Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hãy gọi tôi là mợ cả :))))

Đằng trước, tài xế vì đảm bảo an toàn cho chính mình rất tự giác đóng lại tấm vách ngăn phía sau, phi lễ chớ nhìn.

Kook phồng mang trợn má , có vẻ rất bực tức .

Nhìn thấy vẻ sinh động của cậu nhóc nhỏ, ánh mắt của V dần dần tối thẫm lại như một xoáy nước sâu không đáy, hút lấy tâm hồn người ta...

Lý do anh không kìm lòng được mà luôn nhìn cậu, muốn thân cận cậu... chỉ đơn giản là bởi vì anh không có cảm giác an toàn.

Sau khi tới nhà Kook , V đưa cậu đến trước cửa nhà.

"Mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe , đừng chạy loạn." V nghiêm túc dặn dò cậu .

Kook ngoan ngoãn gật đầu : "Chắc chắn rồi, cái chân này của em dù có muốn chạy cũng không chạy nổi !"

Lần này V lại tỏ vẻ nghi ngờ .

Anh dám chắc , cho dù cả hai chân có bị trúng đạn đi nữa thì cũng không ngăn được cậu chạy khắp nơi...

Kook cũng biết "tiền án" của mình quá nhiều nên chột dạ khẽ ho một tiếng : "Thật mà, đảm bảo không chạy lung tung ! Em thề đấy !"

Sau ba lần đảm bảo nữa, V mới miễn cưỡng tin tưởng : "Vậy anh đi đây."

"Hửm ? Đi nhanh thế à ! Vẫn còn sớm mà, không vào nhà uống ly nước rồi hẵng đi sao ?" Kook vô thức mở miệng nói.

Nhưng mà không hiểu sao vẻ mặt V thoáng cái đã trở nên nguy hiểm : "Em có biết câu này đối với một người đàn ông mà nói có nghĩa là gì không ?"

Mặt mũi Kook đen sì ngay lập tức , khóe miệng méo xệch : "Anh nghĩ cái gì thế ! Chỉ là bảo anh vào nhà uống cốc nước thôi mà ! Chỉ là ý ở trên mặt chữ mà thôi ! Chứ đâu có mời anh gì gì đó ! Taehyung , sao giờ đầu óc anh đen tối thế ?"

V đưa tay tóm chặt eo cậu , dùng sức thô lỗ nuốt lấy môi lưỡi cậu như thể muốn thông qua nụ hôn này truyền lại tất cả cảm xúc chôn sâu trong lòng cho cậu : "Bị lây của em đó."

Kook : "..." Lại là lỗi của mình à...

Còn nữa, tại sao bây giờ đại ma vương cứ hở ra một cái lại bắt đầu hôn hít thế...

Sau khi rời khỏi Kook , V không về nhà ngay lập tức mà lại đi đến bờ sông : "Boss, ngài không về nhà sao...?" Trợ lý chần chờ bước lên hỏi một câu.

Rõ ràng là đã tu thành chính quả rồi, tại sao lại cảm thấy Boss vẫn còn nhiều tâm sự thế nhỉ ?

"Ừm." Dưới những cơn gió sông lành lạnh, V đốt một điếu thuốc, giọng điệu khá là bình thản.

Trợ lý cũng không tiện hỏi nhiều chỉ đành đi trước.

V hiển nhiên là đang muốn ở một mình, chút tinh tế này cậu ta vẫn phải có .

Thế nên trợ lý và tài xe liền lái xe đi về trước.

Đi đến nửa đường, điện thoại của tài xế vang lên, J-Hope gọi đến.

"A lô, Nhị thiếu !"

"Anh tôi đâu ? Đón được chưa ?" Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của J-Hope có đôi chút không được tự nhiên.

"Dạ rồi ạ, đã đón được rồi ạ , nhị thiếu có chuyện gì không ạ ?"

"Vậy sao vẫn chưa thấy về ?" Kiểu này thì là Hope đang đợi ở nhà rồi.

"À, đại thiếu gia vẫn chưa về, cậu ấy đưa cậu Jung Kook về nhà trước sau đó một mình đến bờ sông." Tài xế trả lời theo đúng sự thật.

"Cái gì ??? Anh tôi muốn nhảy sông !!!!!!!!"

Không đợi tài xế nói tiếp, J-Hope đã điên cuồng gào lên một tiếng rồi cúp điện thoại.

Tài xế bị tiếng hét của anh ta chấn điếc cả tai, ngây ra : "Tôi... tôi bảo đại thiếu gia muốn nhảy sông lúc nào ? Tôi chỉ bảo là đại thiếu gia ra bờ sông thôi mà !"

Rốt cuộc thì nhị thiếu gia nghe cái kiểu gì mà thành ra như thế ?

Khóe miệng trợ lý cứng đờ: "Tư duy của Nhị thiếu trước giờ vẫn không giống người thường."

Sau khi gọi điện thoại cho tài xế xong, J-Hope vội vội vàng vàng phóng hết tốc độ đến bờ sông mà V thường hay đến mỗi khi tâm trạng không tốt.

"Má ơi... anh ơi... đợi một chút... anh đừng có nghĩ quẩn mà ! Anh còn có em nữa mà !" Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ sông, J-Hope hớt ha hớt hải chạy đến, bổ nhào về phía V mémđẩy anh ngã.

V nhạy bén phát giác được đằng sau lưng có người cho nên vô thức tránh sang bên cạnh.

Kết quả, lại nhìn thấy cái bóng quen quen cho nên nhanh tay tóm lấy cổ áo J-Hope , kéo anh ta lại trước khi anh ta bổ nhào xuống sông.

V dập vội điếu thuốc trong tay, cau mày hỏi : "Em đang làm cái gì thế ?"

J-Hope tí nữa thì tự mình lao xuống sông, hoảng hốt vỗ ngực : "Đương nhiên là đến ngăn cản anh nhảy sông rồi !"

"..."

V câm nín mất mấy giây mới gằn từng chữ một nói : "Ai bảo với em anh muốn nhảy sông ?"

" Tài xế nói ! Anh ta bảo anh muốn nhảy sông! Ờ... không cần biết là ai nói nhưng mà anh hai, anh đừng có nghĩ quẩn mà !!!"

V bất đắc dĩ thở dài , cái bệnh hoang tưởng của em trai anh lại tái phát rồi.

"Thế giới to như thế , phụ nữ nhiều như vậy, kiểu gì cũng sẽ có một người thích hợp với anh thôi ! Anh không thể nào vì một lần thất tình mà mất đi hy vọng với cuộc sống được !" J-Hope vắt hết óc khuyên bảo .

"Ai bảo với em anh thất tình ?"

"Jeon Jung Kook đã tỏ tình với người kia rồi còn gì ! Và thành công nữa, có đúng không ?" Gương mặt J-Hope tràn đầy bi phẫn.

V liếc anh ta một cái , gật đầu nói : "Ừm."

"Biết ngay mà , em biết ngay mà !!! Anh đừng cản em, em phải đi chém cái thằng đàn ông đó thành tám khúc vứt xuống sông cho cá ăn..."

"Người mà em ấy tỏ tình , là anh."

J-Hope sặc nước miếng , ho khù khụ : "Nà ní ????"

"Cái thằng đó là anh à ? À nhầm, em xin lỗi ! Thế đối tượng mà Jung Kook tỏ tình là anh thật à ? Anh, có phải anh chịu kích thích quá lớn cho nên rối loạn tinh thần không ?"

Ánh mắt của V lạnh như băng lườm anh ta một cái, hiển nhiên là không phải đang đùa, lại càng chẳng rối loạn tinh thần gì cả.

Nhưng, ngược lại bản thân J-Hope lại cảm giác mình sắp rối loạn thần kinh đến nơi.

J-Hope nhất thời phát điên, vòng đi vòng lại một chỗ bảy bảy bốn mươi chín vòng : "Anh hai !!! Anh nói thật đấy à, đối tượng tỏ tình của Kook thật sự là anh ? Chuyện này thật đúng là không thể tin được ! Không thể nào, không thể thế được, không thể chứ... tại sao bỗng dưng tôi lại không hiểu thế giới này rồi... tôi là ai... tôi đang ở đâu... tôi tên là gì..."

V lại châm một điếu thuốc nữa.

Nói thật, sau khi nhìn thấy phản ứng của J-Hope , anh cũng coi là được an ủi phần nào, bởi vì hóa ra anh còn coi là bình tĩnh chán.

Cho dù là phản ứng vừa nãy của trợ lý và tài xế hay là phản ứng của J-Hope, tất cả đều giống nhau : Không thể nào.

J-Hope lẩm bà lẩm bẩm mất mấy phút cuối cùng mới dần bình tĩnh lại, khôi phục được chút năng lực suy nghĩ : "Không đúng , không đúng, nếu như đối tượng mà cậu ấy bày tỏ là anh thì tại sao anh còn có cái vẻ này thế, tại sao còn muốn ra đây hứng gió lạnh làm chi ?"

V : "Kích động quá, cần bình tĩnh một chút."

Hope : "Hớ..."

Nhìn thấy cái vẻ câm nín của J-Hope , khóe miệng V khẽ nhếch lên thành một đường cong, tâm trạng nặng nề dường như cũng vơi đi phần nào.

Quả thật anh cần bình tĩnh lại .

Tất cả xảy ra quá đột nhiên, cho đến tận bây giờ anh đều không có cảm giác chân thực.

Sợ rằng một khi tỉnh giấc thì lại phát hiện ra đây là một giấc mơ, càng sợ cậu chỉ là rung động nhất thời mới nói ra những câu đó, sợ cậu quay lưng liền hối hận, sợ hoa quỳnh sớm nở tối tàn...

Điều tàn nhẫn và đau khổ nhất không phải là mãi không có được mà là có được rồi lại mất đi.

Bên ngoài thì vui vẻ ngọt ngào nhưng trong lòng lại giày vò như lửa đốt.

Cậu đã từng giới thiệu : "anh ấy là sếp, là bạn bè, là ân sư, là bá nhạc của tôi..."

Vậy anh bây giờ... được coi là gì của cậu ...

Có thể là sau khi trải qua sống chết nên mới không muốn mình có hối tiếc, mới kích động nói ra những lời đó, trong hoàn cảnh lúc đó tình cảm của cậu dành cho anh cũng rất có khả năng là bị phóng đại lên khi đứng trước nguy hiểm...

Mà... sau khi nói ra rồi thì sau này như thế nào? Và cả tương lai của bọn họ nữa... rất có khả năng là cậu hoàn toàn chưa nghĩ đến...

Cho nên vấn đề này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi cậu .

Nó giống như cái hộp Pandora vậy, cho dù rất muốn biết bên trong có cái gì nhưng lại sợ hãi không dám mở ra.

"Cho nên... cho nên... anh không phải là thất tình mà là yêu rồi ?" Hope hỏi đi hỏi lại để xác nhận.

V hướng ánh mắt về phía mặt sông nơi mặt trời đang dần dần chìm xuống : "Có thể cho là thế."

"Tại sao lại bảo là có thể ? Nếu hai người đã có ý với nhau thì chẳng phải cứ thế mà tiến tới bước yêu đương sao ? Cũng không đúng nha... quan hệ sau khi thấy hợp ý nhau thực ra cũng nhiều loại lắm, không chỉ có quan hệ yêu đương đâu...ví dụ như là 419, rồi là bạn giường này, lâu dài thì có bao nuôi này..."

Hiển nhiên là Hope rất "học rộng biết nhiều" về vấn đề này, phân tích cũng đâu vào đấy lắm.

Mãi cho đến lúc phát hiện vẻ mặt của ông anh mình còn lạnh hơn cả gió sông, cái gã này mới vội vàng dừng cái mồm liến thoắng của mình lại : "Khụ khụ khụ... thực ra thì cũng dễ phán đoán lắm ! Trong khoảng thời gian sau khi Kook tỏ tình với anh, hai người có ấy ấy ấy không ?"

"Không có."

Nhưng đó là vì Kook đang bị thương, nếu như lúc đó cậu không bị thương anh cũng không dám chắc... tình huống sẽ phát triển ra sao nữa...

Mặc dù đúng như những gì đã đoán trước, Hope vẫn thở dài tiếc rẻ sau đó an ủi nói : "Không có cái đó thì cơ bản có thể loại trừ những khả năng khác nha, chắc chắn là quan hệ yêu đương thuần khiết không thể thuần khiết hơn được nữa rồi !"

Vừa mới nói xong, không hiểu cái đầu J-Hope lại nghĩ ra cái gì mà mặt dại ra, trên mặt toàn biểu cảm xong đời rồi : "Thôi tàn rồi... quan hệ yêu đương hình như càng đáng sợ hơn... tại sao mình có thể lại quên mất cái này chứ..."

J-Hope ôm đầu gào thét xong thì vội quay sang hỏi : "Anh hai, bây giờ anh là ngày thứ mấy rồi, ngày thứ mấy rồi ?"

Vẻ mặt của V sầm sì : "Ngày đầu tiên."

Theo lý thuyết thì dựa vào thái độ của Jung Kook đối với anh, dường như cậu ấy đã chấp nhận ở bên cạnh anh nhưng V vẫn không hiểu tâm trạng bất an này của mình bắt nguồn từ đâu.

Bị J-Hope nói linh tinh phân tích loạn xị ngầu một trận thế mà anh lại đột nhiên hiểu ra...

Quan hệ của anh và Kook, cho dù có xác định nhưng cũng như kiếp bèo dạt, gió thổi qua liền tan, quá yếu ớt dễ vỡ.

Thế nên anh mới lo lắng được mất như thế.

Nghe V trả lời, J-Hope cũng không biết lấy từ đâu ra một cuốn vở nhỏ, viết xoèn xoẹt mấy nét bút như thể vừa tra sách trời, sau đó an ủi : "Anh hai, không có chuyện gì đâu, qua bảy ngày này là anh đã thành công rồi ,qua bảy ngày là chắc chắn cậu ấy thật lòng với anh. Cứ vượt qua mấy ngày hôm nay đã rồi tính !"

Nói xong bèn vô cùng trịnh trọng vỗ vai V: "Anh hai ! Em sẽ giúp anh ! Nhất định em sẽ dùng hết bản lĩnh của đời em giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này ! Nhất định không thể để anh trở thành bạn trai cũ được !"

Bạn trai cũ...

Bạn trai cũ...

Bạn trai cũ...

Ba chữ kia quả thật như ba hòn núi lớn, đổ ập xuống người V, khuôn mặt anh ngay lập tức đen hoàn toàn.

Anh nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay J-Hope , có cảm giác như trên đó đang viết thời gian tử vong của mình vậy...

Tại nhà Kook...

Lúc này, Kook đang uốn éo trên ghế salon hóng hớt tin đồn trên mạng cũng không hề biết rằng có một chiếc xe lái từ bờ sông về rồi lẳng lặng đỗ dưới lầu nhà cậu.

Sau khi về nhà, vì trên máy bay Kook đã ngủ đủ rồi nên hiện tại tinh thần vô cùng phấn chấn, bèn mở tin tức giải trí xem mấy tin gần đây, quan trọng nhất là để ý hiệu quả tuyên truyền của Thiên Hạ .

Kết quả là không ngờ, vừa xem xong cậu sợ giật cả mình.

Cậu chỉ không lên có mấy hôm thôi mà, hôm nay tin tức nào cũng liên quan đến Thiên Hạ, còn nổ ra một cuộc chiến .

Nguyên nhân của cuộc chiến này là dưới nỗ lực không ngừng tuyên truyền của đoàn phim, Thiên Hạ chưa công chiếu mà đã thu hút được sự quan tâm đông đảo của quần chúng, lượt tiếp cận ngày càng nhiều . Có điều ngay từ đầu, mọi người đều chỉ tập trung về nam chính và nữ chính trong phim đầu tiên.

Nhưng qua một thời gian thì lượng quan tâm nhân vật Choi Ha Gun và Lee Choi Young đã từ từ đuổi kịp và vượt lên, một số người sau khi xem trailer phim lại bắt đầu quay ra đề cử, khen ngợi dàn diễn viên phụ, khiến cho danh tiếng của nam phụ áp đảo hẳn nam nữ chính.

Vì vậy, fans hâm mộ của nam nữ chính đương nhiên sẽ không vui.

Ngòi nổ của mọi việc là trailer thứ hai.

Đoàn làm phim thấy nam phụ thu hút khá nhiều người quan tâm nên quyết định hùa theo sự yêu thích của quần chúng cho cắt ghép biên tập lại trailer tăng thời gian xuất hiện của Jung Kook và Jimin, đến nỗi gần như ngang hang với Jeon Hyo Cho và Jang Ra Gong.

Có fans hâm mộ còn tính được chính xác rằng thời gian xuất hiện của nam phụ Jung Kook thậm chí còn nhiều hơn nữ chính Jeon Hyo Cho 3 giây nữa.

Chuyện này khiến fans hâm mộ của Jeon Hyo Cho vốn đang bất mãn hoàn toàn nổi điên.

[Mẹ nó ! Đoàn phim làm ăn kiểu gì thế ! Lại chơi trò giọng khách át giọng chủ ? Ai mới là vai chính đây hả ? Một nam phụ nhỏ bé mà còn xuất hiện nhiều hơn Hyo Cho của chúng tôi !]

[Chúng tôi chỉ muốn thấy Hyo Cho không muốn thấy hồ ly tinh độc ác kia !]

[Cái khỉ gì thế này! Đừng có làm ô uế mắt chúng tôi nữa !]

[Nam phụ cướp cảnh như thế , việc này mà cũng thích hợp à ? Đoàn làm phim hẳn có mờ ám rồi ! Đúng là khó coi !]

Ngay lập tức fans của Park 0Jimin liền thị uy.

Vì fans của Jeon Hyo Cho như đám chó điên , kéo cả Jimin vào nên không ít fans của anh không chịu nổi nữa.

[Mấy người mù mắt rồi à ? Nhan sắc của Jung Kook và Jimin rõ ràng là nằm trên cặp chính mười con phố đấy !]

[Mờ ám cái gì ! Mấy người chửi cứ chửi nhưng đừng có liên lụy người khác ! Hình ảnh của Jimin tuyệt vời như thế , đương nhiên là phải chiếu nhiều rồi ! Làm như đoàn làm phim ai cũng ngu như mấy người !]

[Đây là trailer thứ hai , trailer đầu đã giới thiệu nam nữ chính rồi, trailer hai chú trọng nam phụ thì sao . Có chỗ nào không hợp lí chứ ? Đúng là ghen ăn tức ở !]

...

Tóm lại là fans của Jeon Hyo Cho và Jang Ra Gong làm loạn , cuối cùng lại khiến fans của Jimin nổi khùng, hai bên liền đấu võ mồm mà sức chiến đầu của fandom Jimin đã vốn nổi danh khắp chốn , bởi thế hai bên lập tức nổ ra một trận đấu võ mồm rung trời lở đất.

Kook thấy mà nổi hết cả da gà , may mà lần này mình cùng phe với Jimin, thầm nghĩ sau này phải đối xử tốt với Jimin một chút, tên này thống lĩnh cả một đoàn quân thiếu nữ vô địch như thế.

Lần này đối phương cũng chỉ là mắng cậu rồi lỡ có mấy câu nhắc tới Jimin mà thôi, vậy mà fans của anh ta đã cắn đối phương đến nỗi máu tươi đầm đìa.

Kook vừa xem tin tức, vừa gọi điện cho Jimin .

Đầu bên kia đổ chuông mấy lần , Jimin mới chậm chạp nhận điện thoại , còn chưa đợi Kook nói gì đã đùng đùng nói một hơi : "Đừng có kể cho tôi tình hình sau khi tỏ tình của cậu , tôi không muốn nghe chút nào, không muốn nghe, không muốn nghe , thế nhé, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, bye bye bye bye bye, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã chết..."

Kook đen cả mặt : "Ông bị thần kinh đấy à ! Ai muốn kể với ông chuyện sau khi tỏ tình của tôi !"

Bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi mới vang lên giọng cảnh giác của Jimin : "Vậy cậu gọi cho tôi làm gì ?"

Kook vừa load tin tức, vừa mở miệng : "Tôi chuẩn bị khen ông đó !"

"Khen tôi ?" Jimin càng cảnh giác hơn : "Cậu mà cũng tốt tính thế à ?"

"Đúng vậy, tôi vừa về nhà, đang xem tin tức !" Kook trả lời.

Vừa nói thế, Jimin đã liền biết cậu đang nói chuyện gì, anh ta như lập tức phục sinh, đắc chí nói : "Sao nào ? Đoàn quân thiếu nữ nhà tôi có sức chiến đấu được đấy chứ ?"

"Quá được luôn ấy ! Đúng là trâu bò thật ! Ôi chao, thật hâm mộ quá ! Không biết bao giờ tôi mới có một đoàn quân như thế nhỉ ! Cảm giác thật an toàn ! Nghĩ đến đã thấy vui rồi !" Giọng nói của Kook tràn đầy hứng khởi.

"Cậu còn non và xanh lắm !" Jimin ra vẻ tiền bối, một giây sau lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cậu tỏ tình xong thế nào rồi ?"

"..." Kook nghe vậy liền câm nín, nói : "Chẳng phải vừa rồi ông còn bảo không muốn biết ư ? Con gái cũng không trở mặt nhanh như ông !"

"Cậu kệ tôi ! Jeon Jung Kook, có nói hay không ! Cậu tỏ tình chưa ? Kết quả thế nào ? Tình hình bây giờ ra sao ?" Jimin hỏi dồn dập.

Kook cố ý hừ hừ hơn nửa ngày rồi mới từ từ mở miệng : "Tình hình bây giờ là... bạn Park Jimin, sau này đừng có không biết lớn bé gọi thẳng tên của trưởng bối như thế nữa , hãy gọi tôi là mợ cả =)))))) !"

Jimin : "..."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro