Hổ trắng 🐯
Hiệu suất của đoàn làm phim Sát Thủ cực kỳ cao, rất nhanh đã có thông báo Kook đến thử trang phục.
Hôm đó Kook tới rất sớm. Trong phòng hóa trang có một cô gái mang nét đẹp cổ điển phương Tây đi tới trước Kook , đôi mắt xanh biếc xinh đẹp đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
"Cậu chính là diễn viên người Hàn Quốc - Jung Kook đúng không ?" Cô gái da trắng cười nói.
"Xin chào, tôi là Jung Kook ." Kook lễ phép nói.
"Tôi từng nghe về cậu rồi... " Cô gái da trắng kia chìa tay về phía Kook .
Cô gái da trắng trước mắt cũng không quá xa lạ gì với Kook , dù sao đây cũng là một diễn viên khá nổi tiếng của Hollywood.
Dàn diễn viên của bộ phim Sát thủ này cực kỳ máu mặt , nam chính do ảnh đế của Hollywood là Stein Will đảm nhiệm .
Vì hôm qua đã trao đổi rất nhiều với Giles cho nên cậu cũng biết được đại khái về dàn diễn viên lần này, cô gái người da trắng này là người diễn vai trợ lý của nam chính trong phim.
"Cậu lợi hại thật đấy, thế mà lại vượt qua cả đống đối thủ mạnh mẽ như thế để giành được vai chính 2 " Cô gái da trắng kia tỏ vẻ cực kì hâm mộ.
"Nhưng mà cậu Jung Kook này, có lẽ cậu nên cẩn thận một chút thì hơn." Cô gái da trắng kia nhìn xung quanh một chút rồi đè thấp giọng nói.
"Cẩn thận ?" Kook có chút khó hiểu.
Cô gái da trắng kia gật đầu rồi nhẹ giọng nói : "Vốn nhân vật nam chính số 2 đã được quyết định là Allian nhưng sau đó lại có thông báo cậu sẽ đảm nhiệm mà... Allian lại bị đẩy xuống thành nhân vật phản diện..."
Cô gái da trắng kia dường như rất kiêng kị Allian cho nên mới nhắc nhở Kook cẩn thận một chút.
Chuyện này Kook cũng đã sớm biết, cậu cũng cố ý hỏi qua Giles rồi, vậy nên cũng không để chuyện này trong lòng.
Sau đó , mấy chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim vội vã chạy tới.
"Xin chào mọi người, chúng tôi là chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim, hôm nay chúng tôi sẽ hóa trang cho mọi người."
Người phụ nữ trung niên đi đầu cười nói. "Xin chào Jung Kook ! Tôi là Lisa và cũng là chuyên viên trang điểm của cậu ." Người phụ nữ trung niên kia đi tới trước Kook rồi tự giới thiệu.
"Xin chào, làm phiền chị." Kook gật đầu chào hỏi.
Đồ trang điểm đã bày đầy bàn nhưng Lisa mãi vẫn chưa có ý định bắt đầu trang điểm.
"Lisa, có vấn đề gì sao ?" Kook nghi ngờ hỏi.
Trong mắt Lisa hiện lên vẻ ngưỡng mộ : "Jung Kook , da của cậu đẹp quá, tôi làm nghề này mười bảy năm chưa từng gặp ai có làn da đẹp như cậu, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy đâu."
Lisa thán phục một tiếng, Kook chỉ cần trang điểm thật nhạt thôi đã có thể nói là hoàn mĩ . Mà nhân vật Simon này vốn cũng được yêu cầu không được trang điểm đậm, trang điểm sao cho giữ được vẻ sạch sẽ và lạnh lùng vốn có của nhân vật.
"Cám ơn lời khen của chị." Thái độ của Kook rất là khiêm tốn.
"Jung Kooj , cậu... căn bản không cần phải trang điểm." Lisa vốn định móc hết vốn liếng ra nhưng cuối cùng lại đành cam chịu đặt đồ trang điểm xuống bàn, chỉ sửa sang một chút xíu trên mặt Kook sao cho nổi bật các ưu điểm của cậu lên.
Không lâu sau khi trang điểm .
Mấy diễn viên khác cũng chia ra luyện tập diễn với nhau, tới gần trưa mọi người mới rời khỏi đoàn làm phim.
...
Kook vừa định về thì di động đột nhiên vang lên. Cậu nhìn vào màn hình xong thì hết sức kinh ngạc, kích động đến mức suýt quăng cả điện thoại đi luôn.
"Donghae ?"
Ôi ! Đại thần !
Bình tĩnh lại rồi Kook lập tức run rẩy nhận điện thoại : "Alo? Đại... Đại thần ? Ngài tìm tôi ạ ?"
"KFC trên đường J, qua đây."
Kook còn chưa kịp nói gì đã thấy tiếng tút tút tút...
Cái quỷ gì vậy, vừa mở miệng đã là KFC ?
Hết cách, Kook chỉ có thể lết cái thân đi tới đó.
Đại thần đã hú thì đừng nói là KFC, dẫu có là núi đao biển lửa cũng phải nhảy vào !
...
Trong quán KFC, Kook thấy Donghae đang ngồi trong một góc.Anh ta mặc một bộ đồ trắng rộng thùng thình, nhìn qua cực kỳ thoải mái, trông cứ như là cậu trai nhà bên chẳng có chút lực sát thương nào. Nhìn thì đẹp đấy, cơ mà... cái tướng ăn kia quả thật có chút nhức mắt.
Hai chân bắt chéo, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm thịt bò cuốn, miệng còn cúi đầu hút trà sữa.
Kook ngồi cạnh Donghae một lúc lâu thế mà người này lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
"Ăn ngon không ?"
Kook vốn không định quấy rầy Donghae , cơ mà chờ đến lúc đại thần chuẩn bị cơm nước xong thì lại thấy anh ta vẫy tay gọi thêm một phần gà gia đình nữa !!!
Chờ anh ta ăn xong thì chắc cũng đến tận thế luôn !
"Ố... cậu đến đây từ lúc nào ?" Donghae quay đầu lại nhìn Kook đã ngồi đến há cả mỏ.
"Tới được 10 phút rồi." Kook bị ai đó lơ đẹp thì hơi giật giật khóe miệng.
"Ồ... vậy đi gọi thêm một phần gà gia đình giúp tôi đi, nhân tiện... thanh toán tiền cho tôi." Donghae gật đầu tỏ ý đã biết rồi nói.
Cứ tưởng có chuyện lớn gì mà xảy ra nên cậu mới phóng xe bạt mạng tới đây, ai ngờ...
Thôi kệ vậy, dù sao tên này cũng đã từng cứu mạng mình...
...
Sau khi ăn xong, Donghae thỏa mãn hút trà sữa.
"Lâu lắm không gặp, gần đây khỏe không ?"Donghae đặt trà sữa xuống và cũng bình thường lại một tí.
"Nếu anh không gọi điện cho tôi thì còn tốt hơn đấy." Kook thành thật trả lời.
Suýt nữa thì dọa chết cậu rồi !
"Không gọi cho cậu thì tôi không xong." Donghae trả lời.
"Tại sao ?" Kook không hiểu.
"Ăn chưa no mà tiền thì không đủ." Donghae nghĩ nghĩ một chút rồi cũng thành thật trả lời.
Kook : "..."
"Bây giờ nhìn thì có vẻ thân thể cậu đã khỏe lại cả rồi." Donghae quan sát Kook từ trên xuống dưới.
"Thân thế khỏe lại ?"
"Chẳng phải cậu thành người thực vật sao, cứ tưởng không gặp được cậu nữa." Donghae lau cái miệng bóng loáng dầu mỡ của mình.
"Cũng nhờ phúc của anh cả !" Kook cũng không biết làm sao mà người này mở miệng thì nói rõ hay cơ mà... trên mặt lại... chẳng cho người ta nhìn thấy chút chân thành nào cả ?
"À đúng rồi, cậu vừa mời tôi ăn nên dù sao cũng phải cho cậu chút lợi lộc... Có mấy người đang theo dõi cậu đấy." Donghae nhìn thẳng vào Kook rồi nói.
"Có người theo dõi tôi ?"
Kook kinh ngạc nhìn chằm chằm Donghae, nếu không phải anh ta nói ra thì cậu hoàn toàn không phát hiện.
"Vừa nãy còn cùng cậu vào cửa hàng đấy, công phu nhìn cũng không tệ ! Chỉ bằng cái thân thể gà bệnh này của cậu thì bọn họ bóp chết cậu chẳng khác nào bóp chết một con gà con !"
Anh mới là gà con, cả nhà anh mới là gà con !
"Cậu nói xem, dù sao cậu cũng được coi là một ngôi sao lớn có quyền có thế, thế mà ra ngoài đi đi lại lại cũng chỉ có mỗi một chiêu hóa trang, ngay cả vệ sĩ cũng chẳng có lấy một người." Donghae lắc đầu một cái.
"Vệ sĩ... có anh ở đây thì tôi còn cần vệ sĩ làm gì, đại thần Donghae ~" Kook nhìn chằm chằm Donghae cười tươi rói.
"Có gọi tôi mà cha cũng vô dụng, ăn no rồi buồn ngủ." Donghae ngáp một cái.
Ăn của người ta xong liền trở mặt đúng không !!!
Lúc này, Kook khao khát có một vị cao thủ nào đó xuất hiện để đập cho Donghae một trận, tốt nhất là đập cho phun hết chỗ đồ ăn vừa vào bụng anh ta ra. Nhưng mà, đây là chuyện không thể nào...
Kook không nhịn được mà quan sát xung quanh, là ai theo dõi cậu ? Với mục đích là gì ?
Sau khi ăn uống no đủ, cái đùi gà cuối cùng được Donghae cầm trên tay rời đi với Kook.
Thấy Kook rời khỏi, hai gã đàn ông đeo kính đen cũng đồng thời đứng dậy sải bước đi theo.
Kook lái xe chạy ra ngoại thành.
Bỗng, một chiếc xe việt dã vọt lên chặn lại xe của Kook , hai gã đàn ông bước xuống.
"Jung Kook , mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến." Một gã đàn ông hơi mập nhanh chóng tiến lên túm lấy cổ tay Kook.
Kook nhanh chóng giật phắt tay lên, cũng thuận thế đẩy cho tên đàn ông kia hơi lảo đảo một chút.
"Jung Kook , đừng tự tìm đường chết ! Cho cậu thêm một cơ hội, hoặc là đi cùng chúng tôi hoặc là..." Trong mắt gã đàn ông hơi mập xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Nghe gã đàn ông kia nói vậy, Kook vẫn đứng yên mà khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi nở một nụ cười xấu xa.
Hai người này có rèn luyện thân thể qua, lại còn mang theo cả súng để hỗ trợ, nhưng mà Kook cũng chẳng có gì phải sợ.
Bởi vì, trên xe cậu còn có một tên quái vật đáng sợ hơn cả đạn đại bác nữa kia kìa.
Lúc này, Donghae đang ngồi ở ghế phó lái gặm nốt cái đùi gà.
"Tôi nói này, hai tên đàn ông như các anh mà lại đi bắt nạt người yếu đuối như thế thật chẳng ra sao." Donghae nhìn hai gã đàn ông đứng bên ngoài.
Gã đàn ông vừa gầy vừa lùn nghe thế thì lập tức đóng ghế phó lái lại, lạnh giọng nói với Donghae : "Ăn đồ của mày đi, đừng có tự tìm đường chết."
Mệnh lệnh của hai người họ là phải mang Jung Kook về, nếu không phối hợp thì cứ dùng bạo lực mà giải quyết. Còn những người khác không nằm trong phạm vi của bọn họ.
"Ngon lắm, muốn ăn không ?" Donghae ăn xong hạ kính xuống nhìn gã lùn kia.
"Ăn cái gì ?" Gã lùn kia không hiểu nên hỏi lại theo bản năng.
"Mời mày ăn gà."
Dứt lời, cái xương gà đang được Donghae nắm trong tay bị ném vèo một cái, kéo theo cả một tiếng xé gió...
Cái xương gà kia đâm thẳng vào mồm của gã lùn kia.
"Ớ... hự... "
Cái xương cắm sâu vào cổ họng của gã, không đến hai hơi thở thì mặt gã xanh mét, hai mắt đỏ lòm, trong cổ họng phát ra những tiếng ú ớ.
"Ăn có ngon không..." Nhìn bộ dạng đau đớn của gã lùn kia thì trong mắt Donghae ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Lát sau, đột nhiên "rầm" một tiếng, gã đàn ông lùn kia đã đổ trên mặt đất và không ngừng co giật cơ thể.
"Mày... chán sống rồi !"
Tình huống đột ngột phát sinh thế này khiến tên mập biến sắc, gã lập tức móc súng bên hông ra rồi chĩa thẳng về phía Donghae .
"Đoàng !"
Chẳng biết Donghae đã hành động thế nào, cái mà gã béo thấy chỉ có một cái bóng trắng chợt lóe lên và Donghae đã xuất hiện bên cạnh gã, năm ngón tay của anh ta hời hợt đặt trên nòng súng của gã.
Gã béo sợ hãi muốn bóp cò súng theo bản năng... nhưng mà, họng súng đen ngòm lại đang chĩa thẳng vào chính mình, cả người gã run lẩy bẩy hết lên.
Dường như không có bất cứ một sự đánh trả nào, trong sự đùa giỡn của người đàn ông tà mị kia thì tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
"Cái đồ chơi vớ vẩn gì đây, dùng kiểu gì, ớ..."
"Đoàng !"
Donghae còn chưa nói xong thì họng súng đã phát ra một tiếng nổ lớn, viên đạn xé gió xông ra xuyên thẳng qua đầu gã mập.
"Ấy chà... xin lỗi, tay dính mỡ nên trơn quá." Donghae nhìn chằm chằm thi thể của gã mập ngã sóng xoài trên đất mà khẽ nói.
Nhìn vẻ mặt ấy của Donghae thì chính Kook cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, nói tên này là quái vật đúng chả khoa trương chút nào. Nếu anh ta là bạn thì sẽ mang lại cảm giác cực kỳ an toàn, còn nếu là địch thì... thôi đừng có tưởng tưởng nữa !
"Donghae , cái ông nội nhà anh, sao anh giết hết bọn họ luôn rồi !"
Chờ Kook tỉnh táo lại thì mới nhận ra là hai tên đi bắt cậu đã bị Donghae xử hết rồi. Quá trình này nhanh quá, cậu có muốn cản lại cũng không kịp.
"Ông nội tôi ? Chuyện này liên quan gì đến ông nội tôi, là tôi giúp cậu giết bọn họ mà chứ có phải ông nội tôi giết đâu." Donghae tùy tiện quăng súng sang một bên.
"Anh..."
Một hớp máu của Kook suýt nữa phun thẳng vào mặt Donghae, cái khả năng nghe hiểu quái quỷ này chắc cô giáo dạy ngữ văn chết sớm !
Kook còn đang định hỏi đám người này xem ai là người đứng sau màn nhưng Donghae lại... giết người mà không hề thèm chớp mắt, đã vậy còn nói tay dính mỡ... lừa quỷ chắc.
"Hai người, mỗi người một phần gà gia đình, hai người hai phần, cũng không sai lắm." Donghae nói.
Kook : "..."
Cậu không khỏi cảm thấy thương thay cho hai tên sát thủ kia, trong mắt Donghae thì cái mạng của họ cũng chỉ đáng giá một phần gà gia đình mà thôi... Hơn nữa, còn không phải phần gà cao cấp...
"Được được , tôi mời ănh ăn 200 phần, tôi nhìn anh ăn hết thì thôi." Kook có chút bất đắc dĩ, sao Donghae này lúc thì biến thái đến kinh khủng lúc thì chả khác gì một đứa bé chưa trưởng thành.
"Ừ... cậu nói rồi đó, nhưng mà tối nay tôi không rảnh, có hẹn với người đẹp rồi, rảnh sẽ tìm cậu." Donghae xoay người vẫy tay, không chờ Kook nói gì người đã biến mất tăm.
"Hẹn người đẹp..." Kook không nhịn được trợn trắng mắt.
Cho đến tận bây giờ cậu chưa từng thấy bên cạnh Donghae có bất cứ người phụ nữ nào, mà chẳng cần nói phụ nữ, đến đàn ông còn chả thấy nữa là. Muốn kiếm cớ cũng nên tìm một cái cớ có thể tin được chứ !
...
Lúc Kook trở về thì không thấy V đâu, nhưng J Hope đã chạy tới đây rồi.
"Này , tôi tìm cậu là vì nghe anh hai nói cậu sẽ diễn vai chính trong Sát thủ ! Là thật đấy à ?" J Hope cực kỳ hưng phấn hỏi.
Kook gật đầu : "Đúng vậy, anh trai của cậu đâu ?"
J Hope quay vòng quanh Kook : "Đang ở công ty, mấy ngày này có ít chuyện cần xử lý !"
Kook vốn định gọi điện cho V nhưng nghe J Hope nói anh bận thì cũng đành thôi.
"Chị dâu, tôi biết một khắc không gặp giống như đã ba thu nhưng mà cậu nói rõ tình hình cho tôi trước được không ? Cái anh hai tôi nói là thật hay giả vậy ?"
Đối với bộ phim sát thủ này thì J Hope tuyệt đối không xa lạ gì. Thậm chí phải nói ràng có ai lăn lộn trong cái giới giải trí này mà chưa từng xem chứ ? Mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng những bộ phim kinh điển trong nước hay những bộ phim điện ảnh cực kì ăn khách hầu như đều phải ngả mũi cúi đầu trước nó.
"Không nói dối anh đâu, là thật đó." Kook bất đắc dĩ nói.
"Chậc , đừng nói cái bộ Sát thủ kinh điển này, dẫu cho là một bộ phim bình thường nhất của Hollywood thì cậu đã thấy diễn viên nào của Hàn Quốc được đóng nhân vật chính chưa ? Mà kể cả là vai phụ quan trọng thì cũng chỉ mới đếm được trên đầu ngón tay thôi, coi như không có... À mà, Giles bao nhiêu tuổi ? "
J Hope chuyển mắt nhanh như chớp hỏi, cái khả năng tổ lái này cũng quá mạnh rồi.
Kook sao có thể không biết J Hope đang nghĩ cái gì, cậu nói thẳng : "Tối thiểu cũng phải 80 rồi ! Đừng có mà nghĩ bậy nghĩ bạ ! Ngài Giles rất tốt !"
"Vậy chẳng lẽ ông ấy bị úng não à..." J Hope nhỏ giọng thầm thì.
"Hửm !!!" Kook nheo mắt lại.
"Ấy... không được nói bậy . Phải nói là phía sản xuất của Sát thủ lần này thực không tệ, không bó buộc theo lệ cũ mà dám đột phá thử nghiệm phong cách mới ! Cũng may cho bọn họ là tìm được nghệ sĩ siêu cấp như chị dâu của tôi đây, đến tôi cũng thấy hâm mộ..." J Hope giơ ngón tay cái lên, đổi giọng ngay lập tức .
"Bớt vỗ mông ngựa đi." Kook nhét luôn quả táo mới gọt xong vào miệng J Hope .
Nhìn con dao gọt trái cây sáng loáng trong tay Kook , J Hope nịnh nọt cười nói : "Tôi đây có thân phận gì chứ, sao tôi có thể vỗ mông ngựa được, có vỗ cũng vỗ mông rồng đó... ahihi..."
Lúc này tiếng mở cửa vang lên, V đi vào rút chìa khóa rồi cất đi, trong tay anh cầm không ít rau củ và thịt tươi.
"Anh hai, chuyện bên công ty xong rồi à ?" J Hope vội vàng chạy tới.
V vào bếp rửa tay xong quay lại phòng khách mới trả lời : "Không sao nữa rồi."
"Không sao thì tốt ! Không làm phiền hai người nữa, em đi đây !" J Hope phủi mông chuẩn bị chạy, anh ta không định ở lại ăn đồ ăn cho chó nữa đâu.
"Đến cũng đã đến rồi, ở lại đây ăn cơm tối đi ! " Kook nói.
"Ô, cái này à..." Dưới sự đấu tranh nội tâm giữa một bên là thức ăn cho chó còn một bên là đồ ăn ngon cho người thì cuối cùng J Hope cũng đành quỳ gối trước đồ ăn ngon.
"Vẫn cứ là chị dâu thương em chồng, tôi ở lại vậy !" J Hope lập tức quay lại ngồi trên ghế salon coi phim.
...
"Anh yêu, lúc anh nấu cơm nhìn đẹp trai quá đi !" Nhịn bộ dạng tập trung làm bếp của V khiến Kook không nhịn được mà khen một câu.
Nghe vậy thì V hơi nhướng mày : "Chỉ lúc nấu cơm mới đẹp trai ?"
"Lúc nào cũng đẹp trai hết !" Kook chớp chớp mắt.
Khóe môi V khẽ nâng lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu : "Ám mùi khói dầu đó, em ra ngoài trước đi, đợi anh nửa tiếng thôi."
Kook vốn định cùng làm cơm với V , nhưng cậu lo nhỡ đâu cơm còn chưa được ăn đã đem anh nuốt luôn cho nên đành ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bếp.
...
Sau khi ăn cơm xong, J Hope định đi nhưng nhìn sắc trời đã quá muộn nên V giữ em trai mình ở lại.
"Anh hai, chị dâu, em ở đây không quấy rầy "chuyện tốt" của hai người chứ..." J Hope cười hí hí.
"Thế thì em đi về đi." V hời hợt nói.
"Ớ... em uống tí rượu... nên hơi say mất rồi, em đi ngủ đây... không làm phiền hai người nữa !" J Hope vội vàng lủi vào phòng ngủ, không cho anh trai có cơ hội đuổi mình đi.
Ngay tại lúc ấy, chẳng biết ở một cái xó xỉnh nào đó vang lên một tiếng gầm trầm đục, khiến lòng người kinh hãi. Nghe thấy âm thanh đó V hơi ngây người một chút rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thú hoang à ?" Kook có chút nghi ngờ.
V hơi nhíu mày : "Hổ."
"Hổ ?" Kook có chút khó tin.
Thị trấn tuy có chút dân dã, thôn quê nhưng làm gì có chuyện hổ đi qua đi lại chứ ?
"Tiếng gầm như này... đây không phải hổ trong vườn thú." V nói .
Tiếng gầm vừa rồi rất mạnh mẽ vững vàng, từ phân tích độ vang thì chắc tiếng gầm này cách đây mười cây số.
"Má !!!"
J Hope mặc quần đùi hoa lảo đảo phi ra từ phòng ngủ, trên mặt vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra : "Cái gì thế, hai người vừa mới xem thế giới động vật đấy à ?"
"Cũng có thể là bị xổng ra từ vườn thú !" Kook nói một câu.
"Hả ???" J Hope kinh hoàng : "Cậu nói đùa sao, chỗ quanh đây của chúng ta chim còn không thèm ỉa nói gì đến vườn thú ! Trong trấn cũng có vườn thú đâu ? Gần đây cũng không có dã thú ! Quanh đây chỉ toàn nai với thỏ thôi!"
"Dã thú trốn khỏi vườn thú chẳng lẽ chỉ biết loanh quanh ở gần vườn thú hả ?" Kook hỏi ngược lại.
"Cái này..."
J Hope á khẩu không trả lời được.
"Anh hai... chị dâu, em về đây, hôm nay có việc... thế, em đi trước nhé..." J Hope vội nói.
Lúc còn bé J Hope từng đến chơi ở nhà một người họ hàng, bị con hổ nhà đó nuôi rượt chạy mấy con phố cho nên có chút bóng ma với mấy thứ liên quan đến hổ.
"Không sợ đang đi liền đụng phải nó thì cứ đi đi." V nói rồi dắt Kook về phòng.
"Anh... anh đứng có mà dọa em..." J Hope nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết độ an toàn cực thấp rồi.
"Hổ thì sao chứ, ông đây mà gặp sẽ ăn thịt nó luôn !" J Hope lẩm bà lầm bẩm một hồi, cuối cùng vẫn quay lại phòng ngủ.
...
Một góc thị trấn .
Một con hổ trắng to gấp đôi những con hổ bình thường khác đang tiến bước về phía trước. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này chỉ sợ sẽ lăn đùng ra ngất mất.
Trên lưng con hổ đó có cõng một người thanh niên, xem tình trạng thì hình như người này đã rơi dần vào trạng thái nửa hôn mê rồi.
Tầm nửa tiếng sau, con hổ trắng cõng người kia đi tới căn nhà của Kook .
"GRAO !!!"
Một tiếng gầm khiến người khác rung động không thôi vang lên trong màn đêm.
"Ối mẹ ơi cứu con !!!"
J Hope đang thiu thiu ngủ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng hổ gầm kinh người như thế dọa anh chàng suýt chút nữa thì phi thẳng xuống giường.
J Hope hoảng hồn quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy một con hổ trắng khổng lồ đang đứng ngoài sân, nhìn thứ ánh sáng lành lạnh trong đôi mắt to tổ chảng kia thì cá chép nhỏ của chúng ta đần người ngay tại chỗ.
Con hổ trắng đứng ngoài cửa nhìn thấy J Hope luống ca luống xuống trong phòng thì nó lại gầm lên một tiếng như đang nói "mở cửa cho bố vào !!!".
"Anh hai ! Chị dâu ! Có quỷ kìa!!! Không đúng... là hổ thật..." J Hope không kịp mặc quần mà dùng tốc độ ánh sáng phi ra phòng ngủ chạy lên lầu hai.
V với Kook lúc này cũng đi ra khỏi phòng.
Hai tiếng hổ gầm kia quá mức rung động, V với Kook cũng chưa ngủ cho nên nghe càng thêm rõ ràng.
"Vừa nãy đúng là tiếng hổ gầm, chắc nó đang ở gần đây, chẳng lẽ xổng từ vườn thú ra thật ?" Kook có chút kỳ quái.
"Gần cái gì ! Nó chình ình ngay ngoài cửa sổ phòng em kia kìa !"
J Hope lúc nãy còn chưa tỉnh táo lại, đang mơ mơ màng màng nhìn thấy nguyên một con hổ trắng ngoài cửa sổ thì hoảng loạn đến nỗi suýt tè ra quần.
"Đi xem thế nào." V nói.
"Đi cái gì mà đi ! Hổ đấy anh ơi, anh nghĩ nó là con khỉ à ! Anh quên em trai anh lúc bé suýt bị hổ cắn chết à..." Cá chép nhỏ lập tức biến thành bạch tuộc bám chặt lấy anh trai cố gắng níu kéo lại.
V liếc mắt nhìn J Hope : "Xuống khỏi người anh ngay."
"À..." J Hope đáng thương bò xuống.
Kook đi theo sau V , ba người đi tới phòng của J Hope .
Ngoài cửa sổ, ánh trăng có chút mờ ảo.
Nhờ ánh trăng, thân hình của con hổ trắng khổng lồ hiện ra dưới mắt bọn họ.
"Hổ trắng..." V nhíu chân mày, nơi này tại sao lại có hổ trắng ?
"Quỷ !!!" Bỗng nhiên, J Hope dụi dụi mắt nhìn về phía lưng con hổ, cảnh tượng kia đúng là khiến người ta giật cả mình. Lần này thì gặp quỷ thật rồi !
Nửa đêm canh ba trước cửa nhà mình đột nhiên xuất hiện một con hổ trắng đã quỷ dị lắm rồi, mà J Hope lại còn hét toáng cái từ kia lên.
Mà Kook của chúng ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ma...
"Là người." V vội vàng trấn an cô vợ nhỏ của mình, anh lần theo ánh mắt của J Hope mà quan sát thứ trên lưng con hổ, trên đó có một người.
"Hổ cõng người ? Anh đừng có đùa mà, nói cõng quỷ còn dễ tin hơn !" J Hope bĩu môi nói.
"Rốt cuộc là cái gì vậy..." Kook cau mày.
V tiến lên mấy bước rồi cẩn thận quan sát, cuối cùng cũng thấy rõ.
"Donghae" V nói.
"Là cái quỷ gì thế...?" Kook ngỡ rằng mình nghe lầm. Vừa rồi anh yêu nhà cậu nói gì cơ ?
"Donghae " V lặp lại một lần nữa.
Nghe anh nói vậy, Kook lập tức bước về phía trước.
"Đù !" Chờ Kook quan sát rõ ràng, thấy rõ người đàn ông trên lưng hổ thì ngây người ra tại chỗ, đầu óc cũng trống rỗng luôn.
Hiện giờ rõ ràng là Donghae đang hôn mê, trên người còn có vết thương.
"Chuyện này là sao ?" V nhíu chặt lông mày.
"Không thể nào... Đại thần mà cũng bị thương á ?" Kook tỏ vẻ không thể tin nổi.
Người khác không biết thực lực của Donghae nhưng cậu thì sao có thể không biết chứ. Có là súng là đạn cũng không thể làm tên biến thái này bị thương được, ấy thế mà giờ lại đang nằm hôn mê trên lưng hổ ???
"Không được, nhanh mang anh ấy vào đây !" Kook có chút gấp gáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro