Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp lại 💕

Đột nhiên lại bị nhốt vào nhà kho , Kook cảm thấy hốt hoảng ...

Cậu đập cửa hét lớn :" Có ai không ? Trong này có người . Có ai ngoài đó không ? Giúp tôi với "

Bên ngoài không một tiếng động ...

Sau một hồi kêu cứu , cậu biết là có gào thét cũng vô ích nên im lặng không nói một lời , sắc mặt hờ hững theo cánh cửa trượt ngồi xuống đất .

Kook tức giận :" Thật quá đáng , ngay cả thủ đoạn cấp thấp như vậy cũng dùng tới... ".

Đang nghĩ lung ta lung tung đột nhiên bên tai truyền đết một loạt tiếng vang nhỏ xíu .

"Chẳng lẽ có chuột ?" . Kook thầm nghĩ .

Thế là cậu đứng lên lần theo tiếng vang đó ...

Sau đó , cậu liền sửng sốt .

Phía sau cái thùng gỗ , cậu nhìn thấy người đi cùng thang máy với mình lúc sáng ...

Hai người nhìn thấy nhau thì ngạc nhiên nhưng cũng không ai nói lời nào .

Mỗi người chiếm một góc phòng im lặng ngồi ngây ngô với nhau .

Cuối cùng , Kook cũng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng :" À , cho hỏi , sao anh lại ở trong này vậy ?" .

J Hope nhìn cậu một cái rồi nói :" Cũng không có gì , tôi cùng quản lý vào đây lấy đồ , không ngờ lúc quản lý vừa ra ngoài được một lát thì tôi nghe tiếng cửa bị khóa lại , mới biết mình bị kẹt ở đây ..." .

Kook nhỏ giọng nói :" Thì ra là tại tôi nên anh mới bị kẹt ở đây :< ".

J Hope ngạc nhiên :" Sao lại tại cậu ? ".

Kook im lặng một lúc bèn nói :" Thật ra , tôi là người mới của INTRO , hôm nay có một bữa tiệc nhỏ chào mừng tôi . Nhưng ... sau khi từ nhà vệ sinh bước ra thì tôi bị người ta đẩy vào rồi nhốt ở đây ... ".

" Cậu là người mới của INTRO ? " J Hope hỏi .

"Đúng vậy ! Có phải anh là nhân viên của Big Hit không ? Sáng nay tôi thấy anh đi cùng thang máy công ty với tôi ". Kook đáp.

Kook vẫn chưa bik J Hope hiện đang là giám đốc Big Hit .

J Hope cũng không nói ra thân phận mình :" Đúng , cậu tên gì ?" .

Kook vui vẻ trả lời :" Tôi tên Jeon Jung Kook , rất vui được làm quen với anh ".

J Hope thoáng sửng sốt :" Cậu ... là Jung Kook ? Thật sao ?".

Kook ngây thơ trả lời :" Đúng vậy a ~ , anh biết tôi sao ?".

J Hope vui vẻ nói :" Cậu không nhận ra tôi à ?".

Kook nhìn gương mặt anh hồi lâu rồi khẽ nghiêng đầu :" Tôi không nhớ mình đã từng gặp anh ".

J Hope bất đắc dĩ cười nói :"  Không trách cậu được , bổn thiếu gia lớn lên đẹp trai thế này cơ mà , không nhận ra cũng đúng thôi ".

Đột nhiên J Hope vừa dứt câu , bóng đèn trên đỉnh đầu lóe lên một cái , rồi tắt ngúm .

" Ơ ! Sao lại mất điện thế này ?" . Kook hoảng sợ hỏi .

J Hope bật cười, mở miệng nói với cậu : "Sợ tối à ?".

Kook không nói tiếng nào , xem ra cậu thật sự rất sợ bóng tối .

J Hope bất đắc dĩ nói :" Ài , sao lá gan lại bé thế chứ ?".

Hope phủi mông đứng dậy , đi về phía cậu và ngồi xuống bên cạnh .

Nhưng .. anh không làm gì cả ,chỉ lặng lẽ ngồi đó nhắm mắt lại ngủ một giấc .

Đến lúc thức dậy , thì anh thấy Kook đang dựa sát vào mình , bờ vai cậu run khẽ vì sợ ..

Đột nhiên Hope cảm thấy cậu thật giống một con mèo nhỏ .

Khóe môi J Hope cong lên , tay chân ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được giơ tay vuốt vuốt mái tóc của cậu .

Cái xoa đầu này khiến anh giật mình :" Sao trán cậu lại nóng thế này !".

" Cậu sốt rồi !!! Phải tìm cách đưa cậu ra ngoài ngay " . Hope lo lắng nói .

Kook mơ màng trả lời :" Có thể họ sẽ nhốt tôi trong này tới khi kết thúc bữa tiệc , hoặc sẽ lâu hơn không chừng ...".

Hope suy nghĩ :" Trong thời gian đó nếu cứ để cậu ấy sốt cao như thế này thì rất nguy hiểm ".

Lúc đang lo lắng , anh phát hiện ra có gì đó không đúng... đèn trong phòng này rõ ràng là hỏng rồi tại sao nơi này vẫn có ánh sáng ?

Ngẩng đầu lên anh mới phát hiện thì ra trên đầu mình có một cái cửa sổ thông gió ở trên mái nhà, chút ánh sao hiếm hoi hắt qua ô cửa nhỏ tiến vào trong phòng .

J Hope liền tìm một cái thang rồi mang nó ra chỗ cái cửa sổ .

Anh quay đầu lại nói với Kook :" Cậu chờ tôi , nhất định tôi sẽ đưa cậu ra ngoài ".

Nói rồi anh dùng leo lên , chui qua cửa sổ lên được mái nhà .

Khó khăn lắm mới leo được lên trên , đầu óc Hope quay cuồng choáng váng mệt , chân anh mềm nhũn .

Nhưng , nhớ đến Kook còn đang bị sốt kẹt ở bên trong . Hope lập tức bám vào đường ống nước trượt xuống đi tìm người giúp .

Trong lúc đó tại phòng tiếp khách VIP của quán bar B One Lounge Club , không khí khó thở một cách khác thường .

Chủ quán bar , tất cả quản lý, nhân viên an ninh.... mọi người đều nơm nớp lo sợ xếp thành một hàng, trên mặt bọn họ đều có vẻ như tai hoạ giáng xuống đến nơi .

Bởi vì nhị công tử của tập đoàn Bang Tan , cậu em trai yêu quý của vị tổng giám đốc Kim Taehyung đã mất tích ở quán bar của họ .

V ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một , chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào , giống y tượng đá , nhưng sự uy hiếp đến từ kẻ bề trên này lại khiến cho bất kì ai trong căn phòng này đều sợ đến mềm nhũn cả chân tay , mồ hôi túa ra như mưa , ngay cả thở mạnh cũng không dám .

Người quản lý đi cùng J Hope đang quỳ cạnh chân anh , nước mắt giàn dụa : " Tôi xin lỗi , tất cả đều là lỗi của tôi ! Tôi không nên để Nhị thiếu gia ở một mình ! Lúc tôi quay lại thì cửa nhà kho bị khóa , tìm khắp nơi cũng không thấy Nhị thiếu đâu ! Nếu ... Nhị thiếu có mệnh hệ gì, tôi xin chịu mọi hình phạt " .

Người quản lý vừa dứt lời , đã bị anh đạp cho một cái vào ngực.

Âm thanh như tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phải run rẩy sợ hãi .

Người quản lý ôm ngực mình ho sù sụ rồi lập tức bò dậy, thẳng lưng quỳ tiếp .

Bây giờ cựu giám đốc và phu nhân vẫn còn đang ở nước ngoài vẫn chưa biết chuyện nhị thiếu bị mất tích , nếu như bọn họ mà biết .... sợ là mọi chuyện sẽ chẳng đơn giản như cú đá vừa rồi đâu .

Đang lúc tâm trạng của người quản lý dần sụp đổ hoàn toàn , thì đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng đập cửa .

Chủ của quán bar đứng gần cửa nhất tiện tay liền mở ra , nhìn thấy người đang đứng bên ngoài thì kinh ngạc hô lên :" Nhị thiếu gia !!! ".

" Nhị thiếu ơi , anh đã đi đâu vậy ạ ?". Người  quản lý mừng rỡ bò lê trên mặt đất túm chặt lấy ống quần J Hope , kích động đến mức khóc hu hu .

Gương mặt tất cả mọi người trong phòng đều hiện lên vẻ sống sót sau thảm hoạ .

V bước mấy bước ra đến cửa , xách cổ áo của quản lý quẳng sang một bên , sau đó đứng đối diện với em trai :  " Sao vậy ? ".

Cuối cùng cũng thoát ra khỏi móng vuốt của ông quản lý , J Hope thở không ra hơi nói :" Mau đi theo em ".

Nói rồi Hope nắm lấy tay của anh mình vội vàng kéo anh đi ra ngoài .

V đang đi theo phía sau em mình , đã ngửi thấy mùi rượu trên người Hope , ngoài ra còn phảng phất đâu đó mùi hương lạ lùng , không gay mũi như nước hoa , nó giống như là hương thơm thanh mát khiến anh cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu ...

Thậm chí trong một khoảnh khắc , anh còn thấy tim mình đập nhanh thêm vài nhịp .

Thấy V đang đi tự nhiên lại đứng im , J Hope sốt ruộc giơ tay chỉ về một phía :" Đi nhanh lên kẻo không kịp đấy anh à !!! ".

V tỉnh táo lại , bước về phía mà em mình chỉ .

Một đám người đằng sau quay sang nhìn nhau rồi cũng bước theo sau .

Năm phút sau , đoàn người dừng lại trước cánh cửa của một kho hàng .

J Hope dùng sức đập đập vào cánh cửa nhà kho la lớn :" Này cậu có nghe tôi nói không ?"  thần sắc có vẻ rất lo lắng sốt ruột .

V mặt mũi lạnh tanh ra lệnh : "Mở cửa ".

" Vâng , vâng , vâng !" . Chủ quán bar gật đầu như giã tỏi , sau đó quay sang quát lớn với nữ quản lý đứng bên cạnh : "Quản lí Han , cô còn ngây ra đấy làm gì ? mau mở cửa ra đi ! Chìa khoá đâu ? "

" Hả …. mở….cửa….mở cửa ạ ? " . Người quản lý đó sững người ra .

Thôi chết rồi ! Cái cậu gì đó vẫn còn đang bị nhốt trong này mà !

Cô đã đồng ý với hai người bên INTRO ít nhất phải giam cậu ta lại đến hết buổi tiệc đêm nay mà ...

Nhưng , hai vị tôn thần nhà họ Kim cùng với ông chủ đang ở đây, cô ta sao dám nói không , chỉ đành run rẩy lấy chìa khoá ra mở cửa .

Cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy một chàng trai tuấn tú nằm sõng xoài hôn mê trên mặt đất .

" Chuyện gì xảy ra thế này ? Sao trong này lại có một chàng trai ? " . Ông chủ quán bar tức tối gào lên .

" Tôi… tôi cũng không biết mà ! Lúc nảy tôi kiểm tra làm gì có ai đâu ?" . Nữ quản lí đó cố gắng trấn tĩnh nói , giấu giếm sự chột dạ của bản thân .

" Mau , cứu người trước rồi nói ! " .

Nhưng , vừa có người bước lên định đến gần Kook , J Hope lập tức nhào lên che trước người Kook , khuôn mặt tỏ vẻ hung hãn không cho phép bất kì ai lại gần .

" Kim tổng, cái này...." . Ông chủ quán bar không biết làm thế nào đau khổ nói .

Ánh mắt V liếc qua nữ quản lí kia một cái , lại liếc cái thang nằm trên mặt đất và cái khung cửa sổ ở mái nhà , liền đoán đại khái được mọi chuyện .

Anh hỏi Hope :" Đây là ai ?" .

Hope lập tức nói :" Anh , đây là Jung Kook đó ".

Vừa nghe được cái tên mà mình hằn mong nhớ lâu nay , trái tim anh đập mạnh một cái .

Anh ra hiệu cho mọi người giải tán , rồi tiến lên tự mình bế cậu .

Mùi hương man mát nhè nhẹ quen thuộc kia càng thêm rõ ràng .

Anh cuối đầu ngắm nhìn gương mặt của cậu . Khóe môi cong lên nhè nhẹ .














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro