Em thích anh , rất rất thích 💓
"Chưa ngủ à ?" V tắm xong đi ra thấy Kook vẫn đang cầm di động trong tay, vừa nói chuyện vừa hưng phấn cầm quyển sổ nhỏ ghi chép cái gì đó không nhịn được mà cau chân lại mày.
"Ngủ ngay đây !" Kook vội vàng giấu quyển sổ nhỏ xuống dưới gối như bảo bối.
Sau đó âm thầm tính toán làm sao để tỏ tình.
Khóe mắt V liếc về chiếc gối dường như có mấy phần hoài nghi nhưng cũng không quá để ý : "Uống thuốc chưa ?"
Kook gật đầu liên tục, ánh mắt dán vào mảng da màu mật lộ ra khỏi áo ngủ của anh : "Uống rồi ! Uống rồi ! Sữa cũng uống rồi !"
Cách tỏ tình này... thật sự khiến người khác khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên thật sao ?
Thật sự không cần ở độ cao 8000 mét so với mặt nước biển làm cái gì mà biển hoa mười dặm, sau đó tuyên bố với toàn thế giới các kiểu sao?
Được rồi, cậu cũng không có cái bản lĩnh đó...
V dùng khăn lông lau khô tóc, sau đó đến gần Kook . Bàn tay ấm áp mang theo hơi ẩm sờ trán cậu một cái : "Tốt rồi, không sốt nữa ".
Đột nhiên bỗng vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại sát phong cảnh . Kook không kìm được mà sa sầm mặt mũi.
V đi tới cạnh cái bàn, cầm di động lên nhìn một cái sau đó bấm nhận cuộc gọi.
"Alo ?"
"Alo, anh ơi !" Giọng nói của J-Hope còn mang theo nước mắt hơn nữa còn đang cố gắng đè nén như thể đang đề phòng cái gì đó.
"Sao vậy ?" V chưa bao giờ nghe cái giọng buồn thiu đến như vậy của J-Hope , anh bất giác nhăn mày lại, chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì ?
" Anh , Jung Kook có ở bên cạnh anh hay không ?" Hope dè dặt hỏi.
"Có."
"Vậy anh chạy ra xa xa một chút hãy nghe điện thoại đừng cho cậu ấy nghe được, em muốn mật báo cho anh một tin !" J-Hope khẩn trương nói.
V không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời đi tới ban công : "Nói đi."
Đầu bên kia, J-Hope tựa hồ đang đấu tranh nội tâm kịch liệt sau đó mới mở miệng nói : "Anh... em vốn không định nói cho anh... nhưng mà... em cảm thấy vẫn nên nói cho anh , so với việc không biết gì cả thì có chuẩn bị tâm lý vẫn tốt hơn... cho nên.. em vẫn cảm thấy hiện giờ nói cho anh... thì đến lúc đó anh cũng bớt đau khổ hơn..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì ?" V cau mày, mơ hồ có dự cảm xấu.
J-Hope hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ : " Jung Kook muốn tỏ tình với tên nào kìa ."
Trong nháy mắt , mặt V bỗng trắng bệch: ''Em... nói cái gì ?"
J-Hope căm giận không thôi : " Jeon Jung Kook muốn tỏ tình với người cậu ấy thích! Lúc nãy cậu ấy gọi điện cho em đã nói như vậy ! Còn đòi em phải bày cách cho cậu ấy nữa !"
...
Bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, Hope gấp đến độ sắp thành bệnh tim đến nơi rồi điện thoại mới truyền đến tiếng của V .
"Phải vậy không ?"
"Anh hai... không sao chứ ?" Hope bất an hỏi.
"Không sao." Giọng của V không nghe ra bất cứ điều gì bất thường.
Nhưng mà điều này chỉ khiến J-Hope càng lo lắng hơn, nhưng cũng chỉ có thể cuống quýt an ủi : "Anh... anh đừng lo lắng quá, Kook chỉ đi tỏ tình thôi, chưa chắc đã thành công đâu !"
Nhưng mà chính Hope cũng không tin tưởng câu này lắm
Anh ta cảm thấy lấy công lực của Kook cộng thêm việc cậu ấy thực sự động lòng và thái độ kiên quyết kia thì tỷ lệ thành công... quá cao... và không có khả năng thất bại .
Đúng là càng nghĩ càng thảm mà , trước đây không lâu anh hai còn nghi ngờ Kook có chút ý tứ với mình . Ai mà ngờ còn chưa kịp dò ra cái gì đã nghe được tin dữ động trời như vậy...
Hope dứt khoát nói hết mọi chuyện to nhỏ cho V : "Bởi vì cậu ấy uy hiếp em, nếu em không dạy cậu ấy sẽ hỏi thẳng anh ! Cho nên em mới không thể làm gì khác hơn là tùy tiện dạy cậu ấy một chút."
"Em nói với cậu ấy nếu đối phương là một tay chơi thì tự tay xuống bếp nấu cho đối phương một bữa ăn ngon, còn nếu đối phương là trai tơ mới biết yêu thì dùng mỹ nhân kế, em đoán chừng là cậu ấy nhất định chuẩn bị nấu một bữa."
"Ơ... Thôi chết rồi... nhỡ đâu cậu ấy đem hai phương pháp chơi song kiếm hợp bích, trước xuống nấu cơm sau chơi mỹ nam kế thì phải làm thế nào... huhuhu... thật xin lỗi anh hai..."
J-Hope còn đang không ngừng lải nhải nhưng V lại cảm thấy giọng nói của em trai càng ngày càng xa, thậm chí cả thế giới cũng dần dần trở nên xa xôi hơn bao giờ hết .
Nghe Hope nói cậu muốn tỏ tình với người đàn ông kia, trong nháy mắt, thế giới của anh như bị một thiên thạch đụng vào, vỡ vụn thành tro bụi.
Tất cả những ưu tư trong lòng như ngừng lại, dòng máu bỗng nhiên chảy ngược không ngừng va chạm vào trái tim đang nhỏ máu, cơn đau xông tán loạn khắp nơi trong thân thể, cơ hồ muốn xé vụn cả người anh ra...
Trái tim, đau đến chết lặng...
...
Kook lăn lộn trên giường thật lâu mãi mới thấy V đi vào.
Chỉ có điều nhìn anh có gì đó không ổn...
Nói thế nào nhỉ.
Giống như là mặt trời vào lúc nhật thực, tất cả ánh sáng đều tắt đi trong nháy mắt, tất cả ưu sầu hay sức sống đều lập tức biến mất không thấy đâu.
Mi tâm cậu giật giật, nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.
Ngay sau đó bắt đầu chửi to trong lòng !
Cú điện thoại kia không phải J-Hope gọi tới chứ ? Anh ta nói hết cho V sao ?
Không chừng còn muốn...
Nhất định là thế...Nếu không V làm sao có tình trạng thế này.
Cậu còn tưởng để tránh cho V đau lòng, J-Hope chắc chắn sẽ không lắm mồm đâu. Không ngờ cái miệng anh ta vẫn lùa ra gió được !
Đáng ghét ! Cậu vốn còn đang chuẩn bị vài thứ nữa mà a a a a !
Nhìn vẻ mặt của đại ma vương bây giờ...
Hiển nhiên không phải đang im lặng để chuẩn bị bộc phát mà là đang im lặng chờ chết đó !
Cậu không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa!
Phải tốc chiến tốc thắng !
Kook thở dài một tiếng, nhéo nhéo mi tâm, ngay sau đó ảo não vùi đầu vào trong chăn lọ mọ một hồi, mấy giây sau mới chui đầu ra, nói với V : "Boss đại nhân..."
V ngẩng đầu lên giương đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cậu .
"Anh có thể tới đây một chút được không ?" Kook hỏi , giọng nói êm dịu lạ thường tựa như sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Thân hình thon dài của V cứng ngắc, phản xạ có điều kiện bước như robot tiến về phía mép giường.
Kook nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt : "Boss đại nhân... cái đó... để tôi nói trước một chút... lát nữa... tôi có thể làm một chút... chuyện phạm thượng..."
Nói xong không kịp chờ anh hiểu ra ý tứ trong câu nói của cậu thì "tạch" một tiếng đèn phòng tắt ngúm .
Sau đó Kook đột nhiên bò dậy rồi quỳ hai chân xuống, hai tay vòng qua cổ anh giữ thăng bằng không chút do dự hôn lên.
Vì cậu đang trong tư thế quỳ nên tấm chăn trên người cậu hoàn toàn rớt xuống.
Nơi đó không có một tấc vải.
V còn chưa kịp hồi thần lại từ nụ hôn thì ngón tay đã chạm đến làn da mịn màng ấm áp của cậu , toàn thân chợt run lên.
Ngay tại lúc này, bên tai truyền đến tiếng nói mềm nhũn , trong trẻo của cậu : " Kim Taehyung ... em thích anh... rất rất thích... cực kì thích..."
Trong bóng đêm âm trầm không có ánh trăng chỉ có vài ba chấm sáng từ những ngôi sao treo trên bóng đêm đen như mực.
Trong khung cửa sổ đã tắt đèn không có một tia sáng kia, tầm mắt chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng hình.
Sống lưng người đàn ông cứng ngắc hơi cúi xuống, một bàn tay đang đặt bên hông của chàng trai đang quỳ trên giường, hai cánh tay cậu đang vòng qua cổ anh, cần cổ hơi ngẩng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp...
Nếu như nói những tin dữ của J-Hope vừa rồi khiến cả thế giới của anh tàn thành mây khói, thì hiện tại, đại khái là mình là ai V cũng không biết.
Quá bình tĩnh.
Đối phương giống như là bị sét đánh trúng không nhúc nhích gì.
Điều này khiến Kook hơi hoảng, đây là tình huống gì chứ hả ?
Bất kể là tốt hay xấu cũng phải cho chút phản ứng chứ hả ?
Còn hại cậu chuẩn bị lâu như vậy, lại tốn bao nhiêu tế bào não mới nghĩ ra được...
Giọng điệu Kook khó tránh khỏi có chút tủi thân : "Này, Taehyung , em đang tỏ tình với anh đấy, anh có thể cho chút phản ứng được không ? Cứ cho là từ chối..."
V cuối cùng cũng có chút phản ứng nhưng mà cơ thể vẫn cứng nhắc như pho tượng, chỉ có hơi thở ấm áp phả tới cho thấy anh đang nói chuyện : "Em vừa mới.... nói cái gì ?"
"Em nói em đang tỏ tình với anh !"
"Với... tôi ?"
"Không phải anh thì là ai ?"
Một đoạn đối thoại ngắn ngủi xong rồi lại chìm vào im lặng.
Cho đến khi trong gian phòng vang lên một tiếng "hắt xì" nhỏ như muỗi kêu, cái tình huống này mới bị phá vỡ.
Hiện giờ đã là mùa đông , kể cả trong phòng có mở lò sưởi nhưng không mặc gì như thế vẫn sẽ bị lạnh .
Một giây kế tiếp , thân thể V đã phản ứng trước đầu óc, nhanh chóng nhặt cái chăn bên cạnh lên bọc cậu lại kín mít : "Thật là ! Em ngại bệnh của mình vẫn chưa nặng sao ?"
Kook bị mắng thì rụt cổ lại, hít mũi một cái nhỏ giọng nói : "Chẳng lãng mạn gì cả... hại em nghĩ muốn nổ cả đầu, thậm chí còn chạy đi khắp nơi tìm người giúp đỡ mới nghĩ ra được cách này, muốn cho anh có một lời tỏ tình khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên ! Hắt xì..."
"Mặc quần áo vào ! Quần áo của em đâu ?" V cảm giác mình sắp phát điên rồi .
"Không mặc, anh còn chưa trả lời em mà !" Kook nhất định không nghe theo.
Quần áo của cậu vẫn ở trong chăn. Bởi vì lúc nãy thời gian quá eo hẹp cho nên Kook chỉ có thể chui vào chăn mà "cởi áo tháo thắt lưng" thôi.
V nghe vậy, vẻ mặt trở nên khó diễn tả bằng lời : "Em còn cần tôi trả lời sao ?"
Mắt Kook sáng rực lên , sau đó tiếp tục truy hỏi : "Vậy anh có bất ngờ không, có khó quên không ? Em cảm thấy cách tỏ tình này quá tầm thường, vẫn chưa đủ kích thích ! Đều do tên J-Hope lắm mồm kia ! Vốn là em định chuẩn bị thêm vài thứ nữa , ít nhất đến mai mới nói với anh kết quả thấy anh hiểu lầm , lại sợ anh nghĩ linh tinh nên mới đổi thành như bây giờ. Làm em vội vội vàng vàng !"
Nghe cậu lầm bầm, V thực sự không biết nên nói cái gì.
Ngón tay thon dài bất đắc dĩ đỡ trán, cuối cùng nắm tay cậu đặt lên nơi trái tim mình, giọng nói khàn khàn như âm hồn mới chui lên từ địa ngục trở về nhân gian : "Không đủ kích thích ? Tim của tôi... cũng sắp ngưng đập vì em rồi, em còn muốn thế nào nữa ?"
"Hửm... nghiêm trọng thế sao ?" Kook chớp mắt một cái.
Cậu chỉ sợ không đủ kích thích, không đủ đặc biệt... nhưng không nghĩ tới rằng mình sẽ quá tay...
Nhưng mà sự thực đặt ngay trước mắt . Dưới lòng bàn tay, cậu cảm nhận được trái tim V đang đập điên cuồng giống như bị dính virut vậy, nhiều khi còn chậm mất nửa nhịp .
Kook lúc này mới tin, cậu chơi hơi quá, vì vậy cậu bắt đầu đưa đẩy...
" Ôi, cái này cũng không thể trách em... muốn trách thì phải trách em trai anh ý... cách này là do anh ta dạy em đó... đều do anh ta quá đen tối..."
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách J-Hope , anh ta hoàn toàn hướng cậu theo con đường thuần khiết và an toàn ai mà biết ma xui quỷ khiến thế nào...
Lúc này tại biệt thự của J-Hope .
Cá chép nhỏ nào đó đang ôm gối âm thầm rơi lệ, những ngày yên bình đã qua rồi, sau này không biết cuộc sống sẽ dầu sôi lửa bỏng đến cỡ nào !
Hay là mình bỏ nhà đi bụi nhỉ , không không, hay là quy y cửa Phật luôn đi , mang ba mẹ đi cùng...
Vào lúc này có đánh chết anh ta cũng không ngờ được, cái cảnh Kook cơm bưng nước rót cho tên kia lại biến thành cảnh cởi áo tháo thắt lưng với anh trai mình...
Mà giờ phút này, ánh mắt chăm chú của V đang nhìn thẳng vào Kook , tựa như tia X quang muốn xuyên thấu thân thể của cậu , nhìn rõ từng ngóc ngách bí ẩn nhất.
Kook bị nhìn như thế thì có chút sợ hãi: "Sao thế ?"
V đưa tay ra sờ trán cậu .
Sau mấy giây lại sờ thêm một cái.
Rồi lại sờ thêm cái nữa...
Tới lần thứ tư thì Kook hết nhịn nổi mới đè tay anh lại : "Đừng có sờ nữa ! Trán em bị anh sờ đến lõm mất một mảng rồi đó ! Em không sốt, cũng không uống rượu, không mộng du, rất tỉnh táo..."
V nhìn cậu , vẻ mặt nghiêm túc dị thường : "Em xác định người trước mặt em là tôi sao ?"
Kook : "Hoàn toàn chắc chắn và khẳng định !"
V : "Tại sao ?"
Không thể trách được sao V lại có phản ứng hoài nghi như vậy, thậm chí đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Thật sự thì chuyện đêm nay có lẽ là biến cố bất ngờ nhất cũng lớn nhất trong cuộc đời anh, nói là chuyện này lật đổ hết thảy những suy luận cùng phán đoán thông thường của anh cũng không quá đáng.
Kook tỏ tình với anh, cậu nói... cậu thích anh...
Người mà cậu tỏ tình không phải ai khác mà là chính anh...
Chuyện hoàn toàn không có khả năng thế mà lại xảy ra.
Tại sao ? Nghe được câu hỏi này Kook có chút hoảng hốt.
V đang hỏi, tại sao lại là anh.
Cậu cũng đang tự hỏi mình , tại sao lại nói ra, tại sao lại nói cho anh biết...
Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống bất ngờ ngoài ý muốn như thế này.
Ban đầu, cậu nghĩ sẽ chôn dấu tình cảm này cả đời , sau đó là chờ đợi một cơ hội, chờ đến ngày bản thân có thể sánh vai cùng anh... nhưng cuối cùng kế hoạch lại thay đổi.
Chỉ có thể nói là... tình đã tới, có muốn chối cũng không được.
Kể từ sau khi đại sư huynh nói với Kook rằng, Satan hẹn gặp cậu ở Philadelphia cho đến giờ, tư tưởng của cậu tựa như đã xảy ra những biến chuyển đến long trời lở đất.
Ngay cái lúc Kook cho rằng mình sắp chết thật rồi thì cậu phát hiện ta điều mình hối hận nhất chính là cái đêm cuối cùng ở nhà anh , hối hận vì không cho anh nghe thấy câu nói đó .
Chúng ta vĩnh viễn không biết điều bất ngờ sẽ xảy đến trong tương lai . Thế nên, nếu như có thể thì đừng chờ đến ngày mai, cũng đừng chờ đến tương lai, có thể làm được thì phải làm luôn...
Đây chính là nguyên nhân .
Cho nên, mặc dù chuyện tỏ tình với V này vẫn là kết quả một phút xúc động của cậu nhưng Kook không hề hối hận.
Kook ngẩng đầu lên, lúc này trong đôi mắt cô chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh , trong mắt căng thẳng của anh cậu khẽ hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, trả lời : "Bởi vì... em phát hiện... là em thích anh đó ~!"
Vừa dứt lời, không đợi Kook rời đi thì trong ánh mắt lạnh lẽo của V bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, giữ chặt lấy cái ót của cậu hôn một nụ hôn sâu...
Bên trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, loáng thoáng nghe được tiếng nước mập mờ cùng âm thanh quần áo ma sát vào nhau rất nhỏ dần dần khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng...
V ôm cả Jung Kook lẫn cái chăn quấn quanh cậu vào lòng, hôn đến tận cùng. Bàn tay không khống chế lần vào dưới lớp chăn , từ cần cổ thon dài xinh đẹp của cậu cho đến xương quai xanh xinh đẹp nhất trên cơ thể cậu rồi trượt theo sống lưng xuống dưới, cho đến khi chạm vào mảnh vải duy nhất trên người cậu...
Cậu nhóc nhỏ này quả thật là không mặc gì từ đầu tới chân, trừ một chiếc quần lót mỏng ra thì đúng là không có cái gì...
"Chết tiệt..." Trên mặt V lộ ra vẻ sắp chịu hết nổi, anh nắm chặt lấy cằm cậu, nụ hôn càng ngày càng trở nên hung bạo.
Đầu óc Kook lúc này đã nhuyễn như cháo , đầu lưỡi bị mút đến tê dại. Cậu cảm nhận được một bàn tay to lớn đang lướt qua da thịt mình khiến cậu run rẩy từng cơn, cảm giác xa lạ này khiến cậu có chút không quen nhưng lại không có cảm giác chán ghét hay bài xích như trong quá khứ...
Cho dù lúc này đối phương sắp mất đi khống chế trở nên vô cùng nguy hiểm thì cậu vẫn yên tâm...
Chỉ vì người này... là anh.
Ngay sau đó thân thể Kook bị đè xuống giường lớn.
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh sáng lập lòe như dã thú đã đói bụng vạn năm, chặt chẽ khóa cậu lại : "Mặc quần áo."
Hô hấp Kook đã rối loạn, khuôn ngực phập phồng kịch liệt nghe vậy thì ngẩn người : " Hửm ?"
Tỉnh táo lại một chút , Kook chớp mắt hỏi : "Anh chắc chắn là muốn em mặc vào chứ ? Sao em cảm giác như thế có chút sai lệch so với kịch bản gốc vậy ?"
"Kịch bản gì ?" Anh nhìn cậu, giọng nói đè nén đến cực độ .
Kook nghiêm túc suy nghĩ một chút : "Chẳng phải là hai nhân vật chính thổ lộ nỗi lòng xong rồi thì củi khô bốc lửa, ừ ừ a a , đêm xuân ấm áp các loại cả đêm sao..."
( Kook nhà mình hơi bạo quá >< )
"..." V nghiến răng, cắn môi cậu một cái coi như trừng phạt : "Em chắc chắn cơ thể của em bây giờ chịu được ?"
Cái giọng điệu nguy hiểm này khiến Kook run run, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Dẫu cho trên người cậu không hề bị thương mà khỏe khoắn chạy nhảy khắp nơi thì cậu vẫn cảm thấy hơi quá sức...
"Ách... chờ một chút ! Cái này phải nói cho rõ... Anh thật sự không muốn làm theo tình tiết của kịch bản sao ?"
V híp hai mắt lại, lộ ra một tia sáng lạnh lẽo : "Chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm với tôi ?"
Kook ngẩn ngơ, sau đó đè anh lại nói : "Có chỗ không đúng... kịch bản này không đúng... chẳng phải nên là anh chịu trách nhiêm với em sao ?"
V hơi gật đâu : "Cũng được."
Kook : "..." Rớt hố rồi ! Nói chuyện với đại ma vương tuyệt đối không thể phân tâm...
Vì vậy, đêm nay Kook không thể không bắt đầu cân nhắc vài vấn đề khác...
Tỏ tình chỉ là một phút xúc động, vậy sau tỏ tình thì thế nào ? Nên xử lý thế nào ?
Ngoài cửa sổ là màn đêm lạnh lẽo.
Trong phòng là lò sưởi ấm áp, trên chiếc giường lớn màu trắng êm ái, một cậu nhóc đang chìm trong chăn đệm hô hấp vững vàng, ngủ đến thơm ngọt.
V ngồi ở đầu giường, dùng ngón tay quấn lấy sợi tóc của cậu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ. Một lần ngắm này là cả một đêm dài.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại từng câu từng chữ, từng cái nhăn mày từng tiếng cười của cậu.
Cậu nói : Kim Taehyung , em thích anh, rất rất thích, cực kỳ thích...
Cậu nói : bởi vì em phát hiện, em thích anh...
Một giây trước , bởi vì cú điện thoại của J-Hope mà anh rơi xuống địa ngục, mà một giây sau lại được cứu về lại nhân gian...
Từ trước đến nay anh luôn thích nắm chặt mọi thứ trong tay, không thích nhưng chuyện không nằm trong tầm kiểm soát . Nhưng, người con trai trước mắt lại là một biến số không cách nào xác định. Bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến tình huống không cách nào tính toán trước được.
Giống như anh gặp trúng kiếp nạn, tai kiếp khó thoát.
Nhưng anh cũng không muốn trốn.
Mặc dù không ngủ một đêm nhưng V lại chẳng có cảm giác buồn ngủ, mà trái lại tinh thần anh có vẻ rất tốt.
Đến rạng sáng, anh nhạy bén phát hiện bên ngoài dường như có người.
Vì vậy anh kéo lại chăn cho cậu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, có một người đàn ông đang đứng dưới mái hiên, dưới chân anh ta là một đống tàn thuốc, không biết đã đứng đó đợi bao lâu.
Thấy V bước ra, người đàn ông đó ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút khàn khàn : "Boss..."
RM người luôn cà lơ cà phất hiện giờ mặt mũi lại tái nhợt, râu ria xồm xoàm, dưới vành mắt là một mảng đen xì, nhìn qua có vẻ vô cùng tiều tụy.
Dáng vẻ bây giờ của RM dường như cũng không ngoài dự liệu của V.
"Xem rồi ?"
V khó khăn gật đầu một cái , chần chừ nửa ngày mới lên tiếng : "Những cái anh đưa tôi... đều là thật ?"
" Tôi nhờ một người bạn trong quân đội điều tra. Ji gia của Seoul chắc cậu cũng nghe qua.''
V trả lời.
Vẻ mặt RM nhất thời chết lặng, sắc mặt xám ngoét. Lời nói của V không thể nghi ngờ đã bóp nát một tia hi vọng cuối cùng...
Dĩ nhiên RM biết Ji gia của Seoul . Ji lão gia tử chính là người quản lý cục tình báo của quân đội Hàn Quốc, loại chuyện này đã không tra thì thôi, chỉ cần họ ra tay thì chắc chắn có kết quả chính xác.
RM đau khổ nhắm hai mắt lại, thân thể khẽ run lên, không ngừng lầm bầm : "Tôi hối hận... nếu biết thế thì... cứ hồ đồ cho rồi... cần gì phải tìm hiểu sự thật..."
"Kỳ hạn nửa năm đã đến , những gì tôi cam kết tôi cũng đã thực hiện, tiếp theo cậu có thể tự mình quyết định đi hay ở." V nói.
RM sờ cằm một cái : "Ôi, nói như thế chẳng phải anh quá thiệt rồi sao ? Nửa năm qua tôi cũng chẳng làm được cái gì !"
"Cậu cứu em ấy."
Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một ngày, cho nên không thiệt chút nào cả . Hơn nữa đây là quyết định chính xác nhất của anh.
"Ây, được rồi..." RM vừa nói vừa thở dài : "Bây giờ tôi có thể đi đâu chứ... lần này vì cứu tiểu sư đệ mà tôi bị lộ rồi , cầu xin Boss thu nuôi ! Nếu anh không bảo vệ tôi thì tôi chết chắc rồi !"
" Ji gia có ý muốn nhận cậu vào quân đội, không biết cậu có đồng ý hay không ? Có điều thân phận trước đây của cậu sẽ bị xóa sạch." V nói.
RM nghe vậy thì khẽ run lên , trầm mặc hồi lâu cuối cùng vẫn từ chối : "Thôi đi , cái chỗ quỷ quái kia có gì tốt, chẳng có chút tự do nào ! Boss, anh có thể sắp xếp cho tôi vài việc bình thường không ? Tôi có chút hâm mộ tiểu sư đệ đấy, đột nhiên nghĩ muốn trải qua cuộc sống của người bình thường~ !''
"Cũng được ! Cậu có thể tìm trợ lý của tôi , cậu ấy sẽ sắp xếp cho cậu."
" Vậy thì phải cám ơn Boss đại nhân rồi ~!" RM cảm kích nói, ngay sau đó khóe mắt liếc qua bả vai lộ ra của V , âm cuối nhất thời dài hơn một chút : " Ui... tối qua mãnh liệt lắm nhỉ ?"
V hơi nghiêng đầu nhìn lên bả vai , trên đó có mấy vết đỏ do Kook cào ra trong lúc vô tình.
"Lúc nào được uống rượu mừng đây ?" RM trêu chọc.
Ánh mắt V như tan ra : " Tùy em ấy."
Phát hiện lúc V nhắc đến Kook thì vẻ mặt trở nên vô cùng dịu dàng, lại dung túng cưng chiều, trong mắt RM ngoài ý cười ra còn xen lẫn chút lo âu.
Tùy em ấy?
Nếu phải đợi tiểu sư đệ thì hóa ra cả đời này cũng không được uống à ?
Theo như những gì anh biết thì tiểu sư đệ là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà !
Anh quả thực không tin ai có bản lãnh có thể khiến tiểu sư đệ bước chân vào nấm mồ tình yêu này, dẫu cho có là Kim Taehyung cũng vậy.
RM không rõ quan hệ của V với Kook hiện giờ là loại quan hệ gì, bao nuôi ? Tình nhân ? Hay là người yêu ?
Bất kể là loại quan hệ nào thì RM cũng chẳng quan tâm lắm. Bởi vì dù là tính cách , ngành nghề hay cuộc sống, thậm chí cả giá trị đạo đức của hai người họ cũng có sự chênh lệch quá lớn.
Tiểu sư đệ là kiểu người hoạt bát không kìm chế được, còn V lại là kiểu người kiêu ngạo lạnh lùng như núi băng ngàn năm không tan... sự kết hợp này giống như truyện viễn tưởng ấy.
Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra cảnh hai người này ở chung một chỗ là như thế nào, tất nhiên là bao gồm cả cảnh trên giường...
...
Sáng sớm, Kook mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Cậu nhìn xung quang căn phòng một vòng, thấy V đã dậy rồi, đang ngồi trên ghế salon đối diện. Trên ghế còn có thêm một cái laptop, anh đang chuyên chú nhìn biểu đồ chằng chịt những con số trên màn hình.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng nhảy nhót trên đầu vai, trên những sợi tóc của anh như thể mạ một vầng hào quang, hình ảnh đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Kook không hiểu sao lại nhớ tới một câu nói : Điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, là mỗi sáng thức dậy đều có anh ở bên .
Dường như phát hiện được ánh mắt chăm chú trên người mình, V ngẩng đầu, nâng mắt khỏi màn hình đối diện với ánh mắt của Kook.
"Dậy rồi."
" Ừm " Kook mê mang gật đầu rồi ngáp một cái.
V bỏ laptop xuống rồi đứng lên, bước tới cạnh giường. Anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
Kook : "Ưm..."
Lúc ban đầu chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm nhưng càng ngày nụ hôn càng sâu hơn, dùng sức cũng ngày càng nhiều. Cảm giác ẩm ướt lan xuống tận cổ, để lại một vết đo đỏ...
Kook cong người lên theo bản năng, ngón tay siết chặt ga trải giường phía dưới.
Vừa mới tỉnh ngủ đã bị một nụ hôn công chiếm. Kook bị hôn đến choáng váng đầu óc, mặc dù đầu óc còn chưa tỉnh nhưng cơ thể đã tỉnh trước rồi.
Khi cái đầu của V càng ngày càng xuống thấp, trái tim Kook đập rộn lên, đưa tay đẩy vai anh một cái : "Này... mới sáng sớm..."
"Là em dụ dỗ tôi trước." Giọng của anh hơi khàn.
Kook đầu đầy hắc tuyến : "Em dụ dỗ anh... em dụ dỗ anh lúc nào hả ? Em vừa mới tỉnh ngủ, trừ mở mắt ra thì chưa làm cái gì có được không !"
" Em dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi." V khóa chặt Kook trong ánh mắt .
" Ánh mắt gì ?" Kook chớp mắt, cố nhớ lại.
Ừm, hình như ánh mắt lúc nãy cậu nhìn anh ... quả thực có chút vấn đề...
Bởi vì tối qua đã nói rõ tâm ý với anh, cũng tháo xuống lớp phòng bị trong lòng, không còn che dấu điều gì nữa nên khó tránh khỏi lộ ra chút cảm giác chân thực của mình.
Kook ôm lấy khuôn mặt anh, không nhịn được bật cười : "Boss đại nhân, ngài cũng dễ bị dụ dỗ quá rồi ? Tưởng anh là nam thần cấm dục chứ ?"
Câu trả lời của anh là hôn cậu lần nữa...
" Jung Kook ..."
"Ừ ?"
"Chúng ta về nước nhé. Bác sĩ nói rằng vết thương của em đã ổn định rồi , có thể di chuyển được rồi."
"Vâng ! Em đã muốn về từ lâu rồi !"
Hai người lại nằm trên giường quấn quýt một lúc lâu sau mới dậy.
Lúc Kook mặc quần áo, liếc xuống nhìn một cái liền mặt mũi méo xẹo, trên cổ, xương quai xanh, thậm chí còn kéo dài xuống dưới nữa đều chi chít những dấu hôn...
May bây giờ là mùa đông, có thể mặc áo cao cổ che đi.
Nhưng mà lúc nói với y tá muốn mặc áo cao cổ vẫn khó trách khỏi ngượng ngùng .
Cô y tá nhìn trông cũng không lớn tuổi nhưng là người đã kết hôn rồi, vừa nghe thấy yêu cầu của cậu là biết ngay tại sao , bèn lập tức nói : "Ôi, ngài Kim cũng thật là, người vẫn còn đang bị thương mà ! Tại sao không biết kiềm chế một chút chứ ! Vết thương chắc chắn lại nứt ra rồi đúng không ? Cái chỗ đó rất dễ bị đụng phải... tôi còn đặc biệt nhắc nhở cậu ấy trong khoảng thời gian này tốt nhất là không nên ngủ chung mà..."
Vết thương của Kook nằm ở đùi non, nếu như làm cái việc đó đó thật miệng vết thương đúng là rất dễ nứt ra lần nữa...
Cô y tá rất lo lắng, vẫn cứ nói mãi chuyện này.
Kook đỡ trán, chỉ đành nói thằng : "Chị y tá, không cần lo lắng, chúng tôi không có làm việc đó."
Không ngờ y tá lại nhắc nhở V cả chuyện này, thật đúng là quá chuyên nghiệp...
"À... không làm à... ko làm thì tốt ! Ngài Kim thực sự rất yêu cậu nha!" Nhưng mà, cô y tá cũng không vì thế mà yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng : "Nhưng mà, cứ nhịn như thế không tốt cho sức khỏe của ngài ấy đâu ! Bằng không tôi dạy cho cậu mấy cách nhé, không cần làm cũng có thể giải quyết, cậu không phải xấu hổ..."
Kook : "Ôi..." hình như có cái gì đó sai sai... chị y tá à, tại sao đột nhiên chị lại chuyển nghề sang dạy chuyện phòng the thế ?
"Đang nói chuyện gì vậy?" Đúng lúc này V bước vào.
Kook vội tỏ vẻ trong sáng : "Không có gì !"
"Đi thôi, vé máy bay đã đặt xong rồi."
"Ừm." Kook rất tự nhiên giơ hai tay ra.
V bước đến, cúi xuống bế cậu lên.
Lúc hai người rời đi, bộ trưởng Naka cùng một đám người đến sân bay tiễn đưa, cảnh tượng cực kì hoành tráng này khiến cho người có diễn xuất tốt như Kook cũng cảm thấy có hơi chột dạ.
Lúc về, V đặt chuyến bay của hãng hàng không quốc tế mà không dùng trực thăng, bởi vì máy bay dân dụng bay ổn định hơn.
Không gian bên trong khoang hạng nhất khá là rộng rãi thoải mái, V điều chỉnh lại ghế dựa thấp xuống, đắp chăn lông dê lên cho cậu : "Ngủ một lát đi."
"Không ngủ được..." Kook lắc đầu , có chút lo lắng nói : " V... anh nói xem, nếu như đám người bộ trưởng Naka mà phát hiện ra anh lừa họ thì làm thế nào ? Chắc sẽ không dẫn đến những tranh chấp quốc tế chứ?"
V cười khẽ : "Thế thì chỉ có nước nhờ em cứu anh thôi !"
"Hả...?" Kook nhất thời ngẩn ra . Ý của anh lẽ nào là muốn làm giả thành thật ?
Vì không muốn làm khó cậu , V dừng lại chủ đề này, anh đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: "Đùa em thôi, yên tâm đi, bọn họ đã có cái mà họ muốn rồi, cho nên kể cả có biết cũng chẳng sao."
Kook gật đầu, thế mới yên tâm được phần nào.
V nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô: "Kook, anh có thể hỏi em vấn đề này không ?"
"Cái gì..?"
" Tại sao sự lựa chọn cuối cùng của em lại là anh ?"
"Vấn đề này ấy à... ừm... để em nghĩ đã..." Kook trầm ngâm một lúc lâu sau đó trả lời : " Nguyên nhân đương nhiên là vì anh chín chắn đáng tin cậy, lại đẹp trai và đối xử với em tốt như vậy nữa..."
V khẽ cười rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Kook .
Lúc Kook và V xuống máy bay đã là chiều tối, đến đón hai người chỉ có một mình tài xế.
" J-Hope đâu ?" V thuận miệng hỏi một câu .
Lái xe trả lời có vẻ lúng túng : "Nhị thiếu gia có việc bận, cho nên không thể tự đến được ạ."
Nghe được câu này, Kook lập tức nhướng mày, dài giọng nói : " Bận ? Tôi thấy anh ta không muốn gặp tôi thì có !"
Lái xe : "..."
Quả thật, Jung Kook đoán không sai tẹo nào.
Nguyên văn Nhị thiếu gia nói là : " Tôi không đi ! Tôi không muốn gặp tên nhóc đó nữa , sau này có tôi thì không có cậu ấy, có cậu ấy thì không có tôi !"
V đương nhiên là đoán ra được nguyên nhân tại sao J-Hope không đến : "Có cần giải thích với nó một chút không ?"
Kook lắc đầu, xì một tiếng nói : "Không cần! Đến lúc đó để tự anh ta nhìn thấy em , em muốn dọa chết anh ta ! Hứ, ai bảo anh ta thích lắm mồm..."
Tài xế nhìn hai người ngồi đằng sau, càng nhìn càng cảm thấy lạ, bầu không khí giữa hai người này sao cứ cứ... haiz thật khó giải thích.
Anh ta vô thức liếc nhìn trợ lý ngồi bên cạnh bằng ánh mắt nghi ngờ , tình huống gì thế này ?
Trợ lý giả đò ngó lơ không ừ hứ lấy một tiếng, dùng ánh mắt trả lời anh ta , anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai ?
Dù sao kể từ khi Jung Kook bị thương được cứu về, bầu không khí giữa hai người đó đã lạ lạ rồi, cậu ta còn nghi ngờ có khả năng là "trong hoạn nạn thấy chân tình" rồi ấy chứ.
Nhưng mà, rốt cuộc có đúng thế hay không thì vẫn cần phải quan sát...
Dù sao thì lúc ở nước ngoài, hai người đó đóng giả làm vợ chồng, ai biết được rốt cuộc bầu không khí mập mờ cùng những biểu hiện ân ái đó của hai người là giả hay là thật.
Trợ lý đang nghĩ vẩn vơ như vậy thì ngồi ở ghế sau, V đột ngột nghiêng người sang bên cạnh hôn Kook ...
Tài xế đang lái xe nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu thì trượt tay một cái, suýt chút nữa thì làm cái vô lăng gãy đôi.
Ông chủ ! Tôi đang lái xe mà ! Ngài đừng có đột ngột hù người ta thế chứ !
Trợ lý giờ thì mắt trợn tròn mồm há hốc , trong đầu chỉ còn một ý nghĩ : Hay lắm, giờ không cần quan sát thêm nữa rồi...
Thế này thì chuyện ở bên nhau là ván đã đóng thuyền rồi còn gì ! Với tính cách của Boss nếu như không phải trong trường hợp đối phương đã xiêu lòng thì sẽ không bao giờ có những hành vi tùy tiện như này.
Trời ạ ! Cậu có nhìn nhầm không ? Có phải đang nằm mơ không đấy ? Boss cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi a a a a...!
Ở ghế sau, Kook bị người ta hôn bất ngờ, cũng sững sờ chẳng kém gì anh tài xế và trợ lý , vội đẩy V ra, cho dù cậu có bình tĩnh thế nào đi nữa thì lúc này gương mặt cũng không kìm được mà đỏ lên : "Này, anh làm gì thế ! Đang giữa ban ngày ban mặt đấy nhé !"
Quan trọng nhất là, đằng trước còn có người nữa mà !!!
V nhìn cậu, dáng vẻ bình tĩnh thong dong nói : "Vừa nãy em rất đáng yêu nên nhất thời không kiềm chế được."
Kook : "...."
Ơ , thế lại là lỗi của cậu à ?
Cậu chỉ nói mỗi một câu muốn dọa J-Hope thôi mà ? Rốt cuộc đáng yêu ở đâu chứ, có chỗ nào mà khiến anh không kiềm chế được ? Thế mà cũng có thể khiến anh hứng thú à ?
Thật đúng là... hoàn toàn không theo được suy nghĩ của đại ma vương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro