Có lẽ ... anh đã sai ...
J Hope như trưởng thành chỉ trong một đêm, vị công tử ca luôn bất cần đời lúc này lại yên lặng gánh vác hết thảy, gia đình lộn xộn, công ty lại xảy ra vô số vấn đề…
Từ sau khi Kook phẫu thuật xong, V không hề rời cậu lấy một bước.
J Hope quay đầu đi giấu đôi mắt đỏ ửng, sau đó lại nhìn người đàn ông trước giường bệnh nghiêm túc nói : "Anh, anh yên tâm, chuyện công ty đã có em, em cũng sẽ chăm sóc ba mẹ… anh… chỉ cần ở bên chị dâu… còn lại không cần nghĩ gì nữa cả…."
Anh rất rõ lúc này anh trai mình đang đau đớn và hối hận đến nhường nào.
V cầm chặt hai tay Kook , khóe miệng đắng chát, bây giờ ở bên cậu … còn có ích gì nữa…
Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng quả thật là những bức ảnh kia đã khiến anh ghen ghét với người đàn ông nọ, khiến anh mất hết lí trí và phán đoán, một lòng muốn giải quyết tất cả nhưng lại không để ý đến thứ quan trọng nhất.
Anh luôn để cậu đợi… đợi tất cả những chuyện này kết thúc…
Vậy mà bây giờ, cậu lại không thấy được…
Nếu như anh có thể lo lắng chu toàn thêm chút nữa thì chắc chắn những chuyện này sẽ không xảy ra… nghĩ đến những chuyện này, sự tuyệt vọng và hối hận gần như nuốt chửng cả con người anh.
Anh nghĩ, nếu lúc đó anh chu toàn thêm một chút, tỉnh táo thêm một chút, không xúc động như thế... Nếu ngay từ đầu anh không trêu chọc đến cậu… nếu như anh không ép buộc cậu bước vào thế giới của mình…
Cậu phóng khoáng tự do như vậy, sôi nổi như thế, người cậu thích chắc cũng giống như cậu…
Nhưng cậu lại vì anh mà thu hết góc cạnh lại, bẻ gãy đôi cánh, thay đổi bản thân, chịu thiệt thòi về mình, đến ngay cả tính mạng mình cũng giao ra…
"Có lẽ... từ lúc bắt đầu anh đã sai… Anh không nên ép em ấy ở cạnh anh…" Lúc này đây, giọng nói của anh như mất hết sự lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, yếu ớt đến nỗi dường như chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức vỡ tan.
J Hope chưa hề trông thấy dáng vẻ yếu ớt thế này ở V bao giờ, tim anh ta nhói đau : "Anh, anh nói bậy gì thế ! Kook thật lòng thích anh đó !"
....
Nhà họ Yang .
"Sao rồi ? Nghe ngóng được gì chưa ? Tình hình thế nào ?" Mẹ Yang Yujin thấy con trai về thì vội vàng hỏi han.
Yang Yujin bên cạnh cũng lo lắng nhìn anh trai mình : "Anh, J Hope và tên kia thế nào rồi ?"
Yang Ahn Jin cởi áo khoác, uống nửa chén trà rồi nói : "Mẹ, Yujin , không cần phải lo, mặc dù cứu được người nhưng kết quả cũng không khác gì mấy. Hai người này đã không có bất cứ uy hiếp gì tới chúng ta nữa !"
"Không có uy hiếp ? Ý của con là… Có phải bị đám người kia làm cho tàn phế rồi không ? Nghe nói bọn chúng đều là kẻ liều mạng, ai cũng rất biết cách tra tấn người khác !" Bà Yang nói.
"Còn nghiêm trọng hơn thế nữa, tên hồ ly tinh kia đã thành người thực vật rồi ".
Nghe nói như thế, hai ông bà nhà họ Yang đều vui vẻ vô cùng : "Con nói thật chứ ? Tin tức này có tin được không ?"
"Đương nhiên là tin được rồi ! Lát nữa mọi người có thể chuẩn bị một chút, qua bên đó thăm bệnh, xem tình hình !" Yang Ahn Jin nói chắc nịch.
Yang Yujin nghe đến đó thì vẻ mặt mới thả lỏng nhưng vẫn còn có chút lo lắng : "Người thực vật, nhưng vẫn có khả năng tỉnh lại đúng không ?"
Yang Ahn Jin không thèm để ý nói : "Người thực vật nào có dễ tỉnh đến thế ? Hơn nữa tên đó bị thương khá nặng, xác suất tỉnh lại rất thấp ! Cho dù cậu ta có may mắn thì cũng phải đợi mươi mười năm nữa. Kim Taehyung cũng chẳng là một thằng ngốc, sao lại lãng phí thời gian chờ một người thực vật được ? Cho dù anh ta có chịu thì cũng phải xem Kim Nari và Kim Doo Kang có đồng ý không cái đã !"
"Chỉ e... đêm dài lắm mộng..." Yang Chul trầm ngâm, lập tức nhìn vợ và Yang Yujin rồi nói : "Yujin, bây giờ con và mẹ con cùng qua bệnh viện một chuyến, một là xem tình hình thế nào. Hai nữa là, dò ý bên kia xem !"
Bệnh viện .
Cửa thang máy mở ra, mẹ con Yang Yujin vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy một người đang đứng cuối hành lang lau nước mắt, đó chính là Kim Nari .
"Chị Kim ! Chị không sao chứ ?" Bà Yang vội vàng tỏ vẻ ân cần bước lên an ủi.
Yang Yujin không dám lại gần quá, đứng nép sau lưng mẹ mình áy náy nói : "Dì, J Hope sao rồi ạ ?"
Kim Nari vội vàng lau nước mắt, khôi phục vẻ mặt bình thường nhìn hai người rồi trả lời : "J Hope đã tỉnh, may không bị thương gì ."
Lúc này Kim Nari đã hoàn toàn khác với hình ảnh bà bán cá tối qua, trở lại vẻ cao quý ưu nhã vốn có của mình.
Hai mẹ con Yang Yujin liếc mắt nhìn nhau .
"Chỉ cần người không sao là tốt rồi …" Khuôn mặt bà Yang tràn đầy vẻ may mắn, vỗ ngực rồi kéo Yang Yujin xin lỗi : "Chị Kim , chuyện lần này thật có lỗi quá, chị và anh trách cũng đúng ! Yujin rất buồn vì chuyện này, trở về vẫn luôn tự trách, cơm ăn không vào, còn chưa uống lấy hớp nước nào !"
Nhìn dáng vẻ tiều tụy và sắc mặt tái nhợt của Yang Yujin , Kim Nari thở dài một cái rồi nói : "Người nên nói xin lỗi là tôi, tối qua tôi kích động quá. Yujin, dì xin lỗi, cháu còn đau không ?"
Thấy Kim Nari đổi thái độ, mắt Yang Yujin lập tức hơi sáng lên : "Dì, cháu không sao ! Chỉ cần dì tha thứ cho cháu, muốn cháu làm gì cũng được ! Cháu có thể giúp dì chăm sóc cho Taehyung và J Hope ."
Kim Nari nhã nhặn từ chối : "Cháu có tấm lòng này là dì cảm ơn lắm rồi, nhưng không cần đâu, bên cạnh tụi nó đã có dì chăm sóc rồi."
Bà Yang thấy thái độ của Kim Nari hòa hoãn thì thừa cơ hỏi dò : "Chị , tục ngữ nói đại nạn không chết ắt có phúc, bây giờ công ty không sao, J Hope cũng được cứu rồi, sau này chắc chắn sẽ khổ tận cam lai ! Nhưng xảy ra nhiều chuyện như thế thì vẫn có chút xui, cần một việc vui xông nhà mới được, chị thấy sao ?"
Kim Nari nghe vậy thì nét mặt liền thay đổi, lập tức hiểu được ý của bà ta.
Lúc đầu, Kim Nari vẫn còn đang nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện này, nhưng bà ta đã mở miệng thì bà cũng không muốn kéo dài nữa. Vì thế, Kim Nari hơi suy nghĩ một chút xong liền nhìn bà Yang nói : "Em này, chuyện này sở dĩ chị không trách Yujin là vì chung quy Yujin cũng chẳng phải thân thích, chị không có tư cách yêu cầu nó làm bất cứ chuyện gì vì nhà chị. Tình hình lúc đó, nếu Yujin làm gì thì rất có thể sẽ bị liên lụy, vì thế chị cũng không trách nó."
Nghe thấy lời này của Kim Nari có vẻ như là muốn phủi sạch quan hệ, sắc mặt của bà Yang lập tức thay đổi, Yang Yujin cũng cau mày.
Kim Nari nhìn hai người, lại nói tiếp : "Mà Jung Kook… có thể nói… lần này… mạng J Hope nhà chị là do thằng bé cứu về ! Là nó dùng mạng mình để đổi lại !"
Kim Nari nói mà vành mắt lại hơi chua xót, lúc sau mới từ từ nói tiếp : "Làm người phải giữ lấy lương tâm, nếu như đến nước này mà chị còn nghi ngờ thằng bé, ngăn cản nó và Taehyung ở bên nhau thì cũng quá khiến lòng người rét lạnh !"
Trong lúc mặt bà Yang và Yang Yujin đang biến sắc, Kim Nari cũng chốt một câu : "Vì thế bất kể thằng bé ra sao, có tỉnh lại hay không thì Jung Kook này, chị cũng thừa nhận rồi !"
Kim Nari nói xong câu này, hai mẹ con nhà họ Yang lập tức sững sờ, vẻ mặt không tài nào tin nổi, dường như hoàn toàn không ngờ được Kim Nari sẽ nói những lời thế này.
"Không dối gạt gì hai người, vết thương thằng bé nặng quá, có thể cả đời này cũng không tỉnh lại được…"
Lúc này bảo bà ép con trai đi cưới người khác, vậy không phải là đâm một dao vào tim con trai bà à ? Sao bà có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như thế được ?
Có thế nào thì bà Yang cũng không ngờ rằng chuyện lần này lại khiến thái độ của Kim Nari thay đổi lớn như vậy, mất một lúc mới bình tĩnh lại được : "Chị Kim , em hiểu ý chị, nhưng… nhưng chị cũng không thể vì áy náy mà để Taehyung cưới một người thực vật như thế, quyết định thế này sẽ hại đời con mình mất !"
Kim Nari cười khổ nói : "Nếu lúc này chị còn ép buộc nó cười người nó không thích thì mới là hại đời nó…"
Sắc mặt của Yang Yujin còn trắng hơn cả lúc nãy, cắn môi không nói lời nào.
Kim Nari lại tình nguyện để cho V cưới một người thực vật chứ không cho anh cưới cô ta ?
Jung Kook đã thành ra thế này rồi… thế mà cô ta vẫn còn bại dưới tay cậu ta ?
Cũng bởi vì cậu ta cứu được J Hope sao ?
Kim Nari đã nói đến nước này rồi, bà Yang cũng cuống lên : "Chị Kim , có một số việc em cảm thấy vẫn không thể dễ dàng quyết định như thế, sao chị biết J Hope là do chàng trai kia cứu ? Một người như cậu ta thì làm được gì ? Đuổi theo được đã là chuyện không dễ dàng gì rồi !"
Nghe bà Yang chất vấn như thế, nét mặt ôn hòa của Kim Nari đã có chút khó nhìn : "Em yên tâm, chuyện này đương nhiên là chị đã tra rõ ràng rồi !"
Kim Nari nói xong liền tự giễu trong lòng, lúc này bà bất mãn vì người khác chất vấn Kook , nhưng… người trước đây vẫn luôn chất vấn lại chính là bà…
Mãi đến lúc Kim Nari uyển chuyển đuổi khách, bà Yang mới đen mặt không cam lòng dẫn Yang Yujin rời khỏi bệnh viện.
Sau khi tiễn hai mẹ con nhà họ Yang , Kim Nari vừa quay người lại đã thấy Kim Doo Kang đang đứng cách đó không xa.
Nhìn thấy chồng , Kim Nari khẽ giật mình : "Ông nghe hết rồi à ? "
Kim Doo Kang không nói gì, xem như là thừa nhận.
Vẻ mặt Kim Nari lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn ông : "Sao nào, muốn hỏi tội à ?"
Kim Doo Kang nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu hiếm có của vợ mình thì thở dài một cái : "Trong mắt bà… tôi là người không có tình người thế à ?"
"Vậy là ông… đồng ý cho hai đứa nó rồi hả ?" Kim Nari hỏi.
Kim Doo Kang nghe vậy thì im lặng không trả lời ngay.
Kim Nari tỏ vẻ biết ngay mà, bà đã đoán trước rồi nên nói thẳng luôn : "Tôi không cần biết ông nghĩ như thế nào, lại cân nhắc hay kiêng dè cái gì tôi mặc kệ. Lần này, tôi chỉ muốn làm một người mẹ đứng về phía con trai mình mà thôi."
Kim Doo Kang ngây ngẩn nhìn cánh cửa phòng bệnh, lộ ra vẻ mặt chua sót.
Cả cuộc đời này, ông là người thừa kế, là chủ tịch, là tộc trưởng từ trước đến nay vẫn luôn vì đại cục, vì công ty, vì tất cả mọi người trong gia tộc nhưng lại chưa bao giờ vì chính bản thân mình. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái đoạn video ấy, cái khoảnh khắc Jung Kook "chết" trước mặt mình, ông mới biết cuộc đời này mình đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ.
Ông ta đã sai đó chính là quá tự phụ, quá cố chấp cũng quá tin tưởng vào phán đoán của bản thân mình.
Ông đã sai một lần cho nên không muốn sai thêm lần nữa.
Lần này, ông lựa chọn tin tưởng vào quyết định của con trai mình.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Kim Doo Kang cuối cùng cũng trầm ngâm lên tiếng : "Chỉ sợ là sẽ khó ăn khó nói với nhà họ Yang . Tôi sẽ cố gắng hết sức để được vẹn cả đôi đường, dù sao chúng ta cũng là bên đuối lý, nếu như thực sự không được nữa thì sẽ bồi thường cho họ vậy…"
Nghe rõ ý của Kim Doo Kang rồi Kim Nari khó tránh khỏi kinh ngạc, không ngờ rằng, người cố chấp, ngang ngược cả đời như ông ấy cũng có ngày cúi đầu thỏa hiệp …
…
Nhà họ Yang.
"Bà nói cái gì ?" Sau khi nghe vợ mình kể lại từ đầu đến cuối sự việc, Yang Chul lập tức vỗ bàn đứng bật dậy.
Bà Yang vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ : "Còn không phải thế à ! Lúc đó tôi nghe Kim Nari nói thế mà suýt chút nữa thì đứng chửi cho bà ta một trận ngay tại chỗ luôn ! Tên kia là cái thá gì chứ ? Con gái tôi xinh đẹp giỏi giang thế này mà còn không so được với một tên tàn phế nằm trên giường bệnh à ? Nhà họ Kim bọn họ đúng là bắt nạt con người ta quá đáng ! Tôi phải đòi lại công bằng mới được ! "
Yang Chul lạnh lùng nói : "Chuyện này đương nhiên là không thể cứ thế mà cho qua được. Nhưng mà, chuyện còn chưa đến bước đường cùng, đừng có tự mình làm rối lên ! Hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là lời của một phía Kim Nari mà thôi. Đàn bà đầu óc hạn hẹp, lại dễ mềm lòng, hơn nữa lời của bà ta cũng không có tác dụng gì, chuyện này vẫn còn phải xem thái độ của Doo Kang thế nào !"
Yang Yujin nhíu mày : "Con thấy sự việc lần này đối với chú dì mà nói ảnh hưởng rất lớn, nhỡ chú cũng…"
Yang Chul lập tức cầm điện thoại lên : "Thế để ba gọi cho Kim Doo Kang , hẹn cả hai nhà ra gặp mặt nói chuyện cho đến nơi đến chốn. Ba muốn đích thân hỏi xem, ý của ông ta là như thế nào ! "
V cuối cùng cũng ra khỏi phòng bệnh.
Kim Nari đau lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy của con trai : v à, con cũng đừng đau lòng quá, trước đấy con cũng khuyên em mà ? Con nhất định cũng phải sống cho thật tốt ! Bây giờ y học tiên tiến lắm, Jung Kook sẽ có cơ hội tỉnh lại mà ! Còn phía mẹ với ba con thì… tuy rằng bây giờ nói đã muộn nhưng… mẹ biết trước kia là ba mẹ đã sai… là ba mẹ hiểu nhầm thằng bé…"
Kim Nari sợ anh không tin liền nói tiếp : "Vừa nãy người bên nhà họ Yang có đến, mẹ đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, ý của ba con cũng như thế . Chung quy lại thì hai nhà cũng có nhiều năm tình cảm, mẹ với ba con tự ý quyết định rồi làm bao nhiêu chuyện như thế, khiến cho Yujin nhà người ta chờ mong phí công vô ích, cuối cùng vẫn là có lỗi với con nhà người ta. Nhưng mà, chuyện này con không phải lo, mẹ với ba con sẽ giải quyết, sẽ cố gắng không để ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai nhà…"
Kim Doo Kang cũng biết với tính cánh của con trai mình, Kook hiện tại biến thành như này sợ rằng nó sẽ tuyệt đối không chấp nhận bất kì một người nào khác . Cho dù thời gian có thể xóa nhòa tất cả và rồi cũng sẽ có một ngày nó chịu chấp nhận mà bắt đầu lại từ đầu, nhưng không biết khi đó đã là bao lâu…
Kim Doo Kang thở dài một tiếng, đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, Kim Doo Kang liền cau mày : "Là điện thoại của nhà họ Yang ."
"Ông nhớ nói rõ với người ta đấy…" Kim Nari vội lên tiếng nhắc .
Kim Doo Kang gật đầu rồi nhấc máy : "Chú Yang đấy à…"
Đầu bên kia vang lên giọng nói đầy tức tối của Yang Chul : "Anh Kim , tôi biết lần này nhà họ Kim các anh gặp phải đại nạn, cũng đồng tình với những gì mà thằng bé đó gặp phải. Bồi thường cho một người thì có rất nhiều cách nhưng là anh không thể lấy hạnh phúc cả đời của hai đứa trẻ ra để đánh đổi được !"
Kim Doo Kangđã sớm liệu đến chuyện Yang Chul sẽ gọi điện sang, nghe như vậy ông ta cũng chỉ biết bất đắc dĩ giải thích : "Chú Yang à, chú nghe tôi nói, chuyện này là nhà họ Kim chúng tôi có lỗi với Jung Kook . Thằng bé bây giờ thành ra thế này mà chúng tôi lại để Taehyung cưới người khác... Cái chuyện vong ân bội nghĩa như thế này cho dù là đối với ai đi chăng nữa thì nhà họ Kim chúng tôi đều không thể làm được. Huống hồ Taehyung nhà chúng tôi lại là người trọng tình trọng nghĩa… Còn về Yujin , chúng tôi hoàn toàn không muốn để con bé phải chậm trễ…"
Yang Chul không ngờ rằng ngay đến Kim Doo Kang cũng có cái thái độ như vậy, lập tức nổi cơn tam bành : "Làm chậm trễ Yujin ? Nhưng các người đã khiến nó chậm trễ rồi ! Anh Kim , lúc ban đầu anh đã nói với tôi, Kim Taehyung với đứa con trai đó chẳng qua chỉ là vui chơi qua đường, tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến Yujin . Chính các người đã chủ động tác hợp cho Yujin nhà chúng tôi và Taehyung ở bên nhau !"
"Sau khi về nước, có biết bao nhiêu chàng trai ưu tú đến nhà họ Yang chúng tôi để cầu thân nhưng chúng tôi đều từ chối hết chỉ vì một lời hứa của ông. Kết quả giờ thì sao ? Đợi đến bây giờ ông lại nói với chúng tôi, ông vì một đứa con trai thân phận đê tiện mà lại phản bội lời hứa của chính mình !"
Kim Doo Kang tự biết mình đuối lý nên cũng chỉ nhẹ giọng : "Chú Yang à, chuyện này quả thực là phía nhà họ Kim chúng tôi làm không thỏa đáng, nhưng nó không liên quan gì đến Taehyung , là do người làm cha tôi đây không giải quyết tốt. Tất cả hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu, nhà chú muốn bồi thường như thế nào tôi cũng…"
Kim Doo Kang nói đến đó, đột nhiên V ở phía sau lên tiếng ngắt lời.
"Để con nói chuyện với chủ tịch Yang." V nói.
Kim Doo Kang do dự một lát rồi mới đưa điện thoại cho con trai, V đón lấy di động lạnh lùng đáp lại : "Chủ tịch Yang "
Nghe thấy giọng của V cùng với xưng hô xa lạ, Yang Chul lập tức cười lạnh một tiếng : "Kim Taehyung à, thật đúng là một đứa bé ngoan nhỉ, bây giờ ngay cả một tiếng chú cũng không thèm gọi nữa rồi đúng không ?"
"Phòng khách tầng cao nhất của bệnh viện Seoul , tôi sẽ cho chủ tịch Yang một câu trả lời thích đáng." V hờ hững đáp lại.
"Hừ, đúng là đủ chân thành quá nhỉ ! Muốn cho tôi một câu trả lời thế mà không tự mình đến nhà mà ngược lại còn bắt cái thân già này đến cái chỗ xui xẻo như bệnh viện ấy hả ? Được thôi, tôi sẽ đến, tôi muốn xem xem, nhà họ Kim các người sẽ trả lời tôi như thế nào !"
Sau khi cúp điện thoại rồi, Kim Nari vẻ mặt đầy lo lắng bước đến bên cạnh V : " V à , con định trả lời nhà họ Yang như thế nào ?"
Đúng lúc này, J Hope bước ra khỏi phòng bệnh, anh ta dang tay ôm lấy vai mẹ mình : "Ôi, mẹ ơi, mẹ lo làm cái gì ? Mẹ nghĩ xem mẹ có hai đứa con trai đẹp trai, thông minh thế này mà mẹ còn phải lo nữa hay sao ? Đợi lát nữa mẹ chỉ cần ngồi xem kịch hay là được !"
"Kịch hay cái gì cơ ? Con đừng có làm bậy nữa đấy !"
"Con có làm bậy bao giờ đâu ! Dù mẹ có không tin con thì cũng phải tin anh con chứ ? Tóm lại là hai người không cần phải làm gì hết, đến lúc đó có mặt là được rồi !" J Hope nói với giọng chắc nịch.
Kim Nari và Kim Doo Kang quay ra nhìn nhau, chẳng biết hai đứa nó tính làm cái gì nữa. Nhưng mà, thấy V không có tâm trạng uể oải mệt mỏi sau cơn đả kích, còn chủ động xử lý những chuyện này, hai người không khỏi thở phào một hơi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro