Chơi cùng đại thần 👀
Ban đêm, một căn biệt thự ở ngoại ô.
Trong bóng tối mờ ảo vang lên tiếng nói hợi hợt của một người đàn ông tóc trắng : "Chậc, chú Ji đúng là mạng lớn nha."
Nhìn người đã chối bỏ toàn bộ gia tộc và hận thù ngay trước mắt thì sắc mặt của Ji Sang càng thêm âm trầm : "Yoon-gi , con bị quỷ mê đầu óc, bị tên nhóc kia đầu độc rồi ! Chú có thể tha thứ cho con một lần."
"Ha..." Suga cười nhẹ một tiếng, cứ như thể anh vừa nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm.
"Bây giờ, chú cho con một cơ hội cuối cùng ! Liên thủ với chú, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể lật đổ nhà họ Kim !"
Ánh mắt Suga rơi xuống người Ji Sang : "Xem ra... lần này chú Ji ôm được cái đùi to nhỉ ? Đã thế thì còn cần kẻ làm cháu trai này làm gì ?"
Ji Sang bị cái giọng dửng dưng của Suga chọc giận : "Nghiệt chướng ! Hài cốt mẹ mày còn chưa lạnh đâu ! Mày lãng phí thời gian như vậy à ? Chính mày tự nghĩ xem, suốt một năm nay mày đã làm được những gì !"
"Làm được những gì..." Ánh mắt Suga khẽ thay đổi, rõ ràng một năm này anh chẳng hề làm cái gì, nhưng chính một năm nay lại cho anh cảm giác mình đang sống thực sự.
"Chú đang kéo mày ra khỏi vũng bùn !" Ji Sang tỏ vẻ hận không thể rèn sắt thành thép .
Suga nghe thế thì cười nhẹ một tiếng : "Chẳng lẽ chú không sợ tôi lại giống lần trước sao ! Nửa đường phản bội, lại còn chạy đi giúp Kim Taehyung làm hỏng chuyện tốt của chú ?"
"Mày dám !" Bị Suga nói huỵch toẹt ra suy nghĩ của mình thì Ji Sang nhất thời nổi điên lên.
Suga nhướng mày : "Lần này chú Ji ôm được cái đùi to như thế thì cháu có dám hay không cũng đâu có gì khác nhau đâu ?"
"Mày biết thì tốt rồi ! Lần này bất kể thế nào thì Kim gia đều phải chết !... Nếu con bắt tay cùng chú thì chuyện lúc trước chú có thể coi như chưa từng xảy ra !"
Ji Sang nói hơi chậm lại, sau đó lại giở giọng dụ dỗ : "Nếu con thật sự thích tên nhóc kia thì cũng không phải chuyện to tát gì, diệt nhà họ Kim xong rồi cướp lấy là được !"
"Jin , tiễn khách." Suga dường như mất hết sự kiên nhẫn mà hạ lệnh đuổi khách.
"Mày..." Ji Sang thấy đối phương không nghe lời như vậy thì nhíu chặt chân mày : "Yoon-gi, chú không tốn thời gian với con nữa ! Bây giờ có hai lựa chọn, một là đứng chung chiến tuyến với chú thì chúng ta là người một nhà, còn không thì sau này chúng ta sẽ là địch."
Suga nâng môi : "Ha, tôi cứ nghĩ chúng ta đã là kẻ địch từ lâu rồi chứ ?"
"Mày... mày... Tốt ! Tốt lắm ! Tốt lắm !" Ji Sang đứng phắt dậy, nói liên tục ba tiếng tốt.
"Nếu mày đã muốn đối nghịch với tao, với ông trùm châu Âu thì đừng có trách chú Ji này !" Ji Sang đứng dậy xoay người đi thẳng.
Jin nhận mệnh tiễn người ra tận cửa, Ji Sang nhìn anh rồi trầm giọng nói : "Jin , con có rảnh thì khuyên can nó một chút ! Sư phụ làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi ! Nếu không đến lúc ông trùm châu Âu tiếp nhận toàn bộ thế lực châu Á thì sự phụ không cứu nổi nó !"
Jin nghe vậy cũng không nói gì, anh bị kẹp giữa Suga và Ji Sang nên có rất nhiều chỗ khó khăn. Không ngờ... khi đó sư phụ không chỉ trốn được mà còn bám lên được thế lực của ông trùm châu Âu...
Theo như những gì anh biết thì kể cả tổ chức của bọn họ ở thời kỳ thịnh vượng cũng không sánh được với thế lực kia...
Trong chuyện này ẩn chứa rất nhiều câu hỏi không có lời giải. Người cứu sư phụ năm đó là ai ? Sao sư phụ lại có thể bắt tay với ông trùm châu Âu ? Tình hình kinh tế của Hàn Quốc hiện giờ có liên quan gì đến sư phụ không ? Mặc dù sư phụ không có bản lĩnh này, nhưng nếu đã dính đến ông trùm châu Âu... đừng nói là Hàn Quốc, mà toàn bộ nền kinh tế châu Á cũng bị phá hủy.
...
Dường như chân trước Ji Sang vừa mới đi thì chân sau đã có người khác tới thăm.
Jin thấy người này thì có chút kinh ngạc.
Kim Taehyung ...
Từ sau khi Kook hôn mê đến giờ, V với Suga chưa bao giờ đồng thời xuất hiện hay gặp mặt nhưng cả hai lại như có sự ăn ý mà cùng duy trì một loại cân bằng vi diệu.
Tối nay V tự mình tới đây xem ra cũng có liên quan đến tên trùm Châu Âu kia, chuyện này bất kể là nhà họ Kim hay bọn họ cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Giống như lời sư phụ đã nói, chuyện ông trùm châu Âu xử lý xong các thế lực ở châu Á đã là tình thế bắt buộc, nếu bọn họ không hợp tác với ông ta thì sau khi ông ta giải quyết nhà họ Kim xong thì tiếp theo đó... chỉ sợ chính là bọn họ.
Jin thu lại những suy nghĩ miên man kia, anh ta đi vào báo với Suga một tiếng sau đó dẫn người lên.
Thấy người tới, Suga đặt hai chân lên bàn uống trà, hơi nghiêng đầu nói : "Thật là ! tối nay có thật nhiều khách quý quá ~ cứ ngồi tự nhiên ".
V ngồi xuống ghế salon đối diện Suga, anh không nói bất cứ cái gì dư thừa thẳng thắn chém ra hai chữ : "Hợp tác."
Suga cười ra tiếng : "Tôi nói anh cả yêu quý này, cái cách anh đi thuyết phục người khác cũng đặc biệt thật đấy ! Anh biết không ? Vừa nãy người chú kia của tôi còn nói, nếu dẹp xong nhà họ Kim thì..."
Suga còn chưa dứt lời thì V đã biết Ji Sang nói cái gì, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của anh đột nhiên lóe lên những ánh sáng sắc bén bắn ra bốn phía.
Ánh mặt Suga cũng lập tức lạnh xuống trong nháy mắt, anh ta đột nhiên hỏi : "Thật ra thì anh cũng muốn giết tôi đúng không ?"
Giống như anh ta cũng muốn giết chết Kim Taehyung vậy. Mỗi giây, mỗi phút đều muốn làm vậy, nhưng... lại vì tên nhóc không tim không phổi kia mà lại nhịn xuống ý nghĩ này.
Ngay cả chính bản thân Suga cũng vô cùng kinh ngạc, người như anh mà lại có thể nhẫn nhịn đến như vậy... Tất nhiên là cái tên đối diện kia cũng không kém phần.
"Cậu đã từ chối Ji Sang" V nói, giọng điệu cực kì chắc chắn, dường như anh không chỉ biết chuyện Ji Sang đến tìm Suga mà còn đoán được cả quyết định của anh ta.
Suga "xì" một tiếng : "Tôi từ chối ông ta thì tức là tôi phải nhận lời anh hả ? Anh hai suy luận thật tài tình nha !"
"Cậu biết rõ chân tướng năm đó là gì." Lúc này V đột nhiên lên tiếng.
Đôi mắt Suga nhất thời co lại : "Hửm, biết thì sao ? Tất cả những người năm đó đều đáng chết ! Bao gồm cả nhà họ Kim các người ! "
Suga híp mắt lại, trong lòng chẳng có chút cảm giác vui vẻ nào chỉ cười lạnh nói : "Nếu không chúng ta đổi lại xem, anh có nhà họ Kim, tôi có Jung Kook ?"
V lạnh mặt nói : "Em ấy không phải món đồ để giao dịch." Nói xong thì quay người đi thẳng.
Sau lưng, vẻ lạnh lùng trên mặt Suga nhất thời biến thành vẻ trống rỗng chết lặng.
"Chậc, thật là... chẳng vui gì cả..."
...
Nửa tháng sau, Kook với Jimin về nước, những cảnh quay lấy bối cảnh ở nước ngoài cũng rất thuận lợi.
Vốn những diễn viên khác trong đoàn còn có chút nghi ngờ, nhưng sau khi bọn họ thấy Simon mà Kook thể hiện thì đều ngậm miệng lại. Mặc dù Hollywood có chút bài xích người Hàn , nhưng cũng rất tôn trọng những người có thực lực thật sự.
Kể cả là Allian thì hiện giờ quan hệ giữa hai người cũng khá lên rất nhiều, lúc quay ở châu Âu còn có báo chí đưa tin là Kook cùng đi dạo phố với Allian .
Nửa tháng ở châu Âu thì những cảnh quay của Kook với Allian là nhiều nhất, hai người sớm chiều ở chung rồi không biết lúc nào quan hệ giằng co ban đầu đã biến thành quan hệ bạn thân không giấu giếm nhau cái gì.
Kook đi ra khỏi sân bay.
Cậu rất nóng lòng muốn về nhà, không lâu sau cậu sẽ phải bay đi các quốc gia khác để quay tiếp, phải tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi này vỗ về anh yêu nhà mình.
Không biết nghĩ đến cái gì mà trong mắt Kook thoáng hiện vẻ sầu lo.
Gần đây cậu vẫn luôn ở trong tình trạng không được tiếp xúc với bất cứ tin tức thế giới bên ngoài nào để tập trung quay phim, thế nên cũng chỉ vừa mới biết được trong khoảng thời gian này tình hình kinh tế trong nước đang hỗn loạn cỡ nào, hơn nữa đối tượng ảnh hưởng nhiều nhất chính là Bang Tan .
Không biết tình hình phía V thế nào rồi...
Kook lên xe, đang chuẩn bị về thị trấn thì di dộng đột nhiên kêu lên.
[Người gọi tới : Donghae.]
Lần thứ hai nhận được điện thoại của đại thần thì Kook đã không ngạc nhiên nữa, chỉ là chân mày hơi nhướng lên mà nghĩ chẳng lẽ tên này lại muốn mình mời ăn cơm ?
"Ê nhóc con ~"
"Đại thần đang ở KFC nào, tiểu nhân đến trả tiền." Kook vô cùng ngoan ngoãn mà tự giác nói.
"Trả tiền thì không cần." Donghae nói.
Lần này tốt thế á ? Kook ngạc nhiên : "Vậy anh tìm tôi làm gì ?"
"Đem hổ của tôi đi đi." Donghae trả lời.
"À.... Hả ??? Anh nói gì ?"
"Tiền ăn của nó một ngày bằng tôi ăn nửa tháng rồi, mấy ngày nay không mua nổi phần ăn gia đình nào nữa, chỉ có thể mua mỗi đùi gà, ngay cả trà sữa cũng không được uống..." Donghae thở dài, cực kì ai oán.
Seoul không có rừng rậm lại còn phải nuôi một con hổ lớn như thế này thật sự quá khó. Nhất là kẻ giống như Donghae, ngay cả bản thân mình còn nuôi không nổi chứ đừng nói tới chuyện cho hổ ăn no.
Kook phát hiện tuy đại thần rất lợi hại nhưng khả năng tự lo liệu cuộc sống lại cực kì kém, không hiểu anh ta sống đến giờ này bằng cách nào.
Kook : "Cho nên ý của anh là ?"
"Giúp tôi nuôi nó mấy ngày !" Donghae không khách khí nói.
"..."
Kook bây giờ không muốn nói bất cứ cái gì.
Lần đầu tiên thì bắt cậu đi thanh toán hóa đơn, lần thứ hai thì coi cậu thành phiếu cơm luôn, là phiếu cơm của một con hổ khổng lồ !
May mà... cái yêu cầu này Kook cầu còn không được !
Á á á ! Bé hổ đáng yêu của cậu ~
"Không thành vấn đề, anh cứ đưa nó đến đây đi ! Tôi ở ngay cái trấn nhỏ lúc trước ý !"
Sau khi cúp máy không lâu thì Donghae liền chờ không nổi mà lập tức đưa hổ đến thị trấn . May mà nơi đây hẻo lánh, thuộc về khu không được khai phá lại thêm việc bây giờ là buổi tối, nếu không chỉ sợ sự xuất hiện của nó sẽ khiến nơi đây náo động.
Thấy Donghae đưa hổ đến thì hai mắt Kook lập tức sáng quắc : "Đại thần, bình thường nó ăn gì ?"
"Cậu muốn cho nó ăn gì cũng được !" Donghae lười biếng ngáp một cái, cứ thế mà phất tay rời đi.
Khóe miệng Kook giật giật, cậu thở dài sờ cái đầu to đùng của hổ trắng : "Chủ nhân của em thật chả đáng tin cậy tí nào, hay là sau này em ở với anh đi ! Anh sẽ nuôi em thành quả bóng trắng luôn !"
V nghe thấy tiếng động ở cửa thì biết Kook đã về nên nhìn về phía cửa.
Thấy con hổ quen thuộc kia ở bên cạnh cậu thì V ngẩn ra : "Donghae đến ?"
Kook nhún vai : "Không, là tên kia nói không nuôi nổi nên để em nuôi mấy ngày ! Chủ nhân như thế thật chẳng đáng tin mà !"
V nghe vậy, vẻ mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tính cách của Donghae này nhìn có vẻ như thể là một kẻ không am hiểu chuyện đời, nhưng anh lại có cảm giác rằng người này không hề đơn giản như những gì anh ta thể hiện .
Mỗi một việc mà anh ta làm, nhìn trông có vẻ kì quái hoang đường nhưng thực ra đều có ẩn ý riêng của anh ta. Tuy rằng đoán không ra ý đồ của đối phương, nhưng mà có thể xác định được đối phương không phải là địch.
Sau khi đã ăn uống no say, hổ trắng nằm ườn ra mặt đất, ưỡn cái bụng ra để Kook mặc sức cọ tới cọ lui trên đó.
"Lại đây ăn cơm nào." V bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ đang nằm bò trên mặt đất chơi đến vui sướng.
Có thể cân nhắc đến việc cho vợ nuôi thú cưng được rồi nhỉ ?
"Dạ ! Đến đây ạ !"
Kook thế mới lưu luyến không rời, thôi không nhìn con hổ trắng đó nữa mà đi ăn cơm.
Nhưng đúng lúc này, chú hổ trắng lại bật người dậy ngay lập tức, đôi mắt của nó sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, hơn nữa trong họng cũng phát ra những tiếng gầm gừ như thể đang cảnh cáo.
"Pằng !!!"
Một âm thanh đanh gọn vang lên, cửa nhà lập tức bị phá tan.
Hai người đàn ông che mặt mặc một bộ đồ đen bó sát người chớp mắt đã lao vào trong.
"Đi theo chúng tôi…"
Trong đó, có một người còn chưa nói hết câu thì đột nhiên liếc thấy con hổ trắng Bangladesh to vĩ đại đứng chình ình bên cạnh Kook .
Với sự chuyên nghiệp và kiến thức của gã ta cũng đủ để biết sinh vật trước mặt này có nghĩa là gì. Đây không phải là con hổ trắng bình thường trong sở thú đâu !
Người đàn ông đó ngây ra mất khoảng tầm ba giây.
"Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm nhà !" Gã ta phản ứng khá nhanh, kéo nốt tên còn lại định chạy.
Nhưng mà, hổ trắng đã gầm lên một tiếng vang trời rồi như mũi tên lao ra khỏi cung, phi đến chắn ngay trước cửa.
Tiếng gầm này ngay cả đến Kook cũng phải khẽ run rẩy, hoảng hốt cả người, phải biết rằng ngoài thiên nhiên hoang dã, một tiếng gầm của của hổ là có thể khiến trời đất rung chuyển, chứ đừng nói đến chuyện cảm nhận tiếng gầm của hổ ở khoảng cách gần thế này.
Còn về phần gã áo đen kia sau khi phải hứng chịu tiếng hổ gầm, cả người lảo đảo, tí nữa thì mềm nhũn ngã lăn ra đất. Mắt thấy con hổ không nhào lên ngay lập tức thì hai gã lập tức vội vã chạy chối chết.
Rất nhanh chóng sau đó, hai thuộc hạ của V thở hồng hộc chạy vào : "Boss ! Ngài không sao chứ !"
Một người nhìn thấy con hổ trắng ở cửa thì sợ đến mức giật bắn : "Đây… đây là…"
"Chuyện này là sao ?" V trầm giọng hỏi.
"Có kẻ đột nhập... nhưng đối phương rõ ràng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, lúc chúng tôi phát hiện ra thì bọn họ đã lẻn được vào đến đây rồi ạ !" Vẻ mặt của anh thuộc hạ đầy tự trách.
V hơi cau mày, thị trấn dù sao cũng là khu dân cư, anh không thể phòng thủ đến mức quá nghiêm ngặt được. Mà kể cả có phòng thủ nghiêm ngặt hơn đi chăng nữa thì chỉ cần người của đối phương phái đến có đẳng cấp cao hơn thì nhất định sẽ có khả năng vòng phòng thủ bị đột phá.
Vòng phòng thủ xung quanh đây anh đã làm đến hết mức rồi nhưng có thể thấy rằng đẳng cấp của hai người vừa rồi ít nhất cũng hạng A.
Thế lực có thể mời được lính đánh thuê hạng A... này đã không cần phải đoán nhiều nữa.
Nhìn thấy hổ trắng đang đảo vòng quanh hai bạn thuộc hạ của V thì Kook vội vàng ra dắt nó về : "Bé yêu, quay lại đây nào ! Bọn họ không phải là kẻ địch ! "
Dường như nghe hiểu lời Kook nói, hổ trắng vung vẩy cái đuôi, đi về phía Kook đang cầm tảng thịt bò trong tay.
Kook nhìn ra ngoài cửa, chân mày cậu khẽ nhíu lại.
Khoảng thời gian này dường như không được yên ổn...
Lần trước cậu cũng gặp phải một lần bị bám đuôi theo dõi cuối cùng bị Donghae giải quyết.
Trước mắt có hổ trắng ở đây, chắc tạm thời không có vấn đề gì.
"Đừng lo lắng, anh đã bảo RM đến đây rồi, mấy ngày này em tốt nhất đừng ra khỏi nhà." V lên tiếng.
Kook gật đầu : "Vâng ! Còn cả anh nữa... cũng phải thật cẩn thận đấy !"
Mục đích của đối phương rõ ràng là cậu, đương nhiên có khả năng lần này ngay cả V cũng là mục tiêu của chúng.
"Ừ."
…
Hai ngày yên ổn trôi qua, dường như đối phương không có dự định đánh lén lần nữa, có lẽ đang chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Nhưng Donghae lại không mời mà tự đến.
Hổ trắng sau khi nhìn thấy Donghae thì cực kỳ kích động, trực tiếp bổ nhào về phía anh ta.
"Ồ, ăn uống khá đó nha ~" Thấy bạch hổ khỏe khoắn hiếu động, Donghae cười nói.
"Đương nhiên, cũng không xem là ai chăm, không bằng tặng luôn cho tôi đi, tôi nuôi cho, đỡ phải rơi vào cảnh ăn gió uống sương với anh !" Kook càng nhìn càng không nỡ.
"Thế thì không được." Donghae lắc đầu.
Kook cũng chỉ nói đùa thôi, vì biết chắc là Donghae nhất định sẽ không đồng ý.
"Hì hì, đại thần ~~" Đột nhiên Kook tóm chặt Donghae lại.
"Làm gì thế ? Muốn mời tôi ăn cơm à ?" Donghae đưa mắt lườm cậu một cái.
Kook nhất thời câm nín, có thể đừng có hở ra một cái là chỉ biết ăn thôi được hay không ? Rất ảnh hưởng đến hình tượng sáng chói của anh đấy !
"Là thế này, tôi bị lũ sát thủ ngắm rồi, tối mấy hôm trước còn có người xâm nhập vào đây đánh lén cơ… Đại thần, cầu được bảo vệ, xin cho ôm đùi ~" Hai mắt Kook sáng như sao.
"Không được, tôi còn có việc." Donghae dứt khoát từ chối.
"Là việc gấp sao ?" Kook nghĩ nếu như anh ta khó xử thì đương nhiên cậu cũng sẽ không ép.
"KFC ra món mới, tôi phải đi xếp hàng." Donghae vẻ mặt rất nghiêm túc.
"… Đại thần à, anh đừng đùa tôi nữa được không ? Hơn nữa, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ ?" Gương mặt Kook đầy vẻ lên án.
"Nói mà không giữ lời ?" Donghae không hiểu.
Kook tìm tìm, lôi ra cái còi lúc đầu Donghae đưa cho cậu : "Có phải lúc đó anh từng nói rằng, đồng ý với tôi một chuyện, coi như anh trả nợ nhân tình cho tôi, sau đó còn đưa cho tôi cái còi này, đúng không ?"
May là cái còi này vẫn còn ở đây, sau lúc đó thì V đã nhặt nó lại cho cậu .
"Nợ nhân tình không phải đã trả rồi còn gì ? Lần trước tôi đã cứu cậu rồi mà !" Donghae nói.
"Không đúng." Kook quả quyết lắc đầu : "Lần trước có phải tôi thổi cái còi này đâu."
"Không phải cậu thổi thì đã làm sao, tôi thật sự đã cứu cậu rồi mà." Biểu cảm của Donghae rất đương nhiên.
"Có phải tôi bảo anh cứu không ?" Kook hỏi ngược lại.
Donghae nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc sau đó trả lời : "Không phải."
"Nếu như đã không phải là tôi thổi cái còi, cũng chẳng phải là tôi bảo anh cứu tôi... Vậy thì phần ân tình này làm sao có thể coi như là đã trả rồi… Đại thần à, anh nói xem có đúng thế không ?" Kook cười hì hì nói, biểu cảm trên gương mặt lại càng tỏ ra vẻ đương nhiên là như thế.
"Đúng…" Donghae theo bản năng trả lời.
"Đại thần, tôi biết anh là người phân rõ phải trái nhất mà !" Kook ngoắt cái đã khen Donghae lên tận trời.
Nếu như có thể để Donghae ở bên này trấn giữ, cậu còn sợ sát thủ cái gì nữa ! Thế cho nên cho dù nói cái gì cũng phải lừa được đại thần sang đây !
Donghae vốn định cãi nhưng chẳng biết cãi cái gì, Kook nói không sai chút nào, không phải cậu ấy thổi cái còi đó cũng không phải cậu ấy bảo anh đến đó cứu người…
"Sao cứ có cảm giác nó sai sai thế nào ấy nhỉ…" Donghae ngẩn ra nhìn cậu nhóc đối diện.
Kook : "Thế thì tôi bảo người đi xếp hàng mua đồ hộ anh nhé, nửa tiếng nữa sẽ mang đến đây cho anh !"
Donghae : "Ok !"
Cùng lúc này, RM mặc một cái áo sơ mi hoa lá cành, chân xỏ dép lê, lết đến căn nhà hoa.
"Boss, anh tìm tôi có chuyện gì thế ?" RM vừa mới bước vào cửa liền mở miệng hỏi luôn.
Kook ngó ra, nhìn về phía cửa một cái : "Nhị sư huynh, huynh đến rồi à, vốn dĩ là có chuyện... nhưng mà bây giờ thì hết rồi."
"So ~ rốt cuộc là có chuyện gì ?" RM cạn lời, xa xôi mịt mùng như thế mà gọi anh ta chạy vội đến đây, đùa nhau à !
"Dạo này không được yên ổn, tối mấy hôm trước có sát thủ xông đến, vốn dĩ gọi huynh đến để trấn giữ." Kook giải thích nói.
"Sát thủ…" Khóe mắt RM liếc một cái liền thấy Donghae đang ở cách đó không xa.
Ngay lập tức trái tim nhỏ bé của anh ta run bắn lên : "Móa ! Sao con hàng này lại ở đây thế ? Cái tên sát thủ gì đó chắc không phải là cái con hàng này đấy chứ !"
Kook lườm anh ta một cái : "Đại thần là do đệ mời đến để trấn giữ đấy có biết không ?"
Nghe thế, RM mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu cái gã này mà là sát thủ thật chỉ sợ chẳng mấy ai có thể thoát được, sự tồn tại của tên này quả thật như BUG trong game ấy.
"Nếu đã có người trấn giữ rồi còn tìm huynh làm cái gì !" RM thực sự câm nín, trời nóng như thế này anh chỉ muốn về nhà ăn dưa hấu !
"Này thằng nhóc, qua đây chơi với tôi." Đột nhiên Donghae vươn người ra, ngoắc ngoắc tay với RM .
Nghe thế Kook lập tức nịnh nọt cười một tiếng : "Gọi huynh đến đây đương nhiên là có việc rồi, nhị sư huynh, huynh mau đi chơi với đại thần đi kìa !"
"Jung Kook ! Tên nhóc nhà cậu lại bán tôi nữa phải không ! Tôi không đánh đâu !" RM kiên quyết lắc đầu.
Đừng đùa quá trớn thế chứ ! Cái gã này, cả anh và Jin liên thủ đều không tiếp cận được hắn ta, đánh nhau với hắn ta á, anh không thèm đòn đến vậy đâu !
"Ha… nhóc con, cậu không đến thì tôi sẽ đập chết cậu đấy." Donghae nhàm chán nói.
RM tỏ vẻ có đánh chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không đánh đâu.
"Đến đây nào, nếu như không được thật... thì tôi dùng một ngón tay đánh với cậu thôi vậy." Donghae cười cười nheo mắt nói.
"Anh nói cái gì ?" Đột nhiên hai mắt của RM lóe lên.
Hơi bị quá đáng rồi đấy ! Một ngón tay ? Khinh con nhà người ta vừa vừa thôi chứ !
"Tôi nói là, tôi dùng một ngón tay để đánh với cậu." Donghae giơ một ngón tay ra.
"Nhị sư huynh, không lẽ ngay cả một ngón tay của đại thần, huynh cũng không đánh nổi đấy chứ ?" Kook ngồi bên cạnh than thở một tiếng.
"Đùa cái gì thế !" RM tức muốn nổ phổi : "Được, là anh nói đấy nhé, một ngón tay ! Nếu như ngay cả một ngón tay mà tôi cũng không đánh lại anh, tôi gọi anh là ông nội !"
Nói xong, RM tung người lên, trong nháy mắt đã lao về phía Donghae .
Lúc này, Donghae vẫn đứng tại chỗ cũ không thèm động đậy, tay trái lật ra đằng sau, chỉ giơ ra đúng một ngón tay.
Khi RM chỉ còn cách Donghae chưa đầy nửa mét, trong mắt Donghae lóe lên một tia sáng, ngay lập tức ngón tay điểm vào không trung.
Soạt !!!
Trong căn nhà liền vang lên những tiếng rít xé gió.
Ngón tay đó của Donghae lướt trong không khí, mang theo kình phong quét đến.
Ngón tay còn chưa đến nơi, luồng kình kinh người kia đã đến trước.
Tốc độ của ngón tay Donghae nhanh vô cùng, không chỉ Kook không nhìn rõ mà đến cả RM cũng không nhìn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, ngón tay đó với thế dễ như bỡn điểm đúng vào bụng RM .
"Bụp" một tiếng.
RM còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một ngón tay của Donghae ấn trên mặt đất.
Vẻ mặt RM đầy hốt hoảng, nhìn chằm chằm dáng vẻ nhàn nhã của Donghae , trên mặt tràn ngập biểu cảm không thể tin được.
Người đàn ông lười biếng trước mặt này, căn bản chỉ tùy ý điểm một cái thế mà đã khiến anh ta không cách nào phản kháng lại được… Thật khó mà tưởng tượng nếu như người đàn ông này mà dùng hết sức, có khi nào anh ta sẽ bị một ngón tay này dí cho một phát là chết tươi luôn ?
RM trên phương diện võ học cũng được coi như là vô cùng có thiên phú nên cực kỳ tự phụ, nhưng núi cao thì còn có núi khác cao hơn, thật đúng là không phục không được.
"Tôi thua rồi…" RM thở dài một tiếng, con người thì làm sao có thể đánh lại quái vật được !
"Haizz, đúng là chán chết, làm trận nữa nào." Donghae lại một lần nữa ngoắc ngoắc ngón tay với RM.
RM lập tức lộn người đứng dậy chắp tay trước Donghae : "Ông nội, con không chơi nữa đâu ạ."
Dường như Donghae cũng cảm thấy chán, ánh mắt anh ta chuyển sang Kook : "Cậu muốn làm một trận không ?"
Kook lập tức lắc đầu như trống bỏi : "Đại thần, như anh đã nói đấy thôi, tôi chính là một con gà bệnh tật, xin hãy bỏ qua cho tôi đi !"
"Thôi được rồi." Donghae ngồi về ghế sofa, mở tivi lên xem hoạt hình.
Đúng thế, là phim hoạt hình…
V tan làm về nhà nhìn thấy Donghae cũng có mặt ở đây liền cảm thấy hơi kỳ lạ.
Kook đắc ý lén lút kéo V sang một bên, kể cho anh nghe mình đã lừa Donghae tới đây như thế nào.
V nghe xong thật sự là dở khóc dở cười nhìn người đàn ông trông có vẻ vô lo vô nghĩ trên ghế kia.
Và anh cũng càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình, e là Donghae đã sớm biết có thể sẽ xảy ra chuyện, chuyện con hổ hôm đó cũng là do anh ta cố ý đưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro