🔥Đến từ địa ngục 😈
"Chào buổi tối."
Lúc này, trên sân khấu vang lên giọng nói trầm thấp của V .
Lời mở đầu vô cùng gọn gàng giống như chủ nhân của nó.
Trong sảnh lập tức vang lên một tràng vỗ tay rào rào, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang sự sùng kính vô hạn với vị tộc trưởng trẻ tuổi đứng trên sân khấu.
" Trong một năm vừa qua, dưới sự đồng tâm hiệp lực của các vị, tập đoàn Bang Tan đã có được thành tích xuất sắc nhất từ trước đến nay trong lịch sử, vượt qua dự tính đầu năm về số lượng hoàn thành các hạng mục..."
Nhìn con trai đứng trên sân khấu, vẻ mặt Kim Doo Kang tràn đầy tự hào vào kiêu ngạo, trong lòng cảm khái không thôi.
Sau khi bài phát biểu của V kết thúc, Kim Doo Kang đón lấy micro, nói với vẻ đầy kích động : " Vừa nãy Taehyung đã nói rất đầy đủ, tôi cũng không nói nhiều nữa. Kim Doo Kang tôi cả đời này không có công ích gì to lớn, chỉ mong giữ gìn được cơ nghiệp của tổ tiên , bảo vệ cho Bang Tan chúng ta tiếp tục phồn vinh. Mà, điều khiến cả đời này tôi đắc ý nhất đó chính là có được hai người con trai ưu tú này."
" Uỳnh !!! "
Kim Doo Kang còn chưa nói xong, một tiếng động rất lớn đã vang lên, cả sảnh đều bị màn đêm âm trầm phủ chụp...
Trong nháy mắt như thể bóng đêm đã giáng xuống...
" Chuyện gì xảy ra thế này.. "
" Cái gì vậy ? "
Cùng với tiếng ồn ào kinh hô của đám đông, cả căn phòng khắp nơi đều là những cánh hoa đang rơi rụng, cánh hoa màu đen... ngụ ý không lành.
J Hope dùng ngón tay kẹp lấy một cánh hoa, vẻ mặt anh lạnh như băng, ngay lập tức anh nhớ đến bó hoa màu đen xuất hiện trong buổi mừng thọ của cha mình - bó hoa Mạn Đà La đen....
Ý nghĩa của Mạn Đà La đen là báo thù !
Cái gì nên đến... cuối cùng vẫn phải đến !
J Hope vô thức nhìn về phía anh hai mình, thấy anh mình từ đầu đến cuối đều rất bĩnh tĩnh, như thể anh ấy đã đợi cảnh tượng trước mắt này rất lâu rồi.
Kèm theo trận mưa hoa dày đặc ập đến, một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu trắng đứng ở cửa, trong tay bưng một thứ gì đó dài dài không rõ đang từng bước từng bước tiến vào đại sảnh...
" Rốt cuộc người này làm thế nào để vào vậy... "
" Tôi... chúng tôi cũng không biết ! "
" Còn không mau giải quyết đi ! "
Đại sảnh loạn cào cào, trên sân khấu, Kim Doo Kang đối mặt với người đàn ông trẻ đang bước từng bước một hướng về phía mình, không hiểu sao trong lòng hiện lên một cảm giác hoảng sợ bất thường.
" Cậu là ai ? "Từ loa vang lên tiếng chất vấn của Kim Doo Kang .
Khí thế của người đàn ông trẻ tuổi này cực kì âm trầm quỷ dị, từng bước từng bước một giẫm lên những cánh hoa màu đen như thể đang bước trên con đường Hoàng Tuyền . Một mình cô độc đi ra địa ngục, như thể kéo theo hàng ngàn, hàng vạn lệ quỷ... cảnh tượng vô cùng kinh khủng, thoáng chốc thế nhưng không một ai dám đến gần anh ta...
"Đứng lại cho tôi !" Kim Doo Kang lại quát to, nhưng mà trong giọng nói tưởng như lạnh lùng đó lại chứa đựng cả sự kinh hoàng và khiếp sợ mà ngay đến cả bản thân ông ta cũng không phát giác được.
" Ha..."
Cả hội trường yên tĩnh đến mức ngay tiếng kim rơi cũng nghe được, người đàn ông trẻ tuổi đó cười khẽ một tiếng, tiếng cười này khiến tất cả mọi người ở đây đều nổi da gà.
Tiếp theo đó, giọng nói trầm trầm thong thả của anh ta vọng vào trong tai mỗi người : " Ông sinh ra tôi mà lại hỏi tôi là ai ? Đây là đạo lý gì vậy... người cha thân yêu của tôi..."
" Cậu..." Vẻ mặt của Kim Doo Kang thoáng cái đã trắng bệch như thể gặp phải quỷ, ông ta vô thức lùi về sau một bước : "Cậu ăn nói hàm hồ cái gì thế ? "
Người đàn ông tóc trắng từng bước từng bước tiến lại gần, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo u ám : " Hàm hồ ? Ban đầu... tên của tôi còn do ông đặt cơ mà ! Yoon-gi , Kim ... Yoon-gi ! "
Vừa mới dứt lời, cả người Kim Doo Kang liền giật bắn lên, đầu ngón tay run lẩy bẩy : " Cậu... cậu nói cậu là ai ?"
Người đàn ông tóc trắng dùng ngón tay thon dài gạt phần tóc mái che trên trán, để lộ một vết sẹo nhạt , bật lên một tiếng cười quỷ dị như thể bị tâm thần : " Chính là một trong những đứa con ưu tú của ông còn gì ".
" Im mồm ! Tôi không quen cậu... tôi không biết ai là Kim Yoon-gi cả... tôi chì có hai đứa con trai ! Tên lừa đảo ở đâu đến, thế nhưng lại dám lừa đến nhà họ Kim !" Kim Doo Kang quát ầm lên, kêu người tóm lấy anh ta, nhưng, thần thái đó vừa nhìn đã tiết lộ sự chột dạ và hoảng hốt trong lòng ông ta.
Cuối cùng, khi cách Kim Yoo Kang khoảng mười bước chân người đàn ông tóc trắng dừng lại, sau đó từ từ kéo tẩm vải trắng đang phủ lên thứ trong tay anh ta ra, một cái bài vị hiện ra rõ một mồn một trước mắt mọi người.
Trên bài vị khắc dòng chữ " Bài vị của vợ tôi : Min-young ".
Những người quen thuộc với Kim Doo Kang có mặt tại hiện trường đều ồ lên kinh ngạc, tất cả đều ngây ra bởi vì chữ trên bài vị đó... chính là chữ của Kim Doo Kang !
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm bài vị, sợi dây thần kinh cuối cùng trong não Kim Doo Kang cũng đứt đoạn, cả người như bị rút sạch sức lực, vẻ mặt trống rỗng.
" Rầm ! " một tiếng, vẻ mặt của Kim Doo Kang trắng nhợt, bất ngờ ngã quỵ xuống đất.
" Doo Kang ! Ông làm sao thế…" Vẻ mặt của Kim Nari khi nhìn thấy hai chữ vợ tôi không được đẹp mấy, nhưng thấy Kim Doo Kang quỵ ngã thì mau chóng sực tỉnh lại, kinh hoảng thất sắc chạy đến nâng ông ta dậy.
Hiện trường yên tĩnh bị biến cố này phá vỡ mà loạn hết lên.
Kim Doo Kang bị mọi người vây quanh, hơi thở yếu ớt vẫn cố xuyên qua đám người nhìn chằm chằm về phía người đàn ông trẻ tuổi như lệ quỷ đứng đằng xa cùng với tấm bài vị trong tay anh ta. Môi ông run rẩy mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại vì quá kích động mà chẳng thốt ra nổi một tiếng nào.
…
Cách đó không xa, J Hope siết chặt nắm đấm đứng im tại chỗ, hai mắt anh đỏ bừng vì phản ứng của cha mình, trong mắt là vẻ không thể nào tin nổi cũng với sự đau khổ.
Là thật…
Tất cả thế nhưng lại là thật…
Người đó… thật sự là con trai của ba…
Dù anh có không muốn thừa nhận đến như thế nào đi chăng nữa, phản ứng của ba anh đã nói rõ tất cả, điều này khiến anh không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.
Cho dù anh hai vẫn luôn giấu anh, nhưng dù gì anh cũng phụ trách bộ phận tình báo làm sao mà không nghe được tí phong phanh gì. Nhưng cái kết quả này vẫn khiến anh không thể nào kịp ứng phó và cũng không muốn tin tưởng…
Mãi cho đến giờ phút này, V mới khẽ phất tay một cái, một đội ngũ được huấn luyện nghiêm khắc nhanh chóng bao vây trong và ngoài sảnh lại, hai phe rơi vào trạng thái giằng co.
Từ đầu đến cuối thần sắc của V đều rất bình tĩnh, chẳng có chút kinh ngạc hay hoảng sợ nào y như một người đứng ngoài quan sát. Như thể đối phương chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi chẳng đáng quan tâm , hay tất cả chuyện này chỉ là một vở hài kịch mà thôi.
Thấy V mãi đến giờ phút này mới hành động, nhất là cái ánh mắt khinh khi , cái ánh nhìn của một kẻ bề trên đang nhìn một con kiến hôi khiến người khác khó chịu kia. Suga vô thức gãi gãi vết sẹo trên chân mày, cười khẽ : " Ha, vì muốn xác nhận tất cả chân tướng cho nên mới cố ý để tôi diễn màn kịch này sao ? Vậy, ông anh hai yêu quý của tôi, anh có vừa lòng với tất cả những gì vừa nhìn thấy không ? Tôi dám đảm bảo vẫn còn nhiều thứ anh chưa biết lắm, kích thích hơn nhiều…"
" Bớt giả thần giả quỷ đi, anh rốt cuộc là ai ? Mà dù anh có là ai thì cũng mời lập tức rời khỏi nhà tôi ! " J Hope giận dữ lao đến.
Suga cười nhưng ý cười lại không hiện lên trong mắt : " Đối đãi với anh trai phải khách khí một chút chứ, có muốn cân nhắc sang bên này với anh không ? Bây giờ… vẫn còn chưa muộn đâu ! " Sau đó thong thả xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, Suga đột nhiên quay lại, nghiêng đầu nói với V : " À, đúng rồi, anh hai, chuyển lời đến cho tên nhóc đó hộ tôi, nếu đã không muốn về thì không cần về nữa, bởi vì… rất nhanh thôi cả Bang Tan này sẽ là của tôi…"
Bệnh viện , phòng vip tầng cao nhất.
Lúc này, khách khứa hỗn loạn cũng đã được ổn định lại, thân thích thăm bệnh cũng đã rời đi, thoáng cái trong phòng bệnh chỉ còn lại Kim Doo Kang đang nằm trên giường, Kim Nari ngồi bên cạnh , V và Hope thì đang đứng trong phòng bệnh.
Bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Không biết qua bao lâu, J Hope cuối cùng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng nói pha chút run rẩy : " Theo như những gì người đó nói, tuổi của anh ta lớn hơn con, nhưng... lại nhỏ hơn anh hai.."
Điều đó có nghĩa là gì ?
Điều đó có nghĩa là Kim Doo Kang ngoại tình sau khi đã kết hôn !
Trên mặt J Hope tràn đầy vẻ bi thương phẫn nộ, anh cương quyết bám chặt hỏi tiếp : " Rõ ràng là ba đã ngoại tình còn tự tay khắc lên bài vị của người phụ nữ đó hai chữ vợ tôi ! Ba ! Rốt cuộc ba đặt mẹ con ở đâu ? "
Bình thường, tuy rằng J Hope rất hay phàn nàn về cha mình nhưng thực chất trong lòng vẫn luôn sùng bái.
Nhưng hôm nay... dường như mọi tín ngưỡng trong lòng anh bỗng chốc đều sụp đổ cả...
Anh không thể nào thừa nhận sự thật này...
Tâm trạng của J Hope rất kích động, đang muốn nói tiếp thì một bàn tay to lớn đã đặt lên bả vai anh, sau đó bàn tay ấy khẽ xoa đầu anh...
J Hope nhìn người anh trai đang đứng bên cạnh mình, dù có xảy ra chuyện gì thì người đứng trước mặt mình vĩnh viễn là anh hai, vành mắt của anh lập tức đỏ bừng.
Trên giường bệnh, vẻ mặt của Kim Doo Kang ảm đảm xám xịt, giọng nói khàn khàn yếu ớt đứt quãng vì sức yếu : " Chuyện này... là lỗi của ba... nhưng mà... bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó... J Hope ... V ... hai đứa con... lập tức chuẩn bị... hai tiếng sau... mở cuộc họp toàn thể các quản lý cấp cao... ba... đích thân chủ trì..."
J Hope nhìn phản ứng khác thường của Kim Doo Kang thì nhíu mày lại : "Ba, tại sao ba phải kiêng kị kẻ đó đến vậy ? Rốt cuộc anh ta là ai ? Không đúng... có lẽ con nên hỏi là... mẹ anh ta rốt cuộc là ai ? "
"Đây không phải là chuyện con nên hỏi ! Đi ra ngoài ! " vẻ mặt của Kim Doo Kang bất chợt lạnh đi.
" Cái gì mới gọi là chuyện con nên hỏi ? Chuyện này đáng lẽ ra nên phải là ba trả lời cho chúng con..."
J Hope đang định tranh cãi nhưng V đứng bên cạnh đã giữ vai anh lại.
V nhìn về phía Kim Doo Kang trên giường bệnh, trầm giọng nói : " Con sẽ chủ trì cuộc họp, mẹ ở đây với ba, ba mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi, J Hope , đi theo anh."
"Anh hai, tại sao anh không để em hỏi cho rõ ràng ? " J Hope tuy rằng đã đã bị kéo ra ngoài nhưng vẫn ôm một bụng tức.
V châm một điêu thuốc, khói thuốc bay lên che mất gương mặt lạnh lùng của anh : " Để ba mẹ nói chuyện riêng một lúc."
Trong phòng bệnh.
Dường như chỉ trong một đêm mà Kim Doo Kang đã già đi mười tuổi : " Nari, tôi xin lỗi..."
Kim Nari quay lưng đi lau vệt nước mắt trên khóe mắt : " Doo Kang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ? "
Tuy rằng năm đó hai vợ chồng họ là do mai mối mới lấy nhau, là do gia tộc hai bên sắp xếp nhưng mà sau khi kết hôn tình cảm của cả hai vẫn luôn rất ổn định.
Kim Doo Kang đối xử với bà rất tốt, những thói xấu trong giới xã hội thượng lưu ông cũng không mắc phải, vẫn luôn giữ bản thân mình trong sạch. Vợ chồng hai người sống rất hài hòa, hạnh phúc vẫn luôn được giới thượng lưu coi là tượng đài mẫu mực. Hai đứa con trai lớn lên trong hoàn cảnh như thế nên tình cảm anh em vẫn luôn cực kì hòa thuận.
Không ai ngờ được, chỉ trong vòng một đêm, tất cả lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất đến thế.
Kim Doo Kang nhắm mắt lại, thở dài một tiếng não nề "Năm đó... quả thật là lỗi của tôi... là tôi có lỗi với bà... có lỗi với các con... là tôi nhất thời mê loạn... lại xử lý không thích đáng... mới để xảy ra tình cảnh như hôm nay..."
Có lẽ, là vì không một thằng đàn ông nào muốn nhắc đến những lỗi lầm thời còn trẻ.
Tuy rằng Kim Doo Kang nói không nhiều nhưng từ ngữ điệu của ông Kim Nari cũng có thể đoán được đại khái sự việc.
Sau khi bọn họ kết hôn, V sinh không bao lâu, Kim Doo Kang thế nhưng lại đi ngoại tình lại còn có con với cô ta, vậy mà bà lại chẳng hề phát giác.
Cứ nghĩ đến là lòng bà lại đau như cắt...
Điều bà lo lắng nhất vẫn là sợ V và J Hope bị tổn thương.
Nghĩ đến đó, Kim Nari chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp : " Nếu đứa trẻ đó đã là cốt nhục của ông, nếu có thể thì cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này trong hòa bình."
Kim Doo Kang đương nhiên hiểu ý của Kim Nari, vẻ mặt ông nặng nề lắc đầu : "Đây không phải là vấn đề tiền nong có thể giải quyết... cái mà nó muốn... không đơn giản thế đâu ! "
Kim Nari nghe vậy thi hoảng hốt : "Nó muốn tranh giành quyền thừa kế của nhà họ Kim ?"
Kim Doo Kang nhắm mắt lại không nói gì nữa, trong lòng lại thở dài một tiếng : Đâu chỉ có thế...
Cái mà ông ta sợ nhất không phải nó muốn tranh quyền thừa kế mà là nó sẽ hủy cả nhà họ Kim ...
Trong phòng họp của tập đoàn Bang Tan .
"Cuộc họp bắt đầu."
Máy chiếu sáng lên, trên màn hình xuất hiện những tư liệu không thể để người ngoài biết của công ty ST một cách tỉ mỉ chi tiết, vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị hơn nữa còn là đã chuẩn bị trong một thời gian khá dài nữa.
Người ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng mạnh mẽ như cũ, như thể ngày hôm nay không có chuyện gì xảy ra, từng câu từng chữ phân tích một cách kĩ càng tình hình của ST…
Người đàn ông ngồi đó vững chãi như một ngọn núi khổng lồ khiến người ta yên tâm…
Đúng thế… có Kim Taehyung ở đây mà…
Cuộc họp kết thúc, lòng người đã yên ổn được bảy tám phần.
…
Nhà Kook .
Kook không hiểu tại sao cả ngày hôm nay cậu đều cảm thấy bất an sao ấy, đang cân nhắc xem có nên gọi điện cho V hỏi thăm xem thì chuông cửa đột nhiên reo lên.
Cửa vừa mới mở ra, Jimin đã lao đến trước mặt cậu như một cơn gió tóm lấy vai cậu lắc như một thằng điên : "Jung Kook… xảy ra chuyện lớn rồi…"
" Có chuyện gì, xảy ra chuyện gì lớn gì cơ ? Chẳng lẽ Taehyung có chuyện gì sao ?" Kook lập tức truy hỏi.
Jimin lắc đầu : " Không phải là Kim Taehyung… mà cũng coi như có liên quan đến Kim Taehyung ! Không… không đúng ! Phải nói có liên quan đến cậu mới đúng !"
Gân xanh trên tránh Kook giật giật : " Ông còn nói chuyện tử tế được không đấy ? Rốt cuộc ông đang định nói cái gì ? "
Jimin rối đến mức vò đầu bứt tóc, khó khăn lắm mới khôi phục lại năng lực nói chuyện bình thường : " Trong bữa tiệc gia tộc ngày hôm nay, lão gia tử đột nhiên lòi đâu ra thằng con riêng, cậu tôi đột nhiên có thêm đứa em trai nữa…"
" Cái… cái gì ? "Kook bị cái tin này làm cho choáng váng.
Nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh của Kook , Jimin cũng tỏ ra đồng tình, nghe thế choáng rồi đúng không ?
" Con riêng ? Thật hay giả đấy ? Không phải… đứa con riêng đó có liên quan gì đến tôi ?" Kook vội hỏi.
Jimin thu mình trên sofa, dáng vẻ như trước đó lúc ở bữa tiệc đã anh đã phải chịu kích thích rất lớn, run rẩy nói : " Tui không biết… tui chả biết cái chi đâu… những chuyện khác cậu hỏi cậu tui đi…"
" Ông có biết là nói nửa chừng thế này là sẽ bị người khác đánh chết không ? " Kook âm trầm nói
Jimin : " Vậy thì cậu đánh chết tôi là được ! "
Kook : "..."
Kook hết cách, chỉ đành tự đoán.
Chỉ những người có mặt tại Seoul , hơn nữa còn là người Jimin biết…
Do Heol ?
Không đúng ! Gã ta chắc chắn là đại thiếu gia của nhà họ Seol rồi, không thể đang yên đang lành biến thành con riêng nhà họ Kim được.
" Là Park Young Hwa ? " Kook kinh hãi hỏi.
Jimin yếu ớt lắc đầu : " Không phải…"
Kook cắn móng tay, lại suy nghĩ một lúc lâu sau đó quay ra nhìn chằm chằm vào Jimkn : " Lẽ nào là ông ? "
Biểu cảm của Jimin càng kinh hoảng hơn, lập tức gào lên : " Làm sao có thể là tôi được ?"
Kook còn kích động hơn cả anh ta : " Vậy thì rốt cuộc là ai, ông nói xem nào ? Seol Do Heol tuyệt đối không thể rồi ! "
Jimin u ám nhìn Kook một cái : " Jung Kook , cậu có phát hiện ra cậu quên mất một người rồi không ? "
" Tôi quên ai ? Đâu có đâu ? Kể đủ rồi mà ! Tôi quên ai được nhỉ ? Tôi…" Kook nói đến một nửa không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm thấy mình như thể vừa bị sét đánh mà đứng ngẩn ra đấy.
Jimin cũng không nói gì, ngồi thu lu nhìn cái vẻ bị sợ đến đần cả người của Kook mà anh ta đã đoán trước.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Kook như thể vừa bị một cơn bão quét qua, cả người tan tác trong gió, cái tên khiến cậu kinh hãi không thôi hiện lên trong đầu…
Không biết đã qua bao lâu, Kook mới gọi là tìm về được giọng nói của mình, đần độn quay sang nhìn Jimin ngồi trên sofa : "Min… Yoon-gi …?"
Jimin gật đầu như gà mổ thóc : " Biết tại sao tôi không nói chưa… là vì tôi cũng bị dọa cho sợ hết hồn ý…"
" Jimin !!! Ông đang đùa tôi đó hả ? "Kook phẫn nộ hét lên.
" Tôi đùa cậu làm gì, đùa cậu thì được lợi lộc gì ? " Jimin tức quá lôi điện thoại ra bật một cái video lên.
Ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Một người đàn ông tóc trắng tay bê bài vị, từng bước từng bước đi về phía sân khấu : " Ông sinh ra tôi mà lại hỏi tôi là ai ? Đây là đạo lý gì vậy… người cha thân yêu của tôi…"
...
Kook nhìn thấy gương mặt quỷ mị của Suga trong cái video, khi anh ta nói ra câu cuối cùng hình như phát hiện ra Jimin đang quay lén anh ta nên đột nhiên quay sang nhìn về phía camera, như thể thông qua camera nhìn thẳng vào Kook , cậu sợ phát khiếp tay run lên quẳng luôn cả cái điện thoại đi.
Cậu luôn âm thầm đoán mò xem ân oán giữa Suga và nhà họ Kim rốt cuộc là cái gì nhưng mà có đánh chết cậu cũng không ngờ được kết quả thế nhưng lại ra thế này…
Suga và V thế nhưng lại là anh em cũng cha khác mẹ ? Đùa cậu à ?
" Taehyung bây giờ đang ở đâu ? Vẫn ở công ty đúng không ? "Kook hỏi.
"Chắc là thế."
" Biết rồi, cám ơn ông đã chạy qua đây báo tôi biết, bây giờ tôi đến công ty một chuyến !" Kook đứng phắt dậy mặc áo khoác vào rồi lấy ví, đeo kính râm và khẩu trang lên rồi ra ngoài.
Cậu không thể đợi thêm một phút nào nữa, phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro