Em ấy nợ , tôi sẽ trả 😌
"Tất cả chuẩn bị ! 3, 2,1, bắt đầu !"
Đạo diễn ra hiệu, Kook lập tức nhập vai theo dây cáp bay lên cao về phía trước.
Mọi việc đang diễn ra thuận lợi thì lúc này lại có biên cố xảy ra !
Camera trên đầu Kook bỗng vang lên tiếng "răng rắc" kinh hồn, sau đó rơi thẳng xuống vị trí của Kook...Mà lúc này, Kook lại đang tập trung đáp xuống đất nên không biết mọi việc xảy ra trước mắt, mãi đến khi người quay phim sợ hãi kêu lên một tiếng "tránh ra" thì đã không còn kịp nữa rồi...
Ngưồi chung quanh cũng sợ hãi la lên :
"A a a a a a"
"Jung Kook !!!"
Lúc Kook mở choàng mắt ra thì chỉ thấy một bóng người đột nhiên lao đến che chở cho cậu , sau đó lập tức bị lực tác động của vật nặng ép đè hẳn lên người cậu , đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn...
"Suga !!!" Kook đỡ lấy Suga .
"Ôi trời đất ơi ! Min tổng !"
"Min tổng, ngài sao rồi ?" Cả đoàn làm phim loạn cào cào.
"Lão đại !!!" Hai vệ sĩ của Suga cũng hốt hoảng chạy tới.
"Gào cái gì ?" Suga chống người ngồi dậy, động tác có vẻ hơi cứng nhắc.
Vì lúc này anh ta đang mặc đồ đen nên cũng không nhìn ra được là có bị thương hay không.
Lúc này, Kook giơ tay cởi lớp trường sam tối màu trên người Suga ra, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, vẻ mặt hiện lên sự kinh hoàng trước nay chưa từng có...
"Darling à, ở đây nhiều người như thế ! Em thế này… không hay lắm thì phải ?"
Giọng điệu của Suga vẫn gợi đòn như trước, Kook tức đến nỗi suýt nghiến nát răng, cũng chẳng thèm để ý đến việc quanh mình còn có rất nhiều người vây quanh mà mắng : "Mẹ nó có phải anh bị điên rồi không ! Ai bảo anh lao tới !!!"
Bị mắng lút đầu nhưng có vẻ tâm tình của Suga vẫn rất tốt : "Hung dữ với ân nhân thế đấy à ?"
Kook không để ý đến anh ta nữa mà giật phăng áo khoác ngoài trên người anh ta ra, để lộ lớp áo màu trắng bên trong, vệt máu đỏ tươi chói lòa đập vào mắt, sắc mặt của Kook lập tức thay đổi, ngay cả tay cũng đã bắt đầu run : "Anh chảy máu rồi !!!"
Suga nghẹo đầu nhìn thoáng qua phía sau tay mình rồi cau mày : "Hừ, thật phiền phức !"
"Trời ạ ! Min tổng bị thương rồi ! Mau gọi xe cứu thương !" Người đứng vây quanh đó lớn tiếng la lên.
"Jung Kook , cậu sao rồi, có bị thương không ?" Jimin thở hồng hộc chen vào.
Kook lập tức nhìn Jimin "Jimin, hôm nay ông đi xe gì tới ?"
Jimin khó hiểu : "Con xe đỏ chót siêu tốc độ của tôi… Sao thế ?"
Kook vội vàng đỡ Suga dậy : "Đưa bọn tôi tới bệnh viện !"
Jimin : "Hả ?"
Kook : "Nhanh !"
Jimin : "À ừ…"
...
Cách đó không xa, Oh Na Ra trơ mắt nhìn Suga không để ý đến tính mạng mình lao vào cứu Kook , sự ghen ghét trong lòng cô ta lập tức dâng trào, đến nỗi móng tay bấm vào da thịt dường như sắp gãy .
Tên đê tiện đáng chết kia thế mà lại mê hoặc anh Suga đến nỗi khiến anh ta không cần cả mạng nữa rồi, lại còn dùng cơ thể tôn quý của mình để ngăn cản nguy hiểm cho cậu ta.
…
Ở một nơi khác, Kook vội vàng đỡ Suga lên xe của Jimin .
Suga bị một mảnh kim loại của camera cắt một vết dài ở gần gáy, máu tươi đang chảy ào ạt ra ngoài, Kook xé một miếng vải xử lý cấp tốc một chút, sau đó dùng tay đè chặt miệng vết thương, đồng thời thúc giục Jimin lái xe ở đằng trước : " Jimin , rốt cuộc là ông có lái được không thế hả ? Nhanh lên một chút ! Nếu không được thì đổi tôi lái !"
Jimin đen mặt : "Ai bảo tôi không được ! Tôi đã lái nhanh lắm rồi đó ! "
Ở ghế sau, Suga yên lặng nhìn hàng lông mày đang cau chặt cùng với vầng trán đổ mồ hôi của Kook mà cười khẽ : "Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo… còn nói là em không quan tâm tôi nữa…"
Kook nhìn chằm chằm vào dòng màu chảy càng lúc càng nhanh qua kẽ tay của mình : "Tôi chỉ không muốn mình lại phải nợ anh nữa thôi ! "
Ánh mắt Suga hơi ảm đạm dần, anh ngửa lưng tựa vào ghế thì thào nói : "Hừm… đúng là độc ác… không dịu dàng dỗ tôi một lần được à ?"
Kook : "Im miệng ! Đừng lảm nhảm nữa ! Anh dành sức mà giữ tỉnh táo cho tôi !"
Jimin nghe đối thoại của hai người thì càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, có phải Kook lo cho Suga hơi quá mức rồi không ?
Cuối cùng cũng đã đến bệnh viện, Kook đỡ Suga vào phòng cấp cứu bằng tốc độ nhanh nhất.
Jimin đỗ xe xong đang muốn đuổi theo thì đuôi mắt quét về phía ghế sau, lập tức liền kinh sợ.
Ôi mẹ ơi… chỉ bị thương ngoài da một chút thôi mà, sao lại chảy nhiều máu như thế !
Jimin lập tức tỉnh táo lại, không kịp nghĩ nhiều mà đuổi theo sát đằng sau.
Lúc Jimin chạy tới, Suga đã được đưa vào phòng cấp cứu, Kook đang sốt ruột gọi điện cho ai đó.
"Đúng... phòng cấp cứu của bệnh viện số một Seouk … rồi… nhanh lên chút…"
"Kook , rốt cuộc là có chuyện gì thế ? Tên đó còn bị thương ở chỗ khác nữa à ? Sao máu chảy nhiều thế này…" Jimin ngu cả người hỏi.
Kook chậm chạp ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang, mệt mỏi day day trán : "Anh ta mắc hội chứng máu không đông… một khi bị thương thì máu sẽ chảy không ngừng…"
"Ồ thì ra là thế !" Jimin lập tức bừng tỉnh, chẳng trách Kook lại lo lắng như thế.
Anh cũng biết một chút về căn bệnh này, trong đám bạn của anh có một người cũng mắc phải, bình thường cũng chỉ như người khác nhưng đến khi bị chảy máu thì không tài cầm máu nổi, còn đáng sợ hơn dì cả đến nữa…
Thời gian chậm chạp trôi qua, không biết đã được bao lâu thì cửa phòng cấp cứu lại được mở ra.
Một cô y tá lo lắng bước ra : "Máu bệnh nhân chảy nhanh quá, dùng thuốc mà cũng không cầm được máu, kho máu của bệnh viện không đủ nhóm Rh - âm rính , cho dù là lấy từ bệnh viện khác tới thì e là với tốc độ máu chảy nhanh thế này, bệnh nhân cũng chẳng cầm cự nổi đến lúc đó…"
"What ? Nhóm máu Rh - âm tính… Đây không phải là nhóm máu gấu trúc à ?" Jimin ngẩn cả người.
Tên này không chỉ bị máu không đông mà lại còn mang cả nhóm máu gấu trúc cực hiếm nữa… Còn có thể xui hơn được nữa không đây ?
Cuối cùng chuyện Kook lo lắng nhất cũng đã xảy ra, sắc mặt của cậu vô cùng khó coi : "Tôi có người bạn có thể châm cứu cầm máu, đang trên đường chạy tới đây rồi…"
Phía bệnh viện cũng đã điều động trong kho máu của các bệnh viện khác tới đây với tốc độ nhanh nhất, đồng thời Eunhyuk và Jin cũng đã chạy tới đây.
Lúc đầu bác sĩ không đồng ý để Eunhyuk vào nhưng không biết Jin nói gì với bác sĩ đó, bác sĩ lập tức để Eunhyuk vào.
Kook lo lắng chờ đợi bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Rh - âm tính, người có nhóm máu này thật sự rất ít, e là khắp Seoul cũng chẳng có mấy người, những người được ghi trong danh sách thì lại càng ít hơn.
"Chuyện này là sao ?" Jin nói chuyện với bác sĩ xong liền bước tới trước mặt Kook .
"Camera rơi xuống… Anh ta cản lại giúp đệ …" Sắc mặt Kook trắng bệch, cười khổ nói : "Cái tên khốn này không tự biết tình trạng của mình ! Cứ thích cậy mạnh !"
Jin nhìn Kook rồi khẽ thở dài một tiếng . Biết thì sao, nhìn thấy người mình thích gặp nguy hiểm, cho dù biết có lẽ mình sẽ gặp phải nguy hiểm hơn nhưng cũng không thể bỏ mặc…
"Cạch" một tiếng, cửa phòng cấp cứu lại mở ra lần nữa, sắc mặt cô y tá lại càng khó coi hơn, đồng thời cũng báo tin dữ : "Đã sử dụng hết máu dự trữ ! Huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống nhanh chóng… Mọi người có quen biết ai có nhóm máu này không ?"
Sắc mặt Kook lập tức trắng nhợt...
Đúng vào lúc này, một tràng tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng, tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông : "Dùng máu của tôi !"
Kook kinh ngạc quay lại nhìn người đàn ông phía sau : " Taehyung …"
Tình hình khẩn cấp nên V cũng không kịp nói gì với Kook , chỉ nhẹ nhàng ôm cậu một cái để an ủi : "Đừng lo lắng quá, không có việc gì đâu."
Nói xong liền đi theo y tá vào phòng cấp cứu.
Jin nhìn bóng lưng Kook , đôi mắt sau lớp kính bỗng lóe lên một tia sáng trắng.
"Gì vậy ! Trùng hợp vậy sao ? Cậu tôi cũng có nhóm máu gấu trúc…" Jimin kinh ngạc lẩm bẩm, sao anh còn không biết việc này.
Kook cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, chân mày cậu càng cau chặt hơn nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.
Cậu không ngờ V lại đột nhiên tới, rồi lại còn trùng hợp đến nỗi có cùng nhóm máu với Suga.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra lần nữa.
Kook lập tức đứng lên bước tới hỏi : "Bác sĩ, thế nào rồi ?"
Cả người bác sĩ ướt sũng mồ hôi, mệt mỏi trả lời : "Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Sau đó Eunhyuk cũng đi ra, mặt cậu cũng đầy mồ hôi, quần áo còn vương mấy vết máu : "Anh Kook đừng lo, may mà có ngài Kim giúp đỡ, anh Suga đã không sao rồi !"
Kook lo lắng ngó đầu nhìn vào trong : "Vậy Taehyung đâu ?"
Vừa dứt lời, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên từ bên trong, V cũng đi ra ngoài.
Chắc là vì rút quá nhiều máu nên khuôn mặt anh có vẻ tái nhợt, áo khoác ngoài trên người đã được cởi ra chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, ống tay áo được xắn lên cao, ngón tay anh đè lên chỗ đâm kim lấy máu.
Kook vội vàng chạy tới đỡ : "Anh không sao chứ ? Có bị váng đầu không ?"
Thấy máu đã ngừng chảy, V buông miếng bông ra, đưa tay xoa tóc cậu : "Không yếu ớt vậy đâu."
Kook nhìn sắc mặt tái nhợt của V mà đau lòng không thôi : "Về nhà em sẽ làm đồ ăn ngon bù lại cho anh…"
Jimin vất vả làm chân lái xe lại còn bị ngược đãi bằng thức ăn cho chó ở bên cạnh : "…"
V thì thôi không nói làm gì, nhưng Kook đối với Suga lo lắng hết lòng như vậy vẫn khiến cho anh có chút không vui.
Loại tâm lý này giống như là… bạn không thể ghen ghét với Einstein, nhưng lại ghen ghét đứa trẻ nhà bên vì nó ưu tú hơn mình…
Eunhyuk đi theo vào phòng bệnh, Jimin thì bước tới trước mặt V , ánh mắt dường như có ý gì đó lại xen lẫn mấy phần thăm dò : "Kim tổng, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ."
V: "Không cần khách khí, chuyện của Jung Kook chính là chuyện của tôi."
Trong phòng bệnh.
Suga cũng không hôn mê lâu, anh ta vốn chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần cầm được máu là sẽ không sao.
Khi anh ta hôn mê trông rất yên bình, mái tóc bạc ngoan ngoãn phủ lên trán, che khuất nửa gương mặt, thậm chí trông còn có vẻ yếu ớt, khác hẳn với dáng vẻ gợi đòn không ai bì nổi lúc bình thường.
Có điều, khi anh ta mở mắt ra, cả người liền như được khoác lên lớp trang bị trong chớp mắt, lập tức biến thành một người khác.
Đầu tiên, trong đôi đồng tử của anh ta lóe lên một tia cảnh giác ác liệt, cấp tốc quét mắt nhìn quanh đến khi nhìn thấy cậu nhóc đứng bên giường thì vẻ thâm hiểm trong mắt mới lui đi, nhường chỗ cho biếng nhác, bất cần đời : " Hừm , xem ra là không chết rồi…"
Kook tức giận trừng anh ta một cái : "Có ai lại nói chữ "chết" trong bệnh viện như thế không hả ?"
Vẻ mặt Suga có mấy phần tiếc nuối : " Thật thất vọng…"
Kook câm nín : "Thất vọng vì không chết à ? "
Suga như cười như không nhìn cậu : "Đột nhiên thật muốn xem xem, nếu như tôi chết rồi thì em sẽ có vẻ mặt gì…"
Kook : "..."
Cái tên thần kinh này !
"Darling à, tôi lại cứu em một lần đó !" Mắt Suga đột nhiên lóe sáng, hứng thú nói.
Kook một bộ không còn gì có thể đen hơn, cậu cảnh giác nói : "Đừng có mà đào hố cho tôi nữa…"
Có trời mới biết cậu hi vọng người bị thương là cậu biết nhường nào !
Suga cười cười : "Tốt xấu gì cũng vì em mà chảy nhiều máu như thế, em ở lại chăm sóc tôi đến khi nào tôi hồi phục chắc là không vấn đề gì chứ ?"
Kook vốn cho là Suga sẽ nêu ra yêu cầu gì quá đáng cơ, nếu thế thì cậu sẽ lập tức từ chối thẳng thừng luôn. Nhưng, tên này sao lại đột nhiên bình thường thế này, yêu cầu cũng không có gì là quá quắt cả khiến cậu không biết nên đáp ra sao nữa…
"Darling à, gọt táo giúp tôi đi ~"
Kook còn chưa đồng ý, người nào đó đã tủm tỉm yêu cầu như ông lớn.
Kook cau mày lại, ánh mắt cậu rơi xuống lớp băng vải trên vai Suga , sau một hồi do dự cuối cùng vẫn bước tới cầm quả táo cạnh đó lên, đang chuẩn bị gọt thì sau lưng đột nhiên có một bàn tay vươn tới.
Chẳng biết V vào phòng từ bao giờ, nhận lấy quả táo và dao gọt trong tay Kook một cách tự nhiên : "Để anh."
Suga nhìn thấy người tới thì liền cười mà như không nhìn anh.
Động tác của V rất thuần thục và nhanh chóng, một lát thôi đã gọt xong một quả táo, vỏ táo dính liền nhau không gãy chỗ nào.
Ngón tay thon dài của V cầm quả táo đưa về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, mặt không đổi sắc nói : " Em ấy nợ anh, tôi sẽ trả."
" Taehyung ..." Nghe thấy câu nói này, trong lòng Kook bỗng trào dâng một cảm xúc khó nói nổi nên lời.
Trên giường bệnh, Suga hơi hơi nheo mắt lại lộ ra tia sắc bén nhưng vẻ mặt lại chẳng thể hiện gì cả, anh nhìn lướt qua quả táo trong tay V vừa vờ ghét bỏ vừa nói : "Tôi chỉ ăn táo đã được cắt gọt thành hình con thỏ thôi."
Kook : "..." Đủ rồi đấy nha !!!
V thì lại không hề tức giận gì cả, anh tìm một cái khay rồi lập tức lưu loát khắc táo thành hình con thỏ.
"Đột nhiên lại không muốn ăn táo nữa rồi !" Suga bĩu bĩu môi, đôi mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc khẽ đảo tròn : "Giúp tôi thay quần áo…"
Cuối cùng thì Kook cũng không nhịn nổi nữa, dáng vẻ như "anh thế mà cũng dám vấy bẩn vợ tôi à, tôi phải cắn chết anh" : "Này ! Đủ rồi đó nha !"
Con hàng này vốn không kỵ nam nữ, không phải là coi trọng anh yêu nhà cậu đó chứ hừm hừm…
Kook vẫn tỏ vẻ cảnh giác như cũ : " Còn nữa, tuy lần này là anh giúp tôi nhưng lúc anh chảy máu ào ào , suýt ngỏm củ tỏi thì Taehyung cũng đã truyền máu cứu anh rồi, chúng ta coi như huề nhau.. "
Suga nghe vậy liền có hơi trầm ngâm nhưng không biết nghĩ gì mà lại hờ hững nói : "Thân là tộc trưởng của Kim gia và cũng là người chèo lái tập đoàn Bang Tan , em cho rằng Kim gia không có máu lưu trữ sao ? Thế mà anh ta lại muốn đích thân truyền máu cho tôi ... Darling này, cái chiêu khổ nhục kê nông cạn như vậy mà em cũng không nhìn ra ? "
Vừa dứt lời, ánh mắt của V lập tức lạnh xuống, lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ khiêu khích trên giường bệnh, đồng thời trong mắt cũng có một tia lo lắng khó lòng nhận thấy được.
Mà, Kook nghe Suga nói xong thì có chút giật mình mà ngẩn ra nhìn V , sau đó ngay lập tức lao vào lòng anh, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt cậu đã đầy sự cảm động : "Anh yêu... cảm ơn anh..."
Trong đầu Kook lúc này bỗng vang lên câu nói của V lúc trước: "Anh chỉ muốn nói với em, không có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của em . Điều em cần cân nhắc chỉ có anh, chỉ có một việc mà thôi, đó là... em có thích anh hay không "
Và, anh thật sự làm như thế, thậm chí vì không để cậu phải tự trách còn không ngại tự mình hiến máu cho Suga , chỉ vì để trả nhân tình mà cậu nợ Suga .
V thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn cậu nhóc trong lòng mình vô cùng dịu dàng, giữa bọn họ xưa nay chẳng cần phải giải thích.
Về phần Suga , nhìn hai người ôm nhau trước mặt suýt nữa thì tức đến mức ói ra máu :"..."
"Khụ..." Jin ở cửa phòng bệnh kịp thời mở miệng cứu vớt lão đại nhà mình : "Tiểu sư đệ , hai người có thể về rồi, ở đây đã có huynh lo."
Kook gãi gãi đầu : " Thế này thì không hay lắm, đệ vẫn nên ở lại đây giúp thôi, dù sao thì nguyên nhân cũng từ đệ mà ra..."
Jin thở dài rồi đành uyển chuyển nói : "Hai người ở đây... sẽ khiến cho tâm trạng của bệnh nhân bất ổn."
Lúc này Kook mới phán hiện ra mình lại không cẩn thận mà ngược thêm một chú chó nữa rồi, ánh mắt Suga hiện tại như đã muốn giết người, thế là cậu lập tức kéo V chạy biến ra ngoài : "Khụ khụ... thế ... Đại sư huynh cần gì thì liên lạc với đệ nhé, bái bai..."
Sau khi Kook và V đi rồi, vẻ mặt người đàn ông trên giường bệnh vẫn không vui nổi : "Nhiều chuyện."
Jin đẩy kính mắt, nói sang chuyện khác : "Sư phụ đang trên đường tới đây."
Nghe thế sắc mặt Suga lại càng kém hơn : "Phiền phức..."
Không lâu sau, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân , cửa phòng bệnh lập tức được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc áo cổ tàu truyền thống đi tới.
Ji Sang trầm mặt nói : "Không phải là đã dặn đi dặn lại con phải trông chừng nó à ?"
Jin lập tức nhận sai : "Là lỗi của con."
Trên thực tế, anh vốn cũng chẳng trông chừng gì, bởi vì có muốn cũng chẳng trông nổi .
"Chuyện này là sao ?" Có vẻ như Ji Sang cũng biết tính tình của Suga nên chỉ đành áp chê lửa giận lại hỏi.
Jin giải thích đơn giản mọi chuyện rồi nói : "Nhóm máu của Satan ở Seoul đều được trữ ở nhà họ Kim , con vốn tưởng rằng lần này có thể thừa cơ ra tay... Nhưng không ngờ Kim Taehyung lại đích thân tới đây truyền máu cho Satan..."
"Hừ..." Trên giường bệnh, Suga "hừ" một tiếng, ra vẻ ghét bỏ máu của người nào đó.
Ji Sang không nói gì nữa, trước khi ra khỏi phòng bệnh thì ông đưa mắt ra hiệu cho Jin đi cùng, Jin chỉ có thể đi theo ra ngoài.
Vì Jin đã bao cả tầng nên trên tầng này không có ai hết, khu hành lang không có hơi người lại thêm phần lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, sát ý đã tràn khắp ra mặt Ji Sang : " Jin , con khiên ta quá thất vọng !"
Jin lập tức nửa quỳ xuống cúi thấp đầu nói : "Thân thủ của RM tiến bộ rất nhanh..."
"Đừng nói với ta rằng ngay cả con cũng không phải là đối thủ của nó."
"Dạ." Jin trả lời không do dự.
Ji Sang cúi xuống nhìn Jin , xem vẻ mặt thì có lẽ đang nghi ngờ Jin cố ý nhường RM .
Một lúc lâu sau, cuối cùng Ji Sang mới nói : "Thôi được rồi... ta đành phải tự mình đi một chuyến để giải quyết nghiệp chướng vậy !"
Tay Jin nhất thời xiết chặt lại : "Sư phụ..."
Lúc này, cuối hành lang bỗng có tiếng bước chân dồn dập, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc này, Jin vô thức ngẩng phắt đầu lên...
"RM ..." Nhìn thấy người tới, sắc mặt của Jin lập tức thay đổi.
Sát khí quanh Ji Sang lập tức tăng mạnh, ánh mắt đầy vẻ thâm hiểm nhìn người đệ tử ngày xưa : "Nghiệt chướng... còn dám xuất hiện trước mặt ta sao !"
RM vẫn tỏ vẻ không tim không phổi như trước, cười hì hì : "Đã lâu không gặp nên cố ý tới hỏi thăm sư phụ đại nhân ngài ~ "
Ánh mắt Ji Sang nhìn anh ta như thể nhìn một người chết : "Để lại di ngôn cuối cùng trước khi chết đi."
"Hờ hờ..." RM cười thấp một tiếng, ngẩng đầu nhìn Jin lúc này đã loạn cào cào trong lòng : "Đại sư huynh, huynh thấy rồi đó đệ sắp chết rồi, nên huynh để đệ gặp lại tài khoản bé nhỏ của đệ lần cuối được không ?"
Jin :"..."
Ngay lúc RM nói xong từ cuối cùng thì Ji Sang lập tức xông tới không chút do dự.
Nhìn hai người đánh nhau kịch liệt trưỏc mặt, một người là huynh đệ lớn lên từ bé, một người là sư phụ có công ơn dưỡng dục như cha, khuôn mặt Jin không còn chút máu nào , trong lòng đấu tranh giằng xé ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro