Lôi kéo 😒
Thị trấn .
Đêm đã khuya, trời có sao nhưng không trăng.
Trên sofa, Kook đắp chăn, dựa vào lòng V , tay cầm máy chơi game, chơi với RM.
Donghae thì ngồi bên cạnh con hổ của mình gặm dưa, còn hổ trắng nằm bên chân anh ta đang lim dim chợp mắt.
Mấy ngày hôm nay, bọn họ vốn dĩ phải căng thẳng đón hết đợt sát thủ này đến đợt sát thủ khác tập kích, kết quả... thế mà lại biến thành kỳ nghỉ dưỡng của bọn họ.
Kook lãng phí bao nhiêu ngày để làm tổ trong nhà sống một cuộc sống ngọt ngào, thật đúng là quá thoải mái.
Donghae ăn dưa xong quẳng vỏ dưa vào thùng rác, nhìn ba người đang ngồi trên sofa, sau đó anh ta đứng dậy, đi lên phía trước tắt luôn máy chơi game đi.
"Ông nội, làm gì thế, con sắp đánh chết được Jung Kook rồi này !" RM oán giận nói.
Kook cạn lời : "Huynh nằm mơ đấy à ! Rõ ràng là đại thần đang cứu huynh đấy !"
"Lên đi ngủ đi, đóng chặt cửa phòng vào." Donghae nói.
Nghe thế RM ngẩn ra, Kook và V thì quay ra nhìn nhau, vẻ mặt như đang suy nghĩ cái gì đó.
Mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên nghe Donghae nói như thế, e là sát thủ tối hôm nay không hề đơn giản ?
"Lên gác đi ngủ thôi !"
RM ngược lại chẳng hề lo lắng tí nào, anh ta vô cùng tin tưởng vào cái sự biến thái của ai đó, cứ thế xỏ dép lê đi chạy tung tăng lên phòng ngủ.
Kook nhìn V, anh cũng cho cậu một ánh mắt an ủi, dắt tay cậu đi lên gác.
Donghae chưa bao giờ nói một câu vô nghĩa nào, nếu như anh ta đã bảo bọn họ đi ngủ, vậy bọn họ cứ phối hợp là được.
Đợi khi mấy người họ lên gác hết rồi, sau khi tắt hết đèn phòng khách, Donghae nằm xuống sofa.
....
Đêm khuya tĩnh lặng, mãi cho đến nửa đêm về sáng.
Một người đàn ông gầy gò, xuất hiện trong căn nhà hoa như thể một con quỷ. Cửa nhà đóng chặt, không ai biết người đàn ông này đến đây từ lúc nào, cứ như là gã đàn ông gầy gò này đã sớm giấu mình trốn trong căn nhà này từ lâu rồi.
"Donghae , lần trước mày may mắn, đêm nay mày phải chết." Gã đàn ông gầy gò lầm bầm những lời giấu sâu trong đáy lòng, trong đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào.
Anh ta rút một con dao ngắn từ trong người ra, đi đến trước sofa nhìn chằm chằm vào Donghae đang ngủ say.
Trước đây gã đã từng đến Hàn Quốc để ám sát Donghae , suýt nữa thì giết được. Tối nay cho dù có thế nào Donghae cũng phải chết dưới tay gã.
Con dao ánh lên vẻ lạnh lẽo...
Soạt !!!
Gần như không hề có bất kỳ do dự nào, con dao đó đâm thẳng vào tim của Donghae .
Cùng lúc đó, đôi mắt của Donghae đột ngột mở ra, tay phải khẽ vung lên.
"Bốp !!!" Donghae túm chặt lấy cổ tay của gã đàn ông gầy gò.
"Cái gì ?" Thấy thế gã đàn ông kia sửng sốt ngây ra tại chỗ, gương mặt ngập tràn vẻ không thể tin được.
"YS , muộn như thế này rồi còn tìm tôi có chuyện gì ?" Donghae không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào gã ta.
"Không thể nào ! Làm sao mày có thể phát hiện ra tao được ?" Vẻ mặt YS không thể tin nổi.
"À ~ Cậu cho là tôi thả đám người đi là vì sao nào ?" Donghae nhếch mép.
Sau khi Yorick và Bác Sĩ Tử Vong rời khỏi đây, chắc chắn sẽ báo tin anh đang ở thị trấn với ông trùm châu Âu. Biết mình đang ở thị trấn này , ông trùm chắc chắn sẽ cử YS đến để ám sát mình. Lần trước bị cái thằng này chơi một vố, anh ta muốn tóm nó lâu lắm rồi !
"YS, bản lĩnh ám sát của cậu quả thật cũng coi như là không tồi, nhưng mà cho dù có là sư phụ của cậu nhìn thấy tôi cũng phải khách khí ngoan ngoãn nhưng mà cậu ấy à... bướng bỉnh thật đấy !"
Tay phải của Donghae dùng sức túm chặt lấy cánh tay của YS, chớp mắt đã quăng thẳng gã ta ra ngoài.
"Rầm !" Một tiếng động khủng khiếp vang lên trong căn nhà .
Âm thanh lớn vang lên, bỗng làm kinh động tới ba người trên lầu, vì vậy bọn họ vội từ trong các phòng ngủ chạy ra, nhìn xuống phòng khách.
Xoẹt !
Đúng lúc YS bị ném ra ngoài, hai chân gã ta đạp một cái lên tường bắn trở lại, gã vẫn chưa chịu từ bỏ, con dao găm trong tay gã đâm về hướng tim của Donghad.
Lúc này, Donghae khẽ búng một cái vào cổ tay phải của YS.
YS lập tức kêu thảm một tiếng, con dao găm tuột khỏi tay gã văng ra xa.
"YS, lần trước cậu giở trò với tôi, để xem lần này tôi có đánh chết cậu không !" Donghae khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị.
Thoắt cái, anh đã tóm chặt lấy cổ YS, nhưng mà... vào thời điểm cấp bách thế này, Donghae lại nghiêng đầu quay ra nhìn ba người ở cầu thang hỏi : "Xử thằng này thế nào ?"
"Ông nội, đánh chết thằng nhãi đó đi !" RM la lớn.
Kook chớp mắt : "Úi, tôi không phản đối."
V cũng lập tức vợ nói gì thì chồng phụ họa theo : "Đồng ý."
Donghae sững ra nhìn ba người kia với ánh mắt kì dị : "Mấy người các người... sao mà ác quá vậy ? Động cái là muốn giết người ! Có khi nào, hôm nào đấy sát tâm nổi lên rồi giết luôn cả tôi không ?"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng.
Cổ của YS đã bị Donghae bóp nát.
Donghae lập tức giật nảy mình, nhìn chằm chằm vào YS đã há mồm thè lưỡi, lại nhìn ba người trên lầu kinh ngạc nói : "Sao lại chết rồi, các người giết à ?"
Trên lầu : "..."
RM giật giật khóe miệng : "Ông nội ơi, là ông giết mà..."
"Tôi giết á ? Cậu chắc chứ ?" Donghae hỏi lại.
RM hắc tuyến đầy đầu : "Nếu con không nhìn nhầm... thì chính là ông nội giết đấy..."
Kook : "Tôi chắc chắn là anh giết đấy, anh bẻ gãy cổ người ta thế kia mà, ác quá thể đáng... không ngờ anh lại là một đại thần như vậy, tôi đã nhìn nhầm người rồi !"
V : "Chắc là... anh giết đấy."
"Ớ... hình như là tôi bị trượt tay, không phải cố ý đâu ! Xin lỗi !" Donghae nhìn YS đã bị mình bóp chết nói.
RM : "..."
Kook : "..."
V : "..."
Kook trợn trắng mắt nhìn Donghae một cái.
Mặt dày thì cậu thấy nhiều rồi nhưng chưa từng thấy tên nào không biết xấu hổ như Donghae . Rõ ràng là ghim thù từ lần trước, cố tình bóp chết cái gã gầy gò kia, thế mà giờ còn vờ vịt vô tội.
Vô liêm sỉ nhất là, tên này tự giết người rồi còn không thừa nhận, muốn chụp mũ bọn họ, nói người là do họ giết nữa chứ.
Bọn họ đứng trên lầu, giết người kiểu quái gì được, dùng niềm tin và sức mạnh chắc ?
"Đại thần thật vô liêm sỉ, các anh có thấy vậy không ?" Kook cười cười, nhìn V và RM .
RM : "Sư đệ , đệ hỗn quá đấy, không được nói ông nội huynh như vậy, cẩn thận huynh lật mặt với đệ đấy ~ Ông nội tuy vô liêm sỉ thật, nhưng người vô liêm sỉ thiên hạ này nhiều lắm... ông nội huynh chẳng cần chứng minh cũng đã là vô địch rồi !"
V : "Cũng tàm tạm."
"Tôi đi ăn dưa hấu đây !" Donghae không để ý mấy người kia xỏ xiên mình, phệt mông xuống sofa.
"Ông nội, con hiểu mà !" RM lập tức phi vào phòng khách, lấy dưa hấu đã được để lạnh trong tủ ra đưa cho Donghae , sau đó lôi xác YS đi một cách thuần thục.
"Đại thần, hôm nay anh cố tình thả cái tên Yorick và bác sĩ gì đó kia đi để dụ hết cái đám ám sát anh ra đúng không !" Kook hỏi.
"Yorick..." Donghae ngơ ngác nhìn Kook : "Là ai cơ..."
Kook : "..."
Donghae ngáp một cái, rồi lại chỉ vào trong phòng ngủ.
Hổ trắng thong dong đi từ trong phòng ra, bước tới bên cạnh Donghae.
"Đi đây." Donghae vừa đi vừa vẫy tay với ba người.
Kook ngẩn ra : "Ớ ! Đại thần phải đi rồi à ?"
"Chẳng phải nói chỉ cần không có sát thủ nào dám đến nữa thì tôi có thể đi rồi sao ?" Donghae trưng ra vẻ mặt "chắc không phải cậu lại muốn chơi khăm tôi nữa đấy chứ ?".
RM ở bên cạnh gật đầu phụ họa : "Ông nội nói phải lắm, YS đã là tên đỉnh nhất rồi !"
Ngay đến YS cũng chết ở đây rồi thì ai dám vác xác tới tìm chết nữa, trừ khi kẻ đó bị điên thôi.
Mấy ngày nay ở chung, giờ bỗng phải chia tay, Kook cảm thấy có chút buồn bã : "Muộn thế này rồi... hay đại thần ở lại ăn đêm đã rồi đi ?"
Donghae không hề do dự quay luôn lại : "Được !"
Kook : "..."
Nỗi buồn biệt ly của Kook trong nháy mắt tan thành mây khói hết.
...
Nửa đêm.
"Anh à, bên chỗ anh liệu có phải có chuyện không ?" Kook nằm trên gường, không ngủ được quay ta hỏi V .
"Không có niềm tin với anh vậy à ?" Âm thanh khàn đục của anh vang lên trên đầu cậu .
Kook nhào tới hôn chụt một cái : "Tất nhiên là không phải rồi !"
V hôn lên đầu cậu : "Em cứ chuyên tâm làm việc của mình, dưỡng thân thể cho khỏe đi."
Còn lại, là chiến trường của anh...
...
Sau khi Donghae đi khỏi, quả nhiên không có tên sát thủ nào tới thị trấn nữa, mọi thứ quay lại yên bình như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mấy ngày sau, thị trấn lại xuất hiện thêm một con hổ trắng con.
Còn thế giới bên ngoài...
Sau khi đối phương biết việc ám sát không thành công đã đổi hướng, trong khoảng thời gian ngắn, nền kinh tế cả châu Á cùng thế giới ngầm đều dậy sóng, V bắt đầu lao đầu vào công việc...
Còn công việc của Kook , lại quay về thời kì hưng thịnh.
...
"YLD - Thời gian nghịch chuyển, bạn là người đẹp nhất !"
Trên màn hình ở quảng trường trung tâm có lượng người qua lại lớn nhất Seoul, Kook đang nằm giữa vườn địa đàng tràn đầy, làn da không trang điểm của cậu mịn màng, sáng bóng.
Cảnh tượng mộng ảo khiến người qua đường cũng phải dừng chân lại ngắm nhìn.
"Ôi ! Da của Jung Kook đẹp thật đấy ! Nghe nói lúc cậu ấy quay cái quảng cáo này là để mặt mộc, không trang điểm tí nào luôn đấy !"
"Tôi từng thấy Jung Kook ở gần rồi, tuyệt đối còn đẹp hơn trong quảng cáo này nhiều ! Bốn chữ thời gian nghịch chuyển dùng thật chính xác mà !"
Tại công ty giải trí INTRO.
Seol Do Heol nhìn đống số liệu phức tạp trên màn hình máy tính mà đầu đau như muốn nổ tung.
Tỷ số định mức trên thị trường của Big Hit tăng nhanh kinh người và đã vượt qua cả INTRO, giá cổ phiếu cũng đang không ngừng tăng lên. ...
Hôm sau.
Lee Wan nổi cơn tam bành xông vào phòng làm việc của Ahn Suk Hwan : " Seol Do Heol !!!"
Ahn Suk Hwan nhíu mày : "Không ngờ khẩu vị của anh lại nặng thế đấy ?"
"Tôi không đùa với cậu đâu ! Con mẹ nó, ông đây vừa biết được tin nội bộ, tên Seol Do Heol kia thế mà muốn lôi kéo Jung Kook nhà tôi !"
"Ha, lôi kéo Jung Kook ?" Ahn Suk Hwan nghe vậy cũng tỏ ra khá bất ngờ.
"Mẹ nó ! Giờ phải làm sao ? Lỡ mà... lỡ mà vương tử đại nhân thật sự bị người ta bắt mất thì làm sao ! Vậy tôi cũng không muốn sống nữa đâu !" Lee Wan trưng ra vẻ mặt nếu Kook đi thật, anh ta sẽ lao đầu vào tường chết luôn.
Ahn Suk Hwan giật giật khóe miệng : "Bình tĩnh lại chút đi được không ? Anh nghĩ Jung Kook là loại người đó chắc ?"
"Tất nhiên là Jung Kook không thế rồi ! Nhưng mà cái lão giám đốc PR bên kia lại thủ đoạn vô biên. Con bà nó chứ, tôi cứ nuôi được cái mầm nào tốt tốt là lại bị lão ta cướp mất, đã bao nhiêu lần rồi, đến mức tôi bị ám ảnh tâm lí luôn đấy cậu có biết không hả ?" Lee Wan suy sụp nói.
Ahn Suk Hwan lại ung dung nói : "Yên tâm đi, ai bị lôi đi chứ Jung Kook thì không thể đâu."
"Cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn thế ?" Lee Wan nước mắt lã chã.
Lee Wan giờ đã coi Kook còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Thêm nữa, trước đây cũng quá nhiều lần bị nghệ sĩ dưới tay mình phản bội, có vẻ như đã bị ám ảnh tâm lý thật rồi.
Ahn Suk Hwan nhìn dáng vẻ ai oán chỉ sợ bị người ta bỏ rơi của Lee Wan thì cạn lời lườm cho một cái.
Tất nhiên là dựa vào việc Jung Kook không chỉ là nghệ sĩ của Big Hit , mà còn là bà chủ ở đây nữa rồi. Đã từng thấy ai nói muốn lôi cả bà chủ nhà người ta đi như vậy chưa ?
"Nói tóm anh cứ tin tôi là được, yên tâm làm việc của anh đi, đừng nghĩ linh tinh nữa." Ahn Suk Hwan nói.
Lee Wan vẫn đang phát hờn : "Thế nếu vương tử đại nhân vứt bỏ tôi rồi, cậu có chịu trách nhiệm không ?"
"Chịu chịu ! Nếu anh bị vứt bỏ, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, OK ? Giờ thì biến mau đi, ông đây còn phải làm việc ! "
Ahn Suk Hwan nói đến rách cả miệng mới tống được tên Lee Wan om sòm kia đi.
...
Đêm hội thời trang YLD.
Kook nhận lời tới tham dự, lúc cậu đang hít thở không khí trong sân không ngờ lại đụng mặt Do Heol đã lâu không gặp.
Từ sau lần gặp nhau ở đại học Seoul, Do Heol cũng không tới tìm cậu nữa.
Kết quả này ngược lại lại nằm trong dự liệu của cậu.
Do Heol không làm gì được Jeon Hyo Cho đâu mà.
Nghe nói, gần đây Do Heol đã thay Jeon Hyo Cho tiếp quản INTRO , lí do là vì sức khỏe của Jeon Hyo Cho không tốt.
Cậu quá hiểu tính cách của Jeon Hyo Cho , không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô ta giao quyền trong tay ra.
Trừ khi...
Đêm lạnh như làn nước mùa thu, Kook mặc một bộ suit màu xám , mái tóc đen nhánh , cậu thích ý ngồi trên xích đu nhâm nhi ly rượu.
Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức không chân thực.
Tim Do Heol đập thình thịch, gã tiến tới gần : "Jung Kook ..."
Như thể sợ người trước mắt sẽ lại trốn tránh mình, gã vội nói : "Jung Kook , lần này anh tìm em là vì công việc."
"Công việc ?" Kook nghiêng đầu, đôi mắt như sương giờ đã mang vẻ ngà ngà say, rõ ràng trông rất ngây ngô, khờ khạo nhưng lại mê người như yêu tinh giữa màn đêm đen.
Seol Do Heol chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, gã hít sâu một hơi mới bình ổn được tâm trạng, gã nói thẳng với cậu : "Jung Kook tới INTRO đi !"
Thấy Do Heol nói vậy, Kook hơi nhíu mày, cậu thật sự không ngờ Do Heol lại tới để lôi kéo người thế này đấy ?
Ánh mắt Do Heol tràn ngập sự dịu dàng, thương yêu : "Jung Kook , em bao năm nay một mình lang bạt ở ngoài, chịu nhiều khổ cực rồi. Tuy giờ em sống cũng rất tốt, nhưng dù Big Hit có trọng dụng em đi nữa, giữa em và Big Hit dù sao cũng chỉ là mối quan hệ dây dưa mang đến lợi ích với nhau . Còn nếu em về INTRO , ít nhất anh còn có thể chăm sóc được cho em. Hoặc nếu em làm việc mệt quá, muốn nghỉ ngơi cũng được, không cần cứ phải để bản thân vất vả như vậy..."
"Hơ..." Kook cười gằn : "Ý của Seol tổng là muốn bao dưỡng tôi à ?"
Do Heol biến sắc, vội nói : "Jung Kook ! Anh không có ý này ! Anh chỉ muốn chăm sóc cho em thôi !"
"Seol tổng nên chăm sóc tốt cho mẹ con Jeon Hyo Cho đi thì hơn, không khiến anh phải lo cho tôi."
Kook vừa dứt lời, mặt Do Heol liền trắng bệch như giấy : "Em biết rồi à..."
Do Heol khẩn thiết nhìn chàng trai trước mắt mình giải thích : "Jung Kook , anh không lừa em, anh vừa về đã bảo luật sư làm thủ tục ly hôn rồi . Hôm đó, anh cũng đã hẹn Hyo Cho để nói rõ với cô ấy nhưng tối hôm đó... Hyo Cho bỗng bị ngất nên phải đưa vào viện... sau khi xét nghiệm thì phát hiện.. đã có thai mất rồi... Lúc đó anh thật sự cũng không biết mở miệng thế nào nữa... Anh biết anh lại khiến em thất vọng... Jung Kook , hãy đợi anh... cho anh thêm chút thời gian nữa, được không ?"
Do Heol nói xong, căng thẳng nhìn Kook , lại phát hiện cậu đã nhắm mắt, khẽ tựa đầu vào xích đu, hình như ngủ mất rồi.
Cảnh này...
Do Heol như bị mê hoặc, gã không tự chủ được mà tiến lại phía cậu.
Nhưng, khi tay gã sắp chạm vào cậu, bỗng có một người lách vào đứng ngay trước mặt Kook , chặn tay gã lại.
Trong mắt Jimin tràn ngập những mảnh băng sắc lạnh : "Tôi nói này tổng giám đốc Seol , anh là người đã có vợ, làm thế này e là không thích hợp đâu ?"
Bốn chữ người đã có vợ đâm thẳng vào Do Heol khiến sắc mặt gã khó coi vô cùng : "Jung Kook uống say rồi, phiền cậu gọi trợ lí của cậu ấy tới đây."
Jimin xùy một tiếng : "Cậu ấy có làm sao thì liên quan quái gì đến anh !"
Nói xong anh chàng bực bội nhìn Kook ngủ say như chết không biết trời trăng gì bên cạnh rồi đỡ cậu lên.
Cậu nhóc chết tiệt này ! Chẳng có chút cảnh giác nào cả.
Kook được kéo dậy lúc này mới mơ màng mở mắt : "Jimin...?"
"Chẳng phải tôi bảo cậu uống ít rượu thôi hả ! Uống nhiều thế làm gì, muốn chết à !" Jimin quát.
Kook miết miết mi tâm : "Tôi chỉ uống có một ly thôi mà..."
Sau khi hôn mê một năm, sức khỏe cậu cũng đã bình phục kha khá nhưng tất nhiên cũng sẽ để lại di chứng, cậu phát hiện tửu lượng của cậu bị giảm đi, chỉ một ly là gục.
Jimin đỡ Kook đi nhanh khỏi đó, vừa đi vừa nổi cơn tam bành chửi bới : "Ban nãy suýt chút nữa là cậu bị cái tên họ Seol kia sàm sỡ rồi đấy có biết không hả ?"
"Cảm ơn nhé."
"Tất nhiên là cậu phải cảm ơn tôi rồi ! Có quả bạn thân tốt như tôi thế này, chắc kiếp trước cậu tu tốt lắm ! Sau này cậu mà lấy tôi ra so với cái thằng tồi tệ đó nữa là cậu không xong với tôi đâu nhé !"
"Sao có thể chứ ! Ông là cháu trai tôi cơ mà !"
"Con mẹ nó cậu nói thêm lần nữa xem, tôi là gì của cậu ? Có tin tôi vứt luôn cậu ở đây không ?"
"Người anh em ! Đại ca à... chuyện hôm nay, đừng nói với anh yêu nhà tui nha..."
"Cậu chỉ biết có anh yêu nhà cậu thôi !"
....
Những ngày này, Kook phát hiện Lee Wan có gì đó rất kì lạ.
Lúc nào anh cũng đi lòng vòng quanh cậu, hỏi han ân cần, hết bưng trà rồi lại rót nước.
Trước đây tuy là Lee Wan vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu, nhưng mấy gần đây rõ ràng là cứ như kiếm chuyện, nhiều khi trông còn có vẻ gì đó muốn nói lại thôi.
Kook hết cách đành hỏi thẳng : "Anh Lee , anh bị làm sao thế ? Có gì thì nói thẳng em nghe xem nào !"
Lee Wan líu ríu cả nửa ngày mới chịu ai oán mở lời : " Vương tử đại nhân, em sẽ không bỏ rơi anh đâu đúng không ?"
"Sao tự dưng lại nói thế ?" Kook khó hiểu.
"Còn chẳng phải vì con bê PR khốn nạn bên INTRO kia sao? Loại cóc ghẻ như lão ta mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn lôi kéo em qua INTRO còn gì !" Lee Wan căm phẫn quát lên.
Kook nghe vậy dở khóc dở cười : "Anh đã bảo ông ta là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi, sao mà em qua chỗ ông ta được ?"
"Nhưng anh không có cảm giác an toàn mà..."
Lúc này, Ahn Suk Hwan đẩy cửa vào, xách cổ Lee Wan ném qua một bên : "Già đầu thế rồi còn nũng nịu cái gì ! Nổi hết cả da gà ! Chẳng phải đã bảo anh đừng có làm phiền Jung Kook rồi cơ mà ? Đi làm việc đi !"
Kook bất đắc dĩ nói : "Anh Lee , anh cứ yên tâm, tối qua Seol Do Heol quả thật có tới tìm em nhưng em đã từ chối rồi."
"Móa ! Con bê khốn đó quả là vô liêm sỉ ! Không ngờ còn đá cả Seol Do Heol ra trận nữa !" Lee Wan tức mém chết.
Có điều nghe thấy Kook nói đã từ chối, cuối cùng Lee Wan cũng bỏ được tảng đá lớn trong lòng, anh lại ngoe nguẩy đuôi vui vẻ đi làm việc : "Thế vương tử đại nhân này, tối nay anh đón em tới dự lễ kỉ niệm của đài truyền hình Seoul nhé !"
"Em vẫn chưa biết mấy giờ mới xong việc chiều nay, dù sao thì chương trình của em cũng ở phía sau. Anh cứ đưa So-min tới đó chuẩn bị trước, xong việc em tới thẳng đó là được." Kook nói.
"OK !" Lúc này, Lee Wan lại tràn trề sức sống.
Nam thần đại nhân thật quá là thấu hiểu lòng người mà !
...
Buổi tối.
Lee Wan đưa So-min tới đài truyền hình.
Sau khi tới nơi, hai người vào phòng trang điểm được chỉ định.
Vừa mới bước vào liền phát hiện có người đã ở sẵn trong đó, lúc này Lee Wan mới biết là mình vào nhầm phòng.
Trong phòng chỉ thấy Han Ji Min và quản lí cùng hai trợ lí của cô ta, với một chuyên viên trang điểm, một stylist và hai vệ sĩ, cả đám đều đang bu lại xung quanh để hầu hạ, trang điểm cho cô ta.
Trong đó, một trợ lí cằm nhọn của Han Ji Min nhìn thấy người ngoài tiến vào, lập tức giận đùng đùng lên quát thẳng vào mặt Lee Wan và So-min : "Ai cho các người tự tiện vào đây hả ! Đây là phòng trang điểm dành riêng cho Ji Min !"
Lúc Lee Wan biết mình vào nhầm, tính định đưa So-min êm đẹp ra khỏi đó luôn.
Nhưng, ai biểu là oan gia ngõ hẹp, anh nhìn cô trợ lí cằm nhọn kia rồi cười lạnh một tiếng : "Hơ, phòng trang điểm riêng ? Trên đó có viết tên cô ta chắc ?"
Cô trợ lí kia nhìn Lee Wan đầy vẻ trào phúng : "Lee Wan, tốt xấu gì năm ấy anh cũng là một quản lí hàng đầu, tuy sau này sa sút đến mức suýt phải ngủ đầu đường xó chợ, nhưng cũng đâu cần phải như tên lưu manh thế này chứ ?"
"Hơ hơ, người thật sự phải ngủ đầu đường xó chợ e là kẻ khác chứ nhỉ ?" Lee Wan cố tình nhìn về phía Han Ji Min , lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời anh nói, Han Ji Min đang trang điểm nhất thời cứng hết cả người, mặt cũng biến sắc.
Rõ ràng Lee Wan đang châm biếm cô ta.
Một năm trước, khi cô ta gặp cảnh nghèo khổ nhất đúng là đã phải ngủ đầu đường xó chợ thật, sau đó được Lee Wan nhìn trúng đưa về Big Hit mới nhảy được lên vị trí sao hạng A ngày hôm nay.
Cô trợ lí kia cũng từng nghe nói về quá khứ của Han Ji Min , biết chắc chắn tâm trạng của cô ta lúc này rất khó chịu liền xông tới trước mặt hai người kia : "Đã bảo đây là phòng trang điểm riêng của Ji Min rồi, chó nghe không hiểu tiếng người à ?"
Lúc này nhân viên của đài truyền hình nghe thấy động tĩnh ở đây nên vội vàng chạy tới.
"Xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy ?" Một người đàn ông trung niên để râu và một cô nhân viên trẻ đi vào.
Cô trợ lí cằm nhọn thấy người tới lập tức cáo trạng : "Biên đạo , anh cũng biết đây là phòng trang điểm chuyên dụng của Ji Min đúng không ? Mỗi lần Ji Min tới đây đều được dùng phòng này một mình, những phòng khác nhỏ quá thật sự không chen nổi ! Nhưng hai người này cứ như lưu manh đứng đây không chịu đi, định cướp phòng trang điểm của Ji Min nhà chúng tôi đấy !"
"Chuyện này..." Biên đạo nhìn Han Ji Min đang trang điểm, lại nhìn So-min và Lee Wan , cảm thấy thật nhức đầu.
Làm trong nghề của ông, thường đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, mà Han Ji Min ại là nhân vật nổi tiếng khó nhằn trong giới.
Sau một hồi cân nhắc, biên đạo liền ho nhẹ một tiếng rồi quay ra nói với Lee Wan và So-min : "Căn phòng này quả thật là phòng trang điểm chuyên dụng của cô Han , hai người theo tôi qua phòng khác được không ? "
Trợ lí cằm nhọn thấy đạo diễn quả nhiên vẫn đừng về phía bọn họ lập tức trưng vẻ dương dương đắc ý : "Nghe thấy chưa ?"
So-min không muốn gây thêm rắc rối cho Lee Wan nên cô khẽ khuyên anh : "Bỏ đi anh Lee , bọn mình qua chỗ khác đi !"
Lee Wan không nói nữa, nhưng mặt vẫn xị ra.
Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, cô trợ lí kia mất kiên nhẫn : "Tiết mục của Ji Min nhà chúng tôi sắp bắt đầu rồi, để cô ấy lên sân khấu muộn các người có chịu trách nhiệm nổi không ?"
Vốn chẳng phải chuyện gì to tát nhưng cô trợ lí này lại cứ muốn gây gổ, rõ ràng là cố tình muốn để họ khó xử.
Biên đạo đứng cạnh nhìn đồng hồ, đúng là sắp muộn thật, vậy nên ông cũng chẳng muốn dây dưa nữa, giọng điệu cũng tỏ ra cương quyết hơn : "Mời hai vị rời khỏi đây, xin đừng làm ảnh hưởng tới sự chuẩn bị của các nghệ sĩ khác."
Cô trợ lí kia đánh mắt ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, the thé cái giọng lên : "Còn không mau cút đi ! Mang một diễn viên hạng bét bỗng nổi tiếng sau một đêm tới đây mà cũng muốn lên mặt cướp phòng trang điểm của Ji Min nhà chúng tôi à, ai cho các người mặt mũi thế đấy !"
Lúc nói, hai tên vệ sĩ đã tiến tới, muốn đuổi hai người đi...
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Lee Wan và So-min bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lùng : "Hóa ra... tôi là diễn viên hạng bét à ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro