Ngôi nhà ma 👻
Buổi tối, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đơn giản mừng bộ phim đóng máy ở khách sạn.
Vì không có nhà đầu tư hay phóng viên, chỉ có thành viên đoàn phim với nhau nên không khí nhẹ nhàng hơn hẳn.
Mọi người lần lượt kính nhau, mượn rượu tỏ nỗi lòng, cười đùa với nhau khiến không khí càng trở nên vui vẻ hơn.
Sau khi ăn uống xong, mọi người túm năm tụm ba ở cửa khách sạn chờ xe.
Mọi người đã lục tục về gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Kook , Park Young Hwa .
Park Young Hwa không kìm được lòng liếc nhìn Kook vài lần, những lời muốn nói nghẹn cả đêm lúc này mới có dũng khí mở miệng : "Tiền bối ! Hi vọng… sau này sẽ còn cơ hội hợp tác ! Diễn xuất của cậu rất tuyệt !"
"Cảm ơn." Không phải là Kook không phát hiện ra được ý tứ của Park Young Hwa đối với mình nên cũng không nhiều lời làm gì.
Chàng trai trẻ ơi ! Xin cậu đừng có hại tôi nữa mà !! Lỡ đại ma vương biêt được thì phải làm sao aaaa .
Nhưng rõ ràng là Park Young Hwa không nghe được tiếng lòng của cậu rồi.
Câu trả lời của Kook khiến vẻ mặt của Park Young Hwa thất vọng rõ rệt, sau đó cậu ta lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho cậu : "Ở Big Hit có So Na Mi một tay che trời , câuu ở đó sợ là... không có ngày nổi danh được. Nếu như cậu cần giúp đỡ… thì cứ gọi vào số này !"
Tấm danh thiếp mà Park Young Hwa đưa cho cậu chính là của người quản lí của cậu ta !
Kook quét mắt nhìn qua nhưng lại không nhận : "Cảm ơn ý tốt của cậu, có điều tôi không cần."
Park Young Hwa nghe xong liền chau mày : "Tại sao ? PH là một trong ba công ty lớn nhất ngành giải trí hiện nay, thực lực có thể sánh ngang với Big Hit . Quản lí của tôi là át chủ bài của PH, tôi đã đề cập chuyện của cậu với anh ta rồi... Nếu cậu muốn qua bên này, sẽ có người xử lý việc trái hợp đồng cho cậu !"
Kook khẽ ho một tiếng rồi nói một cách đầy chính nghĩa : "Xin lỗi, Big Hit có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, ở đó có giấc mộng, hi vọng và tình yêu của tôi. Không có gì thay thế được chúng, thế nên tôi sẽ không rời khỏi đó !"
Park Young Hwa đang muốn hỏi thêm thì một chiếc taxi đã đi tới, Kook sợ Park Young Hwa lại nói thêm câu gì dọa người nên bèn vội vàng leo lên xe : "Tôi đi trước đây ! Bye bye !"
Sau khi về tới nhà tắm rửa xong, cậu lôi bộ đồ ngủ liền thân hình thỏ trắng ra mặc, rồi ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tính toán sổ sách.
Gần đây lợi nhuận của studio rất khả quan, con số trong tài khoản đã vượt chỉ tiêu , đối với người bình thường mà nói, giờ cậu chắc cũng đã được coi là một ông chủ nhỏ giàu có rồi nhỉ !
Thấy còn sớm, lại hơi đói , Kook quyết định đi làm đồ ăn khuya nhưng vừa vào tới bếp mới nghĩ ra là hết xì dầu, lần trước cậu quên mua.
Thế là cậu cởi tạp dề ra, đi mua xì dầu trước.
Vì cửa hàng tạp hóa ở ngay dưới lầu nên Kook cũng không thay đồ nữa, cậu cầm tiền với chìa khóa đi thẳng xuống đó.
"Bà chủ ! Cho tôi một chai xì dầu !" Kook ra bàn tiếp tân, để tiền lẻ lên đó.
"Aiz, được, chờ chút !" Trong cửa hàng tạp hóa, một bà chủ tầm bốn năm chục tuổi lấy chai xì dầu đưa cho Kook , sau đó nhìn cậu một lượt, có vẻ không vui nói : "Muộn thế này rồi, mẹ cháu sao lại để một cậu nhóc như cháu ra ngoài mua xì dầu thế này ?"
"Ơ...." Kook nghe vậy đổ mồ hôi : "Không sao đâu ạ, nhà cháu gần đây thôi !"
Lúc này , Kook mặc bộ đồ ngủ liền thân, trông như trẻ vị thành niên tầm mười bảy mười tám tuổi, bảo sao mà bà chủ không hiểu lầm cho được .
"Gần cũng không được, một chàng trai xinh xắn như cháu chạy ra ngoài lỡ gặp phải người xấu thì sao ! Lần sau không được ra ngoài một mình muộn thế này đâu nhé !" Bà chủ nhắc nhở.
Kook gật đầu lia lịa: "Em biết rồi, cảm ơn chị ~"
Bà chủ bị một tiếng "chị" của Kook chọc cười tươi như hoa, liền cho cậu một cái kẹo mút màu sắc sặc sỡ : "Cầm lấy ăn đi !"
Thế là, tay Kook xách một chai xì dầu vừa mua, miệng thì cậm kẹo bà chủ cho, vui vẻ nhảy nhót đi về nhà...
Đang nghĩ xem lát nên làm món gì ngon thì trước mặt bỗng xuất hiện một người.
Là một cô gái lạ mặt.
Cô ta mặt một bộ dạ hành bó sát, trên người toát ra một loại khí chất giống đại sư huynh - mùi của giết chóc.
"Anh Jung Kook , chú Sei cho mời anh." Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói.
Kook lúc này : "!!!"
Mẹ nó ! Cư nhiên gặp phải người xấu thật !!
Tính đến trăm lần cũng không thể ngờ được, cậu chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi mà cũng gặp phải người của Sei - chuyên gia chiến lược của SG !
Lúc này thứ duy nhất trên người cậu có tể làm vũ khí tự vệ chỉ có mỗi chai xì dầu này thôi.
Cô gái kia nói rồi mở cửa chiếc xe đen bên cạnh ra : "Mời."
Kook động não, ngay sau đó, cậu cắn kẹo mút rồi nghiêng đầu, dùng giọng điệu không hiểu chuyện gì xảy ra nói : "Chị ơi, chị là ai thế ? Hình như chị nhận nhầm người rồi ! Em không phải là anh Jung Kook mà chị vừa nói đâu !"
Cô gái kia nghe thấy vậy thì hơi ngỡ ngàng : "Cậu không phải là Jung Kook ?"
Kook tiếp tục nhai kẹo cót két, trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu : "Chị à, em là thỏ con !"
Chẳng lẽ, cô ta nhầm thật sao ?
"Ối, đã muộn thế này rồi á ! Chị gái xinh đẹp ơi, em phải về rồi ! Nếu không mẹ em sẽ mắng em mất ! Bye bye ~" Kook nói rồi lại nhảy chân sáo tung ta tung tăng rời đi.
Phía sau, vẻ mặt người kia rõ ràng có chút đắn đo.
Lúc này, tai nghe bluetooth vang lên một giọng nói : "Đón được người chưa ?"
"Xin lỗi chú Sei , vừa xong tôi đã nhận nhầm mục tiêu."
"Nhầm mục tiêu ?"
"Vâng, tôi vừa gửi một tấm ảnh vào điện thoại chú, phiền chú kiểm cho xem người đó có phải Jung Kook không."
Sau đó, tai nghe bluetooth truyền lại : "Người trong ảnh... là Jung Kook ."
Cô gái : "..."
Con mẹ nó đùa tôi chắc? Đây là Jung Kook ? Năm đó Jung Kook còn là nam thần của cô đấy ! Nam thần đang yên đang lành trở thành diễn viên thì thôi đi ! Giờ còn trở thành một con thỏ trắng ngây thơ ngốc nghếch thế này là sao ?
"Chú Sei ! Xin lỗi ! Là sai sót của tôi !"
Phía bên kia đường truyền, Sei ho nhẹ một tiếng : "Quên đi, lần này... cũng không thể trách cô được, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi !"
"Vâng."
Cô ta dập điện thoại rồi đứng dậy, bật một cái, leo lên tường, cấp tốc đuổi theo Kook .
Một lát sau.
Kook khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của cô gái kia, vội chạy về chung cư, bỗng một bóng đen từ trên trời xuống, đáp xuống trước mặt cậu .
Thấy người trước mắt, Kook suýt nữa buột miệng chửi thề !
Không phải hỏi, chắc chắn là bị phát hiện rồi.
Cô gái lạnh lùng đứng trước mặt Kook , dùng ánh mắt laze xuyên thấu đánh giá cậu : "Kĩ thuật ngụy trang của anh quả nhiên là lợi hại, ngay đến tôi cũng suýt nữa thì bị anh qua mặt !"
Kook : "..."
Ngụy trang cái gì ! Thường ngày ông đây cũng vậy nhé ! Đây mới là bản chất của ông nhé ! Ông đây vốn là một chú thỏ đáng yêu đấy, đồ loài người ngu ngốc !
"Anh Jung Kook , đi với tôi một chuyến, nếu có thể, tôi cũng không muốn làm anh bị thương." Cô gái kia lên tiếng.
Kook đảo mắt thấy khẩu súng bên hông cô ta, biết cô ta thuyết phục không được sẽ động thủ.
Chưa nói tới việc giờ trong tay cậu không có vũ khí, kể cả có đi chăng nữa, cơ mà nếu đã là người do Sei cử tới thì sao cậu có thể đối phó được.
Cuối cùng, Kook vẫn thức thời lên xe.
Trên xe còn một người đàn ông nữa, hắn ta ngồi phía trước lái xe, còn cô gái kia thì ngồi sau với Kook .
Cô ta lục soát khắp người Kook , ngay đến tai thỏ trên đầu cũng không bỏ qua.
Kook nghiêng đầu, nhìn cô gái đang bận rộn lục soát mình, lạnh lùng nói : "Đừng sờ nữa cưng à, tôi chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi, ngay đến điện thoại còn không mang thì trên người làm gì có vật gì nguy hiểm chứ ?"
Nghe giọng nói kia cô gái sững người ra, lỗ tai bỗng nóng rực lên...
Đó là tiếng của Jeon Jung Kook... là giọng điệu của nam thần aaa ...
Sau khi xuống xe, thấy rõ nơi trước mắt, sắc mặt Kook bỗng tái nhợt, cắt không còn giọt máu !
Đây là...
Đây chẳng phải căn nhà ma nổi tiếng của Seoul sao ?
Nghe nói có một người phụ nữ từng treo cổ chết trong nhà, thấy bảo lúc ấy người phụ nữ đó đã mang thai, một thi hai mạng. Thế nên từ đó về sau căn nhà bắt đầu xảy ra rất nhiều chuyện quỷ quái, thậm chí còn dọa chết người tới đây ở, dần dần cũng không ai dám tiếp nhận căn nhà này nữa...
Chuyện quái gì thế này !
Bao nhiêu nơi không tới, sao cứ nhất quyết phải đưa cậu tới đây ?
Cậu sợ ma nhất đấy có biết không hả !!!
Sau đó, "cạch" một tiếng, cô gái áo đen đẩy cánh cổng căn biệt thự ra.
Chỉ thấy bên trong căn nhà trống rỗng, một mảng u ám.
Trong nhà không có ánh đèn, chỉ có mấy ngọn nến trắng trên vách tường, ánh nến hơi rung nhẹ, tản ra ánh sáng mờ mờ tăm tối, càng khiến nơi này thêm phần quỷ dị .
Phía sau, cô gái áo đen dí súng ép cậu bước về phía trước , thấy Kook đi càng ngày càng chậm liền bắt đầu khó chịu.
Cô ta đang định mở miệng giục, thì đúng lúc này, trong căn nhà tĩnh mịch bỗng "cạch" một tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc treo tường chỉ đúng mười hai giờ.
"Tong"
"Tong"
"Tong"
....
"AAAAAA ! MA !!!!!!!" Lúc tiếng chuông vang lên, Kook suýt nữa thì hét tung nóc nhà, cậu lộn ngược lại, đập đầu vào ngực cô gái kia, không ngừng run rẩy, rõ ràng đã sợ đến phát run.
Cô gái áo đen : "..."Nam thần... thế mà... Sợ ma ???
Một lúc lâu sau, cô gái kia mới đưa được Kook lên một trong những căn phòng ở trên lầu.
Sau đó cô ta để Kook ở lại , khóa cửa phòng và đi mất ...
Trong bầu không khí tĩnh mịch bỗng có một tiếng vang nhỏ, là tiếng cánh cửa bị khóa chặt được đẩy ra.
"Cạch"
"Cạch"
...
Cùng với đó là tiếng giày da giẫm xuống sàn nhà, một dáng người cao gầy đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông cầm một ngọn nến trên tay, dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, làm nổi lên một gương mặt tuyệt sắc, con ngươi màu xám tro cùng với màu tóc ánh bạc, trông thật quỷ mị...
Hắn bước từng bước về phía chiếc giường trong phòng, tới gần dáng người đen thùi lùi đang cuộn tròn chui rúc ở góc giường.
Cuối cùng, hắn đứng lại trước giường, ngọn nến trên tay chiếu sáng bóng đen nho nhỏ cuộn tròn trên đó.
Trên giường là một cậu nhóc , cậu đang ôm chặt gối trong lòng, cả người ướt đẫm mồ hồi, tóc dính bết trên trán, toàn thân không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm...
"Chậc, vẫn vô dụng như thế !" Trong bầu không khí u ám vang lên âm thanh trào phúng đầy lạnh lùng của người đàn ông kia.
Kook ngẩn ra nhìn người vừa tới, cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, không động đậy, cũng không nói gì .
Ánh mắt người đàn ông ngày càng sâu, ngày một tối lại, hắn từ từ giơ tay ra, bàn tay trắng nõn như thể có thể nhìn thấy hết cả mạch máu từng chút từng chút hướng về môi cậu...
Một giây sau, bàn tay hắn bỗng truyền tới một cơn đau xót.
Hắn còn chưa kịp tới gần, cậu đã cắn mạnh hắn một cái, máu chảy dọc xuống từ khóe miệng cậu và mu bàn tay hắn...
Người đàn ông thay đổi sắc mặt, tóm lấy cằm Kook bắt cậu nhả tay hắn ra rồi đè chặt cậu xuống giường, vẻ mặt u ám đáng sợ : "Ha, thủ thân như ngọc là vì ai thế ?"
"Suga ! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì !" Kook tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy người kia liền lập tức hỏi.
Người đàn ông liếc nhìn máu dính trên bàn tay rồi lè lưỡi liếm vết thương đang rỉ máu, ánh mắt dần trở nên đỏ thẫm như quỷ dữ nhìn chằm chằm vào Kook , hắn thấp giọng nói vào tai cậu : "Vốn... không định làm cái gì... cơ mà bây giờ..."
Giọng điệu này khiến Kook cảm thấy sợ hãi : "Cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi, anh cứu tôi một mạng, tôi dùng vô số lần bán mạng trong bốn năm kia trả lại cho anh ! Chúng ta không ai nợ ai cái gì hết ! Mỗi người mỗi ngả, nước sông không phạm nước giếng không được sao ?"
Người đàn ông kia khẽ cười, ngón tay bấm lấy cằm của cậu gằn từng chữ : "Ha, không nợ ? Darlling, đừng nói em chưa chết, dẫu cho em chết rồi hóa thành tro thì em vẫn là của tôi ! Nếu tôi xuống địa ngục thì em cũng phải xuống địa ngục với tôi ! "
"Khoan đã ! Chẳng lẽ anh không muốn biết lí do tôi chọn Kim Taehyung sao ?" Kook lại gào lên một lần nữa.
Nghe thế người đàn ông quả nhiên hơi dừng lại, hắn ta nheo nheo đôi mắt đang tỏa ra tia sáng lạnh lẽo như cười như không hỏi cậu : "Nói nghe chút coi..."
Kook nuốt nước miếng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đại khái là vì nhắc tới V cho nên vẻ mặt của Kook cũng dịu dàng đi mấy phần, vẻ mặt Suga chưa từng thấy bao giờ này khiến sự hung ác trong lòng hắn bị kích thích...
Kook nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi nói : "Suga, rất nhiều chuyện của tôi anh đã biết, bất kể là lúc ở với ba mẹ nuôi hay là lúc tôi 18 tuổi được đón về Jeon gia, kể cả quãng thời gian bốn năm ở nước ngoài nữa ! Nhưng anh có biết ,trước khi gặp được V thì chưa có một ngày nào tôi được là chính mình !"
"Cho đến khi... tôi gặp anh ấy, cho tới bây giờ chưa có một ai đối xử tốt với tôi như vậy . Anh ấy yêu tôi, chiều chuộng tôi, vĩnh viễn kiềm chế dù cho có tổn thương chính mình cũng không muốn làm tổn thương tôi . Dù tôi làm bất cứ chuyện gì... chỉ có trước mặt anh ấy, tôi mới được là chính tôi !"
"Ha, chỉ có thế mà đã khiến em mê muội rồi sao ?" Giọng điệu của Suga tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.
Vẻ mặt hắn nhìn Kook giống như đang nhìn một con người ngu xuẩn bị tình yêu làm cho u mê đầu óc.
Đúng lúc này đột nhiên : "Ầm" một tiếng, cửa phòng bị đá tung từ bên ngoài.
Người tới là Jin , ánh mắt anh ta liếc về phía Kook rồi lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, nhanh chóng thông báo với Suga : "Satan ! Chúng ta bị người của Kim Taehyung bao vây !"
Ngay khi Jin dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, thổi tung cả bụi đất, cây cối đong đưa kịch liệt, tiếng động cơ vang lên ầm ầm..
"Tới khá nhanh đấy... đúng dịp tôi cũng đang rất nhớ hắn ta !"
Người đàn ông có mái tóc bạch kim nhìn về phía chiếc trực thăng tư nhân được vũ trang đầy đủ ngoài cửa sổ, hừ lạnh một tiếng rồi từ trong mắt lộ ra biểu tình gần như hưng phấn.
Ngay sau đó, liền đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn đã quẳng Kook ra sau gáy.
Jin cũng theo sát rời đi, trước khi xoay người thì anh để lại cho Kook một ánh mắt... rất khó để miêu tả.
Chuyện Kim Taehyung có quân đội tư nhân thì Jin cũng có nghe qua, nhưng chỉ vì một người mà dám điều động lực lượng tư nhân ngay dưới chân chính phủ lại là chuyện anh không ngờ được.
"Này ! Đừng ! Đừng đi chứ ! Đại sư huynh đừng đi mà ! Mấy người muốn nhốt thì cứ nhốt đi ! Cơ mà để người nào đó vào với tôi một chút đi ! Biết rõ người ta sợ ma mà còn..."
Kook còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã đóng lại "sầm" một tiếng.
Mấy tên cầm thú này !!! ...
Cùng lúc đó, trong một mảnh sân cỏ hoang mọc um tùm.
Một trong mấy chiếc trực thăng đang bay trên trời từ từ hạ xuống, sau đó thì hạ cánh ngay chính giữa mảnh đất trống.
Một đám người được vũ trang đầy đủ nhanh chóng nhảy từ trực thăng xuống. Đi cuối cùng là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng mặc một bộ tây trang phẳng phiu bước xuống.
Lúc này, căn nhà ma ám cũng đã được vũ trang đầy đủ.
Lúc phát hiện Kim Taehyung bao vây thì bọn họ chỉ dùng một thời gian rất ngắn đã có thể tập kết được mười mấy nhân vật . Chỉ có điều so với đám người nghiêm túc chờ lệnh bên phía V thì bọn họ trông có vẻ không tập trung.
Cánh cửa của căn nhà ma được mở ra, một người đàn ông có mái tóc bạch kim bước ra.
Sau khi thấy người đàn ông tóc bạch kim kia, đám người đang dựa người hay đang lây nhây không thèm đếm xỉa đến sự đời kia nhất thời nghiêm túc thêm mấy phần, thái độ của bọn họ cũng rất kính cẩn. Thậm chí còn chủ động nhường ra một con đường.
Hai người đàn ông, một lạnh lùng, một quỷ dị cứ thế từng bước đi về phía đối phương.
Rốt cuộc hai người bọn họ dừng lại khi cách nhau chừng mười bước chân.
Suga cong môi cười, trong mắt cháy lên một ngọn lửa dữ dội, ánh mắt đầy sâu xa nhìn người đàn ông đối diện, vẻ mặt càng ngày càng trở nên khát máu : "Lại gặp mặt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro