Leo núi 🌋
Xuân về hoa nở, ánh nắng tươi đẹp, quả thực là thời tiết thích hợp để đi dã ngoại.
Bãi đỗ xe dưới chân núi , trước hai chiếc xe sang trọng, Ji Hoon , Yang Yujin , Kim Won Hye và cả vài người khác nữa, một đám người đang đứng cạnh xe vừa nói chuyện vừa đợi người.
"Người đâu rồi ? Sao vẫn chưa đến vậy ?"
"Có khi nào không đến không ?"
"Không phải chứ ! Tôi nghe nói có anh Taehyung đến thì tôi mới đến đấy nhé ! Đừng có lừa nhau !"
...
Yang Yujin nhìn đồng hồ trên tay : "Mọi người đợi thêm chút nữa nhé, tâm trạng của Taehyung không tốt, có khả năng ngủ muộn một chút không chừng…"
"Tâm trạng không tố t? Sao thế ?" Ngay lập tức có người nhạy cảm đánh hơi được mùi của bát quái, vội sáp đến truy hỏi.
Yang Yujin chần chừ một lát nói : "Hình như đang cãi nhau với người yêu…"
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đã nổ tung.
"Có phải thế không ? Cãi nhau á ? Lần trước thấy vẫn như keo sơn với nhau cơ mà ?"
"Chị Yujin , chị nói thật không ? Anh em thực sự cãi nhau với anh chàng đó hả ?"
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng cãi nhau rồi ! Tôi biết thừa bọn họ yêu nhau không được bao lâu mà ! Chắc là đã chia tay rồi chứ gì ?"
"Tôi thấy có thể lắm chứ ! Có thể khiến người có tính cách như anh Taehyung cãi nhau, chắc chắn phải là chuyện lớn !"
...
Nghe bạn bè vây xung quanh truy hỏi,Yang Yujin xin lỗi nói : "Tôi cũng chỉ nghe Ji Hoon nói mấy câu, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ !"
Thực tế thì, trong bụng cô ta lại rất rõ ràng, xảy ra chuyện như thế, Taehyung chia tay Jung Kook là điều đương nhiên.
Mọi người nghe thế ngay lập tức tất cả đều mồm năm miệng mười quay ra hỏi Ji Hoon.
"Ji thiếu, rốt cuộc là như thế nào thế ?"
"Ji thiếu…! Ji thiếu ?"
"Làm sao ?" Ji Hoon rít điếu thuốc, cau có nhìn về phía đám người .
"Ji thiếu, hôm nay sao anh cứ như đang trên mây thế… chúng tôi đang muốn hỏi anh rốt cuộc tình huống của Kim Taehyung như thế nào, có phải là đã chia tay rồi không ?"
"Chia tay ?" Tâm trạng của Ji Hoon không tốt, vừa nãy đang thất thần, cũng không chú ý đến bọn họ đang buôn cái gì, cho nên không hiểu rốt cuộc là tại sao bọn họ lại rút ra được cái kết luận : Kim Taehyung chia tay .
"Đúng thế, không phải anh nói với Yujin, Taehyung đang cãi nhau với người yêu à ?" Có người hỏi.
Ji Hoon thế mới nhớ lại, bản thân mình quả thực có nói vậy…
Nhưng mà lúc đó chỉ là không muốn để Kim Taehyung đến mới tiện miệng lấy cớ thôi mà ?
Chẳng lẽ bọn họ đều tin là thật ?
Hơn nữa… nhìn cái vẻ này…Yang Yujin cũng tin ?
...
Một chiếc xe việt dã từ từ dừng lại, ngay sau đó cửa xe mở ra, người xuống xe quả nhiên là V .
Yang Yujin mỉm cười bước đến : " Taehyung , anh đến rồi, chỉ thiếu mỗi anh thôi, chúng ta xuất phát nhé ?"
"Ừm " V gật đầu.
Yang Yujin đang định sải bước đi về phía trước, lại thấy V không đi cùng với cô mà lại vòng sang bên kia, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.
Lẽ nào V còn gọi người khác đi cùng ?
Sau đó, mọi người liền thấy người bước xuống ghế lái phụ, thế nhưng lại là… Jung Kook ?
Tại sao cậu ta lại đi cùng Taehyung đến đây !!!
Bởi vì quá bất ngờ, Yang Yujin nhất thời không thể che dấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, gương mặt cô ta tràn đầy thoảng thốt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xe.
Sau đó chuyện càng khiến người ta không thể tin nổi là, lúc Kook xuống xe, V còn vì tránh cho cậu khỏi bị đụng đầu mà cẩn thận đặt tay lên đầu cậu , đợi cậu xuống xe, đóng cửa lại rồi rất tự nhiên mà nắm lấy tay cậu .
Kook hôm nay mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, là đồ đôi với V , đang dụi mắt, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, sau khi lên xe, Kook hạ ghế ra nằm ngủ bù, cho nên mới nãy lúc lái xe đến, mọi người đều không phát hiện ra ghế phụ còn có người.
Giờ phút này, hai người sóng vai đứng bên nhau, quần áo lại còn là đồ đôi, hiển nhiên là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt…
Chuyện này sao có thể như thế được ?
Chẳng lẽ bọn họ không chia tay ?
Nhìn dáng vẻ này dường như ngay đến cả dấu vết cãi nhau đều không có !
Rốt cuộc là sai sót ở đâu mới được cơ chứ ?
"Cậu Jung Kook… cũng đến sao ?" Giọng nói của Yang Yujin rất bình tĩnh, nhưng bàn tay buông thõng bên cạnh lại đang siết chặt lại.
"Đoàn làm phim cho nghỉ, tôi đưa em ấy đến đây thư giãn một chút." Kook vẫn đang lơ mơ buồn ngủ, người lên tiếng là V.
"Hóa ra là thế à… vậy thì xuất phát thôi, để muộn nữa thì không kịp lên đến đỉnh núi khi trời tối đâu." Vẻ mặt của Yang Yujin đã khôi phục như thường, tuy rằng trong đầu vẫn còn vô số nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi, chỉ đành đợi lúc khác tìm cơ hội hỏi V .
Kook rõ ràng không ngủ đủ, vẻ mặt sau khi xuống xe vẫn đang mơ mơ màng màng, có người chào hỏi với cậu , cậu đều trả lời lại theo phản xạ có điều kiện.
Lần này có không ít người quen đã từng gặp ở khu du lịch lần trước, vì lần đó ở trường bắn súng Kook thể hiện khả năng bắn súng xuất thần của mình, thái độ của mọi người từ khinh thường trở thành tò mò và cẩn thận.
Đặc biệt là khi đứng trước mặt V , cho nên bề ngoài cũng tỏ ra rất thân thiết với Kook .
Lần này đến còn có một đôi vợ chồng, quen nhau trong một bữa tiệc dành cho người độc thân rồi sau đó kết hôn, cô gái vừa đến dưới chân núi thì bắt đầu than thở : "Trời ơi ! Cao thế ! Phải bò lên thật đấy à ? Em cảm giác chỉ cần leo được một nửa là em đã mệt chết rồi !"
"Không sao, không leo nổi thì chồng cõng vợ !"
"Chồng thật tốt ~"
...
Nghe cuộc đối thoại của đôi vợ chồng trẻ, V vô thức quay sang nhìn người bên cạnh mình: "Buồn ngủ lắm à ?"
Kook bực bội bĩu môi : "Tại anh hết đấy!"
Tối hôm qua cậu thức đợi anh làm xong việc rồi mới ngủ , hôm nay sáng sớm đã phải dậy, chỉ ngủ được có mấy tiếng đồng hồ .
Câu này của Kook V hiểu, nhưng những người khác nghe được lại không phải như thế, thoáng cái tất cả mọi người đều bắt đầu ào ào tưởng tượng ra những thứ rất bổ não .
Quả nhiên là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa !
Nhìn thấy cậu nhóc nhỏ ngáp liên tục, V đi đến trước mặt cậu , sau đó hơi khom người xuống : "Đến đây."
"Làm gì ?" Kook không hiểu.
V : "Lên đây, ngủ tiếp."
"Thật không ?" Mắt Kook sáng lên, bờ vai to lớn vững chãi kia quả thật khiến cậu càng buồn ngủ, cho nên sợ anh hối hận mà nhảy lên ngay lập tức.
V chỉnh lại tư thế một chút, sau đó cõng Kook bắt đầu leo núi.
Mọi người xung quanh cùng đôi vợ chồng mới cưới nọ : "…"
"Má ơi ! Kết hôn rồi mà vẫn còn thua bọn họ ! Có còn thiên lý nữa không đây !"
Anh ta chuẩn bị khi nào vợ leo núi mệt thì cõng, kết quả phía Kim Taehyung mới bắt đầu leo núi đã cõng rồi !
"Nói đến việc cho đám độc thân cẩu ăn hành, tôi chỉ phục mỗi anh Taehyung !"
"Ha ha ha ~ nếu như trước kia cậu mà nói với tôi, chắc chắn tôi không tin Kim Taehyung sẽ có một mặt như thế này đâu, nhưng mà giờ thì quen lắm rồi !"
.....
Bất tri bất giác tất cả mọi người đã leo được một nửa quãng đường, Kook thì vẫn ngủ mê mệt trên vai V .
Bước chân của V vẫn rất vững vàng cho dù anh có đang cõng một người trên lưng, leo núi lâu như vậy, trên gương mặt anh vẫn chẳng có chút gì khác thường.
Mấy người đi đằng sau thở phì phò không nhịn nổi mà cảm thán một câu, thể lực của Kim tổng tốt quá đi mất...
Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, chỉ là mấy đứa con gái có quan hệ tốt với Yang Yujin bao gồm cả Kim Won Hye không khỏi ngứa mắt.
Kim Won Hye thở phì phì đuổi theo sau V , thực sự không tài nào chịu nổi nữa liền nói : "Anh, tiếp đến còn một quãng đường rất dài nữa đấy ! Rốt cuộc thì cậu ta còn định ngủ đến bao giờ nữa chứ ! Muốn để anh mệt chết à ?"
Trên lưng anh, Kook khẽ cau mày vì những tiếng ồn ào, V thấy vậy, vẻ mặt nhìn Kim Won Hye liền lạnh đi mấy phần : "Im lặng."
Kim Won Hye tức phát điên !
Chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng lục tục lên đến đỉnh núi.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều, đúng vào lúc này Yang Yujin không nhịn nổi nữa, cô ta đi thẳng đến trước mặt V : "Taehyung , em có thể nói chuyện với anh một lát được không ?"
V quay sang nhìn Kook vẫn còn đang mải loay hoay với cái lều.
Kook còn đang chăm chú dựng lều, thế cho nên không để tâm lắm xua xua tay, ý bảo hai người cứ đi đi.
Chậc, nhịn được lâu như thế quả là cũng chẳng dễ dàng gì…
Yang Yujin nhìn vẻ không thèm để ý của Kook , hoàn toàn không coi cô ta là một mối nguy hiểm, tim lại đau nhói.
Rõ ràng chuyện cậu ta bắt cá hai tay đã bị V biết rồi, rốt cuộc đứa con trai này lấy đâu ra tự tin như thế ?
Đợi khi hai người đi xa hơn một chút , Yang Yujin nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức sốt sắng thăm hỏi : "Taehyung , tin nhắn và ảnh hôm qua em gửi cho anh, anh đã xem chưa ?"
"Ừm." Tuy rằng V đang nói chuyện với Yang Yujin nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu nhóc nhỏ đang dựng lều cách đó không xa.
"Anh đã nhìn thấy ảnh Jung Kook đang thân mật với người đàn ông khác chưa ?" Yang Yujin xác nhận với anh một lần nữa.
"Nhìn thấy rồi." Vẻ mặt của V vẫn thản nhiên như cũ.
Nhìn thấy rồi… vậy sao lại phản ứng như thế này ?
Yang Yujin hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần cuối cùng : "Anh… anh không nghĩ gì sao ?"
V : "Chụp đẹp lắm, cám ơn."
Chụp đẹp lắm…?
Cám ơn ?
Trong thoáng chốc, Yang Yujin dường như nghĩ rằng đầu óc mình có vấn đề rồi thì phải ?
Hoặc là thần kinh của Kim Taehyung có vấn đề ?
Một người đàn ông bình thường sau khi nhìn thấy ảnh chụp người yêu mình thân mật với một người đàn ông khác sẽ có cái phản ứng kì dị này sao ?
Yang Yujin hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, quan tâm hỏi han : "Taehyung , có phải anh bị cậu ta nắm nhược điểm gì trong tay không ?"
Bằng không ngoại trừ điều đó ra, cô ta thực sự không nghĩ ra nổi lý do gì có thể khiến V biết được chuyện như này rồi mà còn tiếp tục bên cạnh cậu ta.
"Không phải." V trả lời, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì khác thường.
"Vậy rốt cuộc là tại sao ?" Yang Yujin cảm thấy bản thân không thể hiểu người đàn ông trước mặt này.
"Người đàn ông trong bức ảnh đó, là tôi." V nhẹ nhàng nói.
"Anh… anh nói gì cơ ?" Yang Yujin ngây ra sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô ta nói rất nhanh : " Tại sao lại có thể là anh được ? Chẳng lẽ những bức ảnh mà em gửi cho anh đều bị đánh tráo rồi."
Khi Yang Yujin khó khăn lắm mới tìm được lý do cho bản thân mình thì V đã lên tiếng dập tắt ảo tưởng của cô ta : " Đó chính là tôi, chẳng qua chỉ đổi sang một khuôn mặt khác mà thôi."
V nói nhẹ bẫng như lông hồng nhưng Yang Yujin lại cảm thấy như thể sét đánh giữa trời quang, sững sờ đứng nguyên tại chỗ : "Là anh… anh nói… người đó chính là anh ?"
"Nghề nghiệp của em ấy yêu cầu không thể công khai quan hệ yêu đương, chúng tôi bình thường rất ít khi có thời gian ở bên nhau, cho nên tôi dùng cách này để có thể ở bên em ấy."
Hiếm thấy V nói nhiều như thế để giải thích, mỗi câu mỗi chữ đều như bom tấn dội thẳng vào não Yang Yujin : "Còn có vấn đề gì nữa không ?" V hỏi.
Yang Yujin sắc mặt trắng nhợt, thê thảm lắc đầu.
Vấn đề gì à...
Cô ta còn có thể có vấn đề gì nữa đây ?
Cô ta ngàn tính vạn tính nhưng tuyệt đối cũng không thể tính được rằng, gian phu mà Kook vụng trộm đó lại chính là V !
Chỉ vì có thể ở bên cạnh đứa con trai ấy nhiều hơn một chút, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đó thế nhưng lại không tiếc tự mình cải trang, thay đổi diện mạo để cùng ở bên nó.
Kết quả là… V chỉ nói một câu liền đẩy cô ta xuống vực sâu vạn trượng, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một con hề nhảy nhót đáng cười !
"Nếu như đã như thế, để tôi nói với cô mấy câu." Im lặng một lúc lâu, V chủ động lên tiếng.
"Anh muốn nói gì ? Nói rằng em ti tiện khích bác ly gián sao ? Nhưng em căn bản không biết được anh ta chính là anh ! Em lo anh bị lừa thật mà !"
V ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như thể xuyên thấu lòng người : " Yang Yujin , có một số chuyện tôi không nói , bởi vì cô là một đứa con gái thông minh, tôi tin tự cô hiểu lấy được."
Yang Yujin cắn chặt môi : "Đừng nói nữa ! Em không muốn nghe !"
V đã quyết định không để cô ta trốn tránh nữa, giọng anh bình thản, nhấn từng chữ một : " Yang Yujin , tôi với cô là không thể, cho dù là quá khứ, hay hiện tại, giữa tôi với cô chỉ có tình bạn, không có ý gì khác . Cho dù không có Jung Kook , tôi cũng sẽ không chọn cô. Mong cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian với tôi nữa."
Yang Yujin không ngờ được, V lại thẳng thừng như vậy, nói ra những câu làm tổn thương người khác đến thế, cả người cô ta đều run bần bật : "Kim Taehyung… anh thật độc ác…"
" Coi như là nể mặt Ji Hoon , đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô, cho dù là cô hay ba cô, phải dừng ngay những hành động không nên có đó lại . Bằng không lần sau tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là độc ác thật sự." Nói dứt lời V liền quay người đi mất.
Khoảnh khắc V xoay người đi đó, cả người Yang Yujin như thể cạn kiệt sức lực, ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…
Đúng thế …
Cô ta biết!
Đằng sau một gốc cây cách chỗ Yang Yujin vài bước, Ji Hoon lẳng lặng dựa vào gốc cây đó, muốn đi ra an ủi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế được, lúc này anh mà xuất hiện chỉ khiến cô càng thêm khó xử.
Tuy rằng anh biết không nên nghe lén, nhưng mà, khi nhìn thấy V và Yujin nói chuyện một mình với nhau, anh vẫn không thể kìm nổi mà bám theo.
Kết quả không ngờ… lại nghe được những điều này…
Kook vừa mới dựng xong cây cột chống cuối cùng, liền nhìn thấy V bước lại từ đằng xa : "Anh về rồi đấy à !"
"Ừm."
"Mau nhìn xem, mau xem lều em dựng này ! Giỏi không ? Em nói anh nghe chắc chắn lắm đấy nhé !" Khuôn mặt của Kook tràn đầy cảm giác thành tựu, vỗ vỗ cái lều vừa mới dựng xong.
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cậu nhóc nhỏ, vẻ mặt của V sầm sì : "Em không lo lắng chút nào à ?"
"Anh khó hầu thật đấy, em có lòng tin về anh, anh cũng giận ?" Kook cạn lời.
V thở dài một hơi, được rồi, anh không nói lại được cậu .
"Anh đã nói rõ ràng với cô ta rồi." Bà xã đại nhân không hỏi, V chỉ đành tự mình giải thích để bày tỏ lòng trung thành.
Nhìn cái vẻ mặt đòi khen của V , suýt chút nữa thì khiến Kook cười phì, cậu kiễng chân chủ động hôn lên môi anh một cái : "Ngoan quá đi thôi ~ Thưởng cho anh một cái thơm này ~ !"
Lúc sắp xếp lều ngủ, V và Kook đương nhiên là ngủ cùng nhau. Yang Yujin và Kim Won Hye ngủ cùng một lều, đôi vợ chồng mới cưới một lều, còn những người khác tự phân chia lấy.
Đêm nay, hiển nhiên có không ít người mất ngủ.
Bên này V và Kook đang trò chuyện vui vẻ, từ … lều bên cạnh liền vang lên những tiếng động "nạ nùng"…
Nghe có vẻ giống như con gái khóc.
"Hửm, có phải có ai đang khóc không ?" Kook hiếu kì vểnh tai lên nghe ngóng.
"Không phải." V mặt không biểu cảm trả lời.
"Không phải ? Nhưng em rõ ràng là nghe thấy mà ?"
Lúc Kook nói chuyện, những âm thanh từ lều bên cạnh vang lên càng rõ ràng.
"Ưm… ư… a… đừng mà… đừng mà… đau em mà...nhẹ thôi…"
Kook : "…"
Cùng với âm thanh càng lúc càng kịch liệt, có đần mấy đi nữa cũng hiểu bọn họ đang làm gì.
Ngủ ở lều bên cạnh chính là đôi vợ chồng mới cưới nọ.
Buổi sáng, đôi vợ chồng nọ show ân ái bị V và Kook đè bẹp, tối đến không cam tâm, dứt khoát chơi "chiêu lớn" luôn !
Nhưng mà, bên V thế nhưng lại chẳng có lấy chút động tĩnh nào, chẳng lẽ tối nay thực sự ôm vợ đắp chăn bông nói chuyện phiếm ?
Mọi người đang nghĩ thế, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy "rầm" một cái !
Tất cả mọi người đều giật mình chui ra khỏi lều, sau đó họ nhìn thấy… chỗ dựng lều của V và Kook… sụp luôn rồi… sụp luôn rồi đấy…
Má ơi ! Đến cái lều cũng sụp luôn ! Kiểu này thì là kịch liệt đến mức nào chứ ?
Kim gia quả nhiên là người làm đại sự trong âm thầm nha…
Một lúc sau, V sắc mặt đen như đáy nồi che chở Kook bò ra khỏi lều, nhìn chằm chằm cậu nhóc nhỏ đang chột dạ trỏ trỏ hai ngón tay vào nhau : "Đây chính là cái lều em dựng cực kì chắc chắn " ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro