Là anh ...
Mắt thấy thời gian một tuần đã hết, J Hope chỉ có thể ôm đôi mắt gấu mèo đi tìm V báo cáo tiến độ điều tra.
J Hope còn chẳng buồn thay đồ, cứ mặc cái áo ngủ mấy ngày không thay rồi lê dép đi trong nhà lóc cóc chạy đi tìm anh trai.
"Anh ! Em xin lỗi ! Đã nói trong vòng bảy ngày nhất định sẽ bắt được tên cầm thú kia cho anh ! Kết quả là tên kia gian xảo quá ! Chẳng để lại chút dấu vết gì, chẳng trách Kook điều tra mà chẳng tra được gì ! Chắc chắn tên này không phải nhất thời ác ý mà là kẻ phạm tội thành thói ! Chắc chắn là một tên ác ma háo sắc !"
J Hope ôm một chồng tài liệu nghẹn ngào rơi lệ lên án, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo giờ này y như anh chàng thư sinh đáng thương bị nữ quỷ hút cạn sinh lực.
Nhìn xem dáng vẻ sứt đầu mẻ trán này của J Hope , V có chút kinh ngạc, điều tra tin tức là lĩnh vực mà J Hope am hiểu nhất, huống chi anh cũng đã tạo điều kiện thuận tiện nhất cho rồi, vậy mà mất tới bảy ngày cũng không điều tra ra nổi gã đàn ông đêm đó là ai ?
"Điều tra đến chỗ nào." Ngồi trước bàn làm việc lạnh lẽo, V lạnh lùng hỏi.
J Hope vội đặt chồng tài liệu xuống trước mặt V : "Em đã khoanh vùng đối tượng rồi nhưng vẫn không điều tra ra nổi tên đó là ai ! Hệ thống bảo mật của khách sạn vô cùng tân tiến, cho dù có là hacker siêu đẳng thì cũng không thể yên lặng xóa hết dấu vết, không khôi phục nổi thế này."
Ánh mắt V nhanh chóng quét qua ngày tháng cùng với số phòng.
Vừa thấy rõ ngày và số phòng kia, khuôn mặt lạnh băng trước nay không đổi vì bất cứ cái gì của V đột nhiên biến đổi.
Đầu ngón tay V vừa chỉ lên số ngày và số phòng trên giấy thì giọng nói trầm thấp cũng đồng thời vang lên : "Là anh."
J Hope gãi đầu : "Hở ? Cái gì ? Cái gì là anh cơ ?"
V chậm chạp đọc lại số ngày và số phòng : "Tối đó, người trong phòng này, là anh."
Vừa dứt lời, J Hope liền đứng đực ra, dường như không hiểu V đang nói gì, mãi nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, truy hỏi : " Anh... Anh nói cái gì ? Người trong phòng này... là... là anh á ?"
"Tài liệu ghi chép tối đó, cũng là anh tự xóa." V tiếp tục nói.
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Ngây ra mất một lúc , J Hope hộc tốc lao tới chụp lấy tờ tài liệu trên bàn V , nhìn số phòng với số ngày, sau đó đôi mắt càng lúc càng trợn trắng, sau đó nữa thì y như vừa bị sét đánh : " Đùa nhau hả ?"
Sao... lại không nghĩ tới chứ...
"Đây... đây không phải là cái ngày em hạ thuốc anh vào năm đó sao !!!"
Chẳng trách... Chẳng trách anh có làm thế nào cũng không điều tra ra nổi.
Anh trai đã tự tay xóa dấu vết, anh có thể tra ra sao ! Chẳng ai có khả năng tra ra được hết !
J Hope xem đi xem lại tài liệu kia, dường như muốn tìm ra một chỗ hổng nào đó, vẻ mặt như sắp phát điên : "Hóa ra năm đó anh và Kook ở cùng một thời gian... cùng một địa điểm... sao lại có chuyện trùng hợp kì lại thế này ! Anh có nhớ nhầm không thế ?"
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của V bắn qua : "Em cho rằng anh có thể nhớ nhầm sao ?"
J Hope bị ánh mắt rét lạnh kia dọa co cổ lại, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Không đâu ! Tuyệt đối không thể !
Người anh chửi cầm thú bao nhiêu ngày như thế... chẳng lẽ... chẳng lẽ là...
J Hope quả thực không dám tiếp tục nhớ lại!
"Tiếp tục điều tra." Lúc này đây, sắc mặt của V cũng vô cùng khó coi, kinh khủng đến nỗi J Hope còn chẳng có gan mà liếc lấy một cái.
"Dạ dạ dạ... em lập tức đi điều tra lần nữa ! "
3 ngày sau ...
V : "Qua đây."
Vừa nghe thấy anh hai yêu dấu gọi, J Hopd nhất thời bộc phát ra tốc độ thi chạy từ hồi đi học ra bay thẳng tới nhà anh .
Ánh mắt V rơi vào cặp màu đen trong tay J Hope.
J Hope cần thận mở khóa kéo của cặp tài liệu rồi cẩn thận rút ra một tờ giấy, sau đó lại cẩn thận đặt lên bàn đọc của V .
Một tờ giấy mỏng manh mà nặng tựa ngàn cân
Thật ra thì đến lúc này J Hope vẫn có cảm giác không chân thực... bởi vì chuyện này... thật sự quá... quá kì diệu !
J Hope đợi nữa ngày mà vẫn không thấy V có ý định xem thì khẩn trương nuốt nước miếng : "Anh hai, có vấn đề gì sao ?"
Lúc này, trên mặt V có vô vàn cảm xúc biến hóa, cứ như thể thứ trước mắt đang nắm giữ sự sống chết của anh .
J Hope có cảm giác mình bị ngũ lôi oanh đỉnh, sấm sét đánh vào đầu liên tọi.
Hope đang kích động tới suýt nữa đi gặm bàn bấy giờ mới bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nâng hai tay đưa kết quả giám định dâng lên cho anh trai.
Hiện giờ, J Hope vô cùng khó tin cơ mà ánh mắt nhìn anh mình lại như đang nhìn một vị thần...
V nhận lấy rồi lia ánh mắt sắc bén đọc từng chữ trong kết quả.
Hiển nhiên là sự kích động kịch liệt của đại ma vương cũng không thua kém gì bạn J Hope của chúng ta.
Là em ấy...
Sớm biết là em thì năm đó anh nên đi điều tra rõ ràng, như thế liệu có thể gặp lại cậu sớm hơn một chút ?
Khi đã chắc chắn... ừm... người lên giường với anh năm đó đúng là Kook... anh cũng không thể không thừa nhận... sâu trong nội tâm có cảm giác... vui sướng thỏa mãn chưa từng có…
Từ sau chuyện năm đó thì giữa anh và J Hope luôn tồn tại một chút hiềm khích nhỏ, cộng thêm việc J Hope vẫn luôn chột dạ tự trách, luôn sợ hãi, lại càng kiêng kỵ nhắc tới chuyện năm trước.
Cho đến lúc này vì Kook mà chuyện này mới được nhấc lên một lần nữa.
Mà lúc này thì sao...
V nhìn thằng em ngu xuẩn nhà mình chả hiểu sao lại có chút... thấy hợp mắt...
"Anh hai..." J Hope bị ánh mắt bất thường của anh hai chiếu thẳng vào mình như thế thì có có chút sợ hãi : "Khụ... anh đừng không nói gì mà... đừng dọa người như thế mà..."
Ngao ! Toi đời rồi ! Chắc anh hai không định giết người diệt khẩu chứ ?
Nếu không sao tự dưng ánh mắt lại dịu dàng thế ? Chả lẽ đây là chút ôn nhu cuối cùng sao...
J Hope hoảng loạn nói : "Anh hai, thật ra thì em thấy dù cho Kook có biết chuyện này đi nữa, chắc cũng chẳng làm sao cả đâu ! Tuy là cậu ấy hận người năm đó đến độ muốn giết tên đó cơ mà nếu người đó là anh... thì chắc chắn sẽ không như vậy đâu... Cậu ấy thích anh đến vậy cơ mà..."
Nghe vậy, ánh mắt của V hơi trầm xuống, cũng không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà, J Hope không tận tai nghe thấy, không tận mắt chứng kiến bộ dạng tuyệt vọng của Kook khi nhớ lại chuyện năm xưa...
Từng câu... từng câu một...
Giống như mũi dao rạch từng vết thương sâu hoắm trong trái tim anh.
Đáng chết !
Năm đó lượng thuốc mà J Hope bỏ quá lớn cho nên lúc mới đầu thì anh còn nhận biết được một chút, chỉ biết có một người đi vào rồi chủ động mò sát vào gần anh. Cơ mà... những chuyện sau đó thì anh hoàn toàn không nhớ rõ...
Anh thế mà lại khiến Kook bị đau đến sốt cao không dứt... thậm chí phải nằm trên giường hai tháng...
V thật sự không dám nghĩ tiếp...
Kook vẫn luôn nói anh là ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời của cậu , nhưng mà chỉ trong nháy mắt anh lại trở thành nguồn gốc của hết thảy mọi sự đen tối trong đời cậu.
Làm sao anh có thể cho cậu biết sự thật tàn nhẫn này ?
Sau khi Kook biết thì sẽ phản ứng thế nào ?
Ngay cả một người lăn lộn trên thương trường, bày mưu lập kế đến xuất thần nhập hóa cũng không thể đoán được kết quả của chuyện này .
Anh càng không cách nào dự liệu được bản thân có chịu nổi kết quả như vậy hay không.
J Hope là ai chứ, anh ta đảo mắt nhìn một vòng thì đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, vì thế khuôn mặt đẹp trai kia bắt đầu đỏ lên rồi nhăn nhó nói : "Khụ khụ... anh hai... có phải... có phải cái đêm năm đó ... anh quá dũng mãnh... làm Kook hơi thảm... cho nên không dám nói ra..."
Vừa dứt lời thì một ánh mắt lạnh như gió tuyết nơi Bắc Cực xông tới.
Mẹ ơi !
J Hope lập tức run lẩy bẩy, im lặng thật lâu mới lộ cái mặt đưa đám ra nói : "Được rồi được rồi... là em sai rồi... em không nên cho anh uống nhiều thuốc như vậy... nhưng mà lúc bình thường anh cứ lạnh lùng như thế... nên em mới bị ba mẹ ép đến đường cùng... em cũng hết cách."
V nhìn đi nhìn lại tờ giấy giám định, vùng giữa hai lông mày y như trời đông giá rét, không biết qua bao lâu mới lên tiếng : "Anh sẽ nói cho em ấy nhưng không phải bây giờ, chờ chuyện này điều tra xong toàn bộ đã."
Dĩ nhiên chuyện quan trọng hơn là, hiện giờ chính là thời điểm quan hệ tình cảm của hai người đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất, tự dưng chẳng hề báo trước mà bị một chuyện thế này đập xuống thì chính V cũng không chuẩn bị kịp tâm lí. Làm sao mà nói cho Kook biết được, tất nhiên phải đợi tất cả mọi việc nắm chắc trong lòng bàn tay đã…
Phía bên ngoài cổng của cái nhà ma kia có một chiếc xe đen xì y như một oan hồn đỗ lại trước cửa nhà.
Người lái xe nhanh chóng xuống xe, vòng ra sau, cẩn thận mở cửa cho người ngồi phía sau.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc trang phục cổ có tóc hoa râm, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi bưóc xuống, Sei và bốn tên vệ sĩ nghiêm nghị đi theo phía sau.
Ông ta vừa bước vào cửa, Jin đã đích thân ra ngoài tiếp đón với một thái độ cực kì cung kính : "Sư phụ !"
"Ừm." Người đàn ông kia mặt không chút thay đổi đáp một tiếng rồi hỏi : "Suga đâu ?"
"Ở trong phòng ạ."
Ông sải bước đi vào phòng, dọc đường tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không ai dám thở mạnh tiếng nào.
Trong phòng ngủ trên lầu .
Suga ang ngả người trên chiếc ghế nằm ngoài ban công . Nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn người tới, lười nhác nói : "Chú Ji Sang , ngọn gió nào thổi chú đến đây thế ?"
Sắc mặt của Ji Sang có chút khó coi, ông nhấc tay ra lệnh cho những người khác lui ra ngoài, sau đó đanh mặt nói : "Suga , đừng quên mục đích về nước của cháu ! Rốt cuộc là Kim gia hay Jung Kook !"
Dưới ánh trăng, sắc mặt Suga lạnh lẽo dần, anh lạnh lùng nói : "Tất nhiên là Jung Kook rồi."
Ji Sang bị nghẹn lại : " Suga !"
"Ha ha ~ cháu đùa tí thôi mà ~ đừng sốt sắng như vậy ~" Suga khẽ cười một tiếng.
Sắc mặt Ji Sang lúc này thật sự không tốt một chút nào, người trước mặt là do một tay ông nuôi lớn, trên thế gian này người hiểu nó nhất cũng là ông. Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, ông ngày càng không hiểu nổi nó nữa...
"Tự trong lòng cháu biết rõ là được !" Ji Sang buông một câu rồi đanh mặt đi ra ngoài.
Ngoài hành lang, Jin đang đứng thẳng lưng đợi ở ngoài.
"Jin , con qua đây với ta một chút."
Jin có vẻ sớm đã liệu được việc Ji Sang sẽ tìm anh ta, hai tay bên hông hơi nắm lại, đi theo Ji Sang vào thư phòng.
Dưới ánh đè mờ ảo, sắc mặt ông ta có chút lạnh lẽo : " Jin , kì hạn ba tháng đã hết, đừng nói với ta, các con nhiều người như vậy mà một tên RM cũng không bắt được !"
Con ngươi Jin tức tốc phủ lên một màu ảm đạm, anh quỳ sụp xuống : "Sư phụ, RM nó..."
Ji Sang giơ tay ngắt lời anh : "Jin , ta biết con lớn lên từ nhỏ với nó, tình như tay chân, sao ta có thể không đau lòng được ? Thường ngày nó có quậy phá thế nào ta cũng đâu nói nửa lời ? Nhưng lần này, là phản bội sư môn, nể tình thầy trò, ta mới bảo con ra tay, như thế đối với nó cũng đã là nương tay lắm rồi !"Nói đến đây, ánh mắt Ji Sang mang theo tia áp bức cùng nhắc nhở : "Ta cho con thêm bảy ngày, Jin , đừng để ta thất vọng !"
...
Cùng lúc đó, tại Jeon gia.
Trong nhà treo đèn kết hoa, mọi người đang ăn uống linh đình tại phòng khách tổ chức tiệc.
Hôm nay là ngày tốt tổ chức lễ đính hôn cho hai nhà Seol - Jeon.
Vì chỉ là lễ đính hôn, nên tất cả mọi người ở đây đều chỉ là họ hàng của hai nhà, dù vậy, khí thế nơi đây cũng đủ nhộn nhịp, người đến đều là những người có máu mặt.
"Chúc mừng, chúc mừng !"
"Hai đứa trẻ đúng là một cặp trai tài gái sắc trời sinh !"
...
Song song với công việc thì còn có một chuyện Kook vẫn luôn làm đó chính là từ thiện.
Trước kia khả năng của cậu có hạn thì cũng đành thôi nhưng lấy thân phận hiện giờ thì chuyện Kook có thể làm ngày càng nhiều.
Jang Ha Na cũng rất ủng hộ việc này vì vậy đã lấy danh nghĩa của Kook thành lập một quỹ từ thiện.
"Lễ thành lập chị đã giúp em sắp xếp xong xuôi rồi, vào mùng 8 tháng này, vừa lúc em không phải quay." Jang Ha Na nói.
"Mùng 8 ?" Kook nhướng chân mày.
"Mùng 8 em có việc sao ?"
Kook cười cười lắc đầu : "Không có, cứ để mùng 8 đi !"
"Đây là danh sách khách mời, em nhìn thử xem."
"Dạ !" Kook gật đầu rồi cầm danh sách lên xem xét, người được mời đều là danh nhân trong giới giải trí và một ít những đối tác quan trọng : "Không thành vấn đề."
...
Kook vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Jang Ha Na thì di động vang lên.
Kook không kịp nhìn người gọi tới là ai mà lỡ trượt tay nhận luôn, kết quả không ngờ đầu bên kia lại vang lên tiếng của Jeon Pan Ro : "Alo, Jung Kook à, ngày hôn lễ của Hyo Cho con đừng có quên nha !"
"Mùng 8 tôi có việc."
"Có việc ? Mày thì có cái việc gì hả ? Có chuyện gì quan trọng hơn hôn lễ của Hyo Cho chắc ?" Đầu bên kia đổi người thành Jin Yi Han .
"Bà chắc chắn muốn tôi tới ?"
Giọng điệu của Kook khiến Jin Yi Han cảnh giác một chút, dĩ nhiên là bà ta không mong cậu tới rồi !
"Thôi kệ đi, nó không tới cũng có gì đáng ngại đâu..." Đầu bên kia Jeon Pan Ro nói đỡ một câu, sau đó thử thăm dò Kook : " Jung Kook , mùng 8 con bận chuyện gì thế ? Khụ , thật ra thì chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cái chuyện như tình cảm thì cưỡng ép cũng đâu có kết quả gì tốt... cha thấy Min tổng kia cũng tốt lắm..."
Nghe giọng điệu ông ta thế này xem ra là sợ cậu yêu quá hóa hận, nhân cơ hội mà gây chuyện đây mà, hơn nữa Jeon Pan Ro vẫn chưa quên được tiền của Suga ...
Chắc là do lần trước thấy được giá trị của Kook cho nên thái độ của ông ta gần đây cũng tốt hơn nhiều, nhưng điều đó chỉ càng khiến Kook chán ghét ông ta hơn mà thôi.
"Jeon đổng có thể lên mạng xem hoặc gọi điện cho trợ lý của tôi để tìm hiểu lịch trình của tôi." Kook nói xong thì cúp máy luôn.
...
Chớp mắt đã đến ngày mùng 8.
Trước cửa trung tâm triển lãm Seoul ngựa xe như nước, ngày hôm nay những vị khách hội tụ nơi đây đều là những nhà quý tộc giàu có nổi tiếc, cảnh tượng cùng bầu không khí này dường như có thể sánh ngang với lễ trao giải thưởng lớn.
Những ngôi sao khác tổ chức hôn lễ đa phần đều chọn hội trường khách sạn hoặc đảo nào đó.
Nhưng tiệc cưới của Jeon Hyo Cho cùng Do Heol lại mời hơn 1000 người cho nên để đáp ứng số lượng người quá lớn này mới phải chọn trung tâm triển lãm Seoul .
Trong lúc đám người đang nghị luận ầm ĩ thì lục tục có người nhận được điện thoại, sau đó lén lút hạ thấp giọng nói chuyện.
"Cái gì ? Quỹ từ thiện... trưởng khoa ... đang ở trên tầng ?"
"Bộ trưởng cũng tới ? Anh chắc chứ ? Anh đừng có mà dọa tôi đó ! Tôi muốn hẹn gặp bộ trưởng mà hẹn ba tháng còn không thấy được người đấy !"
"Chuyện này sao có thể chứ ? Được... chờ lát nữa tôi sẽ chạy qua xem..."
"Mà tôi cũng không nhận được thư mời nữa, cứ thế chạy qua liệu có ổn không ? Cái gì, không cần mời ? Chỉ cần quyên tiền... đương nhiên là không vấn đề rồi... biết biết..."
...
Đi kèm với từng cuộc điện thoại là số khách quý trong tiệc cưới càng lúc càng ít đi.
Bởi vì hội trường rất lớn cho nên thảm đỏ cũng rất dài. Ngay lúc Jeon Hyo Cho đang bước vào thì các khách khứa xung quanh lại lặng yên mà biên mất một nhóm lớn.
"Chuyện gì xảy ra..."
Nhưng lúc này dưới con mắt bao người cũng không tiện dò hỏi, vậy cho nên Jeon Hyo Cho chỉ có thể đè xuống bất an mà tiếp tục cử hành hôn lễ.
Trao nhẫn, tuyên thệ...
Đây vốn là thời khắc cô ta mong đợi nhất, nhưng càng ngày hội trường càng trở nên vắng lặng. Sau cùng số người còn lại không nổi một phần ba.
"Chuyện gì xảy ra vậy ? Sao tôi cứ có cảm giác đột nhiên vắng không ít người ?" Nữ nghệ sĩ nào đó của INTRO nhìn ngó xung quanh.
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cuối cùng cô ta không nhịn được mà theo ra phía ngoài cửa.
Sau đó liền thấy những vị khách quý rời khỏi hội trường đều đang vội vã chạy lên lầu...
Ngay tại lúc cô nghệ sĩ nhỏ nhoi kia càng ngày càng thấy kỳ quái thì chỗ thang máy đi ra một đoàn người.
Ánh sáng của người dẫn đầu thiếu chút nữa chói mù mắt , kia chẳng phải là ông chủ J Hope của Big Hit sao, mà người đi bên cạnh chính là ông chủ lớn Kim Taehyung . Những người đi theo phía sau cũng đều là những cao tầng bình thường khó thấy mặt của Big Hit ...
Nhưng mà như vậy vẫn còn chưa xong, ngay sát bên phải cửa thang máy vang lên một loạt tiếng bước chân.
Một người đàn ông tóc trắng đeo kính đen phiêu phiêu bước tới, theo sau đó là mấy tên vệ sĩ mặt lạnh và bên cạnh còn có một người đàn ông đeo kính gọng vàng...
Cái... cái ký hiệu tóc trắng này ! Chúa ơi... chẳng lẽ đây chính là Min tổng trong lời đồn ?
Trong ánh mắt khiếp sợ đến run lẩy bẩy của nữ nghệ sĩ bé nhỏ, hai đoàn nguời vừa vặn xếp thành một hàng đối mặt hai bên trái phải.
"Ôi chao, Kim tổng, thật là trùng hợp... ngài cũng tới... thêu hoa trên gấm ?" Người đàn ông tóc trắng tháo kính xuống, cười nói với người đàn ông lạnh như băng đối diện.
V híp hai mắt lại, bước chân chỉ hơi ngừng rồi lại nhanh chóng tiếp tục bước lên lầu.
J Hope quay lại nhìn người đàn ông phía sau bĩu môi một cái rồi nhanh chóng đuổi theo anh trai .
Ngoài cửa phòng từ thiện xuất hiện một nhóm người.
Nhìn đi nhìn lại đều là mấy nhân vật lớn muốn gặp mặt một lần còn khó hơn lên trời...
Kinh hoàng nhất là bọn họ trông thấy...
"Đó... đó chẳng phải là Jin tướng quân - Jin Won sao ?!"
Cùng lúc đó Jin Eun Ye cũng nhìn về phía Kool , bà nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói : "Đó , mấy người kia là bác mời tới."
Kook : "Ây..."
Kook đúng là bị dọa không nhẹ.
Nói như vậy là những người này mới là do Jin Eun Ye mời tới...
Còn những người khác... xem ra... là nhận được tin những người kia sẽ tới cho nên mới chạy tới ?
Jin Won nói một tiếng với mấy người đi cùng rồi bước thẳng về phía Kook .
"Thủ trưởng Jin ..." Kook thấy Jin Won cũng đích thân tới thì không biết nên nói gì cho phải, mặt mũi này... cũng quá lớn rồi.
"Jung Kook , ta tự ý đổi tiệc từ thiện của con thành hạng mục liên kết với tổng hội từ thiện, hy vọng con không để ý chuyện này." Jin Won nói.
Kook vội vàng trả lời : "Làm sao có chuyện đấy chứ ạ, chỉ là con cảm thấy thế này thì làm phiền bác quá !"
Jin Won không thèm để ý nói : "Chỉ cần không khiến con thêm phiền là được."
"Tất nhiên là không ạ ! Chẳng qua là chỗ này hơi nhỏ, bố trí cũng đơn sơ nên con sợ không được chu đáo lắm..."
"Cái này con khỏi cần lo, phòng này của con là đủ rồi ! Chúng ta làm từ thiện chứ không phải làm cho người ta xem ! Đơn giản một chút thì tốt hơn."
Nghe đến đây Kook mới yên lòng, cậu lại cảm ơn một phen nữa rồi nói : "Vậy mọi người trò chuyện đi ạ, con đi chuẩn bị !"
Jin Eun Ye dịu dàng nói : "Con mau đi đi, không cần để ý chúng ta !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro