Chuyển đến :3
Để tiện lái xe , Kook mặc một bộ quần áo bó sát bằng da màu đen .
Sau khi tới nơi , cậu liền tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống , mái tóc nâu như lấp lánh dưới ánh trăng , Kook đẹp đến mức người ta thẫn thờ ...
Nhìn thấy cậu xuất hiện , các cô nữ hầu say mê ngắm nhìn , quản gia suýt thì không kìm được mà huýt sáo tán thưởng .
" J Hope , em tưởng là anh không dám đụng vào em thật đấy à ? " V tức giận .
Trong một góc của phòng khách , V đang túm chặt lấy cậu em trai đã hết đường chạy , J Hope đang giãy giụa trong lòng anh , như một con thú non đang giận dữ , la oai oái :" Mau buông em ra , hứ ! "
" Không được làm thế ! " Kook nhìn thấy cảnh này vội vã lao về phía hai người .
J Hope đang ngồi cuối đầu xuống , thì ngầng đầu lên nhìn người vừa mới đến , ngây người ra trong giây lát , sau đó hai mắt đỏ bừng lên , chạy núp ra sau lưng Kook , dính chặt lấy cậu không chịu buông ra , tố cáo :" Kook , cậu nhất định phải về phe tôi , anh ấy ăn hiếp tôi ".
Nhìn thấy J Hope hôm qua vẫn còn tươi cười đáng yêu , giờ phút này trên mặt tràn đầy sợ hãi , cả người run rẩy, Kook cũng phần nào biết được sự đáng sợ của V.
Cơn tức trỗi dậy , giờ thì cậu cũng chẳng thèm quan tâm người trước mặt mình là đại boss đáng sợ nữa , nói liền một mạch : " Anh Taehyung , tôi biết tôi là một người ngoài không có lập trường để nói cái gì cả , nhưng tôi vẫn phải nói với anh một vài câu , cách thức giáo dục em trai của anh có vấn đề , là em trai luôn cần sự quan tâm ấm áp nhất của ba mẹ và anh trai , anh nên nhẫn nại một chút , bao dung một chút mới đúng chứ , tại sao lại có thể nổi giận với J Hope như vậy ? Anh không nhìn thấy J Hope sợ đến mức nào ư ? Thế mà anh còn muốn đánh anh ấy ? "
V hối lỗi : " Tôi biết rồi, là lỗi của tôi " .
Vị quản gia : " …. " Ha ha ....
Nghe thấy đại thiếu gia nhà mình dứt khoát nhận sai như thế , quản gia chỉ còn biết cười ha hả nghĩ thầm :" Lúc tôi nói với cậu cách dạy em trai của cậu có vấn đề thì cậu quay sang la tôi luôn , người ta vừa mới mở miệng có vài câu thôi thì .. sao anh lại ngoan như thế chứ !!! "
Sau khi Kook đến J Hope như thể một con cún con tìm được chủ của mình , gọi một cái là ngoan ngoãn nghe lời , so với cái dáng vẻ sư tử con phát cuồng lúc nãy cứ như là hai người khác nhau ...
Trên sofa , Kook thắc mắc hỏi : " Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Sáng hôm nay lúc còn ở nhà tôi vẫn còn tốt lắm cơ mà ? "
Vị quản gia thở dài nói : " Còn có thể là chuyện gì nữa cậu J Hope muốn gặp cậu , đại thiếu gia nhà tôi không cho . Muốn gọi điện thoại cho cậu , cũng không cho sợ cậu ấy quấy rầy cậu . Thế là nhị thiếu gia bắt đầu lăn ra ăn vạ , chạy loạn khắp nhà , đập tan hoang cả cái phòng khách , đại thiếu gia không muốn dung túng khiến cho cậu ấy có thói quen xấu , rồi thì ... như những gì cậu vừa nhìn thấy đấy ".
" Chỉ là vì không cho J Hope gặp tôi với gọi điện cho tôi ? " Kook cảm thấy khó có thể tiếp nhận chuyện này . Tuy rằng anh V đã từng nói là J Hope lâu rồi không gặp cậu , bây giờ gặp lại rất thích chơi với cậu , cũng rất ỷ lại , nhưng sự ảnh hưởng của cậu có lớn đến thế ư ?
" Thế cậu cho là có chuyện gì ? Cậu cũng coi thường sức ảnh hưởng của bản thân mình quá rồi ! "
Thấy Kook vẫn nửa tin nửa ngờ , quản gia liền liến thoắng kể một lô một lốc các chuyện : "Cậu có còn nhớ cái hôm ở trong cái nhà kho đó không ? Vào lúc cậu hôn mê bất tỉnh , cậu J Hope không cho phép ai động vào cậu , cuối cùng đại thiếu gia nhà tôi phải đích thân ôm cậu đi bệnh viên đấy ... "
Kook vô thức liếc nhìn về phía anh V một cái :" Woaaa , anh ấy thế mà tự mình ôm tôi đến bệnh viện ...?"
Lượng tin tức mà ông quản gia vừa mới tiết lộ quả thực là quá nhiều , Kook cảm thấy mất nửa ngày mới hiểu hết được .
Về phần V , sự ảnh hưởng của Kook đối với J Hope dường như còn nặng hơn những gì anh tưởng tượng , đối với chuyện này , anh đương nhiên là rất vui vẻ , có thể dựa vào em trai mà cua Kook rồi a ~
J Hope từ đâu phóng tới :" Kook , giờ cũng muộn rồi , đêm nay cậu ngủ lại nhà tôi nhé ? "
V lập tức liếc cho em trai một cái .
J Hope ngay lập tức trở nên quy củ , trong bụng oán thầm ông anh hai hẹp hòi !
" Vừa nãy cậu đang ở gần đây sao ? " V quay sang hỏi .
Nếu không sao cậu có thể đến đây nhanh thế được ...
" Không phải , lúc nãy tôi vẫn đang ở nhà , tôi cưỡi moto phóng đến đây đấy ! Nhanh lắm đúng không nào ? " Jung Kook đắc ý .
Thảo nào cậu lại ăn mặc thành như vậy . Cách ăn mặc hôm nay của Kook đúng là khiến người ta kinh diễm mà , hôm qua cậu như một tinh linh bảo thủ khép kín mà hôm nay lại như một yêu tinh tự do phóng khoáng .
" Rất nguy hiểm " . V trưng ra vẻ mặt không đồng ý, sau đó lạnh lùng liếc sang vị quản gia , dám tự ý chủ trương gọi Kook đến đây .
" Không sao đâu , tay lái của tôi vững lắm đó !" Kook không để ý xua tay nói , sau đó cậu dụi mắt , ngáp một cái : " Nếu như J Hope đã không có chuyện gì nữa thì tôi về đây ! "
Cậu nói rồi chuẩn bị đi về , V đột nhiên mở miệng nói : " Jung Kook , tôi có một đề nghị hơi quá đáng , có được không ?"
Thoát khỏi trạng thái giận dữ lúc nảy , Kook ngay lập tức khôi phục dáng vẻ sợ sệt ban đầu , cung cung kính kính nói : " Được chứ ! Cần gì anh cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được tôi sẽ làm mà ".
Nhà họ Kim ngoài sáng trong tối đều rất có thế lực , đại ma vương V lại là người chỉ cần trái ý là thấy máu ngay ...
V nhìn em trai đang đứng gần đó , ánh mắt có chút trầm trọng : " Lần vô tình bị nhốt trong nhà kho đợt trước , J Hope nó đã ỷ lại vào cậu rất nhiều , bây giờ chỉ có cậu mới có thể trấn an nó , trước khi J Hope khôi phục lại trạng thái bình thường , thôi không ỷ lại vào cậu nữa , tôi hy vọng cậu có thể tạm thời chuyển đến đây ở một thời gian ".
Nghe xong những gì anh V nói , Kook ngẩn người ra : " Hả ? Anh ... bảo tôi chuyển đến đây á… "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro