Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💫Hỗn loạn 💢

Nghe thấy Do Heol nói thế, vẻ mặt của Jeon Hyp Cho chẳng khá lên chút nào ngược lại còn tái mét.

Chỉ vì bây giờ gã ta và Jung Kook không còn khả năng nào nữa thôi sao ?

Nếu như gã ta và Jung Kook vẫn còn có khả năng thì sao ?

Nếu như cô ta không mang thai ?

Thế chẳng phải gã ta sẽ lập tức đá đít cô ta đi, để bưng Jung Kook về nhà hay sao.

Nghĩ đến đó, những ngón tay Jeon Hyo Cho đặt trên bụng đột nhiên vặn xoắn lại.

...

Hai hôm sau.

Do Heol đăng một status lên twitter cá nhân, nội dung chỉ có bốn chư ̃: [Mưa gió đồng lòng]

Đi kèm là một bức ảnh gã ta nắm tay Jeon Hyo Cho , mười ngón tay đan xen vào nhau.

Hai hôm nay, fan của Kook và một số người qua đường đã mắng chửi Do Heol và Jeon Hyo Cho không ra một cái gì. Nhưng mà dù sao Jeon Hyo Cho cũng là phụ nữ có thai, người ta cũng kết hôn lâu rồi, bây giờ Do Heol còn tỏ rõ rằng sự lựa chọn của anh ta là gia đình. Thế nên, mọi người cho dù có bất bình thay cho Kook thế nào đi chăng nữa nhưng nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhà người ta cũng không hay. Vì vậy, những tiếng mắng chửi trên mạng cũng dần dần biến mất.

Lần này hình tượng của Lee Sang Woo đã bị hủy hoại hoàn toàn, bị cả giới giải trí phong sát, cho dù cậu ta vẫn không cam chịu chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng bây giờ ngay đến công ty giải trí mạt hạng nhất cũng không muốn nhận cậu ta .

...

Thị trấn .

"Aaaaa.... làm thế nào vậy giờ, lại đói nữa rồi !" Kook một tay ôm bình sữa, một tay bế bé hổ trắng cuống quýt hết cả lên.

V miết miết mi tâm : "Để anh."

Nói rồi anh cẩn thận đón lấy hổ con, vỗ vỗ lưng cho nó rồi đổi sang tư thế khác để cho nó bú bình. Lần này cuối cùng bé hổ trắng cũng có thể uống được sữa thuận lợi.

Trông yêu quá đi mất thôi !

Kook chống cằm nhìn anh yêu nhà mình với con mắt đầy vẻ thán phục .

Khi làng giải trí vẫn ngợp vàng son, khi chuyện tình yêu trai gái, ngoại tình, kẻ thứ ba vẫn được mọi người nhao nhao lên bàn tán khắp nơi thì thị trường kinh tế Quốc tế đã đầy mưa gió và bão táp.

Trên các tạp chí, báo chí về kinh tế lớn đều là tin tức về những cuộc "chém giết" máu me tàn khốc. Cái tên Kim Taehyung của tập đoàn Bang Tan thậm chí còn xuất hiện nhiều không kém gì so với Kook trong làng giải trí.

Mà người đàn ông nắm vững nền kinh tế Hàn Quốc trong mắt mọi người lúc này đang đang nắm bàn tay nhỏ bé của vợ mình, chăm chú chỉnh sửa móng tay cho cậu ấy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, V đang bận nên ra hiệu nhờ Kook nghe giúp anh.

Kook dùng cái tay đang rảnh của mình ấn nút nghe, rồi đưa đến đặt cạnh tai V .

V vừa cầm giũa móng tay giũa nhẵn móng cho vợ, vừa nói chuyện với người bên kia : "Ngài quá lời rồi, tôi thân là công dân Hàn Quốc, đây vốn là trách nhiệm của tôi mà..."

Sau đó V nói một tràng thuật ngữ chuyện môn về lĩnh vực kinh tế hay gì gì đó, Kook nghe mà chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy giọng điệu người đang nói chuyện với anh ở đầu dây bên kia có chút quái lạ.

"Đổi tay kia." V nhắc.

"À dạ ..." Kook lập tức đổi tay cầm điện thoại, rồi đưa tay vừa cầm điện thoại vừa nãy ra để anh sửa móng tiếp.

Không biết người bên kia nói gì, lúc này sắc mặt V bỗng dịu dàng đi vài phần, giọng anh trầm đục như tiếng đàn cello đáp lại : "Vợ tôi."

Chờ V nghe máy xong, móng tay Kook đã được anh cắt giũa như một tác phẩm nghệ thuật rồi.

"Anh yêu à, ai vừa gọi điện đấy ?" Kook tùy tiện hỏi.

V trả lời một cái tên cho cậu .

"Ôi má !!!" Kook nghe xong suýt hộc máu tại chỗ : "Thế sao anh còn không chịu để tâm hơn một chút chứ !"

Một nhân vật tầm cỡ như thế gọi điện tới mà anh còn lo cắt móng tay cho cậu được !!!

Kook bỗng cảm thấy móng tay của của mình tội lỗi quá !Vị này nửa đêm còn đích thân gọi tới, có thể thấy chuyện lần này rất khó giải quyết. Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, ít nhất phía V cũng không phải chỉ có mình anh mà còn cả lực lượng quốc gia nữa.

"Anh rất chăm chú mà." Anh nâng ngón tay thon dài của cậu lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.

Kook cạn lời : "..."

Chăm chú sửa móng tay cho cậu à ?

Bỗng, dưới chân đột nhiên hẫng một cái, Kook được bế lên đưa vào phòng ngủ.

"Mai có phải dậy sớm không ?" Anh khẽ đặt cậu xuống chăn đệm mềm mại rồi đưa ngón tay thon dài linh hoạt trượt xuống cổ áo cởi bỏ chiếc cúc xinh xắn trên chiếc sơ mi của cậu.

Một góc xương quai xanh trắng trẻo tinh tế lộ ra khiến mắt anh tối lại, một giây sau, đôi môi nóng bỏng của anh đã phủ xuống làn da trắng như ngọc của cậu .

Cơ thể Kook hơi run lên, cậu giật mình nói : "Ưm... mai em không có việc... nhưng em có hẹn với Jimin , giúp cậu ta tham khảo đồ diễn ..."

"Ừm." V đáp lại một tiếng, tỏ ý đã biết.

Anh giơ tay cởi hết quần áo trên người cậu .

Cậu mềm mại, trắng nõn như tuyết rơi ngoài cửa sổ, làn da mịn màng sáng bóng vì ngượng ngùng mà ửng hồng mê người, khuôn ngực hít thở phập phồng, gắt gao khóa chặt tầm mắt của anh , khiến đôi mắt anh càng thêm sa sầm, yết hầu anh giật cục.

Ngón tay anh không an phận bắt đầu lướt xuống dưới tiến công.

Kook bất giác nắm chặt bả vai rắn chắc của anh .

V au mày, ngón tay thon dài lại mãnh liệt tiến sâu vào. Ánh mắt anh đột nhiên thơ thẫn, còn ngón tay anh thì bị hút chặt, chạm tới nơi thuần khiết co giãn  .

"Taehyung ..."

Môi anh nóng bỏng xuôi thẳng xuống dưới. Kook kìm không được khẽ kêu tên anh, rung động ngọt ngào dập dờn giữa hai chân làm cậu vô lực, tay cậu cài sâu vào mái tóc anh, tìm kiếm nơi an toàn ngả vào, đau đớn đã không còn, chỉ còn muôn vàn khoái cảm xoay quanh.

Kook chỉ cảm thấy anh đang nhẹ nhàng cọ xát, xâm nhập cạn hẹp, độ nóng chết người gần như muốn đem cậu nung chảy.

Anh cong môi nhìn đôi mắt cậu long lanh chứa chan vui thích mà mê ly của kích tình mạnh mẽ.

Kook cắn môi để cơn thủy triều lạ lẫm cuốn đi, ánh mắt cậu đê mê bắt chặt lấy cánh tay anh, phủ lên cơ thể đầy mềm mại thẹn thùng theo tiết tấu của anh, kịch liệt đong đưa không ngừng, hòa hợp hạnh phúc thống trị cảm xúc của cậu.

Kết quả... tới tận khi bên ngoài cửa sổ nổi lên ánh sáng bạc cùng tiếng chim hót rít rít truyền tới.

Trong phòng ngủ, tóc Kook gần như đã ướt sũng, cả người cậu chẳng còn chút sức lực nào nhưng mà người đàn ông trước mặt vẫn chưa biết mệt mỏi là gì...

Đợi tới khi Kook tỉnh lại, đừng nói là sáng mà trưa cũng đã qua, lúc cậu mở mắt ra đã là chập tối ngày hôm sau, trời đã tốt mịt cả rồi.

Kook vò đầu tóm tóc, vội vàng móc điện thoại ra xem, quả nhiên điện thoại đã bị Jimin khủng bố đến mức như sắp đi chầu ông bà.

Kook thay quần áo, run chân bước xuống dưới lầu.

Từ xa cậu đã trông thấy người nào đó đang nhàn nhã cầm báo trong tay, nghiêng đầu ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa, trông dáng vẻ y như một vị trích tiên không lây dính chút phàm tục nào.

Kook lạch bạch tới, thở phì phì nhìn anh.

V nhìn đôi mắt xinh đẹp đang phun lửa của cô vợ nhỏ thì yết hầu khẽ động, anh bỏ tờ báo ra rồi kéo cậu ngồi xuống đùi mình, bàn tay to lớn khẽ xoa bóp vùng eo đang đau mỏi của cậu : "Làm sao ?"

"Ấn lên trên một tí !" Kook vừa yêu cầu, vừa đen mặt nói : "Anh còn hỏi, em đã bảo hôm nay em có việc rồi mà !"

V : "Anh chỉ làm có một lần."

Nhìn dáng vẻ vô tội của đối phương, Kook lại xù lông lên : "Thế mấy lần sau là em cho chó ăn chắc ?"

Khóe miệng V khẽ cong lên : "Mấy lần sau đó là phu nhân yêu cầu, phu nhân quên rồi à ?"

"Em..."

Đù ! Đúng là cậu chủ động yêu cầu thật...

Cơ mà vấn đề ở chỗ là anh chủ động quyến rũ cậu cơ mà, làm sao mà cậu có thể khống chế được ! Giờ thì cậu đã biết tại sao trong lịch sử lại có nhiều hôn quân bị sắc đẹp là cho lú lẫn thế rồi.

...

Tóm lại là, lúc Kook đi tìm Jimin thì đã là tối muộn rồi, còn phải tốn cả đống công sức mới dỗ được cái ông trẻ kia .

Jimin tức đầy một bụng. Tên nhóc này thế mà còn đến muộn cả một ngày, ngủ tới tận chiều mới tỉnh, tối quá rốt cuộc làm cái khỉ gì chứ, anh đây có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được nhé.

...

Sau khi ra viện , Jeon Hyo Cho liền mượn cớ nhớ nhà mà trốn về nhà mẹ đẻ.

Bộ dạng đau khổ nhưng vẫn cố chịu đựng của cô ta càng khiến Jin Yi Han đau lòng : "Ngoan, đừng buồn ! Bây giờ, chuyện quan trọng nhất con cần làm đó là phải chăm lo cơ thể mình cho tốt, sinh đứa bé ra rồi thì mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu !"

Jeon Pan Ro cũng phụ họa nói : "Mẹ con nói không sai, cái gì cũng không quan trọng bằng đứa bé."

Jin Yi Han với Jeon Pan Ro đang an ủi con gái thì đột nhiên có một bà vú cẩn thận bưng một bát canh từ trong bếp ra : "Phu nhân, bà về rồi, cũng đúng lúc canh dưỡng thai đã nấu xong, bà mau uống đi cho nóng !"

Canh dưỡng thai...

Jeon Hyo Cho đang làm bộ nghe vậy thì vẻ mặt cũng cứng đờ.

Cô ta có nghe lầm không ? Vừa nãy bà già kia nói... canh dưỡng thai ? Cho phu nhân ?

Bà vú đi tới gần mới phát hiện ra trên ghế ngoại trừ Jin Yi Han ra thì còn một người nữa, bà ta cười nói : "Đây chắc là đại tiểu thư rồi ! Quả nhiên là đẹp và có khí chất y như phu nhân ! Nghe nói đại tiểu thư cũng đang mang thai, vừa hay tôi nấu cũng nhiều nên đại tiểu thư cũng uống một bát đi !"

Jeon Hyo Cho ngây ngốc ngồi đờ ra đó, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra : "Mẹ, đây là..."

Jin Yi Han không ngờ bà vú lại đột nhiên đi ra, lại còn đúng lúc Jeon Hyo Cho đang ở đây nên theo bản năng sờ bụng một cái rồi xấu hổ cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào.

Jeon Pan Ro ở bên cạnh cũng có chút mất tự nhiên, ông ta ho nhẹ một tiếng rồi mới hạnh phúc nói : "Hyo Cho , đây là hộ lí chăm sóc dinh dưỡng cho phụ nữ có thai mà ba mời tới, mẹ con... mang thai..."

"Cái gì ???"

Lời của Jeon Pan Ro chẳng khác nào một tiếng sấm bổ thẳng xuống đầu Jeon Hyo Cho .

Jeon Hyo Cho nhận ra mình phản ứng hơi quá khích nên vội vàng ổn định tình cảm lại, vẻ mặt cũng chuyển thành vẻ kinh ngạc vì bất ngờ : "Ba mới nói gì ? Mẹ... mang thai ?"

Jeon Pan Ro cầm lấy tay Jin Yi Han kích động nói : "Đúng thế ! Hyo Cho , con cũng biết mẹ con có chút vấn đề mà vẫn không thể mang thai được nữa, đây cũng sự tiếc nuối từ trước tới giờ của ba và mẹ ! Thật ra thì, hơn một năm trước ba với mẹ vẫn luôn cố gắng tìm người mang thai hộ, nhưng vẫn chẳng thể thành công ! Vốn ba mẹ cũng đã hết hy vọng, ai ngờ được mẹ con đột nhiên mang thai !"

Lục phủ ngũ tạng của Jen Hyo Cho hiện tại y như bị thêu trong lửa giận.

Jin Yi Han thành khẩn nói : "Hyo Cho , những năm gần đây con vất vả quá rồi ! Là một đứa con gái mà cả ngày cứ phải lộ mặt bên ngoài vất vả lo lắng vì công ty ! Chờ em trai con lớn lên thành người, chuyển lại công ty thì gánh nặng trên vai con có thể đặt xuống rồi !"

"Trước đây ba vẫn lo lắng chuyện ba với mẹ chỉ có mình con là một đứa con gái ! Nhưng bây giờ, lỡ ba và mẹ mất rồi thì hai chị em con vẫn có thể nương tựa vào nhau, ba mẹ cũng yên tâm !"

Ha...

Em trai...

Cũng phải ha !

Chắc chắn bọn họ đã đi làm kiểm tra biết được trong bụng quả thực là một đứa con trai, chứ nếu không thì sao lại có thể vui vẻ đến thế chứ.

Jeon Hyo Cho nghe từng câu từng chữ mà trong lòng giận đến phát run.

Chờ em trai lớn lên thành người, nhận lấy công ty !

Cô ta phải phí biết bao công sức mới ép Jung Kook rời đi, khiến cho bọn họ nghĩ chỉ có một mình cô ta là con gái nên bọn họ mới có thể một lòng đối tốt với cô ta như vậy. Bây giờ bọn họ đã có con trai, lại còn là máu thịt của bọn họ thì Jeon gia này liệu có còn vị trí nào cho cô ta hay không ?

Hiện giờ cô ta ở Seol gia đã gian nan như thế mà Jin Yi Han lại nhè đúng lúc này mà mang thai, đã thế đứa bé kia còn là con trai, là người thừa kế tương lai của Jeon gia, đây khác nào ép cô ta vào đường cùng đâu !

Jeon Hyo Cho mạnh mẽ nuốt ngụm máu uất hận này xuống, vẻ mặt cũng đổi thành kinh ngạc và nở nụ cười vui sướng nói : "Thế thì tốt quá, tốt quá rồi ! Chúc mừng ba mẹ !"

Jin Yi Han kéo tay Jeon Hyo Cho : "Cám ơn con , con yên tâm đi ! Ba mẹ chắc chắn sẽ không vì có em trai mà không thương con nữa, con mãi mãi là cô con gái quý giá nhất của mẹ !"

Jeon Hyo Cho thầm cười nhạt trong lòng nhưng trên mặt vẫn là vẻ vui mừng , cô ta chân thành nói : "Mẹ, con biết mà ! Con vẫn mong mình có em, càng muốn có em trai ! Sau này con với em có thể cùng nhau báo hiếu cha mẹ rồi, còn có thể làm chỗ dựa cho con nữa !"

Jin Yi Han vốn lo Jeon Hyo Cho sẽ không vui nhưng lúc này thấy thái độ của cô ta như vậy thì bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm : "Khoảng thời gian này con cứ ở nhà mấy ngày đi ! Mẹ sẽ bồi bổ cho con thật tốt !"

Nhìn cảnh tượng hai mẹ con hòa thuận vui vẻ cười nói với nhau, Jeon Pan Ro hài lòng gật đầu một cái rồi ra vẻ người cha hiền nói : "Hyo Cho , thời gian này ba sẽ để ý bên Jeon thị giúp con, con không cần quan tâm đâu ! Cứ ở nhà nghỉ ngơi với mẹ con cho tốt là được !"

Jeon Hyo Cho nghe thế thì sống lưng cứng đờ, móng tay hung hăng nghiến sâu vào lòng bàn tay.

Hừ, cô ta vất vả lắm mới đuổi được tên khốn kia đi, còn lấy được cổ phần trong tay Jeon Pan Ro và Jeon Da Reum để nắm thực quyền trong công ty. Nhưng bây giờ chỉ vì một đứa bé còn chưa ra đời mà Jeon Pan Ro đã bắt đầu thăm dò, muốn thu hồi quyền lực trong tay cô ta để lót đường cho đứa con trai bảo bối của mình.

"Cám ơn ba, ba đối với con tốt quá ! Nếu có kiếp sau con nhất định phải làm làm con gái của ba !" Jeon Hyo Cho tỏ vẻ cảm động, biểu cảm trên mặt cũng rất hồn nhiên như thể không phát hiện bất cứ điều gì.

...

Đêm ...

Trong căn phòng mờ tối.

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt u ám của Jeon Hyo Cho .

Tất cả mọi thứ của Jung Kook ngày hôm nay là của cô ta !

Những ánh mắt mắt ngưỡng mộ, những tiếng vỗ tay, những ngôn từ hoa mỹ kia...

Cả Do Heol và Jeon gia...Tất cả đều là của cô ta !!!

Nhưng mà sẽ nhanh thôi... tất cả những chuyện này đều sẽ kết thúc nhanh thôi.

Jeon Hyo Cho bưng một ly rượu vang đỏ thẫm như máu, một hơi cạn sạch : "Hừ ! Jung Kook... mày cứ hưởng thụ những giây phút này đi... tao đã nói rồi... càng lên cao... ngã càng đau..."

...

Trung tâm thương mại Seoul .

Jin Yi Han vừa đi dạo qua mấy cửa tiệm đồ dành cho trẻ em và sơ sinh , người giúp việc với tài xế phía sau đã ôm bao lớn bao nhỏ trong tay .

Nhưng khi Jin Yi Han đang chuẩn bị lên xe thì...

Một chiếc xe gắn máy màu đen ầm ầm phi từ đằng xa tới, xông thẳng về phía bọn họ.

"Phu nhân cẩn thận !!!"

Tài xế cẩn thận che chở cho Jin Yi Han tránh về phía sau.

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì chiếc xe gắn máy lại đổi hướng bẻ ngoặt lại phi thẳng về phía bọn họ, nói đúng ra thì là phi thẳng về phía Jin Yi Han !

Tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, lần này Jin Yi Han đã không thể tránh thoát !

Chờ đến khi người giúp việc cùng tài xế phản ứng lại được thì Jin Yi Han đã bị đâm bay ra xa hơn một mét, nằm bất tỉnh trong một vũng máu.

Chiếc xe gắn máy kia cũng không chờ bọn họ nhìn cho rõ ràng đã rú ga rời đi, hoàn toàn biến mất trong đám đông.

"Phu nhân !!!"

Hai người giúp việc hét chói tai chạy tới, tài xế cũng sợ đến choáng váng, một lát sau mới tái mặt chạy vội tới : "Phu nhân !!! Gọi điện thoại mau ! Mau gọi cho Jeon tổng với đại tiểu thư "

Đám người đi đường thấy tình huống như vậy cũng kinh hô thành tiếng mà rối rít vây quanh hóng hớt, hiện trường loạn thành một mớ bòng bong.

...

Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.

Trên giường bệnh có một người phụ nữ trung niên đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy đang hôn mê.

Jin Yi Han mơ màng mở mắt ra, bà ta cảm thấy toàn thân rã rời, phần bụng thì truyền tới từng cơn đau đớn.

Ánh mắt mơ hồ nhìn quanh căn phòng.

Jeon Pan Ro , Jeon Hyo Cho , Ye Ji Won , Seol Do Heol và Seol Jin Meok với người giúp việc và tài xế đi cùng bà ta hồi nãy đều có mặt ở đây, bầu không khí trong phòng nặng nề, ngột ngạt một cách khác thường.

Jeon Hyo Cho cúi đầu thật thấp, trên mặt cũng dàn giụa nước mắt, vẻ mặt Jeon Pan Ro rất khó coi. Ba người nhà họ Seol thì nhìn không ra biểu cảm gì, còn hai cô giúp việc cùng tài xế thì sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy đứng trong góc phòng.

"Tôi... tôi sao thế..." Jin Yi Han nói có chút chậm.

Ngay khi bà ta mở miệng thì lập tức nhớ đến những chuyện vừa xảy ra, vừa nãy bà ta mới đi dạo phố còn đang chuẩn bị về nhà thì đột nhiên một chiếc xe gắn máy xông tới đâm thẳng vào bà ta, sau đó thì bà ta không biết gì nữa...

Lúc này, Jin Yi Han nhìn hai con mắt đỏ ngầu của Jeon Pan Ro, cơ thể ông ta đang run rẩy kịch liệt hiển nhiên đã cực kì giận dữ.

Ông ta nghiêng đầu sang một bên rồi đá thẳng vào người tài xế : "Đồ khốn nạn ! Các người đi theo bảo vệ phu nhân kiểu gì ! Sao đi dạo phố mà lại để phu nhân bị đụng xe chứ !!!"

Mất rồi ! Con trai ông ta mất rồi !

Đứa con trai vất vả lắm ông ta mới chờ được, người thừa kế của ông ta cứ thế mà mất rồi !

Lúc mới nghe tin, Jeon Pan Ro quả thật tức đến mức suýt chút nữa thì phát điên lên !

Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn làm đứa bé trong bụng phu nhân bị mất, hai cô giúp việc không kìm được mà run lẩy bẩy, Jeon tổng với phu nhân coi đứa bé này như bảo bối, bọn họ chết chắc rồi !

Người tài xế mặt mày xám ngoét, trên người với tay vẫn còn dính máu, anh ta bị Jeon Pan Ro đạp cho một đạp thì mặt mũi sưng phù, lắp bắp nói : "Jeon tổng... tôi thật sự không biết tại sao lại như vậy... chúng tôi đang cùng phu nhân chuẩn bị lên xe về nhà thì... đột nhiên có một chiếc xe gắn máy lao như điên về phía chúng tôi rồi đâm trúng phải phu nhân !"

"Nói bậy nói bạ ! Người sống đứng sờ sờ ở đó, chẳng lẽ tên lái xe kia không có mắt hay sao ? " Jeon Pan Ro giận dữ quát lên.

Jeon Hyo Cho đứng một bên cũng cả giận nói : "Các người có nhiều người như thế, biết bao con mắt như thế mà không bảo vệ được mẹ tôi sao !"

Nghe Jeon Hyo Cho nói như thể bọn họ chiếu cố không chu toàn mà đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, người tài xế kia nhất thời nóng nảy liền vội vàng nói : "Đại tiểu thư, oan uổng quá ! Không phải chúng tôi không để ý ! Là người đi xe gắn máy kia không có mắt, tên đó lao thẳng về phía chúng tôi ! Tôi che cho phu nhân lui về phía sau tránh đi rồi nhưng người kia giống như thể cố ý, nửa đường lại quay đầu đâm thẳng về phía phu nhân !"

Jeon Hyo Cho quay về phía Jeon Pan Ro , vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi : "Đây... chẳng lẽ đối phương cố ý ?"

Lúc này giọng điệu của người tài xế càng thêm chắc chắn : "Nhất định là cố ý, nếu như nói cái tên đi xe gắn máy là kẻ xấu thì cũng phải cướp túi ! Nhưng tên đó hoàn toàn không hề cướp bất cứ đồ gì ! Hơn nữa ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã là phu nhân ! Tôi đã che cho phu nhân tránh được rồi nhưng tên đó lại quay đầu hướng thẳng về phía phu nhân mà đâm tới !"

Jin Yi Han nằm trên giường khóc đến đứt hơi : "Con của tôi... rốt cuộc là ai... tại sao lại làm thế với tôi..."

"Là ai ? Là kẻ nào to gan như thế ! Ngay cả người của Jeon gia cũng dám động !" Jeon Pan Ro giận đến mức gân xanh nổi đầy mặt.

Ye Ji Won đứng một bên làm bộ làm tịch như thể rất căm phẫn nói : "Ban ngày ban mặt mà làm như thế, đúng là không coi pháp luật ra gì rồi !"

Do Heol trầm ngâm phân tích : "Nghe bọn họ nói thì chỉ sợ chuyện này không phải đơn giản chỉ là một vụ tai nạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro