Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mất tích 😓

Sau khi gọi vào dãy số kia, V nói thẳng với đầu dây bên đó : "Xem email, trong vòng 10 giây trả lời lại cho tôi."

Nói xong mấy chữ này, V dập điện thoại và lẳng lặng ngồi đó.

Từng giây từng giây lại qua đi...

RM vừa thầm đếm ngược mười giây thì "ting" một tiếng, điện thoại V sáng lên.

Anh mở email ra lướt xem, sau đó lập tức nói với phi công : "Quay lại, thông báo cho tất cả mọi người, ở nước Myanmar , 31 kinh độ đông, vĩ độ bắc..."

RM thấy V đột nhiên thông báo địa chỉ, còn là tọa độ chính xác, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Rốt cuộc V đã gọi điện cho ai mà trong vòng 10 giây có thể tra ra được vị trí đó ?

10 giây còn không đủ để xem hết cái video đó nữa !

Trừ khi chỉ cần nhìn lập tức biết đây là đâu, sau đó gửi thẳng tới email của V ...

Nghĩ đến đây, RM lại nhớ lại dãy số ban nãy V gọi, sau đó ngẩn ra.

Anh nhớ ra rồi !

Đó... đó chẳng phải là một trong những số điện thoại cá nhân của Satan sao ?

Không ngờ V lại gọi điện cho anh ta ?

Khiến anh kinh ngạc hơn là, Satan còn gửi địa chỉ tới nữa chứ...

Không phải là bị người bên đó bắt sao ?

...

Cuối cùng, máy bay nhanh chóng bay vào địa phận Myanmar .

Myanmar tiếp giáp với Trung Quốc, cách thủ đô cũng rất gần.

Họ nhanh chóng trông thấy kiến trúc quen thuộc kia, từ xa nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được kiến trúc cực giống trong đoạn video, chính là nơi này rồi !

Không ngờ Satan lại gửi đúng địa chỉ thật ?

Sau khi đến nơi phụ cận, họ không hề chậm trễ lập tức xuống máy bay.

Nhưng, không ngờ vừa xuống máy bay đang chuẩn bị tìm người thì đã bị một đám người bao vây.

RM trông thấy vũ khí đáng sợ cùng kí hiệu quen thuộc trên người đối phương lúc này mới bừng tỉnh, không ngờ vào đây rồi mà họ cũng bị khống chế.

Vì RM đã ra khỏi tổ chức từ lâu nên hoàn toàn không biết nơi này, hơn nữa nơi này cũng có vẻ như là lá bài tẩy của đối phương...

Dù bọn họ đang ở thế thượng phong nhưng để xử lí xong lũ này cũng vẫn tốn không ít thời gian.

Đúng lúc này, một chiếc trực thăng màu bạc từ trên trời đáp xuống, lúc máy bay còn chưa hạ cánh đã có một người nhảy từ trên đó xuống.

Người đàn ông tóc bạc tùy ý bay lượn dưới cánh quạt cuồn cuộn, trông hung ác không kém phần Kim Taehyung .

Khoảng khắc anh ta xuất hiện, những kẻ đang ngăn chặn V đều lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kính nể.

Một tên cầm đầu trong đó tức tốc tiến tới, mặt mày tái mét nói : "Satan, chúng tôi nhận lệnh của chú Ji ở đây để..." Bảo vệ ở đây.

"Cút !"

Tên cầm đầu còn chưa nói hết đã nhận phải ánh mắt lạnh thấu xương của đối phương, trong phút chốc gã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám nói nhiều nữa mà lui lại phía sau nhường đường.

Những kẻ phía sau cũng lui xuống như nước thủy triều, để nhường hẳn một con đường ra...

"Người đâu ?"

Tên cầm đầu run rẩy : "Chú Ji cho người thẳng tay xử lý bọn họ… chỉ sợ bây giờ đã…"

Còn chưa nói dứt, gã đã bị đạp cho một cước hôn mê bất tỉnh, V , Suga và RM thì biến sắc mặt cấp tốc chạy vào trong.

Vừa bước vào bãi kiến trúc hoang phế, Suga vốn đang dẫn đầu nhưng không nghĩ tới điều gì mà đột nhiên dừng chân lại, ngón tay khẽ run run rồi siết chặt thành nắm đấm.

V thì vẫn không dừng bước nhanh chóng vượt qua Suga rồi tiếp tục tiến lên phía trước, đi rất xa rồi mà Suga vẫn đứng đó không nhúc nhích.

RM như có chút suy nghĩ quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau mình, mơ hồ nhận thấy trong đôi mắt luôn hờ hững kia lại như thể đang lóe lên chút cảm xúc lo sợ, luống cuống dù chỉ là trong chớp mắt…

Anh ta… đang sợ sao ?

Sợ rằng lát nữa có thể sẽ trông thấy… thi thể của tiểu sư đệ sao…

Lúc Suga gửi địa chỉ cho V , RM đã rất kinh ngạc rồi nhưng đến tận lúc này mới nhận ra.

Chẳng lẽ... từ đầu chí cuối Suga không hề biết chuyện Kook và J Hope bị bắt cóc ?

Tuy cũng không loại trừ khả năng Ji Sang làm những chuyện này sau lưng anh ta, nhưng sao V lại biết chắc như thế, đồng thời còn cũng chắc rằng Suga sẽ giúp bọn họ ?

...

Cuối cùng cũng đã tới khu đổ nát trong video, không khí ngập mùi thuốc nổ xen lẫn mùi máu tươi tanh nồng.

Vừa đặt chân tới nơi, cả đám người đều ngẩn cả ra.

Khu đổ nát yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió rít gào ra thì chẳng hề có lấy chút âm thanh dư thừa gì nữa.

Điều quái lạ hơn nữa là dọc đường, bọn họ còn thấy một vài thủ vệ của đoàn lính đánh thuê đang nằm ngổn ngang dưới đất.

RM tiến lên kiểm tra một chút, sau đó lập tức sợ hãi.

"Những người này đều đã chết..."

Lúc này, V đã khẩn cấp bước tới đống tường đổ nát.

Bên cạnh đống đổ nát kia cũng chỉ có hai cái xác của lính đánh thuê, súng rơi trên mặt đất, cạnh đó còn có bãi máu đỏ sậm chưa khô…

"Chuyện này là sao…" RM cảnh giác nhìn bốn phía.

Lúc này, Suga cũng đã theo tới, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vết máu trên đá vụn kia, sau đó lại liếc tới thi thể mấy tên lính, sắc mặt âm trầm đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, liền lập tức có người dẫn tên cầm đầu lúc nãy kia qua.

"Người đâu ?" Sắc mặt Suga u ám hỏi.

Tên cầm đầu nhìn những thi thể có vẻ như đã chết đang nằm la liệt dưới đất cũng kinh ngạc không thôi : "Vừa rồi vẫn còn ở đây mà… Sao lại như vậy được... Chú Ji còn cố ý bàn giao cho họ sau khi xử lý xong thi thể thì..."

Tên cầm đầu len lén nhìn V một cái : "... thì đưa thi thể đến nhà họ Kim…"

"Có người từng vào đây không ?" V hỏi.

Tên cầm đầu chỉ nhìn V một cái, không có trả lời lại, gã cảm thấy không thể trả lời đối thủ một mất một còn trước mặt lão đại được, kết quả lại bị lão đại nhà mình đạp cho một cái : "Hỏi mày đó ! Ngoại trừ bọn tao ra còn có ai khác vào nữa không ?"

Tên cầm đầu vội vàng trả lời : "Không ! Trừ mọi người ra thì không còn ai vào nữa ! Cũng không có ai ra ngoài hết ! Mấy chục dặm quanh chỗ này đều có người của chúng ta trông coi, nếu có ai ra vào thì chắc chắn là tôi sẽ biết !"

"Đám lính này mới chết chưa bao lâu, đối phương chắc chắn vẫn còn ở trong địa phận Myanmar , mau chia nhau ra tìm, lục soát kĩ lưỡng." V lập tức lệnh cho đám thủ hạ anh mang tới.

"Triệu tập tất cả mọi người, lục soát hết cả trong lẫn ngoài thành phố này cho tôi !" Suga cũng trầm mặt hạ lệnh.

"Giấy thông hành." V lạnh giọng nói với người đàn ông tóc trắng trước mặt.

Nếu như không có giấy thông hành, trong quá trình bọn họ tìm kiếm mà gặp phải người của Ji Sang thì chắc chắn hai bên lại đánh nhau, làm trễ thời gian.

Suga liếc tên cầm đầu : "Đưa giấy thông hành cho họ !"

Tên cầm đầu không dám dị nghị gì, vội vàng phát giấy thông hành cho những người V dẫn tới. Lúc này, gã cũng sắp không hiểu gì nữa rồi, không phải là hai bên đối đầu nhau à ? Tại sao Kim Taehyung nói gì lão đại lại nghe nấy vậy ?

Đừng nói là tên cầm đầu, ngay cả RM khi thấy cảnh lạ lùng như thế cũng không nhịn được mà nhướng mày.

Sau khi lấy giấy thông hành, V không chậm trễ nữa mà nhanh chóng dẫn người đi tìm kiếm.

Lực lượng hai bên nhanh chóng tràn ra từng ngóc ngách của thành phố .

...

Kim trạch.

Lúc này, Kim Doo Kang đang yếu ớt nằm trên giường trong phòng ngủ, tay đang cắm ống truyền nước…

Trợ lý vội vàng đẩy cửa bước vào : "Lão gia…"

"Có phải là phía Taehyung có tin gì không ?" Kim Doo Kang xoay người ngồi dậy.

"Lão gia, bác sĩ nói ngài vẫn chưa thể dậy được !" Trợ lý vội tới đỡ ông ta.

"Đừng nói nhiều nữa , nhanh nói xem tình hình sao rồi ?" Kim Doo Kang hối thúc.

Trợ lý và Kim Doo Kang đang nói chuyện thì Kim Nari vừa hôn mê tỉnh lại đẩy cửa bước vào truy hỏi.

"Doo Kang … J Hope đâu ? Có phải mọi người chuộc J Hope về rồi không ?" Kim Nari nhìn Kim Doo Kang vẫn nằm trên giường thì vẻ mặt vô cùng hỏang sợ : "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không ? Ông nói cho tôi biết ! Có phải J Hope xảy ra chuyện gì rồi không !"

Nếu không thì sao Kim Doo Kang lại phát bệnh được ?

Vẻ mặt Kim Doo Kang tràn đầy mệt mỏi mở miệng trấn an : "Nari , bà bĩnh tĩnh lại chút ! Không sao ! Không xảy ra chuyện gì… Taehyung đã đi cứu người rồi…"

"Thật sao ?" Vẻ mặt Kim Nari lúc này hòa hoãn lại đưa tay ra che ngực : "Vậy sao… sao tôi vẫn không an tâm nổi… Taehyung có thể cứu J Hope thật sao? Sẽ không có chuyện gì chứ ?"

"Chắc chắn là không ạ ! Đối phương đã đưa ra điều kiện trao đổi, chỉ cần chúng ta thỏa mãn được yêu cầu của họ thì chắc chắn nhị thiếu gia sẽ không có việc gì ! Xin lão phu nhân kiên nhẫn chờ đợi là được ! Ngài còn không tin đại thiếu gia sao ?" Giọng điệu của trợ lý chắc nịch.

"Được rồi… tôi đi cầu xin Phật tổ phù hộ cho J Hope nhà chúng ta... còn cả cậu bé kia nữa…" Kim Nari gật đầu, hồn bay phách lạc rời khỏi phòng.

Lúc này Kim Doo Kang mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Kim Nari đi, Kim Doo Kang cầm điện thoại mở đoạn video kia ra muốn xem có thể tìm được manh mối gì bỏ sót không, chỉ tiếc là vẫn không có thu hoạch gì.

Một lát sau, Kim Nari lại gõ cửa bước vào trên tay bê chén trà sâm : "Doo Kang, ông uống chút trà sâm đi."

Kim Doo Kang vội vàng buông điện thoại xuống : "Ừ, bà đừng đi đi lại lại nữa, mau đi nghỉ đi !"

Kim Nari ra ngoài.

Kim Doo Kang cũng không để ý lúc Kim Nari rời đi cũng đã lặng lẽ cầm theo điện thoại của ông. Đến khi Kim Doo Kang phát hiện ra không thấy điện thoại đâu thì đã không kịp nữa rồi.

Tiếp sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng thét chói tai đầy kinh sợ rồi "rầm" một tiếng... và không có tiếng gì nữa.

Kim Doo Kang nhanh chóng rút kim truyền nước rồi lảo đảo chạy ra, sau đó liền thấy vợ mình đã hôn mê ngã ra đất, mà... trong tay vẫn cầm chiếc điện thoại đang phát đoạn video kia.

Kim Nari rốt cuộc vẫn không tin bọn họ, chắc hẳn lúc thấy ông cứ nhìn điện thoại mãi nên lén lấy điện thoại của ông ra xem…

"Lão phu nhân ! Lão phu nhân, tỉnh lại đi !" Trợ lý ra sức ấn huyệt nhân trung của Kim Nari.

Bà từ từ tỉnh lại, ngơ ngác ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt đen ngòm không chút ánh sáng khiến người ta phải lạnh sống lưng : " J Hope của tôi chết rồi… có phải không…"

"Không... không phải đâu phu nhân… Chuyện không phải như ngài thấy đâu… cũng không chắc là… chết rồi." Trợ lý không biết nên nói ra sao.

"Chú, dì… chuyện gì thế này ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Yang Yujin , theo sau còn có bố, mẹ và anh trai của cô ta.

Kim Nari vừa thấy Yang Yujin thì đôi mắt lập tức tràn đầy oán hận, bà đẩy Kim Doo Kang ra, sau đó lao về phía Yang Yujin rồi tát thẳng lên mặt cô ta, dùng sức túm lấy tóc cô ta đẩy cô ta ngã xuống đất !

"Con ả độc ác này ! Lúc đó Jung Kook đã cứu J Hope ra rồi, nó giao J Hope cho mày ! Tại sao mày không lái xe đi ! Tại sao mày muốn giao con tao cho đám côn đồ kia ! "

"A... không mà… dì… con không có… lúc đó con sợ quá không phản ứng được… không phải con cố ý… dì tin con đi…"

Kim Nari ưu nhã cao quý đã biến mất, lúc này bà hệt như một người điên, tóm chặt lấy Yang Yujin không buông.

Mãi đến khi đám người kia giật mình tỉnh táo lại mới vội vàng chạy tới khuyên nhủ, khiến khung cảnh lại càng thêm hỗn loạn…

"Bác sĩ ! Nhanh đi gọi bác sĩ tới ! Tiêm cho phu nhân một mũi an thần !" Kim Doo Kang la lên.

Giày vò mất nửa ngày, cuối cùng Kim Nari cũng bị kéo ra để bác sĩ tiêm thuốc an thần, tình hình cuối cùng mới an tĩnh lại.

Yang Chul khẽ đảo mắt rồi tỏ vẻ đầy đau thương nói : "Chỉ trách Yujin nhà tôi là con gái, gan bé, lúc đó không giúp gì được. Sau khi về, nó vẫn luôn tự trách mình, không cách nào yên lòng nổi nên bây giờ mới qua đây hỏi thăm tình hình, thật có lỗi quá !"

Yang Ahn Jin cũng lên tiếng an ủi : "Chú Kim , chuyện của J Hope chúng cháu cũng đều rất buồn, xin chú cố giữ sức khỏe, toàn bộ Kim gia và công ty còn dựa vào chú ! Nếu có gì cần cháu giúp thì chú cứ nói, nếu giúp được thì chắc chắn chúng cháu sẽ dốc hết sức mình !"

"Cảm ơn, có điều tạm thời không cần. Xin lỗi, hôm nay không tiện tiếp khách, xin mọi người trở về trước đi." Kim Doo Kang nói mấy câu lấy lệ rồi cho người tiễn khách.

...

Ngoài cổng lớn nhà họ Kim .

Sau khi lên xe, mẹ Yang Yujin lập tức đổi sắc mặt, đau lòng không thôi xem xét vết thương của cô : "Chết tiệt ! Uổng cho Kim Nari kia xuất thân thiên kim nhà cao cửa rộng ! Thế này mà là phu nhân thế gia à ? Là bà bán cá ngoài chợ thì có ! Ông xem bà ta đánh Yujin nhà chúng ta ra nông nỗi nào này ? Ra tay thật ác !"

" Con của người ta chết rồi, phát điên chút cũng là chuyện thường." Yang Chul nhàn nhã mở miệng, từ ngữ điệu nghe ra được là tâm tình ông ta rất tốt.

" Sao ông biết là chết rồi ?" Vợ ông ta hỏi lại.

"Bà còn không biết tính Kim Doo Kang à ? Chắc chắn sẽ vì bảo vệ công ty mà kéo dài thời gian không cho Kim Taehyung biết, đối phương bị ép như thế chắc phải giết con tin mới hả dạ rồi . Không thì, bà nghĩ sao mà Kim Nari lại kích động như thế ? Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi, lành ít dữ nhiều !" Yang Chul phân tích.

"Vậy… Jung Kook thì sao ?" Sắc mặt Yang Yujin âm trầm sờ sờ gương mặt sưng đỏ của mình hỏi.

Yang Ahn Jin ở bên cạnh nói : "Đến nhị thiếu gia cũng đã chết rồi, một người râu ria như cậu ta mà còn sống được à ? Đương nhiên là chết còn sớm hơn rồi ! Em cứ ngồi đợi làm thiếu phu nhân của nhà họ Kim đi !"

"Nhưng, chuyện lần này khiến dì có khoảng cách lớn như thế với em…" Vẻ mặt Yang Yujin tràn đầy sầu lo.

Mẹ Yang Yujin thì lại không chút lo lắng gì mà nói : "Con bé ngốc này, bây giờ bà ta cũng chỉ nhất thời đau lòng vì mất con thôi, chờ con sinh cho bà ta một đứa cháu thì bà ta vẫn còn không thích được à ? Có khi còn nâng niu con như bảo bối ấy chứ ! Mẫu bằng tử quý thế thôi !"

Yang Ahn Jin cười nói : "Mẹ nói chí phải, em đừng lo nữa, tối nay chúng ta về nhà ăn mừng chút đi ! Chắc là mai sẽ nghe được tin tốt của thằng nhãi con kia thôi !"

Myanmar ...

V và Suga cùng hợp sức phong tỏa Myanmar , lật cả đất nước lên nhưng vẫn không tìm được Kook và J Hope .

Lại thêm nửa giờ nữa trôi qua, V và Suga gặp nhau trong thành phố, hai người nhìn nhau liền biết đối phương cũng không tìm được.

Nhất thời, bầu không khí nghiêm trọng vô cùng.

V nhìn về phía Eunhyuk : "Bọn họ có thể chịu được bao lâu ?"

Eunhyuk nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống : "J Hope được anh Kook ôm vào lòng che chở nên không thấy rõ được vết thương, thế nên tôi không phán đoán được . Còn anh Kook thì bắp chân, tay, phần bụng của anh ấy đều bị trúng đạn... nhưng trí mạng nhất vẫn là quả pháo sau cùng, tôi đoán… chắc là nội tạng sẽ bị thương nặng… chỉ sợ phần đầu cũng bị thương không nhẹ…"

Nói đến đây, Eunhyuk dường như không cách nào nói tiếp được nữa : "Cứ cho là may mắn không chết tại chỗ nhưng nếu như không thể tìm được để cứu chữa kịp thời thì… chắc chắn… không chịu được bao lâu…"

Eunhyuk nói xong bầu không khí hoàn toàn chìm vào sự yên lặng, sắc mặt cả hai người đàn ông đều cực kì khó coi.

Mãi một lúc sau, V đột nhiên mở miệng : "Trở về nơi lúc nãy."

Con ngươi Suga hơi lóe lên : "Nơi lúc nãy ? Ý anh là ?"

RM lập tức la lên : "Đúng rồi ! Chúng ta đã tìm lâu vậy rồi mà không thấy, có thể là đối phương vốn không hề rời khỏi đó ?"

Thế là, một đám người lại cùng nhau quay về chỗ Kook và J Hope mất tích, bắt đầu lục soát đống phế tích kia…

"Yoon-gi !!!"

Ngay lúc V , Suga và mọi người đang giành giật từng giây để tìm người thì đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói đầy tức giận.

Nghe thấy giọng nói này, Suga khẽ nheo hai con mắt mà quay người lại, trong đôi mắt toát lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Ji Sang giận dữ, sải bước đi tới trước mặt anh ta : "Yoon-gi ! Mày điên rồi à ? Không ngồi trấn giữ ở công ty mà chạy tới đây làm gì ? Đúng là làm bừa !"

"Tại sao tôi chạy tới đây, chú còn không rõ sao ?" Giọng điệu của Suga vô cùng lạnh lẽo.

"Yoon-gi ! Chuyện lần này tao không nói với mày là vì không muốn ảnh hưởng tới mày, tao làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho mày ! Mà mày thì lại hủy hoại hết tất cả ! Tao ra lệnh cho mày về công ty ngay lập tức !" Ji Sang nổi giận.

Suga cười nhạt một tiếng : "Ồ, ra lệnh cho tôi ? Ji Sang… Ông nghĩ tôi là ai ? Là cậu của tôi chắc ? Ông mà cũng xứng ? Ông mà cũng xứng với cái họ Min này à ?"

"Yoon-gi !!!" Ji Sang tức đến tím cả mặt.

RM , Jin nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì kinh ngạc không thôi.

Cái gì ?

Ji Sang lại là... cậu của Suga ?

Bọn họ biết tên thật của ông ta là Ji Sang . Nhưng bây giờ nghe hai người nói chuyện, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện ra là Ji Sang lại còn có một cái tên khác, một thân phận khác ?

Sắc mặt Ji Sang lúc này rất kém : "Yoon-gi ! Chỉ vì một đứa con trai… mà mày dám nói chuyện như thế với tao ! Chỉ vì một nó mà mày trơ mắt nhìn tất cả công sức của chúng ta trong bao năm thất bại trong gang tấc ? Mày quên mẹ mày chết thế nào rồi à ? Có phải mày muốn mẹ mày dưới suối vàng cũng không được yên không !!!"

RM đứng đối diện ngoay ngoáy tay, hừ, lại là cái lời thoại này, anh ta nghe đến nỗi lỗ tai cũng chai rồi, không đổi câu khác được à ?

Nghe Ji Sang nói Suga cúi đầu cười khẽ một tiếng : "Đúng… Không sai… chỉ vì một người con trai…" Anh ta nói đến đây thì bỗng thu nụ cười lại, đôi mắt vốn hờ hững lúc này lại ánh lên vẻ ác liệt : "Tôi đã sớm cảnh cáo ông rồi, không được động đến em ấy !"

Ji Sang nhìn vẻ mặt của Suga thì trong lòng liền hoảng, thật ra ông ta đã hối hận rồi.

Ông ta rất hiểu tính tình của Suga, rất ít người có thể đi vào lòng nó nhưng một khi đã có người được nó xem là người của mình thì nó sẽ hoàn toàn đặt vào phạm vi của mình, không cho phép người khác động đến dù chỉ là một chút. Lần này, quả thật là ông ta đã hơi quá khích…

Không ngờ phản ứng của Suga lại còn kịch liệt hơn ông ta tưởng, lần này ngay cả khi nhắc đến mẹ nó cũng không lung lay được nó.

"Yoon-gi , cũng chỉ là một đứa con trai thôi mà, sau này cháu muốn bao nhiêu mà không có ? Một đứa phản bội không đáng để cháu làm như vậy ! Bây giờ cháu trở về với cậu… chúng ta…"

Ji Sang đang nói thì V dẫn người lục soát trong đống đổ nát kia cũng đã đi ra, sắc mặt Ji Sang lập tức thay đổi mau chóng ra lệnh cho thủ hạ ở đó : "Bắt lấy Kim Taehyung cho tôi !"

V lạnh mặt đi thẳng tới đứng đối diện với Ji Sang .

Ji Sang cười lạnh một tiếng : "Kim tổng đúng là thật can đảm, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ thích xông vào !"

Trong lúc nói chuyện, V và thủ hạ của anh đã bị người của Ji Sang bao vây.

Lúc này, Suga không nhanh không chậm bước tới chỗ V , hờ hững đưa mắt liếc đám người kia : "Để tôi xem xem, ai dám động đến anh ta !"

"Mày ! Có phải mày điên thật rồi không ! Mày có biết rốt cuộc mày đang làm gì không ?" Ji Sang không tài nào tin nổi vào mắt mình.

Ông ta không thể ngờ được Suga lại giúp đỡ Kim Taehyung !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro