Phòng bếp của mĩ nam 🍯
Mấy ngày sau.
Lo xong chuyện nhà cửa, đồng thời cũng chắc chắn thân thể của mình không có vấn đề gì thì Kook mới gọi điện thoại cho Jang Ha Na , sau đó quyết định chiều mai đến đài truyền hình quay chương trình.
Jimin biết Kook muốn tham gia chương trình này thì tính đi làm nam khách mời của bọn họ. Có điều, lại bị J Hope vận dụng đặc quyền của ông chủ kiên quyết ngăn trở.
Điển hình của việc ông đây không ăn được thì người khác cũng đừng hòng xơ múi được gì !
Xế chiều ngày hôm sau, Kook mang theo trợ lý đến đài truyền hình.
Hôm nay Kook mặc trên người thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân của studio , cả nguời tràn ngập ánh nắng tươi sáng cùng hơi thở hoạt bát của mùa xuân .
Đạo diễn là một người đàn ông trung niên hiền hòa, ông ta thấy Kool thì hai mắt nhất thời sáng lên : "Ôi ! Đại mỹ nam của chúng ta tới rồi ! Mau mau, mọi người tới làm quen một chút, đây chính là khách mời của chúng ta hôm nay đấy !"
"Xin chào mọi người ! Tôi là Jeon Jung Kook, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn !" Kook khách khí chào hỏi mọi người.
"Khách khí quá ! Quả nhiên danh bất hư truyền ! Người thật còn đẹp hơn cả trong tivi !"
Người chỉ đạo chương trình, Kook , khách mời còn lại , cùng các bộ phận khác tập trung đầy đủ, đạo diễn kêu lên một tiếng : "OK ! Bắt đầu quay !"
"Xin chào mọi người, tôi là Jung Kook ! Món ăn tôi muốn giới thiệu tới mọi người ngày hôm nay chính là món ăn đang cầm trên tay, thịt kho tàu."
"A! Thịt kho tàu sao ! Đây là món ưa thích của các mỹ nam sao ? Trước đây cũng có không ít đại mỹ nam từng làm qua món này đâu !" MC nói tới đây thì màn hình lớn sau lưng đột nhiên sáng lên.
Trên màn hình thể hiện quá trình chế biến món thịt kho của mấy vị mỹ nam trước đây.
Quả nhiên là... ai cũng không kém cạnh ai ~
Thậm chí cảnh quay Jimin phải cố gắng nuốt hết đồ ăn hồi trước cũng được biên tập vô cùng có tâm mà chiếu một đoạn thật dài.
Khán giả được một trận cười to, Kool thấy bộ dạng khổ sở của Jimin thì cũng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng : "Các tiền bối thật đáng yêu !"
"Cạch cạch cạch cạch..." Tiếng dao rơi trên thớt vang liên miên không dứt, không tới năm giây sau một cây củ cải đã biến thành từng lát củ cải mỏng tang như cánh ve nằm yên trên thớt.
MC với khách mời đứng gần đó hết hồn, vẻ mặt đạo diễn cũng trở nên bàng hoàng.
"Này... là dao pháp ? Chẳng lẽ chương trình của chúng ta cuối cùng cũng có được một người thuộc phái thực lực sao ? Này , vừa rồi cậu có quay không !" Đạo diễn vội vàng nhìn cậu chuyên viên quay phim.
Quay phim vô tội nói : "Vừa nãy vẫn luôn tập trung vào mặt của cậu ấy, tôi còn chưa chuyển ống kính thì đã thái xong rồi..."
"Cảnh quay xuất sắc như thế mà không quay được ! Sự chuyên nghiệp của cậu chỉ có thế thôi hả !" Đạo diễn không nhịn được mắng.
"Đạo diễn à... cậu ấy thái một cây củ cải chỉ dùng có từ 3 đến 5 giây thôi ! Em lia máy quay còn không đủ nữa là !"
Toàn bộ động tác của Kook đều như nước chảy mây trôi, không chút nào trúc trắc.
Lúc Kook nấu ăn thì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trọng yếu, nên MC chỉ tùy tiện nói mấy câu xong cũng chẳng dám quấy rầy thêm.
Từ đầu tới đuôi Kook cũng không thể hiện cái gì thái quá mà chỉ chuyên tâm chế biến món ăn, nhưng chính vì thế lại có thể bất tri bất giác khiến người khác dõi theo không chớp mắt. Chỉ đơn giản là ngắm nhìn một người làm thức ăn lại có thể đẹp mắt như vậy . Thậm chí có thể nói là một loại hưởng thụ, đây chính là sức hút của sự chuyên nghiệp...
Rốt cuộc thịt kho cũng ninh xong, thời khắc động lòng người cuối cùng cũng đến.
Ngay lúc Kook nhấc nắp nồi đất ra, toàn bộ trường quay dường như tràn ngập mùi thịt kho thơm nức, trong nồi cũng là những miếng thịt óng ánh mê người.
MC khó khăn nuốt nuốt nước miếng : "Bây giờ xin mời khách mời của chúng ta nếm thử tay nghề của mỹ nam nào ! Nhỡ kỹ, phải ăn hết đó nha ! "
Khách ngồi xuống bàn cơm nhỏ, trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người anh ta cẩn thận gắp lên một miếng thịt kho sau đó cắn xuống.
Sau đó là miếng thứ hai, miếng thứ ba...
"Cơm..." anh ta khó khăn thốt ra một câu.
"À à..." MC vội vàng đưa một bát cơm qua.
Sau đó chỉ thấy anh ta cắm đầu vào ăn như quên luôn bản thân đang ghi hình, một miếng thịt, một miếng cơm, hơi ngấy thì thanh thanh cái miệng bằng một miếng củ cải, ăn đến miệng mép đầy dầu.
Một đĩa thịt kho, một đĩa củ cải cứ thế bị ăn sạch cùng một nồi cơm trắng.
Anh ta tựa hồ cũng không dám tin tưởng chính mình đã ăn xong toàn bộ rồi. Anh ta gãi gãi đầu có chút xấu hổ : "Thật... thật xin lỗi mọi người ! Nhưng đồ ăn Jung Kook làm ngon quá ! Cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn món thịt kho nào ngon như vậy ! À, còn củ cải nữa, ăn cũng ngon lắm ! Tôi không biết phải hình dung thế nào, nhưng thật sự ăn quá ngon luôn ! Trước kia tôi từng nghe qua một câu là, đồ ăn ngon có thể khiến bạn quên hết mọi thứ, vừa rồi tôi cũng coi như là đã cảm nhận được điều đó ! Suýt nữa tôi quên luôn mình còn đang quay !"
MC lệ rơi đầy mặt : "Bây giờ anh có nói gì cũng vô ích ! Một miếng cũng chẳng còn thì chúng tôi cảm nhận bằng cách nào đây !"
Sau cùng khi chương trình quay xong xuôi, Kook dùng những nguyên liệu khác nấu lại một nồi rồi chia cho các nhân viên cùng khán giả trong trường quay.
Đạo diễn ăn vào mà nước mắt tuôn như mưa, thật muốn đem Jung Kook thành khách mời cố định quá, như thế thì sau này ngày nào cũng có lộc ăn rồi !
Nhân viên quay phim dùng một tia lý trí cuối cùng quay lại toàn bộ cảnh hậu trường này lại.
Kết quả là khi chương trình được phát sóng, tỷ lệ người xem của tập này lại cao hơn cả tập có Jimin tham gia, đồng thời cũng phá luôn kỷ lục của chương trình từ trước tới nay.
Đoạn video tung lên mạng chỉ tốn một ngày đã có hơn ngàn vạn lượt xem, nhất là vào đêm khuya là thời điểm lượt xem tăng nhanh nhất.
Cùng lúc đó đoạn video này cũng chiếm cứ top tìm kiếm của twitter , hơn nữa độ hot vẫn đang tiếp tục kéo dài…
...
Kook đang phấn khởi đọc những bình luận trên mạng, thế nhưng V lại không vui vẻ gì cho lắm.
Cái gì mà anh chồng quốc dân chứ, rõ ràng là vợ mình mà...
Kook phát giác ra tâm trạng của đại ma vương không đúng liền vội vàng cọ tới vuốt lông : "Hì hì, anh yêu đừng khó chịu mà, đạo diễn nói em làm rất tốt nên còn muốn mời em thêm lần nữa đó ! Em nghĩ rồi, chờ phim của em được công chiếu thì lại quay cái này lần nữa đi, đến lúc đó em nói với đạo diễn một tiếng sau đó mang anh đi cùng ! Thế nào ? Có phải rất hoàn hảo không ?"
V nhìn cậu một cái : "Ừ, đa tạ tiền bối quan tâm."
"Haha ~ ngoan quá ~" Kook cười to, không hiểu sao lại có cảm giác đang bắt nạt được Kim Taehyung , thật quá đã !
Kook phát hiện lúc nói chuyện V vẫn nhìn mình chằm chằm, cậu không kìm được sờ mặt mình một cái : "Trên mặt em dính nhọ à ? Sao anh cứ nhìn em chằm chằm !"
V chăm chú nhìn đôi mắt mang theo nét cười của cậu rồi nghiêng người, hôn lên môi cậu : "Vì em đẹp ~"
Kook nhất thời thẹn thùng che mặt : "Tiết tháo của anh đâu rồi ?"
Tổn thọ quá ! Gần đây đại ma vương càng ngày càng lãng mạn ! Ăn cơm thì nói bộ dạng cậu ăn cơm trông đáng yêu, lúc ngủ thì nói trông dễ thương, giờ thì đang yên lành nói chuyện với nhau cũng bảo cậu đẹp...
"Kook , thật hy vọng mỗi ngày em ở cùng anh đều vui vẻ như vậy."
"Anh không cần phải lo lắng, mỗi ngày ở cùng anh em đều rất vui vẻ !"
...
Sáng hôm sau Kook chuyển đồ sang nhà mới .
Kook vừa mới dọn dẹp lại một hồi thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu vừa mới chuyển đến thì ai sẽ đến chứ ?
Kook nhìn trong camera thì phát hiện người đến là V , cậu vội vàng chạy ra mở cửa : "Boss đại nhân ? Sao tự dưng anh tới đây ! Mau vào ! Chẳng phải anh nói hôm nay bận nên không tới sao ?"
V : "Có bận nữa cũng phải qua dọn dẹp phòng tân hôn của chúng ta."
"Khụ khụ khụ... được rồi... vậy sao anh không bấm mật mã mà vào luôn ?"
V : "Anh thích nhìn thấy bộ dạng của em khi mở cửa cho anh."
Kool : "..."
Có thể nói chuyện với nhau một cách vui vẻ được không ?
Được rồi, thật ra thì cậu rất vui vẻ khi được ăn thính của anh ~!
Nhờ sự giúp đỡ của V , Kook rất nhanh đã sửa sang lại phòng mình. Sau đó cậu đứng trước giường, thỏa mãn nói : "Xong hết rồi, chỉ cần thêm đồ của anh nữa thôi ".
Hơi ấm từ lồng ngực của V chạm vào lưng Kook, cánh tay anh vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy hông cậu, để cằm đặt trên bả vai thơm mềm của cậu.
Nhìn anh cứ như chú chó lớn đang ôm lấy mình, Kook có chút dở khóc dở cười : "Sao thế ?"
V cúi người hôn lên tai cậu , sau đó ôm ngang lấy Kook đặt lên giường, ánh mắt anh từ trên cao chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu : "Anh cảm thấy mình rất may mắn, khi có thể gặp được em..."
Kook đưa tay vuốt mái tóc của anh : "Em cũng vậy..."
Ánh mắt của V bỗng dưng sâu hơn, anh cúi đầu hôn lấy cậu , càng hôn càng sâu...
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng "bộp bộp" như có cái gì đó rơi xuống đất, tiếng vang khá lớn.
"Chuyện gì vậy ?"
Kook vội vàng đẩy V ra ngồi dậy, sau đó cô thấy mớ rau với đám trái cây bị J Hope đánh rơi xuống đất, một tay anh ta đang che mắt mình và miệng vẫn không ngừng nói : "Thật xin lỗi , thật xin lỗi ... em về không đúng lúc ! Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi ! Để em mang đồ đi !"
Kook liếc J Hope một cái : "Rời đi cái đầu anh ý ! "
Vì hôm nay là ngày đầu tiên Kook ở nhà mới cho nên cậu quyết định mời vài người bạn tới chơi.
J Hope đến một lúc thì Han Yi với Jimin cũng nối gót tới sau.
Kim Won Hye lần này tin tức linh thông nên cũng mang quà đến tận cửa .
...
Hôm sau , sau khi rời khỏi studio thì Kook đi thẳng tới gara, vừa mới bước lên xe thì di động đột nhiên kêu vang.
Màn hình hiển thị người gọi tới là RM .
Kook nghe máy : "Alo nhị sư huynh ? Huynh tìm đệ có việc gì ?"
"Tiểu sư đệ à, huynh vừa mới nghe được một tin vô cùng thú vị ! Mau tới chỗ cũ gặp mặt !" Bên kia di động truyền đến âm thanh hưng phấn.
"Tin tức thú vị ? Tin tức thú vị gì ?"
"Đến thì biết ! Nhanh nhanh nhanh ! Đúng rồi, nhớ mang theo tiền rượu nha ! Huynh không có tiền ! Đệ mời huynh nha ! "
"..."
Kook đang định về nhà nhưng RM lại thần thần bí bí gọi qua như thế này, vì vậy cậu không thể làm gì khác hơn là chạy đến quán bar số 8.
"Mang đủ tiền chưa ?" RM thấy cậu thì vội vội vàng vàng hỏi.
"Mang đủ , rốt cuộc là có chuyện gì thế ?" Kook không nhịn được hỏi.
"Phục vụ ! Mang cho tôi một chai Remy Martin Club !!!" Túi tiền đã đến thì ngại gì mà không xõa chứ.
Kook vỗ bàn một cái : "Này ! Chắc không phải huynh lừa đệ tới để trả tiền rượu chứ hả ?"
RM vừa tung mấy hạt lạc vào miệng thì bị Kook vỗ một phát thế khiến anh ta giật mình làm rơi hết lên mặt, anh ta làm bộ đau lòng nói : "Không biết lớn nhỏ ! Sao dám ăn nói với sư phụ như thế hả ! "
Kook nghiến răng, cười nói : "Nếu không vì Hàn Quốc có lệnh cấm dùng súng ống thì huynh cho rằng ông đây cần anh chắc !"
Mỗi người trong tổ chức đều có sở trường riêng của mình, RM là thân thủ, Jin trừ thân thủ ra còn có khả năng quản ký và kinh doanh , ám sát , Eunhyuk là y thuật, Sei là mưu lược còn Kook chính là bắn súng.
"Cho nên huynh đã nói rồi ! Thứ vũ khí hoàn mỹ nhất, lợi hại nhất chính là cơ thể của chính mình !" RM làm bộ cao nhân đắc đạo.
"Thôi đi, đừng có mà đắc ý ! Huynh vòng vèo đủ chưa ? Không nói thì đệ đi !"
Thấy túi tiền sắp chạy thì RM mới vội vàng mở miệng nói : "Gấp cái gì ! Đệ chưa nghe câu gấp thì không ăn được đậu hũ nóng sao ? Nhưng mà... tin tức này cũng không tính là đậu hũ nóng ! Dù sao cũng đã truyền khắp nơi rồi !"
"Có liên quan đến bên kia ?" Sắc mặt Kook hơi trầm xuống.
Thấy vẻ nghiêm túc của Kook thì RM khoát tay một cái : "Lần này coi như là tin tốt ! Đệ biết gì không ? Satan hạ lệnh cho tất cả mọi người không ai được đụng vào một sợi tóc của đệ ! Nguyên văn là ai dám động đến một sợi tóc của đệ thì hắn bằm nát xương của ngươi đó chậc chậc chậc..."
Kook có chút ngoài ý muốn : "Huynh chắc chứ ? Chắc chắn mình không nghe nhầm chứ ? Hắn ta nên treo giải thưởng để băm đệ ra mới đúng chứ ?"
RM liếc cậu một cái : "Hiện giờ không chỉ tổ chức mà toàn bộ người trong giới, thậm chí cả Nguyên Tội lẫn mấy tổ chức khác đều không dám nhận đơn hàng có ý đồ bất lợi với đệ đó, tất cả cũng chỉ vì ngày đó Sei nổ súng với đệ !"
"Còn nữa, phát súng mà Satan bắn vào cổ tay Sei , đệ nghĩ đó là một phát súng tầm thường sao ? Phát súng đó bắn đứt gân tay của ông ta đấy, phế hẳn rồi ! Nếu không nhờ Eunhyuk thì xem chừng sau này sinh hoạt cá nhân của ông ta cũng thành vấn đề ấy chứ đừng nói đến chuyện cầm súng !"
Kook nhéo mi tâm một cái : "Tính của hắn ta vốn là như vậy, không cho phép bất cứ ai làm trái ý mình..."
RM lộ ra vẻ mặt hóng hớt, anh ta lập tức nhoài người đến trước mặt Kook : "Này này tiểu đệ, chẳng lẽ nghe mấy thứ huynh vừa nói mà đệ không có cảm giác gì sao ?"
"Cảm giác gì ?"
"Cảm giác rung động chứ còn gì ! Đệ không chỉ rời tổ chức mà còn bỏ rơi hắn ta, không những thế còn chạy đi yêu đương với lão đại của quân địch nữa ! Satan ấy thế mà không thịt đệ , thậm chí còn không cho người khác được đụng một sợi tóc của đệ nữa, đây quả thực là tình yêu đích thực !" RM làm bộ khoa trương mà thở dài nói.
Khóe miệng Kook giật giật : "Huynh suy nghĩ nhiều quá !"
Sao huynh không nghĩ tới tên đó không cho ai động vào cậu là vì muốn tự tay làm thịt cậu chứ ?
Chưa kể, cái gì mà cậu bỏ rơi hắn ta !
Ban đầu là tên kia cứu cậu, sau đó cậu cũng trả lại bốn năm bán mạng như đã ước hẹn. Bốn năm đó cái gì cũng đều nghe hắn ta sai khiến, coi như cũng đã đền đáp công ơn cứu mạng rồi.
Sau bốn năm chả ai còn nợ ai cái gì, lúc nào cậu cũng có thể rời đi.
Kết quả là tới thời gian ước hẹn thì con hàng kia lại trở mặt không tuân thủ lời hứa, suýt chút nữa làm cậu tức gần chết.
Kook hết cách chỉ có thể hỏi tên kia muốn thế nào.
Và rồi... con hàng kia lại đòi cậu làm người yêu hắn ta !!
RM đương nhiên là không biết nội tâm phong phú của Kook , anh nói : "Cho nên trước mắt thì đệ an toàn rồi đó !"
Nói xong RM lại rên rỉ : " Có thể huynh đây lại ít đi một khoản tiền lương rồi !"
Kook liếc anh ta một cái : "Yên tâm đi, không thiếu được đâu ! Chẳng phải huynh vừa nói đấy sao, trên thế giới này vũ khí lợi hại nhất chính là cơ thể của mình ! Cho nên huynh cứ tiếp tục dạy đệ đi ! Ai biết một ngày đẹp trời nào đó tên đó lại muốn tháo xương đệ chứ ? Lúc đó thì đệ khóc với ai !"
"Ừ nhỉ ! Quả nhiên đệ vẫn cần một người sư phụ mạnh mẽ như huynh đây !" RM gật đầu liên tục.
"Nhưng mà vì tình hình không khẩn cấp như trước nữa, cho nên tiền lương của huynh giảm một nửa đấy nhá !" Kook cười híp mắt nói.
" Cái đồ gian thương ! Có tin huynh chạy đi tìm Jin đòi mở thẻ không !" RM gào rú .
"Ha, vậy huynh cứ đi đi, có ai cản huynh đâu ? Nhưng mà đừng trách đệ không nhắc nhở huynh, lần trước bị bắt đệ có thấy trên tay đại sư huynh quấn băng đó ! Chắc chắn là lại chạy đi chơi cái huấn luyện ma quỷ gì rồi ! Cái kiểu ba ngày đánh đánh cá hai ngày phơi lưới như huynh thì... chạy đi tìm đại sư huynh đòi mở thẻ hay là đòi nộp mạng đây ? Chậc chậc chậc..."
"Tiểu sư đệ ,huynh cảm thấy đề nghị giảm lương lúc nãy của đệ vô cùng hợp lí !" RM lập tức nghiêm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro