Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kỹ năng thả thính thức tỉnh 😌

Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại , Kook mới phát hiện ra mình đã khóc trong lòng V gần nửa tiếng đồng hồ .

Như bị ma nhập …

Trừ những lúc quay phim yêu cầu ra thì hình như năm năm nay cậu chưa hề rơi nước mắt thì phải ?

" Ặc , xin lỗi , tôi làm bẩn áo anh mất rồi ..." Kook nhìn thấy áo sơ mi của V bị mình khóc ướt một mảng , cậu ngượng ngùng xin lỗi .

Khóe miệng V hơi nhếch lên : " Đó là vinh hạnh của nó ".

Tim Kool bỗng đập thình thịch , cậu sốc chết mất thôi . Cậu vẫn luôn nghĩ V là người có IQ cao nhưng EQ thấp .

Ai mà ngờ đại ma vương một khi đã giở kĩ năng tán tỉnh ra thì đúng là nghịch thiên mà .

Ghen tị ghê ! Không ngờ còn tán giỏi hơn cả cậu !

V thản nhiên vươn tay chỉnh lại mái tóc bù xù của Kook : " Tiếp theo cậu định thế nào ? Tìm bắp đùi ai đó để ôm à ? "

Kook chớp chớp mắt , tỏ vẻ không hiểu : " Hả ? Tôi tìm bắp đùi làm gì ? "

" Tối qua cậu nói với tôi muốn tìm một cái bắp đùi to để ôm , còn chê của tôi không đủ to nữa cơ mà ".

" Khụ khụ khụ khụ ..." Kook suýt nữa thì bị nước bọt của chính mình sặc chết .

Ôi lạy hồn , tối qua rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện thần kì thế ...

" Ha ha ... anh ... anh đừng nghe tôi nói bậy , tôi say đến mụ mị đầu óc rồi , đùi của ngài sao có thể không to cho được , cả cái đất Seoul này , người có cặp đùi to nhất chính là ngài đấy ! " Vẻ mặt đáng yêu của Kook tràn đầy vẻ nịnh nọt , nói rồi cậu mới phát hiện hình như ý tứ có chút vặn vẹo thì phải ?

Tâm trạng V khá là vui vẻ , trong con ngươi của anh dập dờn ý cười : " Thế tại sao em lại không ôm bắp đùi tôi này ? "

" Tôi tôi tôi ... " Kook cứ " tôi tôi " đến nửa ngày vẫn không nói tiếp được .

V vò vò đầu cậu , cuối cùng cũng tha cho cậu : " Được rồi , trêu cậu thôi . Xuống xe về phòng ngủ đi , nghỉ ngơi cho tốt mới có tinh thần chiến đấu . Hay cậu vẫn còn muốn ở lại với tiểu bảo bối của mình thêm lát nữa ? "

" Không cần đâu ! Không cần đâu , được rồi mà , tôi về phòng là được rồi ! " Kook giờ chỉ mong sao thoát được khỏi chỗ này .

Vừa xuống xe , V liền đứng yên lại .

Kook khó hiểu vò vò đầu hỏi : " Sao thế ? "

V sải bước đi về phía bụi cỏ gần đó .

Kook thấy hiếu kì liền đi theo , sau đó liền thấy ... vị nhị thiếu nào đó đang ôm một cái máy ảnh nằm ngủ chỏng vó trong bụi cỏ .

Cậu biết dưới trướng Big Hit không chỉ có một công ty quản lí , mà còn có hơn ba trăm công ty truyền thông lớn nhỏ khác ,  nhị thiếu cũng xem như là đại ca của đám chó săn đó .

Nhưng tên này cũng hơi quá rồi đấy , ngay đến chuyện của anh trai mình mà cũng không buông tha .....

Khóe miệng Kook hơi giật giật : " Nhị thiếu... Có cần phải gọi anh ấy dậy không ? Ngủ như vậy sẽ bị cảm đấy ? "

V đồng tình gật đầu , sau đó đạp một phát .

J Hope kêu "ai ui" một tiếng , tỉnh dậy .

Vừa tỉnh dậy đã bắt đầu khóc lóc : " Quá đáng , sao cửa kính cái xe đó lại phản khoa học thế , em làm cách nào cũng không thể nhìn thấu vào trong được ! "

V liếc nhìn thằng em hài hước của mình từ trên cao : " Lát nữa vào phòng làm việc , anh có chuyện muốn giao cho em đây ".

" Dạ ~ " J Hope dụi mắt bò dậy , sau đó đảo mắt qua lại giữa hai người , lẩm bẩm : " Tại sao xe không lắc ? Chẳng lẽ nhẹ đến nỗi không phát hiện ra ! Không thể nào ! Với thể lực của ông anh mình , ít nhất cũng phải lắc cả một đêm mới đúng chứ ..."

Kook : " Sao anh biết rõ thể lực và thời gian của anh ấy quá vậy ? ..."

Dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy có biết không hả !

J Hope vò đầu : " Vì anh ấy mà đánh tôi thì đánh nguyên cả một đêm luôn đấy ! "

Kook : "......."

Được rồi , anh thắng !

Sau khi vào căn phòng mà trước đây anh V đã chuẩn bị cho cậu , Kook cũng muốn cạn lời luôn .

Chỉ mới nửa ngày với thêm một buổi tối , vậy mà anh đã sửa sang lại hết tất cả mọi thứ trong phòng rồi .

Vốn dĩ căn phòng này có gam màu lạnh sạch sẽ , gọn gàng , giờ lại chuyển sang gam màu ấm , không chỉ có vậy , trong tủ còn đầy ắp quần áo , tất cả đều đúng số đo của cậu , từ đồ ngủ ,  đồ mặc ở nhà cho đến lễ phục và trang sức , túi , balo đi kèm , tất cả đều là hàng số lượng có hạn ...

Đúng là ... giàu đến vô nhân tính ....

" Sao ? Không hài lòng ? " V đứng phía sau cậu lên tiếng hỏi .

Kook bất lực đỡ trán : " Đây không phải là vấn đề có hài lòng hay không ..."

" Thế là vấn đề gì ? "

" Đại boss ..."

" Gọi tên tôi ".

" Được ! Anh V , anh không cảm thấy anh đối với tôi ... tốt quá à ? " Tốt đến nỗi cậu không nghĩ vặn vẹo không được .

" Cuối cùng thì em cũng biết tôi đối tốt với em rồi à ? " V lập tức trưng ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy .

Kook : "...."

Thấy cậu tỏ ra rối rắm , con ngươi V trở nên hơi ảm đạm , nhưng hồi phục rất nhanh : "Cậu đã cứu J Hope mà , hơn nữa trong một khoảng thời gian dài sắp tới tôi và J Hope có thể cần tới sự giúp đỡ của cậu , thế nên tôi đối xử tốt với cậu thì có vấn đề gì ? "

Nói tới đây , V hơi dừng lại , sau đó anh nhìn thẳng vào cậu : " Hay cậu mong tôi sẽ dùng cách khác để báo đáp ? "

Hóa ra là cậu tự mình đa tình , cục đá trong lòng Kook xem như có thể hạ xuống , cậu vội xua tay nói : " Không có , không có , như vậy là tốt ... tốt lắm rồi ..."

Cách báo đáp khác thì thôi , cho xin kiếu .

Người như anh ấy , sao có thể là người cùng một thế giới với cậu được .

" Còn sớm , cậu nghỉ ngơi thêm một lát đi rồi xuống lầu ăn sáng ".

" Được ".

Sau khi V rời khỏi , Kook nằm bò lên trên giường , cũng không thấy buồn ngủ .

Một người đang chờ tin dữ như cậu thì sao mà ngủ nổi ?

Cho dù bên đạo diễn rất hài lòng về cậu , nhưng suy cho cùng cũng đâu đè được áp lực bên phía nhà đầu tư lớn như Jeon Pan Ro .

Không thể cứ ngồi chờ chết thế này được .  Kook ngồi bật dậy , mở máy tính đăng nhập Twitter .

Kook nhắn cho Jimin : " Có đó không ? "

Jimin : " Ôi , sao đại minh tinh Jung Kook lại có thời gian chủ động tìm thí dân thế này ? "

Kook : " Cậu có tiền đó không ? Cho tôi mượn 800 triệu ? ".

Kook định hủy hợp đồng ...

Jimin lo lắng : " Đã xảy ra chuyện gì à ? "

Kook : " Có thể đừng hỏi lí do được không ? "

Jimin biết cậu không muốn nhắc đến nên cũng không hỏi nhiều : " Tiền thừa tôi đổ hết vào đầu tư vào quán bar rồi , chắc phải chờ một thời gian đấy " .

Kook : " Bao lâu ? "

Jimin : " Ba ngày " .

Kook : " Cảm ơn ông nhé " .

Jimin : " Ha ha , cưng à , đây là lần đầu thấy cưng cầu tôi giúp đỡ đấy " .

Kook : " Hôm nào về nước ? Để tôi đi đón " .

Jimin : " Này Kook à , cậu vô tình thật đấy ! Tôi giúp cậu nên mới chịu đón tôi phải không ?"

Thấy ava của Jimin hiển thị đã off , Kook cũng không trả lời lại nữa .

Nếu không phải vì bất đắc dĩ , cậu cũng không muốn nợ nhân tình người khác , đặc biệt là những đối tượng mà cậu đã từng tù chối .

Cậu biết cách loại trao đổi ngang bằng này sẽ làm tổn thương tình cảm của đối phương , nhưng cậu cũng hết cách rồi .

Tình cảm , thứ này cậu đã sớm không mất rồi , cũng không muốn có lại nữa .

Còn về việc tại sao cậu không mượn anh V ... cậu thấy đã dây dưa với anh ấy quá nhiều rồi , cậu không muốn dính sâu thêm nữa , đặc biệt là về tiền bạc .

Một tiếng sau , cuối cùng Kook cũng đợi được một cuộc điện thoại .

Là quản lý Oh Bo Eun gọi tới .

Kook siết chặt lòng bàn tay , hít sâu một hơi rồi nghe máy : " Alo ? "

" 9 giờ sáng bấm máy , đừng quên đấy , tự mà lái xe tới , tôi còn phải lo cho Hyo Cho , không rảnh để lo cho cậu đâu . Dù sao thì cậu giỏi như vậy, cần gì đến tôi nữa ! "

Oh Bo Eun vẫn ngoa ngoắt như thế , khác mỗi cái là giọng điệu hôm nay rất không tốt , như thể Kook nợ cô ta 800 triệu không bằng .

" Gì cơ ? Bấm máy ? " Kook sững sờ .

" Có phải cậu ngủ tới hồ đồ luôn rồi không ? Mau lên đi , ngày đầu tiên không được đến muộn " . Quản lý bực dọc , rồi dập tắt điện thoại .

Kook cứ cầm điện thoại , mãi vẫn không hiểu chuyện gì .

Kook lăn xuống giường , đi đi lại lại trong phòng , cuối cùng gọi điện cho đạo diễn : " Alo , đạo diễn Park ạ , xin lỗi vì sáng sớm như vậy đã gọi điện làm phiền ngài , nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi một chút ! "

" Cậu muốn hỏi chuyện Jeon tổng muốn thay vai nam thứ đúng không ? "

" Vâng " . Tim cậu thắt lại , quả nhiên Jeon Pan Ro đã ra tay .

" Jung Kook , tôi và chế tác phim còn có cả biên kịch nữa đều rất hài lòng với cậu , nhưng mà hiện thực tàn khốc , quay phim đâu chỉ có mỗi tình cảm là được đâu , quan trọng nhất vẫn là tiền đầu tư , có đôi lúc tuyển diễn viễn nào vào vai gì thực sự không phải do chúng tôi quyết định . Người gật đầu cuối cùng không phải là người bỏ tiền nhiều nhất thì còn là ai ! "

Kook nghe mà tâm trạng như rơi xuống vực sâu không đáy , cậu vẫn sẽ bị thay thế ư ? Vậy tại sao quản lý Oh vẫn bảo cậu đi quay phim ?

" Tối hôm qua , quả thực Jeon Pan Ro đã tìm tôi , ông ấy bảo cậu là người mới nên không đồng ý cho cậu tham gia vào bộ phim này , nhưng mà ... " đạo diễn Park dừng lại một lát.

Kook sốt ruột đến mức cậu hận không thể lôi đạo diễn Park từ đầu dây bên kia qua đây , túm cổ lắc cho ông ta một trận , có thể nói lèo một mạch được không ?

" Nhưng mà Jung Kook này , số cậu may mắn lắm đấy , một nhà đầu tư khác nhìn trúng cậu , còn tỏ rõ lập trường , Choi Ha Gun nhất định phải là cậu mới được ! Thế nên , cố gắng cho diễn cho tốt nhé ! "

" Thật ạ ? " Trái tim vừa mới rơi xuống vực sâu của Kook đã vèo một cái phi thẳng lên trời , đừng có kích thích thế được không ? Làm cậu cảm thấy như thể đang bị đạo diễn đùa giỡn : " Đạo diễn Park , ông cố ý chứ gì ! Tôi bị ông doạ cho đến mức sắp bệnh đau tim rồi đây này ! "

" Ha ha ha , bây giờ thanh niên sao mà dễ bị kích thích thế ! "

" Dù sao thì ông cũng phải cho tôi một câu trả lời chính xác chứ , tóm lại tôi có bị đổi hay không vậy ? "

" Không đổi , không đổi , không đổi , nhà đầu tư kia rót cho chúng ta 500 triệu cơ , bằng tổng số vốn mà INTRO và Jeon Pan Ro đầu tư cho chúng ta đấy , cho nên người bên đó nói mới được tính ! "

" Nhà đầu tư của bộ phim này không phải chỉ có Jeon Pan Ro và Big Hit thôi sao ? Sao tự nhiên lại chui thêm một nhà nữa vậy ? " Kook cảm thấy có chút kì lạ .

" Vừa mới tham gia vào đấy , sau này rồi cậu sẽ biết thôi " . Ngữ khí của đạo diễn Park cực kì hưng phấn .

Đột nhiên có thêm một khoản đầu tư 500 triệu tổng cộng có hơn một tỉ tiền đầu tư , hơn nữa diễn viên mà ông hài lòng nhất - Jung Kook lại không bị cái đám đầu tư không biết nghề đó đổi mất , làm sao mà ông không vui cho được ?

" Vâng ạ , cảm ơn đạo diễn ! "

Kook cúp điện thoại , "két" một tiếng , cửa phòng bị người khác đẩy ra , hóa ra là V .

Kook tràn ngập vui sướng hét lên một tiếng , sau đó nhào đến ôm lấy anh :" Ôi tôi mừng quá đi mất ! Anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi đấy ! Lần nào cũng có thể khiến tôi gặp dữ hoá lành ! "

Mặc dù cậu không biết điều đó là do anh làm , nhưng chẳng có gì quan trọng hơn là lại nhìn thấy nụ cười rạn rỡ tươi tắn trên gương mặt cậu .

V bước đến gần cậu : " Có chuyện gì mà vui thế ? "

Kook lúng túng khi nhìn thấy anh đang tỏ vẻ ngạc nhiên vì sự nhiệt tình bất ngờ của mình : " Vừa nãy đạo diễn thông báo với tôi là vai diễn của tôi sẽ không bị thay đổi , nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này rất thích tôi ! "

" Thế à ? Chúc mừng cậu ! " V liền chúc mừng cậu như người giúp cậu không phải anh vậy .

Kook ngẫm nghĩ một hồi xoa cằm : " Nhưng mà đạo diễn không nói cho tôi biết nhà đầu tư đó là ai , nhưng chắc chắn người đó là một người cực kì có phẩm vị , mắt nhìn người cực kì , cực kì tốt và là một người cực kì cực kì đẹp trai ! "

V cười khẽ : " Cậu nghĩ như thế thật sao ? "

" Đó là điều đương nhiên rồi ! " Kook tỏ vẻ đương nhiên .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro