Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp ông nội 👴

Tối đến đang trên đường đi làm về , di động của Kook đột nhiên vang lên, là số lạ gọi tới.

Kook nghi ngờ nhận cuộc gọi : "Alo ?"

"Cậu chủ !!!" Mới vừa bấm nhận thì đầu bên kia đã truyền đến một thanh âm vô cùng kích động.

Kook chần chứ nói : "Bác là... bác quản gia ?" Người sẽ gọi cậu như vậy chỉ có người giúp việc bên cạnh ông nội.

"Dạ ! Là tôi ! Cậu chủ, cậu mau tới bệnh viên một chuyến đi ! Lão gia nhập viện rồi !" Giọng của bác quản gia nghe vô cùng đau buồn.

"Bác nói gì cơ ?"

"Két" một tiếng, Kook khẩn cấp phanh xe dừng lại bên đường, sắc mặt trắng bệch không chút máu : "Ông nội bị làm sao ?"

"Lão gia đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói lần này có khi không qua khỏi... Tôi thấy đại thiếu gia với nhị thiếu gia định không thông báo cho cậu chủ , nên mới tự tiện gọi cho cậu ! Người lão gia muốn gặp nhất chắc chắn là cậu chủ..." nghe giọng điệu của bác quảm gia thì đại ý là đi gặp mặt lần cuối.

"Tại sao lại như vậy... bệnh viện nào ? Tôi tới ngay đây !" Cậu vừa lái xe vừa gọi cho bác hỏi rõ tình hình : "Bác quản gia , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Mấy ngày trước tôi còn gọi cho ông nội cơ mà, không phải ông vẫn khỏe sao ?"

Bên kia di động, bác quản gia thở dài một tiếng : "Ôi, lão gia không muốn cậu chủ nghĩ nhiều đó thôi, tình hình trong nhà chắc cậu chủ cũng biết. Đại thiếu gia thì chỉ một lòng nghĩ về đứa con nuôi kia, mà hai đứa con gái của nhị thiếu gia thì cả ngày cứ làm ầm cả lên !"

"Lão gia đợi nhiều năm như vậy cũng không đợi được một người chắt thừa kế huyết mạch, tuổi thì càng ngày càng lớn, tâm bệnh cũng càng ngày càng nặng."

"Thật ra thì chuyện khiến lão gia không an tâm nhất là cậu chủ đó, lão gia chỉ sợ sau khi ngài ấy đi thì một mình cậu chủ bơ vơ một mình không chỗ nương tựa."

Kook lẳng lặng nghe những lời này mà trong lòng trống rỗng.

...

Lúc Kook chạy đến, Jeon Pan Ro, Jin Yi Han , Jeon Hyo Cho, Jeon Da Reum thậm chí cả Seol Do Heol cũng đã có mặt ở đó.Vẻ mặt Jin Yi Han với Jeon Pan Ro khá nghiêm trọng, Jeon Hyo Cho thì khóc sưng cả hai mắt, đang yếu ớt dựa vào lòng Seol Do Heol .

Trái lại, vẻ mặt Jeon Da Reum lại chẳng có vẻ gì là bi thương, ông ta nhìn chằm chằm Jeon Pan Ro khinh bỉ nói : "Giả bộ cái gì mà giả bộ ! Cả lũ các người đều mong cha chết đi ! Cha vừa chết thì Jeon gia chẳng phải thuộc về các người rồi sao !"

"Câm miệng ! Đây là lời mà con người sẽ nói sao ? Ba đã như thế rồi mà mày vẫn còn nói như thế !" Jeon Pan Ro nổi giận nói.

"Tôi làm sao ? Chẳng phải tôi nói trúng tim đen mấy người rồi à ? To mồm cái gì ? Anh dám nói trong lòng anh không nghĩ như vậy sao ?"

...

Hai bên đang tranh cãi đến long trời lở đất, cuối hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

"Lại một người nữa tới tranh gia sản !" Jeon Da Reum hừ lạnh một tiếng.

Thấy Jung Kook , trong mắt Jeon Hyo Cho xẹt qua một tia cảnh giác.

Hiện tại trở ngại lớn nhất trọng việc cô ta thâu tóm Jeon gia chính là lão già cố chấp kia, chỉ cần lão gia tử không còn nữa thì quyền định đoạt Jeon gia sẽ rơi vào tay Jeon Pan Ro.

Không còn Jeon lão gia tử luôn nghiêng về phía Jung Kook nữa thì Jeon Pan Ro và Jin Yi Han nhất định sẽ đứng về phía cô ta, như vậy thì Jeon gia khác nào vật trong túi cô ta rồi !

Bây giờ Jeon Hyo Cho chỉ sợ... nhỡ đâu một khắc trước khi chết, lão gia tử nhất thời xúc động đem hết cổ phần công ty giao vào tay Kook... vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi !

"Mày tới làm gì ? " Jeon Pan Ro vừa thấy Kook liền đổi sắc mặt, hiển nhiên ông ta cũng sợ thời khắc mấu chốt xảy ra chuyện xấu.

"Anh tới rồi, anh mau xem ông nội đi, bình thường anh không về nhà, ông nội vẫn luôn mong nhớ anh , chắc chắn người ông muốn gặp nhất chính là anh !" Jeon Hyo Cho vừa khóc vừa nói.

Lời này...

Ý bóng gió khác nào nói cậu bình thường không thấy bóng dáng, đợi đến lúc sắp chết rồi mới vội vàng chạy tới.

"Mày nhìn cái gì ? Đến lúc này rồi còn giả vờ có hiếu sao ?" Jin Yi Han tức giận nói.

Kook một lòng đều đặt trên ông nội, cũng lười lắm mồm với loại người này. Cậu chỉ lăng lặng nhìn ông lão đang nằm trong phòng bệnh qua lớp kính trong suốt của phòng ICU .

Cậu biết lời bác quản gia nói không sai, người để ông nội bận tâm nhất chính là cậu...

"Jung Kook , em đừng đau buồn quá, con người tới cái tuổi này rồi luôn sẽ có một ngày..." Seol Do Heol đứng một bên an ủi, đưa một tờ khăn giấy qua.

Câu nói của anh ta khiến Kook cảm thấy không thoải mái.

Ông nội còn chưa chết đâu, vậy mà gã ta nói cứ như thể ông phải chết là điều không thể nghi ngờ vậy.

Lúc này trong phòng bệnh, Jeon lão gia tử đột nhiên từ từ mở mắt, ông nhìn thấy Kook ngoài cửa sổ thì giùng giằng tựa như muốn mở miệng nói chuyện...

Y tá gỡ mặt nạ oxi của ông ra, đến gần nghe một lúc, sau đó đi ra hỏi : "Bệnh nhân nói muốn gặp người tên Jung Kook , là ai ?"Nhất thời, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kook .

"Là tôi !" Kook vội vàng mở miệng nói.

"Mời đi vào với tôi, nhưng mà hiện giờ sức khỏe bệnh nhân rất yếu, cậu đừng trò chuyện với ông ấy quá lâu." Y tá dặn dò.

"Được, tôi biết rồi, cám ơn !"

JeonnHyo Cho trơ mắt nhìn Kook bước vào phòng bệnh mà trong lòng đầy ghen ghét, lão già này, cô ta lấy lòng ông ta kiểu gì cũng không bằng một sợi tóc của Jung Kook ...

Dĩ nhiên, trên mặt cô ta vẫn là vẻ ảm đạm cùng mất mát.

Seol Do Heol thấy vậy liền an ủi : " Jung Kook mọi khi không ở nhà, khó tránh khỏi ông nội nhớ cậu ấy."

Jeon Hyo Cho gượng gạo gật đầu một cái : "Em hiểu..."

Lúc này Jeon Pan Ro đã không còn để ý tới Jeon Hyo Cho nữa, trong lòng ông ta chỉ nghĩ không biết rốt cuộc lão gia tử đang nói cái gì với Kook , đáng tiếc là hiệu quả cách âm của phòng bệnh quá tốt, bên ngoài không nghe thấy bất cứ cái gì.

Trong phòng bệnh, Kook cầm chặt bàn tay lão gia tử vừa giơ lên : "Ông nội..."

Jeon lão gia tử run rẩy nhìn cậu : "Đến rồi..."

Nhìn khuôn mặt khô cằn gầy yếu của ông, trái tim Kook nhói đau từng cơn : "Ông nội, con xin lỗi..."

"Đứa ngốc, đang êm đang đẹp nói xin lỗi cái gì." Jeon lão gia tử sờ tóc cậu một cái, miệng thở dốc vài cơn. Ông sợ thể lực của mình không chống đỡ nổi liền nói thẳng với cậu : " Jung Kook , ông nội vẫn luôn hi vọng có thể đợi đến ngày con tiếp quản công ty. Như vậy có thể nhân lúc ông nội còn sống mà giúp con dẹp bớt chướng ngại, ngồi vững trên vị trí này, nhưng mà... bây giờ ông nội đã không còn thời gian..."

"Ông nội biết, bây giờ con có sự nghiệp của mình, có cuộc sống của mình... trong lòng con vẫn còn giận, con không muốn trở lại... thôi... ông nội không ép con nữa, con... Trong di chúc, ông để cho con 10% cổ phần, đủ để con không phải lo cơm áo sau này... Ông nội không dám cho con quá nhiều... bởi vì... thất phu vô tội, hoài bích có tội ... quá nhiều sẽ gây họa cho con..."

Đêm khuya, tại nhà V .

Kook vốn đang chuẩn bị về nhà mình nhưng không ngờ trong lúc vô tình lại chạy đến chỗ này.

Đã trễ thế này rồi, không biết V đã ngủ chưa...

Kook đang do dự đứng ở ngoài thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

V đang mặc quần áo ngủ đứng trước cửa : "Kook ..."

Lời còn chưa dứt, Kook đã nhào thẳng vào lòng ngực anh.

"Xảy ra chuyện gì vậy ?" V hơi nhíu mày, hỏi ngay.

Ngay thời khắc Kook trông thấy V , rốt cuộc cậu cũng buông tha cho sự mềm yếu mà cậu vẫn cố gắng khóa trong lòng ra, giọng cậu khàn khàn nói : "Ông nội bị bệnh rồi, rất nghiêm trọng, bác sĩ nói lần này có thể không qua khỏi..."

"Đừng khóc, đi vào rồi nói sau." V vội vàng đem người dẫn vào nhà, sau đó đỡ cậu ngồi xuống ghế rồi rót một ly sữa nóng cho cậu.

Kook cầm cốc sữa, thất thần một lúc rồi mới nói : "Người ông nội không yên tâm nhất là em, V , em muốn đi tìm một... hay là cho em đi thuê một người phụ nữ giả vờ làm bạn gái em, để em dẫn đi gặp ông nội em cho ông an tâm."

"Tại sao không mang anh đi ?" V hỏi.

"Hả... mang... anh ?" Kook hơi sửng sốt một chút.

V đen mặt, thế mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến anh là sao ?

Kook phản ứng lại, vội vàng nói : "Khụ, ý của em là nếu mang anh đi thật thì... đoán chừng không phải để ông an tâm mà là lên cơn đau tim mất..."

"Đến lúc này em mang người khác đi thì ông của em càng không tin. Em chỉ có thể mang anh tới thôi." Giọng điệu của V vô cùng chắc chắn.

"Thật... thế sao ?"

"Nếu không mang tôi thì em muốn mang ai ?"

Kook đã nhạy bén phát giác ra nguy hiểm nên vội vàng khoác tay V : " À , em cảm thấy ông nội sẽ thích anh hơn ! Đi đi đi, mang anh đi, ngày mai sẽ mang anh đi ha !"

V liếc cậu một cái.

Dĩ nhiên anh biết sự lo lắng của cậu không phải không có lí do, thân phận của anh như vậy đoán chừng Jeon lão gia tử khó mà tin được anh thật lòng, thậm chí còn có thể không chấp nhận anh luôn.

"Em không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý." V nhìn cậu , rồi lên tiếng đảm bảo.
...

Vì vậy buổi sáng hôm sau.

Kook mang theo V cùng đến bệnh viện.

V hẳn đã sắp xếp xong xuôi, khu phòng bệnh vô cùng yên tĩnh không có bất kỳ một người không phận sự nào, có một bác sĩ đích thân dẫn bọn họ lên tầng.

"Bác sĩ, tình trạng của ông nội tôi thế nào ? Hôm nay có khá hơn chút nào không ?" Kook lo lắng hỏi.

Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng lắc đầu : "Rất tệ, ông cụ vẫn luôn mơ màng không tỉnh táo, nếu tiếp tục kéo dài như vậy chỉ sợ rằng... không quá hai ngày..."

"Cái gì ?" Kook biến sắc.

Kook hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh.

"Ông nội, con đến thăm ông đây !"

Trên giường bệnh, tinh thần của lão gia tử còn kém hơn cả hôm qua, nghe được giọng Kook thì hơi nâng mắt lên một chút : " Jung Kook à..."

" Ông nội, là con... "

Kook đi lên phía trước : " Thực xin lỗi, ông nội, kỳ thật con có chuyện gạt ông, con đã gặp được người mình thích, cũng đang ở bên nhay, chỉ là, bởi vì công việc của con nên không thể công khai, vì vậy con vẫn chưa nói cho bất kỳ ai, hôm nay con cố ý dẫn anh ấy đến cho ông xem... "

Jeon lão gia tử dù không có sức lực vẫn trợn mắt, một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng hỏi một câu : " Thuê... Bao nhiêu tiền ? "

" Hả ? "

" Thuê hắn bao nhiêu tiền ? "

" Ách... Ông nội, không phải là con thuê ! Đây thật sự là bạn trai con !" Kook có chút cạn lời.

Khó trách V nói nếu mang người khác đi, ông nội càng sẽ không tin tưởng...

Jeon lão gia tử thở dài : " Ông biết con là muốn cho ông an tâm, nhưng quả thật không cần đâu..."

" Ông à, anh ấy không phải con thuê mà ! Không tin con chứng minh cho ông xem ! " Kook nói, liền ôm cổ V kéo xuống, sau đó ở trên môi anh hôn một cái.

Jeon lão gia tử mơ mơ màng màng nhìn xem cậu làm cái gì, gấp đến độ trừng thẳng mắt : " Con con con...Tên ngốc này ! Sao lại có thể tùy tiện chiếm tiện nghi nhà người ta ! Quá vô lễ khụ khụ khụ......"

Kook : "......" Hix, ông vẫn không tin V là bạn trai cậu !

" Ông nội, con tự giới thiệu, con họ Kim , gọi là Kim Taehyung , hiện tại nhậm chức ở tập đoàn Bang Tan , quả thực con cùng Jung Kook có quan hệ." Lúc này, V liền mở miệng nói.

Jeon lão gia tử nghe vậy, biểu tình sửng sốt ngay lập tức, đồng thời phóng ánh mắt nghi ngờ, chậm rãi đánh giá nam nhân trước mặt : " Khoan... Từ từ, ngươi vừa rồi nói ngươi là ai ? Kim cái gì ? "

" Kim Taehyung... ông nội, con phải mất bao nhiêu tiền mới thuê nổi Kim Taehyung chứ ??" Kook bất đắc dĩ nói.

" Hắn là Kim Taehyung ?"

V liền lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ngực, đưa tới trong tay Jeon lão gia tử.

Vì thế, biểu tình của lão gia tử, từ hồ nghi, tới rồi khiếp sợ.

Thấy ông nội từ trên giường nhảy dựng lên, Kook hoảng sợ, chạy nhanh qua đi đỡ lấy : Ông nội, người đừng kích động, coi trừng thân thể "

" Ta sao có thể không kích động ! Con... mau đem cái thứ này vất đi cho ông ... Mau..." Lão gia tử gấp đến độ kéo khí hô hấp trên mặt ra.

Kook không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời giúp ông lấy ra.

" Ông có lời muốn nói riêng với cậu ta. " Lão gia tử nhìn V, sắc mặt có chút nghiêm túc mà mở miệng nói.

"Ông nội, hay ông nghỉ ngơi một lát ? Đừng quá mệt mỏi ! " Kook không yên tâm nói.

" Không có việc gì, ông không mệt, con còn sợ ông ăn mất cậu ta sao ? "

.....

Vừa hơi thở của ông còn thoi thóp, lúc này lại giống như ông lão hồi xuân, tràn trề sức sống !

Cũng không biết V ở bên trong rốt cuộc cùng ông nói cái gì, lại cùng anh giải thích như thế nào, lão gia tử cùng V hàn huyên hơn nửa ngày, mới quay ra nói với cậu : " Jung Kook a, con cùng Taehyung hạnh phúc ở bên cạnh nhau, có thể gặp được người đối đãi thật lòng với con cũng không dễ dàng ! "

" Ông à, con sẽ."

" Ông biết con coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng không thể quá xem nhẹ người bên canh, biết không ? "

" Vâng, con biết..."

......

Sau khi rời bệnh viện.

Kook đầy đầu mờ mịt : "À, V , anh cùng ông rốt cuộc là nói cái gì vậy ? Ông nội lại đột nhiên nói tốt cho anh ? Quả thực luôn mồm đều nói đến anh ! Theo em nghĩ , ông phải là không thích anh mới đúng chứ ? "

" Muốn biết ? " V ánh mắt thâm thúy nhìn cậu .

Kook liên tục gật đầu : " Vâng, vâng. "

V : " Anh nói ... Là em chủ động câu dẫn anh ! Là hai người đã cưới nhau nhưng chỉ là chưa công chứng mà thôi ! "

" Anh cùng ông nói, suy xét công việc hiện tại của em, chúng ta mới vô pháp kết hôn, chỉ cần em mở miệng, chúng ta có thể đi công chứng bất kỳ lúc nào ! "

" Hả..." Quá xấu rồi đi ! Nói như vậy nói, chẳng phải tất cả đều do cậu ? Tuy rằng V nói vậy, nhưng có thật như thế không ?...

" Chỉ như vậy à ? Còn gì nữa không ? Anh còn nói cái gì ? " Kook chỉ cảm thấy không đơn giản như vậy.

V nhìn cậu một cái, sau đó không nhanh không chậm mà mở miệng nói : " Anh cùng ông nói, chúng ta về sau kế hoạch sẽ sinh thêm 5 đứa con."

" Phốc...... Khụ khụ khụ khụ......" Kook thiếu chút nữa chính mình bị sặc chết : " Sinh năm đứa ? Cho dù có thể nhưng ... Như vậy cũng quá nhiều đi !"

Thật là không nghĩ tới, cái câu nói này ! Lại đem đến sức sống cho ông nội !

Trên đường trở về, Ninh Tịch nhịn không được quay đầu hỏi Lục Đình Kiêu đang lái xe bên cạnh : "À, V ... Chuyện của chúng ta, anh cùng ông em giải thích như thế nào vậy ? "

Tối hôm qua V vẫn luôn nói giao cho anh xử lý, cậu liền không hỏi nhiều, lúc này thật là có chút tò mò.

V nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, một bên lái xe, một bên lẳng lặng mà mở miệng đáp : " Anh nói...... Chúng ta là ngẫu nhiên gặp nhau, nhất kiến chung tình, tính cách hợp nhau, bởi vì khó kìm lòng nổi bản thân mà quá giới hạn . Nhưng tuổi trẻ bồng bột, tình yêu như gió bay vậy, luôn là tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tuy rằng con đường phía trước khó liệu, nhưng vẫn lựa chọn ở bên nhau, cùng nhau đối mặt......"

Đây vẫn là lần đầu tiên V một lần nói nhiều như thế, thật là không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không giống anh tý nào, rất gay cấn !

Kook ở một bên nghe được cằm đều sắp rơi xuống : "Anh... Taehyung... Anh có thể biên kịch... Lại còn có là lãng mạn như phim thần tượng vậy ! "

V ánh mắt thâm thúy, qua kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, chậm rãi nói : " Không phải biên kịch , đây là suy nghĩ trong lòng anh, nếu chúng ta có thể sớm chút tương ngộ, thì thật tốt. "

Trong phút chốc, trái tim Kook giống như bị một thứ gì đó đập phải thật mạnh...

Trong đầu đều quanh quẩn câu nói kia của V.

Nếu chúng ta có thể tương ngộ sớm một chút, thì thật tốt.

Giây tiếp theo, phía trước có đèn đỏ, Kook nhịn không được liền nhào cười qua, hôn lấy V .

Bị Kook đột nhiên hôn, V đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó quay người, đổi thế chủ động... Trong lòng là từng hồi thổn thức.

Đèn xanh, từng đợt còi ầm ĩ vang lên phía sau xe, V mới hồi phục lại tinh thần, liền thở dốc : " Anh đang lái xe, không được quấy ".

Kook ngẩng mặt nói ngay : "Em mới không quấy, rõ ràng là bị anh làm cảm động nên mới không chịu được đó"

V : "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro