !"
"Dù sao thì tiền bối cũng đã giải nghệ hơn một năm rồi, thời gian đầu các fan đúng là vô cùng đau lòng đó !"
"Hôm nay, tiền bối đột nhiên xuất hiện sau hơn một năm thế này chẳng lẽ không có gì muốn nói với các fan sao ?"
Ji Ahn Na cười lạnh, từng câu từng câu của cô ta đều mang tính khích bác. Không thể nghi ngờ gì, cô ta muốn kéo sự chú ý của các fan vào quãng thời gian một năm này, cũng chính là điểm mấu chốt nảy sinh mâu thuẫn giữa Kook và các fan.
Đám fan não tàn ngu xuẩn, chẳng lẽ tụi bây đã quên lúc ban đầu người này đã tàn nhẫn như nào, không thèm nói một câu đã biến mất sao ? Loại người như vậy... có đáng để tụi bây tiếp tục thích không ?
Quả nhiên, Ji Ahn Na vừa dứt lời thì những người fan vừa rồi còn đang kích động hô hào đều trở nên trầm mặc.
Trên sân khấu, Kook vẫn yên lặng ngồi đó trầm mặc hồi lâu.
Đáy lòng Lee Wan thắt chặt, chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra...
Không biết qua bao lâu...
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề, giống như sự bình yêu trước cơn bão lớn.
"Thật xin lỗi... để mọi người lo lắng, để mọi người chờ đợi quá... lâu như vậy..."
Dưới sân khấu các fan vẫn lặng ngắt như tờ.
"Rất nhiều chuyện... tôi không biết nên mở miệng nói như thế nào..."
"Tôi... vậy để tôi hát cho mọi người nghe đi !" Kook ngẩng đầu lên mỉm cười thật nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại chất chứa ngàn vạn sự đau đớn.
Vẫn không có người lên tiếng.
Kook nghiêng đầu nhẹ nhàng nói với Lee Wan mấy câu, vẻ mặt của anh ta hơi do dự một chút nhưng sau vẫn gật đầu rời đi.
Một lát sau.
"Cạch" một tiếng, toàn bộ khán phòng đột nhiên tối sầm chỉ để lại một bóng đèn chiếu thẳng vào chàng trai đang mặc sơ mi trắng trên sân khấu.
Chàng trai ấy hơi hạ mắt, yên lặng ngồi đó.
Tiếng nhạc dạo đầu vang lên...
"Cám ơn bạn..." Kook cầm micro lên ánh mắt rơi vào những fan hâm mộ dưới sân khấu rồi nhẹ nhàng cất giọng : "Đã cho tôi tất cả vinh quang..."
Trong nháy mắt khi giọng Kook vang lên, ánh mắt của những fan hâm mộ phía dưới nhất thời co lại.
"Tiếng vỗ tay như sấm cuồn cuộn dâng lên trong lòng . Đây chỉ là sự khởi đầu mà không phải kết thúc
Khi đôi bàn tay của bạn đau đớn vì những tràng vỗ tay
Tôi nên lấy gì để báo đáp tình yêu duy nhất này..."
Trong tiếng hát ngân nga là màn hình lớn sau lưng Kook đột nhiên sáng lên.
Trên màn hình xuất hiện một chàng trai mặc trang phục đỏ thẫm, chàng trai ấy đang xấu hổ kí tên cho fan, cậu nói đây là lần đầu tiên được kí tên cho fan nên rất cám ơn mọi người...
"Cám ơn vinh quang mà bạn dành cho tôi
Tôi đã từng chẳng là một cái gì
Là bạn biến giấc mộng của tôi thành sự thật..."
Hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, Kook mặc bộ vest trông cực kì đẹp trai đang đứng với đoàn làm phim và được một đoàn fan hâm mộ vây quanh.
Hàng mi cong cong, khóe môi khé nhếch, chàng trai ấy đang nói với các nhân viên bảo vệ là nên dịu dàng với con gái một chút...
Chàng trai trên màn hình mặc bộ đồ đỏ rực, dưới con mắt chăm chú của tất cả mọi người mà hiên ngang nhận lấy giải thưởng diễn viên danh giá, đôi mắt cậu đỏ hoe đang phát biểu cảm nghĩ sau khi nhân giải...
Đi kèm với câu hát cuối cùng đầy nghẹn ngào của Kook là hình ảnh trên màn hình dừng lại ở tấm hình cậu với khuôn mặt đẫm nước mắt kia.
Mà lúc này Kook cũng đã sớm không kìm nổi mà rơi nước mắt...
Tiếng nhạc dừng lại, ánh đèn sáng lên. Kook đứng dậy cúi người một cái thật sâu đối với tất cả những fan hâm mộ phía dưới.
Một màn hồi ức những kỉ niệm giữa bọn họ và Kook khiến các fan đỏ bừng hốc mắt, ai ai cũng không kìm được mà rơi nước mắt...
Trong đám người, chẳng biết là ai lên tiếng đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này...
"Fan anh Kook chỗ nào cũng có, anh Kook là không thể thay thế !"
Một tiếng hô quen thuộc này gần như đã thành khẩu hiệu của nhóm fan trung thành, giống như viên đá rơi vào hồ nước lặng, trong nháy mắt ngọn lửa chôn giấu trong lòng mỗi người đều được thổi bùng lên.
Nhất thời, tiếng hô vang lên ùn ùn như cơn thủy triều không ai có thể cản nổi.
...
Chỗ ngồi VIP, Jin Han Yi khóc đến đỏ cả mắt bỗng nhiên đứng lên hô hào : "Một lòng sắt son, cùng nhau đi đến vinh quang."
Có người đầu tiên, người phía sau cũng bắt đầu hô hào : "Một lòng sắt son, cùng nhau đi đến vinh quang..."
Jin Dong Won ngồi cạnh Jin Han Yi cũng im lặng lau đi "giọt nước mắt đàn ông" rồi bắt đầu gân cổ lên gào : "Không Jung Kook , không Thiên Hạ !!!"
…
Mãi cho đến khi Kook đã cúi người rời khỏi sân khấu mà những âm thanh kia vẫn vang vọng khắp hội trường, tiếng hô kéo dài thật lâu, những fan hâm mộ kích động nhìn theo bóng lưng rời đi của Kook .
Đó là thần tượng của bọn họ, là tình yêu của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ, là thanh xuân của bọn họ...
Cho dù anh ấy có rời đi thì sao ?
Dưới sân khấu, một cô bé có gương mặt tròn tròn đang chôn mặt vào vai bạn thân của mình khóc đến không thở được.
Người bạn thân kia nhẹ nhàng vỗ vai cô bé ấy : "Được rồi, được rồi, anh Kook chẳng phải đã về rồi sao!"
"Tớ không khóc vì cái này !"
"Vậy cậu khóc vì cái gì ?"
"Vì tớ thấy tớ ngu quá, sao lại phản bội anh Kook mà đi thích cái đồ đạo nhái như Lee Sang Woo kia ? Tớ không xứng làm fan của anh Kook !"
"Ừm nhưng mà đừng có đau lòng quá, dù sao thì cũng có nhiều người cùng làm con ngu với cậu thôi !"
Cô bé mặt tròn tròn kia nghe vậy phá lên cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước nói : "Có vài thứ xuất hiện rồi người ta mới biết, cái gì là không thể thay thế..."
Vào giờ phút này.
Sắc mặt Lee Sang Woo thì trắng bệch...
Ji Ahn Na thì hối hận đến tím cả ruột, cô ta hối hận vì đã để cho Kook hát cái bài đó.
Còn hai MC kia thì đã hoàn toàn không há nổi miệng, tình hình hiện giờ đã không thể cứu vãn nổi rồi.
Chỗ ngồi VIP, đám nhà đầu tư kia đã hoàn toàn ngây người.
Giám đốc PR đứng một bên nhìn trộm đám fan còn đang điên cuồng kia tỏ vẻ đã xem đủ rồi.
Hazz, ban đầu ông ta cũng cho rằng Lee Sang Woo là siêu việt, nhưng một khi chính chủ đã xuất hiện thì Lee Sang Woo có hot cỡ nào, chói mắt cỡ nào cũng chỉ là một con tép riu.
Cống rãnh còn đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện…
Trung tâm Trò chơi.
Lúc này có vô số người đi đường đang ngửa đầu lên nhìn màn hình đang phát sóng trực tiếp, đôi mắt của bọn họ cũng đỏ hoe giống như những người có mặt trực tiếp tại sự kiện, họ kìm lòng không được lại hô theo khẩu hiệu.
Ngoại trừ cái này ra còn có các nhà hàng, phố lớn hẻm nhỏ, công ty, nhà riêng...
Vô số người đều xem được đoạn phát sóng trực tiếp này, vô số fan thấy được Kook , nghe được tiếng cậu hát, nghe được những tiếng hô hào dậy sóng kia...
Sau khi Kook rời khỏi hội trường thì chương trình vẫn được phát trực tiếp.
"Jung Kook , xin hỏi lần này cậu xuất hiện lại là muốn comeback sao ?"
"Chuyện của Jimin cậu cũng biết đúng không ? Hôm nay chúng tôi vẫn luôn đợi anh ấy nói lời xin lỗi, nghe nói đã sắp xếp để hôm nay Jimin sẽ tham dự mà tại sao bây giờ lại biến thành cậu ? Là vì Jimin không chịu nói xin lỗi nên Big Hit mới để cậu ra mặt sao ?"
"Hôm nay cậu làm thế này liệu có chút giọng khách át giọng chủ không ? Cái gì mà được mời tới ủng hộ chứ, cậu đến là để phá hoại đúng không ?"
Kook vừa mới bước ra đã bị đám phóng viên bu kín lại.
Đối mặt với đám câu hỏi như pháo liên thanh kia, Kook dừng chân nhìn thẳng vào người phóng viên nghi ngờ cậu tới là để phá hoại.
Người phóng viên nọ bị Kook nhìn thì có chút sợ hãi mà không tự chủ được lui về sau một bước.
Sau đó, gã liền thấy Kook hơi nhướng mày rồi sâu xa nói : "Ai nói... tôi tới đây không phải là để phá hoại đâu ?"
Tất cả các phóng viên : "..."
Phóng viên cố ý muốn làm cho Kook khó chịu kia thấy thái độ thản nhiên của cậu như vậy thì đỏ mặt phừng phừng nói : "Cậu làm như thế thật quá đáng, ỷ mình là tiền bối rồi đi bắt nạt người khác sao ? Chẳng lẽ cậu không biết hành động của Park Jimin tệ hại như thế nào sao ? Loại người như thế mà cậu còn bao che cơ à ? Nam thần cái quái gì, cũng chỉ là một đám cặn bã cá mè một lứa như nhau mà thôi !"
"Ghi lại chưa ?" Kook không trả lời mà quay sang Lee Wan hỏi.
Lee Wan gật đầu quơ quơ tay : "Rồi ! Mà thật ra thì chả cần ghi đâu, còn đang phát trực tiếp đó ! Mọi người ai cũng thấy thôi !"
Tên phóng viên kia nghe thế thì nóng nảy : "Tôi chỉ nói thật thôi, chẳng lẽ dạo này còn cấm cả nói thật sao ? "
Lee Wan cười âm hiểm : "Là nói thật hay là tung tin vịt thì sẽ có luật sư nói chuyện với anh thôi."
Kook nhìn lướt qua những phóng viên đang không ngừng truy hỏi kia rồi nhàn nhạt nói : "Chuyện của tiền bối Park tôi đã biết và cũng biết là ban tổ chức hôm nay vốn muốn sắp xếp để anh ấy xin lỗi công khai ! Không sai, quả thật tôi cũng cho là anh ấy cần một lời xin lỗi công khai."
Nhưng mà một giây sau đó, ánh mắt Kook nhất thời trở nên sắc lạnh, giọng nói cũng thay đổi : "Nhưng mà, là ban tổ chức phải đứng ra nói xin lỗi với tiền bối Park ."
Kook vừa dứt lời toàn trường liền xôn xao.
Cái gì ? Nói xin lỗi Jimin ? Jung Kook bị điên rồi đúng không ?
Cũng có một bộ phận lớn các phóng viên thì âm thầm đoán, giọng điệu của Kook như vậy chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác ?
Kook nói xong cũng không thể ý tới đám phóng viên kia nữa mà đi thẳng lên xe nhờ sự hộ tống của Lee Wan và các vệ sĩ.
Trung tâm Trò chơi
Jimin ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình, nhìn chàng trai ngang ngược kia đang công khai che chở cho mình, cậu nhướng mày nói : "Ai nói tôi tới đây không phải để phá hoại". Trong lòng anh dần căng cứng lên, có một thứ cảm giác không nói lên được thành lời...
Trên xe.
Tâm tình Lee Wan tốt đến muốn điên luôn : "Jung Kook , bài hát cậu vừa hát đó mang lại hiệu quả quá tuyệt vời ! Bài hát đó phối hợp với mấy bức ảnh tôi luôn mang theo kia đúng là chiến thuật cướp nước mắt level max luôn ! Ngay cả tôi cũng khóc như thằng ngốc đây này ! Lần này đúng là bớt không ít chuyện, vốn còn đang nghĩ không biết giải thích với các fan thế nào..."
Lee Wan nói một hồi mới nhớ chuyện Kook vừa nói ngay trước tên phóng viên kia liền có chút lo lắng, giọng cũng mềm xuống hỏi : "Khụ, nhưng mà Jung Kook này, lúc nãy cậu nói thế với phóng viên liệu có ổn hay không ? Chuyện của Jimin khó giải quyết lắm đó ! Tôi hiểu cậu muốn giúp Jimin , cơ mà nói thế chỉ sợ sẽ cuốn cả mình vào !"
"Bọn họ sẽ xin lỗi thôi." Kook chắc chắn nói.
Nói xong, Kook cầm di động lên gọi một cú điện thoại.
Lee Wan thấy thế thì rất tò mò, không biết cô định gọi cho ai.
Chuyện lần này của Jimin chỉ sợ có tìm ai cũng vô dụng thôi !
Bức ảnh kia chính là bằng chứng !
Trừ phi... đạo diễn tự mình đứng ra làm rõ.
Nhưng mà sao có thể chứ !
Park Young Tae coi bộ phim kia như bảo bối của mình vậy, cũng chính vì thế nên đến giờ này vẫn chưa chịu nói một chữ nào.
"Alo, đạo diễn Park ! Đã lâu không gặp rồi nhỉ ?"
"Cậu ... Jung Kook ?" Đầu bên kia, giọng điệu cứ như đang gặp quỷ vậy, lời nói cũng không nói rõ ràng được : "Mẹ nó ! Tôi vừa mới coi trực tiếp còn tưởng tôi gặp ảo giác rồi chứ ! Cậu đã trở lại rồi sao ? Suốt một năm mấy tháng ! Tôi còn tưởng cậu về hành tinh của mình rồi !"
"Khó có được, đạo diễn lại còn nhớ rõ tôi." Kook sâu xa nói.
Park Young Tae nghe giọng điệu Kook có chút không ổn liền ho nhẹ một cái : "Cái gì chứ, cậu gọi cho tôi là vì..."
"Park Jimin ." Kook trực tiếp huỵch toẹt : "Chuyện này đạo diễn hình như... đúng là không có chút nghĩa khí gì cả ?"
Giọng Park Young Tae có chút lúng túng : "Này này , tôi biết trong chuyện này Jimin thật sự phải chịu thiệt thòi ! Nhưng mà, tôi cũng bị người hại mà !"
"Không biết bọn họ có nói với cậu không, nhưng mà bộ phim này của tôi có đề tài hơi nhạy cảm. Chắc chắn không chiếu được trong nước cho nên tôi định mang nó đi tham dự triển lãm điện ảnh quốc tế !"
"Cho nên anh cứ trơ mắt nhìn Jimin một mình gánh hết hậu quả ?"
Đạo diễn xoắn xuýt không thôi : "Jung Kook , tôi biết cậu bất bình thay cho Jimin , tôi với cậu ta hợp tác biết bao bộ phim cũng được xem là người thân quen ! Lần này tôi thực sự cảm ơn cậu ta đã trượng nghĩa như vậy, chờ tôi xác định được bộ phim này có tư cách được mang đi dự triển lãm hay không rồi thanh minh có được không ?"
"Chờ đến lúc đó thì mồ cũng xanh cỏ rồi !"
"Nhưng mà... nhưng mà bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi ! Nếu không thì cậu nói xem, cậu muốn tôi làm gì ?" Đạo diễn không biết nên làm thế nào.
"Bây giờ lập tức làm rõ đi."
"Ông tổ của tôi ơi, đây chẳng phải là cậu làm khó tôi sao ? Bây giờ mà làm rõ thì khác nào hủy luôn cả phim của tôi hả !"
"Hủy rồi tôi đền cho anh một bộ khác."
"Được !!! Vậy tôi đi làm rõ ngay lập tức đây !" Park Young Tae đổi lời còn nhanh hơn thay áo.
Lee Wan ngồi cạnh nghe loáng thoáng nội dung câu chuyện, suýt nữa thì cái thân già của anh ta phun một ngụm máu ra ngoài !
Cái gã đạo diễn này... tiết tháo đâu hết rồi...
Kook cũng không ngờ Park Young Tae lại đổi thái độ nhanh đến như vậy, cậu nhìn di động mà khóe miệng hơi giật giật.
"Jung Kook , đây là chính miệng cậu nói đấy nhá ! Cậu nói đền cho tôi một bộ rồi đấy ! Vai chính phim tiếp theo của tôi đã đặt cậu trước rồi đó, nữ chính không được thì nam chính ! Đặt cậu trước rồi đấy, cậu không được đổi ý !" Park Young Tae vừa nãy còn xoắn xuýt không thôi mà hiện giờ đã hưng phấn như thể chỉ mong bộ phim kia bị phá luôn cho rồi.
Kook bật cười : "Biết rồi, chuyện tôi đã đồng ý thì có đổi ý bao giờ chưa."
"Ha ha ha... được ! Vậy tôi đi làm rõ ! Cậu chờ đó ha !" Park Young Tae vui tươi hớn hở nói.
Lee Wan ngồi một bên tỏ vẻ đã xem đủ rồi, anh ta bị bất ngờ đến choáng váng : "Ớ... cái này là giải quyết xong rồi... hả ?"
Vương tử đại nhân của tôi quá lợi hại !
Cùng lúc đó, trung tâm triển lãm đã không còn ai.
Ji Ahn Na , Han Ji Min , Lee Sang Woo cùng những người có liên quan đứng sau hậu trường mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí nặng nề vô cùng.
Lúc này người khó chịu nhất trừ Lee Sang Woo ra còn một vị ăn mặc lộng lẫy - phó tổng của INTRO - Jeon Hyo Cho ...
Tối nay chính là cơ hội mà cô ta tìm kiếm đã lâu mới xuất hiện, cô ta cố ý ra sân khấu cuối cùng để nhân cơ hội tự tẩy trắng mình, thậm chí cái ý tưởng mời dàn diễn cũ tới cũng là của cô ta đề xuất ra.
Lại không ngờ rằng... Jung Kook biến mất lâu như vậy lại giống một quả lựu đạn, không chút dấu hiệu nào mà đột nhiên xuất hiện rồi khiến thế giới của cô ta nổ tung.
Vốn chuyện của cô ta đã dần dần chìm vào quên lãng theo sự biến mất của Kook . Con đường sự nghiệp của cô ta ngày càng thành công cũng kéo theo bản thân cô ta dần dần đi vào con đường hình tượng nữ thần. Thân phận con nuôi không những không bị ai lên án mà còn nhận được sự đồng tình và lí giải của cơ số những người ở tầng chót.
Chỉ cần Jung Kook còn tồn tại một ngày thì tất cả mọi người đều nhớ kỹ rằng Kook mới thật sự là đại thiếu gia, còn cô ta chỉ là một món hàng giả, một con tu hú chiếm tổ mà thôi.
Cho dù hôm nay cô ta đã nắm tất cả mọi thứ trong tay thì cũng không thoát khỏi cái bóng đáng chết đó...
"Lúc Big Hit đáp ứng sao không điều tra rõ ràng ?" Jeon Hyo Cho lòng dạ có thâm sâu cỡ nào thì lúc này cũng đã tức đến sôi máu.
Giám đốc phòng quan hệ công chứng đau khổ nói : "Tôi đã hỏi rõ rồi, đối phương cũng khẳng định rằng chắc chắn sẽ cho chúng ta một câu trả lời ! Tôi làm sao biết Big Hit lại... đánh chết tôi cũng không nghĩ tới là Jung Kook sẽ ra mặt..."
Big Hit trong mắt bọn họ cũng chỉ đang hấp hối kéo dài hơi tàn mà thôi, tất cả mọi người đều không coi Big Hit ra cái gì, thế cho nên mới xảy ra cơ sự ngày hôm nay.
Anh ta tiếp tục : "Hơn nữa nhìn cách Jung Kook trả lời mấy phóng viên kia, bọn họ... rõ ràng đã sớm có âm mưu... cố ý tới phá hoại..."
Sân của mình bị đập nát còn phải lót đường cho người ta nữa !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro