Em ấy là của tôi !
Kook vừa mới đến cửa công ty thì nhìn thấy J Hope đang đứng ngoài.
J Hope tràn đầy ấm ức, như thể mấy đứa bé con bị bạn ở lớp bắt nạt nhìn thấy phụ huynh liền nhào đến ôm đùi : " Hu hu ! Jung Kook… bọn họ bắt nạt tôi …"
J Hope vẫn tiếp tục kéo dài họng : "Chị dâu ! Cậu là chị dâu của mình tôi ! Là của mình tôi thôi ! Sườn kho của cậu cũng chỉ là của một mình tôi ! Cậu tuyệt đối không được đi làm chị dâu của người khác! Tuyệt đối không được đâu đấy !"
"Hở..." Chị dâu của người khác ?
Trong đầu Kook bỗng hiện cảnh người nào đó gọi mình là chị dâu, phát gớm, nổi hết cả da gà !
"J Hope ! Anh đủ rồi đấy ! Đứng lên cho tôi, đừng có lảm nhảm nữa, anh trai anh đâu ?" Kook không nhịn được ngắt lời tên ngốc nọ.
J Hope tủi thân đứng dậy : "Vẫn đang họp, vừa họp hội nghị cấp cao xong, giờ đang họp cổ đông, chắc phải mất một lúc nữa ... Tôi đang chuẩn bị vào viện thăm ba... có phải cậu đã biết chuyện xảy ra trong buổi tiệc rồi không ? "
"Ừm, Jimin nói với tôi rồi." Kook gật đầu, sắc mặt có chút sầm xuống : "Thế tôi lên trên đó đợi anh ấy được không ?"
J Hope lẩm bẩm : "Cậu vào thẳng phòng họp mà đợi anh ý cũng được nữa là ! Để tôi gọi điện thoại bảo thư kí đưa cậu vào văn phòng chờ !"
"Ừm."
Vừa lên tới nơi Kook đã thấy một thư kí đứng đón sẵn ở cửa, sau đó dẫn cậu vào thẳng văn phòng của V .
"Xin hỏi anh muốn uống gì, trà, cafe, hay nước ép hoa quả ?"
"Nước ép đi."
"Vâng, tôi đi lấy ngay."
Kook nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục đợi, vì nghiên cứu kịch bản mấy ngày mấy đêm nay nên cậu thật sự rất mệt mỏi, chỉ mới đợi một lát mà đã không chống đỡ được liền dựa vào sofa thiếp đi...
Phía bên kia, cuối cùng V cũng kết thúc cuộc họp dài đằng đẵng, anh và mấy vị cổ đông cùng đi về phía văn phòng, xem ra vẫn còn một số chuyện cần phản bàn bạc tiếp.
V đẩy cửa vào, mấy người khác cũng theo vào, sau đó mọi người liền thấy... một người bỗng đâu lại đang nằm trên sofa trong phòng làm việc của tổng giám đốc đại nhân ! Tất cả rơi vào trạng thái bối rối cực độ...
V có chút bất ngờ khi thấy Kook tựa vào sofa ngủ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt anh lại như làn xuân thủy mới tan trong núi băng ra...
"Mọi người về trước đi, có gì thì nói sau." V hạ thấp giọng nói với mấy cổ đông phía sau.
V nhìn Kook mà hơi nhíu mày một cái, trông có vẻ không vui mà đi tới trước mặt cậu nhóc , sau đó cầm một tấm chăn lên đắp cho cậu .
Mấy vị cổ đông kia gật đầu rời khỏi nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc, đi được ba bước lại ngoảnh lại nhìn một lần, nhưng vì bị V che mất nên ngay cả một góc áo cũng chẳng thấy được...
Có phải bọn họ vừa mới nhìn thấy bà chủ trong truyền thuyết đấy không ?
Sếp cũng nhỏ mọn quá đi, tốt xấu gì cũng cho họ nhìn chính diện chút chứ...
Lúc cả đám cổ đông bị boss của mình trục xuất, chàng trai trên sofa có vẻ đã hơi tỉnh lại, cậu mơ màng duỗi tay ra vươn lên ôm lấy cổ boss nhà họ : "Ôi… Anh yêu~"
Kook ngọt ngào gọi anh một tiếng, sau đó vô cùng tự nhiên mà hôn lên mặt đại boss một cái.
Tại góc đó, tuy họ chỉ thấy nửa mặt nghiêng của Kook nhưng cũng đủ thấy kinh diễm rồi, kinh ngạc hơn là vẻ mặt của sếp bọn họ trong khoảnh khắc ấy, đúng là cưng nựng hết mức...
Tất cả : "..."
Thấy tiếng hít khí lạnh phía sau, V mới phát hiện ra đám người kia vẫn chưa đi, anh đanh mặt quay lại nhìn.
Lúc này mấy vị cổ đông kia mới như ong vỡ tổ mà lao ra ngoài, đóng cửa lại...
"Không ngờ lại có thể thấy được một màn này của boss, rõ ràng lúc họp thì cứ như diêm vương... vậy mà giờ thì lại mềm như sợi bún !"
"Mọi người nói xem... Bà chủ tương lai của chúng ta rốt cuộc là người thế nào ?" Mấy vị cổ đông kia bắt đầu nhao nhao lên suy đoán.
"Chuyện này khó đoán lắm, nhưng trông sếp yêu chiều thế kia, địa vị của người này vững như Thái Sơn là chắc rồi !"
...
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
V vừa tới gần Kook đã mơ màng tỉnh, hơn nữa còn theo bản năng mà xáp lấy anh, cơ mà làm xong mới phát hiện ra... đây là văn phòng của V !
Mà vừa xong hình như cậu thấy phía sau V còn có một đám người thì phải ?
Mất mặt quá đi mất...
Kook tỉnh táo lại tức thì, cậu ngượng ngùng gãi đầu : "Xin lỗi, em ngủ quên nên hơi mơ màng, lần sau nhất định sẽ chú ý..."
V nghiêng người tới, đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu, một lúc lâu sau mới nói : "Không cần chú ý."
Kook : "..."
V ngồi xuống cạnh Kook , sau đó bế cả cậu lẫn chăn đặt lên đùi mình rồi hơi khép mắt lại, trông có vẻ như rất mệt mỏi .
Hình như đã một ngày một đêm anh không được nghỉ rồi, bởi vì anh vẫn đang mặc bộ đồ lúc mới đi, trên cổ áo còn dấu son môi quen thuộc...
"Biết hết rồi à?" V dịu dàng chỉnh sửa lại tóc cho cậu.
Kook gật đầu dò hỏi : "Thế nên... những chuyện đó đều là thật sao ? Có phải... anh biết từ lâu rồi không ?"
"Lúc trước mới chỉ là đoán thôi."
Tuy Kook ở bên Suga cả một thời gian dài, nhưng lại chẳng biết gì cả, thậm chí ngay đến mối quan hệ giữa anh ta và V cậu cũng là người biết cuối cùng...
"Em không biết gì về chuyện này, trước giờ anh ta chưa từng để lộ chuyện gì có liên quan cả." Kook nói.
V hôn lên tay cậu : "Em không phải làm gì cả, cũng không phải thấy khó xử, anh nói rồi, đây là chuyện giữa anh và anh ta."
Kook cau mày.
Mối thù này, đúng là quá lớn...
Kook nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông này bất luận là vào lúc nào, điều mà anh để ý tới nhất cũng là không muốn để cậu chịu bất cứ liên lụy hay khó xử nào.
"Sao thế ?" Thấy Kook nhìn mình, V hỏi.
Kook khẽ ngẩng lên, nhìn vào ánh mắt tràn ngập ánh sao của anh : "Taehyung ... Bất kể Kim gia là của ai ... em cũng sẽ là của anh..."
Đồng tử V lập tức siết lại rồi y như một mặt hồ sâu mà run lên mãnh liệt, một lúc lâu sau mới hóa thành hồ sen bình lặng, anh khẽ thở dài, ôm lấy gáy cậu hôn xuống...
...
Sau cuộc họp gia tộc, sóng ngầm trong Bang Tan trỗi dậy mạnh mẽ, ngay cả Seoul cũng nổi gió, mây vần.
Dù có phong tỏa tin tức thế nào thì chuyện lớn như vậy cũng không thể giấu mãi được. Trong giới, chỉ cần những người nhanh nhạy tin tức một chút đều biết, e rằng... Kim gia sắp thay người đứng đầu rồi...
Sau khi nói chuyện với V xong Kook liền hẹn RM gặp mặt .
"Kinh dị thật đấy, không ngờ Satan và Kim Taehyung lại có loại quan hệ thế này…"
Mặc dù RM lớn lên từ nhỏ trong tổ chức nhưng chuyện này thì đến bây giờ mới biết, lại thêm tính tình anh ta vốn dĩ chẳng bao giờ thèm để ý tới cái gì nên lại càng ít chú ý đến những chuyện thế này.
Kook miết miết mi tâm, cứ nhắc tới chuyện này là liền đau đầu, cậu mới là người phải kinh hãi nhất đó có được không ?
"Nhị sư huynh... huynh ở bên cạnh Satan lâu vậy rồi đã từng gặp mẹ anh ta chưa ? Có biết người đó là ai không ?" Kook thử thăm dò.
Rm nhún vai : "Chưa từng gặp cũng không nghe anh ta nhắc tới bao giờ. Huynh vẫn khó lòng mà hình dung nổi tên kia là do loài người sinh ra . Nếu không có chuyện lần này thì huynh còn tưởng là anh ta nứt ra từ hòn đá ấy chứ !"
Kook : "..."
Được rồi, sớm biết hỏi tên này cũng bằng không mà ! Cậu vẫn nên dành thời gian đi đọc kịch bản thôi !
...
Hôm sau , vì công việc nên Kook phải bay qua nước ngoài vài ngày ...
Buổi tối sau khi kết thúc công việc trở về khách sạn.
Tắm xong, Kook gọi điện thoại cho V .
Lúc này, trong tòa cao ốc của tập đoàn Bang Tan vẫn sáng trưng, trong phòng họp, nhớ lại những khẩn trương lo lắng trước đó khiến khuôn mặt ai nấy cũng đều căng thẳng mệt mỏi.
Trong bầu không khí như đóng băng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
V nhìn điện thoại, lập tức đưa tay cắt ngang báo cáo của một vị quản lý cấp cao : "Tạm dừng cuộc họp."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuộc điện thoại này quan trọng đến mức nào mà có thể khiến boss dừng cuộc họp ngay lúc này vậy ?
"Này mà còn phải hỏi à ? Nhìn vẻ mặt của boss là biết rồi !"
"Thật có cảm giác mang ơn bà chủ cứu mạng…"
...
"Alo ?" V đi tới góc yên tĩnh ngoài ban công.
"Em nhớ anh quá…"
Nghe giọng nói phía bên kia điện thoại, vẻ mặt V đã thoáng cái đã trở nên dịu dàng hơn : "Anh bảo trợ lý đặt vé máy bay."
Kook tất nhiên là biết thời gian này V bận rộn biết bao nhiêu, ấy thế mà chỉ vì một câu than vãn của mình mà anh đã muốn tới bên cậu ngay lập tức…
Ôi, chắc đời trước cậu đã cứu vớt cả thế giới rồi.
Kook lập tức nói : "Không cần đâu ! Em gọi điện là vì muốn nói với anh rằng ngày mai là cảnh quay cuối của em, ngày kia là em được về rồi !"
"Gửi lịch trình cho anh, anh sẽ đi đón em."
"Vâng ạ ~"
....
Cảnh hôm nay được quay ở một sườn đồi có phong cảnh rất tráng lệ.
Lúc đầu cái kết của Kook là chết dưới súng của nam chính , nhưng sau đó đạo diễn đã thương lượng một chút, cuối cùng quyết định kết thúc mở là cậu rơi xuống sườn núi, cuối cùng không rõ sống chết ra sao.
"3, 2, 1, Action !!!"
Cảnh quay bắt đầu.
Kookccầm súng diễn cảnh đấu súng với nhóm diễn viên quần chúng , sau đó nam chính phối hợp với cậu mà đá khẩu súng trong tay cậu xuống, sa đó giơ súng ngắm ngay tim cậu , vẻ mặt tràn đầy cảm xúc đan xen ...
Kook nhìn khẩu súng trong tay anh ta, một giây sau, ánh mắt liền ác liệt, vẻ mặt vốn đang đắm chìm vào diễn xuất lạnh lùng đột nhiên thay đổi một chút, nhỏ bé đến nỗi khó mà nhận ra…
Cây súng kia...
"Đoàng !!!" Đúng lúc này, cuối cùng Orlando cũng nhắm mắt, bóp cò.
Trong chớp mắt mà Orlando nhắm mắt bóp cò, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng hoảng sợ mở to, đồng thời bị tiếng súng lôi ra từ trong vai diễn.
Chuyện gì thế này !!!
Đây chỉ là một khẩu súng mô phỏng, sao lại có âm thanh này! Vừa rồi lúc anh ta nổ súng… cảm giác không đúng…
"Trời ạ ! Đó là súng thật !"
" Rốt cuộc là chuyện gì thế này !"
...
Ngoài cửa phòng bệnh .
Mái tóc vàng óng đẹp đẽ của Orlando bị vò cho rối bời, quần áo cũng nhăn nhúm, giày rơi mất một cái, lúc này vẻ mặt vẫn còn đầy kinh hoàng.
Ngoại Orlando ra, ngoài phòng bệnh còn có đạo diễn, nhà chế tác, biên kịch, nhà đạo cụ và trợ lý của Kook …
"Orlando ! Tốt nhất là cậu cho tôi một lời giải thích ! Rốt cuộc chuyện này là sao !" Lúc này đạo diễn trông như một con sư tử hung dữ bị chọc giận.
"Martin ! Tôi không biết ! Tôi thật sự không biết… Tôi không biết tại sao lại thành súng thật thế này !" Khuôn mặt Orlando tràn đầy đau khổ, anh ta vò đầu, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Lúc này Orlando đã mất hồn mất vía, vò đầu một lúc mới lắp bắp nói : " Tối… Tối qua tôi đưa cho Kook mượn… để cậu ấy mang về luyện tập… sáng nay cậu ấy đưa cho tôi…"
Trợ lý bên cạnh nghe vậy liền thút thít nói : "Đạo diễn, quả thật tối qua anh Orlando đã đưa súng cho anh Kook , hôm sau chính tôi đã cầm nó trả lại cho anh Orlando…"
"Trong lúc đó có qua tay người khác không ?" Martin lập tức hỏi.
Trợ lý lắc đầu : " Không đâu !"
"Đáng chết..." Martin tức giận không thôi rủa một tiếng.
Khách sạn đã bị phong tỏa, trừ nhân viên ra thì người ngoài không ai vào được, rốt cuộc là ai đổi khẩu súng mà thần không biết quỷ không hay ? Đối phương muốn làm gì chúng ta ?
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra.
"Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ?" Mọi người vây lại.
Ngay vào lúc đạo diễn đang vô cùng lo lắng xác nhận tình hình hiện tại của Kook thì đột nhiên sau lưng bỗng có một loạt tiếng bước chân rầm rập trên hành lang.
Martin lập tức sầm mặt, tại sao lại có người đến thế này, rõ ràng ông ta đã dặn bệnh viện phong tỏa tầng này rồi mà.
Chỉ thấy một người đàn ông và một trợ lý có vẻ như là thủ hạ tiến tới, dáng vẻ lạnh lẽo như bước ra từ nơi băng tuyết dày đặc, khí thế vô cùng đáng sợ…
Nhìn thấy người tới, trong lòng Martin liền hoảng, thầm nghĩ không hay rồi…
Sao lại thế này được ?
CEO của tập đoàn Bang Tan , truyền kỳ phố Wall, thần thoại giới kinh doanh của Hàn Quốc…
Người này rất hiếm khi lộ diện công khai, Martin có thể nhận ra anh là vì đã từng gặp một lần trong tiệc rượu.
Có vẻ như đối phương không giống hình tượng không có tình người trong truyền thuyết mà dường như là rất hứng thú và cũng rất có kiến thức về giới giải trí, từng trò chuyện kha khá các vấn đề mang tính chuyên nghiệp với ông ta…
"Leo..." Martin nơm nớp gọi tên tiếng Anh của đối phương.
"Người sao rồi ?" V chẳng hề liếc đạo diễn Martin lấy một cái, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng vào bác sĩ.
Trong lòng Martin vốn đang ôm một tia may mắn nhưng không ngờ chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, đối phương quả thật tới vì Jung Kook !
CEO một tập đoàn mà lại ra mặt vì một nhân viên của công ty con ?
Bác sĩ bị khí thế của người vừa tới dọa cho rét run cả lưng, vì vậy mà vội bỏ qua Martin quay sang trả lời anh : "Người không sao, may là chỉ bị thương ngoài da."
"Bị thương ngoài da ?"
"Đúng vậy, đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ bắn trúng vai." Bác sĩ thành thật trả lời.
Orlando không có tâm trạng nào mà quan tâm người vừa xuất hiện là ai, bác sĩ vừa dứt lời, anh ta lập tức không chờ nổi nữa lao vào phòng bệnh : " Kook !"
V nhìn Orlando một cái rồi cũng cất bước đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Kook đang dựa trên giường bệnh, vết thương đã được xử lý, cậu cũng đã thay đồ bệnh nhân, xem ra vẫn ổn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.
" Kook ! Em vẫn ổn chứ ? Anh xin lỗi ! … Anh không biết cây súng đó là thật… anh tình nguyện bắn vào anh… Bắn anh trăm ngàn phát… chịu hết đau đớn cho em…" Orlando vừa nói vừa kích động muốn nắm tay Kook , nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát vì thế nửa đường lại rút tay về.
Kook nhìn Orlando, đang chuẩn bị nói thì mắt lại liếc thấy người đàn ông sau lưng Orlando liền kích động suýt nhảy dựng lên : "Anh ... Boss !!!"
Vội vàng đổi giọng.
V cau chặt mày, nhấc đôi chân dài bước qua, giọng nói lạnh lẽo vô cùng : "Đừng nhúc nhích !"
"Boss ! Sao anh lại tới đây !"
Ôi ! Anh yêu ! Em nhớ anh quá đi mất !
"Đi công tác ngang qua đây, biết chuyện của cậu " Vì lúc này trong phòng bệnh toàn là người của đoàn làm phim nên V chỉ nói đơn giản.
Thực tế là hôm qua sau khi gọi điện với Kook , anh đã mua vé máy bay tới đây ngay .
Kết quả, đến rồi lại có một tin tức ập đến thiếu chút nữa khiến anh hồn bay phách lạc.
"Cảm ơn boss, bác sĩ vừa mới khám qua cho tôi rồi, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu !"
Au ! Người ta đau lắm đó nha ~ Muốn ôm ôm, muốn thơm thơm cơ ~
Tuy rằng Kook luôn miệng gọi boss này boss nọ, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ làm nũng trong đầu cậu , V chút nữa thì không nhịn nổi mà mất khống chế tại chỗ.
Vốn tiếng Hàn của Orlando cũng tạm được, nghe hai người nói chuyện mới biết người đàn ông đột ngột xuất hiện chính là ông chủ của Kook.
Orlando quay sang nhìn V với vẻ nghiêm túc, cúi gập người 90 độ : "Hóa ra ngài chính là ông chủ của Kook ! Tôi thường xuyên nghe nhắc đến ngài, nói rằng ngài là người cậu ấy vô cùng sùng bái ! Việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi, tôi đã không bảo quản tốt súng dẫn đến việc khẩu súng bị người khác đổi. Là tôi đã hại Kook phải chịu vết thương nặng như thế này… Xin ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này."
V lạnh lùng hỏi lại : "Chịu trách nhiệm ?"
Orlando len lén liếc nhìn về phía Kook : "Tôi quyết định rồi, tôi sẽ gả cho Jung Kook !"
Hiển nhiên là vốn tiếng Hàn của anh ta cũng chẳng tốt gì cho cam, chẳng phân biệt nổi cưới với gả có gì khác nhau, nói xong rồi mới nhận ra hình như mình nói sai liền vội vàng sửa lại : "Tôi muốn lấy Kook ! Tóm lại là tôi sẽ kết hôn với cậu ấy !"
V : "…"
Kook : "…" Người anh em này, ông đây có thù oán gì với anh à ? Anh bắn tôi một phát vẫn còn chưa đủ à ? Tôi đã thành ra thế này rồi mà anh vẫn không bỏ qua cho tôi là sao ?
Ngay đến cả Martin cũng không nhìn nổi nữa : "Orlando, cậu im mồm cho tôi !"
Cậu suýt nữa thì giết chết con nhà người ta, thế mà giờ lại đòi lấy con nhà người ta, cái logic kiểu què gì thế ?
Kook : "…" Cậu vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, lẽ nào lại bị cái loại hàng này làm cho tức chết ?
Cậu đã… hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của V nữa rồi….
Bầu không khí… yên tĩnh một cách khác thường…
Orlando quật cường nhìn chằm chằm vào V chờ anh trả lời.
V : "Không được."
"Tại sao ?" Orlando nhíu mày : "Tôi thật lòng mà…"
Ánh mắt V liếc qua đám Martin : "Làm phiền các vị ra ngoài trước một lát, tôi có mấy câu muốn nói riêng với vị này."
Martin còn đang nghẹn một bụng nghi ngờ kết quả bị con hàng Orlando này làm mất cơ hội để hỏi, nhìn thấy sự việc phát triển đến nước này, chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy đi với mọi người đi ra ngoài.
"Rốt cuộc là tại sao ?" Sau khi tất cả mọi người ra ngoài rồi, Orlando vẫn không chịu buông tha bám riết lấy hỏi.
V nhìn chàng trai trên giường bệnh, những ngón tay thon dài khẽ mơn man trên cằm cậu, rồi ngay sau đó anh nghiêng người đặt môi mình lên môi cậu , một nụ hôn sâu quấn quýt…
"Bởi vì em ấy là của tôi."
Orlando đứng đực ra đó, vẻ mặt như thể bị vừa bị sét đánh.
Kook thật không thể không cảm thán một câu, kĩ năng loại bỏ tình địch của bảo bối nhà cậu đúng là càng lúc càng thuần thục ! Ngầu đến mức tim cậu đập thình thịch !
Orlando nhìn chằm chằm vào V , vẻ mặt như thể nhân sinh quan của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ : "Điều này là không thể ! Làm gì có ai nào lại thích một tảng băng thế này đâu ! Tôi còn đẹp trai hơn anh ta, còn quyến rũ hơn anh ta, còn biết ăn nói hơn anh ta, còn đáng yêu hơn anh ta, còn nhiệt tình hơn anh ta... Kook , có phải em bị anh ta ép không ? Bởi vì anh ta là ông chủ của em ?"
Kook : "Tôi là người tỏ tình, muốn anh ấy làm bạn trai tôi."
Nghe cậu nhóc nhỏ nói những lời đó để che chở anh, vẻ mặt của V trở nên dịu dàng vô cùng.
Sau cùng, tất cả mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả Orlando đều bị cảnh sát mời về để phối hợp điều tra sự việc lần này,
Thoáng cái trong phòng chỉ còn lại V và Kook .
Kook bắt đầu "vuốt lông" cho ai đó : " Taehyung, em thực sự không sao mà… một giây trước khi Orlando bắn em đã kịp phát hiện khẩu súng đó hình như là thật… cho nên đã kịp tránh khỏi chỗ hiểm… viên đạn chỉ sượt qua mà thôi, nhìn trông thì đáng sợ thật nhưng chỉ bị thương ngoài da thôi, sẽ lành nhanh thôi mà…"
V trầm mặc không nói gì, vẻ mặt vẫn cứ khó coi như cũ.
Nhỡ đâu cậu không tránh kịp thì sao ? Viên đạn đó sẽ bắn trúng tim cậu !
Ngay đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến khả năng này.
"Xem ra có người muốn dồn em vào chỗ chết đây mà…"
"Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện này cứ để anh lo."
"Ừm." Kook ngoan ngoãn gật đầu.
"Về nhà." V cứ thế bế bổng cậu lên, mặc dù ngữ điệu của anh cứng đơ nhưng động tác của anh lại vô cùng dịu dàng.
Kook nghe thế liền vội hỏi lại : "Hả ? Nhưng mà cảnh cuối cùng của em thì làm thế nào…"
Suýt mất mạng đến nơi mà vẫn còn nghĩ đến cái này ?
Mặt V lạnh như tiền đáp : "Kỹ xảo."
Thấy biểu cảm đáng sợ của V , Kook liền im bặt không dám hỏi thêm nữa .
V không để chậm trễ thêm một phút nào nữa, trực tiếp dùng máy bay tư nhân đưa Kook về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro