Phá đám 😜
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Ahn Suk Hwan đã đích thân lái xe đến đón Kook .
Trước khi đi, để tránh khỏi phiền phức, Kook tạm thời tháo nhẫn cưới xuống, dùng một sợi dây chuyền bạc xâu vào rồi đeo lên cổ.
Ahn Suk Hwan cẩn thận từng tí một dẫn Kook lên lầu.
Hai người vừa đi đến cửa liền nhìn thấy đồ đạc trong phòng liên tục bị vứt ra ngoài, rồi sau đó vang lên tiếng quát tháo chói tai khắc nghiệt : "Cái tên nát rượu thối tha không biết xấu hổ này ! Còn người quản lý hàng đầu cái gì ? Bà đây nói cho mày biết ngày mai mà còn không trả tiền nhà thì cút ngay đi cho bà !"
Lại một loạt những tiếng "binh binh bang bang" nữa vang lên, bà chủ nhà cho thuê mang thân hình mập mạp mặt váy ngủ vênh váo hung hăng đi từ trong phòng ra ngoài. Vừa nhìn thấy người đàn ông khí chất bất phàm đang đứng bên ngoài và người đeo kính đen bên cạnh anh ta thì vẻ mặt ngẩn ra, tò mò quay đầu lại nhìn hai người vài cái sau đó mới đi, vừa đi vừa lẩm bà lẩm bẩm…
"Khụ , ngại quá, từ từ thôi ạ, đi bên này !" Ahn Suk Hwan không ngờ thực tế còn tệ hại hơn những gì anh ta dự đoán, cản thận đá mấy thứ linh tinh sang một bên, dẫn Kook đi vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng, mùi rượu nồng nặc gay mũi đã xông đến, tất cả mọi thứ trong phòng đều nát bét, loạn thành một đống, mà bản thân Lee Wan thì đang nằm trên một đống hỗn độn cả người nhão ra như một đống bùn không biết trời đất gì nữa.
Ahn Suk Hwan bịt mũi, giơ chân đá vào đùi Lee Wan mấy phát : "Lão Lee , tỉnh lại đi, tỉnh đi ! Mau tỉnh dậy mà xem xem ! Ông xem ai đến kia kìa ! "
Ahn Suk Hwan giật lấy chai rượu trong tay Lee Wan ném đi : "Ông tỉnh táo lại cho tôi nhờ, Jung Kook đã quay trở lại rồi đây này ! Cậu ấy muốn mời ông làm quản lý đấy !!!"
Nghe thấy tên Kook , Lee Wan ngây ra như phỗng sau đó cười đến mức sắp khóc ra luôn : "Ha ha ha… Suk Hwan… mẹ nó chứ ông còn say hơn cả tôi… Jung Kook trở về rồi… muốn mời tôi làm người quản lý… ha ha . Nếu như là Jung Kook quay trở lại… tôi để ông "cưỡi" tôi luôn…"
Ahn Suk Hwan : "… Cám ơn, tôi đây méo có hứng thú với ông !"
"Khụ…" Kook đứng bên cạnh, thật sự không nhịn được phải bật cười.
Nghe thấy trong phòng đột nhiên có tiếng cười khẽ , Lee Wan đang hùng hùng hổ hổ như bị ai đó bóp cổ, thoáng cái đã im bặt.
Mãi cho đến lúc này anh ta mới phát hiện ra, đằng sau lưng Ahn Suk Hwan còn có thêm một người nữa.
Kook nén cười, tháo kính râm xuống nhìn người đàn ông đang ngồi trên một đống hỗn độn phía đối diện : "Anh Lee ."
Lee Wan vẫn đần ra như cũ : "…"
"Giám đốc Ahn không lừa anh đâu, đúng là tôi đang muốn mời anh làm quản lý của tôi." Kook tiếp tục nói.
Lee Wan vội vàng như con quay lôi ra cái ghế sạch sẽ duy nhất còn lại trong đám đồ hỗn tạp rồi lại dùng ga giường lau lại một lần, sau đó đẩy cái ghế đến trước mặt Kook : "Ngồi… Jeon nam thần, cậu mau ngồi xuống đi ! Thật ngại quá, nhà cửa loạn quá !"
Nói xong quay sang kéo Ahn Suk Hwan đang thảnh thơi đứng bên cạnh xem kịch vui chui vào trong góc : "Mẹ nhà ông chứ, sao không nói sớm với tôi !"
Ahn Suk Hwan híp mắt cười hì hì : "Nếu tôi nói sớm cho ông thì nào đâu có cơ hội được thấy Lee mỹ nhân đây chủ động hiến thân cơ chứ !"
"Cút !" Lee Wan tức giận đá anh ta một phát, quay sang chỗ Kook lại đổi thành vẻ mặt nịnh nọt : "Tôi… Tôi có phải đang nằm mơ không ! Đại ảnh đế Jung Kook thực sự đã quay về rồi, cậu ấy thực sự muốn comeback sao ?"
"Đúng là tôi đang có ý định như vậy."
"Nhưng mà… tại sao là tôi… cậu chắc chắn muốn để tôi làm quản lý của cậu chứ ?" Lee Wan có chút ngại ngùng nhìn cái dáng vẻ chật vật của mình.
"Anh Lee , giờ anh là người hiểu rõ tình hình công ty nhất, tôi nghĩ rằng anh là người thích hợp nhất cho vị trí người quản lý của tôi, huống hồ tôi cũng rất kính nể nghĩa khí mà anh vẫn kiên trì giữ vững được cho đến bây giờ."
Lee Wan nghe thế liền ngẩn ra, hốc mắt nóng lên.
"Nếu như anh cảm thấy không có vấn đề gì, thì bây giờ chúng ta có thể bắt đầu sắp xếp công việc được rồi, trước mắt có việc gì cần tôi làm không ?"
Lee Wan vừa nghe vậy ánh mắt đục ngầu lập tức trở nên sắc bén, cuối cùng anh ta cũng nhận ra Kook đang rất nghiêm túc, tất cả đều là sự thật không phải anh ta đang nằm mơ.
Anh ta thế mà đợi được đến lúc mình có cơ hội xoay người …
Lee Wan vuốt vuốt mặt rồi nhanh chóng lôi ra một đống tài liệu từ trong ngăn kéo ra, dùng một tốc độ cực kỳ nhanh nói : "Quảng cáo sản phẩm dưỡng da của YLD "
Kook gật đầu, đứng dậy : "Vậy đi thôi, đi lấy nó về, chúng ta bắt đầu từ quảng cáo này."
Chỉ đơn giản một câu thôi mà chỉ trong nháy mắt đã khiến cõi lòng lạnh giá của của Lee Wan lại hừng hực cháy rực lên một lần nữa.
Ba người bàn bạc một lát, sau đó bắt đầu chia nhau ra làm việc.
Lee Wan dùng tốc độ nhanh nhất để sửa sang lại bản thân cho ra hình ra dáng, sau đó lập tức đưa Kook đến chi nhánh của YLD .
Người phụ trách của YLD là Parker và chàng trai tên Jo Han Jae đang ở trong văn phòng trò chuyện vui vẻ với nhau .
"Ông Parker, ông xem, nếu như không còn vấn đề nào khác nữa, hôm nay chúng ta ký hợp đồng có được không ? Chúng tôi đã đặt bàn sẵn ở khách sạn HT để chúc mừng cho lần hợp tác vui vẻ này của chúng ta rồi !"
Parker gật đầu, lật giở tập hợp đồng đại diện dày cộp trong tay : "Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, đây là…"
Mới nói được nửa câu, đột nhiên bên ngoài vang tiếng gõ cửa.
Trợ lý nam xin lỗi đẩy cửa bước vào, vẻ mặt trông có vẻ rất khó xử đi đến bên cạnh Parker.
"Chuyện gì ?" Parker trầm giọng hỏi, có hơi bất mãn vì bị quấy rầy.
"Giám đốc, chuyện này… anh Lee đến rồi ạ…" Trợ lý ái ngại nhìn về phía Jo Han Jae và quản lý ngồi ở phía đối diện.
"Lee Wan ?" Parker nhíu mày.
Jo Han Jae và quản lý cau mày quay ra nhìn nhau.
"Đúng thế ạ."
"Anh ta đến đây để làm gì ?" Parker hỏi.
Trợ lý ngại ngùng ho khẽ một tiếng, trả lời : "Anh ta nói… anh ta đến đây để ký hợp đồng ạ…"
Parker cũng rất bất mãn vì cái kiểu dây dưa càn quấy này của Lee Wan, vẻ mặt ông ta thoáng sa sầm xuống : "Mời anh ta đi về đi cho tôi, nói với anh ta, tôi đã quyết định ký hợp đồng với cậu Jo đây rồi."
"Vâng." Trợ lý gật đầu, bởi vì vừa nãy Lee Wan có nhét cho anh ta một cái phong bì dày dày thế nên giả đò lơ đãng nói thêm một câu : "Đúng rồi, giám đốc, anh Lee có nhờ tôi chuyển cho ngài một câu, anh ta nói…"
"Anh ta nói cái gì ?" Parker không để ý lắm mà hỏi.
"Anh ta nói, nếu như ngài vẫn cứ cố chấp ký hợp đồng với cậu Jo thì sẽ để mất cơ hội duy nhất để vượt qua SS." Trợ lý đáp.
Khoảnh khắc trợ lý vừa mới dứt lời, vẻ mặt của Parker thoáng cái đã thay đổi.
SS là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của YLD tại thị trường khu vực Hàn Quốc. Gần như lượng tiêu thụ mỗi năm của YLD đều bị SS đè đầu cưỡi cổ, giám đốc phụ trách thị trường khu vực này là ông ta đây mỗi lần họp hành đều bị cấp trên lôi ra gõ cho một trận, năm nay còn bị phía trên hạ lệnh thép - nhất định phải vượt SS.
Một lúc lâu sau, dưới ánh nhìn của hai người nọ Parker từ từ đứng dậy : "Anh Jo , xin hai người đợi một chút, tôi đi gặp anh ta một lát rồi sẽ trở lại ngay."
Quản lý trong bụng dù có không vui nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, vội hào phóng cười nói : "Ngài Parker đúng là suy nghĩ chu đáo, vẫn phải nói rõ với bọn họ để tránh cho sau này xảy ra những phiền toái không cần thiết."
Sau khi Parker vội vã đi khỏi, sắc mặt của quản lý lập tức sa sầm xuống, vỗ mạnh một cái lên bàn trà : "Mày được lắm Lee Wan ! Đến cái lúc này rồi thế mà còn dám ngáng chân ông đây, xem ra tao vẫn còn nhẹ tay với mày quá ! Cái thứ không biết sống chết ! "
...
Nội thất phòng khách của YLD được thiết kế tràn ngập hơi thở nghệ thuật, cửa sổ thủy tinh ngũ sắc theo lối phục cổ, ghế sofa thêu hoa mang phong cách cổ xưa, thảm nhung màu trắng, trên bàn trà là một bình hoa mẫu đơn và sơn trà, trong tủ trưng bày đặt cạnh đó bày đủ những tác phẩm kinh điển của công ty.
Lúc này, Kook đã tháo khẩu trang và kính râm trên mặt xuống, đang ngồi trên sofa tiện tay cầm tập tranh đặt bên cạnh lên lật xem.
Mà Lee Wan lại chẳng làm gì hết chỉ nhìn chằm chằm vào Kook, như thể là thần giữ của đang trông coi cái kho báu lớn của nhà mình vậy.
Cũng hết cách rồi mà , chỉ cần là con người thì tuyệt đối sẽ không có cách nào rời mắt khỏi Kook được.
Hai người không đợi lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân từ xa.
Tiếng bước chân rất nhanh chóng đi đến trước cửa, Parker với khuôn mặt lạnh như tiền đẩy thẳng cửa đi vào phòng : "Anh Lee , xin hỏi rốt cuộc là anh có ý gì đây, lúc đầu rõ ràng là anh đề cử Jo Han Jae với tôi, kể cả giờ cậu ta không phải là nghệ sỹ của Big Hit nữa, anh cũng không nên đến phá đám…"
Parker đang tức tối nói thì ngay sau đó ánh mắt ông ta như thể tự có ý thức, chỉ thoáng cái đã bị bóng dáng ngồi trên sofa thu hút, đồng tử co lại tràn đầy vẻ không thể tin nổi : "Ôi thượng đế tôi … cậu Jeon…"
Dường như chỉ trong nháy mắt Parker đã phản ứng lại được, thái độ quay ngoắt 180 độ luôn : "Thành thật xin lỗi, vừa nãy có nhiều chuyện phiền toái phải giải quyết quá, xin hai vị đợi trong chốc lát."
Nói rồi lập tức đi ra cửa nói với trợ lý đang đứng ngoài : "Lập tức đi chuẩn bị một bộ hợp đồng đại diện mới mang qua đây !"
"Hả ?" Trợ lý ngây ra ngay lập tức.
Giám đốc chẳng qua chỉ vào trong đó có vài phút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Khóe miệng Lee Wan khẽ nhếch lên, trong lòng có một cảm giác không nói lên lời.
Lúc đầu anh ta thuyết phục được Parker phải mất bao nhiêu công sức, nói đến rách cả miệng, thế mà bây giờ anh ta chỉ cần nói có một câu ngắn ngủn là xong.
Khi đứng trước mặt thực lực chân chính, tất cả kỹ xảo đều chỉ là một đống vô dụng.
Parker lau lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, nho nhã chào Kook bằng lễ nghi của một quý ông, ông ta đưa tay về phía Kook : "Chào cậu, cậu Jung Kook ."
Kook cũng đưa tay ra khẽ nắm lấy tay của Parker : "Chào ông, ngài Parker."
Chưa nói đến chuyện sau một năm ở ẩn Kook trở lại sẽ dẫn đến náo động như thế nào, chỉ riêng dung nhan đáng kinh ngạc như "thời gian chảy ngược" này đã hoàn toàn có thể trở thành điểm nhấn thu hút lớn nhất của quảng cáo lần này.
Lee Wan không hề nói sai, nếu như bỏ qua lần này, e rằng ông ta đã thực sự bỏ qua cơ hội duy nhất để đánh bại SS. Lần hợp tác này, cho dù có thể nào cũng phải nắm chắc !
Vẻ mặt của Parker chân thành một cách lạ thường : "Chỉ là tôi không ngờ cậu Jeon sẽ quay trở lại, thực đúng là một niềm vui bất ngờ quá lớn. Nếu như tôi sớm biết, đương nhiên là tôi phải đích thân đến hỏi thăm, hà tất phải làm phiền cậu mất công đi một chuyến …
Nói rồi lại quay sang nhìn Lee Wan với gương mặt tràn đầy kích động : "Anh Lee, tôi xin được gửi lời xin lỗi chân thành từ đáy lòng mình đến anh vì những mạo muội và bất kính trước đây. Rất mong hai người có thể ký hợp đồng đại diện lần này với YLD chúng tôi, về vấn đề thù lao của người đại diện đương nhiên chúng tôi sẽ bàn bạc lại một lần nữa, bên các vị cứ đưa ra cái giá thích hợp, vấn đề này tôi vẫn có thể làm chủ được !"
Lee Wan ngoài cười mà trong thì không, nhếch mép nói : "Ha ha, thế này thì không được thỏa đáng lắm nhỉ ? Bên kia của các ông vẫn còn có người đang đợi cơ mà ? Bị người khác nói chúng tôi giữa đường nhảy ra cướp mất hợp đồng của bọn họ, cũng không hay ho gì đâu."
Parker lập tức chính trực lên tiếng : "Vốn dĩ người hôm nay chúng tôi hẹn ký hợp đồng là anh Lee , tôi nghĩ chuyện này chẳng có gì là không thỏa đáng cả, tất cả mọi người trong công ty có thể chứng minh, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn bàn bạc chuyện hợp tác với anh Lee đây."
Thần sắc của Lee Wan thoáng có chút héo lời, chậc, cái gã này cũng mồm mép thật đấy…
"Được, vậy bây giờ chúng ta bàn bạc một vài chi tiết cụ thể chứ ?" Lee Wan cũng biết chừng mực, thấy được rồi liền thôi.
"Không vấn đề gì, đây là bản phác thảo hợp đồng, hai vị xem trước, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của anh và cậu Jeon."
...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc.
Trợ lý khách khí trả lời : "Ngại quá, ngài Parker đang tiếp đã khách quý, xin hai vị hãy về đi."
Quản lý nghe thế ngẩn ra : "Khách quý ? Khách quý gì mà có thể khiến Parker bỏ dở một hợp đồng quan trọng thế này ?"
Mắt thấy chỉ còn một bước nữa thôi là có thể ký được hợp đồng rồi, ngay cả tiệc chúc mừng anh ta cũng đã đặt, kết quả lại xuất hiện biến cố.
Thoáng cái vẻ mặt của quản lý đã trở nên có chút khó coi, giọng của anh ta trầm xuống : "Trợ lý , làm phiền cậu chuyển lời cho giám đốc Parker giùm tôi, đã hẹn trước là hôm nay ký hợp đồng rồi. Bên này tôi cũng đã từ chối hộ Han Jae mất mấy hợp đồng quảng cáo quan trọng, quý công ty đột nhiên thay đổi thời gian thật sự là không thỏa đáng. Nếu lại hẹn đến lần sau thì trong vòng một tháng tới bên này chúng tôi không chắc là dành thời gian ra được."
Giọng điệu của quản lý mang theo cảnh cáo.
Jo Han Jae nghe thấy quản lý nói thế nhất thời cũng có hơi lo lo, nhưng bây giờ cậu ta đã là nghệ sỹ của INTRO , giờ đã khác với ngày xưa rồi.
Cậu trợ lý nghe vậy thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ châm chọc, vẻ mặt không hề căng thẳng một chút nào mà ngược lại còn rất thong dong trả lời : "Không cần đổi sang ngày khác, hai vị không cần phải đến nữa, chúng tôi đã quyết định chọn người đại diện khác rồi."
"Cậu nói cái gì !!!" Trợ lý vừa dứt lời, quản lý liền đứng bật dậy.
Vẻ mặt của Jo Han Jae thoắt cái đã biến sắc, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Quản lý mặt mũi xầm xì hỏi : "Người đại diện mới mà giám đốc các anh chọn là ai ? "
Anh ta muốn xem xem đứa nào không có mắt thế nhưng ngay đến cả hợp đồng của INTRO cũng dám cướp !
"Xin lỗi, vấn đề này thuộc về cơ mật của công ty, thứ cho tôi không thể tiết lộ." Trợ lý chỉ nói một câu thế rồi đi luôn.
Jo Han Jae ngồi lặng người trên ghế : "Chuyện này không thể thế được… Lee Wan căn bản làm gì có ai tốt hơn đâu…"
...
Trước tòa nhà công ty YLD.
Lee Wan cẩn thận mở cửa đỡ Kook lên xe, đang định ngồi vào ghế lái thì phía sau bỗng truyền tới tiếng quát tháo.
Jo Han Jae một thân một mình đùng đùng đuổi theo, vừa thấy Lee Wan cậu ta đã bắt đầu chửi bới ầm lên : "Lee Wan ! Anh quá quắt nó vừa thôi!"
Lee Wan khẽ nhíu mày dừng lại : "Hả ? Quá quắt ? Jo đại minh tinh, không biết tôi quá quắt chỗ nào vậy ?"
Jo Han Jae mắt đầy lửa giận : "Rõ ràng anh biết hợp đồng đại diện này quan trọng thế nào đối với tôi !"
Lee Wam cười lạnh : "Hơ, tất nhiên là tôi biết."
Nếu như anh ta không biết thì sao có thể liều mạng mà tranh cướp về cho cậu ta được ?
Jo Han Jae bắt đầu the thé lên trào phúng nói : "Lee Wan , anh đừng có tỏ ra đã làm nhiều việc cho tôi, tôi có được hôm nay hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân. Nếu như tôi ở INTRO chứ không phải là Bì Hit thì sớm đã nổi tiếng lâu rồi, chỉ vì tôi ở chung với loại ăn hại như anh nên mới cứ thụt lùi mãi, anh hoàn toàn không xứng làm quản lí của tôi !"
Lee Wan không nói gì cả, những lời này của Jo Han Jae anh ta đã sớm nghe đến nhàm cả tai rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn bỗng đẩy cửa chiếc xe đen vẫn luôn im lìm kia ra.
Một chàng trai chậm rãi bước xuống, Kook nhìn người đang căm phẫn sôi sục trước xe nói : "Với tư chất của anh, nếu ở INTRO thì cả đời này cũng sẽ chẳng có ngày mà ngóc đầu lên được. Ở Big Hit, nếu không nhờ có anh Lee thì cả đời này anh cũng chỉ có thể là kẻ chuyên đi đóng vai quần chúng mà thôi. Không xứng, anh nói không sai, nhưng mà là anh không xứng có được một quản lí như Lee Wan " .
Jo Han Jae trợn tròn mắt nhìn chàng trai vừa bước ra khỏi xe, cả người cậu ta run lên như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ : "Tiền bối Jeon... Jung Kook ..."
Chuyện... chuyện này sao có thể...
"Bỏ đi, Jung Kook , không có gì để nói với cậu ta đâu." Thấy Kook đứng ra che chở cho mình, Lee Wan có chút bất ngờ và cũng thật ấm lòng.
"Sau này anh sẽ có rất nhiều cơ hội để biết thứ mà anh đã mất đi khi phản bội lại công ty là gì." Kook nói xong câu này liền quay trở lại xe.
Jo Han Jae ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đi ngày một xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được...
Câu nói "anh không xứng có một quản lí như Lee Wan" như đè nặng lên người cậu ta...
Jung Kook trở lại rồi... và lại chọn Lee Wan làm quản lí cho cậu ấy ?
Chỉ riêng sự thật này thôi cũng đủ để cậu ta phát hoảng rồi...
Cảm giác này giống như thứ đồ mà cậu ta khinh thường đem vứt đi thì được người ta nhặt lên, nói đó là bảo vật vô cùng quý giá, chẳng qua là do chính cậu ta có mắt không tròng nên không hề nhận ra điều đó mà thôi…
Trên xe.
"Khụ, Jung Kook à, vừa rồi... cảm ơn em nhé, thật ra em không cần phải làm vậy đâu. Anh đã quen với việc đó rồi, giải thích với loại người đó chỉ hạ thấp thân phận của em thôi." Lee Wan cảm kích nói.
Kook chống đầu, không để tâm nói : "Không có gì, chỉ là em không quen thấy người ta bắt nạt người của em thôi."
Lee Wan vừa nghe vậy bỗng rưng rưng nước mắt , sao cảm giác ôm được đùi to nó lại sung sướng thế không biết.
"Trong tay anh giờ còn những ai ?" Kook gõ trán hỏi.
Lee Wan thở dài : "Haiz, cũng chẳng có nghệ sĩ nào nổi trội cả, chỉ có một diễn viên hạng hai là So-min được được thôi. Đó là một cô gái rất có năng lực nhưng lại không được may mắn lắm, vào nghề tám năm rồi. Những người vào cùng đợt với cô ấy đều đã nổi hết người này tới người khác nhưng cô ấy mãi chẳng lên nổi, luôn bị thua kém hơn một chút."
Kook gật đầu : "Sau này em sẽ nâng đỡ cô ấy."
Lee Wan nghe thế thì mừng rỡ vô cùng : "Vậy thì tốt quá."
Kook nghịch nghịch điện thoại, tin tức giải trí không ngừng cập nhật những tin đồn liên quan tới Jimin và Han Ji Min , cậu nhíu mày hỏi : "Bên phía Jimin thế nào rồi ?"
Lee Wan bất đắc dĩ lắc đầu : "Do Shik nói cậu ấy chẳng chịu phối hợp gì cả, hơn nữa tình hình càng lúc càng gay go, chuyện này nếu cứ kéo dài mà không kịp làm sáng tỏ thì e rằng sẽ khiến fan có ấn tượng xấu, sau này muốn tẩy trắng cũng rất khó..."
"Tấm ảnh của cậu ấy và Han Ji Min trước đó là ảnh trong phim hả ?" Kook hỏi nhưng lại dùng giọng điệu rất chắc chắn.
Lee Wan gật đầu : "Là ảnh trong phim mới , Jimin chỉ đóng vai khách mời, cảnh hôn lúc đó thật ra cũng chỉ là mượn góc."
Kook nghĩ nghĩ một hồi, lại hỏi : "Lần tuyên truyền sắp tới của Thiên Hạ là bao giờ thế ?"
Tuy gần đây Lee Wan luôn trong trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây nhưng đối với những tin tức thế này thì anh ta vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay, vì thế mà lập tức đáp luôn : "Sau hai ngày nữa, vì cuộc họp báo lần trước bị Jimin phá hỏng nên lần này họ sẽ chuẩn bị một buổi gặp mặt lớn hơn. Đã thế còn mời tất cả nhân vật cũ trong nguyên tác điện ảnh như Jang Ra Gong tới để tạo khí thế cơ... thậm chí nghe nói ngay đến cả Jeon Hyo Cho cũng sẽ tới tham dự cuộc họp..."
Kook gật đầu : "Vậy thì chuẩn bị chút đi, chúng ta cũng sẽ tới góp vui."
Mắt Lee Wan sáng lên, đúng là cầu còn chẳng được : "Ý của em là em sẽ cướp lại vai diễn đó sao ? Thế có cần tìm Jimin không ? Nghe nói bên đó vừa gửi thông điệp cuối cùng , yêu cầu cậu ấy phải công khai xin lỗi nếu không sẽ đổi nam chính đấy ! Lần này chúng ta dứt khoát giành lại cả nam chính lẫn nam phụ hả ?"
Kook nghe vậy thì nhíu mày, cậu lạnh lùng nói : "Ai bảo là em muốn tới cướp vai ?"
"Hả ? Không phải..." Lee Wan ngẩn ra : "Thế chúng ta tới đó làm gì ?"
Kook mỉm cười : "Tất nhiên là để… phá đám rồi."
Lee Wan : "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro