Chúng ta bắt đầu lại được không ?
Sau khi buổi họp báo kết thúc.
Trên xe , Ahn Suk Hwan cười tươi rói giơ tay lên, Lee Wan nhướng mày một cái rồi cũng giơ tay lên đập tay chúc mừng với anh ta.
Ahn Suk Hwan nhìn cái vẻ hăng hái của anh ta, tặc lưỡi đánh chậc một cái : "Quả nhiên, mấy việc không cần mặt mũi này nên để ông đi làm mới đúng ! Đào hố bẫy người đến là thuần thục !"
Vẻ mặt của Lee Wan như thể vừa được nhận giải thưởng vinh dự, rất chi là hưởng thụ gật đầu : "Điều đó là đương nhiên rồi !"
Nói rồi nghiêng người quay xuống ghế sau nhìn Kook tranh công : "Vương tử đại nhân, ngài thấy biểu hiện hôm nay của thần như thế nào ? Có tính là đã qua thử việc không ?"
Kook dở khóc dở cười nhìn anh ta : "Ừm, khá lắm."
Cậu đã quen với cách làm việc có nề nếp của Jang Ha Na nên phong cách của Lee Wan thật đúng là hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà, đối với tình huống phức tạp khó giải quyết như của Kook bây giờ thì phong cách làm việc khôn khéo này của Lee Wan quả thật cũng là một chuyện tốt, có thể bù đắp cho những thiếu sót của cậu.
"Ha ha ha, bây giờ đám Lee Sang Woo và Ji Ahn Na chắc chắn là đã tức sắp chết rồi ! Cho chúng mày đào người của ông đi này !" Lee Wan vui vẻ ra mặt, cục tức nhịn trong bụng lâu thế cuối cùng cũng đã được xả ra.
Bước quan trọng nhất đã tiến hành thuận lợi xong, Ahn Suk Hwan cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cẩn thận nói : "Tuy rằng lần này có thể khiến bên đó thương tổn nặng nề, nhưng mà muốn hạ gục cậu ta trong một lần thì là chuyện không thể."
Lee Wan rung đùi, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kook : "Sợ cái gì, Thanh Long Yển Nguyệt Đao của ông đây mà còn không chém được con dao bếp rỉ của Ji Ahn Na à ?"
Kook : "..."
So sánh kiểu này...
...
Cùng lúc đó Jimin đang ở nhà, vừa xem xong trực tiếp buổi họp báo của Kook .
Nhìn thấy hàng đống comment "Jimin ngầu quá" ; "Jimin men thật"; "Jimin với anh Kook nhà chúng ta xứng đôi quá đi", bạn nào đấy tỏ ra mình đang có tâm trạng rất tốt.
Jimin cầm điện thoại lên gọi điện cho Do Shik : "Alo, anh Do Shik à ~"
"Ôi, tổ tông của tôi, cậu có chuyện gì đấy ?" Do Shik nơm nớp lo sợ, từ trước đến nay đều là anh ta gọi điện cho cậu ta, cái thằng nhóc rất ít khi chủ động tới tìm anh ta.
"Hẹn stylist cho tôi nhé !" Jimin nói.
Do Shik nghe thế ngạc nhiên lắm : "Ôi trời đất ơi ! Cuối cùng cậu cũng nghĩ kỹ rồi hả ! Tôi lập tức hẹn ngay cho cậu đây ! Khụ... nhưng mà cậu muốn đổi sang phong cách gì vậy ?"
"Tiểu gia đây đồng ý thay đổi hình tượng."
Do Shik : "..."
Park Jimin mà lại phối hợp thế này á ?
"Lần này cái chức nghệ sỹ nam được yêu thích nhất phải là của tiểu gia đây, cẩn thận cho tiểu gia, biết chưa ?" Jimin dặn dò.
Do Shik : "..."
Không chỉ phối hợp thế nhưng còn biết tiến bộ thế cơ đấy !!!
Trước đây toàn là anh xin lên xin xuống, bảo cậu ta cẩn thận mà cậu ta luôn luôn mất kiên nhẫn không thèm để ý...
Trong tòa nhà của công ty Big Hit , các nghệ sỹ cả mới lẫn cũ đang túm tụm cùng nhau xem trực tiếp đều kích động hoan hô.
"Không ngờ được nguyên nhân năm đó anh Kook rút lui lại là như thế này !"
"Ôi trời, tai nạn giao thông thành người thực vật ! Lúc xem đoạn anh Kook cướp trường thương thế mà tôi còn dám nói thực lực của anh Kook giảm sút, tôi phải xin lỗi ! Anh Kook của chúng ta trâu bò quá đi mất !"
...
Đối lập với không khí vui mừng hân hoan của Big Hit thì bầu không khí của INTRO hiện giờ lại u ám chưa từng thấy.
Buổi họp báo bên Kook vừa mới kết thúc, tất cả các quản lý cấp cao của INTRO lập tức mở cuộc họp khẩn cấp.
Ji Ahn Na giờ đã tức đến mức sắp nôn ra máu : "Cái gã Lee Wan khốn nạn ! Thật vô sỉ quá đi mất ! Câu cuối cùng hắn ta nói là có ý gì ! Rõ ràng hắn ta đang vu oan giá họa vụ tai nạn xe của Kook là do chúng ta sắp xếp đây mà ! Lập tức gọi luật sư đến đây, tôi muốn kiện anh ta tội phỉ báng !"
Jeon Hyo Cho nhận được tin tức từ INTRO, lúc này cô ta đang bực bội sắp phát điên lên được : "Sự việc trong buổi họp báo tuyên truyền lần trước vẫn chưa đủ để các người tỉnh táo lại sao ? Tại sao hết lần này đến lần khác toàn để xảy ra những vấn đề kiểu này ?"
Chết tiệt !
Giám đốc PR trầm giọng nói : "Jeon phó tổng, không phải là chúng tôi không tỉnh ra mà là do những chứng cứ của bên Jung Kook quá đầy đủ, lý do này hoàn toàn không có cách nào để phản bác. Chúng tôi có đề phòng thế nào cũng không phòng được, chỉ là không ngờ rằng Lee Wan không chỉ kích động các fan mà còn vô liêm sỉ đến như thế, không chỉ trả đũa còn bẫy ngược lại chúng ta nữa !"
Jein Hyo Cho bóp bóp mi tâm : Tuyệt đối không thể để fan bị kích động. Còn về Ji Ahn Na cô đăng một bài giải thích xin lỗi, thái độ thành khẩn một chút."
"Cái gì ? Bảo tôi xin lỗi á ?" Ji Ahn Na lập tức biến sắc, ánh mắt vô thức liếc về phía Lee Sang Woo.
Vẻ mặt của Lee Sang Woo cũng rất mất kiên nhẫn : "Không phải chị xin lỗi chẳng lẽ lại là tôi chắc ?"
Ji Ahn Na lập tức im bặt.
Jeon Hyo Cho nghiêm túc dặn dò thêm : "Mấy ngày nữa là bắt đầu vote cho bảng xếp hạng của Ánh sáng giải trí rồi, năm nay vị trí No.1 ngôi sao nam , Sang Woo nhất định phải giành được !"
Ánh sáng giải trí là tạp chí quyền lực nhất của ngành giải trí, hàng năm tạp chí này sẽ tổ chức một lần bầu chọn trên mạng lớn nhất, dựa vào số phiếu bình chọn để chọn ra các bảng xếp hạng, nhận được sự quan tâm nhiều nhất đó chính là bảng xếp hạng sao nữ và sao nam danh tiếng nhất. Ngoài ra còn có một số bảng xếp hạng khác, ví dụ như bảng xếp hạng các ngôi sao fan muốn lấy làm chồng nhất ; bảng xếp hạng tân binh có tiềm lực nhất ; thậm chí còn có bảng xếp hạng các ngôi sao fan muốn ngủ cùng nhất ....
Mỗi năm cứ tầm này là fan của các nhà đại chiến, nó có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí.
Ji Ahn Na gật đầu : "Jeon phó tổng cứ yên tâm, chúng tôi đang ở trong tình thế bắt buộc rồi !"
Vị trí No.1 năm nay, với danh tiếng của Sang Woo chắc chắn là sẽ giành được thôi.
"Có gì cần thì cứ trực tiếp nói với tôi và tổng giám đốc V, phía công ty sẽ toàn lực phối hợp với hai người." Jeon Hyo Cho lên tiếng.
Cho dù Jung Kook có trở về nhưng cuộc bình chọn tháng sau đã bắt đầu rồi, với danh tiếng của cậu ta hiện nay tuyệt đối không thể so sánh với Sang Woo được, chỉ là cô ta không muốn để xảy ra bất kỳ sai sót nào thôi.
Cuộc họp này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ...
...
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Kook quay về công ty một chuyến, mở một cuộc họp nhỏ với Lee Wan và mọi người.
Chỗ nào trong công ty lúc này cũng tràn ngập hoa tươi và quà từ bạn bè và các fan gửi đến.
Sau khi họp xong, Kook nghiêm túc đi xem từng món quà một rồi nhờ nhân viên thu dọn lại cho gọn.
Lúc đang thu dọn thì có một tấm thiệp rơi ra từ một bó hoa.
Kook tiện tay nhặt lên nhìn lướt qua, phần ký tên lại là một cái tên quen thuộc.
Lee Pil Mo ...?
Con trai của cô Lee ?
Một quan chức ngoại giao công việc bận rộn thế nhưng lại đặc biệt nhớ gửi tặng cậu một bó hoa ?
Quả nhiên đúng như mợ đã nói, Lee Pil Mo tuy rằng còn trẻ nhưng cách đối nhân xử thế thì đúng là rất cẩn thận và kín kẽ.
Kook cũng không để ý lắm, nhưng xuất phát từ phép lịch sự vẫn gửi một cái tin nhắn để cảm ơn.
Khoảng năm phút sau, Lee Pil Mo trả lời lại một câu.
[Đừng khách sáo. Nhưng mà không ngờ rằng Jung Kook nhiều fan như thế lại có thể phát hiện ra bó hoa của anh, điều này thể hiện rằng em đã rất nghiêm túc đi xem từng món quà một, em là một thần tượng xứng đáng để các fan yêu thích.]
Không hổ là quan chức ngoại giao, thật biết ăn nói, tuy chỉ là những lời khách sáo với nhau nhưng lại khen rất có tình có lý.
Trong một chiếc xe màu đen đỗ gần khách sạn.
Seol Do Heol xem xong trực tiếp buổi họp báo xong, cả người như thể hóa đá, một lúc lâu sau vẫn không động đậy.
Kook...
Trong một năm qua, thế nhưng cậu lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy.
Mà gã ta thì lại chẳng biết cái gì.
Thậm chí còn có mấy lần gã cùng giống như những kẻ khác, cũng từng nghi ngờ cậu.
Hyo Cho đã có được tất cả mọi thứ, còn cậu lại chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn mà lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Quyết định nào đó ở trong lòng lúc này y như một mầm cây trỗi dậy bật lên mặt đất, trong nhánh mắt đã biến thành đại thụ che trời...
Nhưng mà, tin nhắn và cả điện điện thoại của gã ta cậu không thèm để ý chứ đừng nói chi là gặp được cậu...
Người đàn ông cầm lấy điện thoại, sau khi suy nghĩ mất một lúc liền gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, Chang Yoon à ?"
"A... anh Do Heol ạ..." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không mấy tự nhiên của Chang Yoon.
...
Công ty Big Hit .
Kook sau khi bận rộn xong xuôi đang chuẩn bị về nhà, thì đột nhiên số điện thoại di động tư nhân của cậu đột ngột vang lên.
Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến là Chang Yoon .
Nhìn cái tên trên màn hình, ánh mắt của Kook lập tức trở nên ấm áp, nhưng sau đó lại thấy đau đầu.
Quả nhiên, vừa mới nghe điện thoại đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lải nhải của Chang Yoon : "Anh !!! Anh xảy ra chuyện lớn như thế mà em lại chẳng hề hay biết gì cả ! Trợ lý của anh bảo anh ra nước ngoài du học rồi, em thế mà cũng tin đấy !"
"Thôi nào, tất cả đã qua rồi."
"Anh, bây giờ anh đang ở đâu ? Em có thể đi tìm anh không ? Ừm nếu như mà không tiện... thì thôi vậy..."Chang Yoon cẩn thận hỏi.
Kook lập tức cười lên : "Anh đang ở công ty, cách chỗ em gần lắm, em đợi anh mấy phút, bây giờ anh qua chỗ em ngay đây !"
"Anh chắc chứ ? Nhỡ đâu gây náo động thì làm thế nào !"
"Tối muộn rồi mà không sao, hơn nữa anh sẽ thay quần áo khác mà."
"Ồ, vâng ạ, thế em đợi anh ở trên khán đài của sân thể dục trường Seoul nhé ?"
"Ừ !"
"Anh Lee , em muốn đến đại học Seoul một chuyến, có thể giúp em tìm một bộ quần áo nào đấy trông bình thường được không ?" Kook tìm Lee Wan hỏi.
Lee Wan vội gật đầu : "Được, thưa vương tử đại nhân ! Nhưng mà muộn thế này rồi em còn đi đâu đấy ?"
"Đi gặp em trai em " Kook trả lời.
"Có cần anh đi theo cùng không ?" Lee Wan tỏ ra chỉ hận không thể biến thành phụ kiện đeo trên chân Kook .
"Không sao, em cũng có vệ sĩ ở gần đó mà." Kook cười nói.
"Được, vậy em đợi chút nhé, anh đi tìm cho em đây !" Lee Wan vui vẻ chạy đi tìm đồ .
Một lúc sau.
Lee Wan đắc ý quay lại với một bộ quần áo trên tay : "Jung Kook, em xem bộ này thế nào ? Tuyệt đối bình thường !"
"Ờ thì..." Kook nhìn bộ đồng phục đại học Seoul trong tay, vẻ mặt không biết nói gì nữa luôn.
Quả đúng là đủ "bình thường", trực tiếp biến thành sinh viên của đại học Seoul luôn rồi...
"Làm sao mà anh lấy được đồng phục của đại học Seoul thế ?" Kook đầy hiếu kỳ hỏi.
Lee Wan nhún vai : "Anh cũng không biết, mở kho ra tìm thì thấy thôi, chắc là trang phục đóng phim, là hàng thật đấy ! Kích cỡ anh cũng xem qua rồi, em mặc chắc cũng vừa !"
Đồng phục của đại học Seoul nổi tiếng là đẹp, thế nên dù trường không yêu cầu bình thường phải mặc đồng phục nhưng vẫn có rất nhiều học sinh thích mặc.
"Cảm ơn anh !"
Kook cảm ơn rồi vào trong phòng thay quần áo thay bộ này vào, tìm một cái khẩu trang, thoáng cái đã "biến hình" xong.
Sau khi Kook thay xong quần áo đi ra ngoài, hai mắt Lee Wan liền sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Má ơi ! Ai bảo vương tử đại nhân nhà mình không bắt mắt !
Cho dù là che mặt rồi chỉ còn hở mỗi mắt nhưng cũng biết đó tuyệt đối là một siêu cấp đại mỹ nam ! Đeo khẩu trang này còn không bằng không đeo !
Chậc ! Thật chẳng yên tâm ! Quả thật muốn không ăn không ngủ lúc nào cũng kè kè canh chừng quá đi mất, bằng không cải trắng xinh đẹp nhà mình không cẩn thận lại bị heo cắp mất !
...
Đại học Seoul .
Tối muộn, trong khuôn viên trường sáng rọi ánh đèn đường, trên đường đám sinh viên túm năm tụm ba cười đùa với nhau, cũng có rải rác vài ba đôi tình nhân, trên đường còn vài người đang chạy bộ rèn luyện sức khỏe, mồ hôi rơi như mưa...
Kook mặc đồng phục, thong thả bước đi, thoáng chốc đã thấy bản thân mình đã bình tĩnh lại .
Kook vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa chậm rãi đi về phía khán đài chỗ sân thể dục.
Ngẩng đầu lên nhìn quanh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở một góc khán đài.
Kook vội bước nhanh, sải bước đi về phía Chang Yoon .
Chang Yoon cũng mặc đồng phục của đại học , nhưng mà áo sơ mi bên trong lại phanh ra, áo khoác tùy tiện khoác trên vai.
Một năm không gặp, khuôn mặt và dáng người của cậu thiếu niên cũng thay đổi không ít, sáng sủa đẹp trai, có lẽ rất được các cô bé trong trường yêu thích.
Trong lòng Kook cảm thán vô hạn, cậu cứ có cảm giác như thể "con trai nhà mình đã lớn rồi"...
"Chang Yoon !"
Chang Yoon đang ngó ngó nghiêng nghiêng chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy một nam sinh đeo khẩu trang ở bên cạnh lại còn gọi tên mình thế nên nghi ngờ quay sang nhìn : "Bạn là..."
Kook tháo khẩu trang xuống, Chang Yoon vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn tròn mắt : "Anh !"
"Nhưng mà anh... sao anh lại mặc đồng phục trường em..."
"Anh ngụy trang tí ấy mà ! Giống không ?" Kook cười khẽ.
Chang Yoon gật đầu lia lịa : "Giống ! Căn bản là nhìn không khác gì sinh viên luôn !"
"Chang Yoon cũng cao lên nhiều rồi nhỉ, càng lớn càng đẹp trai ra, anh tí nữa thì không dám nhận luôn ấy ! Sao rồi ? Có phải trong trường có rất nhiều bạn gái thích em đúng không ? Có bạn gái chưa ?" Kook trêu cậu.
Chang Yoon liền đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy : "Anh Kook ,đừng có đùa em nữa, em chỉ nghĩ tập trung học thật giỏi thôi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương cả ! "
"Ồ..." Thấy vẻ chính trực nói rằng muốn tập trung học hành cậu , Kook có chút dở khóc dở cười.
"Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh sân thể dục nhé ?"
"Vâng."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Kook quan tâm hỏi : "Em sống ở Seoul quen chưa ?"
Chang Yoon im lặng hồi lâu rồi mới trả lời : "Mới bắt đầu... thực ra em cũng không quen lắm... dù sao em cũng ở nông thôn... lúc em ở nhà thì cả thôn đều coi em là niềm vinh dự... nhưng bây giờ, đến đây mới biết... thực ra em chẳng là cái gì cả... cảm giác hụt hẫng đó... thực ra cũng rất khó chịu..."
Vẻ mặt của cậu nhóc có chút buồn bã nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường : "Nhưng chẳng qua đó chỉ là lúc đầu thôi, sau này em dần dần quen rồi, bây giờ em với mọi người sống chung tốt lắm !"
Cậu nhóc chỉ nói qua loa nhưng Kook lại có thể tưởng tượng được, lúc đầu chắc chắc cũng gặp rất nhiều khó khăn.
" Anh có còn hận anh Do Heol không..." Chang Yoon hỏi.
Kook nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên đang đau lòng : "Hận ? Sao phải hận một người mình không còn quan tâm ? Bây giờ anh chỉ quan tâm đến người ấy..."
Lúc Kook nói câu đó, vẻ mặt tràn đầy ấm áp chẳng có gì là đau buồn.
Chang Yoon cũng bị lây cảm xúc đó từ Kook : "Người anh nói đến có phải anh bạn trai của anh không ?"
Kook tươi cười chữa lại : "Không phải là bạn trai, là chồng , bọn anh kết hôn rồi."
Chang Yoon nghe thế gương mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, vui mừng nói : "Thật ạ !"
"Đúng vậy, đã kết hôn rồi, hơn nữa anh còn rất hạnh phúc ! Giờ thì yên tâm được chưa hả tiểu Đường Tăng ?" Kook khẽ cười.
Chang Yoon gật đầu lia lịa, cuối cùng cậu cũng thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng rồi.
"Có điều, em cũng hiểu đấy, vì vấn đề nghề nghiệp nên tạm thời vẫn chưa thể tổ chức hôn lễ được, tới lúc đấy sẽ mời em ".
Hai anh em cứ vui vẻ vừa đi vòng quanh sân tập vừa nói chuyện.
Đang nói, phía sau bỗng truyền tới một tiếng gọi ...
"Jung Kook ..."
Hai anh em theo phản xạ ngoảnh lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đứng phía sau mình, trông gã có vẻ mệt mỏi, hơi chật vật, gã nhìn chằm chằm Kook không rời một khắc.
Thấy Seol Do Heol bỗng xuất hiện ở đây, Kook cau mày, sắc mặt cậu cũng lạnh xuống.
Chang Yoon nhìn Kook , lại nhìn Do Heol , sau đó như nghĩ tới chuyện gì mà lập tức cuống quýt : " Anh , không phải em... em không biết sao anh ta lại ở đây nữa..."
Không đợi Kook mở miệng, Do Heol đã đáp thay : "Là anh cố tình đợi ở đây, vì ngoài nơi này ra, anh thật sự không biết làm thế nào mới có thể gặp được em nữa."
Bắt đầu từ trước khoảng thời gian Kook hôn mê, Do Heol luôn cố gắng liên lạc với câuk, không ngờ sau khi tỉnh lại gã vẫn chưa chịu từ bỏ, thậm chí còn lợi dụng cả Chang Yoon...
"Có chuyện gì không ?" Kook hỏi.
"Anh có thể nói chuyện riêng với em không ?" Do Heol nói rồi đưa mắt nhìn Chang Yoon.
Chang Yoon khó xử nhìn Kook . Cậu nào biết sau khi Do Heol gọi điện thoại cho mình thì đã liệu được việc cậu sẽ hẹn gặp Kook mà thủ sẵn ở đây...
Kook nhìn vẻ mặt áy náy xin lỗi của Chang Yoon , sắc mặt cậu dịu xuống vỗ về : "Chang Yoon , chuyện này không liên quan tới em, em ở đây đợi anh " .
Chang Yoon chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Kook nói xong liền đi thẳng về phía khán đài.
Do Heol thở phào nhẹ nhõm vội đuổi theo cậu.
Chang Yoon đứng bên dưới, có chút lo lắng nhìn hai người, đề cao cảnh giác để nếu xảy ra chuyện gì thì có thể xông tới bất cứ lúc nào.
Lúc này, trên khán đài chỉ có Kook và Do Heol .
Kook không nhiều lời, cậu thẳng thừng : "Nói đi."
"Anh..."
Tròn một năm qua, gã có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cứ phải nín nhịn trong lòng, vậy mà lúc này khi đứng trước mặt cậu, gã lại không biết phải mở miệng thế nào cả.
Do Heol không nói, Kook cũng không mở lời, hai người chỉ lẳng lặng đứng đó.
Tay gã siết chặt thành quyền ở hai bên hông, vì quá căng thẳng mà có chút run rẩy.
Còn Kook đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Do Heol cũng chịu nói : "Jung Kook , chúng ta..."
Kook ngước mắt, nhìn người đang ông đang mãi không nói tiếp được.
Bị cậu nhìn chăm chú, Do Heol chỉ cảm thấy máu toàn thân mình như muốn sôi trào lên...
Cuối cùng, gã buột mồm nói nốt lời còn lại : "Chúng ta... bắt đầu lại từ đầu được không ?"
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt lạnh lùng của Kook nhất thời có chút chấn động.
Cậu còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ.
Bắt đầu... lại từ đầu ?
Kook thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của gã đàn ông này nữa rồi.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa khi gã và Jeon Hyo Cho đã kết hôn được một năm, sao gã có thể thốt ra lời này với cậu được vậy ?
Ánh mắt của cậu khiến Do Heol lạnh người.
Giọng gã có chút khô khốc, gã nói : "Jung Kook , anh biết em nghe anh nói vậy thì sẽ cảm thấy rất nực cười, rất vô lý..."
"Chẳng lẽ không phải chắc ?"
"Em nghe anh..."
Do Heol hít thật sâu : "Anh đã nghĩ rất lâu, rất lâu... đây không phải là rung động nhất thời của anh, cũng không phải anh nhất thời nổi hứng mới nói với em như vậy... anh thật sự rất hối hận... cuối cùng anh cũng biết... người anh thật sự thích... người anh thật sự yêu là ai rồi..."
Nhưng, nội tâm Kook lại chẳng có chút cảm giác nào cả.
Nếu có, thì cũng chỉ là sự lạnh lùng xuất phát từ trong tim.
"Jung Kook , chuyện năm ấy là anh không đúng, là anh đã vứt bỏ tình bạn của chúng ta trước... Nhưng mới đầu, anh thật sự không hề muốn... mãi tới khi anh gặp Hyo Cho là cô gái đơn thuần, yếu ớt, lại gặp phải biến cố lớn như vậy, cô ấy thường kể chuyện với anh, anh mới dần dần... anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào... tình cảm đó đã biến chất nữa..." Vẻ mặt Do Heol tràn ngập sự đau đớn, xót xa và ân hận.
Ánh mắt Do Heol nhìn thẳng vào chàng trai trước mắt : "Em mất tích tròn một năm, anh cũng nghĩ tròn một năm, cho tới tận khi em lại xuất hiện..."
Sau một hồi trầm mặc.
Do Heol hít sâu rồi nói tiếp : "Jung Kook , anh đã tự lừa dối chính mình quá lâu... anh không muốn tiếp tục lừa gạt bản thân thêm nữa !"
Khóe miệng Kook nhếch lên đầy trào phúng : "Thế nên ?"
"Anh biết với tình huống của mình lúc này không có tư cách để nói với em những điều này, anh cũng tuyệt đối không hề có ý muốn sỉ nhục em, anh sẽ... quay trở lại làm người độc thân..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro