Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Comeback 🎉

Kook ngơ ngác đứng đó, duy trì vẻ mặt như thể gặp ma giữa ban ngày.

"Anh... Anh ..." Kook "anh, anh" cả nửa ngày vẫn không nói nổi đoạn sau.

Người đàn ông vuốt ve một bông tường vi ngậm sương, nhẹ nhàng "hừ" một tiếng : "Tôi làm sao ? Nhận của hồi môn chứ không nhận người à, chị dâu thân yêu của tôi ?"

Chị... Chị dâu ?

Kook lại tỏ vẻ như bị kinh hãi : "Anh... Anh đừng có gọi bậy ! Cái gì mà chị dâu !"

"Chẳng lẽ không phải à ?" Người nọ chau mày, mái tóc trắng kèm với dáng vẻ tay cầm hoa tường vi đúng là rất yêu nghiệt.

"..." Kook hết nói nổi luôn, tên này biết cậu và V kết hôn rồi à ?

"Của hồi môn là cái quỷ gì ? Tôi nhận của hồi môn của anh lúc nào ?" Kook lại tiếp tục đần thối mặt.

Suga không trả lời mà hứng thú nhìn nhìn con thỏ bên chân, anh cúi người, bế con thỏ lên trong ánh mắt khẩn chương của Kook, ngón tay trắng nõn đến trong suốt nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của nó : "Ồ, mập thật đấy."

Kook lập tức đen mặt : "Mập thì sao, cũng đâu có ăn cà rốt nhà anh đâu !"

Suga ngẩng đầu nhìn cậu một cái : "Có tinh thần như thế, xem ra là không sao ?"

Nghe nói như thế, vẻ mặt cảnh giác của Kook mới thoáng nới lỏng, tên này là đang thể hiện quan tâm với cậu đúng không ?

Chẳng lẽ không thể xuất hiện một cách bình thường được sao ! Cậu mới tỉnh lại chưa bao lâu mà lại bị dọa đến nỗi sắp bất tỉnh lần nữa rồi !

Thật ra tâm trạng của Kook đối với Suga cũng rất phức tạp !

Sau khi tỉnh lại, một trong những chuyện cậu quan tâm nhất không thể nghi ngờ đó chính là chuyện của Suga và Ji Sang . Sau thì cũng biết được khi đó Suga trở mặt với Ji Sang , V bắt Ji Sang đi tù nhưng nửa đường thì ông ta được cứu đi, đến nay vẫn không rõ tung tích nhưng cũng không thấy xuất hiện nữa.

Chuyện Ji Sang tạm thời kết thúc như thế, sau đó Suga và V vốn phải có một trận đại chiến nữa, nhưng ròng rã suốt một năm, thế lực hai bên vẫn duy trì sự cân bằng một cách rất kì diệu, từ đầu chí cuối không có dấu hiệu bị phá vỡ.

Dưới dàn hoa tường vi, người đàn ông tóc trắng khẽ cười, không phải cười lạnh cũng không phải là cười hững hờ, cũng không phải là nụ cười bất cần... mà là một nụ cười Kook chưa từng thấy bao giờ... một nụ cười rất ấm áp.

Lúc Kook đang ngẩn người, người kia đã quay người bỏ đi : "Đi đây."

Dọa chết con nhà người ta xong liền bỏ chạy á ?

Kook vốn đang ngẩn người, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó liền lập tức la lên : "A, con thỏ của tôi !"

Lúc này người đàn ông kia mới xoay người lại, Kook vội chạy tới ôm con thỏ về, mau cảm ơn cứu mạng của tao đi con mập này, nếu không chỉ sợ mày đã bị tên này mang về cho vào nồi rồi đó.

Kook liếc thấy bên túi Suga có một cục bông xù màu trắng, trông rất chi là quái lạ, vì thế mới vô thức hỏi : "Trong túi của anh... là cái gì vậy ?"

Suga nghe vậy liền rũ mắt xuống lấy cái điện thoại di động trong túi ra : "Cái này."

Cuối cùng Kook cũng thấy rõ, hóa ra cục bông xù kia là dây đeo điện thoại.

Khóe miệng cậu lập tức co quắp một chút : "Ôi , anh mà cũng dùng cái loại dây đeo kute hột me này á ?"

Mà sao cậu lại có cảm giác nhìn cục bông này quen quen ?

Nhưng không nghĩ ra nổi là đã thấy ở đâu...

Suga nhướng mày, bóp bóp cục bông xù kia : "Đáng yêu không ?"

Kook ho nhẹ một tiếng : "Đáng yêu thật, chỉ là... chẳng hợp với anh tí nào ! "

Không biết anh ta nghĩ tới cái gì mà chớp mắt vẻ mặt đã chuyển sang vẻ hốt hoảng, miệng thì thào lẩm bẩm : "Phải không ? Không hợp sao... hóa ra là thế..."

Kook hẳng biết đầu đuôi tai nheo gì, chỉ là thấy vẻ mặt anh ta có hơi kỳ lạ.

Sau đó, Suga liền không nói một lời quay người rời đi.

Người đàn ông luôn hững hờ không ai bì nổi này, chẳng hiểu sao bóng lưng lúc anh ta bỏ đi lại khiến cậu có một loại ảo giác cô đơn...

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của V và J Hope , sức khỏe của Kook hồi phục rất nhanh. Lúc Eunhyuk tới kiểm tra cho Kook cũng phải sợ hãi trước tốc độ hồi phục của cậu .

Kook chỉ nói : "Do có tình yêu nuôi dưỡng".

"Đoàng !"

Sau ba ngày thích ứng, Kook đã có thể bắn chuẩn xác vào hồng tâm.

Ban đầu khi trông thấy mình còn không bắn nổi sáu điểm, tâm trạng Kook rất tệ cũng may V và J Hope vẫn ở bên cậu,giúp đỡ cậu thích ứng từng chút một.

Cuối cùng Kook phát hiện ra, cảm giác tìm lại năng lực vốn thuộc về mình cũng không tệ.

Kook đang luyện súng thì đột nhiên có tiếng thiếu niên cao vút : "A ! Anh Kook ! Anh tỉnh lại thật rồi ! "

"Dong Won ... Han Yi..."

Nhìn thấy người tới, Kook lập tức vui mừng chào đón : "Sao hai người lại tới đây ?"

Jin Dong Won lao tới như một mũi tên, lườm V bên cạnh một cái rồi oán hận nói : "Em đã muốn đến từ sớm rồi nhưng tên này cứ giấu anh đi, còn nói gì mà miễn tiếp khách, vì thế mà bây giờ tụi em mới qua đây thăm anh được ! Anh Kook , anh trâu quá ! Bị thực vật mà cũng tỉnh được ! Em đã biết anh là người làm việc lớn mà."

Kook bị Jin Dong Won nói vậy thì dở khóc dở cười : "Em mới là người làm việc lớn đó, nghe nói bây giờ em ở bộ đội như cá gặp nước, đứng đầu cuộc thi đấu võ ?"

"Ha ha ha... Nào có ! Bình thường thôi mà, binh thường thôi !" Chàng trai gãi đầu, miệng khiêm tốn nhưng đuôi lại sắp vểnh lên trời rồi.

Cậu chàng trông thấy súng trong tay Kook và mấy khẩu bên cạnh nữa thì hai mắt sáng lên : "Ôi má ơi, Colt Python bằng vàng ! Chất quá ! Em chỉ mới thấy trên ảnh thôi ! Hựm, đây đều là những khẩu súng trong truyền thuyết mà !"

"Anh ! Em thử một lần được không ?" Cậu chàng sắp nhỏ dãi đến nơi rồi.

Kook cười như không cười : "Vậy em phải hỏi anh rể của em rồi."

Jin Dong Won lập tức mất hứng bĩu môi : "Em không thèm, em còn chưa nhận anh ta là anh rể đâu ! Anh thấy anh đằng kia thế nào ? Tuổi còn trẻ đã là đại tá ! Trước đó chính anh ấy đã phụ trách đón anh vào trại điều dưỡng đó. Cho dù anh không tin vào mắt em thì cũng nên tin vào mắt ba em chứ, anh ấy là thủ hạ thân tín của ba em đó, là con nhà người ta trong truyền thuyết đó, em cứ bị ba em so sánh với anh ấy hoài..."

V thấy Jin Dong Won ngang nhiên trước mặt anh đào góc tường thì cũng không nói gì, chỉ lôi một khẩu súng ra, nhắm bia bắn một phát trúng ngay hồng tâm.

Jin Dong Won trông thấy khẩu súng trong tay V thì y như thấy người tình trong mộng của mình, lập tức lao tới : "Ôi ! Anh rể ! Anh rể ơi ! Cho em mượn sờ một chút ! Đều là người một nhà, chắc anh không hẹp hòi vậy đâu đúng không ?"

Kook : "..."

Jin Han Yi đầy vẻ khinh bỉ : "..."

Kook cười cười, sau đó kéo Jin Han Yi ra cái bàn gỗ cách đó không xa.

Cậu không nói gì, chỉ ôm Jin Han Yi một cái thật chặt.

Kook biết, đối với Jin Han Yi lúc này mà nói, đây chính là cách trùng phùng tốt nhất.

Cánh hoa tường vi chập chờn trong gió, hai người lẳng lặng ôm nhau đẹp như một bức tranh.

Cả người Jin Han Yi khẽ run lên, mãi đến khi nhiệt độ cơ thể của Kook truyền tới cô mới có cảm giác chân thực, nghẹn ngào nói : "Mình biết... mình biết... chắc chắn cậu sẽ tỉnh lại..."

"Đương nhiên rồi, mình không nỡ để mọi người phải lo lắng cho mình !"

...

Đêm khuya.

Kook trằn trọc tỉnh lại.

Cậu lén trườn qua V , xuống giường đi về phía phòng làm việc.

Ngồi trước bàn hồi lâu, cuối cùng Kook vẫn bật máy tính lên.

Sau khi quyết định ở ẩn, trừ việc nghe được chút tin từ J Hope ra, cậu không còn chú ý tới bất kỳ tin tức nào trên mạng nữa.

Mở công cụ tìm kiếm ra, Kook ngây người nhìn màn hình một lúc mãi lâu sau mới nhẹ nhàng gõ bốn chữ : Jung Kook ở ẩn .

Vừa enter phát thì lập tức có vô số tin tức liên quan hiện ra, cơ bản đều là tin cũ một năm trước.

Có fan nói rằng nhất định sẽ chờ cậu trở lại, có fan còn thị uy trước cổng Big Hit , có sóng gió lớn khi cậu vắng mặt trong các lễ trao giải...

Từng cái title, tất cả đều là cậu ...

Theo thời gian, tên Jung Kook xuất hiện càng lúc càng ít, dần dần bị Lee Sang Woo và vô số người mới thay thế, mãi đến khi tên cậu không còn được nhắc đến...

"Đinh", dưới góc phải đột nhiên hiện lên một tin tức giải trí hot, dường như nhắc đến tên của Jimin .

Kook nhìn thoáng qua, tiện tay ấn mở.

Sau đó liền thấy một tiêu đề chói mắt được phóng to : "Fan liên tục kháng nghị : Park Jimin cút khỏi giới giải trí !!!"

Chuyện gì xảy ra thế này ?

Sắc mặt Kook lập tức thay đổi, đọc kỹ tin tức này.

Đọc rồi mới thấy thật trùng hợp, chuyện này lại có liên quan đến Han Ji Min và Lee Sang Woo kia.

Nguyên nhân là Jimin lỗ mãng công khai đăng weibo nhục mạ Han Ji Min , thậm chí còn làm nhục cả Lee Sang Woo.

Kook bắt đầu tìm hiều kĩ càng mọi chuyện.

Hóa ra Kook cũng biết nguyên nhân bắt đầu, chính là cái tin Jimin và cô gái kia hẹn hò trên báo mà Kook thấy lúc vừa tỉnh lại ngày đó.

Ngay từ đầu dường như Jimin không để ý tới, dù sao thì nữ minh tinh muốn ăn hôi theo anh ta cũng rất nhiều.

Tấm hình hôn nhau kia, Kook đoán chắc là cảnh phim, chờ đến lúc công bố thì làm sáng tỏ chút là được.

Còn về việc buổi họp báo Thiên Hạ thì lại đột nhiên như thế...

Kook xem kỹ lại hiện trường buổi họp báo xem đã có chuyện gì.

Sau đó, cậu tìm được một đoạn clip người quản lý của Lee Sang Woo đang trả lời một câu hỏi của phóng viên...

Ngay khi Ji Ahn Na nói những lời đó xong, Jimin liền thong thả đứng dậy, bỏ đi không một lời giải thích.

Sau đó, toàn bộ hiện trường liền loạn cào cào.

Ngay vào lúc đó, cái câu chửi kia được đăng lên twitter của Jimin .

Kook xem đoạn clip kia, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng đầy châm chọc của Jimin và bóng lưng phách lối bỏ đi không thèm quay đầu lại thì khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ...

Cái tên này...

"Không ngủ được sao ?" Đằng sau lưng vang lên giọng nói của V .

Kook rời mắt khỏi màn hình máy tình, quay sang nhìn V , vẻ mặt cậu có chút không yên lòng : "Vâng.."

Ánh mắt V liếc qua đoạn clip và kết quả tìm kiếm trên màn hình, anh dùng lòng bàn tay to lớn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu : "Anh đã nói rồi, cho dù em có quyết định như thế nào đi chăng nữa, anh đều ủng hộ em."

Kook vùi đầu vào ngực anh im lặng một lúc rất lâu.

Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt cậu dần dần trở nên kiên quyết : "Taehyung , em muốn comeback."

V : "Được."

Nói cho cùng, lần này Jimin cũng là vì cậu , cậu không thể ngồi đó mặc kệ được.

Mà cũng giống như Jimin , còn có rất nhiều những fan trung thành vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu nữa.

Nếu như nói lần đầu tiên debut là vì giấc mơ của mình thì lần này Kook muốn làm vì những người vẫn luôn đứng sau lưng ủng hộ cậu .

...

Sau khi quyết định comeback để lấy lại danh dự cho thằng cháu họ, trong khoảng thời gian tiếp theo đó, Kook vừa điều dưỡng khôi phục sức khỏe, vừa tìm hiểu tất cả mọi động thái xảy ra trong giới giải trí một năm vừa rồi bằng tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, Kook đang ngồi xích đu trong vườn đọc tuần san giải trí kỳ mới nhất với tốc độ nhanh như gió.

Lúc ánh mắt rơi xuống một cái tên quen thuộc thuộc trên một tin tức nằm nghiêng nghiêng bên góc, Kook thoáng khựng lại.

Lee Wan...

Nguời quản lý có thâm nhiên lão làng nhất của Big Hit , nay thế nhưng lại mua say ở quán bar với cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch, xảy ra tranh chấp với nghệ sỹ đã mình đã từng quản lý, bị trợ lý của nghệ sỹ đó tát cho một cái rồi sỉ vả nhục mạ ngay tại chỗ.

Đọc bài viết này, Kook không khỏi nhíu mày.

Danh tiếng của Lee Wan trong giới vốn rất tốt, nghe nói kể từ sau khi Bit Hit xảy ra chuyện thì đều là một mình Lee Wan ra mặt chống đỡ.

Một người vì công việc mà bán hết cả gia sản của mình thì không thể nào làm ra chuyện trái với đạo đức nghề nghiệp của mình được.

Trước đấy V đã giúp cậu nghe ngóng tin tức của chị Ha Na , nhưng hình như sức khỏe người nhà chị ấy không được tốt, chị ấy vẫn luôn bận chăm sóc.

Chị Ha Na đã rất vất vả mới đưa cậu lên được đến vị trí kia, bây giờ Kook thật sự không nỡ lại để chị ấy phải để lao tâm lao lực làm lại từ đầu một lần nữa.

Vốn dĩ cậu đang sầu thối ruột vì chưa tìm thấy người quản lý cho lần comeback này đây...

"Lee Wan ..." Những ngón tay của Kook khẽ gõ gõ lên cái tên in trên mặt báo, vẻ mặt như đang suy tư.

...

Ở cách đó không xa.

"Boss, ngài... ngài gọi tôi đến đây để làm gì ạ ?"

Cho dù thế nào Ahn Suk Hwan cũng không ngờ được, thế nhưng có một ngày chính mình lại được sếp đích thân gọi đến.

Cả quãng đường anh ta đều nghĩ rốt cuộc boss gọi mình đến là có việc gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều chỉ đành nơm nớp đi theo phía sau.

Ahn Suk Hwan đi theo V xuyên qua tầng tầng hoa lá, anh ta mơ hồ nhìn thấy dưới dàn hoa cách đó không xa, hình như có một chàng trai đang ngồi ở đó, nhưng gương mặt của cậu lại khuất sau bóng những đóa hoa, nhìn không rõ.

Một phán đoán mơ hồ hình thành trong đầu, gương mặt của Ahn Suk Hwan dần hiện lên vẻ hoài nghi nhưng lại cảm thấy điều đó là không thể.

Đúng vào lúc này, chàng trai đó lại từ từ đứng dậy, gương mặt khiến nắng gắt giữa trưa cũng phải mất đi vẻ rực rỡ, gương mặt đó dần dần hiện ra rõ ràng trước mặt anh ta...

"Giám đốc Ahn , đã lâu không gặp."

Sau khi nhìn rõ chành trai ấy là ai, Ahn Suk Hwan trợn tròn mắt, biểu cảm như thể gặp ma giữa ban ngày.

Anh ta kinh ngạc đánh giá người đã biến mất cả năm trời trước mặt, không chỉ kinh ngạc vì đột nhiên nhìn thấy Kook xuất hiện mà còn là vì khí chất của cậu lúc này.

Khó mà tưởng tượng ra... nếu như Jung Kook lại một lần nữa xuất hiện trước công chúng sẽ gây ra chấn động đến mức nào...

Cả cái giới giải trí này đều đảo lộn vì cậu ấy...

Chỉ cần... cậu ấy muốn mà thôi...

Quả thật cậu ấy sinh ra đã được định là vua, là người chiến thắng của thế giới này...

Đúng vào lúc này, ánh mắt anh ta liếc thấy chiếc nhẫn khiêm tốn nằm im lặng trên ngón tay của Kook ...

Anh ta lập tức liếc về phía chiếc nhẫn trên ngón tay của ông chủ mình, quả nhiên là cùng một cặp...

Ôi má ơi...

Bọn họ kết hôn rồi ?

Cứ cho là anh ta đã biết mối quan hệ của bọn họ từ sớm rồi nhưng bây giờ cũng mất một giây để đần người.

Ôi đại boss của anh, vương tử của anh thế mà lại lấy nhau thật rồi này...

Hừm, cái tin này mà tung ra ngoài đảm bảo cả cái giới giải trí này sẽ nổ tung !

"Kim phu nhân ! Đã lâu không gặp... quả thực đã lâu không gặp..." Không biết qua bao lâu Ahn Suk Hwan mới khôi phục lại năng lực nói chuyện bình thường của mình.

Thấy Ahn Suk Hwan nhìn chằm chằm vào Kook lâu như thế, V vốn dĩ đã không vui nhưng sau khi nghe thấy câu "Kim phu nhân " thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút : "Là em ấy muốn tìm anh."

"Ơ... là phu nhân tìm tôi ạ... Không biết tìm tôi... là có chuyện gì ạ?" Vẻ mặt của Ahn Suk Hwan lại càng hoảng loạn.

Kook thấy thế liền trấn an : "Giám đốc Ahn đừng căng thẳng, không có chuyện gì lớn đâu, anh cứ ngồi xuống uống chén trà trước đã."

Bên công ty, giờ cũng chỉ có Ahn Suk Hwan là Kook còn có chút quen, mà cậu có rất nhiều chuyện vẫn cần đến anh ta ra mặt giúp mình. Cộng thêm việc Ahn Suk Hwan cũng biết quan hệ của cậu với V , cũng coi như là người phe ta thế nên khi V liên lạc với Ahn Suk Hwan cậu mới không từ chối.

"Vâng ..." Ahn Suk Hwan ngồi xuống, nhấp một ngụm trà hoa đặt trên bàn.

"Giám đốc Ahn , lần này tìm anh đến đây là vì... tôi muốn comeback." Kook lên tiếng.

"Phụt..." Ngụm trà trong Ahn Suk Hwan bay luôn ra ngoài, ho sặc sụa : "Cái... cái gì ? Không phải chứ, ngài vừa nói cái gì cơ ạ ?"

"Tôi nói, tôi muốn trở lại." Kook lặp lại một lần nữa, gương mặt đẹo trai đó dần dần nở một nụ cười.

Ahn Suk Hwan : "!!!"

Anh ta vừa nghe thấy cái gì thế ???

Kook nói rằng cậu ấy muốn comeback ?

Thế này mà không phải là việc lớn ấy à ?

Nhưng mà, chuyện này làm sao có thể được ?

Bây giờ Jung Kook có thiếu cái gì đâu, ở giới giải trí cậu ấy cũng đã lên đến đỉnh vinh quang, lại còn lấy được một người đàn ông như Kim Taehyung nữa, cuộc sống này còn gì phải mong muốn ? Sao có thể lại muốn comeback nữa đây ?

Kook như đã đoán ra nghi vấn của Ahn Suk Hwan, cậu chậm rãi lên tiếng : "Sau khi tôi rút lui dường như đã mang lại rất nhiều phiền toái cho mọi người. Dạo này lại biết được chuyện của Jimin , dù sao thì chuyện này cũng gián tiếp do tôi mà ra."

"Đâu có, cái này có liên quan gì đến ngài đâu ạ, chuyện thành ra thế này hoàn toàn là do đám người đần độn nào đấy thôi !" Ahn Suk Hwan vội lên tiếng.

Anh ta làm sao mà ngờ được đúng vào lúc Big Hit rơi vào đường cùng, sắp rơi vào cảnh tuyệt vọng vì bị tập đoàn mẹ vứt bỏ đến nơi, Kook lại đột nhiên xuất hiện còn chủ động nhắc đến chuyện comeback nữa chứ.

Kook comeback đâu chỉ đơn thuần là comeback, cậu ấy còn là đại diện cho đại boss, đại diện cho cả tập đoàn Bang Tan .

Đang lúc kích động thì đột nhiên sững ra, sau đó vô cùng e dè quay sang nhìn hộ thê cuồng ma nào đó đang ngồi bên cạnh : "Vậy còn đại boss thì sao, anh ấy... cũng đồng ý cho cậu comeback chứ ?"

Kook ôm lấy cánh tay V: "Ừm, anh nhà tôi đã đồng ý rồi, chỉ cần đừng để mình mệt quá là được, tình trạng sức khỏe của tôi không được tốt lắm."

"Hả ? Cậu đang có thai à ?" Ahn Suk Hwan nhìn trừng trừng nhìn vào bụng Kook .

Khóe môi Kook lập tức cứng đờ : "Lúc trước bệnh nặng mất một thời gian, giờ đang trong giai đoạn điều dưỡng..."

"Ồ , hóa ra là như thế ! Sếp, về vấn đề lượng công việc hai người cứ yên tâm, chỉ cần bà chủ giơ ngón tay út lên thôi là đã ngang ngửa cái đùi thô của bọn họ rồi, nào đâu cần phí tâm phí sức chứ ! Lần này bà chủ comeback chính là để mang chúng tiểu nhân đi theo thu phục giang sơn, quét ngang thiên hạ !"

Kook bật cười : "Giám đốc, anh có phần tin tưởng thái quá vào tôi rồi."

"Bà chủ , những lời tôi nói tuyệt đối là sự thật đấy ! Đúng rồi, vậy bao giờ chúng ta bắt đầu công việc ?" Ahn Suk Hwan nôn nóng hỏi.

Kook nghĩ nghĩ rồi nói : "Càng nhanh càng tốt, ngày mai đi, ngày mai anh đưa tôi đi tìm anh Lee trước đã."

"Không thành vấn đề !"

...

Màn đêm yên tĩnh.

Kook dán sát vào lòng người nào đấy mà dỗ dành : "Anh yêu, đừng lo mà, em sẽ biết chừng biết mực thật mà, chắc chắn sẽ không để bản thân quá mệt mỏi quá đâu ! Bây giờ sức khỏe của em đã khôi phục hơn phân nửa rồi mà !"

Vốn dĩ Kook còn đang định nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa nhưng cậu đang lo chuyện này nếu cứ càng kéo dài thêm sẽ càng bất lợi cho Jimin nên mới muốn sớm giải quyết cho xong.

V không nói gì, Kook bám dính lấy anh, hết cọ rồi lại ôm, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa : "Đã hồi phục hơn phân nửa rồi ? Hửm ?"

Nói rồi liền bế cậu nhóc đang làm loạn từ trên sofa dậy, đi sang phòng ngủ ở bên cạnh.

Kook cảm thấy bản thân mình đang chợt lơ lửng trên không rồi lại được nhẹ nhàng đặt lên chăn đệm mềm mại.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của người đàn ông đang phủ trên người cậu như thể có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, ngọn lửa đó càng lúc càng gần rồi đột ngột phủ lên môi Kook như đang thiêu đốt cậu.

Ưm...

Thế này là có nghĩa là cuối cùng cậu cũng phải hoàn thành việc động phòng hoa chúc vẫn luôn kéo dài cho đến tận bây giờ phải không ?

Nụ hôn dây dưa mỗi lúc một sâu, dường như ngay đến cả linh hồn cậu anh cũng muốn nuốt trọn, cảm giác tê dại đến từ trên ngực khiến cơn run rẩy từ sâu thẳm bên trong Kook trỗi dậy, những ngón chân mượt mà thoáng cái đã co rúm lại.

Chẳng qua chỉ là ve vuốt vui đùa trước khi bắt đầu, ấy thế mà Kook đã cảm thấy mình y như một con cá mắc cạn khô khốc thiếu nước, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì anh cũng rời khỏi môi cậu , trên gương mặt anh hiện rõ vẻ mặt đang dùng tất cả lí trí để đè nén, kiềm chế mình lại : "Bây giờ em còn dám chắc thể lực em vẫn ổn không ? Hửm ?"

Kook lập tức vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, những ngón tay không cam tâm cào những vệt thật dài lên lưng anh : "Thế này làm sao mà có thể giống nhau cho được ! Cái này căn bản là chẳng liên quan gì đến thể lực cả ? Cho dù chỉ là anh cười với em một cái thôi là tim em cũng có thể đập thình thịch rồi, huống chi anh còn làm như thế này với em nữa..."

V lập tức sững người ra, anh bị câu nịnh bất ngờ này của cậu làm cho dở khóc dở cười : "Em lấy đâu ra cái cớ ấy thế..."

"Đây đúng là thật mà !"

Bởi vì cái nguyên nhân gọi là thể lực này thế nên động phòng vẫn không thành.

Kook âm thầm hạ quyết tâm mau chóng đẩy nhanh tiến độ phục hồi sức khỏe, nói chung đi "đè" người ta vẫn tốt hơn.

Tối hôm qua đã đến bước đó rồi thế nhưng V thấy thể lực của cậu không thể chống đỡ nổi nữa liền nhịn tiếp thật.

Cũng không biết có phải cảm giác của Kook sai hay không, có lúc cậu thực sự cảm thấy trên phương diện này V đối với cậu... có chút cẩn thận hơi thái quá thì phải...

Nhưng mà, cảm giác được tôn trọng và quý trọng này lần nào cũng khiến Kook rất cảm động.

Nếu như người đó không phải là anh, có lẽ cả đời này của cậu sẽ không thể có hành vi thân mật đến thế với một người đàn ông nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro