Di chúc 📃
Hôm sau , khi đang trên đường đến công ty ...
Rầm...
Đúng lúc Kook đang mải suy nghĩ, trước mắt cậu đột nhiên có một bóng người và người đó va vào người cậu với một tư thế... vô cùng khó tả, tí nữa thì khiến cậu ngã lăn quay.
"Xin lỗi chàng trai , cậu không sao chứ ?"
Cái bóng đó lăn một vòng rồi bò dậy đưa tay ra đỡ Kook .
Kook lắc đầu : "Không sao."
"Ha ha, cậu không sao là tốt rồi, tôi chạy trốn trước đây." Người đàn ông đó nhếch mép nhìn về phía sau, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hài hước.
Chạy trốn ?
Kook nghiêng đầu, cau mày.
Còn không đợi Kook nói thêm gì khác, đằng sau đã vang lên những tiếng ầm ỹ, nhìn lại thì có ít nhất là hơn chục người đang chạy về phía này.
"Đây… là kẻ thù của anh à ?"
Kook không khỏi chép miệng, cái gã này là người gì thế không biết, nửa đêm nửa hôm còn bị mấy chục người đuổi theo đánh.
"Ha !" Người đàn ông đó không để ý lắm cười nói : "Tôi không quen, chẳng qua lúc trước nhìn thấy hai người bọn họ võ công không tồi, đánh nửa ngày trời bất phân thắng bại, tôi không nhịn được đánh luôn cả hai, ai biết được bọn họ có súng, chậc chậc, tại hạ có lợi hại mấy đi nữa cũng không nhanh bằng một viên đạn nha !
"Ồ… anh cũng biết bốc phét thật đấy, sao bọn họ không đánh chết anh nhỉ ?"
Kook hoàn toàn bị cái tinh thần không biết xấu hổ là gì của anh chàng , rõ ràng là đã đắc tội với người ta, bị mấy chục người đuổi đánh mà lại vẫn còn khoe khoang được.
Còn nữa, người ta đang đánh với nhau vui vẻ, anh chạy đến chen chân vô làm gì ? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn thì là gì ?
"Thôi cáo từ, tại hạ phải đi rồi !"
Anh ta đang định chạy lại bị Kook tóm lấy.
"Đi theo tôi."
Nói thế rồi, Kook túm lấy người đàn ông, cứng rắn ép anh ta chui xuống dưới gầm của một chiếc SUV gần đó.
"Cậu… làm cái gì thế ?"
Người đàn ông đần ra.
Kook cười hì hì nhìn anh ta : "Vận may của anh tốt lắm đấy, trùng hợp tôi cũng thích cái loại mặt dầy không biết xấu hổ là gì như anh."
Nói thế rồi Kook cũng lười lắm lời với anh ta nữa, đứng trước cái xe, giúp anh ta chặn tầm mắt của những người khác.
Chẳng đến mười lăm phút sau, đám người kia đã ào ào đuổi đến.
"Đại… đại sư huynh ?"
Nhìn thấy cái bản mặt liệt quen thuộc cùng với cặp kính gọng vàng, Kook trợn to hai mắt không thể tin nổi.
Người cầm đầu thế nhưng lại là Jin !
Càng khiến cậu kinh ngạc hơn nữa là, không chỉ có Jin mà ngay cả RM cũng có mặt !
Hai người này tại sao lại ở với nhau thế này ?
"Tiểu sư đệ , đệ ở đây làm cái gì vậy ?" RM thở hổn hển hỏi.
"Nhị sư huynh ? Đệ phải hỏi các huynh mới đúng ! Hai người ở đây làm gì thế ? Tại sao huynh lại ở cũng với đại sư huynh ?"
Kook chết sững, người đàn ông trốn dưới gầm xe này lẽ nào bị cả Jin và RM truy sát ?
Không phải chứ ? Cái gã đó rốt cuộc là ai, thế nhưng lại có thể khiến Jin và RM liên thủ với nhau ?
"Về sớm đi, ở đây không an toàn." Jin nói với vẻ mặt vô biểu cảm.
Cậu thực sự càng lúc càng hiếu kì, rốt cuộc cái tên chui dưới gầm xe có lai lịch thế nào mà lại có thể khiến đại sư huynh kiêng dè như thế.
"Nhị sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì thế ?" Kook tò mò truy hỏi.
"Vừa nãy huynh với đại sư huynh của đệ đang tương thân tương ái, đánh yêu nhau một lát thì đột nhiên có một thằng điên từ đâu chui ra, nhất quyết muốn chỉ bảo cho bọn huynh, còn đánh với bọn huynh một trận nữa !"
Nhắc đến chuyện này, RM lại tức không biết để đâu cho hết.
Tương thân tương ái, đánh yêu một trận là cái quỷ gì…
"Đi thôi." Không thấy người cần tìm, Jin cũng chẳng thèm nhìn RM , cứ thế quay người đi thẳng
"Má ! Đi cái gì mà đi ! Chúng ta còn chưa đánh xong mà ! Bé thẻ của anh em đã trả lại cho anh đâu !" RM ở phía sau gào lên.
Kook chép miệng chậc chậc : "Nhị sư huynh à , huynh mà không cố nữa lên thì e rằng đại sư huynh sau này không chơi với huynh nữa đâu ! Bởi vì hình như huynh ấy đã phát hiện ra món đồ chơi mới chơi vui hơn rồi !"
RM nghĩ đến tên điên kia thì vẻ mặt ngay lập tức đen sì : "Cút ra chỗ khác ! Huynh đây chỉ cần tùy tiện luyện một tí là có thể giết hắn trong tích tắc !"
...
Thấy Jin và RM đã đi hết cả rồi, Kook không khống chế nổi sự tò mò nữa, rốt cuộc cái gã dưới gầm xe có lai lịch như thế nào ?
Trong lúc Kook đang suy nghĩ thì một bàn tay mạnh mẽ cứng cỏi rất tùy ý mà khoác lên vai phải của cậu.
Mà Kook thì lại vô thức lùi ra phía sau thật xa, bản năng nói với cậu rằng, gã đàn ông này cực kì nguy hiểm… rất rất nguy hiểm.
"Anh rốt cuộc là ai ?" Kook nhìn người đàn ông đó, có hơi đề phòng.
"Tôi tên là Donghae , còn cậu ?" Donghae cười như không cười nói.
"Jung Kook ".
Thấy người đàn ông trước mặt không có địch ý gì, Kook mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
" Cậu đã cứu tôi, tôi mời cậu một bữa nhé." Đôi mắt của Donghae lúc thì sạch sẽ lúc lại ngập ma mị, khiến cho người ta phát sợ.
"Không cần, tôi còn có việc." Kook nhẹ nhàng từ chối.
"NO, như thế không được, Donghae tôi đây từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu nợ của ai…"
"Tôi mời cậu ăn cái này." Nói rồi Donghae lôi xềnh xệch Kook vào trong tiệm KFC .
"Cho hai cái bánh humburger, hai cốc trà sữa."
Ơn cứu mạng đó, thế rồi mời người ta đi ăn KFC… người anh em, anh sáng tạo lắm !
Vừa nãy vẫn nhập nhoạng mờ mờ không đủ sáng nên đến lúc này Kook mới nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của Donghae.
Mái tóc dài đến eo đen như mực, tùy ý tản trên lưng, như một dòng thác.
Đôi mắt nâu tràn đầy linh khí, trong suốt như thủy tinh, mi dài như liễu, tuấn mỹ không gì sánh bằng.
Kook không tự chủ mà ngây ra, cậu thề, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào mà lại… xinh đẹp như thế này !
Cái gã Donghae này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ đẹp trai cả, nếu như nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ còn đúng một chữ "đẹp".
"Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu cậu gặp phải vấn đề khó khăn gì, không ngại thì cứ liên lạc với tôi, cái món nợ "lo chuyện bao đồng" này của cậu ấy à... humburger và trà sữa không thôi cảm giác chưa trả hết. "
Donghae giật lấy cái điện thoai của Kook, lưu số của mình vào rồi mới đưa trả lại cho cậu.
Còn không đợi Kook mở miệng, Donghae đã quay người đi mất, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu. ...
Tối đến, sau khi quay về biệt thự, Kook nhanh chóng quẳng cái chuyện không đâu này ra sau đầu.
Đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên cậu có điện thoại của ông nội gọi đến.
Jeon lão gia tử gọi điện đến báo cho cậu, ngày mai là ngày lập di chúc, bảo cậu nhất định phải có mặt.
Sáng ngày hôm sau.
"Thiếu gia cậu đến rồi ạ, cậu mau vào đi ạ ! Lão gia tử đã dặn rồi, bảo là khi nào cậu đến thì cứ lên thẳng thư phòng tìm ông."
Chắc là do lần này cậu đi BMW đến đây hoặc cũng có thể là do nghe phong phanh biết lần này phải lập di chúc, mà lão gia tử lại rất thích cậu, nói không chừng còn có thể được chia cho một phần.
Thế nên thái độ của đám người dưới tử tế hơn không ít, lại còn gọi cậu là thiếu gia , đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Kool khẽ gật đầu sau đó đi lên nhà.
Còn về phần sau khi đợi cậu đi xa rồi, đám người đó nói gì sau lưng cậu , dùng đầu gối Kook cũng đoán được…
"Tên này bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, không nhìn thấy quần áo anh ta đang mặc sao, dạo gần đây nổi tiếng lắm đó, một bộ đắt chết được, hơn nữa còn đi BMW ! Có một bộ mặt hồ ly tinh như thế cũng không biết bị thằng già nào nó bao nuôi rồi !"
"Các người nói xem rốt cuộc lão gia tử nghĩ gì thế, đã có tiểu thư Hyo Cho tốt như thế rồi thế mà vẫn nhận một thằng bé nhà quê về để nuôi !"
…
"Nói chuyện vui vẻ quá cơ ! Ai là đồ nhà quê ? Hửm ?"
Đúng lúc đám người đang phấn khích buôn chuyện, đằng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Cả đám giật thót, theo bản năng quay người nhìn về phía sau.
"Một đám người hầu lại dám ở đây đơm đặt chuyện của chủ nhân, đây chính là tố chất của người hầu nhà họ Jeon ?" Người lên tiếng là một phụ nữ tầm ba mươi bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn đến ngang vai, mặc một bộ váy màu vàng kem, bà có một gương mặt khôn khéo giỏi giang, vừa nhìn đã biết đây là một "nữ cường nhân"
Jeon Bo Ra , em họ của Jeon Pan Ro , cha mẹ bà đã qua đời nên bước ra khỏi nhà tự lập từ lâu, một mình xông xáo ở nước ngoài.
Nghe nói công việc làm ăn kinh doanh bây giờ rất lớn, cũng có được một ông chồng tốt, rất nhiều năm rồi chưa quay về, nhưng bởi vì bà rất lợi hại đương nhiên là vẫn có người nhớ đến, những người hầu lâu năm trong nhà họ Jeon đều biết đến sự tồn tại của người này.
Cho nên, dù đã rất nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần nhìn khí thế liền lập tức nhận ra đó là ai.
"Chúng tôi… chúng tôi đang nói về cái cậu Jung Kook mà, đâu phải nói về tiểu thư Hyo Cho đâu ạ…"
"Đúng, đúng ! Chúng tôi đang nói về thằng bé nhà quê kìa !"
Cái vị đang đứng trước mặt này không hề dễ chọc, thế cho nên đám người hầu mồm năm miệng mười vội tranh nhau giải thích.
Ánh mắt giễu cợt của Jeon Bo Ra quét qua đám người, nét cười lạnh lùng trên khóe môi bà càng rõ ràng : "Ha, nếu như các người đang nói về Hyo Cho , tôi đã chẳng mắng các người làm gì !"
Cái nhà này thực sự càng ngày càng loạn, một đám hạ nhân ngay cả chủ nhân thật sự cũng không phân biệt được rõ ràng !
Nếu không phải bác cả gọi điện thoại thúc giục, bà còn lâu mới muốn quay về cái nhà này.
"Jeon tiểu thư… cô ấy… cô ấy có ý gì vậy? Cái gì mà nếu chúng ta đang nói về tiểu thư Hyo Cho thì sẽ không mắng chúng ta ?"
"Ai mà biết được !"
Thư phòng trên gác.
Khi Kook đẩy cửa bước vào, tất cả những người khác đã sớm có mặt ở đó.
"Kook đến rồi à, mau đến chỗ ông nội nào !" Lão gia tử vừa nhìn thấy Kook , gương mặt vốn nghiêm nghị lập tức giãn ra thành một nụ cười.
Bỏ qua những ánh mắt lạnh băng đang hướng về phía mình, Kool cười khẽ bước đến trước mặt lão gia tử : "Ông nội, sức khỏe của ông đã khá hơn chưa ? Thang thuốc con bốc cho ông để ông điều trị thân thể, ông uống thế nào rồi ? Có hiệu quả không ạ ?"
Lão gia tử vừa nghe thế, lập tức kích động nói : "À, ông đang định nói với con này, mấy thang thuốc con bốc cho ông tốt lắm đấy ! Uống hai thang là đầu không đau, mắt không hoa nữa, tối đến ngủ cũng không đổ mồ hôi trộm nữa, bước đi cũng có sức hơn rồi ! Con xem, để ông đi hai bước cho con xem nhé !"
Kook bật cười thành tiếng : "Có tác dụng là tốt rồi, uống hết con lại đi cắt cho ông nhé !"
"Kook à , còn tìm được thầy lang ở đâu thế ? Ông thầy lang này có bản lĩnh thực sự đó ! Ông nội đi khám đông y bao nhiêu lần, thuốc khó uống thì thôi lại chẳng có tác dụng mấy, tác dụng phụ còn nhiều hơn cả tác dụng chính !" lão gia tử càu nhàu nói.
"Đó là một người bạn của con, kì thực tuổi cũng không nhiều, nhưng mà y thuật rất tốt !" Kook trả lời.
Từ sau lần Eunhyuk tới thăm, thi thoảng cậu có nhắn tin liên hệ với em ấy, có một lần nào đó cậu chỉ thuận miệng nói một hai câu, Kook liền gửi cho cậu một đơn thuốc rất tường tận, tỉ mỉ.
"Anh ơi, qua đây ngồi với em này !" Jeon Hyo Cho đi đến bên cạnh Kook , ân cần kéo Kook ngồi xuống tay phải của mình.
Vốn dĩ ngồi bên tay trái Hyo Cho là Jin Yi Han , bên tay phải là Seol Do Heol .
Do Heol nhìn thấy Jeon Hyo Cho kéo Kook lại đây liền chủ động nhường chỗ, thế nên Kook liền ngồi giữa Jeon Hyo Cho và Do Heol .
Sau khi Kook ngồi xuống, Seol Do Heol có vẻ không được tự nhiên, lại dịch ra xa hơn một chút.
Nhưng dù có xa nữa thì cũng vô dụng, mùi hương thanh ngọt từ trên người Kook như hình với bóng quấn lấy gã ta mỗi lần hô hấp, thấm vào tận trong lòng.
Gã ta đã không còn nhớ nổi, bao lâu rồi không ở gần cậu như thế này…
Càng nghĩ càng không hiểu, tại sao chỉ cần ngồi cạnh mà thôi lại khiến gã cảm thấy cả người đều khó chịu như thế.
Lúc này, cậu nhóc nhỏ bênh cạnh bị Jeon Hyo Cho kéo sang nói chuyện, đuôi mắt gã nhìn thấy hàng lông mi rung rung như cánh bướm của cậu và còn cả đôi môi mềm mịn cùng với cặp xương quai xanh tinh xảo, trắng muốt...
Gã ta nhất định là điên rồi !
Vị hôn thê đang ở đây nhưng ánh mắt gã ta lại bị một người con trai khác thu hút, thậm chí người con trai đó còn là Kook , người mà gã luôn luôn coi như là em trai…
Nhìn thấy nét cười như có như không trên khóe miệng cậu y như một bông hoa quỳnh lười nhác ẩn hiện trong đêm… Lý trí của Do Heol lại một lần nữa bị khuất phục.
Cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng đang hướng về phía mình, Kook vô thức quay sang nhìn lại.
Khoảnh khắc tầm mắt mình bắt gặp ánh mắt của Kook , Do Heol cho rằng trái tim mình sẽ nổ tung ngay lập tức, gã cố gắng kiềm chế lắm mới khiến mình không mất kiểm soát rồi cố gắng nói với vẻ bình thường : "Mấy ngày trước nhìn thấy em trong chương trình truyền hình, tài nghệ nấu nướng của em lại tiến bộ rồi !"
Nói đến đó, trong lòng của Do Heol lại thoáng hiện lên sự cô đơn khó phát giác.
Kook cười cười, thuận miệng trả lời : "Thế à ?"
Cậu đương nhiên là không bỏ sót tình cảm trong mắt Do Heol lúc gã ta nhìn mình. Nếu như gã đàn ông này có thể một lòng một dạ với Jeon hyo Cho, cậu còn có thể đánh giá cao gã ta một chút, nhưng đáng tiếc...
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều vô thức quay ra nhìn về phía cửa, sau đó liền thấy Jeon Bo Ra kiêu ngạo lạnh lùng bước vào.
"Bác cả !" Jeon Bo Ra không thèm nhìn ai, chỉ chào hỏi lão gia tử.
" Bo Ra đến rồi đó à..." Lão gia tử nhìn thấy cháu gái rất nhiều năm rồi chưa gặp, tâm trạng bất giác cũng có mấy phần xúc động.
May mà con bé ở bên ngoài sống cũng rất tốt, ông cũng yên tâm phần nào.
Hai người hàn huyên mấy câu, ánh mắt của lão gia tử quét qua từng người một rồi lên tiếng : "Nếu mọi người đã đến đủ vậy chúng ta bắt đầu thôi !"
"Được rồi, luật sư , công bố di chúc đi !"
Lão gia tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn lại.
Luật sư mở tập văn kiện trên tay ra, bắt đầu đọc : "Người lập di chúc : Ngài Jeon Jung Ho , do tuổi tác đã cao, lo sợ cơ thể chẳng may gặp chuyện gì bất trắc, để tránh việc tranh giành tài sản, nên tôi lập bản di chúc này, tài sản hiện tại của tôi là như sau : 51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc Jeon thị, quỹ tín dụng nước ngoài là..."
Luật sư sau khi đọc một lượt tài sản của Jeon lão gia tử thì nói rõ tình hình phân chia : "Ba mảnh đất bất động sản ở Seoul , hai cửa hàng, cùng tiền tín dụng gửi ở nước ngoài đều thuộc về cháu gái Jeon Hyo Cho !"
Jeon Da Reum là người đầu tiên đập bàn đứng dậy.
Ông ta không thể tin nổi, lão gia tử lại đem hơn nửa số bất động sản của mình cho một đứa cháu gái không chút máu mủ, mà khoản tiền gửi ở nước ngoài cũng không phải là con số nhỏ .
"Người ngoài cái gì, Hyo Cho là con gái tôi, chú hai, chú có cần tôi nói lại với chú thêm lần nữa không ?" Jin Yi Han quắc mắt nói. ...
Phía đối diện, Kook vẫn duy trì thái độ là người ngoài cuộc, lúc này cậu có chút thất thần....
Hơ , đã tự nhủ bao lâu rồi, cậu đối với Jin Yi Han mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng sao thấy cảnh bà ta bảo vệ Jeon Hyo Cho , tim cậu vẫn không khống chế được mà nhói đau thế này...
Kook hơi nhắm mắt lại, một lát sau khôi phục lại tâm trạng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngoài Jeon Bo Ra vẫn im lặng quan sát động tĩnh mọi người nãy giờ ra, không ai phát hiện sự thay đổi trên mặt Kook cả.
Đứa trẻ này... mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, nó không chỉ thay đổi về dung mạo, thứ thay đổi nhiều hơn chính là tâm tính, điềm tĩnh và độ lượng hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, không còn chút bóng dáng nào của cậu nhóc yếu đuối năm ấy nữa...
Sau chút phong ba ngắn ngủi, bản di chúc tiếp tục được tuyên bố.
Số tiền còn lại cùng bất động sản được chia đều cho mọi người, Kook cũng được một căn nhà ở thành phố .
Sau khi phân chia xong những thứ này, cuối cùng là phần quan trọng nhất, chính là cổ phần công ty !
Luật sư lật một trang nữa, tiếp túc tuyên đọc : " 51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Jeon thị, được chia như sau : Jeon Pan Ro 15%, Jeon Da Reum 6%, Jeon Bo Ra 10%, Jeon Yu Na 10%, Jeon Jung Kook 10% ! Bản tuyên đọc kết thúc."
Khoảnh khắc luật sư vừa dứt lời, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hết rồi...?
Hết rồi ấy hả ?!
Sau khi đọc phần chia cổ phần xong, Jeon Da Reum cuối cùng cũng thở phào .
Tuy Jeon Pan Ro có 15%, nhưng của ông ta với con gái Yu Na gộp lại đã là 16% rồi, còn nhiều hơn Jeon Pan Ro 1% nữa, sao ông ta có thể không vui được.
Tuy Kook cũng được chia 10%, nhưng với mối quan hệ giữa nó với bên đó xấu như vậy, nó tuyệt đối sẽ không đưa cổ phần lại cho Jeon Pan Ro đâu !
Chỉ là, không ngờ ngay cả Jeon Bo Ra cũng được chia tới tận 10%, trong khi ông ta thân là con trai ruột lại chỉ được chia có 6% tội nghiệp, đúng là khiến ông ta có chút ấm ức thật.
Lúc này, Jeon Pan Ro tỏ ra phức tạp không thôi nhìn về phía Kook , ngay đến ông ta cũng không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay, lão gia tử chia thế này quả thật là...
Hoàn toàn đang kiềm hãm tất cả bọn họ lại với nhau, ai cũng không thể động vào ai được.
Người đầu tiên lên tiếng là Jin Yi Han : "Đọc hết rồi ? Thế còn Hyo Cho thì sao ?"
Dù Jeon Hyo Cho đã cố gắng nhẫn nại, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch.
Cô ta thật không ngờ, lão gia tử ngay đến một cắc trong cổ phần cũng không cho cô ta !
Đây chẳng phải là tát vào mặt cô ta trước mặt tất cả người nhà họ Jeon sao ? Huống hồ Do Heol còn đang ở đây nữa !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro