Không biết cách thể hiện cảm xúc 🙈
Sau khi ngủ đủ Kook đi ra ban công, gọi điện cho Eunhyuk .
"Alo, Eunhyuk à…"
Điện thoại vừa mới kết nối, đầu bên kia đã vang lên giọng nói căng thẳng của Eunhyuk : "Anh Kook ! Em nghe nói anh bị thương, bây giờ đã đỡ được chút nào chưa ? Vốn dĩ em định đến thăm anh, nhưng bên này đang lộn tùng phèo hết cả…"
"Bên em ra sao rồi ?"
Eunhyuk do dự một chút mới nói : "Anh Kook… anh không biết sao… anh Suga bị cảnh sát dẫn đi rồi…"
"Cái gì ? Chuyện xảy ra lúc nào thế ?"
"Ba hôm trước…"
"Tại sao lại bị bắt đi ?"
"Người ta bảo là bị tình nghi tàng trữ ma túy, bị đưa đi để phối hợp điều tra, đến bây giờ vẫn không biết đã được thả ra chưa… Anh Kook… em biết lập trường của anh bây giờ rất khó xử… nhưng mà… em có thể nhờ anh một chuyện được hay không… xin anh hãy đến gặp anh Suga đi… Bây giờ anh ấy chẳng chịu gặp ai cả… bọn em đều không biết rốt cuộc tình hình của anh ấy bây giờ ra sao nữa... mọi người đều rất lo lắng…"
Tàng trữ ma túy ?
Ma túy quả thật là thứ mang lại lợi nhuận cao, dường như tất cả các tổ chức đều dính dáng đến nó, nhưng cái gã Suga này lại thích chơi vũ khí.
Hơn nữa, anh ta cực kì coi thường đám người chơi ma túy nên cũng không cho phép bất kì ai trong tổ chức động đến cái thứ này.
Trong chuyện này Kook quả thực rất khó xử, sau khi biết được quan hệ giữa Suga và V, cậu liền quyết định cho dù có xảy ra chuyện gĩ cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng người lên tiếng nhờ cậu là Eunhyuk , Eunhyuk đã từng giúp đỡ cậu rất nhiều lần…
"Eunhyuk, em đừng lo lắng, có sư phụ ở đó chắc ông ấy sẽ không để Suga xảy ra chuyện gì đâu…Việc lần này đích thực anh không tiện tham gia vào, anh chỉ có thể giúp em đi thăm anh ta, xem tình hình anh ta thế nào thôi, đấy là trong trường hợp anh ta đồng ý gặp anh."
Vấn đề là… tâm tư của cái tên đó khó đoán như thế, đã như thế rồi mà vẫn cương quyết không chịu gặp ai… như vậy chưa chắc là anh ta sẽ đồng ý gặp cậu ?
Eunhyuk kích động nói : "Cám ơn anh ... Anh Suga chắc sẽ gặp anh ! Để em đi tìm anh Jin sắp xếp… "
Hôm sau Kook lái xe tới thẳng cục cảnh sát.
Trước cửa đồn cảnh sát, cậu thấy Jin , Eunhyuk ngoài ra còn một người trông giống như luật sư đã đợi sẵn ở đó.
Kook nhìn Jin có chút không biết phải làm sao : "Vậy... đại sư huynh, đệ muốn xin chỉ thị, giờ đệ vào đó phải nói gì đây ? Chỉ vào xem tình trạng của anh ta thế nào thôi à ?"
Jin : "Tiểu sư đệ, đệ hãy khuyên lão đại đi, xin hãy thương xót lấy tụi này, đừng có dằn vặt tụi này nữa, mau ra khỏi đó đi được không, bên ngoài sắp loạn lên rồi đây này ? Ở trong đó thoải mái lắm sao ? Vui đến nỗi quên hết anh em đồng bọn rồi à ?"
"Ặc..." Kook đổ mồ hôi, nói vậy là tên đó căn bản không muốn ra ngoài hả ?
Cậu đã sớm đoán được mà...
"Vâng... đệ sẽ cố gắng..."
Kook được nhân viên công tác dẫn vào phòng thăm hỏi.
Người kia ngồi cách tấm kính ở phía đối diện, lười nhác chống tay lên đầu, trông có vẻ bực bội vì bị làm phiền, không hề có dáng vẻ tiều tụy của một gã phạm nhân nên có gì cả.
Ngược lại, trông anh ta còn phách lối hơn, như thể nơi anh ta vào không phải là nhà giam mà là lãnh địa của anh ta vậy...
"Tìm tôi có chuyện gì không ?"
Nghe cái giọng này xem, làm như đây là nhà anh không bằng.
Sau khi biết mối quan hệ giữa Suga và V, đây là lần đầu tiên Kook gặp anh ta, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh ta cả.
Kook không nhịn được liếc nhìn anh ta mấy cái, thầm tự hỏi, tên này thật sự là anh em cùng cha khác mẹ với V sao ?
Bất kể là tướng mạo hay tính cách và khí chất, thật sự không giống chút nào cả...
Kì diệu thật đó...
Đột biến gien à...
"Nhìn đủ chưa ?" Cảm giác được Kook đang quan sát mình, Suga hơi nheo mắt lại.
Lúc này, Kook mới tỉnh táo lại : "Khụ , cũng không có gì, tôi đến để chuyển lời thôi, anh ở đây đủ chưa ? Định lúc nào thì ra ?"
Con ngươi Suga lướt qua một tia ý lạnh, anh ta lạnh lùng nói : "Trả lời sai."
Nói rồi đứng dậy định đi mất.
Kook ngẩn cả ra.
Cậu cuống cuồng áp thẳng mặt lên tấm kính : "Sao lại trả lời sai ? Được rồi, cứ xem là sai đi, vậy tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một gợi ý chứ !"
Người đàn ông đang định đi ngiêng đầu lại nhìn cậu rồi tỏ ra khoan hồng độ lượng ngồi lại, lười nhác nói : "Vậy cho em thêm một cơ hội nữa, tìm tôi làm gì ?"
Khóe miệng Kook giật giật đưa tay đỡ trán, tôi tìm anh còn có thể để làm gì chứ ? Chỉ tới chuyển lời thôi mà ! Không thì làm gì được nữa ?
Đáp án này sai, vậy đáp án chính xác là gì ?
Tên này rốt cuộc có ý gì nhỉ ?
Kook sắp bị hành cho phát điên rồi, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của tên điên kia...
Nín nhịn hồi lâu, Kook buông một câu : "Tôi có thể xin sự trợ giúp tại chỗ không ?"
Người kia nhíu mày.
Kook thấy anh ta không nói gì, coi như anh ta ngầm cho phép, cậu vội gọi điện cho Jin .
"Alo ? Tình hình thế nào rồi ?"
Kook hạ thấp giọng : "Không phải lo, vẫn sống nhăn răng, có vẻ muốn hành chết chúng ta thật đấy ! Còn về việc khuyên anh ta ra ngoài... cái tên thần kinh này, đệ không thể nào nói chuyện với anh ta được ! Vừa vào đã hỏi sao đệ lại tới tìm anh ta, đệ nói đệ tới chuyển lời, hỏi anh ta bao giờ thì ra, anh ta lại nói đáp án của đệ bị sai, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi thẳng, giờ đệ đang tranh thủ cơ hội trả lời lần hai..."
"..." Jin ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đại khái là đang hạn hán lời không biết nói gì.
Sau đó, hình như bên kia bị Eunhyuk giật mất điện thoại nên có giọng Eunhyuk truyền tới : " Sao lại tới tìm anh ta á ! Vì người ta lo lắng cho anh ! Bảy chữ ! Đáp án chính xác đấy ! Hiểu chưa ?"
Kook : "..."
Kook không dập diện thoại để cho Jin và Eunhyuk có thể nghe thấy sau đó ngồi về chỗ .
"Trước lúc tôi trả lời anh, anh có thể trả lời một câu của tôi trước không ? Sao anh lại muốn ở trong này ?" Kook hỏi.
Người kia nhếch lên một điệu cười trào phúng : "Để em nhìn xem chính nhân quân tử trong lòng em là người đạo mạo đến thế nào."
Kook nghe vậy cau mày lại.
Ý của anh ta là, chuyện này là do V làm ?
"Trước tiên không nói chuyện này rốt cuộc là do ai làm, kể cả là người bên phía Taehyung ra tay thì giờ các anh đang ở phía đối lập nhau, trước đây anh cũng gây không ít rắc rối cho Bang Tan mà đúng không ?" Kook mở miệng.
Người kia vẫn tỏ ra thản nhiên nói : "Thế thì sao, tôi không phải là người tốt, nhưng từ trước tới giờ khi đứng trước mặt em tôi chưa từng che giấu em điều gì."
Kook : "..."
Mẹ nó, sao vặn vẹo quá vậy.
Quả nhiên không có cách nào để truyền đạt được...
Trước mắt Kook hiện lên gương mặt đang lo lắng của Jin và Eunhyuk , thế nên cậu cố nén lại tiếp tục khuyên nhủ : " Bọn họ đều rất lo cho anh, nếu là vì lí do này, thật sự đâu cần thiết. Được rồi, giờ tôi biết rồi, tôi biết anh ấy ra vẻ đạo mạo rồi, được chưa ?"
"Em hết cơ hội rồi." Người đàn ông kia nói xong, đứng thẳng dậy đi mất.
"Này... anh..." Kook đang định gọi anh ta lại, nhưng không biết có phải vì đứng dậy gấp quá không mà trước mắt cậu tối sầm lại, choáng váng hết cả đầu óc, cậu cố gắng đứng vững lại nhưng đột nhiên mất ý thức...
"Bụp..."
Phía sau truyền tới tiếng động lạ.
Suga đi được một nửa theo phản xạ ngoảnh lại thì thấy chàng trai phía sau không biết tại sao lại ngất xỉu dưới đất.
" Jung Kook !!!" Anh ta nhanh chóng xông tới, gương mặt lười nhác mang theo vẻ lạnh lùng lúc này trở nên hoảng loạn : "Chết tiệt, em đừng có giở trò với tôi !"
Chàng trai nằm dưới đất vẫn không có chút động tĩnh gì, vẻ mặt tái xanh nhíu chặt mày, hô hấp ngày càng gấp gáp.
"Xảy ra chuyện gì ?" Jin từ bên kia điện thoại cũng nói chen vào.
Lúc này, sắc mặt Suga trở nên khó coi cực độ, anh ta tới gần trước cửa khoét kính, gào ra ngoài...
"Jin ! Lập tức chui vào đây mang ông ra !!!"
Jin : "..."
Eunhyuk : "..."
...
Jin lập tức đưa luật sư theo tức tốc chạy vào.
Không đến năm phút, người đã được thả ra, hơn nữa còn được mời ra một cách cung kính.
"Người đâu ?" Người kia vừa ra đã đanh mặt hỏi.
Kook ban nãy bị ngất nên đã được người của cục cảnh sát đỡ ra ngoài.
"Trên xe." Jin đáp.
Người đàn ông trước đó còn đang ung dung ngồi trong đồn giờ chạy ra ngoài nhanh như cơn gió...
Trên phần ghế rộng rãi phía sau xe SUV, Eunhyuk đang chăm sóc cho Ninh Tịch bị hôn mê.
Bỗng cửa xe bị ai đó giật ra, Suga bực bội leo lên xe, cau mày nhìn cậu nhóc đang nằm trên ghế : "Bị làm sao thế ?"
Eunhyuk nhìn anh ta một cái, sau đó cân nhắc chút rồi mới nói : "Em vừa bắt mạch cho anh Kook .. anh ấy bị làm việc quá nhiều nên mất sức..."
Suga u ám nhìn cậu nhóc đang nằm trên ghế, ngón tay thon dài lạnh lẽo miết lấy cái cằm xinh đẹp của cậu : "Ngu ngốc..."
Eunhyuk thấy tay Suga bóp ngày càng mạnh, cằm Kook đã bị bóp đỏ lên liền lo lắng không thôi : "Anh... để em đưa anh Kook về nghỉ nhé ?"
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cậu : "Tới chỗ tôi."
Eunhyuk sợ hãi khuyên : "Nhưng... anh Suga... chỗ anh đáng sợ lắm... anh Kook sẽ bị sợ đấy... Giờ tinh thần của anh ấy không chịu nổi đả kích đâu... anh ấy cần nghỉ ngơi thật tốt..."
Vẻ mặt tên kia đáng sợ quá nên giọng Eunhyuk ngày càng nhỏ lại.
Kết quả là, kẻ nào đó trước giờ luôn chuyên quyền độc đoán sao có thể nghe theo ý kiến của ai khác được, thế nên cuối cùng vẫn đưa Kook về nhà ma của mình...
"Trong hai tiếng, chỉnh lại hết cái nơi quỷ quái này lại cho tôi." Suga bỏ lại một câu, rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Eunhyuk nhìn cánh cửa khép chặt, tỏ ra lo lắng và tự trách : "Anh Kook sẽ không có chuyện gì chứ ?"
Dù sao đây cũng là chuyện cậu nhờ anh Kook giúp, lỡ anh ấy xảy ra chuyện gì...
Jin : "Không sao, anh sẽ trông chừng cho."
...
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, Kook chìm sâu vào giấc ngủ.
Suga đứng cạnh giường lẳng lặng nhìn cậu ngủ say, trên mặt thoáng có chút dao động, có vẻ như đang chìm trong hồi ức nào đó từ rất lâu rồi...
Năm ấy, khi lần đầu tiên gặp Kook , cậu đang bị một đám lưu manh ức hiếp.
Đó là bọn lưu manh có tiếng trong vùng, thích nhất là chơi đùa những người không có bối cảnh, tên nào cũng đã từng giết người . Bang phái chống lưng của bọn chúng không kiêng dè bất cứ ai, chỉ cần bị đám người đó nhắm vào, không chết cũng sẽ bị hủy hoại.
Sau khi thấy gương mặt Kook , trong nháy mắt anh liền hiểu tại sao bọn chúng lại nhắm tới cậu .
Tuy trông cậu có vẻ sa sút tinh thần nhưng lại có một gương mặt đẹp, đặc biệt cái dáng vẻ mỏng manh dễ bắt nạt kia càng khiến bọn chúng muốn ức hiếp cậu hơn.
Cậu như một cọng cỏ dại ở tầng lớp thấp nhất nhưng lại mang sinh mệnh cứng rắn nhất, hấp thụ mọi thứ xung quanh mình một cách điên cuồng để trưởng thành.
Hoặc có lẽ, là vì cuộc sống của anh quá vô vị mà không biết từ lúc nào Kook đã trở thành thú vui duy nhất của anh, là điều duy nhất anh không thể xác định và nắm bắt trong cuộc đời này…
Không biết từ khi nào, khi thấy đám con gái kia cười nói, làm nũng với Kook trong lòng anh lại dâng lên một suy nghĩ ác độc. Sau khi biết cậu có ý muốn về nước, cái suy nghĩ ác độc đó ngày càng không thể khống chế nổi nữa, anh bất chấp tất cả hủy đi giao ước ban đầu với cậu, cự tuyệt việc thả cậu đi... rồi lại đưa ra một yêu cầu như thế, mặc dù biết rõ nó cũng không thể giữ nổi chân cậu.
Anh sớm nên quen với việc tất cả những thứ mà anh coi trọng cuối cùng rồi cũng sẽ không níu giữ được...
...
Trong mơ, Kook mơ một giấc mơ thật dài, cậu mơ thấy nhiều thứ tại nhà họ Jeon ,mơ thấy cậu bị một đám người hung hãn, ác độc bao vây không có đường lui và một chàng trai tóc trắng từ trên trời giáng xuống trước mặt cậu , nói với cậu : " Tôi đã cứu cậu, từ nay về sau cậu chính là của tôi..."
...
"Anh Jin, em đã bảo người sắp xếp đâu vào đấy rồi, anh Suga anh ấy... vẫn chưa ra ạ ?"
Eunhyuk lo lắng đứng ngoài cửa, hai người sắp ở trong đó hai tiếng đồng hồ rồi.
Bên trong vẫn rất yên tĩnh, nhưng nếu yên tĩnh như thế thì lại quá kì lạ, Jin nhíu mày rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng. Bên trong vẫn không có bất cứ phản ứng gì, Jin lại gõ tiếp, cũng không thấy có phản ứng gì, anh lập tức biến sắc, đẩy thẳng cửa phòng xông vào .
Eunhyuk cũng lo lắng không thôi bám sát theo và rồi hai người họ đứng sững lại ở cửa.
Kook nằm trên giường đang say giấc nồng, còn Suga ... thì lại đang nằm nhoài bên cạnh giường, yên lặng khép mắt, trông có vẻ như là ngủ rồi...
Trong cơn mơ, ngón tay của Suga vô tình tóm lấy góc tay áo của Kook .
Jin từ đầu tới cuối lại chẳng nói gì.
Anh cũng được xem như là cùng lớn lên từ nhỏ với người kia, người kia... chẳng qua chỉ là không biết thể hiện tình cảm của mình, lại càng không hiểu cách làm thế nào để đối xử tốt với một người thôi...
Hoặc có lẽ, trong tiềm thức của người kia không muốn dành cho ai đó quá nhiều tình cảm, càng không muốn cho bất cứ ai biết con người thật của mình...
...
Vì quá mệt mỏi nên Kook ngủ một giấc rất sâu, tới lúc tỉnh lại, trong lúc mơ màng liền đối mặt với gương mặt đang ngủ phóng to trước mắt, cậu sợ đến mức tỉnh hẳn.
Kook theo bản năng tụt lại phía sau thì phát hiện người kia đang nắm chặt lấy ống tay áo của mình... cậu có chút choáng váng.
Người đàn ông đang chìm trong giấc mơ giờ đã mất đi lớp ngụy trang kiêu ngạo biếng nhác thường ngày, để lộ ra gương mặt hơi trẻ con.
Không biết anh ta mơ thấy gì mà hai đầu mày nhíu chặt lại, trông sắc mặt có vẻ đang phải gánh chịu nỗi đau to lớn nào đó, đầu ngón tay dùng sức tóm chặt lấy góc áo cậu đến nỗi trắng nhợt…
Kook hơi nhíu mày đang định rụt lại thì nghe thấy người kia mơ màng lẩm bẩm : "Mẹ..."
"..." Kook sững sờ.
Mẹ ?
Cậu vừa nghe nhầm hả ?
"Mẹ..." Suga lại thấp giọng gọi một tiếng, lần này nghe vừa cuống cuồng lại sợ hãi nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.
Anh ta đang gọi mẹ thật sao ?
Kook rơi vào trầm tư, rốt cuộc Suga mơ thấy gì vậy ? Tại sao anh ta mơ thấy mẹ mà lại có phản ứng đau khổ như thế ?
Người đàn ông kia vẫn chìm trong cơn ác mộng, nét mặt ngày càng đau khổ, thậm chí cơ thể còn bắt đầu lên cơn co giật nhẹ, Kook vội vàng lay anh dậy : "Này... tỉnh dậy đi... Suga !"
"Soạt" một tiếng, người đàn ông kia bỗng mở trừng mắt.
Ngay sau đó, cổ họng Kook bị một bàn tay dùng sức bóp chặt, ánh mắt Suga lúc này vô cùng đáng sợ, chỉ toàn là âm u lãnh lẽo, không có lấy một tia sáng khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Một giây, hai giây trôi qua…
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ được đây là ai, sức lực trên tay cuối cùng cũng dần mất đi nhưng sắc mặt vẫn khó coi vô cùng : "Ai cho phép em ở đây ?"
Kook thấy anh ta bị khó chịu vì gặp ác mộng vốn đang muốn an ủi vài câu, nhưng nghe thấy vậy thì hắc tuyến đầy đầu : "Sao tôi biết được ? Tôi nhớ hình như lúc ở đồn cảnh sát tôi bị ngất đi thì phải ? Chẳng lẽ không phải anh đưa tôi về đây à ?"
"Bớt tự mình đa tình đi !" Suga phủ nhận không chút do dự.
Kook gãi đầu, chẳng lẽ không phải là anh ta thật, vậy thì ai đưa cậu tới đây nhỉ ?
Suga như thẹn quá hóa giận hét lên : "Ra ngoài !"
"Tôi cũng muốn, nhưng anh buông áo tôi ra trước đi !"
Suga sững người, vung tay hất góc áo cậu ra, tỏ vẻ khinh bỉ như thể là cậu tự mình nhét áo vào tay anh ta vậy.
Kook vừa bước ra đã thấy Jin đứng trước cửa .
"Jung Kook ! Đệ tỉnh rồi à !"
"Phải, sao đệ lại ở đây thế, còn... còn nằm trên giường cái tên đó nữa chứ ?" Kook khó hiểu hỏi.
Jin buột mồm nói : "Tên đó cứ cương quyết đem đệ về đây, còn tự mình bế đệ lên giường nữa !"
Kook : "..."
Kook hết nói nổi, liệu có phải tên đó bị tâm thần phân liệt không vậy ?
"Thế mà anh ta vừa tỉnh một cái liền đuổi đệ đi , còn chất vấn sao đệ lại ở đây nữa đấy..." Kook không nhịn được mà lên án .
Jin che mặt đỡ trán : "..." Lão đại à, anh mà cứ vậy thì sẽ cô đơn cả đời đấy !
Đúng lúc này, điện thoại của Eunhyuk vang lên .Chính là ai kia gọi tới.
"Cậu đưa cậu ta về đi." Điện thoại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Suga .
Mắt Eunhyuk sáng lên, cho là cuối cùng anh chàng này cũng đã giác ngộ rồi, đang tính nói với anh Kook thật ra anh Suga cũng có lúc bình thường để vun vén cho hai người .
Kết quả, đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh sắc lạnh hơn : "Dám nói thừa một chữ, tôi sẽ đánh gãy chân cậu !"
Eunhyuk : "..." Được thôi, cậu từ bỏ việc trị liệu cho lão đại nhà mình đây...
Cuối cùng, Jin cũng không nhiều lời nữa : "Kook , xe của đệ giờ vẫn đang ở đồn cảnh sát, để Eunhyuk đưa đệ về !"
Kook gật đầu không có từ chối, cái nơi quỷ quái này quả thật không thể bắt xe về được.
Kook vừa mới tỉnh dậy vốn đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng khi cậu vừa xuống lầu cùng Eunhyuk và... nhìn thấy bày bố của căn biệt thự này xong thì lập tức lại rơi vào hoang mang...
"Ôi mẹ ơi ! Tôi đang nằm mơ hả ? Hay tới nhầm chỗ rồi ?"
Căn nhà ma u ám giờ bỗng rực rỡ lên hẳn, những bức tranh sơn dầu quỷ quái treo trên tường giờ đã đổi hết thành những bức tranh hiện đại với gam màu sắc tươi sáng, đồ gỗ tối màu cũng bị đổi sạch, trên bàn bày hoa tươi, tấm rèm cửa trắng u ám giờ cũng đổi thành màu hồng và có viền ren...
Sao tự nhiên cái nhà ma này lại thành lâu đài của công chúa thế này ?
"Rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, khẩu vị tên này sao tự dưng thay đổi nặng thế ?"
Eunhyuk : " ..."
Trên lầu, trước cửa sổ buồng ngủ , Suga chậm rãi châm một điếu thuốc, kín đáo trông theo bóng lưng rời đi của cậu nhóc ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro