Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quá khứ của em 😢

Sáng ngày thứ bảy.

Hôm nay, toàn bộ người giúp việc của Jeon gia đều cực kì bận rộn.

Vì chuyện kết hôn của Jeon Hyo Cho mà toàn bộ Jeon gia đều được trang trí lại, giăng đèn đết hoa từ trong ra ngoài.

Ngoài cửa lớn có một cậu thiếu niên đang đi qua đi lại, cậu ăn mặc giản dị xách một cái túi bạt thật to. Sau lưng còn khoác một chiếc balo màu đen, khuôn mặt có chút xấu hổ.

Người giúp việc đang bố trí trong sân nhìn thấy cậu ta thì nghi ngờ hỏi : "Cậu tìm ai ?"

Thiếu niên đang đi tới đi lui bị gọi giật lại thì sợ hết hồn, cậu vội vội vàng vàng nói : "Xin hỏi... Jeon Hyo Cho có ở đây không ?"

Người giúp việc quan sát cậu thiếu niên từ trên xuống dưới : "Cậu tìm đại tiểu thư nhà chúng tôi làm gì ?"

Biết mình không tới nhầm chỗ thì cậu thở phào một hơi sau đó kích động nói : "Có thể giúp tôi gọi cô ấy không ? Tôi là em trai của cô ấy !"

"Em trai...?" Người giúp việc nhìn cậu trai giản dị này một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt vừa kinh bỉ vừa cảnh giác nói : "Chắc cậu nhầm rồi ! Đại tiểu thư nhà chúng tôi là con gái một, tuyệt đối không có em trai ! Cậu đừng thấy người sang bắt quàng làm họ !"

"Tôi nói thật mà ! Phiền chị giúp tôi chuyển lời với cô ấy, hoặc cứ nói là Chang Yoon tìm cô ấy !"

Người giúp việc thấy giọng điệu cậu thiếu niên này chắc chắn như vậy thì nghĩ nghĩ một chút rồi nói : "Chờ."

Phòng ngủ của Jeon Hyo Cho nhanh chóng vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi !" Trong phòng ngủ, Jeon Hyo Cho hài lòng nhìn trang điểm của mình hôm nay. Tuy hai người đẻ ra cô ta đều thuộc hạng nghèo hèn, thô tục chả có chỗ nào tốt, nhưng cũng may là mặt mũi không tệ nên cô ta mới có được một gương mặt đẹp thế này.

"Đại tiểu thư, bên ngoài có một thiếu niên nói cậu ta là em trai của cô, cô có muốn mời cậu ta vào không ạ ?" Người giúp việc hỏi.

"Em trai tôi ?"

"Đúng ạ, cậu ta nói cậu ta tên Chang Yoon ".

Người giúp việc vừa dứt lời thì đột nhiên "choang" một tiếng, lọ kem dưỡng da trên tay Jeon Hyo Cho rơi xuống đất vỡ tung tóe.

Người giúp việc sợ hết hồn : "Đại tiểu thư, cô có sao không ? Có bị thương ở đâu không ?"

Sắc mặt Jeon Hyo Cho tối sầm, cô ta đứng lên đi tới cửa sổ kéo rèm ra rồi nhìn xuống phía bên dưới.

Quả nhiên, dưới cổng có một cậu thiếu niên quê mùa xách túi lớn túi bé đang đứng trước cửa.

Chết tiệt....

Jeon Hyo Cho không chút nào vui vẻ nói : "Cô làm việc ở Jeon gia này bao nhiêu năm chỉ biết chơi thôi sao ? Tôi có em trai khi nào ! Rõ ràng chỉ là một thằng nhãi thấy sang bắt quàng làm họ hòng kiếm ít tiền ! Còn không mau đuổi nó đi ? Chút chuyện nhỏ này còn cần tôi dạy hả ?"

"Dạ dạ ... Tôi đi ngay đây ạ ! Xin đại tiểu thư đừng giận ! " Người giúp việc vội vàng lui ra ngoài.

...Bên ngoài cửa .

"Đi nhanh đi ! Ở đâu ra tên ăn xin thế này ! Còn không biết xấu hổ nói có quen biết với đại tiểu thư nhà chúng ta !"

"Tôi không phải..."

"Không phải cái gì mà không phải ? Đại tiểu thư đã bảo không quen biết cậu ! Không đi thì coi chừng tôi thả chó ra đấy !"

Nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ đằng xa, cậu thiếu niên chỉ có thể ảm đảm quay đầu bước đi.

Bầu trời Seoul dần xám bịt, trên đường ngựa xe như nước tấp nập ngược xuôi.

Thành phố phồn hoa rộng lớn này khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt vì những thứ mới lạ, nhưng mà đến ngay cả một hạt bụi cũng chẳng thuộc về người như cậu ta.

Sớm biết thế thì chẳng tới đây...

Không nên đến...

Nhưng mà, cậu ta thật sự không còn cách nào khác.

Cậu vẫn máy móc kéo hành lý đi tới một quán ăn vỉa hè gần đó để tránh mưa.

Kook đang lái xe không mục đích trên đường thì đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, suýt nữa cậu còn cho rằng tâm trạng mình quá kém nên gặp ảo giác.

Chang Yoon ?

Sao thằng bé lại xuất hiện ở Seoul .

"Két" một tiếng, Kook vội vàng phanh gấp dừng xe lại cách quán ăn kia không xa.

" Chang Yoon !"

Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng gọi, tiếng gọi quen thuộc đến mức khiến cậu ta muốn rơi lệ.

Sống lưng Chang Yoon cứng ngác, vẻ mặt không tin nổi quay lại rồi ngơ ngác nhìn người đứng phía đối diện, đôi môi tái nhợt mấp máy một lúc mãi mới phát ra được một chữ : " Anh Jung Kook ..."

Kook vội vàng cởi áo khoác trên người xuống rồi khoác lên người cậu ta : "Nhanh lên xe rồi hãy nói !"

Kook nhận lấy túi đồ của Chang Yoon thả vào cốp rồi vội vàng thúc giục

Chang Yoon vẫn cứng ngắc đứng cạnh cửa chiếc xe ô tô sang trọng : "Em... người em bẩn..."

"Em nói vớ vẩn gì đấy ! Dầm mưa đến ngốc luôn rồi hả !" Kook tức giận đẩy cậu vào trong xe.

Về đến nhà , Kook ngồi trên ghê salon trong phòng khách nhớ lại hình ảnh chật vật đáng thương của Chang Yoon khi nãy, ánh mắt cũng trở nên u ám dần.

Cho tới tận lúc tiếng bước chân tới gần Kook mới thu lại vẻ âm trầm trên mặt .

Cậu kéo Chang Yoon ngồi cạnh mình rồi nghiêm túc hỏi : "Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

"Không... không có chuyện gì cả... "

"Có phải ở nhà em xảy ra chuyện gì không ?"

Cậu thiếu niên lập tức căng thẳng : "Không có ! Ở nhà vẫn tốt, không xảy ra chuyện gì hết !"

Kook gia tăng lời nói : "Nếu em coi anh là người ngoài không thể chia sẻ thì cũng được, anh không ép em nữa."

Chang Yoon thấy lừa không nổi nữa thì siết chặt nắm tay, cậu không muốn nói nhưng lại sợ Kook cho rằng cậu coi anh là người ngoài nên chẳng thể làm gì khác hơn là kể hết mọi chuyện : "Nhà em... quả thật có chút chuyện ... ba em dễ mềm lòng ! Lúc trước ba cho một người phụ việc ở công trường mượn một số tiền lớn ... kết quả... giờ không đòi lại được..."

"Cho vay bao nhiêu ?" Kook cau mày hỏi.

"Đại khái là... toàn bộ tiền tiết kiệm... tổng cộng lại cũng đến 60 triệu ... Mọi người vốn định dùng nó để mua nhà ở trấn trên... nhưng mà, bây giờ còn không trả nổi học phí cho em... Thời gian trước bà nội bị bệnh... tiền thuốc thang cũng phải đi mượn..." Chang Yoon càng nói càng nhỏ.

Kook trầm mặc một lúc rồi hỏi : "Em đã đi tìm Hyo Cho đúng không ?"

Chang Yoon nghe vậy thì lập tức cuống quýt giải thích : "Bởi vì thật sự là cùng đường rồi... nếu không em chắc chắn không tìm đến chị ta... kết quả... quả nhiên là em không nên tìm đến..."

Những chuyện xảy ra sau khi Chang Yoon tìm đến Jeon Hyo Cho thì dù cậu không nói thì Kook cũng đoán được .

Rạng sáng ngày hôm sau , Kook dẫn Chang Yoon về thành phố Bosan , cậu phải nhanh chóng giải quyết chuyện này để buổi tối còn về gặp V .

Vào nhà , Kook lấy trong ví tiền một tấm chi phiếu 70 triệu ...

Trong căn nhà trống hoác bỗng xuất hiện 70 triệu tiền mặt.

Mọi người mở to mắt nhìn Kook , trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi...

"Jung Kook à, lần này thật cám ơn cháu... nếu không có cháu ... haiz... chúng ta sẽ cố gắng trả tiền lại cho cháu sớm ... " Ba của Chang Yoon - Chang Nam Hee nói .

"Không cần đâu ạ , hôm nay con còn có chút việc nên phải về luôn ! Lần sau có rảnh lại tới thăm mọi người !"

Con đường phía trước dường như bị phủ lên một màn sương mịt mù, xuyên qua nó, Kook dường như loáng thoáng thấy một bóng người đang đứng ở phía trước.

Dưới ánh nắng chiều đỏ rực như lửa, một chiếc xe Maybach quen thuộc cùng một bóng người cao cao quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Lần nào người kia cũng giống như ánh mặt trời chói lóa, phá tan lớp sương mù dày đặc để chiếu sáng đến thế giới của cậu...

"Taehyung..."

"Xong việc rồi ?" Không biết V đã đứng chờ ở đó bao lâu, dưới chân anh là một đống tàn thuốc, trên người cũng bị vương lấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Kook ngơ ngác nhìn V , quyết tâm mất bao ngày mới gây dựng được của cậu lúc này đều vỡ nát thành bột phấn.

Không muốn...

Cậu không muốn mất đi người đang đứng trước mặt này...

"Ừ, xong rồi !" Kook cố để giọng mình nghe thật bình thường : "Chẳng phải em đã nhắn với J Hope bảo với anh là em xong việc sẽ về tìm anh luôn sao ? Sao anh còn chạy đường xa tới đây như này !"

"Vì để có thể gặp em sớm hơn một chút." V dường như chẳng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Kook , anh bước qua giúp cậu mở cửa xe.

Kook hít sâu một hơi rồi máy móc ngồi vào trong xe.

V khởi động, chiếc xe chậm rãi lắc lư trên con làng chật hẹp...

Trong xe rất yên tĩnh, nhất thời chẳng ai nói câu gì.

Phía ngoài cửa sổ, quang cảnh quen thuộc của thôn quê nhanh rút lui về phía sau, giống như đã rời khỏi sinh mạng của cậu ...

Chiếc xe rời khỏi thôn nhỏ rồi tiến vào đường quốc lộ, con đường ngày càng rộng rãi. Chắc vì nơi đây khá xa xôi nên chẳng có bóng dáng chiếc xe nào trên đưòng.

Ngón tay thon dài của V đặt trên vô lăng, ánh mắt anh bình tĩnh hướng về phía trước . Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn từ ghê phó lái sang dùng sức bẻ ngoặt vô lăng...

"Két !!!" Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát xuống mặt đường vang lên, chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt từ bên làn đường trái đâm thẳng qua làn đường phải rồi cứ thế dừng lại ...

"Jung Kook !!!!!!"

V không đề phòng khiến Kook thừa cơ làm ra hành động vô cùng nguy hiểm, khuôn mặt vốn bình lặng lúc này lại nổi bão ầm ầm, anh nghiêm nghị gầm lên.

Nhưng, ngay lập tức Kook đã đè xuống nút điều chỉnh ghế ngồi của anh khiến anh bất ngỡ ngã người ra sau .

Sự tức giận lạnh lùng trong mắt anh nhanh chóng được thay thê bằng hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt cậu cùng với cảm giác ấm áp mềm mại xâm lấn đôi môi...

Thân thể Kook run lẩy bẩy đè lên người V, cố sức hôn lấy anh...

Lúc này, V làm gì còn nhớ nổi những thứ khác chứ, anh rủa thầm một tiếng rồi đua bàn tay to lớn ra sau gáy cậu đè lại khiến nụ hôn càng thêm kịch liệt.

Kook nghiêng người hôn lấy mọi nơi trên cơ thể V , từ những ngón tay lạnh như băng rồi lướt qua những sợi tóc, nụ hôn kéo dần xuống ngực rồi bụng...

"Cạch" một tiêng, thắt lưng của V được cởi ra.

V hít một hơi khí lạnh, da đầu anh lúc này đã tê dại, trong mắt cũng dâng lên sự tức giận cùng cực, anh giữ chặt cổ tay của cậu lại...

Chết tiệt !

Tên nhóc đáng chết này !

Cậu có ý gì ? Rốt cuộc là cậu muốn thế nào !!

Chẳng lẽ trước khi chia tay... thì làm một lần ?

Đây là cái gì ? Bồi thường ?

Nghĩ đến đây thì trái tim V y như rơi vào hầm băng.

Kook cúi đầu nhìn bàn tay của V đang siết lấy cổ tay mình, bởi vì anh quá tức giận nên gân xanh nổi hết lên...

Kook bị anh cản lại không cho tiếp tục thì ngơ ngác quỳ trên người V , mãi một lúc lâu sau mới cưỡi khẽ một cái đầy giễu cợt : "A... Taehyung ... thật ra thì anh không cần phải như thế đâu... em cũng chẳng phải loại ngây thơ trong sáng gì... cũng chẳng phải lần đầu tiên..."

V nhìn bộ dạng chán ghét chính bản thân mình cùng ánh mắt buông xuôi của Kook thì đau lòng nhưng cũng lại dâng lên sự tức giận chưa từng có : " Jung Kook ! Em nghĩ tôi sẽ để ý mấy chuyện đó sao ? "

Kook ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt cậu đen nhánh chẳng có chút ánh sáng nào : " Taehyung , chuyện em không phải lần đầu tiên... anh không để ý đúng không ? Vậy thì... nếu em đã mất đi sự trinh trắng thì sao ? Nếu như em mới về nước đã bị cưỡng bức bởi một thằng đàn ông xa lạ thì sao !"

Nói xong Kook dường như phát cuồng lên, cơ thể cậu không kìm được mà run lên lẩy bẩy...

Tiếng gào đau đớn như tiếng kêu của con thú bị nhốt trong lồng của Kook cứ quanh quẩn bên tai khiến V ngây ngẩn...

Vẻ mặt anh có chút kì dị... có chút giống như vẻ mặt vừa được cứu rỗi...

V dường như sợ sẽ quấy nhiễu đến cậu nên vô cùng vô cùng nhẹ nhàng từ tốn hỏi : "Kook... hôm trước em nói có chuyện muốn nói với anh... chính là chuyện này ?"

Kook gắt gao siết chặt nắm tay, giống như sức lực của cậu bị rút sạch chỉ biết lặng im chờ đợi phán quyết cuối cùng : "Ừ !"

Kook vừa dứt lời thì trời đất bỗng đảo điên, lúc lấy lại phản ứng thì đã thấy V đảo khách thành chủ đè trên người minh.

Nụ hôn nóng bóng xen lẫn sự sung sướng như sống sót sau tại nạn ùn ùn kéo đến...

Nụ hôn mang theo tình yêu nồng nàn cháy bổng đặt lên trán cậu rồi kéo xuống mũi, trượt qua gò má rồi tiến dần đến môi, sau đó lại tiếp tục đi xuống xương quai xanh xinh đẹp...

Mặc dù V không nói gì, nhưng qua nụ hôn này Kook vẫn cảm nhận được tâm tình của anh...

Phản ứng của anh ... hình như không giống trong tưởng tượng của cậu cho lắm...

Còn đang thất thần thì đột nhiên Kook bị cắn một cái.

Cậu kêu lên một tiếng, ánh mắt ngân ngấn nước ấm ức nhìn V lên án.

Trong mắt V sục sôi lửa giận : "Anh hỏi em một lần nữa, hôm nay em hẹn gặp anh là để nói chuyện này ? "

Kook gật gật theo bản năng : "ừm !"

Vừa dứt lời lại bị hung hăn hôn thêm một trận nữa.

Sau một lúc khá lâu, V mới tạm coi là bỏ qua cho cậu, anh hỏi lại một lần nữa để xác nhận : "Không có chuyện khác nữa đúng không ?"

Kook không dám nói "ừm" nữa mà mờ mịt hỏi : "Anh nghĩ... em muốn nói cái gì ?"

Mặc dù lần này Kook không nói "ừm" nhung chẳng hiểu sao sắc mặt V vẫn càng khó coi như thế, nụ hôn lần này còn hung hăng hơn lần trước, hoàn toàn giống như đang trừng phạt...

Nhiệt độ nóng bỏng chiếm lĩnh khắp buồng xe, không biết qua bao lâu V mới kết thúc nụ hôn nồng nàn này : " Jung Kook , trong mắt em anh là loại người lật lọng như thế sao ? Ở trong lòng em thì tình cảm của anh dành cho em sẽ dễ dàng thay đổi lắm sao ? Anh đã nói, anh không thể can dự vào quá khứ của em, thế nên em có làm chuyện gì tội ác tày trời khiến cả thiên hạ không dung tha anh cũng không để ý ! Em cho rằng những gì anh nói là đang lừa em sao ?"

"Kẻ lừa đảo là chính em mà !!!" Kook mất khống chế gào lên ...

V ôm lấy cậu nhóc sắp tan vỡ vào lòng thật chặt, nói nhấn từng chữ bên tai cậu : " Jeon Jung Kook , em nghe cho rõ ! Em không lừa anh bất cứ cái gì ! Ngay từ đầu em đã cảnh báo anh rồi ! Là anh dụ dỗ em, là anh trêu chọc em, là anh khiến em phải xé toạc miệng vết thương em luôn giấu kín ra trước mặt anh, vừa nẵy anh còn to tiếng với em nữa... là anh sai... đừng giận, anh cứ nghĩ rằng... nghĩ rằng em muốn chia tay anh..."

Nước mắt mà Kook vẫn luôn kìm nén suốt tuần qua cứ thế im lặng rơi xuống, kể cả bóng ma đè nặng cậu suốt năm qua cũng dần phai mờ...

V cẩn thận ôm cậu vào lòng rồi vỗ về, nhưng trong mắt đã kết thành từng tầng sương lạnh.

Thật ra thì ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc với Kook , cộng thêm sự sợ hãi bài xích của cậu với những hành động thân mật và cả sự chán ghét đàn ông của cậu, V cũng đã mơ hồ đoán được trước đây có lẽ cậu từng trải qua sự việc không hay.

Cho nên anh chưa bao giờ tự ý đi điều tra quá khứ của cậu , cũng không hỏi nhiều. Nhất là những chuyện đó thì càng thêm cẩn thận, cho dù có phải nín nhịn đến mức nào cũng không muốn làm cậu sợ hãi...

Kook giống như con thú nhỏ từng phải chịu vết thương trí mạng mà dẫn đến sự đề phòng đối với nhân loại vậy.

Lúc mới đầu chỉ dám lặng lẽ thò đầu ra, tiếp đó mới dè dặt bò ra ngoài tò mò nhìn anh, sau đó mới lấy hết can đảm thử thăm dò liếm liếm ngón tay, rồi nhảy lên đầu gối ngủ ngon lành, thậm chí còn to gan tới mức gây họa, làm bậy trước mặt anh...

Cậu thăm dò từng chút một từng chút một, cho đến khi xác định được anh hoàn toàn vô hại, anh dịu dàng với mình thì cậu mới tháo hết lớp giáp phòng ngự xuống. Nhưng, khi những cái gai nhọn lỉa chỉa xung quanh được thu lại thì lộ ra vết thương còn thảm thiết gấp trăm lần những gì anh nghĩ, cậu đem chỗ yếu ớt nhất của mình mạnh mẽ xé toạc ra...

Cậu đặt mình trước mặt anh giống như là hiến tế...

Lồng ngực V nghẹn cứng lại, anh cố gắng ôm chặt lấy Kook , chỉ hận không thể đem cậu nhập vào cốt tủy của mình.

Trừ sự cảm động cùng đau lòng ra, trong mắt anh còn lộ ra một tia sắc lạnh.

Như vậy xem ra những gì Jeon Hyo Cho nói đều là thật.

Jeon Hyo Cho cũng biết chuyện này, hơn nữa còn coi nó là lá bài tẩy để gây khó dễ cho Kook .

Trừ cái này ra , V cũng phát hiện trong lời nói của Kook dường như có quá nhiều điểm khả nghi.

Rõ ràng Kook vừa nói tên kia là người đàn ông xa lạ...

Tại sao cậu lại có quan hệ với một người đàn ông xa lạ ?

"Có liên quan đến Jeon Hyo Cho sao ?" Giọng điệu V cơ hồ đã chắc chắn.

Kook cứ ngỡ cả đời này cậu chẳng thể mở miệng nói về những chuyện năm xưa, trước đây cậu đã từng được điều trị bởi bác sĩ có thuật thôi miên lợi hại nhất nhưng không thành công khiến cậu mở lòng.

Nhưng, hiện giờ khi nghe được giọng nói trầm ấm của anh lại có thể khiến cậu nói ra một cách tự nhiên : "Năm đó em hoàn toàn không đề phòng cô ta ! Càng không ngờ cô ta đã sớm có mưu đồ ! Vào ngày hôm đó có một bữa tiệc thì cô ta bỏ thuốc em... sau đó lại sắp xếp hai tên trai bao..."

Cánh tay V bỗng siết chặt lại : "Không muốn nói thì đừng nói !"

Kook lắc đầu một cái rồi nói tiếp : "Cô ta bảo em vào số phòng đó nghỉ ngơi , em tin cô ta... Cuối cũng giữa chừng có vài chuyện ngoài ý muốn... em vào sai phòng... trong căn phòng đó không có hai tên trai bao mà Jeon Hyo Cho đã sắp xếp... mà là một người đàn ông xa lạ... em không biết là ai..."

Đại khái là do nhớ lại chuyện khi ấy nên thân thể Kook lại run lên.

"Jung Kook..."

"V, anh đừng nói gì hết, để em nói xong đi ! Có một số việc nếu bây giờ em không nói thì em chẳng có dũng khí mở miệng lần thứ hai đâu !"

Kook tiếp tục nói : "Sau khi vào phòng thì em dần mất ý thức, lúc ấy em chẳng biết cái gì ..."

Kook nói một hơi hết tất cả mọi chuyện, những u buồn của năm đó cũng dần dần dâng lên trong lòng : "Anh... anh có biết cảm giác lúc đó của em như thế nào không... trời đất sụp đổ cũng chỉ đến vậy mà thôi..."

"Người đàn ông xa lạ đó... vô cùng đáng sợ..."

"Em rất đau... rất đau..."

"Cảm giác như em sẽ chết vì sự đau đớn đó..."

"Sau hôm đó thì em sốt cao nguyên một tuần, nằm trên giường hơn một tháng mới khỏe lại ! Cảm giác xấu hổ khi đi khám bác sĩ lúc đó em nhớ mãi đến tận bây giờ..."

Kook dừng một chút rồi nói tiếp : "Sau đó em mắc chứng sợ hãi đàn ông, em cực kì chán ghét sự tiếp xúc với bất cứ gã đàn ông nào, lần đầu tiên của năm đó cũng là lần duy nhất của em..."

"Em đi khám bác sĩ tâm lý rất nhiều lần nhưng chẳng có bất cứ tác dụng gì, cơ mà sau đó em cũng chẳng thèm quan tâm nữa..."

Nghe Kook kể xong tất cả, nhất là nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu khi nhắc tới gã đàn ông kia thì sự lạnh lẽo trong mắt V càng nhiều : "Gã đàn ông kia là ai ?"

Kook khẽ run lên một chút : "Không biết... em đã tra rất lâu... nhưng mà chẳng có bất kỳ đầu mối nào... cũng không xác định được đó có phải là do Jeon Hyo Cho sắp xếp hay không... giống như... người kia hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này..."

Rốt cuộc cũng nói xong, Kook mê mang ngơ ngác nhìn V : "Em nói xong rồi... đây là quá khứ của em..."

"Anh tốt như thế... tốt đến mức có lúc em chỉ ước... nếu anh xấu một tí... khốn nạn một tí thì tốt rồi..."

Lông mày V nhăn tít lại, nhìn chằm chằm vào Kook rồi hung dữ nói : " Kook, anh lại nói rõ ràng cho em biết, người tình trong mắt hóa Tây thi ! Bởi vì em yêu anh cho nên mới thấy anh tốt ! Đối với anh mà nói thì mấy chuyện trong quá khứ của em cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát, bất kể có chuyện gì thì nó cũng đã là quá khứ, nhờ nó mà em mới là em của hiện tại, là người mà anh yêu nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro