Cuộc thẩm phán cuối cùng 👿
Hôm nay , mấy cảnh Kook và Jimin diễn thử với nhau đều rất thuận lợi , sự ăn ý giữa hai người giống như đã hợp tác với nhau cả trăm lần rồi vậy .
Nhưng ngày hôm nay đối với Kook mà nói chỉ có thể đúc kết ra năm chữ : Sống sót qua cơn lũ .
Lúc sắp kết thúc công việc , Jimin bị một đám người vây lại mời ăn cơm , bảo muốn tẩy trần cho anh , Kook đang thu dọn đồ đạc , điện thoại trong túi vang lên , là J Hope đang gọi tới .
Cậu có số điện thoại của J Hope là vì mấy ngày trước anh ta bắt cậu lưu lại .
Anh ta gọi cậu lúc này làm gì ?
Kook mặt đầy nghi ngờ tìm một góc nghe điện thoại .
"Alo , Nhị thiếu ?"
" Alo , Jung ... Jung ... Kook ..."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt của J Hope , cảm giác như cả người đều bị bòn rút hết ...
Kook câm nín : "Anh sao vậy ? "
" Sao à ? ... Tôi còn đang muốn hỏi cậu bị sao nữa kìa ! Tối qua rốt cuộc cậu làm gì với anh tôi vậy ? " J Hope bùng nổ chất vấn Kook .
Kook chẳng hiểu gì : " Hả ? Anh có ý gì ? Tôi thì làm gì được anh ấy chứ ?"
"Cậu không làm gì anh ấy , vậy sao cả ngày hôm nay anh ấy cứ như quả bom nổ chậm vậy , từ tám giờ sáng đã bắt họp , họp đến tận bây giờ , tròn mười hai tiếng đồng hồ rồi đấy ! " J Hope đau khổ nói .
" Ặc ... Đây là chuyện của công ty các người , liên quan gì tới tôi ? Hay tại anh ấy nghỉ lâu quá giờ mới đi làm nên có nhiều chuyện cần xử lí ? "
" Không thể nào , tôi biết anh tôi lâu như vậy , liếc mắt một cái thôi cũng biết anh ấy đang nghĩ gì , chuyện này chắc chắn có liên quan tới cậu ! Chính là cậu đã hại bọn này ! Giờ anh ấy đang hành hạ tất cả đám nhân viên trong công ty rồi đây này , sắp chết hết đến nơi rồi !" J Hopd một mực chắc chắn đây chính là lỗi của cậu .
Kook oan ức muốn chết , bất đắc dĩ nói : " Tôi thật sự không làm gì mà ! "
Chuyện duy nhất cậu làm tối qua chính là tới sân bay đón Jimin , sau đó tắm ở nhà anh ta rồi bị anh V thấy.....
Chẳng lẽ là vì chuyện này ?
Nhưng phản ứng của anh ấy sau đó rõ ràng vẫn rất bình thường mà ?
" Tôi mặc kệ , tôi mặc kệ ! Chắc chắn là vì cậu ! Họa do cậu gây ra , cậu phải đi mà xử lí ! Nếu không chúng tôi có biến thành ma cũng không buông tha cho cậu đâu ! Ban nãy , trưởng phòng tài vụ bị hành ngất rồi kia kìa , âm hồn của anh ấy chắc chắn đang trên đường đi tìm cậu đấy........ "
Kook : "........"
Ô hay ! Chuyện gì thế này ? Rõ ràng là cậu nằm không cũng trúng đạn mà ...
Giờ bảo cậu phải làm sao ?
Cậu làm gì có cách nào cứu được bọn họ ?
Đang nói đùa với cả thế giới chắc ?
Kook đang phát sầu lên , lại nhận được một tin nhắn hình ảnh .
J Hopd gửi cho cậu hai tấm hình .
Bức thứ nhất là ảnh một người đàn ông bị ngất đang được nhấc vào xe cấp cứu , còn một bức là ảnh chụp phòng họp , tất cả mọi người ngồi xung quanh đều trưng ra vẻ mặt khủng hoảng như sắp bị hành chết , V đại ma vương ngồi đó thì như Diêm La đang xét xử bọn họ !
Kook còn cảm nhận được hơi lạnh u ám truyền tới qua bức ảnh …….
Anh V chơi trò " Cuộc thẩm phán cuối cùng " với nhân viên , dựa vào cái gì mà bảo cậu phải đi thu dọn tàn cuộc ?
J Hope gọi cuộc điện thoại này rõ ràng quá thừa hơi !
Kook định phủi tay mặc kệ , nhưng không biết tại sao , trong lại cảm thấy hơi chột dạ ....
Ôi !!! Cậu làm gì mà phải chột dạ ?
Cậu đã hạ quyết tâm " tôi không quan tâm " nhưng " ting tong " - J Hope gửi một clip ngắn đến .
Trong clip , ánh mắt của V sắc lạnh như dao bắn thẳng tới , làm Kook giật cả mình , cậu sững mất vài giây mới phản ứng lại kịp là anh đang nhìn về phía J Hope .
" J Hope , tôi cho cậu nửa tiếng , mauu làm lại toàn bộ bản kế hoạch này cho tôi , ngay bây giờ , ngay tại đây , làm không xong cậu tự vác xác tới phòng tài vụ kết toán lương luôn đi ! "
Sau đó màn hình tối đen .
Kook : "........."
Giây phúc màn hình lắc lư rồi đen ngòm , cậu như thể thấy những giọt nước mắt và máu của J Hope đang kêu gào cầu cứu .....
Kể cả cậu là kẻ gà mờ cũng biết , trong vòng nửa tiếng mà phải làm lại cả một bản kế hoạch là chuyện hoàn toàn không có khả năng .
Nhưng !
Cậu thật sự , thật sự không biết phải cứu anh ta thế nào cả !
Kook động não , binh pháp tôn tử ba mươi sáu kế chạy lòng vòng trong đầu ...
Đợi quân địch mệt rồi mới tấn công ? Âm hồn của J Hope sẽ tìm đến giết cậu trước mất !
Bắt giặc phải bắt thằng cầm đầu trước? - Nhưng chính anh V là vua ở đây mà !
Vây ngụy cứu triệu ? - Lấy đâu ra Ngụy để cho cậu cầu cứu ?
Chẳng lẽ .... nam nhân kế ? Dẹp , dẹp , dẹp ngay nhá !
Cuối cùng , Cậu đập bôm bốp vào đầu , có rồi ! Điệu hổ ly sơn ( Nhử hổ ra khỏi núi ) !
Kook hít sâu một hơi , điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới gọi điện cho V ....
Đúng vào lúc này , tại tập đoàn Bang Tan .
Trong phòng họp , trên màn hình lớn kết nối với điện thoại của V đang chiếu một đoạn tư liệu nội bộ .
Các nhân viên trên dưới đều đang căng não ra mà xem , bởi vì lát nữa tổng giám đốc Kim sẽ hỏi bọn họ .
Cảm giác này khủng bố y hệt như hồi nhỏ bị thầy giáo kiểm tra bài cũ vậy ....
Đúng lúc này , điện thoại V bỗng vang lên .
V chẳng thèm nhìn , anh trượt tay nghe , thế là , ngay sau đó , trong loa truyền tới tiếng một thanh niên mềm mại , trong trẻo ....
" Alo , anh V , anh đang bận à ? "
Ngay tại giây phút đó , tất cả nhân viên trên dưới đều sững sờ , mặt ngẩn hết cả ra .
Chuyện gì vậy ?
Đây là điện thoại riêng của sếp à ?
Không ngờ còn có người khác gọi tới , đã thế còn gọi thẳng tên sếp nữa chứ .....
Điều càng khiến họ ngạc nhiên hơn chính là cảnh tượng phía sau ....
V vừa nghe thấy giọng nói đó , hơi lạnh tỏa ra quanh người anh bất giác liền thay đổi .
Như cơn gió mát từ nhân gian thổi tới đóa hoa bỉ ngạn trên cầu Nại Hà ...
J Hope đang vùi đầu vào làm bản kế hoạch biết chắc không thể nào hoàn thành , vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Kook , Hope liền kích động đến nỗi nước mắt giàn giụa .
" Chị dâu ơi " , cuối cùng thì cậu cũng đến rồi hu hu hu ....
V ra lệnh tuyên bố tạm dừng , sau đó anh rút thiết bị kết nối ra , áp điện thoại vào tai , nhìn không rõ biểu hiện gì , ngữ khí cũng cứng nhắc : " Có chuyện gì ? "
Kook ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng nói đáng sợ đó của anh , cậu liền muốn đem con bỏ chợ luôn , cuối cùng , cậu vẫn cố gắng lấy hết dũng khí , điều chỉnh giọng điệu nhẹ nhàng một chút , hơi cầu khẩn một chút , ấp úng nói : " Chuyện đó , tối nay anh có về không ? Chúng ta đã hứa hôm nay sẽ cùng nhau đi ăn lẩu rồi mà !"
V lạnh mặt : " Đang bận , chưa chắc đã về ".
Bởi vì đã tắt loa ngoài rồi nên J Hope không nghe được Kook đang nói cái gì , chỉ có thể đoán chừng cậu đang gọi anh hai về .
Nghe câu trả lời lạnh lùng của anh hai , trong lòng J Hope gào thét :" Đừng mà ! Tại sao ! Đến cả Jung Kook cũng xuất đầu rồi mà vẫn vô dụng sao ! Chẳng lẽ trời muốn diệt ta ? "
Kook mềm giọng nói : " Nhưng mà , một mình tôi đi chơi nhỡ đâu đột ngột phát sinh chuyện gì thì sao ? Với lại tôi cũng muốn anh đi cùng ! Anh đi cùng được không ? Được không ? "
V hơi trầm mặc ba giây , sau đó mở miệng nói : " Được rồi , tôi lập tức trở về " .
J Hope ngẩn ngơ , cảm tưởng như toàn thân đều được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi , cuối cùng cũng được giải thoát rồi !
Chị dâu uy vũ bá đạo !
Đã biết chắc chắn cậu ấy làm được mà !
Còn tưởng anh hai khí phách thế nào , hóa ra cũng chỉ làm mình làm mẩy tí thôi !
Sau khi cúp điện thoại , V liền cho tan họp .
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau , không dám tin có thể thoát một kiếp dễ dàng đến vậy !
J Hope cười đắc ý , mau cám ơn tôi đi , là tôi gọi người cứu mạng mấy người đó , các người đều nhờ phúc của tôi !
Vừa tan họp , J Hope lập tức bị bao vây : "Nhị thiếu ! Vừa nãy là chúng tôi nghe nhầm sao ? Thật sự có một người thanh niên gọi điện cho Kim tổng !"
" Người vừa gọi là ai vậy ? Chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể kéo Kim tổng đi giữa lúc đang họp !"
" Đúng đúng đúng ! Có phải Kim tổng đã kiếm được người giao phó cuộc đời rồi không ? Rốt cuộc là con cái nhà nào ? Nhị thiếu , tiết lộ cho chúng tôi đi !"
...
J Hope vẻ mặt đề phòng trợn mắt nhìn bọn họ : " Làm gì làm gì ! Mấy người hỏi đấy là ai để làm gì ? Muốn ôm đùi người ta ? Đừng hòng ! Đùi " chị dâu " tương lai chỉ có tôi mới được ôm ! Các người đừng hòng mơ tưởng !"
Mọi người : "..." chúng tôi muốn ôm đầu ngón chân cũng không được sao ?
.Trong góc phim trường , Kook như trút được gánh nặng mà cúp di động .
Cuối cùng cũng xong ...
Lần này chắc không có vấn đề gì chứ ?
Rõ ràng là chuyện không liên quan đến cậu , mà cậu lại cứ thế mà đâm đầu vào!
Vừa mới chuẩn bị đi thì di động lại reo , lại là J Hope
"Nhị thiếu , sao rồi ? Vẫn không được sao ?"
" Không không không , nam nhân kế của cậu thực quá tuyệt vời ! Đã giải trừ nguy cơ một cách hoàn mỹ !"
Kook vừa nghe mặt liền đen : " Cái gì mà nam nhân kế ! Rõ ràng là tôi dùng kế điệu hổ ly sơn có được hay không ? Anh có kiến thức không đấy hả !"
"Ai ui ! Tôi hiểu ! Tôi hiểu mà ~ cứ thế đi , tôi cúp máy đây ! Lần sau rảnh rỗi mời cậu ăn cơm !"
" Jeon Jung Kook , cậu trốn ở chỗ này làm gì ? Đi ăn cơm !" Jimin không biết tìm tới từ lúc nào .
Kook vội vàng nhìn đông ngó tây , chắc chắn không có ai nhìn thấy Jimin đến tìm cậu mới bình tĩnh lại , mệt mỏi dựa vào cột gỗ đỏ thẫm nói : "Mọi người đi thôi , tối nay tôi có chuyện , xem chừng không đi được ".
" Cái gì ?" Jimin vừa nghe thấy thế lập tức đổi sắc mặt : "Đây là tiệc tẩy trần cho tôi , tôi lại còn là đối tác diễn của cậu ! Mà cậu lại không đến ?"
Kook nhéo mi tâm một cái : " Tôi biết tôi biết , chuyện này là tôi sai , nhưng hôm nay tôi thực sự có chuyện rất quan trọng , lần sau tôi đích thân mời ông có được không ?"
" Không được !" Jimin không bị cậu lay động chút nào , dùng ánh mắt sắc bén quét cậu từ trên xuống dưới một lần : " Cậu thì có việc quan trọng gì ! Tối nay cậu định đi gặp ai ?"
Kook nghe vậy giọng hơi trầm xuống : " Tôi có gặp ai thì có liên quan gì đến anh chứ ?"
Vừa dứt lời , sắc mặt của Jimin cực kì khó coi : " Có phải cậu định đi gặp Kim Taehyung đúng không ?"
Jimin dùng giọng điệu như tra hỏi khiến cho Kook cảm thấy khó chịu , cậu nhíu mày : "Phải thì sao mà không phải thì sao ?"
Jimin câm nín nhìn cậu một cái , vuốt trán nói : "Dù sao thì tốt nhất là cậu đừng có tâm tư gì , nhà đó không giống như cậu tưởng tượng đâu !"
" Tôi biết ".
Nhìn biểu tình chán bực mình của Kook , Jimin thở phào nhẹ nhõm , anh hiểu cậu , biết cậu ghét nhất là bị trói buộc .
Bối cảnh của Kim gia như thế , đối với cậu mà nói thì chả khác gì mãnh thú với nước lũ ...
" Được rồi , ông hỏi xong rồi vậy bây giờ đến phiên tôi hỏi ông đúng chứ ?" Kook khoanh hai tay trước ngực liếc nhìn anh ta .
Jimin nhún vai : " Cậu muốn hỏi cái gì ?"
" Không phải anh V chỉ có một em trai , không có chị em gái nào sao ? Vậy thằng cháu ngoại này từ đâu chạy tới ?" Kook hỏi .
Jimin châm một điếu thuốc , chậm rãi nói : " Tôi không có quan hệ máu mủ với anh ta , nhưng ông bà ngoại của tôi với Kim gia là thế giao , lúc mẹ tôi còn nhỏ thì ông bà ngoại tôi qua đời vì tai nạn xe , thế nên Kim gia nhận mẹ tôi làm con nuôi . Vì vậy , dựa theo bối phận tôi phải gọi Kim Taehyung là cậu!"
" Hóa ra là như vậy..." Kook gật gật đầu .
Jimin cười nhạt : " Tôi thấy cậu bị sắc đẹp của người nào đó làm cho mê muội đầu óc rồi thì có ! Người ta vừa mở miệng nhờ vả thì cậu quên sạch mọi thứ rồi !"
Kook không nhịn được nói : " Thôi thôi , đừng có dông dài nữa đi ? Đại ma vương đã mở miệng tôi còn dám không nhận sao ? Nếu là ông thì ông dám không ? Thấy ông sợ hãi như vậy.... chả lẽ lại sợ tôi thành mợ ông à ?"
" Mợ... mợ..." Jimin bị chữ mợ này đánh gục hoàn toàn , không thể thốt thêm bất cứ cái gì nữa .
" Ngoan ! " Kook sờ cái đầu vàng của tên nào đó , xong lập tức chạy đi .
Cậu giải thích với đạo diễn và những người khác là tối nay mình có chuyện không thể tham dự được rồi chào mọi người rời đi .
Nhìn bóng lưng chàng trai vội vội vàng vàng rời đi , trên mặt Jimin kết một tầng sương lạnh.
Quay xong, Bae Young Shin cuối cùng cũng tìm được cơ hội lấy lòng Jimin , vì vậy cô ta thẹn thùng đến gần Jimin : " Anh Jimin , chúng ta đi đâu ăn bây giờ ? Đến khách sạn Conrad Seoul ăn hải sản có được không ? Ba em là hội viên ở đó, có thể vào thẳng phòng Vip !"
Jimin uể oải duỗi người : "Không đi , hôm nay mệt quá !"
Bae Young Shin nghe vậy liền nóng nảy : "Ơ ? Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đoàn phim mà , bữa cơm này kiểu gì cũng nên ăn miếng nha !"
Jimin nghe thế sắc mặt liền trầm xuống : "Ai quy định ngày đầu tiên đến đoàn phim là phải đi ăn cơm ? Cô nghĩ thế thì tự cô đi mà ăn !"
Thật ra thì , ai cũng biết , tính khí lúc không làm việc của Jimin không được tốt lắm .
Lúc tâm tình anh ta tốt thì tính khí sẽ tốt , nếu tâm tình không tốt ý hả , vậy thì...
Mà hiện tại thì tâm tình vị tiểu tổ tông này hiển nhiên là không tốt rồi ...
Bae Young Shin ngẩn người ra , hốc mắt đỏ ửng : " Em... chỉ nghĩ đây là phép lịch sự thôi , anh Jimin sao phải nói như vậy ..."
Ai là anh Jimin của cô hả ?
Jimin đang phiền lòng chuẩn bị muốn bộc phát , đạo diễn Park thấy tình hình không ổn vội vàng hòa giải : "Hay là để ngày khác đi, hôm nay quả thật Jimin đã mệt mỏi rồi . Vốn là ngày đầu tiên nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi , làm quen hoàn cảnh , không ngờ lại quay luôn mấy cảnh liền . Hôm nay mọi người cũng về sớm nghỉ ngơi đi , chuyện ăn uống thì sau này còn nhiều thời gian mà !"
" Vậy cũng được..." Có bậc thang để bước xuống , Bae Young Shin cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời lại đem Kook ra rủa xả thêm lần nữa , đều tại hắn ta chiếm đoạt anh Jimin cả ngày , để anh ấy mệt như thế , ngay cả cơm cũng không muốn ăn !
Cô ra vùi đầu , lục lọi một tấm hình trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý .
Jung Kook cậu cứ chờ xem , tôi nhất định khiến cậu trả giá thật đắt !
.....
Nhà V ...
Kook thay đồ chuẩn bị ổn thỏa xong , ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô . V đã về .
Nhiệt độ bên ngoài cao đến hơn ba mươi độ, nhưng V vẫn tựa như đến từ nơi núi tuyết , hai chân thon dài , thần sắc lạnh lùng bước chân vào phòng khách .
Khi hình ảnh một người nam nhân đáng yêu mặc áo thun quần bò yếm ngồi trên ghế salon rơi vào mắt anh thì dường như băng tuyết đã được hòa tan ...
Kook đương nhiên là vô cùng đáng yêu hình như có thêm thần khí ăn gian tuổi tác - quần bò yếm khiến cho cậu dường như trông trẻ hơn .
Thấy V đã về , Kook lập tức đứng lên : "Chúng tôi chuẩn bị xong rồi , đã lên đường được chưa ?"
V gật đầu một cái , ánh mắt dừng trên người cậu mấy giây mới rời đi : " Đi thôi ".
Lên xe , V lần mò trong ngực móc ra một tấm thẻ màu đen đưa cho cậu .
" Ơ... Đây là làm gì ?" Kook chớp mắt một cái , không hiểu ra sao nhìn tấm thẻ không có giới hạn trong truyền thuyết .
V : " Thích gì thì mua " .
Kook : " Hả..."
Thôi kệ , cho cũng đã cho rồi về sau đi mua thêm vài bộ quần áo cho anh ấy .
Đến nơi .
Hai người cùng nhau đi vào quán lẩu . thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh .
" Cái nhà này toàn người đẹp không à ! Ba mang con trai đi chơi sao ? Mẹ đâu rồi ?"
Nghe được câu này , sắc mặt V trầm xuống , đen như cái đít nồi .
May là , người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ kia mở miệng nói : " Cái gì mà ba mang con trai ra ngoài ! Rõ ràng đó là một nhà hai người có được hay không hả ? Cậu nhóc kia rõ ràng là vợ của người đàn ông kia ! "
" Không thể nào ! Nhìn có vẻ còn nhỏ mà !"
" Cô thì biết cái gì , vợ chồng nhà người ta chẳng qua là chồng lớn tuổi hơn vợ , ánh mắt của người ta là ánh mắt đang nhìn vợ đấy !"
Kook nghe được mọi người bàn luận nhất thời cảm thấy hoảng sợ .
Anh trai à , anh nói hay quá ha , rốt cuộc anh nhìn kiểu gì mà thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi không giống bình thườngc?
Còn là ánh mắt đang nhìn vợ ...?
" Hờ hờ , mắt của anh kia có lẽ không được tốt lắm !" Kook ho khan một cái nói với V .
Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh.
Ngồi xuống , Kook thở phào thoải mái : "Ôi! Vào mùa hè mà ngồi điều hòa ăn lẩu thì đúng là sướng nhất đời ".
Kook lật thực đơn , hỏi ý kiến V : "Anh không ăn được cay , vậy chúng ta gọi lẩu uyên ương đi ?"
" Emquyết đi " . v gật đầu , cởi áo khoác, cánh tay tùy ý vắt ngang trên ghế .
Chẳng qua chỉ là một loạt động tác rất bình thường nhưng người làm là V nên khiến người ta thấy cực kì hấp dẫn , Kook lại cảm thấy như có một đoàn nai con* đang chạy loạn trong lòng .
*Nai con chạy loạn : Một câu thành ngữ ám chỉ cảm giác tim đập rộn rạo khi nhìn thấy người thương .
Gần đây không biết làm sao mà số lần bị thế này càng ngày càng nhiều , nai con chạy nhiều đến nỗi sắp lăn ra ngất rồi !
Anh ấy rốt cuộc là vô tình hay cố ý hả?
Đồ ăn rất nhanh được mang tới , Kook lập tức đem mọi chuyện vứt ra sau đầu tập trung vào chiến đấu với đồ ăn trên bàn .
" Em với Jimin cùng một đoàn làm phim ?" Đang ăn , V đột nhiên hỏi .
Kook sửng sốt một chút mới phản ứng lại được gật đầu nói : " Đúng vậy , hôm nay anh ta vừa đến đoàn làm phim , thật ra thì hôm nay tôi mới biết , lúc thấy anh ta tôi còn sợ hết cả hồn ..."
V gắp cho cậu một viên cá viên , lơ đãng hỏi : " Quan hệ không tệ ? "
Kook gật đầu , cậu cảm thấy cái này cũng chẳng có gì cần giấu diếm .
" Sau này nếu nó bắt nạt em thì nói cho tôi ". V nói .
Kook cười : "Ha ha không có đâu , trong phim đều là cảnh tôi bắt nạt anh ta , còn ngoài đời ấy à , hừ hừ , nếu anh ta dám bắt nạt tôi thì tôi lập tức làm mợ anh ta , dùng bối phận đè chết cái tên đó !"
Vừa dứt lời , cậu với anh đều sửng sốt .
Cậu hận không thể chôn đầu dưới đất : " Sao - cậu - lại - không - quản - được - cái - mồm - để - giờ - nó - hại - chết - cậu ! "
Kook liều mạng gắp đồ ăn : " Ha ha , tôi... tôi nói giỡn chút thôi ... anh chớ để ý !"
Khóe môi V cong lên : " Chủ ý không tệ ".
Kook sững sờ : "..." Anh ta lại cảm thấy chủ ý này không tệ ?!
" Jung Kook." V đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu .
Kook bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú thì khẩn trương vô cùng : " Sao.. thế nào ? "
" Nếu em đổi ý , có thể tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được " V nói .
Kook nghe vậy liền hoảng , cậu biết anh ấy đang nói về việc "gả cho anh "...
Mặc dù đã từ chối rất rõ ràng và anh V cũng không nhắc lại nữa nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy thái độ của anh đối với mình không giống bình thường , cả cái bầu không khí mập mờ giữa hai người nữa ...
Thảm nhất là , trái tim của cậu lại dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cậu ...
Chả lẽ Park Jimin nói đúng , cậu bị sắc đẹp mê hoặc rồi ?
Sau sự kiện đêm kia cậu từng cho rằng mình sẽ không thể yêu bất cứ người nào nữa , thậm chí cậu từng xuất hiện tâm lí bài xích đàn ông .
Nhưng , người đàn ông đôi lúc khiến cậu cảm thấy sợ hãi này lại bất giác phá được một khe hở nhỏ trên lớp kén bảo vệ trái tim cậu .
Về nhà ...
V dựa người vào cửa , ánh mắt dịu dàng : "Mấy ngày nay làm phiền em rồi ".
Do dự một chút , cậu ra vẻ vui mừng nói : " Tâm trạng của J Hope ngày càng tốt , có lẽ cũng sắp đến lúc tôi không cần ở đây nữa rồi !"
Sắc mặt V đột nhiên trầm xuống : " Em rất muốn rời đi ?"
Kook bị ánh mắt bén nhọn của anh ép lui về sau một bước : "Cái này... thì là chờ J Hope ổn định là tôi phải đi mà , quấy rầy mọi người lâu như vậy tôi thật sự rất áy náy !"
V : " Không hề quấy rầy " .
Kook không biết làm thế nào , chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh : " Nhưng tôi sẽ cảm thấy phiền ".
Chân mày V nhăn lại : " Phiền ? "
Kook hít sâu một hơi , mở miệng nói : " Nói thật , tôi cũng không phải kiểu người sống có nguyên tắc gì , ở chỗ này tôi luôn phải chú ý từng cử chỉ lời nói ..."
V : " Em không cần phải chú ý ".
Kook xoa xoa trán , bất đắc dĩ nói : "Được , vấn đề này coi như không ngại , nhưng tôi cũng cần có cuộc sống riêng , thỉnh thoảng tôi sẽ mang bạn về nhà chơi , sau khi kết thúc công việc cũng cần thư giãn một chút , đua xe , đi quán bar... "
" Đủ rồi ! " V nghe câu " mang bạn về nhà " sắc mặt càng khó nhìn , không thể nhịn được nữa mà cắt lời cậu .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro