Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngủ ngon cậu nhóc của tôi 😪

Kook giận dỗi trợn trừng mắt , cậu nhìn anh như nhìn một kẻ xấu xa .

" Hừm ... " Vẻ mặt đó khiến V bật cười , ý cười lăn tăn trong đáy mắt anh .

Sau đó , anh ngậm lấy điếu thuốc , nhả ra một làn khói , tiếp đến anh lại nghiêng người , áp môi mình lên môi cậu .

Kook theo bảo năng muốn trốn tránh , nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lấy eo , một giọng nói khàn khàn , nhẹ nhàng kề sát tai dụ dỗ cậu : " Lần này sẽ không làm em sặc nữa đâu "

Vừa dứt lời , một nụ hôn kịch liệt mang theo mùi vị của khói thuốc cuốn sạch mọi thần trí của cậu ...

Cậu bị anh hôn đến ngây người , đầu óc cứ như đang trôi nổi giữa mây mù .

Sự tỉnh táo duy nhất lúc này của cậu là người đàn ông đang kẹp cậu giữa cánh tay này còn nguy hiểm hơn cả thuốc lá .

" Bịch ! " một tiếng , lưng ghế bị hạ xuống , kèm theo đó là cơ thể nóng rực của người đàn ông kia đè lên người cậu .

Hơi thở trong lồng ngực từng chút từng chút một bị đoạt đi , Kook cảm thấy thần trí mình càng lúc càng mơ hồ , mê man , rồi như chìm dần vào đáy biển ...

Đối tác phía dưới bỗng nhiên chẳng có động tĩnh gì cũng không phản ứng lại , V thở gấp ngẩng đâu , thấy ai đó đã ngủ thẳng cẳng , thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ nữa ...

Con ngươi anh dần bình tĩnh lại , mọi tức giận trong lồng ngực cũng tan sạch sẽ .

Àiiii , anh đúng là điên rồi mới đi tính toán với con sâu rượu này ........

Mới có ba ngày . Họ mới chỉ gặp lại nhau có ba ngày . Rốt cuộc anh vội gì đây ?

Sức hút của cậu nhóc này đối với anh đến một cách thật vô lí .

Khi ấy, lần đầu tiên gặp lại cậu , nhìn thấy cậu , anh bỗng thấy mừng như điên , giống như tìm lại được thứ đã đánh mất bấy lâu.

Cái khoảnh khắc anh bế cậu lên , có cảm giác giống như cuộc đời đầy khiếm khuyết của anh cuối cùng cũng được lấp đầy , như thể cậu chính là châu báu mà anh đã đánh mất không biết tự lúc nào mà nay đã tìm lại được .

Anh muốn để cậu hoàn toàn thuộc về mình , anh không muốn phải đợi thêm một giây phút nào nữa .

V lấy một tấm chăn mỏng và gối ở ghế phía sau ra , điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa , rồi nằm xuống bên cạnh cậu , anh khẽ hôn lên trán cậu .

"Ngủ ngon , cậu nhóc của tôi " .

Sáng sớm ngày hôm sau ...

Kook bừng tỉnh dậy trong một lồng ngực ấm áp .

Cậu đưa tay lên dụi mắt , ngẩng lên nhìn lá cây xanh mát qua kính cửa cổ , ánh nắng sớm mai chiếu xuống qua từng kẽ lá , bên tai còn truyền tới tiếng chim kêu ríu rít ...

Hửm ... ? Cậu đang ở đâu đây ?

Kook đưa mắt nhìn xung quanh , kinh ngạc phát hiện mình đã ngủ trong một chiếc xe , nói chính xác hơn là cậu ngủ trong lòng anh V .

Ôi quỷ thần thiên địa ơi !

Kook ngã bịch xuống ghế , lúc bật dậy cậu lại bị đập đầu vào nóc xe , đau đến nghiến răng nghiến lợi .

Cậu ... anh V ... cùng ngủ trong xe ...

Chết tiệt , tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ? Tại sao lại tỉnh dậy trong tình trạng quái thai thế này !

Tình cảnh trước mắt khiến cậu không thể không hiểu lầm cho được !

" Đang nghĩ gì thế ? "

Kook cắn ngón tay , đầu óc hỗn loạn , cậu liền trả lời theo phản xạ : " Nghĩ rằng ... liệu tối qua có phải là rượu say , loạn tính rồi chơi xe chấn với đại ma vương luôn rồi hay không , chuyện này cũng quá đáng sợ rồi a ... "

" Đại ma vương ... chơi xe chấn ... ? Nếu như những gì em nói thì giờ em còn sức mà để nhảy nhót với nghĩ ngợi lung tung thế này à ?" Giọng người đàn ông có vẻ bực bội .

" Ahhhhhhhh .....  !!! "

Không biết anh ấy đã tỉnh dậy từ lúc nào , làm cậu sợ giật cả mình , suýt nữa lại đập đầu lên nóc xe , may mà anh đã sớm có chuẩn bị nên dùng bàn tay đỡ lấy đỉnh đầu cậu .

" Anh ... đại boss ..."

" Gọi tên tôi " . Giọng nói anh lạnh lùng .

Những lúc cậu muốn nịnh nọt , khen anh thì gọi là anh Taehyung , khi sợ thì gọi là đại boss nhưng anh đều không thích những cách gọi này .

Không biết liệu có phải cậu bị ảo giác không mà chỉ trong một đêm , Kook có cảm giác anh ấy có gì đó thay đổi …

Hoặc nói cách khác , không phải là anh thay đổi , mà là che giấu quá giỏi khiến cậu không cách nào lí giải được con người anh .

Ánh mắt Kook vô thức rơi vào vết máu trên mu bàn tay anh , cậu liền giật mình hỏi : " Anh ... Anh V , tay anh làm sao thế ? "

V khẽ liếc mắt nhìn dấu răng trên tay mình , như cười như không nhìn cậu : " Cậu nói xem ? "

Kook nuốt nước bọt : " Dấu răng này nhìn có chút quen mắt thì phải ... "

V tỏ ra tán thưởng nói : " Thị lực tốt lắm ".

" Khụ , cảm ơn anh đã khen " . Kook cười gượng , sau đó lại cẩn thận hỏi : " Tôi cắn à ? "

"Cậu nghĩ tôi đổ oan cho cậu ? Cậu có thể cắn thêm cái nữa để so sánh " V đưa tay bên kia ra cho cậu .

Kook xấu hổ xua tay : " Không cần , không cần đâu , tôi nhận ! Tôi nhận tội là được chứ gì ! Nhưng mà ... Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy ? Tôi uống nhiều quá , chỉ nhớ là vào tới nhà vệ sinh ... sau đó ....... tôi chẳng còn chút ấn tượng nào nữa ... Sao tôi lại về được tới đây vậy ? "

" Cậu say mèm trong nhà vệ sinh nữ , tôi vào bế cậu ra , cậu không chịu đi theo tôi , nên cắn tôi một cái " . V trả lời ngắn gọn và xúc tích .

Kook không tin nổi : " Anh ... anh vào nhà vệ sinh nữ ... ? "

Kook cảm thấy tội nghiệt của mình nặng quá rồi ! Đại ma vương hi sinh lớn quá đi ...

" Thế sao tôi lại ngủ ở trong xe này ? " Kook lại tiếp tục hỏi .

" Vì cậu không nỡ xa "tiểu bảo bối" này " . V thản nhiên nhấn mạnh ba chữ " tiểu bảo bối ".

Kook nhìn liếc mắt nhìn "nam thần" siêu xe mà mình ngưỡng mộ từ lâu , cậu lập tức tin lời V nói .

" Thật sự rất xin lỗi , gây thêm phiền phức cho anh rồi ! " Kook cuối đầu , yếu ớt nói xin lỗi .

Mới dọn tới ở có vài ngày thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế , cậu quả thật cảm thấy rất áy náy .

V không đáp lại lời xin lỗi của cậu , ngược lại còn hỏi cậu một câu chẳng liên quan : " Sao tối qua cậu lại uống nhiều như vậy ? "

Kook nghe vậy sắc mặt lập tức sầm sì xuống .

Thấy Kook bỗng nhiên thay đổi sắc mặt , con thú ngủ đông trong lòng V như dần thức tỉnh .

Kook không có thói quen chia sẻ tâm sự của mình với người khác , nhưng quả thật nếu cứ giữ chuyện này trong lòng thì quả thật cũng rất khó chịu , cậu mệt mỏi tựa vào lưng ghế , ngẩng đầu nhìn màu xanh của cây cối bên ngoài , lẩm bẩm nói : " Sợ là tôi bị mất vai diễn Choi Ha Gun trong bộ phim sắp tới rồi ..."

Một tia kinh ngạc lướt qua mắt anh : "Cái gì cơ ? "

" Dù sao cũng chỉ là một vai nam thứ nhỏ thôi , có nói ra chắc đại tổng tài như anh cũng không hiểu được đâu , nhưng ... anh biết tôi vì vai diễn này mà đã phải cố gắng bao nhiêu không ? Khi nhận được vai diễn này anh không biết tôi đã vui đến thế nào đâu , các người không ai có thể hiểu được ... " Kook nói rồi vội đưa tay lên che mắt , giấu đi những giọt nước mắt .

V vẫn luôn cho rằng cậu mất kiểm soát như vậy là vì Seol Do Heol , nhưng không ngờ lại có ẩn tình như vậy .

Cậu đau lòng không phải vì người đó , mà là vì bị mất vai ? Tâm tình u ám cả một đêm của V bỗng chốc lại như sau cơn mưa trời lại sáng .

Thấy dáng vẻ buồn rầu của cậu , lòng anh khẽ thắt lại . Sao anh lại không hiểu cậu coi trọng ước mơ của bản thân nhiều đến thế nào chứ .

Bằng không cậu đã dùng gương mặt mình làm đường tắt để đi rồi , tất cả là vì cậu muốn leo lên bằng chính bước chân của mình .

" Đừng buồn , cậu đã làm rất tốt rồi " . V đỡ lấy đầu Kook để cậu tựa vào ngực mình .

Hóa ra đầu xỏ mọi chuyện không phải là Seol Do Heol , mà là ... Jeon Pan Ro .

Jeon Pan Ro là người đầu tư lớn nhất của bộ phim này , ông ta có quyền cắt vai của bất cứ ai .

Dám ức hiếp người của anh , kể cả có là cha mẹ thân sinh cũng không được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro