Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giải nghệ °~°

Một hồi sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ có điều với một số người mà nói thì đây chỉ là bình yên trước cơn bão tố mà thôi.

Trên một chiếc xe sang trọng.

Oh Bo Eun cố chịu đựng mùi hôi thối mà dùng khăn lông lau tóc cho Jeon Hyo Cho .

Còn Do Heol thì đã bị gọi về nhà gấp mà đi trước.

Lúc này, Jeon Hyo Cho cả người bẩn thỉu, tóc tai ướt đẫm nhỏ nước lách tách, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, vẻ mặt âm trầm dữ tợn, Oh Bo Eun thực sự không dám trêu chọc vào cô ta lúc này.

Một người trước giờ vẫn luôn cho mình là thiên kim đại tiểu thư cao quý hơn người bình thường, luôn luôn gọi Kook là đồ nhà quê... hóa ra mới là con gà rừng thật sự !

Người vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô sỉ kia chính là Jeon Hyo Cho !

Rốt cuộc cô ta làm thế nào mà có thể ngang nhiên đem cái tội danh này úp lên đầu Kook , làm thế nào mà lại có thể đầu độc người của Jeon gia tình nguyện bỏ qua con trai ruột thịt mà đi bảo bọc cô ta ?

Rốt cuộc tâm cơ của cô ta sâu bao nhiêu…

Nghĩ tới đây quản lý không rét mà run.

Trong một khoảng thòi gian ngắn ngủi mà giới truyền thông dường như đem tất cả những người có thể phỏng vấn bên cạnh Jeon Hyo Cho đào sạch.

Ai cũng muốn kiêm một cái tin hot !

Trong đó có một nhân vật đưa tới náo động khá lớn, một hãng truyền thông tung ra đoạn video phỏng vấn em trai của Jeon Pan Ro - Jeon Da Reum .

Trong video đó Jeon Da Reum uống say khướt bị một phóng viên chặn lại dò hỏi.

Phóng viên : "Ngài Jeon , xin hỏi ngài có nghe tin đồn liên quan đến cháu gái của ngài không ?"

Jeon Da Reum : "Cái này hả... đương nhiên là có !"

Phóng viên : "Vậy chân tướng rốt cuộc là gì ? Liệu ngài có thể tiết lộ một chút cho chúng tôi không ?"

Jeon Da Reum : "Ha ha ... chân tướng ? Chân tướng chẳng phải là thằng anh đần độn của tôi không muốn nhận con ruột, mà lại đem một con gà rừng cung phụng như bảo bổi sao..."

Phóng viên : "Vậy tại sao anh trai của ngài lại làm như vậy ?"

Từ sau đám cưới của Do Heol với Hyo Cho , cuộc sống của Jeon Da Reum tại công ty càng ngày càng không tốt , vì thế mà gần đây tâm trạng ông ta rất kém nên cũng chẳng giữ mồm giữ miệng : "Con khốn đó... chơi nhiều chiêu lắm ! Jung Kook làm sao mà đấu lại nó cho được... cô ta thế mà có bản lãnh dụ Pan Ro đưa 15% cổ phần của ông ta cho một đứa trời ơi đất hỡi như cô ta đấy..."

Tại Jeon gia.

"Ba..." Jeon Hyo Cho đẩy cửa ra rồi rụt rè đứng ở cửa.

Thấy cô ta, sắc mặt Jeon Pan Ro có chút phức tạp : "Con vào ngồi đi."

Jeon Hyo Cho không ngồi xuống mà quỳ trước bàn làm việc của Jeon Pan Ro .

"Hyo Cho ! Con làm cái gì vậy ?" Jeon Pan Ro lập tức đứng lên.

"Chuyện này gây ra ảnh hưởng lớn như thế cũng vì con là người của giới giải trí... phương pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể là... con rời khỏi giới giải trí..." sắc mặt Jeon Hyo Cho tràn đầy ảm đạm và thống khổ, cô ta tỏ vẻ nhẫn nhịn chịu hy sinh vì lợi ích toàn cục.

Nhưng, trên thực tế thì hình tượng của cô ta hiện nay đã chẳng còn cách nào để vãn hồi, dẫu cho cô có tiếp tục ở lại giới giải trí thì cũng chẳng thể nào lăn lộn nổi nữa.

Lúc này đột nhiên thanh âm của Jin Yi Han vang lên sau lưng : " Hyo Cho , con nói nhăng nói cuội gì đó ? Chẳng phải làm diễn viên là ước mơ của con hay sao ? Thật ra thì chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ đâu, dẫu cho tất cả mọi người đều biết con không phải là con ruột của của chúng ta thì sao ? Con vẫn là đại tiểu thư Jeon gia mà thôi ! "

Ban đầu, Jeon Hyo Cho bước vào giới giải trí cũng chỉ vì biết Kook thích đóng phim thôi, mà cô ta thì lại chỉ nhăm nhe muốn chiếm lấy thứ mà Kook khao khát.

Tất nhiên là bây giờ cô ta vẫn có thể ở lại giới giải trí, nhưng mà từ nay về sau trên đầu cô ta vĩnh viễn treo một cái danh hiệu "tu hú chiếm tổ", vĩnh viễn thấp hơn Kook một bậc.

Làm sao cô ta có thể chịu được nỗi nhục nhã như vậy, làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn Kook dương oai giễu võ trước mặt mình như thế ?

Cho nên, hôm nay cô ta mới lấy lui làm tiến, trực tiếp rút khỏi giới giải trí !

Jeon Hyo Cho vẫn quỳ ở đó ra vẻ kiên quyết : "Ba mẹ, con đẵ quyết định rồi ! Chỉ cần có thể làm giảm ảnh hưởng đối với nhà chúng ta thì con làm gì cũng được !"

Jin Yi Han đau lòng cúi người ôm lấy cô ta : " Hyo Cho của mẹ, con chịu khổ rồi..."

Jeon Pan Ro bất đắc dĩ thở dài : " Hyo Cho , lần này để con chịu thiệt rồi !"

Nhìn bộ dạng bảo vệ mình của Jeon Pan Ro với Jin Yi Han thì trong mắt Jeon Hyo Cho hiện lên vẻ đắc ý, nhưng trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ cảm kích nói : "Ba mẹ... con không thiệt thòi gì cả ! Thật đấy ! Thật ra thì nói ra rồi cũng là chuyện tốt, như thê con có thể chuyên tâm giúp ba mẹ xử lý chuyện công ty, đang vào thời kỳ mấu chốt cho nên có rất nhiều chuyện phải làm..."

"Hyo Cho , con có thể nghĩ được vậy cũng tốt, vậy cứ thế đi ! Mẹ với ba con sẽ vĩnh viễn ủng hộ con..."

Jin Yi Han với Jeon Pan Ro lại an ủi cô ta thật lâu.

Sau khi Jeon Hyo Cho rời khỏi thư phòng, nơi đây chỉ còn Jin Yi Han cùng Jeon Pan Ro .

Jeon Pan Ro bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán nên sắc mặt cũng có chút không tốt. Lúc này, ông ta đang nhìn tờ báo trên bàn mà ngẩn người.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia như một cái kim nhọn hoắt đâm thẳng vào thần kinh ông ta. Dường như cái sự đau đớn đó đang nhắc nhở ông ta rằng cô gái trước mắt chẳng phải ruột thịt của mình.

Dù có tốt thế nào đi chăng nữa... đến cuối cùng vẫn không phải con ruột...

Nghĩ tới đây Jeon Pan Ro lập tức đổi qua bộ dáng ân cần chăm sóc mà đi tới ôm lấy bả vai Jin Yi Han , ông ta cẩn thận thăm dò : " Yi Han , chuyện anh nói với em truớc đây em có có nghĩ qua chưa ? Thật ra thì bây giờ công nghệ kỹ thuật tiên tiến lắm rồi, hơn nữa có thể chọn giới tính là con trai hay con gái nữa đấy ! "

Vẻ mặt Jin Yi Han có chút không được tự nhiên nhưng cũng không có khó chịu, bà ta cau mày nói : "Em lớn tuổi thế này liệu còn được hay không ?"

Nghe thấy có cơ hội, Jeon Pan Ro lập tức nắm bả vai bà ta nói : "Em nói gì vậy, giờ anh nói vợ anh mới có 20 tuổi cũng có người tin nữa là !"

"Yi Han, nếu em đồng ý thì anh sẽ lập tức sắp xếp chuyện này, lập tức cùng em ra nước ngoài làm kiểm tra !" Jeon Pan Ro có chút kích động nói.

"Em... để em suy nghĩ chút đã !" Jin Yi Han có chút chần chừ nói : " Pan Ro , chuyện này có cần bàn bạc với Hyo Cho một chút không ?"

Jeon Pan Ro lập tức nói : "Không cần, dù sao vẫn chưa xác định, không bằng chờ thành công rồi nói với nó sau được không ?"

Jin Yi Han nghĩ nghĩ một chút cuối cùng cũng đồng ý, dù sao thì mấy chuyện thế này bà ta cũng khó mà mở miệng được.

Khách sạn .

Hôm nay Jeon Hyo Cho sẽ tổ chức họp báo tại đây.

Sau chuyện kia, fan hâm mộ của Jeon Hyo Cho đã từ fan chuyển thành anti - fan.

"Đồ khốn ! Mau xin lỗi anh Kook của chúng tôi ! Xin lỗi đi ! Mau xin lỗi đi !"

" Jeon Hyo Cho là đồ lừa đảo vô liêm sỉ, phụ lòng chúng tôi thích cô bao nhiêu năm như vậy !"

Jeon Hyo Cho đeo kính đen cùng đồ khẩu trang nhờ sự giúp đỡ của mấy người vệ sĩ mới thuận lợi tiến vào khách sạn.

Jeon Hyo Cho thấp đầu rồi nghẹn ngào nói : "Chắc hẳn mọi người cũng biết có rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, tôi biết bây giờ tôi có nói cũng chẳng có ai tin tưởng tôi cả... nhưng mà rất nhiều chuyện không giống như bề ngoài mọi người thấy... Diễn là ước mơ, là niềm yêu thích lớn nhất của tôi, nhưng vì muốn để cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng nên tôi quyết định bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ giải nghệ, hoàn toàn rút khỏi giới giải trí !"

Jeon Hyo Cho vừa dứt lời thì các phóng viên có mặt liền xôn xao, sau đó ánh đèn cùng tiếng chụp ảnh thay nhau vang lên.

Các phóng viên đều nín thở chờ xem tình thế sẽ xoay ngược thế nào, nhưng không ngờ cô ta nói xong liền rời đi dưới sự hộ tống của các vệ sĩ.

Trong một thời gian ngắn ngủi, tin Jeon Hyo Cho giải nghệ đã lan truyền khắp nơi.

Trên mạng mọi người cũng đang nghị luận ầm ĩ.

[Jeon Hyo Cho nói vậy là có ý gì ? Cứ như có ẩn tình gì động trời lắm ý, cô ta làm như tất cả mọi người đang vu oan cho cô ta vậy !]

[Cô ta nghĩ giải nghệ là đủ rồi ý hả ? Cô ta giả vờ làm thiên kim tiểu thư, chiếm đoạt mọi thứ thuộc về Jung Kook nhiều năm như thế thì giờ tính thế nào ?]

Dưới sự căm phẫn, fan trung thành của Kook nhao nhao bày tỏ ý kiến.

[Anh Kook đã nói rồi đấy ! Anh ấy nói bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai đều không có bất cứ quan hệ hay trách nhiệm gì với Jeon gia cả ! Anh Kook mới không thèm cái thân phận hoàng tử hay thiếu gia kia đâu, không thèm cha mẹ giàu có, anh Kook của chúng ta chính là vương tử !]

Đang nói nói thì những fan hâm mộ đột ngột đổi hướng.

[Đừng nhắc đến con ả khốn nạn đáng ghét kia nữa, tôi với mấy người cùng tám một chuyện khác vô cùng thú vị đi ! Chẳng lẽ mọi người không chú ý đến câu sau cùng trong bài phát biểu cảm nghĩ khi dành được giải Ảnh đế của anh Kook à ?]

[Đương nhiên là chú ý ! Vì ước mơ cuối cùng của tôi, cũng là vì người mà tôi yêu nhất... A a a ! Người yêu nhất ? Chẳng lẽ anh Kook của chúng ta có người yêu rồi sao ?]

[Là nam hay nữ ???]

[Ồ... tôi đoán là một anh công ! Nhất định là một anh công cực kì đẹp trai !]

Công ty Big Hit .

Bởi vì chuyện hôm đó phát sinh quá đột ngột nên sau đó có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Sau khi Kook rời khỏi buổi lễ trao giải thì đi cùng quản lý về thẳng công ty, nghỉ ngơi ăn uống cũng hoàn toàn ở trong công ty.

Kook bước tới nhà để xe lại bất ngờ phát hiện vệ sĩ không chờ cậu ở đó giống mọi ngày.

Cậu nghi ngờ mở cửa xe rồi ngay lập tức nhào cả người vào ghế lái : "Anh yêu ơi !!!"

V bị động tác của Kook làm đập về phía sau một chút, anh cẩn thận tiếp lấy cậu thì đột nhiên chỗ ngực bị cái gì đó rất cứng đập vào có chút đau : "Đây là..."

"À à à... đúng rồi !" Kook vèo một cái rút từ trong lòng ngực ra một cái cúp vàng lấp lánh rồi nhét vào tay V .

Ánh mắt cậu sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt kích động đến đỏ bừng nói : "Anh yêu ! Tặng anh đấy !"

V : "... Món quà thật đặc biệt."

Chẳng lẽ vẫn cứ luôn ôm khư khư từ hôm nhận giải thế à ? Không sợ cộm sao ?

"Lúc nhận được cúp hôm đó thì em đã muốn làm vậy rồi, muốn chạy thật nhanh xuống để đưa nó cho người mà em yêu nhất... Kết quả lại đột nhiên xảy ra bao nhiêu chuyện nên mãi đến tận hôm nay mới đưa cho anh !" Kook đáng thương kể lể.

"Ngoan." V xoa xoa đầu cậu an ủi : "Cám ơn, anh rất thích."

Tất nhiên anh biết điều này chứ, ánh mắt cậu nhìn anh lúc ấy lộ liễu đến mức chỉ sợ ai nhìn thấy cũng biết .

....

Đang lái xe di động lại kêu lên.

Kook đang lái xe vì thế thuận miệng nói với V : "Anh yêu, giúp em nghe điện thoại với."

V nhìn tên người gọi tới là Seol Do Heol thì chần chừ 2 giây rồi bấm nhận.

V không mở miệng nói chuyện trước và đầu bên kia cũng trầm mặc.

Một lúc sau, bên đầu giây bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông, nghe giọng điệu Do Heol thì hình như gã đã uống say rồi nên lời nói hơi đứt quãng : " Jung Kook... thật xin lỗi... thật xin lỗi... anh biết... cả đời này người anh có lỗi nhất chính là em... chúng ta... còn có thể không ?"

Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong xe lập tức lạnh xuống.

V : "Hiện giờ em ấy không tiện nghe máy."

Nghe thấy giọng của đàn ông, Do Heol lập tức thanh tỉnh mấy phần, gã nghiêm nghị chất vấn : "Anh là ai ? Tại sao lại có di động của Kook ?"

V mím môi không nói gì, chẳng qua là sắc mặt lạnh hơn mấy phần.

Kook vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ lại mơ hồ nghe tiếng đàn ông quen quen vang ra từ điện thoại thì hỏi V : "Ai gọi thế ?"

Không cần V trả lời, Kook đã thấy hai chữ " Do Heol " chềnh ềnh trên màn hình.

Sắc mặt cậu tối sầm.

Quả nhiên là gã ta...

Kook nghiêng hẳn sang phía V , sau đó nói vào trong di động : "Anh ấy là người đàn ông của tôi, anh có ý kiến gì ?"

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi của Kook mà V đã được vuốt lông, hạ hỏa tử tế. Do Heol thì trầm mặc hồi lâu rồi sau đó tự ngắt điện thoại.

Kook lấy làm khó hiểu hỏi V : " Taehyung , thằng điên kia nói gì vậy ?"

Hình như tâm trạng bảo bối vừa nãy không đúng lắm thì phải...

Phiến môi mỏng của V mím chặt : "Gã ta hỏi, gã với em còn có khả năng không ?"

Kook : "..."

Kook câm mín hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình, khóe miệng cậu giật giật nói : "Não của tên đó bị úng nước đúng không ?"

V không nói gì nhưng ánh mắt anh nhìn Kook có hơi trầm xuống, hai phiến môi mỏng càng mím chặt.

Anh đã sớm phát hiện ánh mắt của Do Heol khi nhìn Kook có gì đó không đúng rồi, nhất là trong buổi lễ trao giải vừa rồi...

Cùng là đàn ông với nhau, ý đồ mãnh liệt đối với Kook giấu trong mắt Do Heol thì sao anh có thể không nhận ra chứ.

Cậu nhóc của anh càng ưu tú, càng ngày càng tỏa sáng…

"Anh yêu, anh đừng quan tâm đến tên đó làm gì ! Anh mà để ý hạng người như vậy thì anh quá hạ giá mình rồi !"

Kook nói, đồng thời trong mắt cũng ánh lên tia sáng lạnh lẽo, có khả năng hay không ? Rốt cuộc tên đó lấy can đảm từ đâu để hỏi câu này vậy ?

...

Tâm trạng gần đây của Do Heol vô cùng nặng nề . Gã nhớ từng ly từng tý những kỷ niệm năm xưa khi gã và Kook có thì tâm trạng lại càng thêm tệ hại...

Gã muốn gặp Kook điên cuồng, cho dù chỉ là nghe giọng của cậu một chút cũng được.

Đúng như những gì mà gã đoán, Kook không trả lời tin nhắn của gã. Rồi cuối cùng, gã mượn hơi men mà gọi một cuộc điện thoại cho cậu , nhưng lại không ngờ người nhận điện thoại lại là một gã đàn ông, hơn nữa chính Kook cũng nói cái gã đó là người đàn ông của cậu !

Trong nháy mắt ấy tâm trạng gã sa sút đến cực điểm, trọng ngực cứ như có một con dã thú đang phát điên đâm đầu khắp nơi vẫn chẳng tìm thấy lối ra. Bởi lúc này, gã đã hoàn toàn mất đi tư cách để chất vấn cậu ...

Gã đã kết hôn rồi…

Vào phòng, Do Heol bị một đôi tay ôm vòng qua cổ .

"Do Heol ... anh cho em một đứa con được không ? Em muốn một đứa bé thuộc về hai chúng ta... hiện giờ em đã giải nghệ rồi, có thể an tâm ở nhà chăm sóc gia đình ! Có con rồi em cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc, bầu bạn với con..."

Ánh mắt Do Heol hơi lóe lên : "Không cần vội vàng, chúng ta vẫn còn trẻ."

Jeon Hyo Cho rưng rưng nước mắt, ngón tay cô ta mò xuống nửa thân dưới của gã : "Nhưng mà em muốn..."

Dưới sự khiêu khích của Jeon Hyo Cho thì cuối cùng Do Heol cũng chẳng chống cự lại được.

Quả nhiên Do Heol vẫn thích cô ta nhất, gã căn bản chẳng thể rời bỏ thân thể cô ta.

Jeon Hyo Cho nghĩ như thế nhưng lại chẳng nhận ra rằng, từ đầu tới cuối Do Heol chẳng nhìn cô ta lấy một lần mà dường như gã đang chìm vào ảo tưởng nào đó...

Một khắc cuối cùng, Do Heol dùng sức đẩy mạnh một cái rồi ngã người đè lên người Jeon Hyo Cho, gã cúi đầu xuống đặt bên tai cô ta rồi thì thầm một tiếng : " Jung Kook ..."

Sau khi gã nói xong thì mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng vẫn luôn đem Jeon Hyo Cho ôm vào lòng.

Còn Jeon Hyo Cho , khi nghe thấy Do Heol thì thầm cái tên kia thì cô ta như bị sét đánh thẳng vào đầu, trên mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Do Heol ... làm sao có thể...

Sao gã ta có thể bị loại người đó làm cho mê muội ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro