Nhuộm đỏ cả một vùng ....
J Hope và Kook bị bịt mắt đưa đến một căn phòng nhỏ tầm 20 mét vuông.
Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa sắt, trước cửa có hai tên đang đứng canh gác.
Căn phòng trống hoác, ngoài cậu và J Hope ra ngay đến một cọng tóc rụng cũng không có, hoàn toàn không thể đoán được đây rốt cuộc là nơi nào.
Thời gian từng chút qua đi, chớp mắt cái đã sắp qua hai tiếng đồng hồ.
Và vẻ mặt của Kook cũng ngày càng nghiêm trọng theo dòng thời gian...
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, sắc mặt Kook đã sầm xuống hẳn.
Kẻ có thể bắt cóc J Hope từ tay Kim gia, lại còn điều động cả lính đánh thuê cấp A chỉ để bắt cóc một người ngoài đám người bên kia ra thì không ai có thể làm vậy được.
Nếu đối phương định dùng J Hope để uy hiếp Kim gia, vậy việc đầu tiên trước khi bắt cóc chính là nên nói thẳng mục đích của mình với Kim Doo Kang mới đúng. Kể cả không nói ngay từ đầu, vậy bọn họ bắt cóc lâu như vậy rồi sao vẫn không liên lạc gì với Kim gia, chẳng phải là cứ kéo dài thời gian thì bọn họ sẽ càng bất lợi sao ?
Sao bọn họ vẫn không liên lạc gì với Kim gia ?
Trừ phi...
Nghĩ tới khả năng này, Kook theo phản xạ siết chặt tay J Hope .
Không biết qua bao lâu, cuối cùng phía bên ngoài cánh cửa kia cũng truyền tới tiếng bước chân.
Tên cầm đầu trên mặt nạ có khắc chữ K đang bàn giao gì đó với hai tên canh cửa.
Kook nhạy bén phát giác thấy một tên trong đó tỏ ra khiếp sợ sau khi nghe lệnh...
Bọn chúng dường như không hề kiêng kị có cậu ở đây và cũng không hề có ý nói nhỏ tiếng, thế nên Kook lời mờ nghe thấy được mấy chữ là : "Rạng sáng", "đây là lệnh của cấp trên", "giữ Jung Kook lại"...
Kook chắp ghép lại nghĩa của chúng, máu trong người nhất thời đóng băng hết lại.
Câu "giữ Jung Kook lại " còn có nghĩa là...Không giữ J Hope !!!
Tiếng bước chân ngày càng xa, tên cầm đầu đã rời khỏi đó, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Kook không thể khống chế được cơ thể đang run rẩy của mình.
"Kook..." Cảm nhận được cảm xúc chấn động của Kook , J Hope lo lắng nhìn cậu .
Kook cố gắng bình tĩnh lại, sau đó, sắc mặt chợt biến, cậu từ từ ôm lấy bụng dưới của mình, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Kook ?" J Hope vừa xong còn bình tĩnh giờ thấy Kook đau đớn như vậy thì gương mặt liền thay đổi, cậu cuống cuồng lên gọi : " Này , cậu sao thế ?"
Thấy động tĩnh bên trong, tên gác cửa bên phải quay lại nhìn vào trong, nhìn thấy tình hình liền lập tức nhíu mày lại, đang định mở cửa thì tên bên cạnh đã ngăn gã ta lại : "Mày làm gì thế ?"
"Cậu ta..."
"Đừng làm chuyện dư thừa." Tên đồng bọn cảnh cáo.
Tên đồng bọn hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở bằng giọng điệu châm biếm : "Đó là Jung Kook ! Hơn nữa mày đừng quên, cậu ta là một diễn viên !"
Rõ ràng gã rất hiểu về Kook .
Tên canh cửa vốn đang định vào nghe thấy thế, nhất thời chần chừ thu chân lại, đành tiếp tục chú ý động tĩnh bên trong.
Cùng lúc đó, tần suất co giật của chành trai đang nằm dưới đất ngày càng ít đi, cuối cùng cơ thể không hề nhúc nhích nữa...
Hai tên canh cửa rốt cuộc cũng biến sắc.
Một trong hai tên kéo cửa ra xông vào, tên còn lại cảnh giác ôm súng đứng thủ sẵn ở cửa.
Một tên xông vào nhanh chóng đi tới trước mặt Kook , đá mạnh vào cậu một cái, sau đó cúi thấp xuống kiểm tra tình hình của cậu .
Đúng lúc này, biến cố xảy ra, chân gã bị một nguồn sức mạnh bao phủ, trong nháy mắt gã ngã "uỳnh" xuống đất. Sau đó, Kook vặn cánh tay đang cầm súng của gã nhắm về phía tên còn đang ở ngoài cửa, cậu ấn ngón tay gã, kéo cò súng.
"Phụt !!!" một tiếng, viên đạn từ khẩu súng gắn giảm thanh găm thẳng giữa trán tên kia, gã vẫn giữ vững tư thế cầm súng chuẩn bị bắn về phía cậu trợn tròn mắt ngã xuống đất...
Lại "phụt" một tiếng nữa, tên còn lại cũng bị Kook bắn một phát.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong tích tắc, trong căn phòng giờ chỉ còn lại hai cỗ thi thể.
Phải, cậu là Jung Kook , cậu là một diễn viên xuất sắc.
Cứ cho là họ biết rõ về lai lịch của cậu thì đã sao ?
Diễn xuất thật sự chính là... dù cho bạn biết rõ, nhưng lại không thể nhận ra người ta đang diễn.
Kook làm xong tất cả những thứ này, trong căn phòng yên ắng bỗng vang lên một tiếng cảnh báo chói tai, trên thi thể của hai tên kia cùng lúc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
"Chết tiệt !" J Hope biến sắc, anh nhìn gắt gao vào ánh sáng đỏ kia.
Không ngờ trên người hai tên này lại có máy cảm ứng, chỉ cần người mang thiết bị cảm ứng chết đi thì tim và huyết áp sẽ xuất hiện tình trạng dị thường dẫn đến hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo.
Tại căn biệt thự ở ngoại ô.
"Chú Ji ! Không xong rồi !"
"Làm sao ? " Ji Sang đang nhớ tới người xưa thì bị ngắt quãng, ông ta bực bội ngẩng lên.
"Là... Jung Kook giết hai tên canh cửa... rồi hai người họ trốn ra ngoài rồi !" Sei thở hồng hộc báo cáo.
"Đến đâu rồi ?" Ji Sang nhíu mày, ông ta đang tỏ ra rất khó chịu, khó chịu vì một nhiệm vụ đơn giản như vậy mà bọn họ cứ gặp vấn đề liên tục.
"Vẫn còn trong phạm vi khống chế của chúng ta, chắc... chắc không thoát ra được đâu !" Tuy
Sei nói vậy nhưng giọng điệu lại chẳng hề chắc chắn.
Ji Sang ngừng vuốt ve sợi dây chuyền rồi từ từ đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo rồi nói : "Đi thôi."
"Ngài muốn đích thân đi..." Sei kinh ngạc.
"Cậu không đi ? Lũ các cậu có đứa nào dám động vào tên nhóc đấy ?"
Quả nhiên, Sei vừa nghe vậy sắc mặt liền tái nhợt.
Ji Sang tiếc nuối lắc đầu, cảm thán nói : "Haiz, tư chất của nó vốn không tồi, cũng coi như có chút tình thầy trò đối với ta, chỉ tiếc là... lại chọn con đường không nên đi... Nên đành..."
Sei thấy trong mắt người đàn ông kia toát ra vẻ điên cuồng bệnh hoạn mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng...
...
Tại Kim trạch.
Kim Doo Kang nhìn chằm vào di động lẫn điện thoại bàn vẫn im lìm như chết kia, sau đó lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đang từng chút nhích gần tới 0 giờ.
Ngón tay ông ta không khống chế được mà run lên bần bật, dự cảm không lành trong lòng ngày một nghiêm trọng.
Chỉ vài phút ngắn ngủi trôi qua nhưng lại cứ ngỡ như là cả một thế kỉ vậy...
"Ring ring ring" tiếng chuông điện thoại vang lên như một tiếng sấm trong căn phòng yên tĩnh.
Điện thoại Kim Doo Kang vừa vang lên, trên màn hình liền hiện lên một dãy số lạ, đối phương yêu cầu gọi video call.
"Gọi tới rồi !" Trợ lý thấy vậy nhất thời trợn tròn mắt.
Cuối cùng cũng gọi tới rồi !!!
Ông ta biết đối phương nhất định sẽ liên lạc với ông ta mà !
Kim Doo Kang giữ vững tinh thần, ấn nút nhận.
Một giây sau, trên màn hình chợt lóe lên một cái, sau đó xuất hiện gương mặt một người đàn ông trung niên.
Ông ta mặc một cái áo cổ tàu màu xanh đậm, có vẻ như đang ngồi trên một cái đài cao nào đó, ánh sáng trên đó chiếu rọi xuống phía dưới, chỉ có thể thấy đó là một khu bỏ hoang, ánh sáng mạnh kia chiếc rõ từng góc của cái khu đó không xót chỗ nào...
"Min Sang !" Kim Doo Kang nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông trung niên kia, tức khắc sầm mặt xuống.
Ji Sang cúi đầu cười lạnh một tiếng : "Ha ha, hóa ra chủ tịch Kim vẫn còn nhớ tới tôi ? Tôi còn tưởng quý nhân như ông thì thường hay quên chuyện cũ chứ !"
"Min Sang , giờ ông thu tay lại vẫn còn kịp đấy, ông biết rõ chuyện năm đó..." Kim Doo Kang thấp giọng nói.
Người đàn ông kia bật cười ngắt lời ông ta : "Chủ tịch Kim , không cần phải nhắc chuyện năm ấy với tôi, cũng không cần chơi trò kéo dài thời gian làm gì, tôi không định chơi cái trò nhàm chán này với ông đâu..."
Ông ta nói tới đây rồi nở một nụ cười quỷ quyệt : "Ha ha, đêm nay tôi muốn mời chủ tịch Kim xem một vở kịch... rất hay..."
Thấy ánh mắt u ám, bạo ngược điên cuồng mang ý báo thù và kèm theo cả câu nói kia của Ji Sang thì mọi bình tĩnh và lí trí của Kim Doo Kang đều bị dập tắt toàn bộ, ông ta gào rách tiếng với trợ lý : "Thông báo với Taehyung ! Lập tức thông báo cho nó ngay !!!"
Ji Sang ở đầu dây bên kia thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười cực kì sung sướng : "Thật đáng tiếc... đã muộn rồi..."
Khoảnh khắc ông ta vừa dứt lời, ống kính video đổi góc, chiếu thẳng vào đống hoang phế ở phía dưới, sau đó từ từ kéo gần lại, cảnh tượng trong ống kính rất sắc nét, dù giờ đã là nửa đêm nhưng vẫn thấy rõ mọi thứ phía dưới đó.
Cuối cùng, trong màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Kook cùng J Hope chạy nhanh ra khỏi một tòa nhà có kiến trúc phức tạp, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, sau đó liều mạng chạy đi thật xa.
Nhưng lại không hề biết thứ đợi cậu không phải là cơ hội sống sót mà là một trận thiên la địa võng đã được sắp xếp từ lâu, một cuộc... giết chóc điên cuồng...
Không hề có điềm báo trước, " đoàng "một tiếng, trong điện thoại truyền tới tiếng súng nổ.
"A !!!" Kook khẽ kêu lên, trên cổ tay của cậu lập tức nở bung một đóa hoa máu.
Kook mặc kệ cái tay trúng đạn của mình, vẫn cố gắng chạy chốn. Cậu ngẩng lên cảnh giác nhìn tứ phía như chỗ này đang ẩn giấu một con thú lớn đang chực chờ lao ra xé nát họ...
"Kook..." J Hope nhất thời hét ầm lên, gương mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ
Kook nhân lúc J Hope không chú ý, tay cậu vòng ra sau, cố gắng khống chế lực tay đập lên gáy J Hope một cái.
Ánh mắt sợ hãi của Hope trong phút chốc khép chặt lại, rơi vào mê man.
Kook lại cõng J Hope lên lưng sau đó không hề chần chừ mà tiếp tục chạy về phía trước.
Mười mét, mười lăm mét, một trăm mét, hai trăm mét... cậu lại thấy một cửa ải tiếp theo.
"Đoàng", lại một tiếng súng nữa vang lên.
Chân phải của Kook bị bắn trúng lập tức quỳ rạp xuống đất, bóng lưng cậu run rẩy rồi nhanh chóng đứng lên, lết cái chân trúng đạn đang chảy máu không ngừng dùng tốc độ không thua gì ban nãy tiếp tục chạy như bay... cứ chạy mãi...
Một khắc cũng không ngừng...
Dù cậu biết bản thân mình đang bị một đám thú dữ bao vây, dường như không còn bất cứ khả năng sống sót nào, dù cho cái chân đang đau buốt tận nhưng cậu buộc phải trốn ra !
Cậu phải trốn ra ngoài ! Cậu phải đưa J Hope trốn ra ...
Đối phương như đang chơi mèo vờn chuột với Kook , mỗi lần thấy cậu không chống đỡ nổi nữa lại cố tình sai người dừng lại, để cậu có thời gian hít thở. Đợi tới khi cậu suýt thấy hi vọng rồi lại bắn vỡ nát nó...
Cánh tay, cẳng chân, bụng, cổ chân... đối phương không bắn vào các chỗ hiểm của Kook .
Từng phát súng như quăng cậu lên trời rồi lại ngã mạnh xuống đất...
Dù Kook biết là như vậy, biết rõ đây là trò đùa của đối phương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi gục ngã lại không hề do dự tiếp tục đứng lên...
"Đủ rồi !!!" Kim Doo Kang ôm lấy con tim đang lên cơn quặn đau của mình, ông gào ầm lên vào điện thoại : "Tôi nói đủ rồi... Ông muốn gì ! Min Sang ! Ông muốn cái gì ! Ông muốn Kim gia có đúng không ! Tôi cho ông ! Ông thả thằng bé ra ! Ông thả nó ra ngay ! Có nghe thấy không hả !"
Trong điện thoại lại xuất hiện gương mặt của Ji Sang , thấy dáng vẻ đau khổ của đối phương, ông ta cười ầm lên một cách điên cuồng : "Ha ha ... tôi muốn gì ? Kim Doo Kang ! Tôi muốn ông đau đớn đến không muốn sống nữa ! Tôi muốn ông sống không bằng chết ! Tôi muốn ông trơ mắt ra chứng kiến người thân yêu nhất của mình chết ngay trước mắt mà lại không thể làm gì được !"
Từng câu từng chữ của ông ta đều như chiếc đinh sắc nhọn găm vào ngực Kim Doo Kang , sau đó lại tàn nhẫn chọc ngoáy tim ông.
Thấy dáng vẻ chật vật hoàn toàn mất khống chế của Kim Doo Kang , không hề còn vẻ ngông cuồng tự đại như trước đây, Ji Sang tỏ ra thông cảm thở dài nhưng giọng điệu lại trào phúng và lạnh lẽo cực điểm : "Không ngờ... chủ tịch mà cũng có mặt trọng tình trọng nghĩa thế này... thật khiến tôi kinh ngạc ghê đấy..."
Nói rồi, ông ta nhấc tay ra hiệu cho người bên cạnh : "Được rồi, cho chủ tịch được thoải mái đi !"
Trong nháy mắt, Kim Doo Kang trợn tròn mắt, gào khản cả họng : "Min Sang ! Ông dám ! Ông..."
Cơn đau tim không thể chịu nổi truyền tới, Kim Doo Kang nói được một nửa liền im bặt, trước mắt tối đen, ngã bịch một cái xuống đất.
Điện thoại rơi xuống đất...
Trước lúc ông ta mất đi ý thức, ông ta còn thấy rõ cảnh đạn pháo đang ầm ầm nã về phía chàng trai đang bỏ chạy .
Bức tường dày phía sau cậu đổ ầm xuống, tầm nhìn trong phút chốc liền không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa, chỉ còn lại hình ảnh đám tường ngói đổ vỡ, một bãi máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ khe các viên gạch... thấm hết xuống đất, nhuộm đỏ cả một vùng...
...
Tại tập đoàn Bang Tan .
Một tiếng "két" chói tai vang lên, chiếc bút máy trong tay V không cẩn thận xé rách tờ giấy, để lại một vết rách rất khó nhìn.
Anh mím chặt môi, nhìn đống giấy trắng ngập số liệu trước mắt, nhíu chặt mày lại, không biết tại sao sắc mặt liền sầm xuống.
"Boss ! Anh xem bên này này !" Một nhân viên chứng khoán vô cùng lo lắng chạy tới trước mặt V .
"Sếp, đối phương vẫn chưa ra tay, giờ phải làm thế nào ? Chúng ta có cần phải tiếp tục bán tống cổ phiếu đi không ? " Bên còn lại cũng truyền tới tiếng xin chỉ thị.
V bỏ mặc lời thúc giục của nhân viên , anh nhấc tay ra hiệu với những người đang xin chỉ thị toàn bộ đều tạm dừng, sau đó nói với lái xe : "Cậu đi đón Jung Kook tới đây, đi ngay, tôi phải thấy em ấy trong tầm mắt."
V vừa dứt lời, bỗng một bóng người lảo đảo xông vào : "Đại thiếu gia ! Nhị thiếu gia... không xong rồi ! Nhị thiếu gia bị bắt cóc rồi... còn cả cậu Jung Kook nữa..."
V nghe thấy lời của trợ lý , anh không nói một chữ nào cả, ánh mắt anh tối đen như một cái hồ sâu không thấy đáy, mãi đến lúc này mới hỏi lại bằng một giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta phát lạnh : "Họ còn sống không ?"
Chuyện xảy ra từ tối mà mãi tới giờ mới báo cho anh , không phải vì trong thời khắc mấu chốt này không muốn làm phiền tới tâm trí của anh sao. Nhưng giờ, tại sao lại điên cuồng chạy tới đây báo cho anh biết...
Trong chuyện này... đã xảy ra biến cố gì rồi...
Trợ lý quỳ sụp xuống đất, run môi nửa ngày cuối cùng cũng nói được một câu : "Giờ... sống chết không rõ..."
Trong không khí tràn ngập sự tĩnh mịch dọa người...
Không biết V gọi điện cho ai bàn giao gì đó rồi sau đó mới nói với trợ lý : "Kể lại hết mọi chuyện đi."
Trợ lý lập tức đáp : "Trên đường họ rời khỏi chùa thì gặp mai phục, tài xế bị mua chuộc ... Nhị thiếu gia bị bọn chúng dùng trực thăng bắt đi... còn cậu Jung Kook... cậu ấy tự mình đuổi theo rồi nhảy lên máy bay..."
Trên mặt V lúc này không hề thấy rõ bất cứ phản ứng nào, anh nhấc điện thoại lên gọi.
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh yếu ớt của Kim Doo Kang : "Alo... V ... ba xin lỗi... lần này ba xin lỗi con ... mau lên..."
V ngắt lời ông : "Gửi đoạn thu video trò chuyện qua cho con."
Kim Doo Kang ngẩn ra mãi một lúc lâu sau ông ta mới phản ứng lại lại được : "Được..."
V không biết tình hình cụ thể nhưng đã liệu được việc đối phương nhất định sẽ gọi video call tới.
Nhưng, đoạn video đó... nếu V trông thấy đoạn video đó...
"Ba không cần phải lo chuyện con sẽ không chịu đựng được." V nói xong liền dập điện thoại.
Điện thoại V nhanh chóng vang lên, anh nhận được một đoạn video ghi lại.
V mở đoạn video đó ra.
Anh như bị kéo ra khỏi mọi thứ tình cảm của con người, vẻ mặt lạnh băng của anh dần trở nên máy móc, từ đầu tới cuối không hề có bất cứ phản ứng nào thừa thãi, anh cứ yên lặng xem đoạn video đó.
Cảnh cuối cùng, khi tiếng "ầm lớn vang lên, bức tường dày phía sau chàng trai nổ tung, chôn vùi cả thân hình bé nhỏ của cậu , máu tươi ướt sũng một mảng...
Cả người cậu nhuộm đẫm máu, mãi cho tới giây phút cuối cùng, cậu vẫn duy trì tư thế khom lưng, chặn hết mọi đau thương, theo bản năng mà che chở J Hope trong lòng...
Ngay đến cả trợ lý ở bên cạnh cũng đỏ hết cả mắt, còn V... vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
"Boss ..." trợ lý thấy phản ứng bình tĩnh đến nỗi khiến anh ngơ ngác của V liền phát hoảng.
Nếu như boss nổi trận lôi đình thậm chí phát điên lên cũng được, nhưng bộ dạng này...
Mãi tới khi đoạn video kết thúc, V mới nhìn các nhân viên nói : "Xin lỗi."
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, một chiếc trực thăng bay từ xa tới, đang xoay quanh phía trên công ty.
V sau khi trông thấy cảnh cuối cùng trong đoạn video, anh cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên màn hình điện thoại.
Sau đó từ ban công nhảy lên chiếc máy bay kia.
V nói xin lỗi vì lúc này anh ấy buộc phải rời khỏi đây, vì anh ấy sẽ buông bỏ gia tộc, bỏ rơi công ty vì Jung Kook và J Hope .
...
V lên chiếc trực thăng có bốn người, ba người kia đều là người của anh. Một người đang lái máy bay, hai người còn lại đang dò định vị tìm vị trí của đối phương, người còn lại là RM .
RM xem đi xem lại cảnh trong video từ điện thoại của V , nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu xin lỗi : "Tôi chưa từng thấy nơi này bao giờ, cũng không rõ rốt cuộc là ở đâu nữa... Có điều, nếu suy tính về mặt thời gian thì chắc không quá xa đâu . Có thể sử dụng nhiều vũ khí như vậy chắc chắn không phải trong nước, thử tìm dọc biên giới của các nước nhỏ lân cận chắc chắn sẽ tìm được, chỉ có điều về mặt thời gian..."
RM nói tới đây sắc mặt liền không tốt mấy, cái vướng víu nhất bây giờ chính là thời gian.
Tiểu sư đệ không đợi nổi nữa rồi !
Từ đoạn video có thể thấy, kể cả lúc này nếu mà tiểu sư đệ vẫn còn sống thì chắc chắn cũng đã bị thương rất nặng, không chống đỡ được bao lâu nữa...
RM nói xong có chút khẩn trương nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bỗng thấy kính nể trong lòng.
Người mình yêu và đứa em trai duy nhất gặp phải chuyện như thế này, thậm chí rất có khả năng... không còn trên đời nữa... vậy mà anh ấy vẫn cố chống đỡ được đến giờ, không hề mất khống chế hay suy sụp.
Thời gian từng giây từng phút qua đi...
V khép mắt, anh không nhúc nhích như thể đang tập trung hết sự chú ý của mình lại để bình tĩnh mà suy nghĩ...
Một lát sau, V mở mắt, anh nhanh chóng mở một hộp thư trong điện thoại thoại ra, sau đó gọi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro