Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ly hôn ?

Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Bang Tan .

Kook đã được V bế lên chiếc giường rộng êm ái trong phòng ngủ.

Trên tủ đầu giường, những bông hoa trong bình khẽ lay động, từng cánh hoa rơi xuống...

Tất cả quần áo trên người Kook đều đã bị cởi sạch, làn da trắng như ngọc tỏa ra khí nóng ngọt ngào, giờ còn đỏ hơn cả những cánh hoa kia. Cơ thể mềm mại của cậu đung đưa theo động tác của anh. Còn cơ thể cứng rắn và nóng bỏng đang phủ trên người cậu đã trở thành sự so sánh đẹp đẽ...

Không bài trừ, không sợ hãi, không hoảng loạn...

Không hề có chút u ám hay tạp niệm nào...

Cậu mặc định giao phó hết mình cho anh...

Cảm giác viên mãn lấp đầy trái tim cậu...

Hóa ra chuyện đó lại có cảm giác thế này, đẹp đẽ và thuần túy...

V dù sao cũng kiềm chế quá lâu rồi, anh vẫn luôn sợ sẽ làm tổn thương đến cậu , nhưng khi thật sự kết hợp với cậu , hai chữ tiết chế và khống chế đối với anh mà nói đúng chẳng khác gì cực hình.

Không biết V nghĩ tới điều gì, anh bỗng biến sắc, bất chợt dừng động tác.

Tóc Kook rối loạn dính ở thái dương, cậu nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn đến mức sắp sụp đổ của anh, khàn giọng hỏi : "Sao thế..."

Thanh âm mềm mại và ánh mắt trong như nước của cậu như thêm dầu vào lửa, lúc này cơ thể V căng cứng đến cong cả người, trên trán từng tầng mồ hôi đổ xuống : "Chỗ anh... không có..."

"Hửm ? Không có gì ?" Kook thoáng giật mình, cậu nhanh phóng nhận ra thứ anh nói là, khóe môi khẽ cong lên, hai tay mềm mại vòng lấy ôm chặt lấy cổ anh : "Ôi... anh yêu à... anh nói bao, cao, su hả ?"

Sắc mặt V sầm xuống cực độ khẽ gật nhẹ đầu : "Ừm."

Kook cạ cạ vào cổ anh : "Không sao đâu "

Nói rồi, ánh mắt mờ mịt rực rỡ lại chuyên chú nhìn thẳng vào anh : "Thật ra... anh yêu à... em rất muốn sinh cho anh một đứa con...."

Khoảnh khắc cậu vừa dứt lời, đôi đồng tử của V lập tức thu lại, cảm thấy như có một luồng điện bỗng chạy qua sống lưng, sau đó, anh cứ thế mà... bắn ra !!!

"Chết tiệt !!!" V ảo não chửi một câu.

Sự nóng bỏng trong cơ thể khiến Kook run lên kịch liệt, cảm nhận được sự chán nản của anh, cậu chỉ biết dở khóc dở cười.

Xin anh đấy boss đại nhân, giờ trời cũng sắp sáng sáng rồi đấy !

Cơ thể có thể lên núi đánh hổ của em giờ cũng không chịu nổi nữa rồi ! Anh còn muốn bao lâu nữa ?

V không rút ra ngay mà có chút căng thẳng ôm chặt lấy cơ thể cậu : "Kook , em... em chắc chắn chứ ? Em thật sự bằng lòng sao?"

Anh vẫn luôn lo lắng chuyện năm ấy sẽ khiến cậu bị ám ảnh, thế nên anh chưa từng nghĩ cậu sẽ đồng ý quan hệ với anh, cũng chưa từng nhắc tới vấn đề này trước mặt cậu...

Kook không tỏ ra có gì khác thường, cậu mỉm cười nói : "Tất nhiên là chắc chắn rồi, em xin anh đấy, mình đã lấy nhau rồi, em sinh con cho anh thì có gì là không đúng đâu ?"

Thấy Kook nói vậy, đáy mắt anh thoáng lóe lên một tia sáng , anh hôn lên trán cậu khẽ nói : "Cảm ơn em".

...

Lúc Jeon Hyo Cho kết thúc buổi xã giao để về nhà đã là đêm khuya.

Nhìn đôi giày đàn ông quen thuộc đặt cạnh cửa, vẻ mặt Jeon Hyo Cho lập tức vui vẻ trở lại.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên liền trông thấy Do Heol đang đứng ở ngoài ban công.

"Do Heol… Anh về rồi… Em rất nhớ anh…"

Cảm nhận được cơ thể mềm mại áp tới sau lưng, cơ thể Do Heol hơi thoáng cứng đờ ra sau đó nhanh chóng quay người lại nhìn cô ta : "Hết bận rồi à ?"

Jeon Hyo Cho gật gật đầu, vẻ mặt có hơi buồn bực : "Dạo này liên tục xảy ra chuyện, nhất là phía INTRO… Vì anh Kook trở về mà buổi tuyên truyền cho Thiên Hạ... chúng ta chuẩn bị lâu như thế đã bị phá hỏng, phía Sang Woo cũng liên tục có vấn đề… À, đúng rồi , anh biết không ? Anh em trở về rồi ! "

Do Heol gật đầu : "Có nghe nói."

Con ngươi Jeon Hyo Cho hơi tối lại, cũng đoán chắc được Do Heol đã biết sự thật về việc Kook mất tích thế nên giở giọng áy náy nói : "Không ngờ anh ấy xảy ra chuyện lớn như thế, tiếc là chúng ta chẳng biết gì nên không thể giúp một tay…"

Seol Do Heol không trả lời, chỉ nhìn lên bầu trời đêm.

Jeon Hyo Cho nhìn vẻ mặt của Do Heol , chẳng hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Đồng thời cũng không khỏi nghĩ tới việc Do Heol đã đi công tác về từ hôm qua mà lại bỗng dưng biến mất cả một ngày.

Trong khoảng thời gian từ sân bay về đến nhà, gã ta đã đi đâu ? Thật sự chỉ ở công ty thôi sao ? Đến tối rồi cũng không về…

Theo cô biết thì dạo này công ty cũng không bận đến mức đó… càng nghĩ càng bất an.

Chết tiệt, sao cô ta lại quên chuyện quan trọng như thế được, thế mà lại xem nhẹ Do Heol !

Cho dù có là nắm được mười công ty trong tay cũng không bằng nắm chặt được Seol Do Heol , nắm chặt được điểm trọng yếu của nhà họ Seol !

Thậm chí là biểu tình gã nhìn cô ta lúc này lại khiến cô ta có cảm giác cực kỳ xa lạ.

Từ bao giờ mà ánh mắt của người đàn ông luôn thuận theo mình đã dần dần không còn lửa nóng như trước đây nữa ?

Trái tim gã không còn ở chỗ cô ta nữa... mà đã lưu lạc đi nơi nào…

Con người Jeon Hyo Cho ánh lên vẻ âm tàn, một giây sau, mắt cô ta đỏ ửng lên như thể chịu phải nỗi thiệt thòi to lớn nào đó mà nhào vào lòng Seol Do Heol : "Do Heol … Làm sao bây giờ… Em sợ lắm…"

Do Heol vốn đang định nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ cực độ này của cô ta lại thu những lời định nói lại : "Sao thế ? Đã xảy ra chuyện gì ?"

"Do Heol, có phải anh không cần em nữa không…" Jeon Hyo Cho nước mắt lã chã ngẩng đầu hỏi.

Do Heol nghe thấy như thế thì có tật mà giật mình, nghẹn lời không biết nói gì.

Mà biểu hiện của Do Heol thì lại khiến Jeon Hyo Cho như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay !

Do Heol ! Gã ta lại có suy nghĩ như thế thật !

Đáy lòng Jeon Hyo Cho giăng đầy mây đen, vẻ mặt lại càng thêm tủi thân : "Do Heol, anh biết không ? Cho dù em có cố gắng thế nào thì phía bên ông ngoại đều không để ý tới em, thậm chí còn cho là em có mưu đồ khác, nhưng mà… nhưng mà em thật sự chỉ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa ông ngoại và mẹ thôi mà…"

"Anh biết em có ý tốt." Do Heol nói với vẻ có chút không để ý.

"Em cũng chẳng biết là em làm sai ở đâu nữa, chắc là vì mâu thuẫn giữa ông ngoại và mẹ quá lớn. Mà em lại luôn thân thiết với mẹ nên phía ông ngoại mới không thèm nhìn mặt em, nhưng lại…  nhận anh Kook..." Nói đến đây, trên mặt Jeon Hyo Cho tràn đầy vẻ đau lòng.

Seol Do Heol khẽ vỗ vỗ vai cô ta : "Việc này không liên quan đến em… đại khái là… là vì chung quy Jung Kook cũng là con cháu ruột thịt nhà họ Jin "

Sắc mặt Jeon Hyo Cho lập tức trắng bệch, đắng chát cười nói : "À, đúng thế… là ruột thịt… chung quy thì anh ấy mới là ruột thịt… Em thì chẳng là gì cả… bây giờ ngay cả ông ngoại cũng chỉ nhận anh ấy … em biết… em không xứng… nhưng em sợ… em thật sự rất sợ…" Nói tới đây, Jeon Hyo Cho đã khóc không thành tiếng.

Cô ta không nói một chữ nào tới chuyện Do Heol thay lòng đổi dạ, luôn tỏ vẻ vẫn nghĩ rằng Do Heol luôn một lòng một dạ với cô ta và lo sợ Kook sẽ chia rẽ hai người.

Thấy Jeon Hyo Cho không hề nghi ngờ gì, lại vì lo sợ sẽ phải xa gã mà thất kinh đến thế, cho dù quyết định đã suy nghĩ ròng rã cả một năm, cho dù đã khẳng định với cha mình nhưng...

Lúc này đây, Seol Do Heol vẫn không tránh khỏi do dự, những lời đã chuẩn bị sẵn, không cách nào thốt ra được.

Do Heol cau chặt mày, cuối cùng cũng chỉ nói một câu : "Đừng nghĩ linh tinh, thân phận của Jung Kook ở nhà họ Jeon thế nào, nhà họ Jin đối xử với cậu ấy ra sao cũng chẳng liên quan gì đến em."

Vốn dĩ gã ta cũng không vì cái nguyên nhân này mà quyết định ly hôn, chỉ là chuyện này cũng đã góp phần củng cố thêm quyết định của gã ta ở một mức độ nào đó mà thôi. Kể cả không có nguyên nhân này gã ta cũng sẽ quyết định như thế.

Jeon Hyo Cho tựa vào lòng Do Heol khóc lóc thảm thiết : "Do Heol , thật ra… em mệt mỏi lắm… cực kì mệt mỏi… nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể ở bên anh, chỉ cần biết rằng anh yêu em… em có thể chịu đựng được hết thảy… "

Nét mặt Do Heol lại càng thêm cứng ngắc, ý chí kiên định trong lòng cũng đã bắt đầu dao động, quả thật Jeon Hyo Cho cũng đã bỏ ra không ít vì gã… Nhưng lúc này đây, tình cảm của gã đã khác trước, thậm chí nhìn dáng vẻ này của Jeon Hyo Cho còn khiến lòng gã thêm phần bực bội.

Lúc này, trong đầu gã hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp kia...

Gã ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta nhưng ánh mắt lại lướt qua một tia kiên định : "Hyo Cho , anh biết vì ở bên anh mà em đã phải bỏ ra rất nhiều, cũng đã chịu nhiều tủi hờn… nhưng thật ra người bị tổn thương nhất và vô tội nhất… vẫn là Jung Kook… thậm chí năm đó em còn làm ra chuyện như thế với cậu ấy."

Cơ thể của Jeon Hyo Cho lập tức cứng đờ ra, chuyện này là tử huyệt của cô ta !

Nước mắt Jeon Hyo Cho rơi như mưa, vẻ mặt đầy tự trách đau đớn vô cùng : "Em biết… em vẫn luôn biết... Cho nên mấy năm nay em đều không tranh giành gì với anh Kook… Thậm chí em còn có thể trả lại tất cả cho anh ấy … chỉ hi vọng anh có thể tha thứ cho em…"

"Nhưng mà anh cũng biết, anh ấy hiểu lầm em quá sâu rồi,  không chịu nhận bất cứ sự đền bù nào của em…"

"Nếu như cậu ấy chịu thì sao ? Cái gì em cũng tình nguyện làm chứ ? Trả lại hết cho cậu ấy ?" Đột nhiên Do Heol lại hỏi như vậy.

"..."

Jeon Hyo Cho lập tức bị câu hỏi này dọa cho ngây người, mãi lâu sau vẫn không thể nói gì, cơn giận từ đáy lòng cứ thế bốc lên !

Tên khốn ! Nó đã bí mật thông đồng với Do Heol rồi sao ? Nếu không thì sao Do Heol lại nói ra những câu này ?

Do Heol là người đàn ông của cô ta, là chồng của cô ta, cô ta mới là Seol thiếu phu nhân duy nhất ! Vị trí này sẽ mãi là của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không nhường !

Seol Do Heol không để ý tới biểu tình của Jeon Hyo Cho mà bỏ dở chủ đề này : "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Hôm nay không có nói thẳng ra coi như là cho Hyo Cho thời gian chuẩn bị tâm lý, chờ gã ta xử lý xong hết tất cả các vấn đề phát sinh phía sau liên quan đến thỏa thuận ly hôn thì nói ra cũng không muộn, đỡ phải phát sinh phiền toái.

Mãi đến khi Do Heol đã quay người vào phòng tắm, Jeon Hyo Cho vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài ban công.

Đã ở bên nhau bao năm như thế, sao cô ta lại không đoán được suy nghĩ của Do Heol chứ. Cái gã này thật sự đã bị tên khốn kia chuốc bùa mê thuốc lú rồi, cho dù hôm nay gã ta không nhắc đến nhưng chỉ e là không lâu nữa…

Ly hôn ?

Tuyệt đối là không thể nào...

Thừa dịp Do Heol đi tắm, Jeon Hyo Cho lôi một bình nhỏ xinh màu hổ phách ở dưới đáy tủ ra, cô ta đổ chất lỏng trong bình vào lọ đốt tinh dầu...

Trong chớp mắt, cả căn phòng ngập tràn mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng…

Mùi thơm ngọt ngào kia luồn qua khe cửa, đồng thời len vào trong phòng tắm…

Do Heol đang vừa tắm vừa nghĩ đến những việc cần xử lý sau khi ly hôn.

Cứ nghĩ tới bóng dáng trong mộng hằng đêm, nghĩ đến việc chàng trai kia sẽ rất nhanh  hoàn toàn thuộc về gã . Sẽ không còn bị người đàn ông khác ngấp nghé nữa thì tia đành lòng cuối cùng dành cho Hyo Cho ở trong lòng gã cũng bay sạch. Gã cũng chỉ là muốn bù đắp sai lầm và tổn thương mà mình đã tạo ra mà thôi…

Đang cọ rửa cơ thể dưới nước, thì bất giác... phía dưới của gã lại đột nhiên có phản ứng…

Cùng lúc đó, trong đầu gã cũng ngập tràn bóng dáng một chàng trai , hình ảnh cậu mặc bộ vest đỏ bước đi trên thảm đỏ rực rỡ như ánh nắng mặt trời chiều tà . Hình ảnh cậu mặc  áo trắng khe khẽ ca hát như một vị tiên không vương bụi trần... Gã tưởng tượng... tay mình chạm được vào Kook… hôn lên đôi môi cậu… Và rồi, tay gã không khống chế nổi xoa lên chỗ kia của mình…

Mà đúng lúc này, "soạt" một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Trong làn sương mù Jeon Hyo Cho đã đứng sau lưng gã, ngón tay cô ta đặt lên thắt lưng của chính mình rồi kéo nút buộc ra, chiếc váy ngủ lập tức rơi xuống dưới chân…

Nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt Do Heol đột nhiên hằn lên những tia máu, cơ thể trong làn sương mù kia dần dần biến thành Kook…

Tiếp theo đó, cổ tay cô ta bị tóm chặt lấy ấn lên vách tường lạnh lẽo và gã ta dùng sức gần như thô lỗ đòi hỏi, cùng với đó là những tiếng thở gấp xen lẫn tiếng gọi : "Jung Kook..."

...

Nửa đêm, khi Do Heol nằm mê man ở trên giường, Jeon Hyo Cho cầm lấy áo ngủ ở cạnh đó, nhìn cơ thể đầy vết xanh tím của mình mà trong đầu chỉ toàn cái tên mà Do Heol vừa gọi. Sắc mặt cô ta lúc này vô cùng dữ tợn không khác gì một con quỷ dữ.

Số lần Do Heol chung phòng với cô ta ngày càng ít đi, vì để có thể sớm ngày có thai mà cô ta không thể không dùng tới một số thủ đoạn đặc thù. Một năm này, không hiếm lần cô ta phải dùng tinh dầu trợ hứng mới thành công…Nhưng kể cả có là kết quả xấu nhất đi chăng nữa thì Do Heol cũng chưa từng gọi tên của người phụ nữ khác…

Nhưng bây giờ, anh ta lại...

Jeon Hyo Cho sắc mặt lạnh lẽo lấy một chiếc điện thoại kiểu cũ trong tủ bảo hiểm bí mật ra đi lên ban công tầng cao nhất.

"Alo ?" Sau khi điện thoại thông, bên kia đầu dây vang lên giọng mất kiên nhẫn của một đàn ông.

Jeon Hyo Cho cũng không chú ý tới giọng điệu của gã, cô ta sắc bén nói : "Tôi muốn Jung Kook chết ! Lập tức giết nó cho tôi ! Bây giờ ! Lập tức !"

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, bên kia "hừ" lạnh lại một tiếng : "Ha ha, Jeon đại tiểu thư, xin chú ý giọng điệu của cô, con bà nó chứ, mày xem bang Solomon chúng tao là đứa chạy việc cho nhà mày đấy à ?"

Giọng điệu hung ác của gã Jeon Hyo Cho tỉnh táo hơn một chút, cô ta hòa hoãn nói : "Bao nhiêu tiền cũng được ! Chỉ cần tên đó biến mất trên thế giới này ! Tôi không cần anh đi bắt cóc hay âm thầm uy hiếp ai, như thế rất dễ bị thất thủ ! Một khắc tôi cũng không chờ nổi nữa rồi ! Tôi muốn cậu ta chết ngay bây giờ !"

"Lần trước bảo ông đây đi trị Jin Dong Won làm ông đây suýt nữa thì bị mày hại chết, bây giờ còn bảo ông đây đi giết cháu ngoại của Jin Hee ? Ha ha, mày xem ông đây là thằng ngu đấy à ?"

Nghe xong, vẻ mặt của Jeon Hyo Cho vô cùng khó coi đồng thời trong lòng cũng tràn đầy khinh thường.

Lũ vô dụng, đến giết một người còn không dám mà còn mặt mũi nói mình là người đứng đầu gì gì đó !

"Dạo này ông đây rất bận, đừng có suốt ngày làm phiền nữa !" Nói xong liền cúp điện thoại luôn.

Jeon Hyo Cho nhìn chiếc điện thoại bị cúp, hận đến nỗi suýt cắn nát răng.

Đáng chết ! Nếu không phải tìm người trong nước ra tay quá mức mạo hiểm thì sao cô ta phải phiền phức tìm một thế lực không khống chế được như này chứ !

Jeon Hyo Cho âm trầm cúi đầu vuốt ve bụng mình, xem ra bây giờ cũng chỉ còn một cách như thế…

...

Mấy ngày sau.

Bảng xếp hạng giới giải trí chính thức được công bố.

Trong những bảng xếp hạng này ngoại trừ danh sách của giới giải trí ra còn có mấy bảng xếp toàn dân nữa.

Chẳng hạn như, trong bảng xếp hạng người đàn ông mà tất cả phái nữ Hàn Quốc muốn gả nhất , mặc dù đa phần người có tên trong danh sách là nam diễn viên nhưng cũng có một vài người ngoài ngành được đề tên.

Ví dụ… người xếp vị trí đầu tiên và cũng là người năm nào cũng chiếm số phiếu cao nhất, đó chính là - Kim Taehyung .

Bất kể bảng xếp hạng khác có dao động thế nào, biến ảo ra sao hay tranh cướp đến đầu rơi máu chảy thế nào thì cái vị trí này của V vẫn chưa từng thay đổi. Lần nào cũng thế, cứ vừa tới ngày bỏ phiếu đầu tiên, số phiếu của anh đã tăng vọt với tốc độ kinh khủng, sau đó đứng trên cao chiễm chệ trông xuống.

Kook nằm trên giường, ngón tay lướt lướt qua bảng xếp hạng trước mặt, nhìn vị trí No.1 vững vàng của anh yêu nhà mình thì không nhịn được mà tặc lưỡi.

Mấy em gái này đáng sợ quá đi...

Hơ hơ , nếu như các cô ấy biết người mà các cô ấy muốn gả nhất đã bị cậu chiếm rồi thì sao nhỉ…?

"Đang xem gì thế ?" V duy trì khoảng cách không gần không xa, ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường.

Được nếm qua ngon ngọt nên sau lần đó, dường như anh không thể chịu đựng nổi khi cậu xuất hiện cách mình ba bước, chỉ đụng chạm một cái thôi cũng có thể khiến anh có phản ứng. Nhưng vì lo cho sức khỏe của Kook nên mãi anh vẫn chưa chạm vào cậu lần nữa.

Kook xoay người ngồi dậy, dí điện thoại cho anh xem : "Anh yêu, anh xem này, năm nay anh lại đứng đầu rồi !"

"Đây là cái gì thế ?" V nhìn lướt qua.

"Anh không biết à ? Bảng xếp hạng nổi danh nhất nước ta đó, năm nào anh cũng xếp No.1 trên bảng xếp hạng người mà các cô gái muốn cho gả nhất !" Kook vừa nói vừa tỏ vẻ khá áp lực : "Ôi, tình địch của em cũng nhiều quá đi mất thôi !"

V :"..."

Tình địch cái gì chứ, chẳng có ai nhiều tình địch hơn anh cả…

Bảng xếp hạng Ánh Sáng lần này cũng rất được phía Lee Wan xem trọng, anh ta đã sớm lên kế hoạch để thu hút phiếu bầu cho Kook .

Không ngờ lần này cái tên Jimin kia cũng để ý tới sự kiện này. Trước kia cậu ta luôn chê cái trò này phiền phức, Do Shik phải lạy lục mãi thì mới chịu ra mặt phối hợp một chút để hút phiếu bầu. Còn lần này, không chỉ phối hợp thay đổi tạo hình hay đồng ý tổ chức buổi gặp mặt fan mà thậm chí còn đăng lên twitter nói rằng nếu lần này lấy được vị trí No.1 ở 3 bảng thì sẽ để fan mãn nhãn một hôm !

Chính vì phúc lợi quá kích thích này mà ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu bỏ phiếu, Jimin đã quét sạch bốn phương tám hướng, bắt đầu đồ sát các bảng xếp hạng.

Ba bảng xếp hạng mà Jimin muốn chiếm, ngoại trừ bảng xếp hạng quan trọng nhất và nhiều người tranh cướp nhất là : Nghệ sĩ nam được yêu thích nhất làng giải trí , thì còn có hai danh sách nữa là : Nam thần quốc dân và Nghệ sĩ nam fan muốn ngủ cùng nhất .

Trong buổi gặp mặt fan.

Jimin đã đem kiểu tóc vàng vuốt keo lộn xộn nhuộm lại màu nâu đen vốn có và mặc một bộ vest màu đen đơn giản, thiết kế ôm sát thân hình cao gầy, vẻ cà lơ phất phơ trên mặt đã trở nên chín chắn hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên Jimin xuất hiện sau vụ việc giận dữ rời khỏi buổi họp báo Thiên Hạ, đám fan đau lòng cho anh ta đều hết sức mỏi mắt trông chờ. Đến khi trông thấy thần tượng xuất hiện tươi mới thế này, tất cả fan đều trở nên sôi trào !

"A a a... Jimin ! Jimin !"

"Trời ạ ! Đẹp trai quá !"

"Chưa từng thấy dáng vẻ này của Jimin bao giờ, có cảm giác như anh ấy đã đẹp trai đến một độ cao mới vậy."

...

Kết quả là, hiệu quả lần này tốt ngoài dự tính. Không chỉ có số phiếu trên ba bảng xếp hạng kia tăng vọt mà ngay cả số phiếu trên bảng : Người fan muốn gả nhất cũng tăng lên không ít.

Mấy tiểu thịt tươi đang nổi ở phía INTRO dạo gần đây cũng chiếm một số lớn trong các bảng xếp hạng, có lẽ INTRO nhìn thấy không đè ép được Jimin nên quyết định ra toàn lực mà đắp hết phiếu vào người nổi tiếng nhất . Nhưng cho dù có là như thế cũng không tài nào đuổi kịp số phiếu của Jimin .

Do Shik kích động không thôi : "Cuối cùng cũng có thể chiếm được top đầu bảng xếp hạng được hoan nghêng rồi !"

Năm ngoái, vì Jimin quá biếng nhác nên tên trên bảng xếp hạng hoan ngênh đều bị phía INTRO cướp sạch.

Vừa về tới trong xe bảo mẫu, mặc dù vẫn mặc bộ đồ thành thục trên người nhưng thần thái của Jimin đã lập tức trở về như cũ, vò tung mái tóc chải chuốt theo nếp lên, đắc ý nhướn mày rung chân nói : "Đã nói rồi mà, chỉ cần tôi muốn thì không có gì là tôi không làm được !"

Hổ không ra oai thì liền coi là hello kitty à ! Để bố dạy các con làm người !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro