Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PVS 🍃

Suga sửa lại ống tay áo, đôi mắt ánh vẻ không kiên nhẫn : "Đưa chú Ji về nghỉ đi, lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt cho sức khỏe !"

Thấy Ji Sang bị cưỡng ép dẫn đi, Sei cúi thấp đầu không nói gì, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Ông ta là một trong những thân tín quan trọng nhất của Ji Sang , một khi Suga và Ji Sang trở mặt, người đầu tiên Suga muốn đối phó sẽ là ông ta.

Tuy Jin muốn lên tiếng nhưng cũng biết bây giờ chỉ có mình anh ta thì cũng không có cách nào thay đổi được tình hình, nhiều lời sẽ lại chọc giận Suga nên chỉ có thể im lặng không nói.

Lúc này, người đàn ông trước mắt đã xé rách vẻ hờ hững vô hại trên người để lộ ra bản chất ngang tàng khát máu, hệt như một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào…

"Tiếp tục tìm cho tôi ! Trong vòng ba phút, nếu không tìm thấy người thì tất cả các người đều sẽ chôn cùng !"

Ba phút ?

Tìm lâu như vậy cũng không có tung tích gì thì trong vòng ba phút sao mà tìm ra được đây ?

Chỉ trong hớp mắt, bầu không khí đã đầy vẻ âm u chết chóc…

Nhìn bạo quân trước mắt, những người tham dự việc bắt cóc lần này đều đang hối hận đến đau cả ruột nhưng bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi mà…

Ngay lúc mọi người bị bóng ma tử thần bao trùm, V đang gõ máy tính bỗng lạnh giọng nói với Suga : "Qua đây."

"Gọi chó à ?" Bạo quân nào đó tỏ vẻ không vui nhưng vẫn bước tới.

V : "Mật khẩu là gì ? "

Suga vừa nhìn vào màn hình vi tính của V thì trong mắt liền lướt qua một tia kinh ngạc : "Cái này mà cũng bị anh tìm ra được…"

Camera theo dõi trong thành phố hầu hết đã bị hủy gần hết, V tìm ra được mạng lưới camera theo dõi duy nhất trong thành phố mà lúc trước khi vừa khống chế được Myanmar do chính Suga thiết đặt lại.

"Mật khẩu !" Vẻ mặt của V có chút không kiên nhẫn mà thúc giục.

Suga bĩu bĩu môi : "Sinh nhật của tên nhóc kia."

V : "..."

Jin và RM : "…"

Mật khẩu quan trọng như thế mà anh ta lại lấy số đơn giản như vậy làm mật khẩu ?

Không đúng... trọng điểm không phải việc này…

Trọng điểm là, cái tên này lại dùng sinh nhật của tiểu sư đệ  làm mật khẩu !

"Hừm ! Đúng là không nhìn ra tên biến thái này lại có lúc đàn ông như thế !" RM khoang tay trước ngực sáp lại gần Jin nói xấu.

V hơi đơ người ra một chút rồi mau chóng nhập sinh nhật của Kook vào và tìm nhật kí camera lúc đó.

So với đoạn video không rõ nét trong điện thoại của Kim Doo Kang thì camera theo dõi của toàn bộ thành phố này cũng coi như là cao cấp, ban đêm mà vẫn rõ nét, hiệu quả tốt hơn đoạn video kia nhiều, còn nhìn thấy cả vẻ mặt nữa.

V lập tức tua đến đoạn đám lính đánh thuê chuẩn bị xử lý Kook , xem rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì, người thần bí đột nhiên xuất hiện kia là ai.

Trong video, Kook bị hai tên lính kéo ra từ dưới đống đổ nát.

Cả người cậu đầy thương tích, toàn thân đều là máu, không nhìn ra sống chết, cả người cả mặt J Hopd cũng toàn là máu, không biết là máu cậu  hay là máu của Kook .

V và Suga thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi, tuy không nghe thấy tiếng nhưng zoom lại gần thì có thể dựa vào việc đọc khẩu ngữ cũng đoán được đại khái cuộc đối thoại của họ.

Tên lính kia tới gần Kook , vẻ mặt lạnh lẽo nhưng lại ẩn hiện vui sướng, phất tay một cái liền rạch một vết trên tay Kook , máu tươi lập tức chảy xuống.

Đang muốn ra tay tiếp thì không biết hắn ta nghĩ đến cái gì mà tạm dừng động tác, lấy một thứ đồ từ trong ngực Kook ra.

Đó là một cái còi màu bạc khoảng chừng ngón tay cái, bên trên khắc hoa văn cổ.

Tên lính nhìn nhìn biểu tượng hoa văn kia, lại nhìn Kook một cái, trên mặt thoáng lộ ra vẻ chần chừ.

Sao hắn lại có thứ này trên người ? Không phải cậu ta và… gia tộc trong truyền thuyết kia có quan hệ gì đấy chứ… không thể như vậy được…

Tên lính càng nghĩ càng thấy lạ, thử thổi nhẹ cái còi kia một cái, thứ này có hình dáng của một cái còi nhưng lại chẳng có chút âm thanh gì, có vẻ như trong là ruột đặc thì phải…

Sau đó gã lại tỉ mỉ quan sát cái còi kia...

"Này ! Mày lề mề cái gì thế ?"

Tên lính kia lại cầm dao lên tiến tới gần Kook …

Đúng vào lúc này, tên lính đang nở nụ cười khát máu bỗng trợn to mắt, ngã thẳng xuống.

"Ai ?"

Đám lính đứng xung quanh hấp tấp rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn bốn phía nhưng đến cái bóng còn chưa bắt được thì đã thi nhau ngã xuống, mãi đến khi trong tòa thành hoang phế chỉ còn lại sự tĩnh mịch…

Sau đó, một người đàn ông chợt xuất hiện trong video, người này có mái tóc đen dài, xinh đẹp như yêu tinh…

Anh ta lôi cái còi trong ngực tên lính kia ra, sau đó đi tới trước mặt Kook quan sát một chốc rồi khẽ nói một câu : "Mạng lớn thật…"

Nói xong liền xoay người bế cậu lên, nhảy nhảy mấy cái liền không thấy bóng đâu nữa.

Trong chớp mắt nhìn thấy người này, cả RM và Jin đều đồng thanh hô lên !

"Má nó chứ ! Sao lại là tên này !"

"Là hắn !"

"Hai người quen hắn ?" Suga hỏi.

V cũng chau mày, anh từng thấy cái còi kia, lúc đó Kook nói là có một vị cao thủ nợ cậu nên tặng nó cho cậu, khi nào gặp nguy cấp thổi nó thì vị cao thủ sẽ tới cứu cậu . Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tên lính kia lại thổi cái còi, chắc hẳn là vị cao thủ này cũng đang ở gần đó nên mới tới nhanh được như thế…

RM kích động không thôi : "Đêm đó chính cái tên này cắt ngang trận quyết đấu của tôi và Jin , còn đánh cho tôi và Jin…" tè ra quần.

"Lúc đó, chúng tôi cùng liên thủ mà cũng không thể tiếp cận được, mẹ nó đúng là quái vật ! Sao tên này lại xuất hiện ở đây cứu tiểu sư đệ ? Sao tên này và tiểu sư đệ lại quen nhau ?"

"Những chuyện này không phải trọng điểm, hình như hắn ta đang đi về phía nghĩa trang !" Jin nói.

...

Mấy người cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức dẫn hết thủ hạ di chuyển về phía nghĩa trang.

Nghĩa trang rất gần chỗ này nhưng vừa rồi người của bọn họ đã lục soát chỗ này bao nhiêu lần rồi, căn bản là không có dấu vết gì !

Cuối cùng, đoàn người cũng tới nghĩa trang rà soát thêm lần nữa, quả nhiên cũng giống như trước, không thu hoạch được gì.

Đúng vào lúc này, trong nghĩa địa u ám bỗng có tiếng "kẽo kẹt " phát ra từ nơi nào đó mà nghe rùng cả mình.

Sống lưng của tất cả mọi người căng cứng quay về phía phát ra âm thanh.

Theo sau âm thanh như tiếng mở cửa địa ngục kia là tiếng nói lạnh lùng âm u một người đàn ông : "Trong đám các cậu, ai là người đàn ông của cậu nhóc này ?"

V , Suga , RM , Jin cùng với một đám thủ hạ mau chóng tiến lại gần chỗ người đàn ông nọ, đến gần mới thấy anh ta đúng là người trong đoạn video kia.

Nghe thấy câu hỏi của Donghae, Suga khẽ cau mày : "Là tôi, rốt cuộc anh là ai ? Jung Kook đang ở đâu ?"

Donghae khẽ cau mày lại, sau đó nghiêm túc nói : "Tôi ghét nhất là lừa đảo."

Suga lập tức nghẹn họng, cái tên này dựa vào đâu mà nói anh lừa đảo.

Donghae không để ý đến sắc mặt khó coi của Suga , dùng ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng về phía V : "Là cậu đúng không, vẻ ngoài của cậu với tên kia khá giống nhau "

"Là tôi." V không quan tâm đến vẻ mặt của Suga mà vội vàng bước tới chỗ Donghae , chỉ thấy sau lưng anh ta là một địa cung , hai bên thắp đèn dầu, sâu hun hút.

"Đi theo tôi." Người đàn ông tóc dài đi thẳng xuống dưới.

V vừa theo vào, cánh cửa kia liền đóng kín lại rồi chôn vùi dưới lớp cỏ, không để lại chút dấu vết nào.

Sau khi đi xuyên qua một con đường dài tới một gian mật thất, V cuối cùng cũng thấy Kook và J Hope đang nằm trên một chiếc giường đá.

Tìm lâu vậy rồi… cuối cùng cũng tìm được họ…

"Bọn họ… sao rồi…" Giọng nói của V có chút run rẩy, anh bước đến gần đưa tay ra nhưng lại khựng lại, rõ ràng là không dám chạm vào chàng trai đang bị thương đầy mình…

Có vẻ như vết thương trên người Kook đã được xử lí qua, nhưng anh lại gần như không cảm nhận được hơi thở của cậu , lồng ngực của J Hope có thể thấy vẫn đang hơi phập phồng.

Donghae trả lời : "Người kia không sao , để cậu ta ngủ một chút . Kook thì…"

V : "Kook thì thế nào ?"

Donghae nhìn chàng trai trên giường đá khẽ thở dài một cái, vẻ mặt hơi phức tạp, mãi một lúc lâu sau mới cân nhắc được từ để nói : "Tôi chỉ am hiểu về ngoại thương, chỉ có thể đảm bảo cho cậu ấy trong thời gian ngắn, bây giờ cậu lập tức mang cậu ấy đi bệnh viện cứu chữa, sống chết ra sao tôi không dám chắc."

Lời của Donghae khiến V lờ mờ dâng lên linh cảm chẳng lành : "Tôi đi ngay ! Cảm ơn ! "

...

Hàn Quốc, bệnh viện Seoul .

Sau một đêm chật vật tìm kiếm, cuối cùng V cũng đưa được Kook và Hope trở về.

Suga không có đi cùng vào bệnh viện mà chỉ để Eunhyuk lại túc trực.

Kim Doo Kang và Kim Nari vẫn ở nhà vừa nhận được tin tức liền chạy tới bệnh viện đầu tiên .

Kim Doo Kang thở hổn hển, chống gậy đi tới : " J Hope thế nào rồi ?"

Sau một lúc lâu, V mới nói : " J Hope không sao."

Kim Nari ,Kim Doo Kang nghe vậy đều ngẩn cả người.

"Cái gì ? V con vừa nói gì ?"

Nhìn người nhà họ Kim sốt sắng hỏi han loạn lên, RM đang rối bời đứng tựa lưng vào tường lên tiếng : "Đừng ồn nữa, không phải đã nói là không sao à ? Thằng bé ở phòng bệnh trên tầng, các người tự đi xem đi !"

Kim Doo Kang và Kim Nari nghe vậy liền vội vàng để trợ lý dìu đi về phía phòng bệnh ở trên tầng.

Ba người vừa mới tới cửa phòng bệnh thì đã thấy một người mặc áo khoác trắng blue đi ra.

"Bác sĩ ! Bác sĩ ! J Hope nhà tôi sao rồi ?"

Bác sĩ phụ trách cho J Hope chính là phó viện trưởng, trông thấy là ông bà nhà họ Kim thì mau chóng đáp lời : "Kim lão tiên sinh, lão phu nhân, hai người yên tâm, con trai hai người vẫn bình an không sao cả, chỉ là bị trầy xát ngoài da vài chỗ thôi. Bây giờ vẫn còn đang mê man nhưng sẽ mau chóng tỉnh lại."

Hai người vội vàng tiến vào phòng bệnh, quả nhiên thấy J Hope đang nằm an ổn trên giường.

Kim Nari mau chóng nắm lấy tay cậu , thấy vẫn còn nóng hổi, lại sờ sờ vị trí trái tim đang nhẹ nhàng đập và chóp mũi vẫn đang hít thở đều đều thì lúc này mới tin được rằng người trước mắt vẫn còn sống.

"J Hope còn sống... con của tôi còn sống khỏe… Ông trời phù hộ …" Kim Nari không nén nổi nữa mà cầm tay J Hope nghẹn ngào khóc nấc lên.

Kim Doo Kang ở bên cạnh cũng kích động chảy nước mắt, lần này lành ít dữ nhiều nên ông cũng không dám nghĩ thằng bé có thể trở về , an toàn trở về cạnh bên bọn họ…

"Đúng vậy, còn cậu bé kia…" Kim Nari đột nhiên nghĩ tới.

"Bà trông J Hope , tôi xuống xem một chút."

...

Lúc Kim Doo Kang xuống tầng, đèn trước cửa phòng phẫu thuật vẫng đang đỏ rực cho thấy Kook vẫn đang được cứu chữa bên trong.

"Tình hình thằng bé thế nào rồi ?" Kim Doo Kang hỏi.

V cúi đầu ngồi lặng im trên băng ghế lạnh lẽo, nghe ba mình hỏi mà cũng chẳng hề có phản ứng gì.

RM cười lạnh trả lời : "Tay, bụng, bắp chân đùi... chỗ nào cũng trúng đạn, xương bả vai gãy nát, gãy ba cây xương sườn, phần đầu bị thương…"

RM nói thêm một chữ thì sắc mặt Kim Doo Kang lại trắng đi một phần, ông tận mắt trông thấy cái video đó thì sao có thể không rõ tình hình thương thế của thằng bé cho được…

...

Thời gian trôi qua từng phút từng giờ, cuộc phẫu thuật kéo dài tới tận khuya, đến tận hừng đông vẫn chưa kết thúc.

6h sáng, " đing " một tiếng, đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu đã tắt, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở ra.

Đầu tiên là hai trợ lý phẫu thuật đi ra, sau đó là bác sĩ mổ chính.

Cả người bác sĩ mướt mồ hôi, sau khi ra ngoài liền tháo khẩu trang xuống để lộ vẻ mặt xót xa.

Vừa trông thấy vẻ mặt của bác sĩ, trái tim mọi người đều phát hoảng.

Lúc này Kim Nari cũng đã chạy tới, đang chắp tay trước ngực nhắm mắt tụng kinh cầu nguyện, thấy bác sĩ ra liền tiến lên hỏi : "Bác sĩ, tình hình phẫu thuật thế nào ? Cậu bé sao rồi ?"

Bác sĩ nhận lấy ánh mắt của mọi người, cân nhắc hồi lâu rồi mới nói : "Xin lỗi, chúng tôi đã hết sức cứu chữa, phẫu thuật cũng đã thành công. Nhưng vết thương của bệnh nhân quá nặng, vẫn không thể tỉnh lại. Trước mắt, bệnh nhân đã mất tự chủ hô hấp, phản xạ não và sóng điện não cũng đã mất…"

Nghe bác sĩ trả lời, tất cả mọi người đều ngây ra.

Không biết qua bao lâu, giọng kích động truy hỏi của RM mới vang lên : "Cái gì là không tự chủ được hô hấp, cái gì là phản xạ não biến mất… những câu hình dung này… chẳng lẽ không phải là đang hình dung người chết à ? Phiền bác sĩ có thể nói rõ hơn một chút được không ?"

Bác sĩ mổ chính là viện trưởng, ông biết cuộc phẫu thuật này quan trọng nhường nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nói thật : "Lúc bệnh nhân vào đây đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, trước mắt chúng tôi chỉ có thể dùng máy hô hấp và thuốc để duy trì dấu hiệu sống cho bệnh nhân, một khi rút máy thì bệnh nhân sẽ lập tức tử vong.

Bác sĩ vừa nói xong, khắp hành lang lại rơi vào im ắng.

Kim Nari lập tức trắng mặt ngã ngồi xuống ghế : "Sao lại thế được …"

V lại hệt như một bức tượng, ngồi im đó chẳng hề nhúc nhích.

Bác sĩ nói xong thì đưa mắt nhìn về phía V : "Xin gia đình nén bi thương ! Thực xin lỗi nhưng bây giờ tôi vẫn phải hỏi một câu theo thông lệ… tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân… hay là… rút máy để bệnh nhân an tâm ra đi…"

"Tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân thì sẽ ra sao ?" Sau một lúc lâu sau, RM run rẩy hỏi.

"Tiếp tục duy trì thì… sẽ là người thực vật, có thể sẽ phải nằm trên giường cả đời. Thông thường, dùng máy và thuốc để duy trì thì nhiều nhất cũng chỉ duy trì thêm được vài chục năm, vì qua thời gian dài các chức năng cơ thể của bệnh nhân sẽ dần thoái hóa… Có vài trường hợp có thể tỉnh lại nhưng ... khả năng đó rất thấp " Bác sĩ trả lời rồi thở dài một hơi, mặc dù người thực vật vẫn được tính là còn sống nhưng cũng chịu khổ mà thôi.

Bác sĩ nói câu nào thì trái tim mọi người lại lạnh thêm câu đấy.

Không biết đã qua bao lâu, trong hành lang trống rỗng mới vang lên giọng đàn ông đã vỡ khàn không thành tiếng : "Tiếp tục duy trì."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Bác sĩ thở dài rời đi.

...

Trong phòng bệnh cao cấp.

Lúc này đây, chàng trai vẫn luôn phóng khoáng tự do như một ngọn gió đang mình đầy thương tích lẳng lặng nằm trên giường, mất tất cả tri giác, chỉ có thể dựa vào máy hô hấp để duy trì tính mạng.

V lặng người ngồi trước giường bệnh, cẩn thận cầm lấy bàn tay chi chít vết thương của Kook , khẽ cúi đầu in lên đó một nụ hôn nhẹ, cứ như anh đang sợ quấy nhiễu đến cậu dù biết có thể cậu sẽ không tỉnh lại được nữa…

Jung Kook ... xin lỗi...

Xin em tha thứ cho sự ích kỉ của anh…

Anh không thể để em đi được…

Xin lỗi…

Phía ngoài cửa, Kim Nari và Kim Doo Kang áy náy tự trách nên không vào, vẻ mặt nặng nề quan sát tình hình trong phòng bệnh thông qua cửa kính .

Bọn họ trông thấy đứa con trai lớn vẫn luôn nói năng cẩn trọng, đối với ai cũng lãnh đạm hờ hững, ngay cả khi gặp khó khăn cũng vẫn không đổi sắc mặt... thế mà lúc này đây lại đang cầm hai tay của chàng trai nọ, cúi đầu … khóc không ra tiếng…

Trong đầu họ lại hiện lên cảnh Kook dù có trúng đạn vẫn cứ chạy thật nhanh, lúc thấy pháo bay đến, phản ứng đầu tiên của cậu vẫn là bảo vệ J Hope trong lòng mình, trái tim của Kim Nari đau đớn vì áy náy và hối hận. Lúc đó, thằng bé đã phải chịu đau đớn và tra tấn đến mức nào mới có thể bảo vệ được J Hope bình yên vô sự.

"Bây giờ thằng bé thành ra thế này… tôi phải đối mặt với V thế nào đây… chờ J Hope tỉnh lại… tôi phải giải thích với thằng bé thế nào đây…"

Nghe vợ mình nghẹn ngào, Kim Doo Kang cũng đứng ngẩn ra đó không nói gì, chỉ trong một đêm mà tóc ông đã bạc trắng, như thể đã già đi mười tuổi…

Con trai đã được cứu rồi…

Nhưng nhìn chàng trai trong phòng bệnh kia…

Nhà họ Kim bọn họ nợ chàng trai này rất nhiều, dù bọn họ có lấy hết tất cả ra cũng chẳng thể nào báo đáp lại…

Sai một li đi một dặm, vì ông cố chấp nên suýt hại chết con trai mình, cuối cùng lại khiến cho một người vô tội khác phải gánh hết hậu quả.

Nếu như có thể, ông tình nguyện người phải chịu tất cả nhưng điều này là ông, nhưng bây giờ có nói thế nào cũng không thể vãn hồi lại được…

...

Cuối hành lang tĩnh mịch.

Eunhyuk ngây người mãi một hồi lâu rồi mới cầm điện thoại lên gọi : "Alo…"

"Cậu ấy sao rồi ?" Đầu bên kia có tiếng đàn ông khàn khàn.

Eunhyuk im lặng thật lâu, người bên kia cũng im lặng theo, không hề thúc giục.

Mãi sau, Eunhyuk mới hít sâu một hơi rồi nói : "Vừa phẫu thuật xong, dù thành công nhưng vết thương của anh Kook quá nặng, không thể tỉnh lại. Trước mắt, chỉ có thể duy trì tính mạng bằng máy hô hấp. Nếu may thì chắc ngày nào đó sẽ tỉnh lại... hoặc cũng có thể… cả đời này sẽ không tỉnh lại."

Cậu nói xong, đầu dây bên kia vẫn im lặng, mãi không trả lời…

"Anh Suga ?" Eunhyuk lo lắng gọi một tiếng.

"Không sao, cậu cứ ở đó, nếu giúp được gì thì giúp." Suga nói xong liền cúp điện thoại.

Trong bóng tối, Suga ngẩn ngơ nhìn đồ thị cổ phần phức tạp đang chạy trên màn hình máy tính, khẽ lẩm bẩm : "Hừm, đống đồ chơi này… coi như tặng em làm của hồi môn đi… Nếu như em không tỉnh lại thì cô gái khác sẽ được lợi mất thôi…"

Mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ phủ phắp thành phố.

Trận giao tranh đoạt quyền oanh liệt giữa con trưởng và con riêng nhà họ Kim, trận đại chiến giữa Tập đoàn Bang Tan và Công ty đầu tư mạo hiểm ST kết thúc bằng sự thắng lợi của Tập đoàn Bang Tan.

Trong phòng bệnh VIP.

"J Hope... tỉnh rồi à… có đói bụng không ? Muốn ăn gì ? Mẹ bảo người làm cho con !"

Kim Nari và Kim Doo Kang dè dặt đỡ J Hope dậy, đứng trước giường bệnh ông một câu bà một câu lo lắng hỏi han.

Trên giường bệnh, J Hope yên lặng ngồi thừ người ở đó, mu bàn tay bị xước đã được dán miếng băng dán cá nhân nhỏ, khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn vào Kim Nari và Kim Doo Kang đang nói chuyện với mình.

Mọi người bận rộn nửa ngày nhưng cho dù họ có nói gì, làm gì, Hope trên giường bệnh vẫn cứ đỡ đẫn, từ đầu đến cuối vẫn chẳng hề có phản ứng nào.

Kim Nari bê hộp cơm trong tay khóc nấc lên : "Phải làm sao bây giờ…"

Kim Doo Kang nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn đầy chán chường.

Không biết qua bao lâu, V bước tới trước giường bệnh lặng im nhìn ánh mắt vô hồn của em trai : "Anh dẫn em đi thăm Kook ".

J Hope đứng trước cửa ra vào, ánh mắt máy móc rơi về phía giường bệnh.

Một chàng trai có sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đó, cả người đều bị băng bó, miệng đeo bình ô xi, còn có rất nhiều ống dây phức tạp, trông rất đáng sợ.

Người nằm trên giường bệnh, người trông rất đáng sợ đó, là Kook của cậu ....

Lúc này, trong phòng bệnh vang lên giọng nói trầm thấp của V : "Tay, phần bụng và chân của Kook đều bị trúng đạn, xương bả vai bị gãy, xương sườn gãy ba cái…"

V không hề do dự nói tiếp : "Trạng thái của Kook bây giờ là PVS, cũng chính là người thực vật. Vì bị thương quá nặng nên dù bảo vệ được tính mạng nhưng có thể cả đời này sẽ không tỉnh lại."

Nói đến đây, V lại nhìn tấm lưng căng cứng của em trai, biết cậu nhóc nghe được : "Đương nhiên cũng có thể ngày nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại. Kok cố gắng như vậy mới bảo vệ được em , em nhẫn tâm để cậu ấy nằm đó cả đời sao ? Nếu như em nhẫn tâm để cậu ấy đổi mạng lấy một đứa bết bát như em vậy thì em có thể tiếp tục như thế."

Trong chớp mắt, khi V nói xong, cuối cùng trong đôi mắt trống rỗng của J Hope cũng khẽ thay đổi, bàn tay để trên mặt Kook cũng khẽ nhúc nhích.

Kim Nari thấy J Hope đột nhiên nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay mình thì vội vã bước tới : "J Hope , có phải con muốn ăn gì không ?"

J Hope ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay mẹ khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro