Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌟Phượng hoàng thật trở lại 🔥

Giám đốc PR lã chã mồ hôi cầm di động chạy vào : "Jeon phó tổng..."

Đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, gương mặt anh ta trắng nhợt xoắn xuýt như bánh quẩy, khó khăn nói : "Park ..."

"Park cái gì mà Park ?" Jeon Hyo Cho mắng.

"Park Young Tae !!!" Anh ta cuối cùng cũng thốt lên được cái tên này rồi lén lút nhìn về phía Han Ji Min với quản lý cô ta một cái rồi mới lên tiếng : "Park Young Tae vừa đăng lên twitter làm rõ chuyện bức ảnh của Jimin và cô Han chỉ là một cảnh chụp lúc quay phim !"

"Anh nói cái gì ? Chuyện này là không thể nào !" Quản lý biến sắc.

Giám đốc PR đau khổ nói : "Là thật, đạo diễn Park còn cắt một đoạn phim chi tiết để làm bằng chứng !"

"Ông ta bị điên rồi sao ? Ông ta có biết mình đang làm gì hay không ?" Quản lý không thể tin nổi mà thất thanh hét lên.

Sắc mặt Han Ji Min cũng thay đổi hoàn toàn nhưng cô ta vẫn chắc giọng nói : "Nhất định là có cái gì hiểu lầm ở đây, đạo diễn Park tuyệt đối không thể làm như vậy được !"

Cái Park Young Tae không muốn nhất chính là lộ chuyện này ra ánh sáng, cho nên lúc đầu bọn họ mới không e ngại gì mà để lộ ảnh ra ngoài.

Han Ji Min vừa nói vừa vội vàng cầm lấy di động vào twitter xem.

Kết quả, cô ta thấy ngay được nội dung mà Park Young Tae vừa mới đăng lên trông vô cùng bắt mắt...

[Tại đây, tôi muốn làm rõ một chuyện với mọi người, tấm hình này là một cảnh trong bộ phim mới của tôi tên là Loạn Quan Đông, là một cảnh trong phim, cảnh này cũng là mượn góc để hoàn thành . Bởi vì chút suy nghĩ riêng và ích kỷ của bản thân mà mặc dù biết rõ sự thực nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn không hề đứng ra làm rõ, khiến người vô tội bị liên lụy rất lớn, chuyện lần này tôi thực sự áy náy !]

Đi kèm đoạn văn này là một đoạn video so sánh tấm ảnh với cảnh quay và thông tin liên quan đến nội dung phim.

...

Ngay tại lúc nội bộ INTRO đang gà bay chó sủa...

Tại Big Hit .

Một đám thực tập sinh và những nghệ sỹ không có gì làm ở công ty vừa coi xong buổi truyền hình trực tiếp buổi tuyên truyền của Thiên Hạ, lúc này nguyên một đám đều kích động đến sắp nhảy cỡn lên.

Bất kể là người có quan hệ tốt với Kook hay là không ưa Kook thì hiện giờ thấy cậu xuất hiện cũng cảm thấy vô cùng phấn khích.

Nếu như việc Kook comeback có thể cứu lại Big Hit thì bọn họ cũng được cứu rồi !

"Trời ơi ! Anh Kook ! Thật sự là anh Kook của tôi kìa ! Anh ấy về rồi !"

Ngay khi đám người kia đang kích động ríu ra ríu rít thảo luận với nhau thì không biết là ai đột nhiên nhìn ra cửa rồi hô một tiếng.

"A..."

Sau đó mọi người liền thấy Lee Wan ân cần dẫn một người bước vào cửa công ty.

Người bên cạnh Lee Wan lại chính là đối tượng mà bọn họ bàn luận nãy giờ.

"Anh Kook !!!"

"Anh Kook , bọn em nhớ anh quá ! Một năm nay anh đã đi đâu vậy ?"

...

Kook nhìn những gương mặt xa lạ hoặc quen thuộc kia, cậu mỉm cười chào hỏi rồi trả lời vấn đề của từng người một.

Kook đang được mọi người nhiệt tình vây quanh thì đột nhiên có một bóng người phi vào, sau đó không thèm nói lời nào cứ thế mà mạnh mẽ kéo Kook chạy.

"A a anh Kook ! Ai thế ! Này là sao ?"

"Mau ngăn tên đó lại ! "

"Khụ, không sao đâu, đây là tiền bối Park."

Lee Wan đang giơ chân định đạp cho người kia một phát thì Kook vội vàng ngoái đầu lại giải thích một câu.

Mọi người : "..."

Lee Wan : "..."

Người đang mất tích mà Do Shik quỳ xuống van nài cũng không quay về, đã trở lại...

Trong hành lang không người.

Có hai thanh niên đứng mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối dùng vẫn là Kook nhìn cái bộ dáng nhếch nhách của Jimin thì không nhịn được mà cười khẽ một tiếng rồi mở miệng nói : "Chậc, thời gian đúng là một con dao giết heo mà..."

Nụ cười rực rỡ ấy làm trái tim Jimin đập như trống chầu, máu trong người như thể đều xông thẳng lên đầu khiến cả người đều ngây ngốc.

Sau khi Kook rơi vào hôn mê thì Jimin chỉ gặp cậu một lần duy nhất chính là lần trong viện điều dưỡng quân đội ấy, về sau cũng chưa gặp thêm lần nào.

Một năm trời không gặp, Kook lúc này khiến Jimin nhớ tới cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên...

Cảm giác của mối tình đầu...

Jimin buồn bực vò vò mớ lông vàng của mình, cố đè nén lại cái trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, đập cái gì mà đập ! Đồ không có tiền đồ !

Sau khi bình tĩnh lại, Jimin nghiến răng nghiến lợi nói : "Jung Kook ! Cậu nói ai là heo hả ! Tiểu gia đây đẹp trai quá lâu rồi nên muốn thử trải nghiệm cảm giác phàm tục của mấy người một chút cũng không được sao ?"

Kook nhịn cười, gật gật đầu : "Tiền bối Park quả nhiên đã đạt cảnh giới xuất trần !"

Jimin bị bộ dạng tươi như hoa của Kook dọa cho bần thần cả người, khẽ rủa một tiếng rồi tránh mắt đi : "Cậu... tỉnh lúc nào ?"

Kook có chút lúng túng ho nhẹ một cái mới trả lời : "Cái này hả... hình như tỉnh lại được một thời gian rồi đi..."

Jimin vừa nghe lập tức xù lông : " Tỉnh dậy một thời gian rồi mà không nói tiếng nào cho ông đây ? Jung Kook , cậu có coi ông đây là anh em không ?"

Kook cười hì hì nói : "Nói sớm thì bây giờ làm sao cho ông niềm kinh hỉ này chứ !"

"Ông đây kinh hỉ cái rắm ý !"

Tự dưng thấy người lù lù xuất hiện trên tivi làm Jimin sợ đến suýt nữa thì cặp mông thành đường ai nấy đi vì bị ngã dập !

"Còn nữa, tôi không coi ông là anh em nhưng ... tôi coi ông là cháu trai nha ! "

Jimin nhất thời đen mặt : "Cháu trai cái đầu cậu ý !"

Không biết nói tới đây, Jimin nghĩ đến cái gì mà đột nhiên im lặng xuống.

Một hồi lâu sau, anh ta mới mở miệng nói : "Tôi vừa mới coi trực tiếp xong, còn cả cái bài đăng của đạo diễn nữa..."

Jimin có chút phiền não : "Ông đây mới không cần một đứa nhóc như cậu đứng ra thu thập cục diện giúp đâu ! Cậu đã đồng ý với lão hồ ly Young Tae kia cái gì ?"

Kook không thèm để ý nói : "Chỉ là đồng ý đền cho anh ta một bộ phim thôi."

Jimin biến sắc : " Khó trách ! Cái đồ cáo già kia muốn ăn cướp chắc !"

"Là chính tôi đề nghị mà, dù sao tôi cũng cần một bộ phim ! Lần trước hợp tác với anh ta cũng khá vui vẻ."

Nghe Kook giải thích nhưng sắc mặt của Jimin vẫn không tốt lên được.

Kook mỉm cười nói : "Tiền bối Park , năm đó lúc tôi mới vào nghề... tôi biết, dù anh không nói ra lại còn phá đám tôi khắp nơi nhưng thật ra lại âm thầm giúp tôi rất nhiều chuyện ! Mà nguyên nhân của sự việc hôm họp báo cũng là vì tôi... cứ để tôi báo đáp anh một lần đi, tiền bối Park !"

Jimin đỏ mặt, có chút mất tự nhiên quay đầu đi : "Đang êm đang đẹp tự nhiên sến sẩm cái khỉ gì ? Ông đây nổi hết cả da gà lên rồi !"

Jimin nói xong vẫn có chút nghi ngờ mà lầu bầu hỏi một câu : "Cậu... sao cậu biết mấy cái kia là giả ? Do Shik nói với cậu à ?"

Kook nhướng mày : "Cái này còn cần anh ấy nói với tôi à ?"

"Vậy tại sao cậu biết ?"

Dù sao thì bằng chứng cũng khá vững chắc cơ mà, ngay cả fan của anh ta sau thi thấy tấm hình còn bị mất một nhóm lớn, chuyển thành antifan.

Kook nhún vai : "Tôi nghĩ... dù ông không có tiết tháo gì, nhưng chắc hẳn cũng chẳng đói bụng ăn quàng đến cái loại hàng này."

Jimin : "..."

Kook với Jimin đang nói chuyện thì đột nhiên có một người đàn ông thân hình cao lớn lấy tốc độ ánh sáng vọt tới.

"Tổ tông của tôi ! Cuối cùng cậu cũng về rồi ! Trời ạ, sao bộ dạng cậu lại thế này, nhỡ đâu bị fan thấy thì..."

Do Shik nhìn bộ dạng thê thảm không chịu nổi của Jimin lúc này mà đau lòng ôm đầu. Tổ tông ơi, ngài là dựa vào cái mặt để kiếm cơm đó !

"Thấy thì sao ?" Jimin híp hai mắt lại, trong giọng nói đã có chút uy hiếp.

"Khụ khụ, có thấy thì chắc chắn vẫn yêu cậu tha thiết !" Do Shik nhanh chóng chuyển giọng.

Sau đó anh ta hớn hở nói với Jimin : "Jimin cậu có lên twitter chưa , đạo diễn đã công khai giúp cậu làm rõ sự việc rồi đó ! Bây giờ trên mạng đã nổ tung cả rồi, mọi người đều đang nói xin lỗi cậu đấy, nói cậu rất đàn ông, rất nghĩa khí."

"Fan của cậu đang khóc lóc thảm thương tự trách vì đã hiều lầm cậu đó, cũng có cả người đau lòng vì cậu phải chịu oan uổng !"

"Mà cái sung sướng nhất là, giám đốc Ahn đã kịp thời sắp xếp thủy quân chuyên nghiệp dẫn dắt dư luận rồi, hiện giờ mũi dùi đang chĩa thẳng về Han Ji Min kia kìa..."

"Chĩa thẳng cô ta ?" Jimin nhướng mày.

"Đúng vậy ! Cậu nghĩ xem, đạo diễn giấu bộ phim kia còn kỹ hơn cả mèo giấu cá , vậy thì tấm hình kia ai là người lộ ra ngoài ?"

Kook đứng một bên nói : "Tất nhiên là người được lợi lớn nhất."

Jimin "hừ" lạnh một tiếng : "Các fan sẽ tin chắc ? Diễn xuất của cô ta không ra sao nhưng kĩ năng lừa gạt các fan thì hàng đầu đấy !"

Do Shik chắc giọng nói : "Có giám đốc Ahn đứng sau màn điều khiển thì có không tin cũng phải tin đến ba phần, tóm lại là chỉ cần có người nghi ngờ là đủ rồi !"

"Quan trọng nhất là Han Ji Min chắc chắn không thoát được can hệ trong chuyện này, dù gì cô ta cũng là vai chính trong bộ phim đó, cũng là một trong những người biết chuyện rõ nhất. Nhưng cô ta lại vì lợi ích của mình mà giấu nhẹm sự thật đi, mặc cho tất cả mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô ta và cậu."

Nghe được kết quả của chuyện mình để ý nhất thì sắc mặt Jimin cũng khá hơn nhiều.

"Jung Kook , lần này thật cảm ơn em quá !" Do Shik rưng rưng nước mắt nói cám ơn, như thể muốn đem Kook lên cung phụng luôn cho rồi.

Anh ta cứ tưởng quả này chết chắc rồi ! Nhưng không ngờ Kook vừa mới xuất hiện trong mấy tiếng ngắn ngủi thôi mà mọi việc đã được giải quyết sạch sẽ !

Kook như cười như không nhìn Jimin một cái, sau đó nói với Do Shik : "Anh khách sáo quá ! Dù sao cũng là người một nhà cả."

Do Shik cho rằng ý của Kook nói tức là mọi người đều cũng một công ty, vì vậy anh ta vội vàng phụ họa : "Đúng đúng , đều là người một nhà !"

Jimin : "..."

" Jimin , mặc dù các fan của em rất yêu em, nhưng mà... khụ... hay là em cứ tắm rửa trước đi đã nhỉ ! Anh đi bàn với giám đốc Ahn mấy chuyện về sau !" Do Shik nói xong liền hào hứng chạy mất dạng, phải mau tranh thủ thời cơ, lúc trước hình tượng của Jimin quá ăn chơi không được chính chắn, chuyện lần này cũng rất có lợi cho việc chuyển đổi hình tượng của cậu ta.

"Ai là người một nhà với cậu !" Do Shik vừa đi thì Jimin lập tức sầm mặt lại lý luận với Kook.

Kook đắc ý móc nhẫn cưỡi đeo trên cổ ra nói từng chữ một : "Ngoan, gọi mợ cái coi !"

Thấy chiếc nhẫn kia, một ngụm máu của Jimin nghẹn lại trong họng : "..."

Kook khoe khoang xong mới cẩn thận đem nhẫn nhét lại rồi ra vẻ trưởng bối nói : "Được rồi ! Cháu trai lớn, cho cháu chút thời gian làm quen !"

Jimin : "..."

Làm quen cái rắm ý !

...

Cùng lúc đó tại nhà họ Seol .

Jeon Hyo Cho sau khi sứt đầu mẻ trán xử lí ở công ty xong đến lúc về nhà thì bộ lễ phục hoa lệ trên người đã nhăm nhúm.

Hôm nay vốn là ngày hoàn hảo nhất của cô ta, là ngày cô ta thu được thắng lợi.

Nhưng mà bây giờ, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tất cả những thứ vốn hoàn mỹ thuận lợi đều bắt đầu sụp đổ...

Cảm giác này thật sự quá tồi tệ !

"Hyo Cho về rồi đấy à !" Mẹ Do Heol ngồi trên ghế salon thấy Jeon Hyo Cho về thì lập tức đứng dậy tươi cười chào đón.

"Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ ?" Jeon Hyo Cho gắng gượng chào hỏi

"Này chẳng phải là không yên tâm về con sao, mẹ đang chờ con về !" Bà ta thấy sắc mặt Jeon Hyo Cho không đúng thì nhíu mày hỏi : "Sao sắc mặt lại kém như vậy ? Chẳng phải hôm nay có buổi xã giao quan trọng sao ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ?"

"Me, con không sao, chỉ là hơi mệt thôi."

"Vậy mau ngồi nghỉ đi, mẹ đã bảo nhà bếp hầm canh gà rồi ! Để mẹ bảo người giúp việc bê lên cho con một bát !"

Vốn là vì chuyện Jeon Hyo Cho là con nuôi bị lộ ra cho nên quan hệ của bà ta với Jeon Jyo Cho từng khó chịu một thời gian . Nhưng sau khi Kook mất tích hơn 1 năm thì mọi chuyện cũng dần lắng xuống

Jeon Hyo Cho rút một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong túi sách rồi đưa cho Ye Ji Won : "Mẹ, ngày mai mẹ có rảnh không ? Con lấy được thư mời của Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền này, mẹ có rảnh thì chúng ta cùng đi gặp Lee phu nhân, được chứ ?"

"Thật á ?" Ye ji Won vui mừng quá đỗi nhận lấy : "Gần đây nghe tin bộ trưởng Lee với phu nhân tới đây, biết bao nhiêu quan chức quý tộc hiển hách muốn mài đầu gặp mặt một lần cũng không làm được, sao con lại có được vậy ?"

"Không có gì ạ, chỉ là nhờ chút quan hệ thôi." Jeon Hyo Cho trả lời.

Ye Ji Won cười toét miệng : "Con dâu của mẹ đúng là có bản lĩnh ! Hôm trước đến cả mấy bà phu nhân còn than với mẹ rằng không kiếm được thư mời đấy ! "

....

Sáng ngày hôm sau, tại thị trấn .

Kook tối qua về là ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, lúc này bên mép giường không có ai nhưng lại có mùi cháo thoang thoảng mê người từ dưới lầu bốc lên.

Mặc dù đã comeback nhưng Kook cũng không bận rộn gì nhiều, chuyện của Jimin cũng đã giải quyết, còn những chuyện khác thì cũng không gấp .

"Dậy rồi, đến ăn sáng." V vẫn như mọi ngày tự mình chuẩn bị xong bữa sáng.

Dưới ánh nắng ban mai, người đàn ông ấy đeo tạp dề gọi cậu qua ăn đúng là khiến nai con trong lòng Kook không ngừng chạy loạn.

Mặc dù Kook nấu ăn rất giỏi nhưng từ lúc ở chung với V thì số lần cậu nấu cơm ngày càng ít, mà tay nghề của V lại càng ngày càng tốt, thậm chí nói là tiến bộ vượt bậc cũng không quá đáng.

Nhất là từ sau khi cậu tỉnh lại đến giờ thì chưa xuống bếp một lần nào.

Ăn sáng xong, đột nhiên có khách đến chơi.

Nhìn người tới Kook thấy rất kinh ngạc : " Jin phu nhân... Sao bác lại đến đây !"

Jin Eun Ye từ ái nhìn Kook , trên mặt cũng có chút đau lòng : "Tới thăm con một chút, thật ra thì muốn đến từ lâu rồi nhưng lại sợ làm phiền con."

"Không đâu Jin phu nhân, bác mau vào đi !" Kook vội vàng nói.

Jin Eun Ye nghe Kook lại gọi mình là Jin phu nhân thì bất mãn ra mặt, bà cả giận nói : "Jung Kook , con vừa mới gọi là gì ?"

"Ơ..." Kook nghe hỏi vậy thì có chút không biết làm sao.

Cậu đã nghe V nói chuyện Jin gia muốn nhận lại mình, nhưng mà đột nhiên lại đổi giọng ngay thế này cậuncó chút không quen...

Với Jin Han Yi và Jin Dong Won thì không sao, dù gì thì cũng giống như bạn bè cả, nhưng đối với trưởng bối thì dường như có chút lúng túng. Cậu một thân một mình quen rồi, vì thế mà không biết nên ở chung với các trưởng bối như thế nào.

Cùng lúc đó lại có một giọng nam trầm trầm cũng vang lên : "Mợ ạ."

Kook nhìn V ... ngẩn ra !

Anh ... đổi giọng cũng nhanh quá rồi đó nha !

Thế là Kook cũng chỉ có thể ngoãn ngoãn mở miệng gọi theo V : "Mợ ạ."

"Ừ !" Jin Eun Ye lúc này mới hài lòng.

Sau khi vào phòng, Jin Eun Ye trò chuyện rất vui vẻ với V .

Kook thấy vậy thì không nhịn được mà cảm khái, chậc chậc, dỗ trưởng bối thật giỏi nha !

Nhìn anh yêu nhà mình kìa, một câu mợ này, hai câu mợ nọ.

Chẳng giống ai kia... bây giờ cậu vẫn chưa được nghe một tiếng mợ đâu.

Jin Eun Ye không biết đột nhiên bà nghĩ tới cái gì mà vui vẻ nói : "Mợ có một người bạn thân, mới đến Seoul gần đây, trước đây mợ có nhắc con với bà ấy thì bà ấy nói muốn gặp con ! Đúng lúc có cơ hội tốt như thế này, tối nay mợ mang con đi gặp bà ấy một chút !"

Kook nghe vậy thì có chút khó xử : "Dạ... bạn thân của mợ sao ?"

Jin Eun Ye thấy cậu lúng túng thì vội vàng giải thích : "Không cần câu nệ gì đâu, mợ với bà ấy thân nhau lắm ! Con đó, cũng phải tự biết mình hôm nay đã là phu nhân của Kim gia, ngày sau còn phải đối mặt với cả một gia tộc nữa đấy ! Tiếp xúc với những người như này nhiều một chút mới tốt ! Nếu không, con làm sao mà trấn áp được đám gia tộc trong bụng chỉ biết tính toán thiệt hơn ?"

Jin Eun Ye thấy Kook hoàn toàn không nghĩ tới mấy vấn đề này thì nhất thời lại cảm thấy đau lòng : "Vốn là mấy chuyện này phải để mẹ con dạy con, nhưng mà... Thôi ! Quên cái loại mắt mù đó đi ! Không nhắc tới cũng được ! Nếu con tin mợ thì cứ nghe mợ ! Mợ tuyệt đối không hại con đâu !"

Kook thấy Jin Eun Ye lo lắng cho mình nhiều như vậy thì trong lòng cảm động không thôi, tất nhiên là sẽ không từ chối ý tốt của bà nữa mà vội vàng gật đầu nói : "Sao con lại không tin mợ chứ ! Con biết rồi mợ, con sẽ đi !"

Jin Eun Ye vui vẻ : "Vậy không quấy rầy hai người nhà con nữa, buổi tối mợ lại qua đón con ! "

"Để con tiễn mợ !"

...

Chạng vạng.

Jin Eun Ye tới đón Kook , thấy bộ lễ phục trắng Kook mặc trên người thì hai mắt nhất thời sáng rực.

"Jung Kook , con mặc bộ đồ này đẹp quá."

Kook thở phào một hơi : "Có thật không ạ ? Con còn đang lo màu trắng nhìn quá đơn giản."

Jin Eun Ye lắc đầu : "Không đâu, rất đẹp ! "

...

Rất nhanh, xe đã tới nơi.

Jin Eun Ye mặc trên người bộ sườn sám màu cánh sen thanh nhã, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng tới độ nhìn không ra tuổi tác thật .

Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền này chính là một khu nghỉ dưỡng cao cấp, là nơi mà những người quyền thế tụ họp, hơn nữa không có thiệp mời thì không được vào.

Mấy năm trước khu này từng được tân trang lại nhưng nhìn chung vẫn giữ được vẻ cổ kính, cảnh đẹp cũng không hề bị phá hủy.

Lúc Jin Eun Ye đi tới cửa thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Vừa nhìn tên người gọi tới, Jin Eun Ye liền nói với Kook : "Jung Kook , mợ có cuộc điện thoại quan trọng, con chờ ở đây một lát nhé."

"Không có gì đâu, mợ cứ làm việc đi." Kook rất hiểu chuyện đáp lại.

Thân phận của Jin Eun Ye khá đặc biệt, những cuộc điện thoại quan trọng đa phần đều là cơ mật quốc gia cho nên cần cẩn thận một chút cũng khó tránh khỏi.

...

Chờ Jin Eun Ye rời đi, Kook liền đi dạo chung quanh ngắm phong cảnh.

Lúc này, ngoài cửa khu nghỉ dưỡng có hai nữ nhân viên lễ tân cao ráo, xinh đẹp đang thỉnh thoảng liếc mắt đánh giá Kook .

"Anh chàng kia đang làm gì vậy... Tôi thấy cậu ta cứ vòng vo quanh chỗ này hơn nửa ngày rồi ! Nhìn khí chất kia, tướng mạo kia chẳng lẽ là một khách quyền quý nào sao ?" Một người lên tiếng.

"Không giống." Một nhân viên khác lắc đầu : "Gần đây khu nghỉ dưỡng chúng ta thiếu người làm công, vẫn đang đăng tuyển ! Chắc là cậu ta tới xin việc."

Những người quyền quý hay tới Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền này cô ta đều có ấn tượng, nhưng chàng trai này lại hết sức lạ mặt, cô chưa từng gặp qua bao giờ.

Không lâu sau có một chiếc xe Maserati trắng chậm rãi đậu sát cửa.

Cửa xe mở ra, một người đàn bà mặc lễ phục màu xanh da trời, tay cầm túi xách Chanel bước xuống.

"Cô Jeon !"

Tuy cô gái này keo kính râm nhưng hai nhân viên kia vừa nhìn một cái đã nhận ra, sau đó lập tức chạy lên nghênh đón.

Jeon Hyo Cho đi vòng qua ghế phó lái rồi mở cửa xe, đỡ một người phụ nữ trung niên xuống.

"Kia là mẹ chồng của cô Jeon , Ye phu nhân..."

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, một nữ nhân viên nhẹ giọng nói, những nhân viên như bọn họ gần như là nắm rõ lí lịch của giới thượng lưu như lòng bàn tay.

"Làm phiền hai cô đợi lâu, đây là thư mời của tôi." Jeon Hyo Cho khách khí nói.

Mấy người hàn huyên một hồi rồi đang định đi vào bên trong...

Lúc này khóe mắt Ye Ji Won đột nhiên hướng về một bóng người quen thuộc bên khe suối xa xa.

Người kia là...

Chân mày của Ye Ji Won lập tức nhíu chặt, bà ta kéo tay Jeon Hyo Cho nói : "Hyo Cho , con mau nhìn xem, kia có phải là Jung Kook không ? "

Cái gì ? Jung Kook ?

Nghe đến cái tên Jung Kook , Jeon Hyo Cho lập tức nhìn về phía khe suối một cái theo bản năng.

Sau đó con ngươi cô ta thắt chặt lại !

Thật sự là Jung Kook !

"Mẹ, là anh đó không sai đâu !" Jeon Hyo Cho nói, con ngươi cũng trở nên âm trầm.

Không ngờ lại gặp được tên khốn này ở đây !

Cậu ta tới đây làm gì ?

Jeon Hyo Cho nghĩ nghĩ một chút thì lập tức hiểu ra, tám phần là đến nịnh hót móc nối quan hệ ?

"Kook , là anh sao ?"

Đi tới cạnh khe suối, Jeon Hyo Cho kích động mà thấp thỏm lên tiếng gọi Kook .

Nghe có tiếng người sau lưng, Kook xoay người lại theo bản năng.

Thấy người kia là Jeon Hyo Cho thì Kook có hơi sững sờ mà nhướng chân mày lên, cậu không ngờ lại gặp Jeon Hyo Cho ở chỗ này, cả Ye Ji Won cũng có mặt ở đây.

"Suốt một năm nay anh đã đi đâu thế, em với anh Do Heol rất lo lắng cho anh !"

"Lo lắng ?" Ye Ji Won ở một bên cười lạnh : "Hyo Cho , con lo lắng cái gì ? Ai chả biết cậu ta được một lão già quyền thế bao nuôi chứ ? Nếu không, sao người ta lại rời khỏi giới giải trí chứ, một năm nay chắc chắn là bay nhảy đến sung sướng đã đời rồi, cần gì con phải lo lắng ?"

"Mẹ, con tin anh tuyệt đối không phải là người như vậy." Jeon Hyo Cho lập tức nói hộ thay Kook .

"Hyo Cho , con ngây thơ quá ! Mẹ sống bao nhiêu năm thế này có loại người nào mà chưa từng gặp qua ! Những người vì vinh hoa phú quý mà tự nguyện bán đứng thân thể mình nhiều không đếm xuể, con làm sao biết những điều bẩn thỉu trong đó chứ !" Ye Ji Won nhìn Kook cứ như đang nhìn một thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.

Kook đứng im đó xem hai kẻ đần độn này kẻ xướng người họa.

Hơn một năm không gặp, cứ tưởng Jeon Hyo Cho sẽ có chút tiến bộ, cuối cùng thì thủ đoạn của cô ta vẫn chẳng thay đổi nổi, vẫn dựa vào một chiêu này mà lừa gạt khắp thiên hạ.

Không đợi Ye Ji Won lên tiếng, Jeon Hyo Cho lập tức tỏ vẻ như đang hòa giải mà nói : "Anh , xin lỗi, em với mẹ còn có việc phải vào trong khu nghỉ dưỡng, đành đi trước vậy."

Nói xong lại giả vờ như vô tình nhắc nhở : "Đúng rồi, anh tới đây gặp Lee phu nhân sao ? Muốn vào trong phải có thư mời đấy ! Đáng tiếc là em chỉ có hai cái thôi, nếu không thì có thể mang cả anh vào rồi."

Ye Ji Won lập tức cau mày nói : "Hyo Cho , được rồi, chỗ này là chỗ loại người như cậu ta có thể vào à ? Hai mẹ con mình vào đi thôi, đừng để Lee phu nhân chờ lâu."

"Anh , lần sau nếu có cơ hội thì em lại tìm anh " Sau khi mục đích khoe khoang đã đạt được, Jeon Hyo Cho mới hài lòng mà rời đi với Ye Ji Won .

Hai cô lễ tân thấy thế thì một người có chút hiếu kỳ hỏi : " Jeon tiểu thư, Ye phu nhân, hai vị quen chàng trai kia sao ?"

Ye Ji Won lập tức mở miệng nói : "Sao chúng tôi có thể quen loại người đê tiện như thế chứ !"

Nữ nhân viên nghe giọng điệu Ye Ji Won như vậy thì lập tức sửa lời : "Tôi đã nói rồi, lấy thân phận của hai vị thì sao có thể quen biết gì với người kia được ! Tôi thấy cậu ta vòng vo ở đây cả nửa ngày, xem chừng là tới xin vào làm việc ở đây."

"Một diễn viên hết thời mà thôi, sợ là bị người ta bao nuôi chơi đùa chán rồi không làm ăn được gì nữa nên mời tới xin làm nhân viên quét dọn." Ye Ji Won cười nhạt.

Nghe Ye Ji Won nói vậy, trên mặt hai nhân viên kia hiện rõ vẻ chán ghét.

...

Rất nhanh, hai nữ nhân viên kia đưa Ye Ji Won và Jeon Hyo Cho vào xong liền trở lại.

Vừa nhìn đã thấy, quả nhiên là Kook vẫn đứng đó không đi, hai người họ liếc nhau một cái rồi lạnh mặt bước tới.

Đến gần rồi bọn họ mới nhìn rõ tướng mạo của Kook , sau đó thì ngây ngẩn cả người.

Khó trách vừa rồi lại thấy quen mắt như vậy...

Hai người họ kiểu gì cũng không ngờ được Jung Kook ngoài đời lại còn đẹp trai hơn trong tivi gấp ngàn làn. Thậm chí, việc hơn một năm không xuất hiện trên màn ảnh cũng không hề khiến dung mạo hay dáng người cậu bị ảnh hưởng, trái lại còn khiến nó hấp dẫn hơn cả trước kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro